Chương 5
Nhà của Diệp Phương Nhi và Diệp Dung đang ở là căn nhà lúc trước của ba mẹ Diệp Phương Nhi, họ đã qua đời từ lâu, là chi thứ nên không được xem trọng, tài sản được phân đến cũng chỉ có căn nhà này.
Nhà khá đơn giản chia ra hai nhà chính, phụ bao gồm ba gian nhà chính, một gian chính giữa là nơi có tủ thờ cúng, có đặt luôn bàn ghế tiếp khách tiết kiệm không gian hơn so với việc tách riêng, một gian là phòng Diệp Phương Nhi và gian còn lại là phòng Diệp Dung. Hai gian nhà phụ một là phòng bếp, một là phòng vệ sinh chia nhỏ ra có thể tắm có thể vệ sinh, sau nhà là chuồng gà, và nơi có nguồn nước rửa bát, giặt đồ, trước nhà có sân nhỏ với luống rau. Được bao bọc bởi hàng rào với cổng bằng tre.
Lúc Diệp Phương Nhi mới dọn về đây ở, nhà đất ở đây hoang tàn, cỏ mọc rất nhiều, cơ hồ không có ai ở, may thay lúc đó Diệp Phương Nhi có mang theo ít tiền riêng, sửa chữa lại một ít vẫn có thể vào trụ được, tiểu Diệp Dung khi đó vẫn là đứa trẻ sơ sinh, cần chăm sóc dỗ dành, nơi nơi cần tiền, thành ra số tiền tiết riêng cũng ít dần, Diệp Phương Nhi một mình quán xuyến tất cả, làm thuê biết bao nhiêu việc, không ở cữ tốt được, lâu lâu mắt một ít tiểu bệnh không có nhiều tiền lại cắn răng nhịn, dần dần rơi xuống bệnh căn. Có thể ngao đến bây giờ đều là nhờ nghị lực sống, tiểu Diệp Dung không thể không có mẹ. Nuôi lớn ra một nhi tử nhu thuận hiểu chuyện, Diệp Dung không hề phụ sự mong đợi của bà.
Diệp Phương Nhi xuống giường, đi ra phía sau nhà. Thấy Diệp Dung đang rửa bát thì tính lại phụ giúp.
"Mẹ à! Để con làm cho, sắp xong rồi! cuối thu không khí khô và lạnh lắm, lại qua mùa đông có lẽ sẽ càng lạnh."
"Mẹ vào trong nghỉ ngơi đi, tiết trời lạnh dễ bệnh, mẹ bị bệnh phải làm sao đây?"
"A Dung à! Việc nhỏ thôi, không sao đâu con lo cho mẹ như vậy, lại quên mất bản thân rồi, mẹ có thể bệnh thì con cũng có thể đấy, nghỉ ngơi đi a Dung."
Dù Diệp Phương Nhi nói vậy, Diệp Dung vẫn không chịu cho bà làm, Diệp Phương Nhi đành bảo bản thân sẽ đi cho gà ăn, việc này không đụng nước cũng không có sao đâu. Nhưng Diệp Dung vẫn là dành làm, chu môi bảo: "Cho gà ăn thì vẫn phải đứng, gió lùa làm sao giờ? Vẫn là con tới hảo!"
Diệp Phương Nhi bó tay với đứa nhỏ này rồi, vươn tay xoa đầu rồi hôn lên trán Diệp Dung. Có lẽ điều duy nhất khiến Diệp Phương cảm thấy tự hào và hạnh phúc đó chính là sinh một cái nhi tử tri kỷ đáng yêu như Diệp Dung vậy.
"Dì Ngô với Khải ca về rồi à mẹ?"
"Ừ, vừa về."
Thấy Diệp Phương Nhi vẫn còn đứng đó, Diệp Dung nhớ ra một chuyện trùng hợp, nên nói: "Mẹ à, hôm nay vừa lúc có khách đến nhà, may có mẹ dặn con mua nhiều thức ăn chút."
Vì ngày thường không mua đồ nhiều như vậy đâu, vả lại hai mẹ con lâu lâu mới mua thịt ăn một lần, nhà không giàu nhưng cũng nuôi ít gà lấy trứng, cũng có một luống đất nhỏ trồng ít rau quả nữa, đó đều một tay Diệp Phương Nhi và Diệp Dung chăm sóc nha.
"Thật ra mẹ biết có khách đến nên mới kêu con đi mua đấy."
"Con hiểu rồi."
Diệp Dung rửa tay, chất bát đĩa lên kệ tủ, rồi chạy lại ôm tay Diệp Phương Nhi dìu vào nhà vô tận phòng ngủ. Tri kỷ mà trải mền gối ra.
"Được rồi, mẹ có thể tự làm mà."
"Con làm xong rồi, mẹ ngủ trưa một giấc đi, mở mắt ra là nhà cửa gọn gàng hết cho xem."
"Cảm ơn chàng tiên ốc đồng của mẹ." Diệp Phương Nhi mỉm cười trêu chọc.
Đỏ mặt Diệp Dung đắp chăn cho Diệp Phương Nhi rồi chạy ra ngoài làm việc nhà. Diệp Phương Nhi vốn có chuyện muốn nói với nhi tử, nào ngờ Diệp Dung lại chạy đi mất rồi, đành nghỉ ngơi chuyện gì để tối rồi nói sau cũng được. Việc sống trong nhà hiện tại đều bị Diệp Dung dành làm hết đâu. Không mất bao lâu thời gian, Diệp Dung đã cho gà ăn, tưới nước cho cây rau, quét nhà, dọn bếp, đem quần áo ra giặt rồi phơi lên hết rồi. Mệt mỏi Diệp Dung đi đóng cửa hết tránh gió lùa, rồi về phòng liền bỏ giày lên giường và chui vào chăn cho ấm. Bây giờ Diệp Dung định ngủ một chút, đợi chiều thì thức đi nấu cơm sau.
Tới lúc Diệp Dung thức dậy thấy trong nhà đã lên đèn, mùi hương đồ ăn bốc lên như có như không trong không khí. Xuống giường Diệp Dung xuyên giày, hướng tới phòng bếp mà đi.
Quả nhiên. Diệp Phương Nhi đang nấu cơm, Diệp Dung đi lại bên Diệp Phương Nhi, muốn dành nấu với bà.
"A Dung, việc nhỏ thôi. Mẹ có thể làm."
"Mẹ ngày thường còn phải đi xưởng may mà? Rất mệt đấy con biết hết."
"Cứ để con làm đi thôi."
"Lâu lâu mẹ mới xuống bếp, a Dung đây là không tin trù nghệ của mẹ sao?"
Diệp Phương Nhi đã nói vậy, Diệp Dung chỉ có thể để mẹ mình nấu. Bản thân làm việc khác "Vậy con đi chà rửa bồn tắm gỗ, rồi đun nước nóng pha ấm cho mẹ tắm gội."
Nói rồi Diệp Dung liền đi, bồn gỗ là bồn tròn, ở đại đa số gia đình đều thường dùng. Khi thời tiết lạnh mới sử dụng bồn gỗ tắm, cách vài thiên lại chà rửa một lần, nếu là mùa hạ thì cất bồn tắm gỗ một bên không cần dùng, không phải đun nước, cứ xách vài xô gỗ mà dùng đỡ tốn củi lửa hơn nhiều.
Nhà khá đơn giản chia ra hai nhà chính, phụ bao gồm ba gian nhà chính, một gian chính giữa là nơi có tủ thờ cúng, có đặt luôn bàn ghế tiếp khách tiết kiệm không gian hơn so với việc tách riêng, một gian là phòng Diệp Phương Nhi và gian còn lại là phòng Diệp Dung. Hai gian nhà phụ một là phòng bếp, một là phòng vệ sinh chia nhỏ ra có thể tắm có thể vệ sinh, sau nhà là chuồng gà, và nơi có nguồn nước rửa bát, giặt đồ, trước nhà có sân nhỏ với luống rau. Được bao bọc bởi hàng rào với cổng bằng tre.
Lúc Diệp Phương Nhi mới dọn về đây ở, nhà đất ở đây hoang tàn, cỏ mọc rất nhiều, cơ hồ không có ai ở, may thay lúc đó Diệp Phương Nhi có mang theo ít tiền riêng, sửa chữa lại một ít vẫn có thể vào trụ được, tiểu Diệp Dung khi đó vẫn là đứa trẻ sơ sinh, cần chăm sóc dỗ dành, nơi nơi cần tiền, thành ra số tiền tiết riêng cũng ít dần, Diệp Phương Nhi một mình quán xuyến tất cả, làm thuê biết bao nhiêu việc, không ở cữ tốt được, lâu lâu mắt một ít tiểu bệnh không có nhiều tiền lại cắn răng nhịn, dần dần rơi xuống bệnh căn. Có thể ngao đến bây giờ đều là nhờ nghị lực sống, tiểu Diệp Dung không thể không có mẹ. Nuôi lớn ra một nhi tử nhu thuận hiểu chuyện, Diệp Dung không hề phụ sự mong đợi của bà.
Diệp Phương Nhi xuống giường, đi ra phía sau nhà. Thấy Diệp Dung đang rửa bát thì tính lại phụ giúp.
"Mẹ à! Để con làm cho, sắp xong rồi! cuối thu không khí khô và lạnh lắm, lại qua mùa đông có lẽ sẽ càng lạnh."
"Mẹ vào trong nghỉ ngơi đi, tiết trời lạnh dễ bệnh, mẹ bị bệnh phải làm sao đây?"
"A Dung à! Việc nhỏ thôi, không sao đâu con lo cho mẹ như vậy, lại quên mất bản thân rồi, mẹ có thể bệnh thì con cũng có thể đấy, nghỉ ngơi đi a Dung."
Dù Diệp Phương Nhi nói vậy, Diệp Dung vẫn không chịu cho bà làm, Diệp Phương Nhi đành bảo bản thân sẽ đi cho gà ăn, việc này không đụng nước cũng không có sao đâu. Nhưng Diệp Dung vẫn là dành làm, chu môi bảo: "Cho gà ăn thì vẫn phải đứng, gió lùa làm sao giờ? Vẫn là con tới hảo!"
Diệp Phương Nhi bó tay với đứa nhỏ này rồi, vươn tay xoa đầu rồi hôn lên trán Diệp Dung. Có lẽ điều duy nhất khiến Diệp Phương cảm thấy tự hào và hạnh phúc đó chính là sinh một cái nhi tử tri kỷ đáng yêu như Diệp Dung vậy.
"Dì Ngô với Khải ca về rồi à mẹ?"
"Ừ, vừa về."
Thấy Diệp Phương Nhi vẫn còn đứng đó, Diệp Dung nhớ ra một chuyện trùng hợp, nên nói: "Mẹ à, hôm nay vừa lúc có khách đến nhà, may có mẹ dặn con mua nhiều thức ăn chút."
Vì ngày thường không mua đồ nhiều như vậy đâu, vả lại hai mẹ con lâu lâu mới mua thịt ăn một lần, nhà không giàu nhưng cũng nuôi ít gà lấy trứng, cũng có một luống đất nhỏ trồng ít rau quả nữa, đó đều một tay Diệp Phương Nhi và Diệp Dung chăm sóc nha.
"Thật ra mẹ biết có khách đến nên mới kêu con đi mua đấy."
"Con hiểu rồi."
Diệp Dung rửa tay, chất bát đĩa lên kệ tủ, rồi chạy lại ôm tay Diệp Phương Nhi dìu vào nhà vô tận phòng ngủ. Tri kỷ mà trải mền gối ra.
"Được rồi, mẹ có thể tự làm mà."
"Con làm xong rồi, mẹ ngủ trưa một giấc đi, mở mắt ra là nhà cửa gọn gàng hết cho xem."
"Cảm ơn chàng tiên ốc đồng của mẹ." Diệp Phương Nhi mỉm cười trêu chọc.
Đỏ mặt Diệp Dung đắp chăn cho Diệp Phương Nhi rồi chạy ra ngoài làm việc nhà. Diệp Phương Nhi vốn có chuyện muốn nói với nhi tử, nào ngờ Diệp Dung lại chạy đi mất rồi, đành nghỉ ngơi chuyện gì để tối rồi nói sau cũng được. Việc sống trong nhà hiện tại đều bị Diệp Dung dành làm hết đâu. Không mất bao lâu thời gian, Diệp Dung đã cho gà ăn, tưới nước cho cây rau, quét nhà, dọn bếp, đem quần áo ra giặt rồi phơi lên hết rồi. Mệt mỏi Diệp Dung đi đóng cửa hết tránh gió lùa, rồi về phòng liền bỏ giày lên giường và chui vào chăn cho ấm. Bây giờ Diệp Dung định ngủ một chút, đợi chiều thì thức đi nấu cơm sau.
Tới lúc Diệp Dung thức dậy thấy trong nhà đã lên đèn, mùi hương đồ ăn bốc lên như có như không trong không khí. Xuống giường Diệp Dung xuyên giày, hướng tới phòng bếp mà đi.
Quả nhiên. Diệp Phương Nhi đang nấu cơm, Diệp Dung đi lại bên Diệp Phương Nhi, muốn dành nấu với bà.
"A Dung, việc nhỏ thôi. Mẹ có thể làm."
"Mẹ ngày thường còn phải đi xưởng may mà? Rất mệt đấy con biết hết."
"Cứ để con làm đi thôi."
"Lâu lâu mẹ mới xuống bếp, a Dung đây là không tin trù nghệ của mẹ sao?"
Diệp Phương Nhi đã nói vậy, Diệp Dung chỉ có thể để mẹ mình nấu. Bản thân làm việc khác "Vậy con đi chà rửa bồn tắm gỗ, rồi đun nước nóng pha ấm cho mẹ tắm gội."
Nói rồi Diệp Dung liền đi, bồn gỗ là bồn tròn, ở đại đa số gia đình đều thường dùng. Khi thời tiết lạnh mới sử dụng bồn gỗ tắm, cách vài thiên lại chà rửa một lần, nếu là mùa hạ thì cất bồn tắm gỗ một bên không cần dùng, không phải đun nước, cứ xách vài xô gỗ mà dùng đỡ tốn củi lửa hơn nhiều.