Chương : 28
Đôi mắt nàng trở nên rất lạnh lùng. Âu Dương Tiếu Thiên bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, toàn thân nổi hết da gà: “Tô giáo chủ, ngươi…”.
Đường Duyệt nói: “Âu Dương Tiếu Thiên, Đường bảo chủ luôn coi ông là bằng hữu tốt nhất. Ông ấy đối với ông thậm chí còn tốt hơn cả huynh đệ mình…”.
Câu nói đó không sai. Đường Mẫn đối xử với huynh đệ mình rất nghiêm khắc, nhưng đối với Âu Dương Tiếu Thiên lại rất hào phóng, thân thiết.
Âu Dương Tiếu Thiên nói: “Ông ta… ông ta đối với ta rất thân thiết. Nhưng khó đảm bảo rằng sau này ông ta sẽ không thu hết tất cả những gì ông ta đã cho Âu Dương sơn trang. Đến ngày đó, không có sự trông nom, chăm sóc của Đường Gia Bảo, Âu Dương sơn trang sẽ không có bất cứ thứ gì! Chỉ cần có ý nghĩ như vậy, trong lòng ta cảm thấy không thoải mái, mãi mãi không thể thoải mái!”.
“Ngươi… chính là vì lý do này?”.
“Ta chẳng qua chỉ cung cấp cho Bái Nguyệt Giáo bản đồ và vị trí phòng thủ của Đường Gia Bảo mà thôi. Ngươi thực sự rất kỳ lạ, chỉ có thể trách bản lĩnh của Đường Gia Bảo nhà ngươi không bằng người khác!”.
Chả trách, chả trách… chỉ trong một đêm Đường Gia Bảo đã trở thành một đống đổ nát. Tất cả bản đồ và địa điểm phòng thủ đều nằm trong tay đối phương, không có nơi nào ẩn nấp, phòng thủ nữa. Âu Dương sơn trang đã câu kết cùng Bái Nguyệt Giáo, bán đứng tất cả người trong Đường Gia Bảo vào tay Bái Nguyệt Giáo!
Trong đôi mắt Đường Duyệt ẩn chứa một nỗi đau vô hạn, nàng nói rành rọt từng tiếng: “Trên dưới ba trăm bốn mươi bảy người của Đường Gia Bảo, chỉ trong một đêm đã biến mất, không một người sống sót. Các ngươi đều là hung thủ giết người”.
Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Nàng không nhất thiết nhìn ta như thế. Quà tặng của Đường bảo chủ đã nhét đầy bụng hắn, nhưng không lấp đầy lòng tham của con người. Chính là do Âu Dương trang chủ đã chủ động cầu xin Bái Nguyệt Giáo. Hắn muốn mạng của Đường Mẫn, muốn độc quyền bá chủ phương Bắc, ngoài ra còn có hai ngàn lạng vàng. Còn chúng ta, chẳng qua chỉ thuận tay nhổ đi cái gai trong mắt mà thôi”.
Đường Duyệt nhìn Âu Dương Tiếu Thiên, cười nói: “Ngươi hôm nay phản bội lại chúng nhân chính đạo. Ngươi cho rằng bọn họ có thể tha cho ngươi sao?”.
Âu Dương Tiếu Thiên lạnh lùng cười: “Trên đảo ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ có ba, bốn trăm người. Trong đó một phần ba đều đã quy thuận Bái Nguyệt Giáo, những người khác vốn không thể sống sót để rời khỏi đây. Việc ngày hôm nay, ta đương nhiên sẽ không để cho người trong giang hồ biết. Rất nhanh, thông tin Cửu Niệm đại sư bất hạnh bị chết trong tay kẻ phản đồ Đường Mạc và ta dốc sức chiến đấu với Bái Nguyệt Giáo sẽ truyền khắp võ lâm. Đến lúc đó, những đứa ngu ngốc đều vội vàng báo thù rửa hận, ai biết được điều đó là do ta làm?”.
Đường Duyệt nói: “Không sai, ngươi nghĩ rất đúng. Nhưng ngươi có thể sống sót ra khỏi nơi đây không?”. Khuynh Thành vẫn ướt đẫm máu, từng giọt, từng giọt, thuận theo lưỡi đao chảy xuống đất.
Âu Dương Tiếu Thiên lạnh lùng cười đáp: “Có Tô giáo chủ ở đây, ta sợ một đứa nha đầu vô dụng như ngươi sao?”.
Tô Mộng Chẩm khẽ lùi ra sau một bước, giữ khoảng cách với Âu Dương Tiếu Thiên, ho lên một tiếng: “Ngươi nhầm rồi, Âu Dương trang chủ, chúng ta tìm ngươi hợp tác là vì ngươi có giá trị lợi dụng. Ngày trước chúng ta giúp ngươi, vì ngươi là đồng minh với chúng ta. Nhưng bây giờ…”.
Sắc mặt Âu Dương Tiếu Thiên biến sắc. Ông ta không dám tin Tô Mộng Chẩm lại nói những điều đó. Ông ta lẩm bẩm: “Tô giáo chủ, chúng ta không phải đang hợp tác hay sao?”.
Tô Mộng Chẩm cười, nụ cười chứa đựng một sự dịu dàng: “Hợp tác dựa trên nền tảng ngươi lợi dụng bọn ta, bọn ta có thể lợi dụng ngươi. Bây giờ ngươi thử nghĩ xem, mình đối với Bái Nguyệt Giáo, còn có giá trị lợi dụng gì?”.
Khuôn mặt Âu Dương Tiếu Thiên méo xệch vì sợ hãi: “Nhưng ta… ta vẫn có thể có được lòng tin của bọn họ, lừa thêm rất nhiều người khác… Còn có thể giúp các người sớm đoạt được thiên hạ…”.
Đôi mắt Tô Mộng Chẩm khẽ cụp xuống, tư thế rất nho nhã ngồi xuống chiếc ghế ở một bên, chậm rãi đáp: “Người có thể thay chúng ta làm việc này, thực sự có rất nhiều”.
Âu Dương Tiếu Thiên phẫn nộ nói: “Các người không giữ lời hứa!”.
Tô Mộng Chẩm thờ ơ đáp: “Tin tưởng người khác, đồng nghĩa với việc giao tính mạng cho người khác. Đổi lại là ngươi, lẽ nào ngươi giữ lời hứa?”.
Sắc mặt Âu Dương Tiếu Thiên xanh mét, nghiến răng nói: “Ngươi dám!”. Tô Mộng Chẩm khẽ nhếch miệng, đôi mắt dài hẹp khẽ nhắm lại, nhưng vẫn không nhìn ông ta, mà nhìn sang Đường Duyệt: “Đường Duyệt, Khuynh Thành xem ra rất sắc nhọn. Nhưng vẫn chưa phát huy được một phần mười uy lực, nàng có biết nguyên do tại sao không?”.
Đường Duyệt khẽ nhìn Tô Mộng Chẩm, trong đôi mắt đen láy tràn đầy sự lạnh lùng. Tô Mộng Chẩm bị ánh mắt đầy hận thù đó nhìn trúng, hỏa khí trong người từ từ dâng lên.
“Khuynh Thành lấy máu người để tế đao. Thực sự nàng đối với nó quá keo kiệt bủn xỉn”. Hắn khẽ cười nhìn nàng.
Đường Duyệt đứng bất động, không phải nàng không muốn giết chết Âu Dương Tiếu Thiên. Không hiểu sao, nàng có một dự cảm mãnh liệt, Tô Mộng Chẩm đang dụ nàng giết người, giết rất nhiều người.
Đứng bên kia, Lý Hồng đã rút cây kim bạc Nga Mi. Đầu nhọn sắc của chiếc kim nhẹ nhàng xoay chuyển. Mũi nhọn lập tức phóng ra một mũi kim bạc dài khoảng một thước, đâm trực tiếp vào sau lưng Đường Duyệt!
Đường Duyệt vẫn còn do dự, đến nỗi không còn chút cảm giác. Vũ khí lợi hại đó vốn đâm vào sau lưng nàng, nhưng không hiểu sao “tinh” một tiếng, mũi kim đã chuyển hướng đâm vào bả vai của Âu Dương Tiếu Thiên! Ông ta hét lên một tiếng, ôm lấy bả vai, máu tuôn ra, sắc mặt nhợt nhạt.
Đường Duyệt giật mình, bừng tỉnh, đánh trả lại một đao. Lý Hồng lùi lại một bước, thân hình di chuyển như tia chớp. Nhưng bà ta đã quên mất người đối đầu với bà ta không phải là đứa trẻ yếu ớt không có sức phản kháng ngày nào. Vì thế Lý Hồng đã phải tốn rất nhiều công sức.
Đường Duyệt không muốn sát hại người khác nên chỉ tấn công vào những chỗ không thể lấy đi tính mạng của Lý Hồng. Đột nhiên, Âu Dương Minh Châu luôn luôn giấu mình bất ngờ phóng ra một cây kim bạc, Đường Duyệt chau mày, thân hình thoăn thoắt lùi về sau.
Lý Hồng kinh ngạc thất sắc, cho rằng Đường Duyệt muốn chuyển hướng tấn công sang Âu Dương Tiếu Thiên. Bà ta lập tức thu người như một con dòi, vèo một cái, đuổi theo nàng, một cây kim phóng ra nhằm đâm thẳng vào ngực Đường Duyệt.
Đường Duyệt quay người tránh né nguy hiểm. Vừa kịp hạ chân xuống đất, liền nhìn thấy đuôi kim bạc sáng bóng cắm hoàn toàn vào bên trong cây gỗ lương chắc cứng bên trong lều. Lý Hồng vội vàng chạy lại đỡ phu quân mình, và xem xét vết thương cho ông ta.
Đường Duyệt nhìn thấy đôi phu phụ bọn họ, lạnh lùng đáp: “Hai ngươi có thể cùng nhau đấu”.
Hai người bọn họ đều dùng kiếm. Mười năm gần đây kiếm pháp của họ đã kết hợp nhuần nhuyễn với nhau. Nếu như bọn họ song kiếm hợp bích, vậy thì Đường Duyệt vốn có thể nắm chắc mười phần thắng, bây giờ chỉ còn lại năm phần.
Tô Mộng Chẩm nhìn con người ngu ngốc đến cực độ ấy, hỏa khí trong lòng dần dần dâng cao. Tính mạng của nàng thực sự không đáng tiền, nhưng cũng không đến mức do nàng tự ý quyết định.
Hắn thờ ơ nói: “Âu Dương trang chủ, phu phụ các ngươi, ngày hôm nay chỉ có một người sống sót ra khỏi nơi đây”.
Lời nói của chàng, người khác vốn nghe không hiểu, chỉ có Âu Dương Tiếu Thiên là hiểu. Một khi họ song kiếm hợp bích, có thể nói là thiên y vô phùng. Bọn họ không được coi là cao thủ trong giới võ lâm, nhưng những nhân vật có tiếng tăm đều chết dưới tay bọn họ. Điều này, Lý Hồng rất có lòng tin. Đường Duyệt mặc dù có Khuynh Thành, mặc dù đã không còn là cừu non để mọi người có thể tự ý giết mổ, nhưng nàng cũng không có cách nào tránh khỏi sự hợp lực tấn công của hai người bọn họ. Vì bọn họ sớm đã hiểu rõ những nhược điểm của các loại võ công. Còn loại võ công tuyệt diệu này, bọn họ đã luyện tròn mười lăm năm. Bọn họ thực sự chưa từng thất bại lần nào, Đường Duyệt đương nhiên cũng không thể là ngoại lệ.
Thanh kiếm của bọn họ phát sáng. Màu đỏ của Khuynh Thành phối hợp tỏa ra một thứ ánh sáng chói mắt, dường như đang đợi cuộc tấn công cuối cùng. Đường Duyệt ra tay không niệm tình, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện giọng nói nhẹ nhàng của một đứa trẻ, nó đang gọi tỷ tỷ của nó. Nhưng nàng chưa từng giúp nó làm bất cứ điều gì. Vì mẫu thân mà nàng hận nó, ghét nó, thậm chí còn hy vọng nó chết đi. Đến lúc nó chết rồi, nàng lại cảm thấy hối hận.
Khuynh Thành của Đường Duyệt không niệm tình chém xuống, ngay cả lúc ban ngày, ánh sáng đỏ cũng chói lóa. Thanh kiếm trong tay đôi vợ chồng Âu Dương đột nhiên biến sắc. Mặc dù vậy, Tô Mộng Chẩm vẫn biết, song kiếm của vợ chồng Âu Dương đặc biệt hiểu ý nhau, tuyệt đối không có chút sai sót nào. Cũng có thể nói, Khuynh Thành có sắc bén, cũng chỉ đánh được một người mà thôi. Nếu như Khuynh Thành chém một người, thanh kiếm của người còn lại sẽ tấn công, ép nàng phải thay đổi hướng tấn công. Kiếm pháp đó cần có sự đồng tâm của cả hai vợ chồng. Nếu như một trong hai người có tư lợi riêng, bất chấp sự sống chết của người còn lại, kiếm pháp này sẽ bị phá bỏ ngay lập tức.
Khuynh Thành của Đường Duyệt đột nhiên rẽ qua ánh kiếm sáng bóng đó, nhát chém không thể ngăn cản được. Hướng nàng chọn, đương nhiên là Âu Dương Tiếu Thiên. Thanh kiếm của Lý Hồng cùng lúc tấn công về phía nàng. Nhưng… đột nhiên con ngươi bà ta thít chặt, Đường Duyệt dường như không có dự định lùi lại phía sau! Thanh kiếm của Lý Hồng đã tiến gần ngay trong gang tấc. Đao của Đường Duyệt vẫn không có chút thay đổi, nhất định chém về phía Âu Dương Tiếu Thiên. Tất nhiên Đường Duyệt phải kiên quyết chịu nhát kiếm của Lý Hồng.
Khuôn mặt của Âu Dương Tiếu Thiên trắng xanh dưới ánh sáng màu đỏ chói mắt. Không ai có thể nhận ra ông ta hành động như thế nào, chỉ nghe thấy một tiếng “hự” rất khẽ, đó là tiếng vũ khí sắc nhọn đâm vào thân người.
Là ai? Là Đường Duyệt giết chết Âu Dương Tiếu Thiên, hay là Lý Hồng đứng gần ngay trong gang tấc đã nhanh hơn một bước đâm chết nàng? Dường như mọi người đều ngừng thở, cho đến lúc Âu Dương Minh Châu thét lên một tiếng.
Trong thời điểm mấu chốt, Âu Dương Tiếu Thiên đã lôi Lý Hồng đang đứng phía bên phải của mình thay ông ta ngăn chặn Khuynh Thành. Nhưng thanh đao Khunh Thành sắc nhọn không gì sánh được đã đâm rất sâu vào ngực của Lý Hồng. Tất cả mọi âm thanh đều biến mất. Sắc mặt Âu Dương Minh Châu trắng bệch. Nàng nhất thời không có cách nào thừa nhận việc này. Người phụ thân luôn luôn yêu thương mẫu thân sao có thể đột nhiên làm những chuyện đáng sợ như vậy? Thật đáng sợ!
Một giọt máu, sau đó giọt thứ hai, giọt thứ ba… thuận theo hướng mũi đao của Khuynh Thành chầm chậm rơi xuống.
Đường Duyệt đứng bất động tại chỗ. Tay nàng vẫn nắm chặt Khuynh Thành. Vai của Đường Duyệt có một vết thương, không quá sâu, hoặc, do chủ nhân của thanh kiếm vẫn chưa kịp chém sâu hơn đã bị chính phu quân của mình bán cả tính mạng không một lý do giải thích. Đường Duyệt nhắm mắt lại, nàng cảm thấy ớn lạnh, lòng người như vậy, phu phụ như vậy, thực sự rất đáng sợ.
Âu Dương Tiếu Thiên đương nhiên thật đáng sợ. Vì ông ta cũng không tin nổi rốt cuộc bản thân mình đã làm gì. Đôi mắt ông ta mở trừng trừng, đau khổ nhìn thi thể phu nhân đang mở mắt nhìn mình, hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Tô Mộng Chẩm khẽ cười: “Âu Dương trang chủ, bây giờ ngươi có thể đi”.
Âu Dương Tiếu Thiên nhìn hắn, đột nhiên ông ta gầm lên giận dữ: “Ác quỷ, ngươi đúng là ác quỷ… Đều do ngươi, do ngươi!”.
Đường Duyệt nhìn sang Tô Mộng Chẩm, thấy ánh mắt của hắn có thêm một vẻ gì đó. Lần đầu tiên nàng cảm thấy con người này không chỉ khiến cho người ta ghê tởm, mà còn khiến cho người khác sợ hãi. Tô Mộng Chẩm cười nhạt nhẽo, dịu dàng. Hắn rất thích nhìn thấy Đường Duyệt trong bộ dạng hoang mang thế này, lúc đó trông nàng rất đáng yêu.
Nàng đã từng bước đi theo kế hoạch của hắn, càng đi càng lún sâu. Hắn sắp thành công rồi. “Đường Duyệt, Đường Duyệt, tại sao nàng phải trở về, lẽ nào nàng không biết ta nghĩ cách ép nàng phải quay về chính là để lợi dụng nàng, làm tổn thương nàng sao? Lẽ nào vì đại ca, nàng cam tâm tình nguyện từ bỏ hôn sự của mình?”
Âu Dương Minh Châu nhào tới, ôm lấy thi thể của mẫu thân mà kêu gào, khóc lóc. Nét mặt Âu Dương Tiếu Thiên đờ đẫn, ngây ngô, quỳ trên mặt đất.
Đường Duyệt nhìn đôi vợ chồng đó, cúi đầu xuống, chằm chằm nhìn những giọt máu không ngừng rơi từ thanh Khuynh Thành, tinh thần dường như có chút hoang mang.
Tô Mộng Chẩm chậm rãi bước tới, từ từ đặt bàn tay lên vai Đường Duyệt. Thân hình dưới bàn tay đó đang run lên. Tô Mộng Chẩm nhìn thấy Đường Duyệt quay đầu lại, đôi mắt đen láy bất động nhìn hắn chằm chằm. “Ngươi hài lòng chưa?” Đường Duyệt hỏi.
Tô Mộng Chẩm ngây người, sau đó mới giống như khẽ nở một nụ cười, nói: “Ta chưa từng ép bất cứ một người nào. Tất cả bọn họ đều tự nguyện”.
Tự nguyện? Tự nguyện phản bội tình huynh đệ tay chân như ruột thịt. Tự nguyện dùng người phụ nữ thân yêu nhất của mình làm vật thay thế cho ác quỷ, tự nguyện… Đều là tự nguyện. Đường Duyệt đột nhiên hiểu ra, nam nhân nét mặt mệt mỏi, khuôn mặt tuấn tú trước mặt chỉ dùng một câu châm ngôn như thế này: “Điều kiện đều ở đó, xin tùy ý người”. Người không chịu được uy hiếp là người khác, người không chịu được sự mê hoặc quyền lực của đồng tiền cũng là người khác, tất cả đều không liên quan tới hắn. Người khác chết rất thê thảm, bàn tay hắn vẫn sạch sẽ, một chút hơi máu tanh cũng không vấy lên được.
Tinh thần của Đường Duyệt không có gì khác so với những ngày trước, vẫn lạnh lùng như vậy. Chỉ có điều lúc này nàng đã thấy hoang mang.
“Nàng sợ ta à?” Tô Mộng Chẩm cười, đứng trước mặt nàng. Thân hình cao lớn, toàn thân hiện lên sự nho nhã đầy tinh tế, nụ cười thanh khiết giống một thiếu niên. Nhưng Đường Duyệt chỉ cảm thấy tận trong đáy lòng mình có một cảm giác sợ hãi đang dần dần trào dâng.
Đúng rồi, sợ hãi. Cho dù đối diện với một kẻ địch đáng sợ, nàng cũng không có cảm giác thế này, cùng lắm là chết mà thôi. Nhưng, bất hạnh cho người nào bị Tô Mộng Chẩm để ý, đến cái chết cũng là một tham vọng.
“Ta xin ngươi, hãy tha cho ta. Ta không biết mình còn có giá trị lợi dụng gì, nhưng tất cả những điều này… Thực sự quá đáng sợ!” Đường Duyệt lẩm bẩm.
Tô Mộng Chẩm nhìn nàng, yên lặng một lúc, nụ cười trên mặt dần dần tan biến: “Trước khi nàng muốn kết thúc tất cả những việc này, nàng nên biết tất cả những điều này đối với ai cũng tốt”.
Sau khi vụ náo loạn này kết thúc, cục diện của vụ náo loạn nhanh chóng bị Bái Nguyệt Giáo khống chế. Đường Duyệt biết, trải qua cuộc hỗn loạn này, Bái Nguyệt Giáo đã khống chế được một nửa giang sơn của võ lâm chính đạo. Trong tay bọn chúng đã nắm được không ít nhân vật quan trọng của không ít môn phái, ngày giành được toàn thắng sẽ không còn xa. Đến bây giờ, nàng vẫn không hiểu, rốt cuộc bản thân mình có giá trị lợi dụng gì, khiến cho bọn họ năm lần bảy lượt ép nàng trở về?
Tô Mộng Chẩm đang đưa nàng tới khu rừng trúc. Trong lòng nàng không tránh khỏi nghi hoặc, trào dâng một cảm giác bất an khó có thể khắc chế được. Lẽ nào người mà nàng đã từng nhìn thấy đánh cờ trên thuyền có quan hệ gì với Tô Mộng Chẩm? Nếu không, tại sao hắn lại muốn đưa nàng tới nơi này?
Lúc ánh mặt trời đã tắt, bọn họ mới đi tới rừng trúc. Đường Duyệt nhìn thấy một lạc viên xuất hiện ngay trước mặt. Nơi đó có phần khác biệt với thế giới bên ngoài. Hàng rào bằng trúc trước cổng đã treo một dàn đèn lồng, trên sân vắng tanh không một bóng người.
Trong lòng Đường Duyệt rất lo lắng, không sao xua đi được, tay nàng cố tình đặt lên cán đao Khuynh Thành.
“Nàng không nhất thiết phải đề phòng, chỉ là dẫn nàng đến gặp một người mà thôi. Vào đi”.
Đường Duyệt từ từ bước vào, không khí trong sân hoàn toàn yên tĩnh, vắng vẻ, không một tiếng động.
Đột nhiên, khắp sân bừng sáng, cửa mở. Nàng nghe thấy một người đang bước ra nói: “Con mang cô ta đến đây làm gì?”.
Không thể đoán được người này đã bao nhiêu tuổi, ông ta có đôi mắt khiến cho người khác khó có thể quên được. Thoạt nhìn Đường Duyệt đã nhận ra đó chính là người lần trước tự đánh cờ một mình. Không biết tại sao, nàng có một cảm giác không thể nói rõ đối với người này, muốn gần gũi, nhưng có một dự cảm xa cách rất sâu đậm. Tô Mộng Chẩm từ từ bước đến, đứng giữa lạc viên, nói: “Đường Duyệt, vị này chính là Hiên Viên giáo chủ”.
Sắc mặt Đường Duyệt thay đổi. Sắc mặt của Hiên Viên Lãng Nhật cũng vậy. Hiên Viên Lãng Nhật khẽ chau mày nói: “Ai cho phép con đưa người ngoài vào nơi này?”.
Tô Mộng Chẩm dường như không sợ, chỉ khẽ cười.
Lần đầu tiên Tô Mộng Chẩm tỏ ra không nghe thấy lời nói của Hiên Viên Lãng Nhật. Dường như đôi tai quen nghe mệnh lệnh của hắn đã trở nên điếc hẳn. Dường như hắn không có ý muốn trả lời, chỉ khẽ đợi chờ một điều gì đó.
Hiên Viên Lãng Nhật chau mày, nói: “Tại sao con không nói gì?”. Câu nói vừa dứt, ông ta đã sững lại, không nói tiếp nữa, vì rõ ràng ông ta cũng đã cảm giác thấy thái độ khác thường của Tô Mộng Chẩm. Ông ta lạnh lùng cười đáp: “Xem ra cuối cùng con cũng không chịu được nữa rồi”. Ông ta dường như đã sớm dự liệu được Tô Mộng Chẩm sẽ có những hành động như vậy. Điều duy nhất khiến ông ta kinh ngạc, chẳng qua chỉ là thời cơ Tô Mộng Chẩm chọn mà thôi.
Tô Mộng Chẩm cười, trước mặt Hiên Viên Lãng Nhật hắn tỏ ra rất nghe lời. Nhưng bây giờ hắn chuẩn bị phản kích lại. Hơn nữa hắn biết mình nhất định thành công, vì trong tay hắn nắm rõ các bí mật quan trọng cũng như rất nhiều người quan trọng.
Tô Mộng Chấm đáp: “Nghĩa phụ, con luôn luôn ngưỡng mộ người”.
Hiên Viên Lãng Nhật đáp: “Ngưỡng mộ ta đến mức hận không thể làm cho ta tắt thở ngay lập tức sao?”.
Tô Mộng Chẩm than một tiếng, đáp: “Đúng, từ năm tám tuổi con đã hy vọng người sớm chết đi. Nhưng nhiều năm như vậy, người vẫn còn sống. Mỗi lần nghĩ đến chuyện người vẫn sống tốt, con đau lòng muốn chết”.
Hiên Viên Lãng Nhật nhìn hắn, giọng điệu không hề thay đổi: “Những con vật hoang dã khi nuôi lớn cũng sẽ không bao giờ trở thành một con chó trung thành. Điều này ta đã biết từ trước”.
Tô Mộng Chẩm cười giễu cợt: “Đúng, nếu như con là một con chó, sớm đã bị người thuần phục. Cho đến hôm nay con vẫn còn sống ở nơi này, chứng tỏ rằng con không phải là một con chó mà bất cứ ai cũng có thể chặt đầu”.
Đường Duyệt nghe xong, lòng đầy nghi hoặc. Nàng hoàn toàn không hiểu rõ, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tất nhiên nàng biết đó không phải là chuyện vui vẻ.
Tô Mộng Chẩm nói tiếp: “Nàng có biết những ngày tháng vừa qua ta sống như thế nào không?”. Câu này không phải nói với Hiên Viên Lãng Nhật, mà là với Đường Duyệt. “Tối nào ta cũng gặp ác mộng. Mỗi lần giật mình tỉnh giấc ta đều cảm thấy như đang sống trong địa ngục, sau đó đeo một chiếc mặt nạ để đối diện với những người khác. Nàng có biết tại sao không?” Tô Mộng Chẩm chậm rãi nói. “Khuynh Thành trong tay nàng, thuộc về Tô Ngọc Lâu – vị giáo chủ trước kia của Bái Nguyệt Giáo. Điều này, ngoài nàng ra, tất cả mọi người đều biết. Nhưng không ai dám nhắc tới, thậm chí đến cả tên ông ấy cũng phải tránh. Vì bọn họ đều là những kẻ nhát gan, sợ nhắc đến tên ông ấy sẽ gặp họa, hoặc sợ bị ác quỷ ám. Vì Tô Ngọc Lâu đã chết, chết rất thê thảm”. Ngón tay Tô Mộng Chẩm chỉ thẳng vào Hiên Viên Lãng Nhật: “Tô Ngọc Lâu chính là phụ thân của ta. Người giết chết ông ấy chính là giáo chủ đương nhiệm đang đứng ở địa vị cao sang của Bái Nguyệt Giáo này, Hiên Viên Lãng Nhật”.
Đường Duyệt nhìn Khuynh Thành, tâm trạng phức tạp. Nàng chưa được biết những điều này, càng không biết giữa Tô Mộng Chẩm và Hiên Viên Lãng Nhật lại có một mối oán thù như thế. Đã vậy, tại sao hắn còn lưu lại Bái Nguyệt Giáo? Hắn ở đây lâu như vậy, lẽ nào vì để báo thù Hiên Viên Lãng Nhật? Nhưng tại sao hắn phải chờ đến tận hôm nay mới ra tay hành động?
Hiên Viên Lãng Nhật luôn giữ im lặng, không dám thừa nhận cũng không dám phủ nhận.
Đường Duyệt hỏi: “Vậy tại sao ngươi vẫn còn lưu lại nơi này?”.
Tô Mộng Chẩm đáp: “Đúng, tại sao ta vẫn lưu lại nơi này? Mùi vị sống bên cạnh kẻ thù của mình không dễ chịu chút nào, còn khó chịu hơn gấp bội khi phải chứng kiến phụ thân mình bị người ta lăng trì khi đang còn sống”. Hắn cười rồi nói: “Mùi vị phải nhẫn nại thật đau khổ!”.
Đường Duyệt hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”.
Tô Mộng Chẩm quay đầu nhìn, ánh mắt dừng lại ở Hiên Viên Lãng Nhật, nói từng chữ một: “Ta đang tìm cách chết đau khổ nhất trên thế giới này. Tìm nhược điểm lớn nhất của ông ta. Ta đã tìm hơn mười năm, luôn luôn tìm kiếm, luôn luôn chờ đợi. Có những lúc ta đã cho rằng, mình không đợi được cơ hội ấy nữa. Nhưng xem như ông trời đối với ta không bạc”.
Nỗi hận thù ẩn sâu trong đôi mắt hắn khiến người ta phải kinh hồn bạt vía. Đường Duyệt hỏi: “Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”.
Tô Mộng Chẩm không hề nhìn Đường Duyệt, chằm chằm nhìn Hiên Viên Lãng Nhật, cười: “Đương nhiên để nàng chứng kiến, trên đời này người nàng hận nhất chính là ông ta. Lẽ nào nàng không biết?”.
Đúng, chính Hiên Viên Lãng Nhật đã ra lệnh giết toàn bộ Đường Gia Bảo, giết chết Ôn Nhã Như, giết chết Đường Mẫn, thậm chí ngay cả đến đứa trẻ nhỏ cũng không tha. Một ác quỷ như vậy, Đường Duyệt có thể không hận được hay sao?
Hiên Viên Lãng Nhật nở một nụ cười rất bình tĩnh, đáp: “Ta rất khâm phục lòng dũng cảm của ngươi, nhưng đáng tiếc, ngươi hết cơ hội rồi”.
Ngón trỏ và ngón cái của bàn tay trái ông ta tương khấu, khẽ bắn ra ngoài. Từ góc nhìn của Đường Duyệt, có thể nhìn thấy vạt áo của Tô Mộng Chẩm lung lay. Nàng nghe thấy một tiếng động rất khẽ trong không khí. Hai luồng khí rất mạnh gặp nhau, nhanh chóng biến mất. Tô Mộng Chẩm khẽ cười đáp: “Nghĩa phụ chưa lên tiếng đã vội vàng ra tay. E rằng đã đánh mất thân phận cao quý của mình”.
Tô Mộng Chẩm nhẹ nhàng hóa giải phong chưởng của Hiên Viên Lãng Nhật. Hiên Viên Lãng Nhật không lấy làm kinh ngạc. Ông ta không nói lời nào, đôi tay hợp nhất, ra chưởng Nhất Chiêu Tiên Phát Chế Nhân tấn công mạnh mẽ về phía Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm dường như đã có chuẩn bị trước, lạnh lùng hét lên một tiếng, thân hình nghiêng nghiêng bay qua, điểm trực tiếp vào đại huyệt trước ngực của Hiên Viên Lãng Nhật. Cả hai đều đấu tay bo, nhưng hắn không dễ dàng chiếm được ưu thế.
Đường Duyệt cảm thấy rất kỳ lạ, theo lý mà nói, võ công của Hiên Viên Lãng Nhật cao hơn rất nhiều so với võ công của Tô Mộng Chẩm. Nhưng hôm nay xem ra cũng không chiếm được thế thượng phong. Thanh kiếm dài của Tô Mộng Chẩm đã được rút ra khỏi bao. Hắn thuận thế đâm thẳng vào lòng bàn tay của Hiên Viên Lãng Nhật. Đối phương không tránh mà dùng đôi tay kẹp thanh kiếm giữa ngón trỏ và ngón giữa, đồng thời xoay người một vòng. Thanh kiếm dài đổi hướng đâm thẳng vào vào lưng Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm cảm thấy sau lưng mình lành lạnh, trong lúc nguy hiểm đã từ bỏ thanh kiếm, rút ra một đoản kiếm, lật ngược tay đâm vào lưng Hiên Viên Lãng Nhật. Hiên Viên Lãng Nhật nhẹ nhàng xoay chuyển một vòng, đoản kiếm của Tô Mộng Chẩm đâm vào không khí. Tô Mộng Chẩm né không được đã vội vàng nhảy ra ngoài, tránh thanh kiếm đó.
Hiên Viên Lãng Nhật lạnh lùng vứt thanh kiếm của Tô Mộng Chẩm xuống dưới chân, từ từ nói: “Ngươi cho rằng ta luyện công, nguyên khí bị trọng thương thì cơ hội của ngươi đã đến sao? Ngươi đã quá xem thường ta rồi đó”.
Tô Mộng Chẩm cười lớn: “Ngươi và ta đều chưa dùng toàn lực của mình, vẫn chưa biết ai chết dưới tay ai. Nghĩa phụ, ngay cả khi nguyên khí không bị trọng thương cũng vẫn không thể mãi mãi là giáo chủ Bái Nguyệt Giáo, điều này ta sẽ không bao giờ quên”.
“Hôm nay, ngươi không chỉ mang một mình cô ta tới đây”, Hiên Viên Lãng Nhật nói.
Tô Mộng Chẩm đương nhiên sẽ không chỉ mang một mình Đường Duyệt tới. Hắn mang theo tất cả tám người. Tám người này chờ đến lúc Hiên Viên Lãng Nhật lên tiếng mới từ trong rừng trúc âm u, tối đen xuất hiện. Họ đương nhiên là tâm phúc của Tô Mộng Chẩm. Đó chính là tám trong số mười hai vị đường chủ của Bái Nguyệt Giáo. Đường Duyệt nhận ra hai người trong bọn họ, một là Tần Thời Vũ, một là Mạnh Trúc Túy.
“Bọn họ đều đến để giết ta?” Hiên Viên Lãng Nhật nhìn một lượt xung quanh, lạnh lùng cười.
Đôi mắt nhìn thấu mọi việc của ông ta đã nhìn thấy tất cả. Trong tám người đó chí ít có một nửa cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn ông ta. Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt như giọt nước mùa xuân của Tô Mộng Chẩm đã biến thành lưỡi kiếm sắc nhọn, lạnh lùng mà vô tình: “Sau khi phụ thân ta chết, một mình ta lưu lạc khắp nơi. Trước lúc được ngươi mang về, ta đã phải sống những ngày tháng bị người ta chửi mắng, đánh đập, chế giễu. Lúc đó ta đã hiểu ra một đạo lý, trên đời này, bất luận làm người hay làm bất cứ việc gì, đều không nên có tình cảm. Nếu đã làm thì phải làm một kẻ ác khiến người ta sợ hãi”.
“Xem ra, ngươi đã tính toán từ lâu. Nhiều năm như vậy vẫn ở bên cạnh ta, đã khiến cho ngươi quá vất vả rồi”. Hiên Viên Lãng Nhật than một tiếng, nói với Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm thản nhiên đáp: “Đúng, ta thường nghĩ, tại sao ngươi muốn giữ ta lại, còn nuôi dưỡng ta trưởng thành. Lẽ nào chính là đợi ta giết chết ngươi sao? Sau đó ta dần dần phát hiện ra, cuộc sống của ngươi quá vô vị. Bên cạnh ngươi không có người mà ngươi yêu thương. Các thuộc hạ của ngươi đều sợ ngươi, xa lánh ngươi, đến chơi cờ ngươi cũng chỉ có một mình. Ngươi giữ ta lại chẳng qua chỉ là nuôi dưỡng kẻ địch cho chính mình, tự tạo cho mình niềm vui trong những tháng ngày nhạt nhẽo của mình mà thôi”.
Hiên Viên Nhật Lãng đáp: “Thì ra bao năm qua, ngươi luôn luôn hận ta”.
Khuôn mặt Tô Mộng Chẩm rất lạnh lùng, kiêu ngạo, hắn nói: “Không, ta không chỉ hận ngươi, ta còn rất khâm phục ngươi”.
Hiên Viên Lãng Nhật hỏi: “Ngươi kính phục ta, cho nên muốn giết chết ta?”.
Tô Mộng Chẩm đáp: “Tất cả những điều này đều do ngươi dạy ta. Lúc đó ngươi muốn giết chết phụ thân ta. Ông ấy đã nhượng bộ cho ngươi điều lớn nhất, thậm chí còn dâng cả địa vị giáo chủ cho ngươi. Nhưng cuối cùng ngươi vẫn tàn nhẫn, ra tay tàn độc, nửa bước cũng nhất định không nhường. Thậm chí còn lăng trì ông ấy cho đến chết mới thôi. Ngày hôm đó ngươi đã đối xử với ông ấy thế nào, ngày hôm nay ta sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm, gấp nghìn lần như vậy, cho dù ta nợ ngươi ân tình dưỡng dục. Đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ lập tức cưới nhi nữ của ngươi, chăm sóc, đối đãi thật chu đáo với nàng. Coi như ta đã báo đáp công ơn trong mười mấy năm qua của ngươi”.
Hiên Viên Lãng Nhật nói: “Vậy tại sao ngươi vẫn chưa ra tay?”.
Tô Mộng Chẩm đáp: “Vì ta luôn muốn biết, lý do chính ngươi muốn giết chết phụ thân ta”.
Hiên Viên Lãng Nhật đáp: “Một người chỉ cần có dã tâm, sẽ không bao giờ cam tâm tình nguyện đi theo người khác. Còn người được đi theo đó, nếu không có đủ năng lực, cũng nhất định sẽ bị loại trừ, điều này có gì kỳ lạ sao?”. Tô Mộng Chẩm lạnh lùng cười, hắn không phải đang cười chế giễu người khác, mà đang chế giễu Hiên Viên Lãng Nhật. Một đối thủ chân chính, vốn không cần phải nói nhiều lời, càng không cần thiết hỏi những câu hỏi ngu ngốc. Cho nên hắn muốn kéo dài thời gian như vậy, chẳng qua là để đợi.
Nhưng hắn đang đợi điều gì?
Đường Duyệt nói: “Âu Dương Tiếu Thiên, Đường bảo chủ luôn coi ông là bằng hữu tốt nhất. Ông ấy đối với ông thậm chí còn tốt hơn cả huynh đệ mình…”.
Câu nói đó không sai. Đường Mẫn đối xử với huynh đệ mình rất nghiêm khắc, nhưng đối với Âu Dương Tiếu Thiên lại rất hào phóng, thân thiết.
Âu Dương Tiếu Thiên nói: “Ông ta… ông ta đối với ta rất thân thiết. Nhưng khó đảm bảo rằng sau này ông ta sẽ không thu hết tất cả những gì ông ta đã cho Âu Dương sơn trang. Đến ngày đó, không có sự trông nom, chăm sóc của Đường Gia Bảo, Âu Dương sơn trang sẽ không có bất cứ thứ gì! Chỉ cần có ý nghĩ như vậy, trong lòng ta cảm thấy không thoải mái, mãi mãi không thể thoải mái!”.
“Ngươi… chính là vì lý do này?”.
“Ta chẳng qua chỉ cung cấp cho Bái Nguyệt Giáo bản đồ và vị trí phòng thủ của Đường Gia Bảo mà thôi. Ngươi thực sự rất kỳ lạ, chỉ có thể trách bản lĩnh của Đường Gia Bảo nhà ngươi không bằng người khác!”.
Chả trách, chả trách… chỉ trong một đêm Đường Gia Bảo đã trở thành một đống đổ nát. Tất cả bản đồ và địa điểm phòng thủ đều nằm trong tay đối phương, không có nơi nào ẩn nấp, phòng thủ nữa. Âu Dương sơn trang đã câu kết cùng Bái Nguyệt Giáo, bán đứng tất cả người trong Đường Gia Bảo vào tay Bái Nguyệt Giáo!
Trong đôi mắt Đường Duyệt ẩn chứa một nỗi đau vô hạn, nàng nói rành rọt từng tiếng: “Trên dưới ba trăm bốn mươi bảy người của Đường Gia Bảo, chỉ trong một đêm đã biến mất, không một người sống sót. Các ngươi đều là hung thủ giết người”.
Tô Mộng Chẩm cười đáp: “Nàng không nhất thiết nhìn ta như thế. Quà tặng của Đường bảo chủ đã nhét đầy bụng hắn, nhưng không lấp đầy lòng tham của con người. Chính là do Âu Dương trang chủ đã chủ động cầu xin Bái Nguyệt Giáo. Hắn muốn mạng của Đường Mẫn, muốn độc quyền bá chủ phương Bắc, ngoài ra còn có hai ngàn lạng vàng. Còn chúng ta, chẳng qua chỉ thuận tay nhổ đi cái gai trong mắt mà thôi”.
Đường Duyệt nhìn Âu Dương Tiếu Thiên, cười nói: “Ngươi hôm nay phản bội lại chúng nhân chính đạo. Ngươi cho rằng bọn họ có thể tha cho ngươi sao?”.
Âu Dương Tiếu Thiên lạnh lùng cười: “Trên đảo ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ có ba, bốn trăm người. Trong đó một phần ba đều đã quy thuận Bái Nguyệt Giáo, những người khác vốn không thể sống sót để rời khỏi đây. Việc ngày hôm nay, ta đương nhiên sẽ không để cho người trong giang hồ biết. Rất nhanh, thông tin Cửu Niệm đại sư bất hạnh bị chết trong tay kẻ phản đồ Đường Mạc và ta dốc sức chiến đấu với Bái Nguyệt Giáo sẽ truyền khắp võ lâm. Đến lúc đó, những đứa ngu ngốc đều vội vàng báo thù rửa hận, ai biết được điều đó là do ta làm?”.
Đường Duyệt nói: “Không sai, ngươi nghĩ rất đúng. Nhưng ngươi có thể sống sót ra khỏi nơi đây không?”. Khuynh Thành vẫn ướt đẫm máu, từng giọt, từng giọt, thuận theo lưỡi đao chảy xuống đất.
Âu Dương Tiếu Thiên lạnh lùng cười đáp: “Có Tô giáo chủ ở đây, ta sợ một đứa nha đầu vô dụng như ngươi sao?”.
Tô Mộng Chẩm khẽ lùi ra sau một bước, giữ khoảng cách với Âu Dương Tiếu Thiên, ho lên một tiếng: “Ngươi nhầm rồi, Âu Dương trang chủ, chúng ta tìm ngươi hợp tác là vì ngươi có giá trị lợi dụng. Ngày trước chúng ta giúp ngươi, vì ngươi là đồng minh với chúng ta. Nhưng bây giờ…”.
Sắc mặt Âu Dương Tiếu Thiên biến sắc. Ông ta không dám tin Tô Mộng Chẩm lại nói những điều đó. Ông ta lẩm bẩm: “Tô giáo chủ, chúng ta không phải đang hợp tác hay sao?”.
Tô Mộng Chẩm cười, nụ cười chứa đựng một sự dịu dàng: “Hợp tác dựa trên nền tảng ngươi lợi dụng bọn ta, bọn ta có thể lợi dụng ngươi. Bây giờ ngươi thử nghĩ xem, mình đối với Bái Nguyệt Giáo, còn có giá trị lợi dụng gì?”.
Khuôn mặt Âu Dương Tiếu Thiên méo xệch vì sợ hãi: “Nhưng ta… ta vẫn có thể có được lòng tin của bọn họ, lừa thêm rất nhiều người khác… Còn có thể giúp các người sớm đoạt được thiên hạ…”.
Đôi mắt Tô Mộng Chẩm khẽ cụp xuống, tư thế rất nho nhã ngồi xuống chiếc ghế ở một bên, chậm rãi đáp: “Người có thể thay chúng ta làm việc này, thực sự có rất nhiều”.
Âu Dương Tiếu Thiên phẫn nộ nói: “Các người không giữ lời hứa!”.
Tô Mộng Chẩm thờ ơ đáp: “Tin tưởng người khác, đồng nghĩa với việc giao tính mạng cho người khác. Đổi lại là ngươi, lẽ nào ngươi giữ lời hứa?”.
Sắc mặt Âu Dương Tiếu Thiên xanh mét, nghiến răng nói: “Ngươi dám!”. Tô Mộng Chẩm khẽ nhếch miệng, đôi mắt dài hẹp khẽ nhắm lại, nhưng vẫn không nhìn ông ta, mà nhìn sang Đường Duyệt: “Đường Duyệt, Khuynh Thành xem ra rất sắc nhọn. Nhưng vẫn chưa phát huy được một phần mười uy lực, nàng có biết nguyên do tại sao không?”.
Đường Duyệt khẽ nhìn Tô Mộng Chẩm, trong đôi mắt đen láy tràn đầy sự lạnh lùng. Tô Mộng Chẩm bị ánh mắt đầy hận thù đó nhìn trúng, hỏa khí trong người từ từ dâng lên.
“Khuynh Thành lấy máu người để tế đao. Thực sự nàng đối với nó quá keo kiệt bủn xỉn”. Hắn khẽ cười nhìn nàng.
Đường Duyệt đứng bất động, không phải nàng không muốn giết chết Âu Dương Tiếu Thiên. Không hiểu sao, nàng có một dự cảm mãnh liệt, Tô Mộng Chẩm đang dụ nàng giết người, giết rất nhiều người.
Đứng bên kia, Lý Hồng đã rút cây kim bạc Nga Mi. Đầu nhọn sắc của chiếc kim nhẹ nhàng xoay chuyển. Mũi nhọn lập tức phóng ra một mũi kim bạc dài khoảng một thước, đâm trực tiếp vào sau lưng Đường Duyệt!
Đường Duyệt vẫn còn do dự, đến nỗi không còn chút cảm giác. Vũ khí lợi hại đó vốn đâm vào sau lưng nàng, nhưng không hiểu sao “tinh” một tiếng, mũi kim đã chuyển hướng đâm vào bả vai của Âu Dương Tiếu Thiên! Ông ta hét lên một tiếng, ôm lấy bả vai, máu tuôn ra, sắc mặt nhợt nhạt.
Đường Duyệt giật mình, bừng tỉnh, đánh trả lại một đao. Lý Hồng lùi lại một bước, thân hình di chuyển như tia chớp. Nhưng bà ta đã quên mất người đối đầu với bà ta không phải là đứa trẻ yếu ớt không có sức phản kháng ngày nào. Vì thế Lý Hồng đã phải tốn rất nhiều công sức.
Đường Duyệt không muốn sát hại người khác nên chỉ tấn công vào những chỗ không thể lấy đi tính mạng của Lý Hồng. Đột nhiên, Âu Dương Minh Châu luôn luôn giấu mình bất ngờ phóng ra một cây kim bạc, Đường Duyệt chau mày, thân hình thoăn thoắt lùi về sau.
Lý Hồng kinh ngạc thất sắc, cho rằng Đường Duyệt muốn chuyển hướng tấn công sang Âu Dương Tiếu Thiên. Bà ta lập tức thu người như một con dòi, vèo một cái, đuổi theo nàng, một cây kim phóng ra nhằm đâm thẳng vào ngực Đường Duyệt.
Đường Duyệt quay người tránh né nguy hiểm. Vừa kịp hạ chân xuống đất, liền nhìn thấy đuôi kim bạc sáng bóng cắm hoàn toàn vào bên trong cây gỗ lương chắc cứng bên trong lều. Lý Hồng vội vàng chạy lại đỡ phu quân mình, và xem xét vết thương cho ông ta.
Đường Duyệt nhìn thấy đôi phu phụ bọn họ, lạnh lùng đáp: “Hai ngươi có thể cùng nhau đấu”.
Hai người bọn họ đều dùng kiếm. Mười năm gần đây kiếm pháp của họ đã kết hợp nhuần nhuyễn với nhau. Nếu như bọn họ song kiếm hợp bích, vậy thì Đường Duyệt vốn có thể nắm chắc mười phần thắng, bây giờ chỉ còn lại năm phần.
Tô Mộng Chẩm nhìn con người ngu ngốc đến cực độ ấy, hỏa khí trong lòng dần dần dâng cao. Tính mạng của nàng thực sự không đáng tiền, nhưng cũng không đến mức do nàng tự ý quyết định.
Hắn thờ ơ nói: “Âu Dương trang chủ, phu phụ các ngươi, ngày hôm nay chỉ có một người sống sót ra khỏi nơi đây”.
Lời nói của chàng, người khác vốn nghe không hiểu, chỉ có Âu Dương Tiếu Thiên là hiểu. Một khi họ song kiếm hợp bích, có thể nói là thiên y vô phùng. Bọn họ không được coi là cao thủ trong giới võ lâm, nhưng những nhân vật có tiếng tăm đều chết dưới tay bọn họ. Điều này, Lý Hồng rất có lòng tin. Đường Duyệt mặc dù có Khuynh Thành, mặc dù đã không còn là cừu non để mọi người có thể tự ý giết mổ, nhưng nàng cũng không có cách nào tránh khỏi sự hợp lực tấn công của hai người bọn họ. Vì bọn họ sớm đã hiểu rõ những nhược điểm của các loại võ công. Còn loại võ công tuyệt diệu này, bọn họ đã luyện tròn mười lăm năm. Bọn họ thực sự chưa từng thất bại lần nào, Đường Duyệt đương nhiên cũng không thể là ngoại lệ.
Thanh kiếm của bọn họ phát sáng. Màu đỏ của Khuynh Thành phối hợp tỏa ra một thứ ánh sáng chói mắt, dường như đang đợi cuộc tấn công cuối cùng. Đường Duyệt ra tay không niệm tình, trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện giọng nói nhẹ nhàng của một đứa trẻ, nó đang gọi tỷ tỷ của nó. Nhưng nàng chưa từng giúp nó làm bất cứ điều gì. Vì mẫu thân mà nàng hận nó, ghét nó, thậm chí còn hy vọng nó chết đi. Đến lúc nó chết rồi, nàng lại cảm thấy hối hận.
Khuynh Thành của Đường Duyệt không niệm tình chém xuống, ngay cả lúc ban ngày, ánh sáng đỏ cũng chói lóa. Thanh kiếm trong tay đôi vợ chồng Âu Dương đột nhiên biến sắc. Mặc dù vậy, Tô Mộng Chẩm vẫn biết, song kiếm của vợ chồng Âu Dương đặc biệt hiểu ý nhau, tuyệt đối không có chút sai sót nào. Cũng có thể nói, Khuynh Thành có sắc bén, cũng chỉ đánh được một người mà thôi. Nếu như Khuynh Thành chém một người, thanh kiếm của người còn lại sẽ tấn công, ép nàng phải thay đổi hướng tấn công. Kiếm pháp đó cần có sự đồng tâm của cả hai vợ chồng. Nếu như một trong hai người có tư lợi riêng, bất chấp sự sống chết của người còn lại, kiếm pháp này sẽ bị phá bỏ ngay lập tức.
Khuynh Thành của Đường Duyệt đột nhiên rẽ qua ánh kiếm sáng bóng đó, nhát chém không thể ngăn cản được. Hướng nàng chọn, đương nhiên là Âu Dương Tiếu Thiên. Thanh kiếm của Lý Hồng cùng lúc tấn công về phía nàng. Nhưng… đột nhiên con ngươi bà ta thít chặt, Đường Duyệt dường như không có dự định lùi lại phía sau! Thanh kiếm của Lý Hồng đã tiến gần ngay trong gang tấc. Đao của Đường Duyệt vẫn không có chút thay đổi, nhất định chém về phía Âu Dương Tiếu Thiên. Tất nhiên Đường Duyệt phải kiên quyết chịu nhát kiếm của Lý Hồng.
Khuôn mặt của Âu Dương Tiếu Thiên trắng xanh dưới ánh sáng màu đỏ chói mắt. Không ai có thể nhận ra ông ta hành động như thế nào, chỉ nghe thấy một tiếng “hự” rất khẽ, đó là tiếng vũ khí sắc nhọn đâm vào thân người.
Là ai? Là Đường Duyệt giết chết Âu Dương Tiếu Thiên, hay là Lý Hồng đứng gần ngay trong gang tấc đã nhanh hơn một bước đâm chết nàng? Dường như mọi người đều ngừng thở, cho đến lúc Âu Dương Minh Châu thét lên một tiếng.
Trong thời điểm mấu chốt, Âu Dương Tiếu Thiên đã lôi Lý Hồng đang đứng phía bên phải của mình thay ông ta ngăn chặn Khuynh Thành. Nhưng thanh đao Khunh Thành sắc nhọn không gì sánh được đã đâm rất sâu vào ngực của Lý Hồng. Tất cả mọi âm thanh đều biến mất. Sắc mặt Âu Dương Minh Châu trắng bệch. Nàng nhất thời không có cách nào thừa nhận việc này. Người phụ thân luôn luôn yêu thương mẫu thân sao có thể đột nhiên làm những chuyện đáng sợ như vậy? Thật đáng sợ!
Một giọt máu, sau đó giọt thứ hai, giọt thứ ba… thuận theo hướng mũi đao của Khuynh Thành chầm chậm rơi xuống.
Đường Duyệt đứng bất động tại chỗ. Tay nàng vẫn nắm chặt Khuynh Thành. Vai của Đường Duyệt có một vết thương, không quá sâu, hoặc, do chủ nhân của thanh kiếm vẫn chưa kịp chém sâu hơn đã bị chính phu quân của mình bán cả tính mạng không một lý do giải thích. Đường Duyệt nhắm mắt lại, nàng cảm thấy ớn lạnh, lòng người như vậy, phu phụ như vậy, thực sự rất đáng sợ.
Âu Dương Tiếu Thiên đương nhiên thật đáng sợ. Vì ông ta cũng không tin nổi rốt cuộc bản thân mình đã làm gì. Đôi mắt ông ta mở trừng trừng, đau khổ nhìn thi thể phu nhân đang mở mắt nhìn mình, hai chân mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất.
Tô Mộng Chẩm khẽ cười: “Âu Dương trang chủ, bây giờ ngươi có thể đi”.
Âu Dương Tiếu Thiên nhìn hắn, đột nhiên ông ta gầm lên giận dữ: “Ác quỷ, ngươi đúng là ác quỷ… Đều do ngươi, do ngươi!”.
Đường Duyệt nhìn sang Tô Mộng Chẩm, thấy ánh mắt của hắn có thêm một vẻ gì đó. Lần đầu tiên nàng cảm thấy con người này không chỉ khiến cho người ta ghê tởm, mà còn khiến cho người khác sợ hãi. Tô Mộng Chẩm cười nhạt nhẽo, dịu dàng. Hắn rất thích nhìn thấy Đường Duyệt trong bộ dạng hoang mang thế này, lúc đó trông nàng rất đáng yêu.
Nàng đã từng bước đi theo kế hoạch của hắn, càng đi càng lún sâu. Hắn sắp thành công rồi. “Đường Duyệt, Đường Duyệt, tại sao nàng phải trở về, lẽ nào nàng không biết ta nghĩ cách ép nàng phải quay về chính là để lợi dụng nàng, làm tổn thương nàng sao? Lẽ nào vì đại ca, nàng cam tâm tình nguyện từ bỏ hôn sự của mình?”
Âu Dương Minh Châu nhào tới, ôm lấy thi thể của mẫu thân mà kêu gào, khóc lóc. Nét mặt Âu Dương Tiếu Thiên đờ đẫn, ngây ngô, quỳ trên mặt đất.
Đường Duyệt nhìn đôi vợ chồng đó, cúi đầu xuống, chằm chằm nhìn những giọt máu không ngừng rơi từ thanh Khuynh Thành, tinh thần dường như có chút hoang mang.
Tô Mộng Chẩm chậm rãi bước tới, từ từ đặt bàn tay lên vai Đường Duyệt. Thân hình dưới bàn tay đó đang run lên. Tô Mộng Chẩm nhìn thấy Đường Duyệt quay đầu lại, đôi mắt đen láy bất động nhìn hắn chằm chằm. “Ngươi hài lòng chưa?” Đường Duyệt hỏi.
Tô Mộng Chẩm ngây người, sau đó mới giống như khẽ nở một nụ cười, nói: “Ta chưa từng ép bất cứ một người nào. Tất cả bọn họ đều tự nguyện”.
Tự nguyện? Tự nguyện phản bội tình huynh đệ tay chân như ruột thịt. Tự nguyện dùng người phụ nữ thân yêu nhất của mình làm vật thay thế cho ác quỷ, tự nguyện… Đều là tự nguyện. Đường Duyệt đột nhiên hiểu ra, nam nhân nét mặt mệt mỏi, khuôn mặt tuấn tú trước mặt chỉ dùng một câu châm ngôn như thế này: “Điều kiện đều ở đó, xin tùy ý người”. Người không chịu được uy hiếp là người khác, người không chịu được sự mê hoặc quyền lực của đồng tiền cũng là người khác, tất cả đều không liên quan tới hắn. Người khác chết rất thê thảm, bàn tay hắn vẫn sạch sẽ, một chút hơi máu tanh cũng không vấy lên được.
Tinh thần của Đường Duyệt không có gì khác so với những ngày trước, vẫn lạnh lùng như vậy. Chỉ có điều lúc này nàng đã thấy hoang mang.
“Nàng sợ ta à?” Tô Mộng Chẩm cười, đứng trước mặt nàng. Thân hình cao lớn, toàn thân hiện lên sự nho nhã đầy tinh tế, nụ cười thanh khiết giống một thiếu niên. Nhưng Đường Duyệt chỉ cảm thấy tận trong đáy lòng mình có một cảm giác sợ hãi đang dần dần trào dâng.
Đúng rồi, sợ hãi. Cho dù đối diện với một kẻ địch đáng sợ, nàng cũng không có cảm giác thế này, cùng lắm là chết mà thôi. Nhưng, bất hạnh cho người nào bị Tô Mộng Chẩm để ý, đến cái chết cũng là một tham vọng.
“Ta xin ngươi, hãy tha cho ta. Ta không biết mình còn có giá trị lợi dụng gì, nhưng tất cả những điều này… Thực sự quá đáng sợ!” Đường Duyệt lẩm bẩm.
Tô Mộng Chẩm nhìn nàng, yên lặng một lúc, nụ cười trên mặt dần dần tan biến: “Trước khi nàng muốn kết thúc tất cả những việc này, nàng nên biết tất cả những điều này đối với ai cũng tốt”.
Sau khi vụ náo loạn này kết thúc, cục diện của vụ náo loạn nhanh chóng bị Bái Nguyệt Giáo khống chế. Đường Duyệt biết, trải qua cuộc hỗn loạn này, Bái Nguyệt Giáo đã khống chế được một nửa giang sơn của võ lâm chính đạo. Trong tay bọn chúng đã nắm được không ít nhân vật quan trọng của không ít môn phái, ngày giành được toàn thắng sẽ không còn xa. Đến bây giờ, nàng vẫn không hiểu, rốt cuộc bản thân mình có giá trị lợi dụng gì, khiến cho bọn họ năm lần bảy lượt ép nàng trở về?
Tô Mộng Chẩm đang đưa nàng tới khu rừng trúc. Trong lòng nàng không tránh khỏi nghi hoặc, trào dâng một cảm giác bất an khó có thể khắc chế được. Lẽ nào người mà nàng đã từng nhìn thấy đánh cờ trên thuyền có quan hệ gì với Tô Mộng Chẩm? Nếu không, tại sao hắn lại muốn đưa nàng tới nơi này?
Lúc ánh mặt trời đã tắt, bọn họ mới đi tới rừng trúc. Đường Duyệt nhìn thấy một lạc viên xuất hiện ngay trước mặt. Nơi đó có phần khác biệt với thế giới bên ngoài. Hàng rào bằng trúc trước cổng đã treo một dàn đèn lồng, trên sân vắng tanh không một bóng người.
Trong lòng Đường Duyệt rất lo lắng, không sao xua đi được, tay nàng cố tình đặt lên cán đao Khuynh Thành.
“Nàng không nhất thiết phải đề phòng, chỉ là dẫn nàng đến gặp một người mà thôi. Vào đi”.
Đường Duyệt từ từ bước vào, không khí trong sân hoàn toàn yên tĩnh, vắng vẻ, không một tiếng động.
Đột nhiên, khắp sân bừng sáng, cửa mở. Nàng nghe thấy một người đang bước ra nói: “Con mang cô ta đến đây làm gì?”.
Không thể đoán được người này đã bao nhiêu tuổi, ông ta có đôi mắt khiến cho người khác khó có thể quên được. Thoạt nhìn Đường Duyệt đã nhận ra đó chính là người lần trước tự đánh cờ một mình. Không biết tại sao, nàng có một cảm giác không thể nói rõ đối với người này, muốn gần gũi, nhưng có một dự cảm xa cách rất sâu đậm. Tô Mộng Chẩm từ từ bước đến, đứng giữa lạc viên, nói: “Đường Duyệt, vị này chính là Hiên Viên giáo chủ”.
Sắc mặt Đường Duyệt thay đổi. Sắc mặt của Hiên Viên Lãng Nhật cũng vậy. Hiên Viên Lãng Nhật khẽ chau mày nói: “Ai cho phép con đưa người ngoài vào nơi này?”.
Tô Mộng Chẩm dường như không sợ, chỉ khẽ cười.
Lần đầu tiên Tô Mộng Chẩm tỏ ra không nghe thấy lời nói của Hiên Viên Lãng Nhật. Dường như đôi tai quen nghe mệnh lệnh của hắn đã trở nên điếc hẳn. Dường như hắn không có ý muốn trả lời, chỉ khẽ đợi chờ một điều gì đó.
Hiên Viên Lãng Nhật chau mày, nói: “Tại sao con không nói gì?”. Câu nói vừa dứt, ông ta đã sững lại, không nói tiếp nữa, vì rõ ràng ông ta cũng đã cảm giác thấy thái độ khác thường của Tô Mộng Chẩm. Ông ta lạnh lùng cười đáp: “Xem ra cuối cùng con cũng không chịu được nữa rồi”. Ông ta dường như đã sớm dự liệu được Tô Mộng Chẩm sẽ có những hành động như vậy. Điều duy nhất khiến ông ta kinh ngạc, chẳng qua chỉ là thời cơ Tô Mộng Chẩm chọn mà thôi.
Tô Mộng Chẩm cười, trước mặt Hiên Viên Lãng Nhật hắn tỏ ra rất nghe lời. Nhưng bây giờ hắn chuẩn bị phản kích lại. Hơn nữa hắn biết mình nhất định thành công, vì trong tay hắn nắm rõ các bí mật quan trọng cũng như rất nhiều người quan trọng.
Tô Mộng Chấm đáp: “Nghĩa phụ, con luôn luôn ngưỡng mộ người”.
Hiên Viên Lãng Nhật đáp: “Ngưỡng mộ ta đến mức hận không thể làm cho ta tắt thở ngay lập tức sao?”.
Tô Mộng Chẩm than một tiếng, đáp: “Đúng, từ năm tám tuổi con đã hy vọng người sớm chết đi. Nhưng nhiều năm như vậy, người vẫn còn sống. Mỗi lần nghĩ đến chuyện người vẫn sống tốt, con đau lòng muốn chết”.
Hiên Viên Lãng Nhật nhìn hắn, giọng điệu không hề thay đổi: “Những con vật hoang dã khi nuôi lớn cũng sẽ không bao giờ trở thành một con chó trung thành. Điều này ta đã biết từ trước”.
Tô Mộng Chẩm cười giễu cợt: “Đúng, nếu như con là một con chó, sớm đã bị người thuần phục. Cho đến hôm nay con vẫn còn sống ở nơi này, chứng tỏ rằng con không phải là một con chó mà bất cứ ai cũng có thể chặt đầu”.
Đường Duyệt nghe xong, lòng đầy nghi hoặc. Nàng hoàn toàn không hiểu rõ, giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tất nhiên nàng biết đó không phải là chuyện vui vẻ.
Tô Mộng Chẩm nói tiếp: “Nàng có biết những ngày tháng vừa qua ta sống như thế nào không?”. Câu này không phải nói với Hiên Viên Lãng Nhật, mà là với Đường Duyệt. “Tối nào ta cũng gặp ác mộng. Mỗi lần giật mình tỉnh giấc ta đều cảm thấy như đang sống trong địa ngục, sau đó đeo một chiếc mặt nạ để đối diện với những người khác. Nàng có biết tại sao không?” Tô Mộng Chẩm chậm rãi nói. “Khuynh Thành trong tay nàng, thuộc về Tô Ngọc Lâu – vị giáo chủ trước kia của Bái Nguyệt Giáo. Điều này, ngoài nàng ra, tất cả mọi người đều biết. Nhưng không ai dám nhắc tới, thậm chí đến cả tên ông ấy cũng phải tránh. Vì bọn họ đều là những kẻ nhát gan, sợ nhắc đến tên ông ấy sẽ gặp họa, hoặc sợ bị ác quỷ ám. Vì Tô Ngọc Lâu đã chết, chết rất thê thảm”. Ngón tay Tô Mộng Chẩm chỉ thẳng vào Hiên Viên Lãng Nhật: “Tô Ngọc Lâu chính là phụ thân của ta. Người giết chết ông ấy chính là giáo chủ đương nhiệm đang đứng ở địa vị cao sang của Bái Nguyệt Giáo này, Hiên Viên Lãng Nhật”.
Đường Duyệt nhìn Khuynh Thành, tâm trạng phức tạp. Nàng chưa được biết những điều này, càng không biết giữa Tô Mộng Chẩm và Hiên Viên Lãng Nhật lại có một mối oán thù như thế. Đã vậy, tại sao hắn còn lưu lại Bái Nguyệt Giáo? Hắn ở đây lâu như vậy, lẽ nào vì để báo thù Hiên Viên Lãng Nhật? Nhưng tại sao hắn phải chờ đến tận hôm nay mới ra tay hành động?
Hiên Viên Lãng Nhật luôn giữ im lặng, không dám thừa nhận cũng không dám phủ nhận.
Đường Duyệt hỏi: “Vậy tại sao ngươi vẫn còn lưu lại nơi này?”.
Tô Mộng Chẩm đáp: “Đúng, tại sao ta vẫn lưu lại nơi này? Mùi vị sống bên cạnh kẻ thù của mình không dễ chịu chút nào, còn khó chịu hơn gấp bội khi phải chứng kiến phụ thân mình bị người ta lăng trì khi đang còn sống”. Hắn cười rồi nói: “Mùi vị phải nhẫn nại thật đau khổ!”.
Đường Duyệt hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”.
Tô Mộng Chẩm quay đầu nhìn, ánh mắt dừng lại ở Hiên Viên Lãng Nhật, nói từng chữ một: “Ta đang tìm cách chết đau khổ nhất trên thế giới này. Tìm nhược điểm lớn nhất của ông ta. Ta đã tìm hơn mười năm, luôn luôn tìm kiếm, luôn luôn chờ đợi. Có những lúc ta đã cho rằng, mình không đợi được cơ hội ấy nữa. Nhưng xem như ông trời đối với ta không bạc”.
Nỗi hận thù ẩn sâu trong đôi mắt hắn khiến người ta phải kinh hồn bạt vía. Đường Duyệt hỏi: “Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”.
Tô Mộng Chẩm không hề nhìn Đường Duyệt, chằm chằm nhìn Hiên Viên Lãng Nhật, cười: “Đương nhiên để nàng chứng kiến, trên đời này người nàng hận nhất chính là ông ta. Lẽ nào nàng không biết?”.
Đúng, chính Hiên Viên Lãng Nhật đã ra lệnh giết toàn bộ Đường Gia Bảo, giết chết Ôn Nhã Như, giết chết Đường Mẫn, thậm chí ngay cả đến đứa trẻ nhỏ cũng không tha. Một ác quỷ như vậy, Đường Duyệt có thể không hận được hay sao?
Hiên Viên Lãng Nhật nở một nụ cười rất bình tĩnh, đáp: “Ta rất khâm phục lòng dũng cảm của ngươi, nhưng đáng tiếc, ngươi hết cơ hội rồi”.
Ngón trỏ và ngón cái của bàn tay trái ông ta tương khấu, khẽ bắn ra ngoài. Từ góc nhìn của Đường Duyệt, có thể nhìn thấy vạt áo của Tô Mộng Chẩm lung lay. Nàng nghe thấy một tiếng động rất khẽ trong không khí. Hai luồng khí rất mạnh gặp nhau, nhanh chóng biến mất. Tô Mộng Chẩm khẽ cười đáp: “Nghĩa phụ chưa lên tiếng đã vội vàng ra tay. E rằng đã đánh mất thân phận cao quý của mình”.
Tô Mộng Chẩm nhẹ nhàng hóa giải phong chưởng của Hiên Viên Lãng Nhật. Hiên Viên Lãng Nhật không lấy làm kinh ngạc. Ông ta không nói lời nào, đôi tay hợp nhất, ra chưởng Nhất Chiêu Tiên Phát Chế Nhân tấn công mạnh mẽ về phía Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm dường như đã có chuẩn bị trước, lạnh lùng hét lên một tiếng, thân hình nghiêng nghiêng bay qua, điểm trực tiếp vào đại huyệt trước ngực của Hiên Viên Lãng Nhật. Cả hai đều đấu tay bo, nhưng hắn không dễ dàng chiếm được ưu thế.
Đường Duyệt cảm thấy rất kỳ lạ, theo lý mà nói, võ công của Hiên Viên Lãng Nhật cao hơn rất nhiều so với võ công của Tô Mộng Chẩm. Nhưng hôm nay xem ra cũng không chiếm được thế thượng phong. Thanh kiếm dài của Tô Mộng Chẩm đã được rút ra khỏi bao. Hắn thuận thế đâm thẳng vào lòng bàn tay của Hiên Viên Lãng Nhật. Đối phương không tránh mà dùng đôi tay kẹp thanh kiếm giữa ngón trỏ và ngón giữa, đồng thời xoay người một vòng. Thanh kiếm dài đổi hướng đâm thẳng vào vào lưng Tô Mộng Chẩm. Tô Mộng Chẩm cảm thấy sau lưng mình lành lạnh, trong lúc nguy hiểm đã từ bỏ thanh kiếm, rút ra một đoản kiếm, lật ngược tay đâm vào lưng Hiên Viên Lãng Nhật. Hiên Viên Lãng Nhật nhẹ nhàng xoay chuyển một vòng, đoản kiếm của Tô Mộng Chẩm đâm vào không khí. Tô Mộng Chẩm né không được đã vội vàng nhảy ra ngoài, tránh thanh kiếm đó.
Hiên Viên Lãng Nhật lạnh lùng vứt thanh kiếm của Tô Mộng Chẩm xuống dưới chân, từ từ nói: “Ngươi cho rằng ta luyện công, nguyên khí bị trọng thương thì cơ hội của ngươi đã đến sao? Ngươi đã quá xem thường ta rồi đó”.
Tô Mộng Chẩm cười lớn: “Ngươi và ta đều chưa dùng toàn lực của mình, vẫn chưa biết ai chết dưới tay ai. Nghĩa phụ, ngay cả khi nguyên khí không bị trọng thương cũng vẫn không thể mãi mãi là giáo chủ Bái Nguyệt Giáo, điều này ta sẽ không bao giờ quên”.
“Hôm nay, ngươi không chỉ mang một mình cô ta tới đây”, Hiên Viên Lãng Nhật nói.
Tô Mộng Chẩm đương nhiên sẽ không chỉ mang một mình Đường Duyệt tới. Hắn mang theo tất cả tám người. Tám người này chờ đến lúc Hiên Viên Lãng Nhật lên tiếng mới từ trong rừng trúc âm u, tối đen xuất hiện. Họ đương nhiên là tâm phúc của Tô Mộng Chẩm. Đó chính là tám trong số mười hai vị đường chủ của Bái Nguyệt Giáo. Đường Duyệt nhận ra hai người trong bọn họ, một là Tần Thời Vũ, một là Mạnh Trúc Túy.
“Bọn họ đều đến để giết ta?” Hiên Viên Lãng Nhật nhìn một lượt xung quanh, lạnh lùng cười.
Đôi mắt nhìn thấu mọi việc của ông ta đã nhìn thấy tất cả. Trong tám người đó chí ít có một nửa cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên nhìn ông ta. Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt như giọt nước mùa xuân của Tô Mộng Chẩm đã biến thành lưỡi kiếm sắc nhọn, lạnh lùng mà vô tình: “Sau khi phụ thân ta chết, một mình ta lưu lạc khắp nơi. Trước lúc được ngươi mang về, ta đã phải sống những ngày tháng bị người ta chửi mắng, đánh đập, chế giễu. Lúc đó ta đã hiểu ra một đạo lý, trên đời này, bất luận làm người hay làm bất cứ việc gì, đều không nên có tình cảm. Nếu đã làm thì phải làm một kẻ ác khiến người ta sợ hãi”.
“Xem ra, ngươi đã tính toán từ lâu. Nhiều năm như vậy vẫn ở bên cạnh ta, đã khiến cho ngươi quá vất vả rồi”. Hiên Viên Lãng Nhật than một tiếng, nói với Tô Mộng Chẩm.
Tô Mộng Chẩm thản nhiên đáp: “Đúng, ta thường nghĩ, tại sao ngươi muốn giữ ta lại, còn nuôi dưỡng ta trưởng thành. Lẽ nào chính là đợi ta giết chết ngươi sao? Sau đó ta dần dần phát hiện ra, cuộc sống của ngươi quá vô vị. Bên cạnh ngươi không có người mà ngươi yêu thương. Các thuộc hạ của ngươi đều sợ ngươi, xa lánh ngươi, đến chơi cờ ngươi cũng chỉ có một mình. Ngươi giữ ta lại chẳng qua chỉ là nuôi dưỡng kẻ địch cho chính mình, tự tạo cho mình niềm vui trong những tháng ngày nhạt nhẽo của mình mà thôi”.
Hiên Viên Nhật Lãng đáp: “Thì ra bao năm qua, ngươi luôn luôn hận ta”.
Khuôn mặt Tô Mộng Chẩm rất lạnh lùng, kiêu ngạo, hắn nói: “Không, ta không chỉ hận ngươi, ta còn rất khâm phục ngươi”.
Hiên Viên Lãng Nhật hỏi: “Ngươi kính phục ta, cho nên muốn giết chết ta?”.
Tô Mộng Chẩm đáp: “Tất cả những điều này đều do ngươi dạy ta. Lúc đó ngươi muốn giết chết phụ thân ta. Ông ấy đã nhượng bộ cho ngươi điều lớn nhất, thậm chí còn dâng cả địa vị giáo chủ cho ngươi. Nhưng cuối cùng ngươi vẫn tàn nhẫn, ra tay tàn độc, nửa bước cũng nhất định không nhường. Thậm chí còn lăng trì ông ấy cho đến chết mới thôi. Ngày hôm đó ngươi đã đối xử với ông ấy thế nào, ngày hôm nay ta sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm, gấp nghìn lần như vậy, cho dù ta nợ ngươi ân tình dưỡng dục. Đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ lập tức cưới nhi nữ của ngươi, chăm sóc, đối đãi thật chu đáo với nàng. Coi như ta đã báo đáp công ơn trong mười mấy năm qua của ngươi”.
Hiên Viên Lãng Nhật nói: “Vậy tại sao ngươi vẫn chưa ra tay?”.
Tô Mộng Chẩm đáp: “Vì ta luôn muốn biết, lý do chính ngươi muốn giết chết phụ thân ta”.
Hiên Viên Lãng Nhật đáp: “Một người chỉ cần có dã tâm, sẽ không bao giờ cam tâm tình nguyện đi theo người khác. Còn người được đi theo đó, nếu không có đủ năng lực, cũng nhất định sẽ bị loại trừ, điều này có gì kỳ lạ sao?”. Tô Mộng Chẩm lạnh lùng cười, hắn không phải đang cười chế giễu người khác, mà đang chế giễu Hiên Viên Lãng Nhật. Một đối thủ chân chính, vốn không cần phải nói nhiều lời, càng không cần thiết hỏi những câu hỏi ngu ngốc. Cho nên hắn muốn kéo dài thời gian như vậy, chẳng qua là để đợi.
Nhưng hắn đang đợi điều gì?