Chương 2: Ngừng mơ,ngừng nhớ,ngừng trông mong,mình không cùng lối,mình song song
Quế Tư Hạ đứng trước bàn rượu tròn nhỏ.Cô chỉ lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh xung quanh,quang cảnh ngập tràn hoa hồng cùng hương thơm quyến rũ thế này thật lôi kéo tâm hồn người khác.Cùng với những ánh đèn dịu nhẹ và cả tiếng đàn dương cầm.
Đột nhiên âm báo tin nhắn vang lên phá tan tâm tư đang bay bổng của cô.
Di động bên trong túi xách vang lên,cô đưa tay nhấn mở ra xem.Lập tức đôi mắt hạnh của cô nhìn về hướng của anh.Nhị Gia vẫn đang trò chuyện cùng khách,gửi tin nhắn cho cô từ lúc nào vậy nhỉ.Chắc hẳn anh gửi xong thì lại cất di động liền,sợ người khác nhìn thấy sao.
Lần này đoạn tin nhắn anh gửi khá dài,chính là dài hơn những tin nhắn trước đây rất nhiều.
'Bộ lễ phục rất hợp với em,hãy xem như là sự bồi thường về nụ hôn vớ vẩn kia.Tôi mong em không hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta.'
Bàn tay đang cầm di động của cô khẽ run lên,rất nhanh cô đã tắt di động để lại vào trong túi xách.Biểu cảm lúc này của cô không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm về phía bóng dáng cao lớn kia của Nhị Gia.
Quế Tư Hạ vội quay sang hỏi nhỏ Tử Kì.
- Bộ lễ phục này của cậu là mới mua sao?
- Tất nhiên rồi,rất đẹp đúng không.Là mẹ tớ lựa đấy.
- Rất đẹp,hợp với cậu lắm.
Trên đôi môi đỏ mọng khẽ giương lên mỉm cười,vẻ mặt của cô vẫn giữ lấy vẻ điềm tĩnh.Không phải là được cung cấp lễ phục,mà là anh cố tình đem đến cho cô.Sao cô lại ngốc như vậy,lại hoàn toàn tin những lời nói kia.
Anh đây là đang muốn xem cô thành dạng con gái nào kia chứ,trả thù lao cho về sự thân mật kia bằng vật chất.Có khác nào xem cô thành người được anh bao nuôi.Đột nhiên cô lại nhớ đến lời nói của người phụ nữ ban nãy.
'Đàn ông giàu có không phải thường nuôi tình nhân bên ngoài sao,một đám phụ nữ thấp hèn'
Càng suy nghĩ cô lại càng thấy đau nhói trong lòng,lại càng không thể tin nổi anh sẽ gửi dòng tin đó cho cô.Nhưng chính tin nhắn của anh gửi đến nếu là từ miệng của người khác thì cô sẽ không tin.
Nhìn thấy bóng lưng của anh rời khỏi đám đông,tiến về cánh cửa phía sau sảnh chính.Cô muốn nói chuyện với anh,muốn hỏi rõ ràng ý của câu nói kia,cô muốn xác nhận lại.Thế là Quế Tư Hạ nói vài câu cùng Tử Kì liền sải bước chân đi theo anh.
Trông thấy anh tiến gần đến nhà kính cô cũng thả chậm bước chân hơn.
'Nhị Gia sao lại đến đây,anh ấy không phải bận tiếp khách lắm sao'
Suy nghĩ của cô còn đang mông lung thì liền khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Tịch Lạc đứng bên trong.Theo bản năng cô vội vàng núp sau bụi hoa nhỏ gần đó,ánh mắt dõi về phía của hai người bọn họ.Cổ họng của cô bắt đầu khô rát,khó khăn mà nuốt lấy ngụm nước bọt.Bên trong lồng ngực, trái tim nhỏ không ngừng đập liên hồi.
Đôi mắt hạnh của cô khẽ mở to khi nhìn thấy Tịch Lạc ôm chầm lấy anh.Từ chỗ của cô nhìn rất rõ từng hành động ấy,cơ thể cao lớn của anh bao trùm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Tịch Lạc.Anh không hề đẩy chị ta ra.Mà cánh tay từng khoác trên vai cô lại đưa lên ôm lấy bả vai nhỏ nhắn kia.
Khoảng khắc ấy tim cô như ngừng đập,phản ứng nhanh liền quay đầu về hướng khác.Không biết cô đã bỏ chạy như thế nào,ngay cả cánh tay bị quyẹt qua nhánh gay của hoa hồng đến ứa máu cô cũng không hề phát hiện ra.
Dáng vẻ như người mất hồn chật vật ngồi xuống ghế đá.Có phải cô đã quá mong đợi,một lần nữa cô mở lấy di động đọc không biết bao nhiêu lần câu nói kia.
- Tôi mong em không hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta,......
Đúng vậy,anh đâu có nói sai.Mọi thứ đều do cô tự ảo tưởng,do cô tự đề cao bản thân.Người ích kỉ tham lam là cô,là cô có suy nghĩ tồi tệ.Biết rằng người cuối cùng ở bên cạnh anh là Tịch Lạc nhưng cô vẫn cố chấp.Khác nào một tiểu tam chen chân vào mối quan hệ của bọn họ.
Đột nhiên từ phía sau lưng cô,hai nữ hầu đang tiến lại gần.Giọng nói của họ cất cao giọng đánh thẳng vào trái tim của cô,đâm từng mũi đến nghẹt thở.
- Cô thấy không,Nhị Gia cùng Tịch tiểu thư là có tình cảm với nhau đó.
- Bên trong nhà kính,hai người ôm ấp yêu thương thế kia.Hình như tôi thấy họ hôn nhau đấy,trời ơi tình quá đi mất.
- Lễ đính hôn cuối tháng sau không phải sẽ diễn ra sao,kết hôn chỉ là việc sớm muộn.
'....'
Đến khi giọng nói đấy dần biến mất thì hai bên gò má của Quế Tư Hạ cũng đã ướt đẫm.Nước mắt từng giọt lăn dài xuống ngay cả bản thân cô không hề ý thức được rằng mình lại khóc.
Đúng vậy,chỉ là một nụ hôn thôi thì chứng minh được gì kia chứ,dù anh có hôn cô trăm lần thì vị trí của cô vẫn là một người thoáng qua trong cuộc đời của anh.Quế Tư Hạ nén lại nước mắt cúi đầu xuống ngắm nhìn lấy bộ trang phục lộng lẫy của mình.
- Hai nụ hôn đổi lấy bộ đồ quý giá thế này?Thì ra trong lòng anh ấy mình là loại người tần tiện như vậy.Tùy tiện dẫm đạp,tùy tiện đối xử,tùy tiện bố thí.
Câu nói này thật sự rất đúng,sao đến tận bây giờ cô mới nhận ra được ý nghĩa của nó kia chứ.
'Ngừng mơ,ngừng nhớ,ngừng trông mong,mình không cùng lối,mình song song'
Cho dù bên trong cô đã tự chữa lành lấy cảm xúc bao nhiêu thì cũng không thể ngăn được dòng nước mắt ấm nóng chảy ra.Cô chẳng dám mơ mộng về tình yêu nữa,chẳng dám trao trái tim cho ai nữa,bởi vì trái tim của cô đã bị anh dẫm đạp đến thê thảm.Đến độ ngay cả chính bản thân cô cũng không thể tự chữa lành nữa rồi.
Đột nhiên âm báo tin nhắn vang lên phá tan tâm tư đang bay bổng của cô.
Di động bên trong túi xách vang lên,cô đưa tay nhấn mở ra xem.Lập tức đôi mắt hạnh của cô nhìn về hướng của anh.Nhị Gia vẫn đang trò chuyện cùng khách,gửi tin nhắn cho cô từ lúc nào vậy nhỉ.Chắc hẳn anh gửi xong thì lại cất di động liền,sợ người khác nhìn thấy sao.
Lần này đoạn tin nhắn anh gửi khá dài,chính là dài hơn những tin nhắn trước đây rất nhiều.
'Bộ lễ phục rất hợp với em,hãy xem như là sự bồi thường về nụ hôn vớ vẩn kia.Tôi mong em không hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta.'
Bàn tay đang cầm di động của cô khẽ run lên,rất nhanh cô đã tắt di động để lại vào trong túi xách.Biểu cảm lúc này của cô không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm về phía bóng dáng cao lớn kia của Nhị Gia.
Quế Tư Hạ vội quay sang hỏi nhỏ Tử Kì.
- Bộ lễ phục này của cậu là mới mua sao?
- Tất nhiên rồi,rất đẹp đúng không.Là mẹ tớ lựa đấy.
- Rất đẹp,hợp với cậu lắm.
Trên đôi môi đỏ mọng khẽ giương lên mỉm cười,vẻ mặt của cô vẫn giữ lấy vẻ điềm tĩnh.Không phải là được cung cấp lễ phục,mà là anh cố tình đem đến cho cô.Sao cô lại ngốc như vậy,lại hoàn toàn tin những lời nói kia.
Anh đây là đang muốn xem cô thành dạng con gái nào kia chứ,trả thù lao cho về sự thân mật kia bằng vật chất.Có khác nào xem cô thành người được anh bao nuôi.Đột nhiên cô lại nhớ đến lời nói của người phụ nữ ban nãy.
'Đàn ông giàu có không phải thường nuôi tình nhân bên ngoài sao,một đám phụ nữ thấp hèn'
Càng suy nghĩ cô lại càng thấy đau nhói trong lòng,lại càng không thể tin nổi anh sẽ gửi dòng tin đó cho cô.Nhưng chính tin nhắn của anh gửi đến nếu là từ miệng của người khác thì cô sẽ không tin.
Nhìn thấy bóng lưng của anh rời khỏi đám đông,tiến về cánh cửa phía sau sảnh chính.Cô muốn nói chuyện với anh,muốn hỏi rõ ràng ý của câu nói kia,cô muốn xác nhận lại.Thế là Quế Tư Hạ nói vài câu cùng Tử Kì liền sải bước chân đi theo anh.
Trông thấy anh tiến gần đến nhà kính cô cũng thả chậm bước chân hơn.
'Nhị Gia sao lại đến đây,anh ấy không phải bận tiếp khách lắm sao'
Suy nghĩ của cô còn đang mông lung thì liền khựng lại khi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Tịch Lạc đứng bên trong.Theo bản năng cô vội vàng núp sau bụi hoa nhỏ gần đó,ánh mắt dõi về phía của hai người bọn họ.Cổ họng của cô bắt đầu khô rát,khó khăn mà nuốt lấy ngụm nước bọt.Bên trong lồng ngực, trái tim nhỏ không ngừng đập liên hồi.
Đôi mắt hạnh của cô khẽ mở to khi nhìn thấy Tịch Lạc ôm chầm lấy anh.Từ chỗ của cô nhìn rất rõ từng hành động ấy,cơ thể cao lớn của anh bao trùm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Tịch Lạc.Anh không hề đẩy chị ta ra.Mà cánh tay từng khoác trên vai cô lại đưa lên ôm lấy bả vai nhỏ nhắn kia.
Khoảng khắc ấy tim cô như ngừng đập,phản ứng nhanh liền quay đầu về hướng khác.Không biết cô đã bỏ chạy như thế nào,ngay cả cánh tay bị quyẹt qua nhánh gay của hoa hồng đến ứa máu cô cũng không hề phát hiện ra.
Dáng vẻ như người mất hồn chật vật ngồi xuống ghế đá.Có phải cô đã quá mong đợi,một lần nữa cô mở lấy di động đọc không biết bao nhiêu lần câu nói kia.
- Tôi mong em không hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta,......
Đúng vậy,anh đâu có nói sai.Mọi thứ đều do cô tự ảo tưởng,do cô tự đề cao bản thân.Người ích kỉ tham lam là cô,là cô có suy nghĩ tồi tệ.Biết rằng người cuối cùng ở bên cạnh anh là Tịch Lạc nhưng cô vẫn cố chấp.Khác nào một tiểu tam chen chân vào mối quan hệ của bọn họ.
Đột nhiên từ phía sau lưng cô,hai nữ hầu đang tiến lại gần.Giọng nói của họ cất cao giọng đánh thẳng vào trái tim của cô,đâm từng mũi đến nghẹt thở.
- Cô thấy không,Nhị Gia cùng Tịch tiểu thư là có tình cảm với nhau đó.
- Bên trong nhà kính,hai người ôm ấp yêu thương thế kia.Hình như tôi thấy họ hôn nhau đấy,trời ơi tình quá đi mất.
- Lễ đính hôn cuối tháng sau không phải sẽ diễn ra sao,kết hôn chỉ là việc sớm muộn.
'....'
Đến khi giọng nói đấy dần biến mất thì hai bên gò má của Quế Tư Hạ cũng đã ướt đẫm.Nước mắt từng giọt lăn dài xuống ngay cả bản thân cô không hề ý thức được rằng mình lại khóc.
Đúng vậy,chỉ là một nụ hôn thôi thì chứng minh được gì kia chứ,dù anh có hôn cô trăm lần thì vị trí của cô vẫn là một người thoáng qua trong cuộc đời của anh.Quế Tư Hạ nén lại nước mắt cúi đầu xuống ngắm nhìn lấy bộ trang phục lộng lẫy của mình.
- Hai nụ hôn đổi lấy bộ đồ quý giá thế này?Thì ra trong lòng anh ấy mình là loại người tần tiện như vậy.Tùy tiện dẫm đạp,tùy tiện đối xử,tùy tiện bố thí.
Câu nói này thật sự rất đúng,sao đến tận bây giờ cô mới nhận ra được ý nghĩa của nó kia chứ.
'Ngừng mơ,ngừng nhớ,ngừng trông mong,mình không cùng lối,mình song song'
Cho dù bên trong cô đã tự chữa lành lấy cảm xúc bao nhiêu thì cũng không thể ngăn được dòng nước mắt ấm nóng chảy ra.Cô chẳng dám mơ mộng về tình yêu nữa,chẳng dám trao trái tim cho ai nữa,bởi vì trái tim của cô đã bị anh dẫm đạp đến thê thảm.Đến độ ngay cả chính bản thân cô cũng không thể tự chữa lành nữa rồi.