Chương 24: Bệnh viện
Lần này Phác Tư Hạ thật sự không nói dối, cũng không tự ý chạy tới chỗ nguy hiểm tra án nàng thật sự có hẹn nhưng vị bằng hữu lần này làm việc ở bệnh viện
Sau những ngày mượn rượu giải sầu, sầu thật sự phần nào được giải nhưng hiện tại bệnh cũ của Phác Tư Hạ lại tái phát, trước đây từng trãi qua nhiều lần nàng hiểu rất rõ đó không phải dấu hiệu bệnh của bệnh lý cụ thể
Tất cả là do chứng ám ảnh sợ hãi gây ra
Phác Tư Hạ đăng ký thủ tục khám bệnh sau đó lẳng lặng ngồi ở hàng ghế quen thuộc trước khoa khám tâm lý
Thông thường lịch khám bệnh của Trình Tịnh luôn dày đặc nhưng chỉ cần Phác Tư Hạ tìm đến liền chủ động tranh thủ thời gian cho nàng
Hắn là anh trai Trình Tranh, đàn em sau nàng một khóa ở đại học luật sau khi tốt nghiệp cũng đến công tác cùng nàng, vì có anh trai là bác sĩ tâm lý nên Trình Tranh đối với vấn đề này rất nhạy bén.
Sau một thời gian tiếp xúc, Trình Tranh liền nhận thức được sức khỏe tinh thần bất thường của Phác Tư Hạ cũng ngay lập tức viết danh thiếp giới thiệu bác sĩ cho nàng.
Tuy chỉ là tình cờ quen biết nhưng cũng thật may, Trình Tịnh đối với nàng cũng coi như là đúng thầy đúng thuốc, thời gian đó nàng đã phục hồi rất tốt...
Không nghĩ đến hôm nay phải tiếp tục trở lại
Tiếng đẩy cửa vang lên, bệnh nhân vừa khám xong bước ra khỏi phòng màng hình lớn bên trên cũng nhảy đến số thứ tự tiếp theo, Phác Tư Hạ chưa kịp đi vào đã thấy Trình Tịnh ra đón mình
" Sao hôm nay lại đến rồi, thấy trong người thế nào?"
" Gần đây tôi mất ngủ khó thở vào buổi tối, chức năng tiêu hóa không tốt, thỉnh thoảng còn chóng mặt đau đầu " Phác Tư Hạ thành thật liệt kê ra
" Gặp phải vấn đề gì?"
Nói đến đây Phác Tư Hạ ấp úng không muốn trả lời, suy nghĩ một lúc lại nói tránh đi
" Chuyện công việc thôi"
Trình Tịnh lập tức nhìn thấu, thở dài " Phác Tư Hạ, cậu nói dối có hơi vụng về rồi chúng ta không phải chỗ xa lạ, nếu cậu không tường thuật đúng vấn đề bản thân đang gặp phải thì điều trị bao lâu cũng không có kết quả"
Làm bác sĩ tâm lý cũng giống như luật sư khi nhận bào chữa, điều họ kiêng kỵ nhất là gặp phải thân chủ không thành thật, ngay từ đầu đã có ý che giấu thì việc chưa tiến hành đã hỏng phân nữa
...
Sau lời bác bỏ vừa rồi, cả hai điều trầm mặt không gian an tĩnh có thể nghe rõ được tiếng kim đồng hồ đang dịch chuyển
Từ khi nàng bước vào phòng thời gian nữa ngọn nến đã trôi qua, Trình Tịnh cũng liên tục thở dài hắn cảm nhận được Phác Tư Hạ lại quay trở về trạng thái như lần đầu tiên đến phòng khám, hỏi đến chuyện gì cũng không cởi mở trả lời.
Trình Tịnh và hộ tá khi đó nghĩ rằng nàng có chuyện rất khó nói nên bất an về độ bảo mật, cũng cam kết với nàng đạo đức nghề nghiệp không cho phép bọn họ tiết lộ thông tin của bệnh nhân, đó là hành vi phạm pháp
Nhưng nàng hoàn toàn không có hoài nghi vấn đề bảo mật của họ, môi trường sống làm Phác Tư Hạ không thường xuyên tâm sự với người khác lâu ngày đã hình thành thói quen
Không còn cách nào khác Trình Tịnh đành dùng phương pháp hổ trợ điều trị, nàng ngồi co gối lại nhìn vào con lắc trên tay Trình Tịnh, cảm giác bất an kỳ lạ đó lại suất hiện, tiếng kêu của máy điện tâm đồ cho thấy nhịp tim nàng đã đột ngột tăng cao.
Phác Tư Hạ cảm thấy bản thân hiện tại không khác gì con rối gỗ đang bị nhấn chìm trong nước, cố gắng vùng vẫy đến mấy cũng không ngôi lên được
Trình Tịnh muốn dùng đến phương pháp thôi miên để tăng khả năng gợi mở ký ức và những nỗi sợ đã làm tổn thương nàng, điều diệu kỳ của nó là làm bộ não con người tập trung ngay trong trạng thái mơ hồ
Ban đầu cảm giác căng thẳng thật sự giảm xuống nhưng ngay khi những khuất mắt ẩn sâu bên trong được gợi mở Trình Tịnh cũng xác nhận được khả năng *ám thị của Phác Tư Hạ đang tăng lên vừa định hỏi nàng vài câu thì đột nhiên Phác Tư Hạ bừng tĩnh giữa những cơn thôi miên
*Ám thị là quá trình tác động một cách trực tiếp hoặc gián tiếp lên tâm lý con người nhằm mục đích điều khiển họ thực hiện những yêu cầu nhất định.
Là cảm giác sợ hãi đến tột độ, bàn tay cũng rung lên trên trán tuôn xuống từng đợt mồ hôi lạnh, đôi môi xinh đẹp thường ngày hiện tại cũng tái nhợt đi
Hiểu được rồi, hóa ra là như vậy
Sau khi trãi qua mộng tưởng vừa rồi rốt cuộc nàng cũng nhận ra thời gian qua bản thân đã sợ hãi điều gì, lời giải lúc nảy không khác gì một cơn ác mộng
Thật đáng sợ
Nàng không muốn phải trả lời thêm gì hết, bây giờ nàng chỉ muốn gặp Sa Hàn, muốn cô ấy xuất hiện trước mặt mình ngay lập tức
Cảm giác buồn nôn đột ngột đánh úp nàng đứng bật dậy tông thẳng vào nhà vệ sinh
Một lúc lâu sau mới có thể trấn tĩnh bước ra ngoài, Phác Tư Hạ khôi phục xong trạng thái ban đầu, ánh mắt đã có hồn trở lại nhưng giọng nói vẫn nghe ra nàng đang mệt mỏi
Trình Tịnh cũng không muốn ép nàng thêm nữa bắt đầu cầm bút kê đơn thuốc " Được rồi hôm nay tới đây thôi"
" Trở về ăn thức ăn thanh đạm một chút, nên cân nhắc chia nhỏ bữa ăn, trong này có bốn viên thuốc an thần mỗi lần không ngủ được thì uống vào nữa viên" căn dặn xong từ trong ngăn bàn lấy ra thêm một bộ màu vẽ
" Vào cuối ngày cậu thử tìm một gốc yên tĩnh dùng màu vẽ ra một bức tranh, lắng nghe thật chi tiết những cảm xúc bên trong, cảm nhận thế nào thì cứ vẽ ra như vậy, vẽ xong thì gửi hình cho tôi hoặc lần sau quay lại cậu nhớ mang đến"
...
_____________________
Sau Phác Tư Hạ còn có thêm hai bệnh nhân nữa lay hoay cũng gần đến giờ tan làm, Trình Tịnh thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về
Trên đường đến hầm giữ xe trên dưới ba lần hắn vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình ở phía sau
" Trình tiên sinh xin dừng bước" trong không gian tĩnh mịch đột nhiên xúc hiện tiếng gọi
Trực giác của hắn không sai, tiến bước chân hướng về phía hắn cũng ngày càng rõ hơn trời chạng vạng tối xung quanh không có nhiều người Trình Tịnh sợ hãi thật nhanh đi vào trong xe.
Lúc hắn vừa mở cửa bước vào đột nhiên từ đâu xuất hiện một chiếc xe khác chạy đến chắn ngang đầu xe hắn, bất ngờ hơn người đang ngồi trong ghế lái kia lại là phụ nữ.
Tiếng bước chân ngày càng dồn dập đến khi nhìn lại đã có thêm năm người đàn ông cao lớn bao vây xung quanh Trình Tịnh, khi nảy đến không có báo trước bảo tiêu thấy chiếc Ford Mustang quen thuộc liền chạy đến
Hiện tại lại thành sáu người một xe bao quanh một Trình Tịnh thư sinh vô hại.
Hoàn cảnh này là ngoài ý muốn, Sa Hàn bước xuống xe ra hiệu cho bọn họ tránh đi sau đó đi tới gõ kính xe Trình Tịnh, nhận thấy sự đe dọa giảm bớt đi hắn mới từ từ hạ cửa kính xuống
" Cô là ai? tôi và cô hình như không hề có thù oán"
Sa Hàn biết vừa nảy hồn vía hắn đã bay lên tận may xanh nên hiện tại cho hắn thêm vài lời trấn an"Trình tiên sinh không cần sợ, tôi đến muốn hỏi vài chuyện thôi chúng ta có thể tìm nhà hàng nào đó nói chuyện không, hôm nay tôi mời cơm"
Tuy có vẻ như đang trưng cầu ý kiến nhưng Trình Tịnh hiểu được bữa cơm này bắt buộc hắn phải ăn, chi bằng hiện tại quan minh chính đại đi theo, nếu còn ở đây giở trò câu kéo không chừng lát nữa phải đi bằng kiệu năm người khiên.
Trình Tịnh theo Sa Hàn vào phòng ăn riêng tư của một nhà hàng gần đó, thức ăn rất nhanh được mang ra nhưng từ đầu tới cuối hắn điều ngồi yên không động đũa, Sa Hàn cũng không khách sáo vào thẳng luôn vấn đề
" Tôi muốn biết tình trạng bệnh của Tư Hạ"
Nghe được câu hỏi của Sa Hàn, Trình Tịnh không lập tức trả lời chỉ cuối gầm mặt thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn cô
Một lúc sau Trình Tịnh từ từ lấy ra di động trong túi, sau một vài thao tác tay Trình Tịnh đặc di động xuống giữa bàn, bên trong là giao diện tin nhắn với nàng
Sa Hàn liền chăm chú nhìn vào đó
Nàng gửi đến một bức tranh nhưng thứ đầu tiên Sa Hàn nhìn đến là dòng tin nhắn trước đó... vào khoảng tháng tư năm ngoái, tên này lưu tên liên lạc của nàng rất biết chừng mực...
Tiếng nói của Trình Tịnh đánh gãy đi suy nghĩ đang chạy trong đầu người đối diện
" Cô xem qua bức vẽ này một lần đi" hắn lặng đi một lúc để cô có thời gian nhìn rõ.
"Tôi đánh giá tình trạng bệnh không khả quan, bức tranh này đang thể hiện tâm trạng hiện tại của cậu ấy, gam màu được chọn điều tối tâm bố cục thì hổn loạn, trong buổi trị liệu lúc chiều còn có nhiều vấn đề đang dính mắc"
Sa Hàn lập tức hỏi lại " Nàng xảy ra chuyện gì?"
Trình Tịnh nhún vai " Cậu ấy đến nhưng không sẵn sàng tham gia trị liệu, cụ thể cô nên đi tìm vợ mình thì hơn chỗ tôi không có những thông tin đó"
" Tiên sinh nhận thức quan hệ của chúng tôi?" giọng điệu của cô hoàn toàn không còn hơi ấm như lúc nảy
Hôn nhân của các cô không có nhiều người biết, đột nhiên từ đâu xuất hiện một tên bác sĩ biết được những chuyện đến cả Đinh Uyển Đồng thân cận bao nhiêu năm với nàng còn không biết
Bàn tay đặc dưới bàn từ từ siết chặc thành nắm đấm máu nóng trong người Sa Hàn bắt đầu sôi lên, quan hệ của hắn và nàng rốt cuộc tốt đến mức nào rồi.
Trình Tịnh quan sát thấy gương mặt lạnh tanh của Sa Hàn lập tức giải thích
" Trước đây không biết, lúc nảy vô tình thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô nên đoán vậy thôi, buổi chiều cậu ấy đến cũng đeo một chiếc y hệt"
...
Trao đổi xong tình hình của nàng, trên đường trở về trong đầu cô toàn là những lời nói của Trình Tịnh, xe đang lao đi với tốc độ cao trên đường đột nhiên thắng gấp dừng lại tấp vào bên lề,
Sa Hàn nhịn không được liên tục vuốt ve chiếc nhẫn đang đeo trên tay
Đây là nhẫn cưới của các nàng, Phác Tư Hạ thật sự đang mang nó?
Sau những ngày mượn rượu giải sầu, sầu thật sự phần nào được giải nhưng hiện tại bệnh cũ của Phác Tư Hạ lại tái phát, trước đây từng trãi qua nhiều lần nàng hiểu rất rõ đó không phải dấu hiệu bệnh của bệnh lý cụ thể
Tất cả là do chứng ám ảnh sợ hãi gây ra
Phác Tư Hạ đăng ký thủ tục khám bệnh sau đó lẳng lặng ngồi ở hàng ghế quen thuộc trước khoa khám tâm lý
Thông thường lịch khám bệnh của Trình Tịnh luôn dày đặc nhưng chỉ cần Phác Tư Hạ tìm đến liền chủ động tranh thủ thời gian cho nàng
Hắn là anh trai Trình Tranh, đàn em sau nàng một khóa ở đại học luật sau khi tốt nghiệp cũng đến công tác cùng nàng, vì có anh trai là bác sĩ tâm lý nên Trình Tranh đối với vấn đề này rất nhạy bén.
Sau một thời gian tiếp xúc, Trình Tranh liền nhận thức được sức khỏe tinh thần bất thường của Phác Tư Hạ cũng ngay lập tức viết danh thiếp giới thiệu bác sĩ cho nàng.
Tuy chỉ là tình cờ quen biết nhưng cũng thật may, Trình Tịnh đối với nàng cũng coi như là đúng thầy đúng thuốc, thời gian đó nàng đã phục hồi rất tốt...
Không nghĩ đến hôm nay phải tiếp tục trở lại
Tiếng đẩy cửa vang lên, bệnh nhân vừa khám xong bước ra khỏi phòng màng hình lớn bên trên cũng nhảy đến số thứ tự tiếp theo, Phác Tư Hạ chưa kịp đi vào đã thấy Trình Tịnh ra đón mình
" Sao hôm nay lại đến rồi, thấy trong người thế nào?"
" Gần đây tôi mất ngủ khó thở vào buổi tối, chức năng tiêu hóa không tốt, thỉnh thoảng còn chóng mặt đau đầu " Phác Tư Hạ thành thật liệt kê ra
" Gặp phải vấn đề gì?"
Nói đến đây Phác Tư Hạ ấp úng không muốn trả lời, suy nghĩ một lúc lại nói tránh đi
" Chuyện công việc thôi"
Trình Tịnh lập tức nhìn thấu, thở dài " Phác Tư Hạ, cậu nói dối có hơi vụng về rồi chúng ta không phải chỗ xa lạ, nếu cậu không tường thuật đúng vấn đề bản thân đang gặp phải thì điều trị bao lâu cũng không có kết quả"
Làm bác sĩ tâm lý cũng giống như luật sư khi nhận bào chữa, điều họ kiêng kỵ nhất là gặp phải thân chủ không thành thật, ngay từ đầu đã có ý che giấu thì việc chưa tiến hành đã hỏng phân nữa
...
Sau lời bác bỏ vừa rồi, cả hai điều trầm mặt không gian an tĩnh có thể nghe rõ được tiếng kim đồng hồ đang dịch chuyển
Từ khi nàng bước vào phòng thời gian nữa ngọn nến đã trôi qua, Trình Tịnh cũng liên tục thở dài hắn cảm nhận được Phác Tư Hạ lại quay trở về trạng thái như lần đầu tiên đến phòng khám, hỏi đến chuyện gì cũng không cởi mở trả lời.
Trình Tịnh và hộ tá khi đó nghĩ rằng nàng có chuyện rất khó nói nên bất an về độ bảo mật, cũng cam kết với nàng đạo đức nghề nghiệp không cho phép bọn họ tiết lộ thông tin của bệnh nhân, đó là hành vi phạm pháp
Nhưng nàng hoàn toàn không có hoài nghi vấn đề bảo mật của họ, môi trường sống làm Phác Tư Hạ không thường xuyên tâm sự với người khác lâu ngày đã hình thành thói quen
Không còn cách nào khác Trình Tịnh đành dùng phương pháp hổ trợ điều trị, nàng ngồi co gối lại nhìn vào con lắc trên tay Trình Tịnh, cảm giác bất an kỳ lạ đó lại suất hiện, tiếng kêu của máy điện tâm đồ cho thấy nhịp tim nàng đã đột ngột tăng cao.
Phác Tư Hạ cảm thấy bản thân hiện tại không khác gì con rối gỗ đang bị nhấn chìm trong nước, cố gắng vùng vẫy đến mấy cũng không ngôi lên được
Trình Tịnh muốn dùng đến phương pháp thôi miên để tăng khả năng gợi mở ký ức và những nỗi sợ đã làm tổn thương nàng, điều diệu kỳ của nó là làm bộ não con người tập trung ngay trong trạng thái mơ hồ
Ban đầu cảm giác căng thẳng thật sự giảm xuống nhưng ngay khi những khuất mắt ẩn sâu bên trong được gợi mở Trình Tịnh cũng xác nhận được khả năng *ám thị của Phác Tư Hạ đang tăng lên vừa định hỏi nàng vài câu thì đột nhiên Phác Tư Hạ bừng tĩnh giữa những cơn thôi miên
*Ám thị là quá trình tác động một cách trực tiếp hoặc gián tiếp lên tâm lý con người nhằm mục đích điều khiển họ thực hiện những yêu cầu nhất định.
Là cảm giác sợ hãi đến tột độ, bàn tay cũng rung lên trên trán tuôn xuống từng đợt mồ hôi lạnh, đôi môi xinh đẹp thường ngày hiện tại cũng tái nhợt đi
Hiểu được rồi, hóa ra là như vậy
Sau khi trãi qua mộng tưởng vừa rồi rốt cuộc nàng cũng nhận ra thời gian qua bản thân đã sợ hãi điều gì, lời giải lúc nảy không khác gì một cơn ác mộng
Thật đáng sợ
Nàng không muốn phải trả lời thêm gì hết, bây giờ nàng chỉ muốn gặp Sa Hàn, muốn cô ấy xuất hiện trước mặt mình ngay lập tức
Cảm giác buồn nôn đột ngột đánh úp nàng đứng bật dậy tông thẳng vào nhà vệ sinh
Một lúc lâu sau mới có thể trấn tĩnh bước ra ngoài, Phác Tư Hạ khôi phục xong trạng thái ban đầu, ánh mắt đã có hồn trở lại nhưng giọng nói vẫn nghe ra nàng đang mệt mỏi
Trình Tịnh cũng không muốn ép nàng thêm nữa bắt đầu cầm bút kê đơn thuốc " Được rồi hôm nay tới đây thôi"
" Trở về ăn thức ăn thanh đạm một chút, nên cân nhắc chia nhỏ bữa ăn, trong này có bốn viên thuốc an thần mỗi lần không ngủ được thì uống vào nữa viên" căn dặn xong từ trong ngăn bàn lấy ra thêm một bộ màu vẽ
" Vào cuối ngày cậu thử tìm một gốc yên tĩnh dùng màu vẽ ra một bức tranh, lắng nghe thật chi tiết những cảm xúc bên trong, cảm nhận thế nào thì cứ vẽ ra như vậy, vẽ xong thì gửi hình cho tôi hoặc lần sau quay lại cậu nhớ mang đến"
...
_____________________
Sau Phác Tư Hạ còn có thêm hai bệnh nhân nữa lay hoay cũng gần đến giờ tan làm, Trình Tịnh thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về
Trên đường đến hầm giữ xe trên dưới ba lần hắn vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình ở phía sau
" Trình tiên sinh xin dừng bước" trong không gian tĩnh mịch đột nhiên xúc hiện tiếng gọi
Trực giác của hắn không sai, tiến bước chân hướng về phía hắn cũng ngày càng rõ hơn trời chạng vạng tối xung quanh không có nhiều người Trình Tịnh sợ hãi thật nhanh đi vào trong xe.
Lúc hắn vừa mở cửa bước vào đột nhiên từ đâu xuất hiện một chiếc xe khác chạy đến chắn ngang đầu xe hắn, bất ngờ hơn người đang ngồi trong ghế lái kia lại là phụ nữ.
Tiếng bước chân ngày càng dồn dập đến khi nhìn lại đã có thêm năm người đàn ông cao lớn bao vây xung quanh Trình Tịnh, khi nảy đến không có báo trước bảo tiêu thấy chiếc Ford Mustang quen thuộc liền chạy đến
Hiện tại lại thành sáu người một xe bao quanh một Trình Tịnh thư sinh vô hại.
Hoàn cảnh này là ngoài ý muốn, Sa Hàn bước xuống xe ra hiệu cho bọn họ tránh đi sau đó đi tới gõ kính xe Trình Tịnh, nhận thấy sự đe dọa giảm bớt đi hắn mới từ từ hạ cửa kính xuống
" Cô là ai? tôi và cô hình như không hề có thù oán"
Sa Hàn biết vừa nảy hồn vía hắn đã bay lên tận may xanh nên hiện tại cho hắn thêm vài lời trấn an"Trình tiên sinh không cần sợ, tôi đến muốn hỏi vài chuyện thôi chúng ta có thể tìm nhà hàng nào đó nói chuyện không, hôm nay tôi mời cơm"
Tuy có vẻ như đang trưng cầu ý kiến nhưng Trình Tịnh hiểu được bữa cơm này bắt buộc hắn phải ăn, chi bằng hiện tại quan minh chính đại đi theo, nếu còn ở đây giở trò câu kéo không chừng lát nữa phải đi bằng kiệu năm người khiên.
Trình Tịnh theo Sa Hàn vào phòng ăn riêng tư của một nhà hàng gần đó, thức ăn rất nhanh được mang ra nhưng từ đầu tới cuối hắn điều ngồi yên không động đũa, Sa Hàn cũng không khách sáo vào thẳng luôn vấn đề
" Tôi muốn biết tình trạng bệnh của Tư Hạ"
Nghe được câu hỏi của Sa Hàn, Trình Tịnh không lập tức trả lời chỉ cuối gầm mặt thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn cô
Một lúc sau Trình Tịnh từ từ lấy ra di động trong túi, sau một vài thao tác tay Trình Tịnh đặc di động xuống giữa bàn, bên trong là giao diện tin nhắn với nàng
Sa Hàn liền chăm chú nhìn vào đó
Nàng gửi đến một bức tranh nhưng thứ đầu tiên Sa Hàn nhìn đến là dòng tin nhắn trước đó... vào khoảng tháng tư năm ngoái, tên này lưu tên liên lạc của nàng rất biết chừng mực...
Tiếng nói của Trình Tịnh đánh gãy đi suy nghĩ đang chạy trong đầu người đối diện
" Cô xem qua bức vẽ này một lần đi" hắn lặng đi một lúc để cô có thời gian nhìn rõ.
"Tôi đánh giá tình trạng bệnh không khả quan, bức tranh này đang thể hiện tâm trạng hiện tại của cậu ấy, gam màu được chọn điều tối tâm bố cục thì hổn loạn, trong buổi trị liệu lúc chiều còn có nhiều vấn đề đang dính mắc"
Sa Hàn lập tức hỏi lại " Nàng xảy ra chuyện gì?"
Trình Tịnh nhún vai " Cậu ấy đến nhưng không sẵn sàng tham gia trị liệu, cụ thể cô nên đi tìm vợ mình thì hơn chỗ tôi không có những thông tin đó"
" Tiên sinh nhận thức quan hệ của chúng tôi?" giọng điệu của cô hoàn toàn không còn hơi ấm như lúc nảy
Hôn nhân của các cô không có nhiều người biết, đột nhiên từ đâu xuất hiện một tên bác sĩ biết được những chuyện đến cả Đinh Uyển Đồng thân cận bao nhiêu năm với nàng còn không biết
Bàn tay đặc dưới bàn từ từ siết chặc thành nắm đấm máu nóng trong người Sa Hàn bắt đầu sôi lên, quan hệ của hắn và nàng rốt cuộc tốt đến mức nào rồi.
Trình Tịnh quan sát thấy gương mặt lạnh tanh của Sa Hàn lập tức giải thích
" Trước đây không biết, lúc nảy vô tình thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô nên đoán vậy thôi, buổi chiều cậu ấy đến cũng đeo một chiếc y hệt"
...
Trao đổi xong tình hình của nàng, trên đường trở về trong đầu cô toàn là những lời nói của Trình Tịnh, xe đang lao đi với tốc độ cao trên đường đột nhiên thắng gấp dừng lại tấp vào bên lề,
Sa Hàn nhịn không được liên tục vuốt ve chiếc nhẫn đang đeo trên tay
Đây là nhẫn cưới của các nàng, Phác Tư Hạ thật sự đang mang nó?