Chương 18
Việc kinh doanh của Đồng Phúc Hiên tốt hơn nhiều so với dự tính của Lý Nhiễm, Triệu Dục nói đây là giai đoạn đầu quảng bá cộng thêm khai trương bán giá ưu đãi, tháng sau khách hàng sẽ không nhiều nữa, về phương diện này anh lỗ vốn lỗ ra kinh nghiệm.
Điều mà Triệu Dục chưa nói là, hầu hết trong đó còn là bạn bè anh ấy ủng hộ.
Mở cửa tiệm chính là như vậy, không thể bi quan cũng không thể lạc quan quá, nếu không thì không thể chịu được sự thay đổi nhanh chóng. Lý Nhiễm không nghĩ đến việc này, cửa tiệm được mở cô đã rất hài lòng, mỗi ngày bận đến mức đổ mồ hôi ở sau bếp cũng vui vẻ.
Mỗi ngày làm xong bàn khách cuối cùng, đóng cửa cũng gần 10 giờ, bình thường về đến nhà Cao Quý Đồng đã ngủ rồi. Buổi sáng Lý Nhiễm chỉ có thể ở cùng cậu một lát, ăn sáng cùng cậu, đưa cậu đi học sau đó đến cửa tiệm.
Lúc rảnh rỗi, Lý Nhiễm sẽ xem thông tin môi giới, muốn tìm một căn nhà điều kiện tốt một chút ở gần đây. Bản thân cô không yêu cầu cao, nhưng Cao Quý Đồng từ nhỏ đã sống trong điều kiện tốt, cô không muốn khiến cho môi trường sống của cậu thay đổi quá mạnh.
Cô vốn không muốn làm phiền Triệu Dục nữa, nhưng có hôm Triệu Dục vô tình nhìn thấy cô đang tìm nhà, hỏi cô sao đột nhiên muốn chuyển nhà.
Lý Nhiễm nói cô chuẩn bị ly hôn với bố Quý Đồng cần phải chuyển ra ngoài, Triệu Dục thoáng sững người, đây vẫn là lần đầu tiên anh nghe thấy Lý Nhiễm chủ động nhắc đến bố của Quý Đồng.
Anh bối rối, “Anh vẫn nghĩ rằng các em sớm đã ly hôn rồi.”
Cũng chẳng trách anh hiểu lầm, Lý Nhiễm làm gì cũng một mình, cũng không thấy liên hệ với người khác giới, hơn nữa Cao Quý Đồng chưa bao giờ nhắc đến bố cậu, anh nghĩ rằng cô đã độc thân rất lâu rồi cơ.
Lý Nhiễm cười nhàn nhạt, “Đúng là nên ly hôn sớm.”
Ly hôn đơn giản là tình cảm rạn nứt, Triệu Dục không muốn chạm vào của vết sẹo Lý Nhiễm, cười cũng không hỏi nữa, ngược lại nhiệt tình nói giúp cô để ý thử xem gần đây có căn nhà phù hợp hay không.
Thời gian thấm thoát trôi qua trong tiếng ồn ào ở nhà bếp.
Cuối tuần này, Cao Quý Đồng có một trận đá bóng rất quan trọng, phải đến thành phố bên cạnh tham gia. Lý Nhiễm để phụ bếp tiếp quản, đi cùng Cao Quý Đồng. Triệu Dịch không thể đi, về nhà buồn bã một lúc lâu, Cao Quý Đồng vì trận đấu lần này đã chuẩn bị rất lâu, trước đó cánh tay bị thương cũng không thể ngăn cản cậu lén tập luyện.
Lý Nhiễm lo lắng vết thương của cậu chưa khỏi được bao lâu, lòng riêng không muốn để cậu đi, nhưng cô biết Cao Quý Đồng có cách nghĩ của mình, cô không thể dùng tình yêu vây hãm cậu.
Đêm trước trận đấu, Cao Lãng không biết từ đâu trở về, Lý Nhiễm nhìn thấy anh thì thoáng sững sờ, anh giống như hồn bay phách lạc, không có hơi sức để ý đến cô, tự mình đi về phòng.
Ngày mai chính là ngày Ứng Thanh Hề đính hôn, Lý Nhiễm ngược lại không bất ngờ lắm với dáng vẻ này của anh.
“Mẹ ơi, đôi giày đá bóng màu trắng của con đâu ạ?” Cao Quý Đang thu dọn đồ đạc trận đấu ngày mai cần dùng, không để ý lắm đến những chuyện khác.
Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con thức dậy rất sớm, Lý Nhiễm đưa Cao Quý Đồng đến đội thể thao tập hợp trước, rồi lái xe đến thành phố bên cạnh.
Giao mùa thu đông, những ngọn núi bên đường xám xịt, bầu trời xanh nhạt, mặt trời treo trên đó có vẻ như nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thời tiết đẹp, đối với trận đấu của Cao Quý Đồng mà nói là một điềm báo tốt.
Lý Nhiễm lái xe với vận tốc không đổi, lái gần hai giờ đồng hồ, khi gần vào thành phố bên cạnh, nhìn thấy một ngọn núi sừng sững cao lớn. Đó là một khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng gần xa, nhà họ Cao có một khu nghỉ dưỡng ở đó, Lý Nhiễm từng đi qua một lần cùng Cao Lãng.
Cô nhìn một cái, không hề dừng lại.
Ứng Thanh Hề đính hôn, Thẩm Trị từ nước ngoài quay về chúc mừng, Cao Lãng không tham gia tiệc đính hôn của Ứng Thanh Hề. Cuối cùng anh cũng tìm thấy “Nước mắt nàng tiên cá” mà trước đây Ứng Thanh Hề mong muốn nhất, chủ nhân của chiếc vòng cổ lại vô cùng cố chấp, anh dây dưa rất lâu ông ta mới đồng ý nhượng lại.
Lúc anh đem chiếc vòng cổ này làm quà đính hôn tặng cho Ứng Thanh Hề, cô ta lại tàn nhẫn ném nó xuống đất.
Không biết ai nói với cô ta, anh cho người đi thử Trịnh Nghiêm, cô ta hết sức tức giận, tính cách giấu kín nổi lên, phá vỡ chấp niệm cuối cùng của anh.
Cao Lãng khó chịu, ngủ một giấc đến trưa, lúc tỉnh dậy phát hiện trong nhà không một bóng người.
Anh tạm thời chẳng muốn tranh cãi với Lý Nhiễm, đợi Thẩm Trị dự tiệc đính hôn xong sẽ hẹn anh ta đi uống rượu, vừa uống đã say rồi.
“Này, cậu đừng nhìn tôi như vậy.” Đầu óc Cao Lãng vẫn có một chút tỉnh táo, không chịu nổi khi Thẩm Trị nhìn anh với ánh mắt đó.
“Tôi biết tôi có bệnh.” Anh chỉ mong Ứng Thanh Hề vui vẻ mà thôi, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy anh có bệnh.
Anh là đồ bệnh hoạn. Nhưng không ai nghĩ tới, người có bệnh cũng không muốn sinh bệnh, anh cũng muốn tốt lên, nhưng không ai tới cứu anh.
Thẩm Trị không cứu được Cao Lãng, chỉ có thể mặc anh uống say.
Cao Quý Đồng thi đấu xong, cùng đồng đội nâng cúp vẫy tay về phía Lý Nhiễm, Lý Nhiễm vui vẻ cười với cậu, dùng máy ảnh chụp lại khoảnh khắc cậu vui vẻ.
Hai mẹ con ăn ở bên ngoài xong vui vẻ trở về nhà, dọc đường Cao Quý Đồng vô cùng hưng phấn.
Về đến nhà đã là đêm khuya, Cao Quý Đồng vẫn còn hưng phấn, Lý Nhiễm đang định giục cậu đi tắm rửa, chuông cửa đột ngột vang lên, cô ra đón, vừa nhìn là Thẩm Trị.
Cao Lãng say bí tỉ, mặc dù ngày thường anh xã giao bên ngoài uống một chút, nhưng trong đầu có mức độ, sẽ không bao giờ để mình hoàn toàn mất đi ý thức.
Thẩm Trị đỡ anh vào cửa, anh ngay cả đứng cũng đứng không vững, Lý Nhiễm và Thẩm Trị cùng đưa anh về phòng, Cao Quý Đồng ở bên cạnh nhìn, cái gì cũng không giúp được.
“Chú Thẩm.” Cao Quý Đồng lễ phép gọi, Thẩm Trị xoa đầu cậu, “Quý Đồng à, bố cháu uống say rồi, cháu chăm sóc cậu ta nhiều chút nhé.”
“Vâng ạ.” Cao Quý Đồng liếc nhìn Cao Lãng ngủ say như chết, miễn cưỡng đáp.
“Tôi đi trước.” Thẩm Trị chào Lý Nhiễm, Lý Nhiễm tiễn anh ta tới cửa, quay về phòng Cao Quý Đồng đang đứng ở bên giường.
Cậu hoàn toàn không biết làm thế nào chăm sóc một người say rượu, nhìn Lý Nhiễm, “Mẹ ơi, đắp chăn cho ông ấy là được rồi nhỉ?”
Lý Nhiễm cười khẽ, nói: “Con giúp bố cởi giày trước đi.”
Nói xong, cô vào phòng vệ sinh, lấy chút nước nóng, lấy khăn mặt, đi đến cạnh giường, dùng khăn nóng lau mặt giúp Cao Lãng.
Lý Nhiễm không biết Cao Lãng biết cô làm thế này có tức giận hay không, nhưng cô không muốn phớt lờ anh ở trước mặt Cao Quý Đồng, như vậy đối với Cao Quý Đồng mà nói không phải là điều tốt. Cô cúi xuống cởi hai cúc áo sơ mi của anh, nghe thấy anh gọi “Thanh Hề” bằng giọng nói gần như không nghe được.
Cô thoáng sững sờ, lau cổ đầy đủ cho anh rồi không dám đụng vào chỗ khác nữa.
“Quý Đồng, con đắp chăn cho bố.” Lý Nhiễm chỉ đơn giản lau xong liền bưng nước nóng đi mất, Cao Quý Đồng kéo chăn đắp lên người Cao Lãng, anh tay dài chân dài, cậu lúc chạy đến đầu giường lúc chạy đến cuối giường mới đắp được chăn cho anh.
Đắp chăn xong, Lý Nhiễm vẫn chưa quay lại, Cao Quý Đồng không biết có thể đi hay chưa, bèn ngồi bên giường đợi một lát. Cậu nghe thấy anh hình như đang nói chuyện, nhịn một chút nhích lại gần để nghe, nhưng tiếng của anh quá nhỏ.
Cậu nghe hồi lâu, chỉ nghe thấy hai chữ “Nhiễm Nhiễm”.
“Quý Đồng, phải tắm rửa đi ngủ rồi.” Lý Nhiễm tìm thuốc giải rượu, lại tìm cốc nước, quay lại thấy Cao Quý Đồng vẫn còn ở đây, thúc giục cậu đi tắm.
Cao Quý Đồng “a” một tiếng, đi từ trên giường xuống, trước khi đi lại nhìn Cao Lãng một cái, sau đó nhìn Lý Nhiễm, không nói gì liền đi mất.
Lý Nhiễm đặt thuốc và nước ở đầu giường của Cao Lãng, nghĩ một chút rồi không gọi anh dậy.
Lúc quay người bị đôi giày mà Cao Quý Đồng tuỳ tiện vứt lung tung cản đường, cô cúi người cất giày, sau đó bị người ta nắm lấy eo kéo xuống giường.
Trong ánh sáng mờ tối, Cao Lãng không phân rõ quá khứ hay là tương lai, anh khó chịu không thể kiềm chế được, mở đôi mắt lờ mờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh vô thức ôm lấy cô, tâm hồn không còn hy vọng nào cuối cùng đã có chốn về.
Hoá ra anh cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ.
“Cao Lãng.” Lý Nhiễm bị anh ôm chặt trong lòng, giữa hơi thở là mùi rượu mạnh và mùi cơ thể anh, cô dùng tay đẩy người anh, khuôn ngực chắc nịch của anh không nới lỏng chút nào.
Mặt cô dán vào ngực anh, theo cuộc vật lộn bắt đầu nóng lên, nhịp tim dữ dội của anh đập ở bên tai cô, làm cho trái tim của cô cũng tăng nhanh nhịp đập.
Không dễ dàng gì mới vùng ra một chút, anh lại ôm lấy, chôn vùi khuôn mặt anh tuấn vào hõm cổ cô, “Đừng đi.”
Anh buồn lại tủi thân, tại sao không có ai bằng lòng ôm lấy anh.
Anh cũng không phải là chưa từng hối hận, nếu lúc đầu không lựa chọn sai, anh sẽ không làm tổn thương Ứng Thanh Hề, càng không làm cho Lý Nhiễm thay đổi.
Nếu anh sớm buông bỏ chấp niệm, sẽ không có ai bị tổn thương. Anh rất hối hận, vô cùng hối hận. Nhưng không có ai bằng lòng tha thứ cho anh.
Ứng Thanh Hề ghét anh, Cao Quý Đồng không thích anh, Lý Nhiễm cũng hận anh. Tất cả mọi người, đều ghét anh. Rốt cuộc anh phải làm thế nào? Mới có thể làm cho mọi thứ trở lại ban đầu.
“Cao Lãng, anh tỉnh táo chút.” Lý Nhiễm làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cái ôm của anh, nhỏ giọng gọi tên anh, ý đồ làm cho anh tỉnh táo, biết cô không phải là Ứng Thanh Hề.
Nhưng anh say mèm, sống chết ôm lấy cô, trong miệng chỉ có một câu đừng đi.
Trong ánh nhìn mờ ảo, Cao Lãng cúi đầu hôn Lý Nhiễm, không mang theo chút tình cảm nào! Không phải ham muốn, mà là cầu xin.
Anh biết sai rồi, tại sao không thể quay về quá khứ. Anh sẽ không lựa chọn sai nữa, yêu người mà mình nên yêu, sẽ không có ai vì vậy mà tổn thương.
Trong nụ hôn lấy lòng của Cao Lãng, một vệt nước mắt nhạt nhoà quét qua khoé mắt của Lý Nhiễm, anh vội hôn lên mắt cô, không muốn nước mắt của cô chảy ra nữa.
Điều mà Triệu Dục chưa nói là, hầu hết trong đó còn là bạn bè anh ấy ủng hộ.
Mở cửa tiệm chính là như vậy, không thể bi quan cũng không thể lạc quan quá, nếu không thì không thể chịu được sự thay đổi nhanh chóng. Lý Nhiễm không nghĩ đến việc này, cửa tiệm được mở cô đã rất hài lòng, mỗi ngày bận đến mức đổ mồ hôi ở sau bếp cũng vui vẻ.
Mỗi ngày làm xong bàn khách cuối cùng, đóng cửa cũng gần 10 giờ, bình thường về đến nhà Cao Quý Đồng đã ngủ rồi. Buổi sáng Lý Nhiễm chỉ có thể ở cùng cậu một lát, ăn sáng cùng cậu, đưa cậu đi học sau đó đến cửa tiệm.
Lúc rảnh rỗi, Lý Nhiễm sẽ xem thông tin môi giới, muốn tìm một căn nhà điều kiện tốt một chút ở gần đây. Bản thân cô không yêu cầu cao, nhưng Cao Quý Đồng từ nhỏ đã sống trong điều kiện tốt, cô không muốn khiến cho môi trường sống của cậu thay đổi quá mạnh.
Cô vốn không muốn làm phiền Triệu Dục nữa, nhưng có hôm Triệu Dục vô tình nhìn thấy cô đang tìm nhà, hỏi cô sao đột nhiên muốn chuyển nhà.
Lý Nhiễm nói cô chuẩn bị ly hôn với bố Quý Đồng cần phải chuyển ra ngoài, Triệu Dục thoáng sững người, đây vẫn là lần đầu tiên anh nghe thấy Lý Nhiễm chủ động nhắc đến bố của Quý Đồng.
Anh bối rối, “Anh vẫn nghĩ rằng các em sớm đã ly hôn rồi.”
Cũng chẳng trách anh hiểu lầm, Lý Nhiễm làm gì cũng một mình, cũng không thấy liên hệ với người khác giới, hơn nữa Cao Quý Đồng chưa bao giờ nhắc đến bố cậu, anh nghĩ rằng cô đã độc thân rất lâu rồi cơ.
Lý Nhiễm cười nhàn nhạt, “Đúng là nên ly hôn sớm.”
Ly hôn đơn giản là tình cảm rạn nứt, Triệu Dục không muốn chạm vào của vết sẹo Lý Nhiễm, cười cũng không hỏi nữa, ngược lại nhiệt tình nói giúp cô để ý thử xem gần đây có căn nhà phù hợp hay không.
Thời gian thấm thoát trôi qua trong tiếng ồn ào ở nhà bếp.
Cuối tuần này, Cao Quý Đồng có một trận đá bóng rất quan trọng, phải đến thành phố bên cạnh tham gia. Lý Nhiễm để phụ bếp tiếp quản, đi cùng Cao Quý Đồng. Triệu Dịch không thể đi, về nhà buồn bã một lúc lâu, Cao Quý Đồng vì trận đấu lần này đã chuẩn bị rất lâu, trước đó cánh tay bị thương cũng không thể ngăn cản cậu lén tập luyện.
Lý Nhiễm lo lắng vết thương của cậu chưa khỏi được bao lâu, lòng riêng không muốn để cậu đi, nhưng cô biết Cao Quý Đồng có cách nghĩ của mình, cô không thể dùng tình yêu vây hãm cậu.
Đêm trước trận đấu, Cao Lãng không biết từ đâu trở về, Lý Nhiễm nhìn thấy anh thì thoáng sững sờ, anh giống như hồn bay phách lạc, không có hơi sức để ý đến cô, tự mình đi về phòng.
Ngày mai chính là ngày Ứng Thanh Hề đính hôn, Lý Nhiễm ngược lại không bất ngờ lắm với dáng vẻ này của anh.
“Mẹ ơi, đôi giày đá bóng màu trắng của con đâu ạ?” Cao Quý Đang thu dọn đồ đạc trận đấu ngày mai cần dùng, không để ý lắm đến những chuyện khác.
Sáng sớm hôm sau, hai mẹ con thức dậy rất sớm, Lý Nhiễm đưa Cao Quý Đồng đến đội thể thao tập hợp trước, rồi lái xe đến thành phố bên cạnh.
Giao mùa thu đông, những ngọn núi bên đường xám xịt, bầu trời xanh nhạt, mặt trời treo trên đó có vẻ như nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thời tiết đẹp, đối với trận đấu của Cao Quý Đồng mà nói là một điềm báo tốt.
Lý Nhiễm lái xe với vận tốc không đổi, lái gần hai giờ đồng hồ, khi gần vào thành phố bên cạnh, nhìn thấy một ngọn núi sừng sững cao lớn. Đó là một khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng gần xa, nhà họ Cao có một khu nghỉ dưỡng ở đó, Lý Nhiễm từng đi qua một lần cùng Cao Lãng.
Cô nhìn một cái, không hề dừng lại.
Ứng Thanh Hề đính hôn, Thẩm Trị từ nước ngoài quay về chúc mừng, Cao Lãng không tham gia tiệc đính hôn của Ứng Thanh Hề. Cuối cùng anh cũng tìm thấy “Nước mắt nàng tiên cá” mà trước đây Ứng Thanh Hề mong muốn nhất, chủ nhân của chiếc vòng cổ lại vô cùng cố chấp, anh dây dưa rất lâu ông ta mới đồng ý nhượng lại.
Lúc anh đem chiếc vòng cổ này làm quà đính hôn tặng cho Ứng Thanh Hề, cô ta lại tàn nhẫn ném nó xuống đất.
Không biết ai nói với cô ta, anh cho người đi thử Trịnh Nghiêm, cô ta hết sức tức giận, tính cách giấu kín nổi lên, phá vỡ chấp niệm cuối cùng của anh.
Cao Lãng khó chịu, ngủ một giấc đến trưa, lúc tỉnh dậy phát hiện trong nhà không một bóng người.
Anh tạm thời chẳng muốn tranh cãi với Lý Nhiễm, đợi Thẩm Trị dự tiệc đính hôn xong sẽ hẹn anh ta đi uống rượu, vừa uống đã say rồi.
“Này, cậu đừng nhìn tôi như vậy.” Đầu óc Cao Lãng vẫn có một chút tỉnh táo, không chịu nổi khi Thẩm Trị nhìn anh với ánh mắt đó.
“Tôi biết tôi có bệnh.” Anh chỉ mong Ứng Thanh Hề vui vẻ mà thôi, thế nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy anh có bệnh.
Anh là đồ bệnh hoạn. Nhưng không ai nghĩ tới, người có bệnh cũng không muốn sinh bệnh, anh cũng muốn tốt lên, nhưng không ai tới cứu anh.
Thẩm Trị không cứu được Cao Lãng, chỉ có thể mặc anh uống say.
Cao Quý Đồng thi đấu xong, cùng đồng đội nâng cúp vẫy tay về phía Lý Nhiễm, Lý Nhiễm vui vẻ cười với cậu, dùng máy ảnh chụp lại khoảnh khắc cậu vui vẻ.
Hai mẹ con ăn ở bên ngoài xong vui vẻ trở về nhà, dọc đường Cao Quý Đồng vô cùng hưng phấn.
Về đến nhà đã là đêm khuya, Cao Quý Đồng vẫn còn hưng phấn, Lý Nhiễm đang định giục cậu đi tắm rửa, chuông cửa đột ngột vang lên, cô ra đón, vừa nhìn là Thẩm Trị.
Cao Lãng say bí tỉ, mặc dù ngày thường anh xã giao bên ngoài uống một chút, nhưng trong đầu có mức độ, sẽ không bao giờ để mình hoàn toàn mất đi ý thức.
Thẩm Trị đỡ anh vào cửa, anh ngay cả đứng cũng đứng không vững, Lý Nhiễm và Thẩm Trị cùng đưa anh về phòng, Cao Quý Đồng ở bên cạnh nhìn, cái gì cũng không giúp được.
“Chú Thẩm.” Cao Quý Đồng lễ phép gọi, Thẩm Trị xoa đầu cậu, “Quý Đồng à, bố cháu uống say rồi, cháu chăm sóc cậu ta nhiều chút nhé.”
“Vâng ạ.” Cao Quý Đồng liếc nhìn Cao Lãng ngủ say như chết, miễn cưỡng đáp.
“Tôi đi trước.” Thẩm Trị chào Lý Nhiễm, Lý Nhiễm tiễn anh ta tới cửa, quay về phòng Cao Quý Đồng đang đứng ở bên giường.
Cậu hoàn toàn không biết làm thế nào chăm sóc một người say rượu, nhìn Lý Nhiễm, “Mẹ ơi, đắp chăn cho ông ấy là được rồi nhỉ?”
Lý Nhiễm cười khẽ, nói: “Con giúp bố cởi giày trước đi.”
Nói xong, cô vào phòng vệ sinh, lấy chút nước nóng, lấy khăn mặt, đi đến cạnh giường, dùng khăn nóng lau mặt giúp Cao Lãng.
Lý Nhiễm không biết Cao Lãng biết cô làm thế này có tức giận hay không, nhưng cô không muốn phớt lờ anh ở trước mặt Cao Quý Đồng, như vậy đối với Cao Quý Đồng mà nói không phải là điều tốt. Cô cúi xuống cởi hai cúc áo sơ mi của anh, nghe thấy anh gọi “Thanh Hề” bằng giọng nói gần như không nghe được.
Cô thoáng sững sờ, lau cổ đầy đủ cho anh rồi không dám đụng vào chỗ khác nữa.
“Quý Đồng, con đắp chăn cho bố.” Lý Nhiễm chỉ đơn giản lau xong liền bưng nước nóng đi mất, Cao Quý Đồng kéo chăn đắp lên người Cao Lãng, anh tay dài chân dài, cậu lúc chạy đến đầu giường lúc chạy đến cuối giường mới đắp được chăn cho anh.
Đắp chăn xong, Lý Nhiễm vẫn chưa quay lại, Cao Quý Đồng không biết có thể đi hay chưa, bèn ngồi bên giường đợi một lát. Cậu nghe thấy anh hình như đang nói chuyện, nhịn một chút nhích lại gần để nghe, nhưng tiếng của anh quá nhỏ.
Cậu nghe hồi lâu, chỉ nghe thấy hai chữ “Nhiễm Nhiễm”.
“Quý Đồng, phải tắm rửa đi ngủ rồi.” Lý Nhiễm tìm thuốc giải rượu, lại tìm cốc nước, quay lại thấy Cao Quý Đồng vẫn còn ở đây, thúc giục cậu đi tắm.
Cao Quý Đồng “a” một tiếng, đi từ trên giường xuống, trước khi đi lại nhìn Cao Lãng một cái, sau đó nhìn Lý Nhiễm, không nói gì liền đi mất.
Lý Nhiễm đặt thuốc và nước ở đầu giường của Cao Lãng, nghĩ một chút rồi không gọi anh dậy.
Lúc quay người bị đôi giày mà Cao Quý Đồng tuỳ tiện vứt lung tung cản đường, cô cúi người cất giày, sau đó bị người ta nắm lấy eo kéo xuống giường.
Trong ánh sáng mờ tối, Cao Lãng không phân rõ quá khứ hay là tương lai, anh khó chịu không thể kiềm chế được, mở đôi mắt lờ mờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Anh vô thức ôm lấy cô, tâm hồn không còn hy vọng nào cuối cùng đã có chốn về.
Hoá ra anh cũng đã có một khoảng thời gian vui vẻ.
“Cao Lãng.” Lý Nhiễm bị anh ôm chặt trong lòng, giữa hơi thở là mùi rượu mạnh và mùi cơ thể anh, cô dùng tay đẩy người anh, khuôn ngực chắc nịch của anh không nới lỏng chút nào.
Mặt cô dán vào ngực anh, theo cuộc vật lộn bắt đầu nóng lên, nhịp tim dữ dội của anh đập ở bên tai cô, làm cho trái tim của cô cũng tăng nhanh nhịp đập.
Không dễ dàng gì mới vùng ra một chút, anh lại ôm lấy, chôn vùi khuôn mặt anh tuấn vào hõm cổ cô, “Đừng đi.”
Anh buồn lại tủi thân, tại sao không có ai bằng lòng ôm lấy anh.
Anh cũng không phải là chưa từng hối hận, nếu lúc đầu không lựa chọn sai, anh sẽ không làm tổn thương Ứng Thanh Hề, càng không làm cho Lý Nhiễm thay đổi.
Nếu anh sớm buông bỏ chấp niệm, sẽ không có ai bị tổn thương. Anh rất hối hận, vô cùng hối hận. Nhưng không có ai bằng lòng tha thứ cho anh.
Ứng Thanh Hề ghét anh, Cao Quý Đồng không thích anh, Lý Nhiễm cũng hận anh. Tất cả mọi người, đều ghét anh. Rốt cuộc anh phải làm thế nào? Mới có thể làm cho mọi thứ trở lại ban đầu.
“Cao Lãng, anh tỉnh táo chút.” Lý Nhiễm làm thế nào cũng không thể thoát khỏi cái ôm của anh, nhỏ giọng gọi tên anh, ý đồ làm cho anh tỉnh táo, biết cô không phải là Ứng Thanh Hề.
Nhưng anh say mèm, sống chết ôm lấy cô, trong miệng chỉ có một câu đừng đi.
Trong ánh nhìn mờ ảo, Cao Lãng cúi đầu hôn Lý Nhiễm, không mang theo chút tình cảm nào! Không phải ham muốn, mà là cầu xin.
Anh biết sai rồi, tại sao không thể quay về quá khứ. Anh sẽ không lựa chọn sai nữa, yêu người mà mình nên yêu, sẽ không có ai vì vậy mà tổn thương.
Trong nụ hôn lấy lòng của Cao Lãng, một vệt nước mắt nhạt nhoà quét qua khoé mắt của Lý Nhiễm, anh vội hôn lên mắt cô, không muốn nước mắt của cô chảy ra nữa.