Chương 66: H+
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một tiếng hay hai tiếng nữa. Cuối cùng xuân dược đã hết tác dụng. Lý Y Nhiên rơi vào hôn mê sâu, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng của anh. Hơi thở đều đều, cơ thể ấm áp làm cho anh bất giác bật cười.
"Ha! Em đúng là một chú thỏ con dễ thương mà!"
Nhan Lục Tần cẩn thận lau từng chỗ trên cơ thể của Lý Y Nhiên. Anh chăm chút từng li từng cho cô. Sự dịu dàng, ân cần nhất chỉ dành riêng cho một mình cô lúc này và mãi mãi sẽ là như vậy.
Sau khi tắm cho cô xong, anh quấn một cái khăn tắm quanh cơ thể chi chít dấu hôn của anh. Nhan Lục Tần từng bước bế cô đặt lên giường, đắp chăn lại để cho cô ngủ ngon hơn. Sau đó, anh vào phòng tắm cho bản thân. Mọi sự mệt mỏi cùng với nỗi đau cứ như bị nước lạnh của vòi hoa sen quấn trôi đi hết.
Nhan Lục Tần vào phòng tắm chưa được bao lâu thì Lý Y Nhiên đã dần tỉnh dậy. Mí mắt cô động nhẹ rồi mở ra quanh sát khung cảnh xung quanh. Vẫn là căn phòng quen thuộc mà cô hay ngủ đây mà. Phần hông của cô đột nhiên truyền đến cơn đau đến điếng người. Lý Y Nhiên ngồi dậy, xoa nhẹ đầu của mình mà than vãn:
"Anh ta mạnh tay thật! Cả người mình rã rời hết ra, phần eo là đau nhất luôn!"
Lý Y Nhiên liếc mắt nhìn những vết đỏ mà Nhan Lục Tần để lại trên cơ thể cô. Phải công nhận là anh ta cắn nhiều thật! Vết căn vừa đau lại vừa... rất thỏa mãn. Cô vội vàng đánh nhẹ vào đầu mình vài cái. Không ngờ trong đầu cô lại có những suy nghĩ lệch lạc đến như vậy! Phải mau chóng vứt mấy cái suy nghĩ đó đi, nếu không sẽ mang danh là nữ lưu manh mất.
Một lúc sau, cô đã bình tĩnh trở lại. Lý Y Nhiên rời giường, mở tủ quần áo ra để lấy đồ mặc, chứ không thể để cơ thể cô trống trơn thế này được. Cô đảo mắt nhìn hết một lượt cái tủ quần áo, nhưng không có bộ nào là vừa ý cô cả. Vài bộ khá đẹp nhưng mặc sẽ không thoải mái. Một cái túi màu đen ở bệ tủ đã thu hút sự chú ý của cô. Lý Y Nhiên tò mò mở ra xem thì thấy một bộ váy rất đẹp, màu trắng tinh, trông cũng khá thoải mái. Cuối cùng, cô quyết định mặc thử bộ váy mới ấy.
Sau khi mặc xong, Lý Y Nhiên đứng soi mình dưới chiếc gương trong phòng. Từ đầu dưới chân rất kín đáo. Váy dài ngang đầu gối rất hợp ý cô. Nó chỉ có một khuyết điểm là có rất nhiều dây cột ở đằng sau nhưng mà cô có cố gắng đến như thế nào thì vẫn không cột được dây cố định đằng sau. Phần eo đằng trước cũng có hai nút thắt để che bụng, nhưng nó lại nối với dây đằng sau nên cô biết nên xử lý như thế nào.
Tiếng mở cửa phòng tắm vang lên làm cô giật mình quay người lại nhìn. Người bước ra là Nhan Lục Tần với chiếc áo tắm màu trắng, để lộ cơ bụng sáu múi của anh. Lý Y Nhiên thấy anh xuất hiện, bèn nảy ra ý định nhờ vả anh:
"Nhan Lục Tần, anh tới đây buộc dây giúp em với! Em với không tới!"
Nhan Lục Tần tiến lại đằng sau lưng Lý Y Nhiên. Anh cúi đầu, ghét sát vào tai cô thì thầm:
"À... em đang nhờ vả anh hay đang quyến rũ anh vậy?"
Khoảng cách của hai người lúc này vô cùng gần. Mặc dù cô thường xuyên tiếp xúc thân thể với anh nhưng mấy lời mà anh vừa nói lại làm cho khuôn mặt của cô đỏ ửng lên. Lý Y Nhiên ho nhẹ vài cái để giảm bớt không khí ngại ngùng này:
"È... hem... anh đừng có suy diễn như vậy! Em không hề có ý định đó!"
Nhan Lục Tần đáp: "Ồ... vậy sao?"
Dứt lời, bàn tay anh luồn vào trong váy của cô theo con đường rộng ở sau lưng. Bàn tay lạnh buốt của anh chạm nhẹ vào da thịt nhạy của Lý Y Nhiên làm cô bất giác run lên.
"Anh... làm gì đấy? Em nhờ anh buộc dây chứ không phải mát xa cho em!"
Nhan Lục Tần vẫn rất điềm tĩnh nói: Thì anh đang làm nè, muốn buộc thì phải luồn dây qua eo mới được!"
Nghe thoáng qua thôi là biết anh đang nói xạo rồi. Nhưng Lý Y Nhiên lại ngây ngô tin lời của anh. Thấy cô không phản bác gì, hành động của Nhan Lục Tần lại càng quá đáng hơn. Anh cúi xuống cắn nhẹ vào cổ của cô, đồng thời hai tay của anh lại tranh thủ thời cơ sờ soạng cơ thể của cô. Từng chỗ một, từng chỗ một, đến cả phần nhảy cảm nhất cũng bị anh cố tình chạm vào.
Cơ thể cô không thể nhịn được mà bắt đầu run rẩy, âm thanh phát ra càng lúc càng to: "Á... ự... anh... chỗ đó cũng cần buộc sao?"
Nhan Lục Tần liếm cổ cô, "Đúng vậy, em phải tin anh chứ!"
Cô cứ cảm thấy hành động của anh có gì đó sai sai, nhưng cô lại không hề muốn từ chối nó. Cảm giác thật sự rất thoải mái.
Áo tắm của Nhan Lục Tần dần dần rơi xuống sàn nhà, để lộ một cơ thể cường tráng. Nhan Lục Tần cố tình kéo rách váy của Lý Y Nhiên, làm cho mảnh vải che thân duy nhất của cô tan nát.
"Ha! Em đúng là một chú thỏ con dễ thương mà!"
Nhan Lục Tần cẩn thận lau từng chỗ trên cơ thể của Lý Y Nhiên. Anh chăm chút từng li từng cho cô. Sự dịu dàng, ân cần nhất chỉ dành riêng cho một mình cô lúc này và mãi mãi sẽ là như vậy.
Sau khi tắm cho cô xong, anh quấn một cái khăn tắm quanh cơ thể chi chít dấu hôn của anh. Nhan Lục Tần từng bước bế cô đặt lên giường, đắp chăn lại để cho cô ngủ ngon hơn. Sau đó, anh vào phòng tắm cho bản thân. Mọi sự mệt mỏi cùng với nỗi đau cứ như bị nước lạnh của vòi hoa sen quấn trôi đi hết.
Nhan Lục Tần vào phòng tắm chưa được bao lâu thì Lý Y Nhiên đã dần tỉnh dậy. Mí mắt cô động nhẹ rồi mở ra quanh sát khung cảnh xung quanh. Vẫn là căn phòng quen thuộc mà cô hay ngủ đây mà. Phần hông của cô đột nhiên truyền đến cơn đau đến điếng người. Lý Y Nhiên ngồi dậy, xoa nhẹ đầu của mình mà than vãn:
"Anh ta mạnh tay thật! Cả người mình rã rời hết ra, phần eo là đau nhất luôn!"
Lý Y Nhiên liếc mắt nhìn những vết đỏ mà Nhan Lục Tần để lại trên cơ thể cô. Phải công nhận là anh ta cắn nhiều thật! Vết căn vừa đau lại vừa... rất thỏa mãn. Cô vội vàng đánh nhẹ vào đầu mình vài cái. Không ngờ trong đầu cô lại có những suy nghĩ lệch lạc đến như vậy! Phải mau chóng vứt mấy cái suy nghĩ đó đi, nếu không sẽ mang danh là nữ lưu manh mất.
Một lúc sau, cô đã bình tĩnh trở lại. Lý Y Nhiên rời giường, mở tủ quần áo ra để lấy đồ mặc, chứ không thể để cơ thể cô trống trơn thế này được. Cô đảo mắt nhìn hết một lượt cái tủ quần áo, nhưng không có bộ nào là vừa ý cô cả. Vài bộ khá đẹp nhưng mặc sẽ không thoải mái. Một cái túi màu đen ở bệ tủ đã thu hút sự chú ý của cô. Lý Y Nhiên tò mò mở ra xem thì thấy một bộ váy rất đẹp, màu trắng tinh, trông cũng khá thoải mái. Cuối cùng, cô quyết định mặc thử bộ váy mới ấy.
Sau khi mặc xong, Lý Y Nhiên đứng soi mình dưới chiếc gương trong phòng. Từ đầu dưới chân rất kín đáo. Váy dài ngang đầu gối rất hợp ý cô. Nó chỉ có một khuyết điểm là có rất nhiều dây cột ở đằng sau nhưng mà cô có cố gắng đến như thế nào thì vẫn không cột được dây cố định đằng sau. Phần eo đằng trước cũng có hai nút thắt để che bụng, nhưng nó lại nối với dây đằng sau nên cô biết nên xử lý như thế nào.
Tiếng mở cửa phòng tắm vang lên làm cô giật mình quay người lại nhìn. Người bước ra là Nhan Lục Tần với chiếc áo tắm màu trắng, để lộ cơ bụng sáu múi của anh. Lý Y Nhiên thấy anh xuất hiện, bèn nảy ra ý định nhờ vả anh:
"Nhan Lục Tần, anh tới đây buộc dây giúp em với! Em với không tới!"
Nhan Lục Tần tiến lại đằng sau lưng Lý Y Nhiên. Anh cúi đầu, ghét sát vào tai cô thì thầm:
"À... em đang nhờ vả anh hay đang quyến rũ anh vậy?"
Khoảng cách của hai người lúc này vô cùng gần. Mặc dù cô thường xuyên tiếp xúc thân thể với anh nhưng mấy lời mà anh vừa nói lại làm cho khuôn mặt của cô đỏ ửng lên. Lý Y Nhiên ho nhẹ vài cái để giảm bớt không khí ngại ngùng này:
"È... hem... anh đừng có suy diễn như vậy! Em không hề có ý định đó!"
Nhan Lục Tần đáp: "Ồ... vậy sao?"
Dứt lời, bàn tay anh luồn vào trong váy của cô theo con đường rộng ở sau lưng. Bàn tay lạnh buốt của anh chạm nhẹ vào da thịt nhạy của Lý Y Nhiên làm cô bất giác run lên.
"Anh... làm gì đấy? Em nhờ anh buộc dây chứ không phải mát xa cho em!"
Nhan Lục Tần vẫn rất điềm tĩnh nói: Thì anh đang làm nè, muốn buộc thì phải luồn dây qua eo mới được!"
Nghe thoáng qua thôi là biết anh đang nói xạo rồi. Nhưng Lý Y Nhiên lại ngây ngô tin lời của anh. Thấy cô không phản bác gì, hành động của Nhan Lục Tần lại càng quá đáng hơn. Anh cúi xuống cắn nhẹ vào cổ của cô, đồng thời hai tay của anh lại tranh thủ thời cơ sờ soạng cơ thể của cô. Từng chỗ một, từng chỗ một, đến cả phần nhảy cảm nhất cũng bị anh cố tình chạm vào.
Cơ thể cô không thể nhịn được mà bắt đầu run rẩy, âm thanh phát ra càng lúc càng to: "Á... ự... anh... chỗ đó cũng cần buộc sao?"
Nhan Lục Tần liếm cổ cô, "Đúng vậy, em phải tin anh chứ!"
Cô cứ cảm thấy hành động của anh có gì đó sai sai, nhưng cô lại không hề muốn từ chối nó. Cảm giác thật sự rất thoải mái.
Áo tắm của Nhan Lục Tần dần dần rơi xuống sàn nhà, để lộ một cơ thể cường tráng. Nhan Lục Tần cố tình kéo rách váy của Lý Y Nhiên, làm cho mảnh vải che thân duy nhất của cô tan nát.