Chương 27
Lý Nhiễm vẫn luôn cảm thấy khoảng thời gian đó ở bên cạnh Cao Lãng là một đoạn ký ức quý giá.
Cao Lãng mang đến nỗi đau cho cô, cũng dạy cô rất nhiều thứ. Anh sẽ dạy cô phải dũng cảm yêu, đừng để ý đến ánh mắt của người khác, phải sống tự do tự tại.
Bên cạnh Cao Lãng chưa bao giờ thiếu con gái theo đuổi, những cô gái đó đều vô cùng xuất sắc, chẳng kém chỗ nào so với Ứng Thanh Hề. Rất nhiều người hỏi anh tại sao lại cố chấp như thế, rõ ràng Ứng Thanh Hề không thích để ý đến anh, anh vẫn không từ bỏ.
Lý Nhiễm mãi luôn nhớ đến lúc đó anh cười không sao, nói ai cần cô quan tâm, tôi sẵn lòng.
Anh cũng từng nói với Lý Nhiễm: “Em xem, em chính là có cái tính quá do dự, người khác mới luôn bắt nạt em. Em để ý những điều đó làm gì, hắn mắng em thì em mắng lại, hắn cũng đã mắng em rồi, em còn lo lắng người khác có buồn hay không sao?”
Anh cũng từng động viên Lý Nhiễm: “Em đừng quan tâm người khác nghĩ thế nào, gặp được người mình thích thì dũng cảm tỏ tình. Cùng lắm thì từ chối mà, thế có gì đâu. Em thích là việc của em, anh ta không thích thì thôi.”
Lý Nhiễm biết mình có lẽ mãi mãi không thể sống tuỳ ý tự do tự tại giống như anh, nhưng kể từ lúc đời người bước đến nơi tăm tối, sẽ luôn dựa vào một chút hy vọng.
Sau đó lời nói của anh cứ vang vọng bên tai cô, “Em đừng quan tâm người khác nghĩ thế nào”, “Thế có gì đâu.”
Anh không thích cô cũng không sao, cô từng phạm sai lầm cũng không sao.
Anh không thích cô, cô cũng có thể không thích anh. Cô từng mắc lỗi, sẽ chịu trách nhiệm và bù đắp, tự trách rồi buồn bã cũng không thể giải quyết được vấn đề gì.
Con người đâu phải sống ở ngày hôm qua.
Lý Nhiễm trời sinh yếu đuối, bố dạy cô tốt bụng, mẹ dạy cô nghe lời, hoàn cảnh trưởng thành dạy cô nhường nhịn, nhân nhượng không gây rắc rối cho người khác. Chỉ có Cao Lãng nói với cô bằng hành động là, người có thể sống theo ý mình.
Đương nhiên Cao Lãng không ngờ Lý Nhiễm có thể nói như vậy, cái gì mà ở bên cạnh người mình không thích đau khổ bao nhiêu, cái gì mà cuối cùng cũng hiểu được nỗi đau của anh.
Cái gì mà không nên chỉ có trách nhiệm, anh từng nhắc đến nửa chữ trách nhiệm với cô chưa?
Anh bị chọc giận đến bật cười, cười xong nói với giọng không hề gì: “Bây giờ có thể nói những lời đường hoàng này, xem ra thật sự muốn ly hôn. Nhưng tôi khuyên em vẫn nên suy nghĩ kỹ, tên đã bắn khỏi cung không thể quay lại, sau này lại hối hận sẽ không có Cao Quý Đồng thứ hai đâu.”
Lý Nhiễm nhìn anh, nghiêm túc đáp: “Em suy nghĩ kỹ rồi.”
Cao Lãng tức đến ngực bắt đầu đau.
Cảm giác này rất lạ, trước kia Ứng Thanh Hề từ chối anh rất nhiều, nhưng anh không bao giờ để ý, cùng lắm buồn một hai ngày, rất nhanh sẽ trở lại bình thường.
Đúng vậy, anh đâu phải chưa từng bị người khác từ chối, buồn một hai ngày là ổn thôi. Anh có thể từ bỏ Ứng Thanh Hề, huống chi là Lý Nhiễm.
Anh nghĩ như vậy, sự bực bội trong ngực dịu đi một chút.
Sau đó lại nghe thấy Lý Nhiễm dè dặt hỏi: “Nếu anh suy nghĩ xong rồi, tuần sau chúng ta đến gặp luật sư, có được không?”
Anh lại nổi giận,buột miệng nói ra câu “tuỳ em”.
Nghe thấy anh nói vậy, Lý Nhiễm thở phào. Cao Lãng nói xong siết chặt nắm đấm, sợ bản thân kích động sẽ làm ra những chuyện mà anh cũng không thể đoán trước được.
Chi tiết và quy trình cụ thể dự tính phải đến khi luật sư có mặt mới có thể thảo luận kỹ càng, Lý Nhiễm nhận được đáp án mong muốn, tự giác rời đi trước, Cao Lãng không thèm nhìn cô, đến khi cô đi rồi, mới đột ngột đứng dậy sải bước ra ngoài.
Lý Nhiễm vừa bắt được xe, bóng lưng bé gầy yếu ớt lộ ra trong gió lạnh. Anh không đi lên ngăn cản, bởi vì cô rất nhanh đã đóng cửa xe lại, chiếc xe nhanh chóng chạy vào dòng xe mênh mông, chưa đợi anh phản ứng lại đã biến mất ngay trước mắt.
Tạ Tư Niên ở nhà ngủ đến mức mụ mị, nhận được điện thoại của Cao Lãng đến phòng đánh bốc, anh và huấn luyện viên đã đánh đến đổ mồ hôi, nhìn thấy Tạ Tư Niên cởi áo thể thao lộ ra cơ bắp săn chắc sáng bóng lồ lộ, từ trên cao nhìn xuống nhìn cậu ta, “Nào, đã lâu không luyện tập rồi, đánh một trận.”
Trình độ đấm bốc của Tạ Tư Niên không yếu, nghe thấy lời này không chút lo sợ, cởi áo khoác ra rồi đi thay đồ.
Sau một tiếng đồng hồ, Tạ Tư Niên mồ hôi nhễ nhại tê liệt trên bục, Cao Lãng dùng chân đá cậu ta, “Đứng dậy, một trận nữa.”
Tạ Tư Niên thở không ra hơi, nhìn anh với ánh mắt không còn gì để luyến tiếc, “Anh hai à, anh lại lên cơn gì vậy?”
Cao Lãng khinh thường hừ một tiếng, anh mới không lên cơn, người phụ nữ không biết tốt xấu kia đâu đáng để anh nổi điên.
Anh lại không phải rời xa cô mà không thể sống được, trước kia cho cô thể diện, cô còn nghĩ rằng anh vẫn sẽ ỷ vào cô hay sao?
“Cậu có được không vậy, tìm nhiều phụ nữ quá, yếu ớt thành thế này.” Anh ngồi sang một bên, cởi bao tay ra, cơ thể mệt mỏi làm giảm cơn đau ở lồng ngực.
Tạ Tư Niên liếc xéo anh, “Ngài cũng đâu yếu, để vợ yêu ở nhà không sống cho tốt đi, còn cả ngày chơi đùa không yên.”
“Cút.” Bây giờ Cao Lãng phiền nhất nhắc đến người phụ nữ đó, lại đá cậu ta một cái.
Tạ Tư Niên không né tránh, ngồi dậy khỏi bục, chợt nhớ tới chuyện lúc trước Cao Lãng bảo cậu ta đi điều tra, cậu ta bận một khoảng thời gian làm chậm trễ vài ngày, sau đó lại vấp phải Tết, vẫn chưa có cơ hội nói với anh: “Nè, em nói với anh, anh trai trúc mã kia của Lý Nhiễm…”
Cao Lãng chau mày, “Trúc mãi cái gì?” Trúc mã ở đâu xuất hiện?
“Thì cái người mở tiệm cùng cô ấy đấy.” Tạ Tư Niên lắm chuyện nói, “Em nói sao cô ấy tin tưởng anh ta như thế, trước kia cũng chưa từng nhìn thấy loại người này, thảo nào người ta là trúc mã quen biết từ nhỏ, đằng ấy còn quen biết sớm hơn anh.”
Khóe miệng giật giật, anh vẫn nghĩ bọn họ vừa mới quen biết, cô ngốc nghếch mở tiệm cùng với người khác, hoá ra sớm đã cấu kết với nhau.
Tạ Tư Niên thấy sắc mặt anh u ám, cố ý nói: “Dựa vào nguyên tắc làm việc tốt, em giúp anh điều tra thử xem. Anh ta xuất thân rất trong sạch, anh cứ yên tâm đi, Lý Nhiễm mở tiệm cùng anh ta, sẽ không bị lừa đâu.”
Cao Lãng lườm cậu ta một cái, “Nói điều gì đó có ích đi.”
Tạ Tư Niên nhún vai, “Đây chính là điều có ích, anh bảo em điều tra cô ấy, chẳng phải sợ cô ấy mở tiệm bị lừa sao? Về chuyện này, anh còn sợ ông nội anh biết, ông anh phỏng chừng sớm đã sai người điều tra rồi.”
“Đừng giả ngu với tôi.”
Tạ tư Niên cười ha ha, đi qua khoác vai anh, “Em nói con người của anh có vấn đề gì đó, có phải anh thích cô ấy không? Còn quan tâm nhiều như vậy. Này, em nghe nói cô ấy muốn ly hôn với anh, có thật không?”
Cao Lãng thụi cậu ta một cú bằng cùi chỏ, Tạ Tư Niên đau đến rên một tiếng.
“Em cảm thấy người này làm bố dượng của Quý Đồng cũng không tồi, vừa khéo người ta độc thân, chờ Lý Nhiễm và anh ly hôn rồi, cả hai sớm chiều bên nhau, thêm vào đó thanh mai trúc mã nữa, còn có ai thích hợp hơn anh ta. Chà chà!” Tạ Tư Niên lại gào lên một tiếng, đón nắm đấm của Cao Lãng mà bắt đầu đánh trả, hai người lại bắt đầu đọ sức.
Đến khi Cao Lãng sức cùng lực kiệt về nhà đã là đêm khuya.
Anh dừng xe vào ga-ra, đi vào trong sân đột nhiên dừng lại. Mấy ngày liên tiếp rét mướt, người tuyết kia vẫn đứng lặng dưới ánh trăng lạnh lẽo, hai con mắt đậu đen một lớn một nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Anh quay lại, đi về phía nhà nhỏ ở phía Tây.
Dì Chương vừa đi ra từ phòng của Cao Quý Đồng, chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy anh khẽ nói: “Quý Đồng mới ngủ.”
Cao Lãng gật đầu, nói: “Dì đi ngủ đi, tôi không làm ồn nó, đi ngay bây giờ.”
Đợi dì Chương đi rồi, anh nhẹ nhàng mở cửa ra, Cao Quý Đồng chìm vào chiếc giường êm ái, hơi cau mày, giống như đang nằm mơ một giấc mơ xấu.
Anh cũng không biết muốn đến đây làm gì, muốn đến thì đến, nhìn thế này, trong lòng hình như ổn hơn một chút, nhưng nhớ đến mẹ anh lại càng tồi tệ hơn.
Anh đứng ở cửa một lúc liền rời đi.
Đến khi bên ngoài hoàn toàn im lặng, Cao Quý Đồng mới mở mắt ra, cậu lục máy tính bảng từ dưới gối bắt đầu chơi game. Hai mắt sáng có chút mệt mỏi nhưng vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, không rời một phút giây nào.
Triệu Dục và những nhân viên khác cùng trở lại cửa tiệm, sau hai ngày chuẩn bị, Đồng Phúc Hiên chính thức mở cửa trở lại. Vừa bắt đầu mấy ngày sau Tết, việc kinh doanh có vẻ không tốt lắm, Lý Nhiễm chuyển đến căn hộ đã thuê, vẫn chưa dám nói với Cao Lãng để Cao Quý Đồng chuyển đến.
Trước khi cô gọi điện thoại cho luật sư hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, cô nhắn tin cho Cao Lãng trước, để anh xác nhận có rảnh hay không. Cao Lãng muốn vờ như không nhìn thấy, ngày thường cô không bao giờ nhắn tin cho anh, lúc này lại gửi rất chăm chỉ.
Anh xem tư liệu của Triệu Dục mà Tạ Tư Niên gửi cho anh, chuyện quá khứ đều được khai báo rõ ràng chỉ trong mấy tờ giấy ngắn ngủi, học trường gì chẳng hạn, đã từng làm công việc gì, từng quen bao nhiêu bạn gái. Kinh nghiệm tình trường của Triệu Dục không ít lắm, thời đại học từng hẹn hò hai người, sau khi đi làm hẹn hò hai người, trung bình mỗi bạn gái đều qua lại trong vòng một năm.
Mặc dù kinh nghiệm tình trường khá nhiều, nhưng bạn gái trước của anh ấy đều đánh giá anh ấy không tồi, chu đáo, dịu dàng, thú vị lại còn chung thuỷ. Bạn gái cũ đều đánh giá con người khá tốt, có lẽ thật sự tốt, Tạ Tư Niên đánh giá như vậy. Cậu ta nói cậu ta muốn đi hỏi ý kiến xem, tại sao những bạn gái cũ của cậu ta khi chia tay không phải làm ầm lên thì là cãi nhau, rõ ràng cậu ta không làm gì có lỗi với người ta mà.
Cao Lãng nói loại người này tâm tư kín đáo, ai biết anh ta có giả vờ hay không. Với chỉ số IQ đó của Lý Nhiễm, bị người khác lừa còn giúp họ kiếm tiền.
Tạ Tư Niên nói “Ngài thì ngược lại, tâm tư không kín đáo, thích ai hay ghét ai đều viết hết lên mặt, chẳng trách người ta muốn ly hôn với anh. Nếu mỗi ngày em thấy mặt anh, cũng không thể là bạn bè với anh nữa, sau này ít liên lạc đi”.
Lý Nhiễm nhắn tin không thấy anh trả lời, đang định hỏi lại, bên kia gọi điện đến.
“Em nghĩ kỹ rồi sao?”
“Ừm.” Lý Nhiễm quên mất anh không nhìn thấy, cầm điện thoại gật đầu.
“Em nghĩ kỹ rồi, sau này đừng hối hận.” Anh nhắc lại lần nữa.
Lý Nhiễm lại gật đầu, nói: “Không hối hận.”
Bên kia im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Lý Nhiễm nghi ngờ có phải tín hiệu của anh không tốt, không nghe thấy hay không, nhưng không dám hỏi lại, đang định cúp máy rồi gọi lại, truyền đến giọng nói nặng nề của anh, “Được, cứ theo thời gian mà em nói, không được đến muộn.”
Cúp máy, Lý Nhiễm ôm ngực, Triệu Dục đến tìm cô, hỏi cô: “Sao vậy?”
Lý Nhiễm cười lắc đầu, nói không sao.
Triệu Dục nói tối nay khách gọi điện huỷ đặt bàn bàn số 5, bảo Lý Nhiễm đừng chuẩn bị thức ăn nữa, Lý Nhiễm gật đầu. Nói xong Triệu Dục đi mất, đi được một đoạn thì rẽ lại hỏi cô: “Đúng rồi, chuyện em ly hôn với bố Quý Đồng bàn bạc thế nào rồi?”
“Anh ấy đồng ý rồi, hôm sau đi gặp luật sư trước, anh ấy có lẽ cần em phối hợp ký một vài thứ, đến khi làm gần xong chắc là có thể đến Cục Dân Chính.”
Triệu Dục thấy cô rất bình tĩnh, không nói lời an ủi hay chúc mừng nào, chỉ hỏi: “Cần anh ở cạnh em không?”
Lý Nhiễm nhẹ nhàng từ chối, “Không cần lo lắng đâu, một mình em là được.”
Cô muốn tự mình giải quyết chuyện này, không muốn bất kỳ ai tham gia vào. Chỗ Cao Quý Đồng, cô chưa nói, muốn đợi tất cả mọi việc kết thúc rồi nói với cậu.
Bây giờ cô chỉ mong mọi việc thuận lợi, không lâu nữa là sắp đến mùa xuân rồi.
Cao Lãng mang đến nỗi đau cho cô, cũng dạy cô rất nhiều thứ. Anh sẽ dạy cô phải dũng cảm yêu, đừng để ý đến ánh mắt của người khác, phải sống tự do tự tại.
Bên cạnh Cao Lãng chưa bao giờ thiếu con gái theo đuổi, những cô gái đó đều vô cùng xuất sắc, chẳng kém chỗ nào so với Ứng Thanh Hề. Rất nhiều người hỏi anh tại sao lại cố chấp như thế, rõ ràng Ứng Thanh Hề không thích để ý đến anh, anh vẫn không từ bỏ.
Lý Nhiễm mãi luôn nhớ đến lúc đó anh cười không sao, nói ai cần cô quan tâm, tôi sẵn lòng.
Anh cũng từng nói với Lý Nhiễm: “Em xem, em chính là có cái tính quá do dự, người khác mới luôn bắt nạt em. Em để ý những điều đó làm gì, hắn mắng em thì em mắng lại, hắn cũng đã mắng em rồi, em còn lo lắng người khác có buồn hay không sao?”
Anh cũng từng động viên Lý Nhiễm: “Em đừng quan tâm người khác nghĩ thế nào, gặp được người mình thích thì dũng cảm tỏ tình. Cùng lắm thì từ chối mà, thế có gì đâu. Em thích là việc của em, anh ta không thích thì thôi.”
Lý Nhiễm biết mình có lẽ mãi mãi không thể sống tuỳ ý tự do tự tại giống như anh, nhưng kể từ lúc đời người bước đến nơi tăm tối, sẽ luôn dựa vào một chút hy vọng.
Sau đó lời nói của anh cứ vang vọng bên tai cô, “Em đừng quan tâm người khác nghĩ thế nào”, “Thế có gì đâu.”
Anh không thích cô cũng không sao, cô từng phạm sai lầm cũng không sao.
Anh không thích cô, cô cũng có thể không thích anh. Cô từng mắc lỗi, sẽ chịu trách nhiệm và bù đắp, tự trách rồi buồn bã cũng không thể giải quyết được vấn đề gì.
Con người đâu phải sống ở ngày hôm qua.
Lý Nhiễm trời sinh yếu đuối, bố dạy cô tốt bụng, mẹ dạy cô nghe lời, hoàn cảnh trưởng thành dạy cô nhường nhịn, nhân nhượng không gây rắc rối cho người khác. Chỉ có Cao Lãng nói với cô bằng hành động là, người có thể sống theo ý mình.
Đương nhiên Cao Lãng không ngờ Lý Nhiễm có thể nói như vậy, cái gì mà ở bên cạnh người mình không thích đau khổ bao nhiêu, cái gì mà cuối cùng cũng hiểu được nỗi đau của anh.
Cái gì mà không nên chỉ có trách nhiệm, anh từng nhắc đến nửa chữ trách nhiệm với cô chưa?
Anh bị chọc giận đến bật cười, cười xong nói với giọng không hề gì: “Bây giờ có thể nói những lời đường hoàng này, xem ra thật sự muốn ly hôn. Nhưng tôi khuyên em vẫn nên suy nghĩ kỹ, tên đã bắn khỏi cung không thể quay lại, sau này lại hối hận sẽ không có Cao Quý Đồng thứ hai đâu.”
Lý Nhiễm nhìn anh, nghiêm túc đáp: “Em suy nghĩ kỹ rồi.”
Cao Lãng tức đến ngực bắt đầu đau.
Cảm giác này rất lạ, trước kia Ứng Thanh Hề từ chối anh rất nhiều, nhưng anh không bao giờ để ý, cùng lắm buồn một hai ngày, rất nhanh sẽ trở lại bình thường.
Đúng vậy, anh đâu phải chưa từng bị người khác từ chối, buồn một hai ngày là ổn thôi. Anh có thể từ bỏ Ứng Thanh Hề, huống chi là Lý Nhiễm.
Anh nghĩ như vậy, sự bực bội trong ngực dịu đi một chút.
Sau đó lại nghe thấy Lý Nhiễm dè dặt hỏi: “Nếu anh suy nghĩ xong rồi, tuần sau chúng ta đến gặp luật sư, có được không?”
Anh lại nổi giận,buột miệng nói ra câu “tuỳ em”.
Nghe thấy anh nói vậy, Lý Nhiễm thở phào. Cao Lãng nói xong siết chặt nắm đấm, sợ bản thân kích động sẽ làm ra những chuyện mà anh cũng không thể đoán trước được.
Chi tiết và quy trình cụ thể dự tính phải đến khi luật sư có mặt mới có thể thảo luận kỹ càng, Lý Nhiễm nhận được đáp án mong muốn, tự giác rời đi trước, Cao Lãng không thèm nhìn cô, đến khi cô đi rồi, mới đột ngột đứng dậy sải bước ra ngoài.
Lý Nhiễm vừa bắt được xe, bóng lưng bé gầy yếu ớt lộ ra trong gió lạnh. Anh không đi lên ngăn cản, bởi vì cô rất nhanh đã đóng cửa xe lại, chiếc xe nhanh chóng chạy vào dòng xe mênh mông, chưa đợi anh phản ứng lại đã biến mất ngay trước mắt.
Tạ Tư Niên ở nhà ngủ đến mức mụ mị, nhận được điện thoại của Cao Lãng đến phòng đánh bốc, anh và huấn luyện viên đã đánh đến đổ mồ hôi, nhìn thấy Tạ Tư Niên cởi áo thể thao lộ ra cơ bắp săn chắc sáng bóng lồ lộ, từ trên cao nhìn xuống nhìn cậu ta, “Nào, đã lâu không luyện tập rồi, đánh một trận.”
Trình độ đấm bốc của Tạ Tư Niên không yếu, nghe thấy lời này không chút lo sợ, cởi áo khoác ra rồi đi thay đồ.
Sau một tiếng đồng hồ, Tạ Tư Niên mồ hôi nhễ nhại tê liệt trên bục, Cao Lãng dùng chân đá cậu ta, “Đứng dậy, một trận nữa.”
Tạ Tư Niên thở không ra hơi, nhìn anh với ánh mắt không còn gì để luyến tiếc, “Anh hai à, anh lại lên cơn gì vậy?”
Cao Lãng khinh thường hừ một tiếng, anh mới không lên cơn, người phụ nữ không biết tốt xấu kia đâu đáng để anh nổi điên.
Anh lại không phải rời xa cô mà không thể sống được, trước kia cho cô thể diện, cô còn nghĩ rằng anh vẫn sẽ ỷ vào cô hay sao?
“Cậu có được không vậy, tìm nhiều phụ nữ quá, yếu ớt thành thế này.” Anh ngồi sang một bên, cởi bao tay ra, cơ thể mệt mỏi làm giảm cơn đau ở lồng ngực.
Tạ Tư Niên liếc xéo anh, “Ngài cũng đâu yếu, để vợ yêu ở nhà không sống cho tốt đi, còn cả ngày chơi đùa không yên.”
“Cút.” Bây giờ Cao Lãng phiền nhất nhắc đến người phụ nữ đó, lại đá cậu ta một cái.
Tạ Tư Niên không né tránh, ngồi dậy khỏi bục, chợt nhớ tới chuyện lúc trước Cao Lãng bảo cậu ta đi điều tra, cậu ta bận một khoảng thời gian làm chậm trễ vài ngày, sau đó lại vấp phải Tết, vẫn chưa có cơ hội nói với anh: “Nè, em nói với anh, anh trai trúc mã kia của Lý Nhiễm…”
Cao Lãng chau mày, “Trúc mãi cái gì?” Trúc mã ở đâu xuất hiện?
“Thì cái người mở tiệm cùng cô ấy đấy.” Tạ Tư Niên lắm chuyện nói, “Em nói sao cô ấy tin tưởng anh ta như thế, trước kia cũng chưa từng nhìn thấy loại người này, thảo nào người ta là trúc mã quen biết từ nhỏ, đằng ấy còn quen biết sớm hơn anh.”
Khóe miệng giật giật, anh vẫn nghĩ bọn họ vừa mới quen biết, cô ngốc nghếch mở tiệm cùng với người khác, hoá ra sớm đã cấu kết với nhau.
Tạ Tư Niên thấy sắc mặt anh u ám, cố ý nói: “Dựa vào nguyên tắc làm việc tốt, em giúp anh điều tra thử xem. Anh ta xuất thân rất trong sạch, anh cứ yên tâm đi, Lý Nhiễm mở tiệm cùng anh ta, sẽ không bị lừa đâu.”
Cao Lãng lườm cậu ta một cái, “Nói điều gì đó có ích đi.”
Tạ Tư Niên nhún vai, “Đây chính là điều có ích, anh bảo em điều tra cô ấy, chẳng phải sợ cô ấy mở tiệm bị lừa sao? Về chuyện này, anh còn sợ ông nội anh biết, ông anh phỏng chừng sớm đã sai người điều tra rồi.”
“Đừng giả ngu với tôi.”
Tạ tư Niên cười ha ha, đi qua khoác vai anh, “Em nói con người của anh có vấn đề gì đó, có phải anh thích cô ấy không? Còn quan tâm nhiều như vậy. Này, em nghe nói cô ấy muốn ly hôn với anh, có thật không?”
Cao Lãng thụi cậu ta một cú bằng cùi chỏ, Tạ Tư Niên đau đến rên một tiếng.
“Em cảm thấy người này làm bố dượng của Quý Đồng cũng không tồi, vừa khéo người ta độc thân, chờ Lý Nhiễm và anh ly hôn rồi, cả hai sớm chiều bên nhau, thêm vào đó thanh mai trúc mã nữa, còn có ai thích hợp hơn anh ta. Chà chà!” Tạ Tư Niên lại gào lên một tiếng, đón nắm đấm của Cao Lãng mà bắt đầu đánh trả, hai người lại bắt đầu đọ sức.
Đến khi Cao Lãng sức cùng lực kiệt về nhà đã là đêm khuya.
Anh dừng xe vào ga-ra, đi vào trong sân đột nhiên dừng lại. Mấy ngày liên tiếp rét mướt, người tuyết kia vẫn đứng lặng dưới ánh trăng lạnh lẽo, hai con mắt đậu đen một lớn một nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào anh.
Anh quay lại, đi về phía nhà nhỏ ở phía Tây.
Dì Chương vừa đi ra từ phòng của Cao Quý Đồng, chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy anh khẽ nói: “Quý Đồng mới ngủ.”
Cao Lãng gật đầu, nói: “Dì đi ngủ đi, tôi không làm ồn nó, đi ngay bây giờ.”
Đợi dì Chương đi rồi, anh nhẹ nhàng mở cửa ra, Cao Quý Đồng chìm vào chiếc giường êm ái, hơi cau mày, giống như đang nằm mơ một giấc mơ xấu.
Anh cũng không biết muốn đến đây làm gì, muốn đến thì đến, nhìn thế này, trong lòng hình như ổn hơn một chút, nhưng nhớ đến mẹ anh lại càng tồi tệ hơn.
Anh đứng ở cửa một lúc liền rời đi.
Đến khi bên ngoài hoàn toàn im lặng, Cao Quý Đồng mới mở mắt ra, cậu lục máy tính bảng từ dưới gối bắt đầu chơi game. Hai mắt sáng có chút mệt mỏi nhưng vẫn nhìn chăm chú vào màn hình, không rời một phút giây nào.
Triệu Dục và những nhân viên khác cùng trở lại cửa tiệm, sau hai ngày chuẩn bị, Đồng Phúc Hiên chính thức mở cửa trở lại. Vừa bắt đầu mấy ngày sau Tết, việc kinh doanh có vẻ không tốt lắm, Lý Nhiễm chuyển đến căn hộ đã thuê, vẫn chưa dám nói với Cao Lãng để Cao Quý Đồng chuyển đến.
Trước khi cô gọi điện thoại cho luật sư hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, cô nhắn tin cho Cao Lãng trước, để anh xác nhận có rảnh hay không. Cao Lãng muốn vờ như không nhìn thấy, ngày thường cô không bao giờ nhắn tin cho anh, lúc này lại gửi rất chăm chỉ.
Anh xem tư liệu của Triệu Dục mà Tạ Tư Niên gửi cho anh, chuyện quá khứ đều được khai báo rõ ràng chỉ trong mấy tờ giấy ngắn ngủi, học trường gì chẳng hạn, đã từng làm công việc gì, từng quen bao nhiêu bạn gái. Kinh nghiệm tình trường của Triệu Dục không ít lắm, thời đại học từng hẹn hò hai người, sau khi đi làm hẹn hò hai người, trung bình mỗi bạn gái đều qua lại trong vòng một năm.
Mặc dù kinh nghiệm tình trường khá nhiều, nhưng bạn gái trước của anh ấy đều đánh giá anh ấy không tồi, chu đáo, dịu dàng, thú vị lại còn chung thuỷ. Bạn gái cũ đều đánh giá con người khá tốt, có lẽ thật sự tốt, Tạ Tư Niên đánh giá như vậy. Cậu ta nói cậu ta muốn đi hỏi ý kiến xem, tại sao những bạn gái cũ của cậu ta khi chia tay không phải làm ầm lên thì là cãi nhau, rõ ràng cậu ta không làm gì có lỗi với người ta mà.
Cao Lãng nói loại người này tâm tư kín đáo, ai biết anh ta có giả vờ hay không. Với chỉ số IQ đó của Lý Nhiễm, bị người khác lừa còn giúp họ kiếm tiền.
Tạ Tư Niên nói “Ngài thì ngược lại, tâm tư không kín đáo, thích ai hay ghét ai đều viết hết lên mặt, chẳng trách người ta muốn ly hôn với anh. Nếu mỗi ngày em thấy mặt anh, cũng không thể là bạn bè với anh nữa, sau này ít liên lạc đi”.
Lý Nhiễm nhắn tin không thấy anh trả lời, đang định hỏi lại, bên kia gọi điện đến.
“Em nghĩ kỹ rồi sao?”
“Ừm.” Lý Nhiễm quên mất anh không nhìn thấy, cầm điện thoại gật đầu.
“Em nghĩ kỹ rồi, sau này đừng hối hận.” Anh nhắc lại lần nữa.
Lý Nhiễm lại gật đầu, nói: “Không hối hận.”
Bên kia im lặng rất lâu, lâu đến nỗi Lý Nhiễm nghi ngờ có phải tín hiệu của anh không tốt, không nghe thấy hay không, nhưng không dám hỏi lại, đang định cúp máy rồi gọi lại, truyền đến giọng nói nặng nề của anh, “Được, cứ theo thời gian mà em nói, không được đến muộn.”
Cúp máy, Lý Nhiễm ôm ngực, Triệu Dục đến tìm cô, hỏi cô: “Sao vậy?”
Lý Nhiễm cười lắc đầu, nói không sao.
Triệu Dục nói tối nay khách gọi điện huỷ đặt bàn bàn số 5, bảo Lý Nhiễm đừng chuẩn bị thức ăn nữa, Lý Nhiễm gật đầu. Nói xong Triệu Dục đi mất, đi được một đoạn thì rẽ lại hỏi cô: “Đúng rồi, chuyện em ly hôn với bố Quý Đồng bàn bạc thế nào rồi?”
“Anh ấy đồng ý rồi, hôm sau đi gặp luật sư trước, anh ấy có lẽ cần em phối hợp ký một vài thứ, đến khi làm gần xong chắc là có thể đến Cục Dân Chính.”
Triệu Dục thấy cô rất bình tĩnh, không nói lời an ủi hay chúc mừng nào, chỉ hỏi: “Cần anh ở cạnh em không?”
Lý Nhiễm nhẹ nhàng từ chối, “Không cần lo lắng đâu, một mình em là được.”
Cô muốn tự mình giải quyết chuyện này, không muốn bất kỳ ai tham gia vào. Chỗ Cao Quý Đồng, cô chưa nói, muốn đợi tất cả mọi việc kết thúc rồi nói với cậu.
Bây giờ cô chỉ mong mọi việc thuận lợi, không lâu nữa là sắp đến mùa xuân rồi.