Chương 8
Quách Phong Cửu cũng là một người giàu có tiếng trong giới giải trí. Anh là diễn viên chính trong các phim lớn, nên mấy cái trường hợp tranh giành tài sản của người quá cố thì anh đã quá quen thuộc rồi. Quách Phong Cửu bất chợt nảy ra một mẹo nhỏ để giúp đỡ Lý Thảo Mai đoạt quyền kế thừa tài sản.
Quách Phong Cửu ngồi xuống bên cạnh cô ta, "Em đừng lo lắng, anh có cách giúp em giành lại tất cả mọi thứ từ tay của chị gái em."
Lý Thảo Mai và mẹ cô ta bất ngờ trước lời nói của anh, nhưng vẫn rất tin tưởng mà hỏi tiếp:
"Là cách gì? Dù là cách gì đi chăng nữa em cũng sẽ làm."
Quách Phong Cửu tiến lại gần Lý Thảo Mai, ghé sát vào tai cô, "Giết!"
Lý Thảo Mai giật mình, sau gáy cũng rợn hết cả lên. Cô không ngờ bạn trai của mình lại là một người lòng dạ hiểm ác như thế, nhưng dù sao anh ấy cũng đang góp ý giúp cô lấy lại những thứ thuộc về mình thôi! Cơ mà cái ý kiến này mà có thể thực hiện được thì việc chia tài sản cũng chẳng khó đến thế. Nhiếp Thi Niệm phản đối kịch liệt: "Không được, không có chữ kí của con nhỏ đó cùng với dấu vân tay thì cho dù nó có chết, tài sản nhà họ Lý cũng sẽ được chu cấp nhà các nhà từ thiện trong nước."
Quách Phong Cửu bật cười, tiếng cười giòn dã khiến hai mẹ con họ cảm thấy anh ta không bình thường.
Lý Thảo Mai lo lắng hỏi thăm: "Anh... bị sao vậy? Sao lại cười?"
"Không sao, không sao, anh rất bình thường." Anh ta ngưng cười, "Đương nhiên là cháu biết chuyện đó, hai người chỉ cần tìm cách diệt khẩu Lý Y Nhiên, còn chuyện chữ kí và dấu vân tay cứ để cháu lo."
Nhiếp Thi Tú nửa ngờ nửa tin, "Cậu tính làm như thế nào chứ?"
Quách Phong Cửu tỏ vẻ bí ẩn, "Phu nhân không cần biết đâu." Anh ta nhẹ nhàng xoa đầu bạn gái, "Cơ mà phải để tiểu khả ái của anh chịu thiệt một chút rồi!"
[...]
Tại bệnh viện XX, cũng là bệnh viện thuộc quyền sở hữu của Nhan Lục Tần. Sau khi đưa Lý Y Nhiên vào bệnh viện để chữa trị vết thương, Nhan Lục Tần ngồi ngủ gật luôn trong phòng bệnh của cô. Có vẻ anh thiếu ngủ khá nặng, mặc kệ bệnh sạch sẽ của mình mà chấp nhận ngồi trong phòng bệnh của cô. Và tất nhiên, chiếc ghế mà anh đang ngồi đã được trợ lí Phúc dùng tốc độ ánh sáng vác đến bệnh viện cho anh.
Cậu ta mệt mỏi cộng thêm đêm qua không được ngủ nên cũng nửa ngủ nửa tỉnh ngồi ngoài hành lang. Mắt thâm như con gấu trúc nhưng vẫn phải sắp xếp lại lịch trình làm việc cho giám đốc lạnh lùng của anh. Làm trợ lý của một bá đạo tổng tài cũng chẳng nhàn hạ gì.
Quay trở lại phòng bệnh, Lý Y Nhiên dần dần tỉnh dậy. Hai mắt cô chớp chớp nhìn xung quanh một cách mờ ảo.
"Đây... đây là bệnh viện sao?" Cô nghiêng mình sang phía của Nhan Lục Tần, "Không, chắc chắn đây là một giấc mơ, chứ làm gì có chuyện một vị bá đạo tổng tài sẽ lại ngồi ngủ gật ngay trước mặt mình cơ chứ!"
Lý Y Nhiên cẩn thận ngồi dậy, ánh mắt của cô không thể chuyển dời đi đâu được nữa. Sự đẹp trai quá cho phép của anh làm cô không thể kìm được mà đến nỗi quên đi nỗi đau thể xác, tiến lại gần Nhan Lục Tần. Phải công nhận, lông mi của anh ta dài thật, mũi cũng cao, nổi bật nhất là đôi môi căng mọng của anh trông rất quyến rũ, nó khơi lại kí ức bị mất lúc ở nghĩa địa. Cô không ngờ là mình đã chạm môi với Nhan Lục Tần. Cô ngại đến nỗi cả mặt đỏ hết cả lên, sao bây giờ cô mới nhớ ra cơ chứ! Thảo nào anh ta ghét cô là đúng rồi! Cơ mà, lần chạm môi lúc đó có cảm giác rất lạ, Lý Y Nhiên đưa ngón tay trỏ lên, chạm nhẹ lên đôi môi của Nhan Lục Tần. Bất giác tiến sát lại gần khuân mặt điển trai của anh mà không suy nghĩ gì cả.
Môi của cô và anh chỉ cách nhau một xăng - ti - mét nữa thôi thì bất chợt Nhan Lục Tần tỉnh giấc. Anh chớp chớp hai mắt nhìn cô một cách khó hiểu.
"Cô... đang tính làm gì đấy?"
Bây giờ Lý Y Nhiên mới ý thức được hành động quá phận của mình. Cô luống cuống lùi về sau vài bước, khuân mặt đỏ ửng hết cả lên.
Lý Y Nhiên lắp ba lắp bắp giải thích: "Ừm... ờm... tôi xin lỗi... tôi chỉ đang định đo nhiệt độ cơ thể cho anh thôi!"
Cái lý do không căn cứ này thì làm sao có thể lừa được một người thông minh như Nhan Lục Tần cơ chứ! Anh không suy nghĩ gì mà trả lời luôn: "Chắc tôi tin?"
Lý Y Nhiên bắt đầu thấy hối hận vì đã nói cái lý do ngu ngốc, tự dồn mình vào thế bí. Cô chợt nhớ ra, bây giờ cô đang ở trong mơ mà, hiếm khi mơ thấy anh ta, hay bây giờ giở chút trò lưu manh với anh cũng không có sao đâu nhỉ?
Khuân mặt đỏ bừng của cô bất chợt trở nên gian xảo nhìn về phía Nhan Lúc Tần làm anh cảm thấy có chút nguy hiểm. Lý Y Nhiên từ từ tiến lại gần anh, mạnh bạo kéo cà vạt đang được đeo ngay ngắn trên cổ anh, cả người Nhan Lục Tần bỗng chốc hướng về phía Lý Y Nhiên. Tiếp đó, cô táo bạo đặt một nụ hôn lên đôi môi của anh. Không gian dường như bị đóng băng, cũng như cả người của Nhan Lục Tần lúc này. Cứ cứng ngắc, im lặng hưởng thụ nụ hôn nồng cháy của một cô gái bá đạo.
Quách Phong Cửu ngồi xuống bên cạnh cô ta, "Em đừng lo lắng, anh có cách giúp em giành lại tất cả mọi thứ từ tay của chị gái em."
Lý Thảo Mai và mẹ cô ta bất ngờ trước lời nói của anh, nhưng vẫn rất tin tưởng mà hỏi tiếp:
"Là cách gì? Dù là cách gì đi chăng nữa em cũng sẽ làm."
Quách Phong Cửu tiến lại gần Lý Thảo Mai, ghé sát vào tai cô, "Giết!"
Lý Thảo Mai giật mình, sau gáy cũng rợn hết cả lên. Cô không ngờ bạn trai của mình lại là một người lòng dạ hiểm ác như thế, nhưng dù sao anh ấy cũng đang góp ý giúp cô lấy lại những thứ thuộc về mình thôi! Cơ mà cái ý kiến này mà có thể thực hiện được thì việc chia tài sản cũng chẳng khó đến thế. Nhiếp Thi Niệm phản đối kịch liệt: "Không được, không có chữ kí của con nhỏ đó cùng với dấu vân tay thì cho dù nó có chết, tài sản nhà họ Lý cũng sẽ được chu cấp nhà các nhà từ thiện trong nước."
Quách Phong Cửu bật cười, tiếng cười giòn dã khiến hai mẹ con họ cảm thấy anh ta không bình thường.
Lý Thảo Mai lo lắng hỏi thăm: "Anh... bị sao vậy? Sao lại cười?"
"Không sao, không sao, anh rất bình thường." Anh ta ngưng cười, "Đương nhiên là cháu biết chuyện đó, hai người chỉ cần tìm cách diệt khẩu Lý Y Nhiên, còn chuyện chữ kí và dấu vân tay cứ để cháu lo."
Nhiếp Thi Tú nửa ngờ nửa tin, "Cậu tính làm như thế nào chứ?"
Quách Phong Cửu tỏ vẻ bí ẩn, "Phu nhân không cần biết đâu." Anh ta nhẹ nhàng xoa đầu bạn gái, "Cơ mà phải để tiểu khả ái của anh chịu thiệt một chút rồi!"
[...]
Tại bệnh viện XX, cũng là bệnh viện thuộc quyền sở hữu của Nhan Lục Tần. Sau khi đưa Lý Y Nhiên vào bệnh viện để chữa trị vết thương, Nhan Lục Tần ngồi ngủ gật luôn trong phòng bệnh của cô. Có vẻ anh thiếu ngủ khá nặng, mặc kệ bệnh sạch sẽ của mình mà chấp nhận ngồi trong phòng bệnh của cô. Và tất nhiên, chiếc ghế mà anh đang ngồi đã được trợ lí Phúc dùng tốc độ ánh sáng vác đến bệnh viện cho anh.
Cậu ta mệt mỏi cộng thêm đêm qua không được ngủ nên cũng nửa ngủ nửa tỉnh ngồi ngoài hành lang. Mắt thâm như con gấu trúc nhưng vẫn phải sắp xếp lại lịch trình làm việc cho giám đốc lạnh lùng của anh. Làm trợ lý của một bá đạo tổng tài cũng chẳng nhàn hạ gì.
Quay trở lại phòng bệnh, Lý Y Nhiên dần dần tỉnh dậy. Hai mắt cô chớp chớp nhìn xung quanh một cách mờ ảo.
"Đây... đây là bệnh viện sao?" Cô nghiêng mình sang phía của Nhan Lục Tần, "Không, chắc chắn đây là một giấc mơ, chứ làm gì có chuyện một vị bá đạo tổng tài sẽ lại ngồi ngủ gật ngay trước mặt mình cơ chứ!"
Lý Y Nhiên cẩn thận ngồi dậy, ánh mắt của cô không thể chuyển dời đi đâu được nữa. Sự đẹp trai quá cho phép của anh làm cô không thể kìm được mà đến nỗi quên đi nỗi đau thể xác, tiến lại gần Nhan Lục Tần. Phải công nhận, lông mi của anh ta dài thật, mũi cũng cao, nổi bật nhất là đôi môi căng mọng của anh trông rất quyến rũ, nó khơi lại kí ức bị mất lúc ở nghĩa địa. Cô không ngờ là mình đã chạm môi với Nhan Lục Tần. Cô ngại đến nỗi cả mặt đỏ hết cả lên, sao bây giờ cô mới nhớ ra cơ chứ! Thảo nào anh ta ghét cô là đúng rồi! Cơ mà, lần chạm môi lúc đó có cảm giác rất lạ, Lý Y Nhiên đưa ngón tay trỏ lên, chạm nhẹ lên đôi môi của Nhan Lục Tần. Bất giác tiến sát lại gần khuân mặt điển trai của anh mà không suy nghĩ gì cả.
Môi của cô và anh chỉ cách nhau một xăng - ti - mét nữa thôi thì bất chợt Nhan Lục Tần tỉnh giấc. Anh chớp chớp hai mắt nhìn cô một cách khó hiểu.
"Cô... đang tính làm gì đấy?"
Bây giờ Lý Y Nhiên mới ý thức được hành động quá phận của mình. Cô luống cuống lùi về sau vài bước, khuân mặt đỏ ửng hết cả lên.
Lý Y Nhiên lắp ba lắp bắp giải thích: "Ừm... ờm... tôi xin lỗi... tôi chỉ đang định đo nhiệt độ cơ thể cho anh thôi!"
Cái lý do không căn cứ này thì làm sao có thể lừa được một người thông minh như Nhan Lục Tần cơ chứ! Anh không suy nghĩ gì mà trả lời luôn: "Chắc tôi tin?"
Lý Y Nhiên bắt đầu thấy hối hận vì đã nói cái lý do ngu ngốc, tự dồn mình vào thế bí. Cô chợt nhớ ra, bây giờ cô đang ở trong mơ mà, hiếm khi mơ thấy anh ta, hay bây giờ giở chút trò lưu manh với anh cũng không có sao đâu nhỉ?
Khuân mặt đỏ bừng của cô bất chợt trở nên gian xảo nhìn về phía Nhan Lúc Tần làm anh cảm thấy có chút nguy hiểm. Lý Y Nhiên từ từ tiến lại gần anh, mạnh bạo kéo cà vạt đang được đeo ngay ngắn trên cổ anh, cả người Nhan Lục Tần bỗng chốc hướng về phía Lý Y Nhiên. Tiếp đó, cô táo bạo đặt một nụ hôn lên đôi môi của anh. Không gian dường như bị đóng băng, cũng như cả người của Nhan Lục Tần lúc này. Cứ cứng ngắc, im lặng hưởng thụ nụ hôn nồng cháy của một cô gái bá đạo.