Chương 1
23/11/193x - tại Bắc Dương Thành.
Cuối thu thời tiết hanh khô. Dòng người vội vội vàng vàng, cảnh những người bán hàng rao bán, nhóm các bà đi chợ về tụ lại một chỗ cùng bạn bè nói chuyện hay những vị kéo xe xích lô chở khách cùng vài người có tiền ngồi trên chiếc xe đạp của họ thong dong mà di chuyển. Khung cảnh nhẹ nhàng lại yên bình. *Ting ting* tiếng còi xe từ một chiếc ô tô nước ngoài chạy lên thu hút nhiều ánh nhìn, tại Bắc Dương thành này cũng là một cái thành phồn hoa, nên đôi khi cũng có thể nhìn đến xe hơi.
Bên vệ đường, có một thiếu niên tầm mười lăm tuổi xách cái giỏ lên vội chạy ra nhìn mê muội mà cảm thán: "Chiếc xe đó chắc đắt tiền lắm."
"Ha ha! Phải rồi nhóc, xe đắt nên người thường như mình là không thể mua khởi đâu." Một ông lão đứng cạnh nói.
"Ôi chao! Xe hiếm như vậy, nếu được ngồi một lần thì tốt rồi." Ông ấy lại cảm thán.
"Mà nhóc vừa đi chợ à, không mau về đi sắp tới giờ cơm trưa rồi đấy."
Thiếu niên đó là Diệp Dung, nghe ông lão nhắc nhở Diệp Dung nhất thời mới nhớ ra "Aa!!! quên mất, cảm ơn ông đã nhắc ạ."
Diệp Dung vội chạy đi về nhà, lúc gần tới thì tốc độ chậm dần rồi từ từ vào ngôi nhà mà bản thân cậu sống cùng mẹ. Từ nhỏ Diệp Dung đã không có ba ba, lớn lên trong vòng tay của mẹ cùng bà ấy nương tựa lẫn nhau, dù cuộc sống hai người khó khăn Diệp Dung cũng chưa bao giờ hỏi bà ấy vì sao mình không có ba ba, cũng không đòi hỏi gì chỉ nhu thuận ngoan ngoãn mà chăm chỉ phụ giúp mẹ.
Diệp Phương Nhi là mẹ của Diệp Dung, bà từng là một người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp, nhưng theo năm tháng, cực nhọc, buồn bã, bệnh tật quấn lấy làm cho con người hiện tại của bà trở nên già nua hơn nhiều, nhưng cũng không thể không nói đường nét trên gương mặt của bà có thể chứng minh bà từng là một người phụ nữ đẹp.
Diệp Dung mỉm cười, chỉnh lại quần áo ngay ngắn rồi bước vào nhà. Chỉ là không hiểu sao Diệp Dung cứ có cảm giác là lạ, vì thế vừa vào trong tìm mẹ lại được đón nhận bởi hai ánh mắt xa lạ cùng với ánh nhìn hiền từ từ Diệp Phương Nhi.
Diệp Phương Nhi thấy nhi tử đã trở về nhẹ giọng gọi Diệp Dung lại gần đứng cạnh bà: "A Dung, lại đây chào hỏi một tiếng với dì Ngô và A Khải đi."
"Mẹ..con đi cất giỏ đồ vào bếp cái rồi ra ngay" Nói xong Diệp Dung liền một mạch đi nhanh vào phòng bếp, trên tay còn xách cái giỏ đi chợ.
"Ha ha! Đứa nhỏ này ngượng ngùng đâu" Dì Ngô ngồi bên đối diện nói với Diệp Phương nhi.
Quả thật Diệp Dung ngại tiếp xúc với người lạ, nhưng vì người là người quen của mẹ nên Diệp Dung cũng cố mà ra tiếp đón.
Rất nhanh, Diệp Dung trở ra, rồi có chút cậu nệ đi đến bên cạnh Diệp Phương Nhi, nhìn về phía đối diện Diệp Dung lễ phép chào hỏi: "Chào dì Ngô, anh a Khải."
Dì Ngô tươi cười tiếp đón, một đôi mắt loạn chuyển như cáo nhìn kĩ Diệp Dung từ trên xuống dưới, điều này khiến người mẫn cảm như Diệp Dung có chút khó chịu nhưng cũng ngoan ngoãn cho bà ta nhìn, chờ bà ta lên tiếng.
||||| Truyện đề cử: Là Sếp Lừa Em |||||
"A Dung à! Có nhớ dì không? Dì từng sống cạnh đây, hay qua đây lúc cháu còn nhỏ đấy"
Tất nhiên là Diệp Dung không nhớ, nhưng trong kí ức quả thật có một phụ nhân thường đến nhà mẹ con cậu thật, nên Diệp Dung vẫn lễ phép dạ vâng.
Trong lúc đó một người tiến tới trước mặt Diệp Dung, còn đối với cậu cười ôn hòa mà nói: "Em là Diệp Dung sao? Thật đáng yêu!"
"À! Anh xin tự giới thiệu anh tên là Trần Khải, gọi anh là Khải ca được rồi." Người nam nhân cười đến sáng lạng, dung mạo cũng tuấn tiếu, đôi mắt là một dạng đào hoa bộ dáng, cao hơn Diệp Dung hẳn một cái đầu, người này chắc là nhi tử của dì Ngô.
"Khải ca" Diệp Dung nghe lời nhẹ kêu một tiếng.
Nhìn hai người nói chuyện như vậy Diệp Phương Nhi hiền từ cười nhẹ, dì Ngô bên cạnh lại bảo hai người đi cùng nhau nói chuyện cho thân thiết, còn hai người lớn như dì và mẹ cậu thì ôn lại chuyện xưa một chút. Diệp Dung nhìn Diệp Phương Nhi, thấy bà gật đầu cũng không hiểu tại sao phải tách ra nói riêng, ngồi chung cũng được mà? Vả lại Diệp Dung còn nghĩ nấu cơm trưa đâu.
Đang thẫn thờ nghĩ thì bị Trần Khải nắm tay, Diệp Dung giật mình nghĩ thu tay về nhưng Trần Khải một phen cười nói để hai vị phụ nhân ôn chuyện, không nên quấy rầy nên cũng mặc hắn một phen nắm tay dẫn mình đi.
"Phòng em ở đâu vậy a Dung? Chúng ta vào phòng em làm quen chút đi."
"Ở đây ạ!" Diệp Dung rút tay về chỉ chỉ phòng mình, Trần Khải ôn nhu cười bảo Diệp Dung dẫn hắn vào, hai người vào phòng ngồi lên giường tre, Trần Khải nhìn chung quanh đánh giá phòng cậu phòng cũng không phải rất rộng, chỉ đơn giản một giường, một bàn ghế với tủ đồ mà thôi. Nhưng lại rất sạch sẽ ngăn nắp, trong không khí lại có mùi thanh hương của tre nữa. Tạo cảm giác nhẹ nhàng thoải mái cho người khác.
Cuối thu thời tiết hanh khô. Dòng người vội vội vàng vàng, cảnh những người bán hàng rao bán, nhóm các bà đi chợ về tụ lại một chỗ cùng bạn bè nói chuyện hay những vị kéo xe xích lô chở khách cùng vài người có tiền ngồi trên chiếc xe đạp của họ thong dong mà di chuyển. Khung cảnh nhẹ nhàng lại yên bình. *Ting ting* tiếng còi xe từ một chiếc ô tô nước ngoài chạy lên thu hút nhiều ánh nhìn, tại Bắc Dương thành này cũng là một cái thành phồn hoa, nên đôi khi cũng có thể nhìn đến xe hơi.
Bên vệ đường, có một thiếu niên tầm mười lăm tuổi xách cái giỏ lên vội chạy ra nhìn mê muội mà cảm thán: "Chiếc xe đó chắc đắt tiền lắm."
"Ha ha! Phải rồi nhóc, xe đắt nên người thường như mình là không thể mua khởi đâu." Một ông lão đứng cạnh nói.
"Ôi chao! Xe hiếm như vậy, nếu được ngồi một lần thì tốt rồi." Ông ấy lại cảm thán.
"Mà nhóc vừa đi chợ à, không mau về đi sắp tới giờ cơm trưa rồi đấy."
Thiếu niên đó là Diệp Dung, nghe ông lão nhắc nhở Diệp Dung nhất thời mới nhớ ra "Aa!!! quên mất, cảm ơn ông đã nhắc ạ."
Diệp Dung vội chạy đi về nhà, lúc gần tới thì tốc độ chậm dần rồi từ từ vào ngôi nhà mà bản thân cậu sống cùng mẹ. Từ nhỏ Diệp Dung đã không có ba ba, lớn lên trong vòng tay của mẹ cùng bà ấy nương tựa lẫn nhau, dù cuộc sống hai người khó khăn Diệp Dung cũng chưa bao giờ hỏi bà ấy vì sao mình không có ba ba, cũng không đòi hỏi gì chỉ nhu thuận ngoan ngoãn mà chăm chỉ phụ giúp mẹ.
Diệp Phương Nhi là mẹ của Diệp Dung, bà từng là một người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp, nhưng theo năm tháng, cực nhọc, buồn bã, bệnh tật quấn lấy làm cho con người hiện tại của bà trở nên già nua hơn nhiều, nhưng cũng không thể không nói đường nét trên gương mặt của bà có thể chứng minh bà từng là một người phụ nữ đẹp.
Diệp Dung mỉm cười, chỉnh lại quần áo ngay ngắn rồi bước vào nhà. Chỉ là không hiểu sao Diệp Dung cứ có cảm giác là lạ, vì thế vừa vào trong tìm mẹ lại được đón nhận bởi hai ánh mắt xa lạ cùng với ánh nhìn hiền từ từ Diệp Phương Nhi.
Diệp Phương Nhi thấy nhi tử đã trở về nhẹ giọng gọi Diệp Dung lại gần đứng cạnh bà: "A Dung, lại đây chào hỏi một tiếng với dì Ngô và A Khải đi."
"Mẹ..con đi cất giỏ đồ vào bếp cái rồi ra ngay" Nói xong Diệp Dung liền một mạch đi nhanh vào phòng bếp, trên tay còn xách cái giỏ đi chợ.
"Ha ha! Đứa nhỏ này ngượng ngùng đâu" Dì Ngô ngồi bên đối diện nói với Diệp Phương nhi.
Quả thật Diệp Dung ngại tiếp xúc với người lạ, nhưng vì người là người quen của mẹ nên Diệp Dung cũng cố mà ra tiếp đón.
Rất nhanh, Diệp Dung trở ra, rồi có chút cậu nệ đi đến bên cạnh Diệp Phương Nhi, nhìn về phía đối diện Diệp Dung lễ phép chào hỏi: "Chào dì Ngô, anh a Khải."
Dì Ngô tươi cười tiếp đón, một đôi mắt loạn chuyển như cáo nhìn kĩ Diệp Dung từ trên xuống dưới, điều này khiến người mẫn cảm như Diệp Dung có chút khó chịu nhưng cũng ngoan ngoãn cho bà ta nhìn, chờ bà ta lên tiếng.
||||| Truyện đề cử: Là Sếp Lừa Em |||||
"A Dung à! Có nhớ dì không? Dì từng sống cạnh đây, hay qua đây lúc cháu còn nhỏ đấy"
Tất nhiên là Diệp Dung không nhớ, nhưng trong kí ức quả thật có một phụ nhân thường đến nhà mẹ con cậu thật, nên Diệp Dung vẫn lễ phép dạ vâng.
Trong lúc đó một người tiến tới trước mặt Diệp Dung, còn đối với cậu cười ôn hòa mà nói: "Em là Diệp Dung sao? Thật đáng yêu!"
"À! Anh xin tự giới thiệu anh tên là Trần Khải, gọi anh là Khải ca được rồi." Người nam nhân cười đến sáng lạng, dung mạo cũng tuấn tiếu, đôi mắt là một dạng đào hoa bộ dáng, cao hơn Diệp Dung hẳn một cái đầu, người này chắc là nhi tử của dì Ngô.
"Khải ca" Diệp Dung nghe lời nhẹ kêu một tiếng.
Nhìn hai người nói chuyện như vậy Diệp Phương Nhi hiền từ cười nhẹ, dì Ngô bên cạnh lại bảo hai người đi cùng nhau nói chuyện cho thân thiết, còn hai người lớn như dì và mẹ cậu thì ôn lại chuyện xưa một chút. Diệp Dung nhìn Diệp Phương Nhi, thấy bà gật đầu cũng không hiểu tại sao phải tách ra nói riêng, ngồi chung cũng được mà? Vả lại Diệp Dung còn nghĩ nấu cơm trưa đâu.
Đang thẫn thờ nghĩ thì bị Trần Khải nắm tay, Diệp Dung giật mình nghĩ thu tay về nhưng Trần Khải một phen cười nói để hai vị phụ nhân ôn chuyện, không nên quấy rầy nên cũng mặc hắn một phen nắm tay dẫn mình đi.
"Phòng em ở đâu vậy a Dung? Chúng ta vào phòng em làm quen chút đi."
"Ở đây ạ!" Diệp Dung rút tay về chỉ chỉ phòng mình, Trần Khải ôn nhu cười bảo Diệp Dung dẫn hắn vào, hai người vào phòng ngồi lên giường tre, Trần Khải nhìn chung quanh đánh giá phòng cậu phòng cũng không phải rất rộng, chỉ đơn giản một giường, một bàn ghế với tủ đồ mà thôi. Nhưng lại rất sạch sẽ ngăn nắp, trong không khí lại có mùi thanh hương của tre nữa. Tạo cảm giác nhẹ nhàng thoải mái cho người khác.