Chương 13: Ngừng livestream
Đã qua hơn một tháng, Đoàn Doãn Mặc kể xong toàn bộ câu chuyện trên livestream.
Hôm nay là phiên ngoại của câu chuyện, Đoàn Doãn Mặc nói xong thì phần lớn người nghe trực tiếp lệ rơi ròng ròng.
Nhưng Đoàn Doãn Mặc nhếch miệng cười nói: "Về chuyện của bọn họ kết thúc tại đây, có lẽ bọn họ sẽ còn gặp phải nhiều khó khăn thất bại hơn, nhưng tôi tin cho dù tương lai có ra sao thì nhất định bọn họ có thể nắm tay nhau cùng đối mặt. Dù có đau lòng cũng chỉ đau vì đối phương."
Nhìn bình luận và tin nhắn dần tăng lên trong phòng livestream, Đoàn Doãn Mặc chọn một số trong đó trả lời, ngay lúc cô chuẩn bị tắt livestream thì Mục Nhiên ở bên cạnh không nhịn được nghẹn ngào nói: "Thật sự kết thúc rồi à?"
Giọng nói của Mục Nhiên trực tiếp kéo người xem trở về hiện thực, đám người kia không chìm đắm trong bi thương nữa mà bắt đầu suy nghĩ, người bên cạnh "Ngốc Tiểu Ngốc" là ai.
"Chưa từng có câu chuyện nào có một kết cục chính xác cả, đây chỉ là bắt đầu cho một câu chuyện khác mà thôi." Đoàn Doãn Mặc vẫn mỉm cười, dù trên mặt đeo mặt nạ, giọng nói dịu dàng kia cũng sẽ đi thẳng vào trong tai mọi người.
Một tháng này Mục Nhiên đã quen với sự dịu dàng của Đoàn Doãn Mặc, cũng quen với việc tiểu ngốc rời đi, nhưng đột nhiên tối hôm qua tiểu ngốc đột ngột nói với cô rằng sẽ kết thúc livestream tại đây, về sau không mở nữa.
Cô có hỏi qua nguyên nhân, tiếc rằng tiểu ngốc không nói thêm nửa chữ.
"Hôm nay là buổi livestream cuối cùng rồi, tuy tôi không xuất hiện nữa, nhưng mong là sẽ gặp lại mọi người bằng một phương thức khác." Chỉ là Đoàn Doãn Mặc không chịu được một số ghen ghét cùng với gây rối của mấy anh hùng bàn phím trên mạng, các kiểu xỉ vả gây hấn không đếm xuể, tuy cô đã quen với mấy thứ này từ lâu nhưng cô không có nguyên tắc sau khi kiếm được tiền vẫn phải nhận phê bình nhục mạ của quần chúng.
Hơn một tháng ngắn ngủi cô đã kiếm được một khoản lớn, gần trăm vạn tiền thưởng cùng các loại phí quảng cáo tuyên truyền đắt tiền, không cần phải tiếp tục nữa.
Nhìn mấy trục triệu fans tích lại trong hơn bốn mươi ngày, cho dù trong lòng cô không muốn nhưng vẫn kiên định nói lời từ biệt với mọi người.
Dù sao thì cô không ký kết với công ty, lúc trước tất cả đều có Mục đại tiểu thư sắp xếp cho cô, lúc đến ung dung lúc đi càng sảng khoái.
Không quan tâm đến các loại níu giữ hay vui vẻ tiễn biệt của hắc tử, sau khi Đoàn Doãn Mặc tắt livestream liền bắt đầu thu dọn mặt bàn với mấy dụng cụ.
Mục Nhiên lau nước mắt rơi ra vì câu chuyện kia, tiến đến trước mặt Đoàn Doãn Mặc nói: "Thật sự cô không muốn nữa à? Fans bây giờ của cô còn nhiều hơn cả nghệ sĩ tuyến một, tuyến hai, các loại đại ngôn quảng cáo cũng sẽ tìm đến cô, bây giờ đi có phải quá phí không? Hơn nữa coi như là nói vài câu chuyện thì cô còn có thể làm gì khác không? Hiện tại cô hot như vậy, đột ngột rời đi đúng là quá đáng tiếc rồi."
"Người hot thị phi nhiều, đủ tiền là được rồi. Đừng quên sơ tâm mở livestream của tôi." Đoàn Doãn Mặc không hề bị lay động, đối với cô mà nói thì số tiền này không quan trọng, quan trọng chính là gần đây ký ức trong đầu cô càng ngày càng hỗn loạn, cô muốn tìm thời gian nghỉ ngơi cho thật tốt, sắp xếp ký ức trong đầu cho rõ ràng.
*Người hot thị phi nhiều: dùng cho trường hợp một người sau khi nổi tiếng có tiếng tăm tốt khiến cho người khác ganh tị từ đó bị người ta bôi nhọ, gièm pha, gây ra nhiều thị phi để hòng phá hoại danh tiếng của người đó.
"Nghe theo cô vậy, còn mười ngày nữa là Lâm Dã sẽ quay về, nếu cô không muốn mở livestream thì tôi dọn dẹp những thứ này trước. Tránh cho cô ấy về lại phát hiện ra cái gì." Mục Nhiên trao đổi với cô.
Đoàn Doãn Mặc không trực tiếp đồng ý, do dự một lúc rồi nói: "Cô cứ xem mà làm thôi."
Đoàn Doãn Mặc về phòng của mình rồi khóa trái cửa, lấy ra một cuốn sổ, đây là bản viết lại những ký ức đang dần khôi phục trong những ngày qua.
Bên trên có ghi bản thân họ Đoàn, tuy bây giờ ở trong đầu không có ấn tượng, còn lại chắc là các loại công việc gì đó, còn có một đoạn ký ức mơ hồ liên quan đến thời thơ ấu.
Một đêm mưa, chỉ có một mình tôi lén chạy đến.
Cô ấy nói, đừng buồn, tớ muốn chọc cho cậu cười.
Nhìn cô ấy vụng về biểu diễn, cuối cùng tôi không nhịn được mà bật cười.
Lúc lâu sau cô ấy nói, mẹ tớ thích xem tớ biểu diễn nhất, nhưng mà mẹ có em trai, mẹ không thích tớ. Sau này tớ phải làm đại minh tinh, để mẹ với em trai, còn có bà nội đều yêu thích tớ.
Tôi nói, nhất định cậu có thể. Cậu giỏi như vậy, nhất định sẽ thành công.
Cô ấy nói cô ấy không muốn ở một mình, cô ấy hy vọng có thể có bạn, cô ấy nói cô ấy không thích em trai, vì mẹ thường xuyên đánh cô ấy vì em trai.
Ngày hôm đó, giấc mộng của cậu chính là giấc mộng của tôi.
Cô ấy nói với tôi, không được, cậu xinh đẹp như vậy, nếu như cậu cũng đi diễn thì mọi người chỉ nhìn cậu không nhìn tớ.
Vậy tôi đổi cách khác để cùng với cô ấy, vĩnh viễn cùng với cô ấy.
Đoàn Doãn Mặc nhìn mấy dòng trong cuốn sổ, trong đầu cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ là nếu như bản thân có thể tình cờ nhớ đến những điều này, vậy có nghĩa là đoạn ký ức này thật sự đã từng tồn tại trong tâm trí cô.
"Rốt cuộc mình nên đi đâu, nên làm gì? Mình là ai?" Đoàn Doãn Mặc vô cùng hoang mang, quá khứ của mình cô còn không rõ thì lại càng không biết tương lai nên làm gì.
Mục Nhiên thì cô nhớ, nhưng lại không thể nhớ được một ai đó khác liên quan tới căn phòng này.
Chương Lâm Dã trong đầu cô dần trở nên mơ hồ, nếu không phải vẫn còn sống ở đây thì chắc chắn cô đã quên từ lâu rồi.
Hơi vỗ nhẹ lên đầu đang choáng váng, Đoàn Doãn Mặc cười cười nói: "Có lẽ có một số chuyện cần nhớ thì sẽ nhớ tới, có một số nhất định phải quên, vậy thì cứ quên đi."
Thật ra Mục Nhiên cũng cảm thấy mấy ngày nay tiểu ngốc rất bất thường, cô ấy thường theo thói quen quên mất đồ đạc trong nhà để ở đâu.
Lại có lúc chần chừ đứng trước cửa phòng không dám đi vào, khi nói về Chương Lâm Dã với cô ấy thì lúc nào tiểu ngốc cũng ngập ngừng một lúc lâu, giống như là đã quên mất rồi, rồi lại cố gắng hồi tưởng lại trong đầu.
Mục Nhiên rất lo cho tiểu ngốc, vốn dĩ định đưa tiểu ngốc đến bệnh viện xem sao, nhưng mấy ngày nay tiểu ngốc vin vào lý do bận rộn mà từ chối cô.
Mục Nhiên gọi điện thoại nói ngày mai người ta đến thu dọn đồ đạc, còn mình thì chạy đến cửa phòng bên cạnh gõ cửa.
Đến khi tiểu ngốc đi ra, cô lo lắng hỏi: "Gần đây có cảm thấy cơ thể không thoải mái gì hay không?"
"Không có, ban đêm có thêm ác mộng thôi. Ngoài ra cũng không có gì khác." Đoàn Doãn Mặc đứng đối diện với Mục Nhiên ở ngoài cửa, qua một lúc Mục Nhiên lên tiếng: "Nếu bây giờ cô bận, vậy thì ngày mai đi bệnh viện một chuyến với tôi đi."
"Bệnh viện?" Đoàn Doãn Mặc chần chừ, cô cũng không muốn đến nơi toàn mùi nước khử trùng đó, nơi mà thậm chí áo blouse trắng của bác sĩ cũng có thể khiến cô cảm thấy áp lực.
Mục Nhiên lại kiên trì: "Đúng vậy, Lâm Dã đã nói cơ thể cô không ổn, tốt nhất là một tháng đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một lần. Bây giờ đã qua một tháng rồi, cô cũng nên đến bệnh viện xem đi."
Mục Nhiên thấy cô vẫn còn muốn tìm cớ không đi liền nói trước: "Quyết định như vậy đi, sáng sớm mai tôi sang gọi cô."
"Được rồi, phiền cô vậy." Khóe miệng Đoàn Doãn Mặc mang theo ý cười nhàn nhạt, khiến cho Mục Nhiên thất thanh lần nữa.
Đợi Mục Nhiên đi rồi, Đoàn Doãn Mặc cười cười, thật là một cô nàng ngây thơ, chắc chắn ngày mai các cô không đến bệnh viện được.
Sáng sớm hôm sau, Mục Nhiên còn đang trong mộng thì nhận được điện thoại của ông anh nhà mình.
Đối với ông anh và bạn trai cũ, cô bày tỏ không muốn nói chuyện với bất kỳ ai cả, nhưng vì mấy ngày này tiểu ngốc kiếm tiền trên nền tảng livestream của nhà mình nên cô miễn cưỡng nghe điện thoại.
"Tìm em làm gì?"
Nghe giọng điệu thiếu kiên nhẫn của em gái, sắc mặt của Mục tổng ở đầu dây bên kia không được tốt cho lắm, nhưng vì đây là em gái ruột của mình, hơn nữa trước đây cũng làm chuyện có lỗi với cô thật, thế nên Mục tổng kìm nén tính khí rất nhiều.
"Nhiên Nhiên, nghe nói "Ngốc Tiểu Ngốc" muốn ngừng livestream, có phải là thật không?"
Mục Nhiên hơi nhíu mày, đột nhiên nhớ ra hôm nay tiểu ngốc đã ngừng livestream.
Cô gật đầu nói: "Đúng rồi, ngừng livestream. Anh hỏi cái này làm gì?"
"Sao lại không làm nữa?" Mục Thiên không muốn bỏ một con gà đẻ trứng vàng chiêu bài sống như vậy, có Đoàn Doãn Mặc ở đây, lưu lượng của toàn bộ nền tảng livestream so với trước đây cao gấp mấy lần, đây chính là chuyện mà anh ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Nhưng bây giờ Đoàn Doãn Mặc đột nhiên tuyên bố rời đi, anh ta đã có thể nghĩ đến việc những khán giả này cũng chạy đi sớm thôi.
"Không có sao chăng gì cả, chính là tiểu ngốc không muốn làm tiếp nữa thôi. Ngược lại thì cũng không có ký hợp đồng, làm sao vậy? Anh còn muốn trói người lại à?" Mục Nhiên miễn cưỡng đấu tranh ngồi dậy trên giường, lúc sau mới ngáp một cái rồi nói: "Em nói cho anh biết, đừng có đánh chủ ý lên tiểu ngốc. Nếu không em thật sự có thể làm ầm trong nhà lên đấy."
"Nhiên Nhiên, anh là anh ruột của em."
"Ha ha, anh ruột à. Lúc anh ngủ với bạn trai của em có nghĩ đến em là em gái ruột của anh hay không thế?" Nói đến chuyện này Mục Nhiên liền bụng đầy lửa giận.
Mục tổng tự biết chuyện này lỗi của anh ấy, nhưng chuyện cũng phát sinh rồi, huống chi anh ta với Giang Hạo là chân ái, chỉ có thể xin lỗi em gái mà thôi.
Với em gái, anh ta chỉ có thể bù đắp cho cô ấy mức độ lớn nhất.
Nhưng mà bây giờ vẫn phải giải quyết việc "Ngốc Tiểu Ngốc" ngừng livestream trước đã, Mục Thiên lại ha ha cười nói: "Nhiên Nhiên, bạn bè cho dù tốt cũng chỉ là người ngoài. Chúng ta mới là người một nhà, em không thể học khuỷu tay chìa ra ngoài được. Em có biết "Ngốc Tiểu Ngốc" rời đi sẽ mang lại bao nhiêu tai họa cho công ty không? Nhỡ đâu cô ấy đến công ty livestream khác, Thịnh Thiên của chúng ta sẽ phải đối mặt với lượng lớn khán giả rời đi, mà đối phương thì có thể dựa vào "Ngốc Tiểu Ngốc" mà nhảy lên hàng đầu. Nhiên Nhiên, đây là việc quan trọng, em phải cố mà nghĩ rõ ràng, không thể vì hành động theo cảm tính nhất thời mà hại công ty nhà mình được."
"Người một nhà? Tiểu ngốc cũng sẽ không cắm sừng cho em đâu. Anh à, anh không giống." Mục Nhiên chê cười, Mục Thiên tức đến mức hận không thể đập luôn điện thoại.
Qua một lúc lâu, Mục Thiên sắp xếp lại ngôn từ, định khuyên lần thứ hai, nhân tiện hỏi thử "Ngốc Tiểu Ngốc" có phải là muốn đến công ty khác hay không.
Nhưng ngay lúc anh ta vừa mở miệng thì Mục Nhiên lại nói: "Em còn phải đưa tiểu ngốc đến bệnh viện, anh bỏ cuộc đi."
Mục Nhiên cúp điện thoại, sau đấy mau chóng sửa soạn.
Lúc chuẩn bị đi gọi Đoàn Doãn Mặc rời giường lại phát hiện Đoàn Doãn Mặc đã dậy từ sớm, ngồi trên sofa tắt âm lượng xem tin tức buổi sáng.
Nhìn thấy Mục Nhiên, trong mắt cô hiện lên ý cười, dịu dàng nói: "Mục tổng gọi điện thoại đến rồi sao?"
"Làm sao cô biết?" Mục Nhiên quay đầu lại nhìn cửa phòng, rốt cuộc là cách âm của phòng này không tốt hay là vừa nãy cô hét lớn tiếng quá?
Đoàn Doãn Mặc nhìn ra nghi hoặc của cô ấy, có lòng tốt giải thích: "Bây giờ fans của tôi có thể so với nghệ sĩ tuyến một, tuyến hai, thậm chí còn đẩy lưu lượng khán giả trên nền tảng livestream, đột nhiên tôi ngừng phát thì nhất định anh trai cô bọn họ sẽ suy đoán có lẽ tôi bị công ty khác đào đi hay không, điều này lại là một tai họa đả kích với bọn họ. Tôi sẽ đưa fans chân chính đi thì không nói, có lẽ còn làm mất đi một chiêu bài sống của anh ta đấy."
Đoàn Doãn Mặc nói ra, Mục Nhiên càng ngày càng kinh hãi, đây tuyệt đối không phải là tiểu ngốc lúc trước, bây giờ cô ấy tinh khôn hệt như một con hồ ly.
Hôm nay là phiên ngoại của câu chuyện, Đoàn Doãn Mặc nói xong thì phần lớn người nghe trực tiếp lệ rơi ròng ròng.
Nhưng Đoàn Doãn Mặc nhếch miệng cười nói: "Về chuyện của bọn họ kết thúc tại đây, có lẽ bọn họ sẽ còn gặp phải nhiều khó khăn thất bại hơn, nhưng tôi tin cho dù tương lai có ra sao thì nhất định bọn họ có thể nắm tay nhau cùng đối mặt. Dù có đau lòng cũng chỉ đau vì đối phương."
Nhìn bình luận và tin nhắn dần tăng lên trong phòng livestream, Đoàn Doãn Mặc chọn một số trong đó trả lời, ngay lúc cô chuẩn bị tắt livestream thì Mục Nhiên ở bên cạnh không nhịn được nghẹn ngào nói: "Thật sự kết thúc rồi à?"
Giọng nói của Mục Nhiên trực tiếp kéo người xem trở về hiện thực, đám người kia không chìm đắm trong bi thương nữa mà bắt đầu suy nghĩ, người bên cạnh "Ngốc Tiểu Ngốc" là ai.
"Chưa từng có câu chuyện nào có một kết cục chính xác cả, đây chỉ là bắt đầu cho một câu chuyện khác mà thôi." Đoàn Doãn Mặc vẫn mỉm cười, dù trên mặt đeo mặt nạ, giọng nói dịu dàng kia cũng sẽ đi thẳng vào trong tai mọi người.
Một tháng này Mục Nhiên đã quen với sự dịu dàng của Đoàn Doãn Mặc, cũng quen với việc tiểu ngốc rời đi, nhưng đột nhiên tối hôm qua tiểu ngốc đột ngột nói với cô rằng sẽ kết thúc livestream tại đây, về sau không mở nữa.
Cô có hỏi qua nguyên nhân, tiếc rằng tiểu ngốc không nói thêm nửa chữ.
"Hôm nay là buổi livestream cuối cùng rồi, tuy tôi không xuất hiện nữa, nhưng mong là sẽ gặp lại mọi người bằng một phương thức khác." Chỉ là Đoàn Doãn Mặc không chịu được một số ghen ghét cùng với gây rối của mấy anh hùng bàn phím trên mạng, các kiểu xỉ vả gây hấn không đếm xuể, tuy cô đã quen với mấy thứ này từ lâu nhưng cô không có nguyên tắc sau khi kiếm được tiền vẫn phải nhận phê bình nhục mạ của quần chúng.
Hơn một tháng ngắn ngủi cô đã kiếm được một khoản lớn, gần trăm vạn tiền thưởng cùng các loại phí quảng cáo tuyên truyền đắt tiền, không cần phải tiếp tục nữa.
Nhìn mấy trục triệu fans tích lại trong hơn bốn mươi ngày, cho dù trong lòng cô không muốn nhưng vẫn kiên định nói lời từ biệt với mọi người.
Dù sao thì cô không ký kết với công ty, lúc trước tất cả đều có Mục đại tiểu thư sắp xếp cho cô, lúc đến ung dung lúc đi càng sảng khoái.
Không quan tâm đến các loại níu giữ hay vui vẻ tiễn biệt của hắc tử, sau khi Đoàn Doãn Mặc tắt livestream liền bắt đầu thu dọn mặt bàn với mấy dụng cụ.
Mục Nhiên lau nước mắt rơi ra vì câu chuyện kia, tiến đến trước mặt Đoàn Doãn Mặc nói: "Thật sự cô không muốn nữa à? Fans bây giờ của cô còn nhiều hơn cả nghệ sĩ tuyến một, tuyến hai, các loại đại ngôn quảng cáo cũng sẽ tìm đến cô, bây giờ đi có phải quá phí không? Hơn nữa coi như là nói vài câu chuyện thì cô còn có thể làm gì khác không? Hiện tại cô hot như vậy, đột ngột rời đi đúng là quá đáng tiếc rồi."
"Người hot thị phi nhiều, đủ tiền là được rồi. Đừng quên sơ tâm mở livestream của tôi." Đoàn Doãn Mặc không hề bị lay động, đối với cô mà nói thì số tiền này không quan trọng, quan trọng chính là gần đây ký ức trong đầu cô càng ngày càng hỗn loạn, cô muốn tìm thời gian nghỉ ngơi cho thật tốt, sắp xếp ký ức trong đầu cho rõ ràng.
*Người hot thị phi nhiều: dùng cho trường hợp một người sau khi nổi tiếng có tiếng tăm tốt khiến cho người khác ganh tị từ đó bị người ta bôi nhọ, gièm pha, gây ra nhiều thị phi để hòng phá hoại danh tiếng của người đó.
"Nghe theo cô vậy, còn mười ngày nữa là Lâm Dã sẽ quay về, nếu cô không muốn mở livestream thì tôi dọn dẹp những thứ này trước. Tránh cho cô ấy về lại phát hiện ra cái gì." Mục Nhiên trao đổi với cô.
Đoàn Doãn Mặc không trực tiếp đồng ý, do dự một lúc rồi nói: "Cô cứ xem mà làm thôi."
Đoàn Doãn Mặc về phòng của mình rồi khóa trái cửa, lấy ra một cuốn sổ, đây là bản viết lại những ký ức đang dần khôi phục trong những ngày qua.
Bên trên có ghi bản thân họ Đoàn, tuy bây giờ ở trong đầu không có ấn tượng, còn lại chắc là các loại công việc gì đó, còn có một đoạn ký ức mơ hồ liên quan đến thời thơ ấu.
Một đêm mưa, chỉ có một mình tôi lén chạy đến.
Cô ấy nói, đừng buồn, tớ muốn chọc cho cậu cười.
Nhìn cô ấy vụng về biểu diễn, cuối cùng tôi không nhịn được mà bật cười.
Lúc lâu sau cô ấy nói, mẹ tớ thích xem tớ biểu diễn nhất, nhưng mà mẹ có em trai, mẹ không thích tớ. Sau này tớ phải làm đại minh tinh, để mẹ với em trai, còn có bà nội đều yêu thích tớ.
Tôi nói, nhất định cậu có thể. Cậu giỏi như vậy, nhất định sẽ thành công.
Cô ấy nói cô ấy không muốn ở một mình, cô ấy hy vọng có thể có bạn, cô ấy nói cô ấy không thích em trai, vì mẹ thường xuyên đánh cô ấy vì em trai.
Ngày hôm đó, giấc mộng của cậu chính là giấc mộng của tôi.
Cô ấy nói với tôi, không được, cậu xinh đẹp như vậy, nếu như cậu cũng đi diễn thì mọi người chỉ nhìn cậu không nhìn tớ.
Vậy tôi đổi cách khác để cùng với cô ấy, vĩnh viễn cùng với cô ấy.
Đoàn Doãn Mặc nhìn mấy dòng trong cuốn sổ, trong đầu cũng không có ảnh hưởng gì, chỉ là nếu như bản thân có thể tình cờ nhớ đến những điều này, vậy có nghĩa là đoạn ký ức này thật sự đã từng tồn tại trong tâm trí cô.
"Rốt cuộc mình nên đi đâu, nên làm gì? Mình là ai?" Đoàn Doãn Mặc vô cùng hoang mang, quá khứ của mình cô còn không rõ thì lại càng không biết tương lai nên làm gì.
Mục Nhiên thì cô nhớ, nhưng lại không thể nhớ được một ai đó khác liên quan tới căn phòng này.
Chương Lâm Dã trong đầu cô dần trở nên mơ hồ, nếu không phải vẫn còn sống ở đây thì chắc chắn cô đã quên từ lâu rồi.
Hơi vỗ nhẹ lên đầu đang choáng váng, Đoàn Doãn Mặc cười cười nói: "Có lẽ có một số chuyện cần nhớ thì sẽ nhớ tới, có một số nhất định phải quên, vậy thì cứ quên đi."
Thật ra Mục Nhiên cũng cảm thấy mấy ngày nay tiểu ngốc rất bất thường, cô ấy thường theo thói quen quên mất đồ đạc trong nhà để ở đâu.
Lại có lúc chần chừ đứng trước cửa phòng không dám đi vào, khi nói về Chương Lâm Dã với cô ấy thì lúc nào tiểu ngốc cũng ngập ngừng một lúc lâu, giống như là đã quên mất rồi, rồi lại cố gắng hồi tưởng lại trong đầu.
Mục Nhiên rất lo cho tiểu ngốc, vốn dĩ định đưa tiểu ngốc đến bệnh viện xem sao, nhưng mấy ngày nay tiểu ngốc vin vào lý do bận rộn mà từ chối cô.
Mục Nhiên gọi điện thoại nói ngày mai người ta đến thu dọn đồ đạc, còn mình thì chạy đến cửa phòng bên cạnh gõ cửa.
Đến khi tiểu ngốc đi ra, cô lo lắng hỏi: "Gần đây có cảm thấy cơ thể không thoải mái gì hay không?"
"Không có, ban đêm có thêm ác mộng thôi. Ngoài ra cũng không có gì khác." Đoàn Doãn Mặc đứng đối diện với Mục Nhiên ở ngoài cửa, qua một lúc Mục Nhiên lên tiếng: "Nếu bây giờ cô bận, vậy thì ngày mai đi bệnh viện một chuyến với tôi đi."
"Bệnh viện?" Đoàn Doãn Mặc chần chừ, cô cũng không muốn đến nơi toàn mùi nước khử trùng đó, nơi mà thậm chí áo blouse trắng của bác sĩ cũng có thể khiến cô cảm thấy áp lực.
Mục Nhiên lại kiên trì: "Đúng vậy, Lâm Dã đã nói cơ thể cô không ổn, tốt nhất là một tháng đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một lần. Bây giờ đã qua một tháng rồi, cô cũng nên đến bệnh viện xem đi."
Mục Nhiên thấy cô vẫn còn muốn tìm cớ không đi liền nói trước: "Quyết định như vậy đi, sáng sớm mai tôi sang gọi cô."
"Được rồi, phiền cô vậy." Khóe miệng Đoàn Doãn Mặc mang theo ý cười nhàn nhạt, khiến cho Mục Nhiên thất thanh lần nữa.
Đợi Mục Nhiên đi rồi, Đoàn Doãn Mặc cười cười, thật là một cô nàng ngây thơ, chắc chắn ngày mai các cô không đến bệnh viện được.
Sáng sớm hôm sau, Mục Nhiên còn đang trong mộng thì nhận được điện thoại của ông anh nhà mình.
Đối với ông anh và bạn trai cũ, cô bày tỏ không muốn nói chuyện với bất kỳ ai cả, nhưng vì mấy ngày này tiểu ngốc kiếm tiền trên nền tảng livestream của nhà mình nên cô miễn cưỡng nghe điện thoại.
"Tìm em làm gì?"
Nghe giọng điệu thiếu kiên nhẫn của em gái, sắc mặt của Mục tổng ở đầu dây bên kia không được tốt cho lắm, nhưng vì đây là em gái ruột của mình, hơn nữa trước đây cũng làm chuyện có lỗi với cô thật, thế nên Mục tổng kìm nén tính khí rất nhiều.
"Nhiên Nhiên, nghe nói "Ngốc Tiểu Ngốc" muốn ngừng livestream, có phải là thật không?"
Mục Nhiên hơi nhíu mày, đột nhiên nhớ ra hôm nay tiểu ngốc đã ngừng livestream.
Cô gật đầu nói: "Đúng rồi, ngừng livestream. Anh hỏi cái này làm gì?"
"Sao lại không làm nữa?" Mục Thiên không muốn bỏ một con gà đẻ trứng vàng chiêu bài sống như vậy, có Đoàn Doãn Mặc ở đây, lưu lượng của toàn bộ nền tảng livestream so với trước đây cao gấp mấy lần, đây chính là chuyện mà anh ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Nhưng bây giờ Đoàn Doãn Mặc đột nhiên tuyên bố rời đi, anh ta đã có thể nghĩ đến việc những khán giả này cũng chạy đi sớm thôi.
"Không có sao chăng gì cả, chính là tiểu ngốc không muốn làm tiếp nữa thôi. Ngược lại thì cũng không có ký hợp đồng, làm sao vậy? Anh còn muốn trói người lại à?" Mục Nhiên miễn cưỡng đấu tranh ngồi dậy trên giường, lúc sau mới ngáp một cái rồi nói: "Em nói cho anh biết, đừng có đánh chủ ý lên tiểu ngốc. Nếu không em thật sự có thể làm ầm trong nhà lên đấy."
"Nhiên Nhiên, anh là anh ruột của em."
"Ha ha, anh ruột à. Lúc anh ngủ với bạn trai của em có nghĩ đến em là em gái ruột của anh hay không thế?" Nói đến chuyện này Mục Nhiên liền bụng đầy lửa giận.
Mục tổng tự biết chuyện này lỗi của anh ấy, nhưng chuyện cũng phát sinh rồi, huống chi anh ta với Giang Hạo là chân ái, chỉ có thể xin lỗi em gái mà thôi.
Với em gái, anh ta chỉ có thể bù đắp cho cô ấy mức độ lớn nhất.
Nhưng mà bây giờ vẫn phải giải quyết việc "Ngốc Tiểu Ngốc" ngừng livestream trước đã, Mục Thiên lại ha ha cười nói: "Nhiên Nhiên, bạn bè cho dù tốt cũng chỉ là người ngoài. Chúng ta mới là người một nhà, em không thể học khuỷu tay chìa ra ngoài được. Em có biết "Ngốc Tiểu Ngốc" rời đi sẽ mang lại bao nhiêu tai họa cho công ty không? Nhỡ đâu cô ấy đến công ty livestream khác, Thịnh Thiên của chúng ta sẽ phải đối mặt với lượng lớn khán giả rời đi, mà đối phương thì có thể dựa vào "Ngốc Tiểu Ngốc" mà nhảy lên hàng đầu. Nhiên Nhiên, đây là việc quan trọng, em phải cố mà nghĩ rõ ràng, không thể vì hành động theo cảm tính nhất thời mà hại công ty nhà mình được."
"Người một nhà? Tiểu ngốc cũng sẽ không cắm sừng cho em đâu. Anh à, anh không giống." Mục Nhiên chê cười, Mục Thiên tức đến mức hận không thể đập luôn điện thoại.
Qua một lúc lâu, Mục Thiên sắp xếp lại ngôn từ, định khuyên lần thứ hai, nhân tiện hỏi thử "Ngốc Tiểu Ngốc" có phải là muốn đến công ty khác hay không.
Nhưng ngay lúc anh ta vừa mở miệng thì Mục Nhiên lại nói: "Em còn phải đưa tiểu ngốc đến bệnh viện, anh bỏ cuộc đi."
Mục Nhiên cúp điện thoại, sau đấy mau chóng sửa soạn.
Lúc chuẩn bị đi gọi Đoàn Doãn Mặc rời giường lại phát hiện Đoàn Doãn Mặc đã dậy từ sớm, ngồi trên sofa tắt âm lượng xem tin tức buổi sáng.
Nhìn thấy Mục Nhiên, trong mắt cô hiện lên ý cười, dịu dàng nói: "Mục tổng gọi điện thoại đến rồi sao?"
"Làm sao cô biết?" Mục Nhiên quay đầu lại nhìn cửa phòng, rốt cuộc là cách âm của phòng này không tốt hay là vừa nãy cô hét lớn tiếng quá?
Đoàn Doãn Mặc nhìn ra nghi hoặc của cô ấy, có lòng tốt giải thích: "Bây giờ fans của tôi có thể so với nghệ sĩ tuyến một, tuyến hai, thậm chí còn đẩy lưu lượng khán giả trên nền tảng livestream, đột nhiên tôi ngừng phát thì nhất định anh trai cô bọn họ sẽ suy đoán có lẽ tôi bị công ty khác đào đi hay không, điều này lại là một tai họa đả kích với bọn họ. Tôi sẽ đưa fans chân chính đi thì không nói, có lẽ còn làm mất đi một chiêu bài sống của anh ta đấy."
Đoàn Doãn Mặc nói ra, Mục Nhiên càng ngày càng kinh hãi, đây tuyệt đối không phải là tiểu ngốc lúc trước, bây giờ cô ấy tinh khôn hệt như một con hồ ly.