Chương : 22
Nằm nghiêng trên ghế salon, dựa vào tiếng hít thở vững vàng thì có thể biết được đại thúc đang ngủ rất ngon.
Động tác của Thần Hi hết sức nhẹ nhàng, khẽ đóng cửa lại, rón ra rón rén bước đến gần đại thúc, đập vào mắt chính là chiếc điện thoại trên tay hắn.
Hơi nhíu mày, Thần Hi nhếch môi lên, không nói tiếng nào đoạt lấy thứ trong tay đại thúc. Bắt gặp bộ dáng ngủ say không chút phòng bị kia, y ngoài ý muốn có chút không đành lòng đánh thức hắn, nhẹ nhàng đặt điện thoại về chỗ cũ. Sau đó, y vào nhà bếp pha ly cà phê rồi theo thói quen bước ra ngoài ban công quan sát hoa cỏ một chút.
Dựa vào sự cảnh giác bẩm sinh, khoảng không trống trải nơi đây làm Thần Hi sinh lòng nghi ngờ. Y bước đến ngoài rìa ban công, rủ mắt nhìn xuống chậu hoa nhỏ bên cạnh, thấy có một bộ y phục đã được xếp lại gọn gàng, nơi cổ áo có vài nếp nhăn rất khó phát hiện.
Rất dễ nhận ra, đây là căn cứ chính xác để chứng minh đã có hai khả năng xảy ra. Một là đại thúc rời khỏi nhà, hai là có người đến làm khách.
Thần Hi nheo mắt lại, không nói gì, quay về bên cạnh đại thúc, xem như hắn chỉ là giống những người bình thường khác, sáng sớm thì tiện đường ra khỏi nhà mua tờ báo. Động tác linh hoạt như một con mèo nhỏ ôn hòa, y nhu thuận dựa sát vào người hắn.
Thời gian theo từng tiếng lật báo sang trang khác chậm rãi trôi qua, cái ly vốn dĩ chứa đầy chất lỏng màu nâu nay đã dần lộ ra phần đáy màu tuyết trắng. Lúc này, Thần Hi mới đem tờ báo đặt sang một bên, đảo mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã tối mịt, càng làm nổi bật hơn ánh đèn sáng ngời trong phòng, đồng thời cũng chiếu rọi lên gương mặt ngủ say của đại thúc.
Còn đến hai tuần lễ…
Thần Hi duỗi duỗi người, thư giãn cái cơ thể đã duy trì một tư thế khá lâu đến nỗi gần như cứng ngắc. Sau đó, y tiếp tục dựa vào thân hình ấm áp của đại thúc.
Còn đến hai tuần nữa, còn có rất nhiều thời gian… Trò chơi, không cần chấm dứt vội…
Thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây từng phút, tiếng hít thở đều đều của Thần Hi phối hợp nhịp nhàng cùng với tiếng ngáy của đại thúc, trong phòng là một mảnh yên lặng êm đềm.
Bờ mi dài mảnh của đại thúc hơi run rẩy, nhẹ nhàng chớp vài cái, sau đó mở mắt ra.
Nhìn chăm chú Thần Hi đang ngủ bên cạnh mình, ánh mắt đại thúc dừng lại nơi khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp kia của thiếu niên. Đôi mắt rất thâm thúy, làm cho người ta không thể hiểu rõ, cũng không tài nào đoán ra được.
Động tác của Thần Hi hết sức nhẹ nhàng, khẽ đóng cửa lại, rón ra rón rén bước đến gần đại thúc, đập vào mắt chính là chiếc điện thoại trên tay hắn.
Hơi nhíu mày, Thần Hi nhếch môi lên, không nói tiếng nào đoạt lấy thứ trong tay đại thúc. Bắt gặp bộ dáng ngủ say không chút phòng bị kia, y ngoài ý muốn có chút không đành lòng đánh thức hắn, nhẹ nhàng đặt điện thoại về chỗ cũ. Sau đó, y vào nhà bếp pha ly cà phê rồi theo thói quen bước ra ngoài ban công quan sát hoa cỏ một chút.
Dựa vào sự cảnh giác bẩm sinh, khoảng không trống trải nơi đây làm Thần Hi sinh lòng nghi ngờ. Y bước đến ngoài rìa ban công, rủ mắt nhìn xuống chậu hoa nhỏ bên cạnh, thấy có một bộ y phục đã được xếp lại gọn gàng, nơi cổ áo có vài nếp nhăn rất khó phát hiện.
Rất dễ nhận ra, đây là căn cứ chính xác để chứng minh đã có hai khả năng xảy ra. Một là đại thúc rời khỏi nhà, hai là có người đến làm khách.
Thần Hi nheo mắt lại, không nói gì, quay về bên cạnh đại thúc, xem như hắn chỉ là giống những người bình thường khác, sáng sớm thì tiện đường ra khỏi nhà mua tờ báo. Động tác linh hoạt như một con mèo nhỏ ôn hòa, y nhu thuận dựa sát vào người hắn.
Thời gian theo từng tiếng lật báo sang trang khác chậm rãi trôi qua, cái ly vốn dĩ chứa đầy chất lỏng màu nâu nay đã dần lộ ra phần đáy màu tuyết trắng. Lúc này, Thần Hi mới đem tờ báo đặt sang một bên, đảo mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã tối mịt, càng làm nổi bật hơn ánh đèn sáng ngời trong phòng, đồng thời cũng chiếu rọi lên gương mặt ngủ say của đại thúc.
Còn đến hai tuần lễ…
Thần Hi duỗi duỗi người, thư giãn cái cơ thể đã duy trì một tư thế khá lâu đến nỗi gần như cứng ngắc. Sau đó, y tiếp tục dựa vào thân hình ấm áp của đại thúc.
Còn đến hai tuần nữa, còn có rất nhiều thời gian… Trò chơi, không cần chấm dứt vội…
Thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây từng phút, tiếng hít thở đều đều của Thần Hi phối hợp nhịp nhàng cùng với tiếng ngáy của đại thúc, trong phòng là một mảnh yên lặng êm đềm.
Bờ mi dài mảnh của đại thúc hơi run rẩy, nhẹ nhàng chớp vài cái, sau đó mở mắt ra.
Nhìn chăm chú Thần Hi đang ngủ bên cạnh mình, ánh mắt đại thúc dừng lại nơi khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp kia của thiếu niên. Đôi mắt rất thâm thúy, làm cho người ta không thể hiểu rõ, cũng không tài nào đoán ra được.