Chương 9
"Khải ca mời con đến nhà anh ấy chơi cuối tuần, mẹ đồng ý chứ?"
"Con có muốn đi không?" Diệp Phương Nhi mỉm cười.
"Dạ có." Diệp Dung không hiểu vì sao Diệp Phương Nhi lại hỏi ngược lại mình.
"Vậy tất nhiên là mẹ sẽ cho a Dung của mẹ rồi. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà." Thực sự mà nói thì Diệp Dung rất ít khi muốn cái gì, Diệp Phương Nhi đôi lúc cảm thấy nhi tử nếu có thể tùy hứng một chút thì tốt rồi. Nhưng ngẫm lại đây đều là vì Diệp Dung nhà bà ngoan ngoãn, lễ phép, không đua đòi gì cả. Diệp Phương Nhi nhìn hoàn cảnh nhà mình mới thấy rõ, Diệp Dung như vậy mới là tốt nhất.
"Qua nhà a Khải, con nhớ ngoan ngoãn nghe chưa?" Biết Diệp Dung sẽ không làm gì khiến người khác phiền lòng, nhưng Diệp Phương Nhi vẫn dặn dò như vậy.
"Con biết rồi thưa mẹ, cảm ơn mẹ."
"Mẹ ở nhà một mình cuối tuần, bữa sáng và bữa tối vẫn phải ăn đầy đủ chất dinh dưỡng nha. Vậy mới tốt cho sức khỏe được."
"Còn nữa, quần áo có tồn lại cũng đừng giặt, trước ngày đi con giặt sạch một lần, hôm về con lại giặt." Nước lạnh như vậy đôi tay Diệp Phương Nhi làm sao chịu nổi cơ chứ.
Dặn Diệp Phương Nhi nhiều như vậy, Diệp Dung mới hài lòng. Diệp Phương Nhi thầm cười mà nghĩ Diệp Dung dặn dò bộ dáng thật đáng yêu. Vừa nhu thuận vừa khả ái.
"Ừ ừ, được rồi. Tóc mẹ đã khô phần nào rồi, con mau đi tắm đi."
Nghe Diệp Phương Nhi bảo, Diệp Dung nhìn lại quả thật là như vậy, liền trả khăn cho Diệp Phương Nhi, mà rời đi về thay nước trong bồn gỗ để tắm.
Diệp Dung đi rồi, Diệp Phương Nhi nhìn vào gương, miễn cưỡng nhìn lại nếp nhăn trên gương mặt đã từng rất mỹ lệ ngày nào, hiện tại nét mặt già nua, tóc cũng bạc dần mà bệnh trạng cũng không thuốc chữa. Chuyện của hôn sự Diệp Dung, Diệp Phương Nhi vẫn chưa có cách nào nói cho cậu, Diệp Phương Nhi muốn tôn trọng nhi tử muốn thông báo trước để xem ý nghĩ của Diệp Dung, nhưng từ khi nghe bảo Trần Khải mời Diệp Dung đến nhà, Diệp Phương Nhi đành gác lại lời nói sắp đến bên miệng, thầm nghĩ đợi xem phản ứng của Diệp Dung sau khi về nhà ra sau, lúc đó lại hỏi cũng không muộn.
Bên này, vừa thay xong nước trong bồn gỗ tắm, cũng đã điều chỉnh lượng nước sao cho ấm. Diệp Dung ngồi ghế mà gội đầu.
Trời lạnh đa số mỗi người nhất là những người dân có gia cảnh bình thường đều rất ít tắm, hầu như cách vài thiên hoặc nhiều hơn, mới tắm một lần. Những gia đình giàu có, ưa chuộng sạch sẽ có lẽ sẽ khác, nhưng mẹ Diệp Dung, là Diệp Phương Nhi luôn dạy Diệp Dung từ nhỏ phải tắm gội sạch sẽ, rồi hầu như ngày nào cũng tắm đã thành thói quen. Diệp Dung lúc nhỏ hay nhìn lại gia cảnh nhà mình rồi nhìn người mẹ mình, đôi khi lại khai chút vui đùa với Diệp Phương Nhi rằng bà thật giống một tiểu thư nhà quyền quý và giàu có, rồi sẽ thấy trên gương mặt Diệp Phương Nhi có nhiều cảm xúc biến hóa, những gì Diệp Phương Nhi biết rất nhiều, sống có khuôn phép, không những thế còn biết đọc chữ, tính toán, mà bà lúc đó lại đối với những việc như việc nhà, hay trù nghệ còn tệ lắm. Trong mắt tiểu Diệp Dung rõ là một người sống ở nông thôn này sao không biết được chứ? Vì cậu thấy mấy bà thím cô dì đều biết làm mà?
Diệp Phương Nhi lúc đó biết những cái mà những phụ nhân ở đây không biết, đồng thời cũng không biết những công việc nặng của những phụ nhân ở đây, phải mất một thời gian dài mới miễn cưỡng thói quen đâu.
Diệp Dung tuy không có đi học chính thức như người khác. Nhưng cũng được Diệp Phương Nhi dạy đọc, dạy viết, dạy tính toán cũng kha khá, nhờ sự chăm chỉ mà cũng coi như có cơ sở. Phòng Diệp Phương Nhi cũng có rất nhiều sách nữa, mà sách là thứ rất quý giá rất đắc tiền, lúc nhỏ Diệp Dung đâu có biết sách quý giá đâu, chỉ thấy nó là những miến giấy có ghi sẵn chữ thôi, mẹ dạy nên cậu chăm chỉ học, sau lớn lên mới biết nó quý đâu. Mà lúc lớn một chút càng hiểu chuyện hơn rồi cũng không có hỏi Diệp Phương Nhi về sự khác biệt đó của bà.
Theo năm tháng tiêu ma, người phụ nữ trẻ trung mỹ lệ ngày nào, giờ là một cái thạo nhiều việc thôn quê lặt vặt phụ nhân, bắt đầu lão hóa dần rồi.
Gội đầu xong rất nhanh, Diệp Dung đứng lên đều từ từ cởi áo quần trên người ra, nhẹ bỏ vào sọt tre. Bản thân nhẹ bước chân vào nước ấm bên trong thùng gỗ rồi ngồi xuống, tẩy rửa sạch sẽ cơ thể qua dòng nước ấm áp này. Xong liền ngôi ngâm mình một lát.
"Hảo thoải mái ~"
Có lẽ là thấy bản thân đã ngâm quá đủ rồi, lâu thêm sợ sẽ bị cảm lạnh nên Diệp Dung từ bồn gỗ mà đứng lên, thiếu niên thân thể vừa tẩy sạch sẽ qua dòng nước ấm bại lộ ra ngoài không khí vẫn còn ẩm trông có vẻ dị thường mịn màng căng bóng, làn da trắng hồng vừa đủ vẫn chịu những giọt nước từ trên chảy dọc xuống cơ thể phía dưới. Diệp Dung từ bồn tắm gỗ bước ra, thân hình cân xứng thon thả ưa nhìn nhưng chưa hoàn toàn phát dục của thiếu niên tuổi mười lăm. Dưới ánh đèn dầu mập mờ làm nổi bậc lên những điểm ửng đỏ kết hợp gương mặt vài phân mỹ vài phân anh khí, hấp dẫn nhất là đôi phượng nhãn thỏa mãn lưu chuyển, cảnh đẹp ý vui nhìn thôi cũng khiến người ta mê muội.
Lau khô thân thể, mặc đồ vào người, cảnh xuân từng chút bị che đi. Diệp Dung vẫn là một đứa trẻ siêng năng, dọn dẹp bồn gỗ, đi chung quanh dập tắt kỹ những ánh đèn còn sáng ở trong nhà, cũng như xem cửa đã khóa an toàn hay chưa, rồi mới trở về phòng để đóng cửa lên giường mà vào giấc ngủ.
"Con có muốn đi không?" Diệp Phương Nhi mỉm cười.
"Dạ có." Diệp Dung không hiểu vì sao Diệp Phương Nhi lại hỏi ngược lại mình.
"Vậy tất nhiên là mẹ sẽ cho a Dung của mẹ rồi. Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà." Thực sự mà nói thì Diệp Dung rất ít khi muốn cái gì, Diệp Phương Nhi đôi lúc cảm thấy nhi tử nếu có thể tùy hứng một chút thì tốt rồi. Nhưng ngẫm lại đây đều là vì Diệp Dung nhà bà ngoan ngoãn, lễ phép, không đua đòi gì cả. Diệp Phương Nhi nhìn hoàn cảnh nhà mình mới thấy rõ, Diệp Dung như vậy mới là tốt nhất.
"Qua nhà a Khải, con nhớ ngoan ngoãn nghe chưa?" Biết Diệp Dung sẽ không làm gì khiến người khác phiền lòng, nhưng Diệp Phương Nhi vẫn dặn dò như vậy.
"Con biết rồi thưa mẹ, cảm ơn mẹ."
"Mẹ ở nhà một mình cuối tuần, bữa sáng và bữa tối vẫn phải ăn đầy đủ chất dinh dưỡng nha. Vậy mới tốt cho sức khỏe được."
"Còn nữa, quần áo có tồn lại cũng đừng giặt, trước ngày đi con giặt sạch một lần, hôm về con lại giặt." Nước lạnh như vậy đôi tay Diệp Phương Nhi làm sao chịu nổi cơ chứ.
Dặn Diệp Phương Nhi nhiều như vậy, Diệp Dung mới hài lòng. Diệp Phương Nhi thầm cười mà nghĩ Diệp Dung dặn dò bộ dáng thật đáng yêu. Vừa nhu thuận vừa khả ái.
"Ừ ừ, được rồi. Tóc mẹ đã khô phần nào rồi, con mau đi tắm đi."
Nghe Diệp Phương Nhi bảo, Diệp Dung nhìn lại quả thật là như vậy, liền trả khăn cho Diệp Phương Nhi, mà rời đi về thay nước trong bồn gỗ để tắm.
Diệp Dung đi rồi, Diệp Phương Nhi nhìn vào gương, miễn cưỡng nhìn lại nếp nhăn trên gương mặt đã từng rất mỹ lệ ngày nào, hiện tại nét mặt già nua, tóc cũng bạc dần mà bệnh trạng cũng không thuốc chữa. Chuyện của hôn sự Diệp Dung, Diệp Phương Nhi vẫn chưa có cách nào nói cho cậu, Diệp Phương Nhi muốn tôn trọng nhi tử muốn thông báo trước để xem ý nghĩ của Diệp Dung, nhưng từ khi nghe bảo Trần Khải mời Diệp Dung đến nhà, Diệp Phương Nhi đành gác lại lời nói sắp đến bên miệng, thầm nghĩ đợi xem phản ứng của Diệp Dung sau khi về nhà ra sau, lúc đó lại hỏi cũng không muộn.
Bên này, vừa thay xong nước trong bồn gỗ tắm, cũng đã điều chỉnh lượng nước sao cho ấm. Diệp Dung ngồi ghế mà gội đầu.
Trời lạnh đa số mỗi người nhất là những người dân có gia cảnh bình thường đều rất ít tắm, hầu như cách vài thiên hoặc nhiều hơn, mới tắm một lần. Những gia đình giàu có, ưa chuộng sạch sẽ có lẽ sẽ khác, nhưng mẹ Diệp Dung, là Diệp Phương Nhi luôn dạy Diệp Dung từ nhỏ phải tắm gội sạch sẽ, rồi hầu như ngày nào cũng tắm đã thành thói quen. Diệp Dung lúc nhỏ hay nhìn lại gia cảnh nhà mình rồi nhìn người mẹ mình, đôi khi lại khai chút vui đùa với Diệp Phương Nhi rằng bà thật giống một tiểu thư nhà quyền quý và giàu có, rồi sẽ thấy trên gương mặt Diệp Phương Nhi có nhiều cảm xúc biến hóa, những gì Diệp Phương Nhi biết rất nhiều, sống có khuôn phép, không những thế còn biết đọc chữ, tính toán, mà bà lúc đó lại đối với những việc như việc nhà, hay trù nghệ còn tệ lắm. Trong mắt tiểu Diệp Dung rõ là một người sống ở nông thôn này sao không biết được chứ? Vì cậu thấy mấy bà thím cô dì đều biết làm mà?
Diệp Phương Nhi lúc đó biết những cái mà những phụ nhân ở đây không biết, đồng thời cũng không biết những công việc nặng của những phụ nhân ở đây, phải mất một thời gian dài mới miễn cưỡng thói quen đâu.
Diệp Dung tuy không có đi học chính thức như người khác. Nhưng cũng được Diệp Phương Nhi dạy đọc, dạy viết, dạy tính toán cũng kha khá, nhờ sự chăm chỉ mà cũng coi như có cơ sở. Phòng Diệp Phương Nhi cũng có rất nhiều sách nữa, mà sách là thứ rất quý giá rất đắc tiền, lúc nhỏ Diệp Dung đâu có biết sách quý giá đâu, chỉ thấy nó là những miến giấy có ghi sẵn chữ thôi, mẹ dạy nên cậu chăm chỉ học, sau lớn lên mới biết nó quý đâu. Mà lúc lớn một chút càng hiểu chuyện hơn rồi cũng không có hỏi Diệp Phương Nhi về sự khác biệt đó của bà.
Theo năm tháng tiêu ma, người phụ nữ trẻ trung mỹ lệ ngày nào, giờ là một cái thạo nhiều việc thôn quê lặt vặt phụ nhân, bắt đầu lão hóa dần rồi.
Gội đầu xong rất nhanh, Diệp Dung đứng lên đều từ từ cởi áo quần trên người ra, nhẹ bỏ vào sọt tre. Bản thân nhẹ bước chân vào nước ấm bên trong thùng gỗ rồi ngồi xuống, tẩy rửa sạch sẽ cơ thể qua dòng nước ấm áp này. Xong liền ngôi ngâm mình một lát.
"Hảo thoải mái ~"
Có lẽ là thấy bản thân đã ngâm quá đủ rồi, lâu thêm sợ sẽ bị cảm lạnh nên Diệp Dung từ bồn gỗ mà đứng lên, thiếu niên thân thể vừa tẩy sạch sẽ qua dòng nước ấm bại lộ ra ngoài không khí vẫn còn ẩm trông có vẻ dị thường mịn màng căng bóng, làn da trắng hồng vừa đủ vẫn chịu những giọt nước từ trên chảy dọc xuống cơ thể phía dưới. Diệp Dung từ bồn tắm gỗ bước ra, thân hình cân xứng thon thả ưa nhìn nhưng chưa hoàn toàn phát dục của thiếu niên tuổi mười lăm. Dưới ánh đèn dầu mập mờ làm nổi bậc lên những điểm ửng đỏ kết hợp gương mặt vài phân mỹ vài phân anh khí, hấp dẫn nhất là đôi phượng nhãn thỏa mãn lưu chuyển, cảnh đẹp ý vui nhìn thôi cũng khiến người ta mê muội.
Lau khô thân thể, mặc đồ vào người, cảnh xuân từng chút bị che đi. Diệp Dung vẫn là một đứa trẻ siêng năng, dọn dẹp bồn gỗ, đi chung quanh dập tắt kỹ những ánh đèn còn sáng ở trong nhà, cũng như xem cửa đã khóa an toàn hay chưa, rồi mới trở về phòng để đóng cửa lên giường mà vào giấc ngủ.