Chương 23
Chưa đợi Cao Lãng tìm Lý Nhiễm tính sổ, hỏi cô có phải vì tên mặt trắng kia mới đòi ly hôn không, căn bệnh của ông cụ Cao bất ngờ đến đã cắt ngang mọi thứ.
Nửa đêm, Cao Lãng nghe thấy ông quản gia gõ cửa, nhà cũ ngay lập tức đèn sáng rực rỡ.
“Tiểu Lãng, ông nội cháu ông ấy…” Anh đẩy người trước mặt ra, bước lớn chạy ra ngoài, ông cụ đang được đưa lên xe cấp cứu. Anh tức khắc quên hết tất cả, vội vàng đi theo.
Cấp cứu hai tiếng đồng hồ, những người nhận được tin tức tới tấp đến, ngoại trừ một vài bậc cha chú và người thân, còn có luật sư đã phục vụ cho nhà họ Cao hơn 30 năm, mang theo di chúc mà ông cụ đã lập, im lặng chờ đợi phía sau nhóm người.
Có rất nhiều người đang nói chuyện với Cao Lãng, nhưng anh không nghe rõ lắm, đầu óc một mảng trống rỗng.
May mà cấp cứu kịp thời, nghe thấy lời bác sĩ nói, năm giác quan của Cao Lãng mới từ từ lấy lại, đã có cảm giác chân thực. Sau một đêm, mắt anh cũng chưa nhắm lại nữa.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra đột ngột, mặc dù sức khỏe của ông cụ bệnh vặt thường tái phát, nhưng vẫn luôn coi như khoẻ mạnh. Sau khi người được cứu về, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ông cụ vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, không cho phép thăm, ông quản gia khuyên Cao Lãng: “Tiểu Lãng, cháu về nghỉ ngơi trước đi. Cháu liên tục ở lại đây, phía truyền thông có thể sẽ tiết lộ tin tức. Quý Đồng vẫn đang ở nhà nhỉ, chờ thằng bé thức dậy cháu đưa thằng bé đến thăm ông nội cháu. Vừa nãy không phải cháu đã nghe bác sĩ nói rồi sao, không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng tốt một thời gian, ông nội cháu sẽ khá lên thôi.”
Cao Lãng ngoại trừ ông cụ Cao thì nghe lời lão quản gia nhất, nghe đến đây hồn vía trên mây đứng dậy. Lão quản gia thấy bộ dạng này của anh, không nhịn được thở dài: “Tiểu Lãng, ông nội cháu bị bệnh rồi, bây giờ công ty và trong nhà đều phải dựa vào cháu cả. Cháu tuyệt đối đừng cáu kỉnh nữa, ông nội cháu lớn tuổi rồi, đây cũng là chuyện sớm muộn.”
Cơ thể Cao Lãng phát run, khó khăn nói: “Ông yên tâm.”
Người quản gia già biết anh chỉ trông ngang ngạnh không tập trung, mặc dù thường xuyên tranh đấu với ông cụ Cao, nhưng người trong lòng quan tâm nhất vẫn là ông cụ thương yêu anh cả đời.
Cao Lãng về đến nhà cũ, Cao Quý Đồng vừa thức dậy, cậu tỉnh lại nhìn, chỉ có dì Chương và những người khác, ông quản gia và ông cố không ở đây, trong lòng cậu có chút bất an, nhìn thấy Cao Lãng vội bước lên trước, ngẩng đầu hỏi anh: “Ông cố đâu?”
Cao Lãng không muốn lừa cậu, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cậu, nói: “Ông cố ở viện rồi, đợi chút nữa bố đưa con đến thăm ông.”
Đôi mắt Cao Quý Đồng lộ ra chút hoảng sợ, anh xoa đầu cậu, “Không sao, bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian là tốt thôi.”
Cao Quý Đồng không biết có tin lời của anh hay không, nhưng cậu không hỏi nữa, tự mình ngồi một bên chờ đợi. Cao Lãng muốn động viên, nhưng điện thoại đổ chuông, chỉ có thể bắt máy trước.
Cao Quý Đồng ngồi trên ghế, đung đưa chân từng cái từng cái, cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.
Ông cụ Cao bị bệnh, mặc dù công ty hoạt động như thường, nhưng có một số việc Cao Lãng đành phải can thiệp vào trước. Ông cụ đã đào tạo rất nhiều người dùng được cho anh, thực ra anh không cần lo lắng lắm. Nhưng nhìn mọi thứ tiến hành suôn sẻ như vậy, như thể sự rời đi của ông sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn, trong lòng Cao Lãng khó chịu không thể nói.
Anh thay quần áo, sửa sang lại ngoại hình, cả buổi sáng đều xử lý việc của công ty, Cao Quý Đồng về phòng yên lặng chờ đợi, anh ở giữa qua xem, một mình cậu đang xem sách ảnh hội hoạ, vô cùng nghe lời.
Buổi trưa, bệnh viện điện thoại đến, Cao Lãng đưa Cao Quý Đồng đến thăm ông cụ.
Tình trạng tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng, ông cụ Cao mê man hơn 10 tiếng mới tỉnh lại, nhìn thấy Cao Quý Đồng thì chậm rãi nở nụ cười.
Lúc này Cao Quý Đồng mới khóc, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của ông cụ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Lần đầu tiên Cao Lãng nhìn thấy Cao Quý Đồng khi đã lớn khóc, hoàn toàn không biết phải làm sao, dùng tay qua quýt lau nước mắt cho cậu.
Ông cụ Cao nhọc nhằn nhả ra hai chữ: “Nhẹ, chút…”
Cao Lãng nở nụ cười thật lớn, nhìn ông cụ: “Biết rồi, nó đâu phải làm bằng thuỷ tinh, lau mặt một cái đã hỏng mất.”
Ông cụ vẫn còn bị bệnh lộ ra ánh mắt hung ác, Cao Lãng giống như trước kia
không sợ hãi chút nào, ngược lại cười vô cùng vui vẻ.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, lại là một ngày đông bình thường, nó không để lại cũng không mang đi bất cứ thứ gì, tồn tại chỉ là quá khứ.
Trải qua sinh lão bệnh tử, yêu hận buồn vui, đời người vô vị.
Lý Nhiễm biết được tin ông nội Cao bệnh nặng từ chỗ ông quản gia, tìm thời gian thích hợp đến hỏi thăm. Cao Lãng chạy hai nơi giữa công ty và bệnh viện, vẫn chưa kịp liên lạc với cô. Cao Quý Đồng phải đi học, cũng có người chuyên trách chăm sóc, Lý Nhiễm đã gọi điện thoại cho cậu, mới đầu cậu thực sự sợ hãi, nhưng nhìn thấy ông cố không sao, cậu cũng rất nhanh không buồn nữa.
Qua mấy ngày tĩnh dưỡng, ông cụ đã có thể ngồi dậy khỏi giường, Lý Nhiễm đến thăm ông, ông rất vui mừng, hỏi cô dạo này thế nào.
“Cao Lãng không tìm cháu làm bậy chứ.” Bọn họ đang nói chuyện ly hôn, ông hiểu quá rõ tính khí nóng nảy đó của anh, hễ có việc gì không vừa ý thì muốn đối phương sống không dễ. Anh có rất nhiều, lại không biết quý trọng chút nào, là sự dung túng từ trước đến giờ của ông, khiến anh vì thế mà chưa trưởng thành.
“Không ạ.” Lý Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu, anh ngoại trừ nổi giận cũng không làm chuyện gì khác, cô chờ anh nghĩ kỹ là được.
Lý Nhiễm và ông cụ nói chuyện một lúc thì đứng dậy, không dám làm phiền ông nghỉ ngơi. Ra ngoài đúng lúc nhìn thấy Cao Lãng, mới mấy ngày không gặp mà anh gầy đi nhiều, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Nhìn thấy cô, Cao Lãng dừng bước chân lại.
Hai người nhìn nhau, cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Bận rộn mấy ngày liên tục, khiến anh sớm đã quên đi những điều khó chịu. Lý Nhiễm biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện ly hôn với anh, dù cô vội vàng cũng sẽ không chọn lúc này để nói những điều đó.
Trừ Cao Quý Đồng và việc ly hôn, bọn họ cũng không có bất kỳ chuyện gì để nói, cô cúi đầu chuẩn bị rời đi, Cao Lãng gọi cô lại: “Ông nội bệnh rồi, Cao Quý Đồng thì ở nhà một mình, tôi phải bận rộn với việc của công ty, em có thể về nhà chăm sóc thằng bé không.”
Hiếm khi anh mới ôn hoà nhã nhặn, chân thành nói: “Chuyện trước kia là tôi sai, sau này tôi sẽ thay đổi, em đừng gây chuyện nữa được không.”
Lý Nhiễm dừng bước, quay lại nhìn anh, “Nếu anh bận không đến được, có thể để Quý Đồng ở với em một thời gian trước, đợi ông nội anh khoẻ hơn chút, em sẽ đưa thằng bé về.”
“Em cứ nhất định thế này có phải không?” Nghe thấy lời nói của cô, Cao Lãng chỉ cảm thấy khó chịu, “Tôi thú nhận tôi sai rồi, nhưng em vẫn thấy chưa đủ có phải không? Em cứ phải trừng phải tôi theo cách này, để Cao Quý Đồng chịu thay tôi?”
Nghe thấy câu cuối cùng, trong lòng Lý Nhiễm thoáng hoảng loạn, nhưng cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, “Chúng ta thế này cũng không tốt cho Quý Đồng, em chưa từng nghĩ sẽ trừng phạt anh, cũng không hận anh, chuyện trước kia chúng ta đều có lỗi.”
Cao Lãng chẳng nói câu nào, Lý Nhiễm cũng không muốn bàn luận những việc này với anh vào lúc này, để lại một câu sau này nói tiếp liền vội vàng rời đi.
Cao Lãng đến phòng bệnh, ông cụ đã ngủ say, anh ngồi ở bên cạnh, hai tay vò giữa tóc, mệt mỏi không nói nên lời.
Ngồi đến khi mặt trời lặn, ông cụ Cao tỉnh dậy, thấy dáng vẻ mất tinh thần của anh, hừ anh: “Bây giờ biết hối hận cũng đã muộn rồi.”
Gần đây Cao Lãng mệt đến mức không muốn tranh cãi với ông, đỡ ông từ từ ngồi dậy: “Ông có thể nói chuyện dễ nghe chút được không?”
Ông cụ Cao liếc anh một cái, “Ông nói những lời dễ nghe với cháu nhiều năm như vậy rồi, cháu nghe lọt được câu nào?”
Lườm xong ông cụ thở dài, “Mặc dù luôn nói cháu không nhỏ nữa, trưởng thành rồi, nhưng trong lòng ông nội, thực ra vẫn luôn hy vọng cháu vẫn vô lo vô nghĩ.”
Trải qua nỗi đau mất vợ mất con trai, Cao Lãng là hy vọng duy nhất còn lại của ông cụ, ông từng nghĩ rằng với khả năng của mình có thể bảo vệ anh cả đời, nhưng ông có thể bảo vệ anh luôn bình an, cuộc sống không lo gì, nhưng lại không thể bảo vệ tình cảm của anh luôn được suôn sẻ.
Có một số gian khổ, mặc dù ông không muốn, cũng nhất định phải để anh trải qua.
Mà chuyện đầu tiên anh phải trải qua, có lẽ chính là rời khỏi ông.
Ông không nỡ, nhưng căn bệnh này khiến ông biết, có một điều phải nhắn nhủ trước với anh.
“Trước kia vẫn luôn cho rằng còn có thời gian, nhưng ai biết được bệnh này nói đến là đến.” Cuộc sống vô thường, đôi khi cũng sẽ khiến một người trải qua hơn mấy chục năm sống to gió lớn như ông trở tay không kịp, “Vốn dĩ những lời này sau này mới nói với cháu, nhưng ông sợ sẽ không kịp, hôm nay nói với cháu đi.”
Trái tim Cao Lãng kéo một cái, “Ông đang nói bậy gì vậy.”
Gì mà sẽ không kịp.
Ông cụ Cao cũng không để ý đến anh, tiếp tục nói: “Trước đây ông luôn cảm thấy cháu thích con gái nhà họ Ứng là đùa vui, bây giờ nghĩ lại tình cảm này đáng trân quý lắm. Nhưng người ta không lâu nữa sẽ kết hôn rồi, cháu đừng làm phiền cô ấy nữa. Sau này cháu vẫn sẽ phải lòng cô gái khác, cháu đừng nói là không thể, ông nội có kinh nghiệm về mặt này, bà nội cháu cũng không phải là mối tình đầu của ông, ông trước kia ấy à, cũng từng thích một cô gái khác.”
“Thế bà nội cháu vẫn có thể thích ông sao?” Anh cố ý thoải mái hỏi.
“Bà ấy đâu có tư cách nói ông, sau khi bà ấy kết hôn với ông, trong tim chỉ nhớ nhung một người đấy.” Nói đến đây, ông cụ buồn rầu, “Trước kia ông và bà nội cháu vì chuyện này mà cãi nhau rất nhiều, cũng chia tay hơn mấy lần.”
Nhưng chia tay mấy lần cũng không tách ra được, không biết làm thế nào níu kéo như thế cũng không níu hoàn toàn được.
Cao Lãng trầm lặng.
“Thế hệ của ông và bà nội cháu, không giống các cháu bây giờ tự do như thế, tình yêu không quan trọng lắm. Đến khi bà nội cháu mất rồi, ông mới hiểu, nếu đổi lại một người khác, có lẽ ông sẽ không như vậy.” Bọn họ nói lời yêu với người khác, nhưng lại không nói một câu yêu thích với nhau.
“Tiểu Lãng, ông biết cháu và Tiểu Nhiễm không thể gượng ép được, sau này cháu vẫn sẽ gặp được cô gái cháu thật sự yêu. Vì vậy những lời này, không thể không nói với cháu. Từ trước đến nay ông không suy đoán lòng người bằng thiện ý, cho dù cô gái mà cháu thích rất tốt bụng đi chăng nữa, cô ta cũng sẽ không tốt với Quý Đồng giống như con của mình. Quý Đồng là ông nhìn trưởng thành đến bây giờ, thằng bé đã đủ đáng thương rồi, chưa bao giờ nhận được sự yêu thương của cháu, thế nên bất kể sau này cháu kết hôn với ai đi nữa, những thứ thuộc về Quý Đồng, ai cũng không được cướp đi. Cho dù cháu có đứa con mà mình thích, cũng không được.”
“Bên nhà mẹ của Tiểu Nhiễm, bất kể cháu chán ghét thế nào, sau này chọn họ gặp chuyện cần giúp đỡ, cháu phải giúp một tay. Đây là việc ông đồng ý với Tiểu Nhiễm, cháu phải ghi nhớ trong lòng.”
“Còn có,” Ông cụ thở dài, “Nếu cháu đã không thích con bé, thì làm thủ tục ly hôn, cháu cứ tiếp tục kéo dài như thế, trong lòng mình sảng khoái, người khổ chính là Quý Đồng và Tiểu Nhiễm. Dù sao các cháu cũng coi như đã từng thích nhau, nghĩ đến tình nghĩa trước đây, buông tha cho người ta đi, cũng coi như cháu làm chuyện này để ông nội vui vẻ.”
Nửa đêm, Cao Lãng nghe thấy ông quản gia gõ cửa, nhà cũ ngay lập tức đèn sáng rực rỡ.
“Tiểu Lãng, ông nội cháu ông ấy…” Anh đẩy người trước mặt ra, bước lớn chạy ra ngoài, ông cụ đang được đưa lên xe cấp cứu. Anh tức khắc quên hết tất cả, vội vàng đi theo.
Cấp cứu hai tiếng đồng hồ, những người nhận được tin tức tới tấp đến, ngoại trừ một vài bậc cha chú và người thân, còn có luật sư đã phục vụ cho nhà họ Cao hơn 30 năm, mang theo di chúc mà ông cụ đã lập, im lặng chờ đợi phía sau nhóm người.
Có rất nhiều người đang nói chuyện với Cao Lãng, nhưng anh không nghe rõ lắm, đầu óc một mảng trống rỗng.
May mà cấp cứu kịp thời, nghe thấy lời bác sĩ nói, năm giác quan của Cao Lãng mới từ từ lấy lại, đã có cảm giác chân thực. Sau một đêm, mắt anh cũng chưa nhắm lại nữa.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra đột ngột, mặc dù sức khỏe của ông cụ bệnh vặt thường tái phát, nhưng vẫn luôn coi như khoẻ mạnh. Sau khi người được cứu về, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Ông cụ vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, không cho phép thăm, ông quản gia khuyên Cao Lãng: “Tiểu Lãng, cháu về nghỉ ngơi trước đi. Cháu liên tục ở lại đây, phía truyền thông có thể sẽ tiết lộ tin tức. Quý Đồng vẫn đang ở nhà nhỉ, chờ thằng bé thức dậy cháu đưa thằng bé đến thăm ông nội cháu. Vừa nãy không phải cháu đã nghe bác sĩ nói rồi sao, không sao cả, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng tốt một thời gian, ông nội cháu sẽ khá lên thôi.”
Cao Lãng ngoại trừ ông cụ Cao thì nghe lời lão quản gia nhất, nghe đến đây hồn vía trên mây đứng dậy. Lão quản gia thấy bộ dạng này của anh, không nhịn được thở dài: “Tiểu Lãng, ông nội cháu bị bệnh rồi, bây giờ công ty và trong nhà đều phải dựa vào cháu cả. Cháu tuyệt đối đừng cáu kỉnh nữa, ông nội cháu lớn tuổi rồi, đây cũng là chuyện sớm muộn.”
Cơ thể Cao Lãng phát run, khó khăn nói: “Ông yên tâm.”
Người quản gia già biết anh chỉ trông ngang ngạnh không tập trung, mặc dù thường xuyên tranh đấu với ông cụ Cao, nhưng người trong lòng quan tâm nhất vẫn là ông cụ thương yêu anh cả đời.
Cao Lãng về đến nhà cũ, Cao Quý Đồng vừa thức dậy, cậu tỉnh lại nhìn, chỉ có dì Chương và những người khác, ông quản gia và ông cố không ở đây, trong lòng cậu có chút bất an, nhìn thấy Cao Lãng vội bước lên trước, ngẩng đầu hỏi anh: “Ông cố đâu?”
Cao Lãng không muốn lừa cậu, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cậu, nói: “Ông cố ở viện rồi, đợi chút nữa bố đưa con đến thăm ông.”
Đôi mắt Cao Quý Đồng lộ ra chút hoảng sợ, anh xoa đầu cậu, “Không sao, bác sĩ nói nghỉ ngơi một thời gian là tốt thôi.”
Cao Quý Đồng không biết có tin lời của anh hay không, nhưng cậu không hỏi nữa, tự mình ngồi một bên chờ đợi. Cao Lãng muốn động viên, nhưng điện thoại đổ chuông, chỉ có thể bắt máy trước.
Cao Quý Đồng ngồi trên ghế, đung đưa chân từng cái từng cái, cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.
Ông cụ Cao bị bệnh, mặc dù công ty hoạt động như thường, nhưng có một số việc Cao Lãng đành phải can thiệp vào trước. Ông cụ đã đào tạo rất nhiều người dùng được cho anh, thực ra anh không cần lo lắng lắm. Nhưng nhìn mọi thứ tiến hành suôn sẻ như vậy, như thể sự rời đi của ông sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn, trong lòng Cao Lãng khó chịu không thể nói.
Anh thay quần áo, sửa sang lại ngoại hình, cả buổi sáng đều xử lý việc của công ty, Cao Quý Đồng về phòng yên lặng chờ đợi, anh ở giữa qua xem, một mình cậu đang xem sách ảnh hội hoạ, vô cùng nghe lời.
Buổi trưa, bệnh viện điện thoại đến, Cao Lãng đưa Cao Quý Đồng đến thăm ông cụ.
Tình trạng tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng, ông cụ Cao mê man hơn 10 tiếng mới tỉnh lại, nhìn thấy Cao Quý Đồng thì chậm rãi nở nụ cười.
Lúc này Cao Quý Đồng mới khóc, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của ông cụ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Lần đầu tiên Cao Lãng nhìn thấy Cao Quý Đồng khi đã lớn khóc, hoàn toàn không biết phải làm sao, dùng tay qua quýt lau nước mắt cho cậu.
Ông cụ Cao nhọc nhằn nhả ra hai chữ: “Nhẹ, chút…”
Cao Lãng nở nụ cười thật lớn, nhìn ông cụ: “Biết rồi, nó đâu phải làm bằng thuỷ tinh, lau mặt một cái đã hỏng mất.”
Ông cụ vẫn còn bị bệnh lộ ra ánh mắt hung ác, Cao Lãng giống như trước kia
không sợ hãi chút nào, ngược lại cười vô cùng vui vẻ.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, lại là một ngày đông bình thường, nó không để lại cũng không mang đi bất cứ thứ gì, tồn tại chỉ là quá khứ.
Trải qua sinh lão bệnh tử, yêu hận buồn vui, đời người vô vị.
Lý Nhiễm biết được tin ông nội Cao bệnh nặng từ chỗ ông quản gia, tìm thời gian thích hợp đến hỏi thăm. Cao Lãng chạy hai nơi giữa công ty và bệnh viện, vẫn chưa kịp liên lạc với cô. Cao Quý Đồng phải đi học, cũng có người chuyên trách chăm sóc, Lý Nhiễm đã gọi điện thoại cho cậu, mới đầu cậu thực sự sợ hãi, nhưng nhìn thấy ông cố không sao, cậu cũng rất nhanh không buồn nữa.
Qua mấy ngày tĩnh dưỡng, ông cụ đã có thể ngồi dậy khỏi giường, Lý Nhiễm đến thăm ông, ông rất vui mừng, hỏi cô dạo này thế nào.
“Cao Lãng không tìm cháu làm bậy chứ.” Bọn họ đang nói chuyện ly hôn, ông hiểu quá rõ tính khí nóng nảy đó của anh, hễ có việc gì không vừa ý thì muốn đối phương sống không dễ. Anh có rất nhiều, lại không biết quý trọng chút nào, là sự dung túng từ trước đến giờ của ông, khiến anh vì thế mà chưa trưởng thành.
“Không ạ.” Lý Nhiễm nhẹ nhàng lắc đầu, anh ngoại trừ nổi giận cũng không làm chuyện gì khác, cô chờ anh nghĩ kỹ là được.
Lý Nhiễm và ông cụ nói chuyện một lúc thì đứng dậy, không dám làm phiền ông nghỉ ngơi. Ra ngoài đúng lúc nhìn thấy Cao Lãng, mới mấy ngày không gặp mà anh gầy đi nhiều, vẻ mặt có chút mệt mỏi.
Nhìn thấy cô, Cao Lãng dừng bước chân lại.
Hai người nhìn nhau, cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Bận rộn mấy ngày liên tục, khiến anh sớm đã quên đi những điều khó chịu. Lý Nhiễm biết bây giờ không phải là lúc nói chuyện ly hôn với anh, dù cô vội vàng cũng sẽ không chọn lúc này để nói những điều đó.
Trừ Cao Quý Đồng và việc ly hôn, bọn họ cũng không có bất kỳ chuyện gì để nói, cô cúi đầu chuẩn bị rời đi, Cao Lãng gọi cô lại: “Ông nội bệnh rồi, Cao Quý Đồng thì ở nhà một mình, tôi phải bận rộn với việc của công ty, em có thể về nhà chăm sóc thằng bé không.”
Hiếm khi anh mới ôn hoà nhã nhặn, chân thành nói: “Chuyện trước kia là tôi sai, sau này tôi sẽ thay đổi, em đừng gây chuyện nữa được không.”
Lý Nhiễm dừng bước, quay lại nhìn anh, “Nếu anh bận không đến được, có thể để Quý Đồng ở với em một thời gian trước, đợi ông nội anh khoẻ hơn chút, em sẽ đưa thằng bé về.”
“Em cứ nhất định thế này có phải không?” Nghe thấy lời nói của cô, Cao Lãng chỉ cảm thấy khó chịu, “Tôi thú nhận tôi sai rồi, nhưng em vẫn thấy chưa đủ có phải không? Em cứ phải trừng phải tôi theo cách này, để Cao Quý Đồng chịu thay tôi?”
Nghe thấy câu cuối cùng, trong lòng Lý Nhiễm thoáng hoảng loạn, nhưng cô rất nhanh đã bình tĩnh lại, “Chúng ta thế này cũng không tốt cho Quý Đồng, em chưa từng nghĩ sẽ trừng phạt anh, cũng không hận anh, chuyện trước kia chúng ta đều có lỗi.”
Cao Lãng chẳng nói câu nào, Lý Nhiễm cũng không muốn bàn luận những việc này với anh vào lúc này, để lại một câu sau này nói tiếp liền vội vàng rời đi.
Cao Lãng đến phòng bệnh, ông cụ đã ngủ say, anh ngồi ở bên cạnh, hai tay vò giữa tóc, mệt mỏi không nói nên lời.
Ngồi đến khi mặt trời lặn, ông cụ Cao tỉnh dậy, thấy dáng vẻ mất tinh thần của anh, hừ anh: “Bây giờ biết hối hận cũng đã muộn rồi.”
Gần đây Cao Lãng mệt đến mức không muốn tranh cãi với ông, đỡ ông từ từ ngồi dậy: “Ông có thể nói chuyện dễ nghe chút được không?”
Ông cụ Cao liếc anh một cái, “Ông nói những lời dễ nghe với cháu nhiều năm như vậy rồi, cháu nghe lọt được câu nào?”
Lườm xong ông cụ thở dài, “Mặc dù luôn nói cháu không nhỏ nữa, trưởng thành rồi, nhưng trong lòng ông nội, thực ra vẫn luôn hy vọng cháu vẫn vô lo vô nghĩ.”
Trải qua nỗi đau mất vợ mất con trai, Cao Lãng là hy vọng duy nhất còn lại của ông cụ, ông từng nghĩ rằng với khả năng của mình có thể bảo vệ anh cả đời, nhưng ông có thể bảo vệ anh luôn bình an, cuộc sống không lo gì, nhưng lại không thể bảo vệ tình cảm của anh luôn được suôn sẻ.
Có một số gian khổ, mặc dù ông không muốn, cũng nhất định phải để anh trải qua.
Mà chuyện đầu tiên anh phải trải qua, có lẽ chính là rời khỏi ông.
Ông không nỡ, nhưng căn bệnh này khiến ông biết, có một điều phải nhắn nhủ trước với anh.
“Trước kia vẫn luôn cho rằng còn có thời gian, nhưng ai biết được bệnh này nói đến là đến.” Cuộc sống vô thường, đôi khi cũng sẽ khiến một người trải qua hơn mấy chục năm sống to gió lớn như ông trở tay không kịp, “Vốn dĩ những lời này sau này mới nói với cháu, nhưng ông sợ sẽ không kịp, hôm nay nói với cháu đi.”
Trái tim Cao Lãng kéo một cái, “Ông đang nói bậy gì vậy.”
Gì mà sẽ không kịp.
Ông cụ Cao cũng không để ý đến anh, tiếp tục nói: “Trước đây ông luôn cảm thấy cháu thích con gái nhà họ Ứng là đùa vui, bây giờ nghĩ lại tình cảm này đáng trân quý lắm. Nhưng người ta không lâu nữa sẽ kết hôn rồi, cháu đừng làm phiền cô ấy nữa. Sau này cháu vẫn sẽ phải lòng cô gái khác, cháu đừng nói là không thể, ông nội có kinh nghiệm về mặt này, bà nội cháu cũng không phải là mối tình đầu của ông, ông trước kia ấy à, cũng từng thích một cô gái khác.”
“Thế bà nội cháu vẫn có thể thích ông sao?” Anh cố ý thoải mái hỏi.
“Bà ấy đâu có tư cách nói ông, sau khi bà ấy kết hôn với ông, trong tim chỉ nhớ nhung một người đấy.” Nói đến đây, ông cụ buồn rầu, “Trước kia ông và bà nội cháu vì chuyện này mà cãi nhau rất nhiều, cũng chia tay hơn mấy lần.”
Nhưng chia tay mấy lần cũng không tách ra được, không biết làm thế nào níu kéo như thế cũng không níu hoàn toàn được.
Cao Lãng trầm lặng.
“Thế hệ của ông và bà nội cháu, không giống các cháu bây giờ tự do như thế, tình yêu không quan trọng lắm. Đến khi bà nội cháu mất rồi, ông mới hiểu, nếu đổi lại một người khác, có lẽ ông sẽ không như vậy.” Bọn họ nói lời yêu với người khác, nhưng lại không nói một câu yêu thích với nhau.
“Tiểu Lãng, ông biết cháu và Tiểu Nhiễm không thể gượng ép được, sau này cháu vẫn sẽ gặp được cô gái cháu thật sự yêu. Vì vậy những lời này, không thể không nói với cháu. Từ trước đến nay ông không suy đoán lòng người bằng thiện ý, cho dù cô gái mà cháu thích rất tốt bụng đi chăng nữa, cô ta cũng sẽ không tốt với Quý Đồng giống như con của mình. Quý Đồng là ông nhìn trưởng thành đến bây giờ, thằng bé đã đủ đáng thương rồi, chưa bao giờ nhận được sự yêu thương của cháu, thế nên bất kể sau này cháu kết hôn với ai đi nữa, những thứ thuộc về Quý Đồng, ai cũng không được cướp đi. Cho dù cháu có đứa con mà mình thích, cũng không được.”
“Bên nhà mẹ của Tiểu Nhiễm, bất kể cháu chán ghét thế nào, sau này chọn họ gặp chuyện cần giúp đỡ, cháu phải giúp một tay. Đây là việc ông đồng ý với Tiểu Nhiễm, cháu phải ghi nhớ trong lòng.”
“Còn có,” Ông cụ thở dài, “Nếu cháu đã không thích con bé, thì làm thủ tục ly hôn, cháu cứ tiếp tục kéo dài như thế, trong lòng mình sảng khoái, người khổ chính là Quý Đồng và Tiểu Nhiễm. Dù sao các cháu cũng coi như đã từng thích nhau, nghĩ đến tình nghĩa trước đây, buông tha cho người ta đi, cũng coi như cháu làm chuyện này để ông nội vui vẻ.”