Chương 9
Tào Nhân hẹn Lý Nhiễm đi mua sắm, dù tư thái không bằng Mục Tuyết, nhưng cũng không chịu thua kém. Cô ấy sắp kết hôn rồi, đồ đạc cần mua đương nhiên nhiều. Mua sắm giữa chừng, cô ấy nhìn thấy gần trung tâm thương mại có một studio nổi tiếng tổ chức hoạt động, kéo Lý Nhiễm vào vào tìm hiểu.
Ngày cưới của cô ấy ấn định vào năm sau, có vẻ như thời gian vẫn còn rất dư dả, nhưng thực ra chuyện vặt linh tinh rất nhiều, cô ấy định nhân lúc hiện giờ vẫn không bận lắm, chụp ảnh cưới trước.
Vừa bước vào cửa, nhân viên tiếp đón bọn họ nhiệt tình, trước đây Tào Nhân từng xem qua một vài bức ảnh mà cửa hàng bọn họ chụp, cảm thấy phong cách không tồi. Lý Nhiễm ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, lần đầu tiên biết được hoá ra chụp ảnh cưới phiền phức đến như vậy.
Vừa mới nói chuyện đã hơn một giờ, Tào Nhân ý hướng khá cao, chỉ là về mặt giá cả chưa bàn bạc còn đang do dự, nhân viên tích cực chăm chỉ làm việc, nhìn thấy Lý Nhiễm bên cạnh, nhiệt tình nói: “Nếu cô cùng với bạn, về mặt giá cả có thể ưu đãi cho hai vị nhé. Tôi thấy cô gái này có lẽ vẫn chưa kết hôn nhỉ? Bây giờ đặt trước, trong ba năm đều còn hiệu lực, giảm giá quả thực rất có lợi.”
Lý Nhiễm thật không ngờ có thể đặt trên người mình, cười nhã nhặn nói không cần. Tào Nhân cười, nói với nhan viên: “Con của cô ấy đã đi học tiểu học rồi.”
Nhân viên a một tiếng, nói Lý Nhiễm trẻ như vậy quả thực nhìn không ra. Lý Nhiễm xem qua một vài mẫu mà bọn họ chụp, thực sự chụp rất đẹp, hạnh phúc và tình yêu mở ra trong một bức ảnh duy mỹ.
Hoá ra chụp ảnh cưới, không phải không chút ý nghĩa.
Chẳng trách mỗi cặp đôi yêu nhau mệt thế nào cũng phải ghi lại những khoảnh khắc này.
Ra khỏi cửa hàng, Tào Nhân mời Lý Nhiễm ăn cơm. Phòng ăn, bạn trai của Tào Nhân gọi điện thoại đến. Đối phương muốn trò chuyện thêm mấy câu, Tào Nhân có chút mất kiên nhẫn vội vàng cúp máy.
Thấy Lý Nhiễm nhìn cô ấy, cô ấy cười lờ đi, “Sao thế? Sao nhìn tôi như vậy?”
Lý Nhiễm hỏi Tào Nhân: “Cậu thích anh ta chứ?”
“Thích,” Cô ấy không thẳng thắn thành khẩn không một chút che giấu, “Nhưng không thích mấy.”
“Tình yêu của một người có hạn, tôi đã cho một người khác thì không có cách nào cho anh ta nhiều hơn.” Lý Nhiễm nghe được sự đau khổ của cô ấy, không biết an ủi thế nào.
“Có điều, kết hôn không nhất định phải cần tình yêu.” Tào Nhân rất nhanh khôi phục lại tinh thần, “Chúng ta cũng không còn trẻ nữa, tình yêu gì đều là phù du, cậu có lẽ có thể hiểu đi, vì Quý Đồng, cậu đã chịu đựng đến bây giờ.”
Lý Nhiễm gật đầu, bọn họ đã qua tuổi tin tưởng vào tình yêu, gánh vác trách nhiệm trên vai.
“Nhưng mà,” cô muốn nói lại thôi, nói với Tào Nhân một cách chân thành, “Tôi cảm thấy cậu xứng đáng có được hạnh phúc chân thật.”
Cô biết con người sau khi trưởng thành đều phải học cách thỏa hiệp, Tào Nhân là một người thật sự rất tốt, cô hy vọng cô ấy có thể sống hạnh phúc hơn.
Tào Nhân lộ ra nụ cười bất đắc dĩ lại phức tạp, thở dài một cái, “Đôi lúc cảm thấy cậu trưởng thành hơn rất nhiều so với trước kia, đôi lúc lại cảm thấy cậu vẫn ngốc nghếch giống như trước kia.”
“Có lẽ là tôi nhiều chuyện rồi.” Lý Nhiễm cân nhắc diễn đạt một cách cẩn thận, “Bản thân tôi sống rất mơ hồ, cậu thông minh hơn tôi cũng mạnh mẽ hơn tôi, chắc chắn hiểu rõ cuộc sống mà mình muốn là gì. Tôi chỉ hy vọng, cậu đừng từ bỏ. Uhmm, tôi biết con người sống thì nhất định phải từ bỏ, có một số việc cũng không phải cậu muốn từ bỏ thì có thể từ bỏ được…”
Nói đến cô ấy bối rối cả lên, “Thoả hiệp, chắc chắn phải thoả hiệp. Còn có trách nhiệm. Nhưng mà, cậu đừng từ bỏ. Không phải không cần từ bỏ chuyện đó, là đừng từ bỏ, vứt bỏ đối với kỳ vọng của tương lai.”
“Phải vui vẻ nhé.” Cô thực sự không tìm được từ nào có thể biểu đạt rõ ràng, cuối cùng nói ba chữ này.
Trong lòng Tào Nhân run lên, Lý Nhiễm đã từ bỏ biểu đạt.
“Bây giờ tôi rất vui vẻ.” Tào Nhân cười không sợ, “Có người yêu thương tôi, tôi rất hài lòng.”
Cuối cùng Cao Lãng cũng nhượng bộ Cao Quý Đồng, đặt đồ ngoài cho cậu. Gà rán, hamburger, đều là một vài đồ ăn vặt không lành mạnh.
Cao Quý Đồng nhìn “đồ ăn vặt” đầy bàn và Cao Lãng vừa ăn vừa xem điện thoại, “Mẹ nói ăn đồ thì không được nghịch điện thoại.” . Тhử ?hách ?ìm ?ra?g gốc, géc gô ~ Т rùmТr?yệ?.?? ~
Cao Lãng liếc cậu một cái, bỏ điện thoại xuống, “Nghe lời mẹ con như vậy, cô ấy ra ngoài sao không dẫn con theo.”
“Tôi không muốn đi.”
Cao Lãng nghẹn một cái, rất lâu không nói gì.
Ăn trưa xong, Cao Quý Đồng thu dọn đồ thừa, quay về phòng dọn đồ chuẩn đến lớp. Buổi chiều Cao Lãng không có việc gì, dứt khoát bảo tài xế không cần đến, định tự mình đưa cậu đi. Cao Quý Đồng không nói không được, nhưng vẻ mặt thực sự không được coi là vui vẻ.
Người trong võ quán không nhiều, Cao Quý Đồng tìm thấy thầy của mình. Con cái của gia đình giống như bọn họ, từ nhỏ đều phải học một vài thuật phòng thân, ban đầu Cao Quý Đồng dùng sân huấn luyện ở nhà và đồ mà Cao Lãng dùng lúc nhỏ.
Cao Quý Đồng nhỏ tuổi, nắm đấm mạnh mẽ vẫn rất lợi hại, cánh tay và chân nhỏ được huấn luyện tử tế, anh say mê nhìn một lúc, lùi ra ngoài đợi cậu.
Khuôn mặt anh bắt mắt, có cô gái đẹp đến bắt chuyện với anh, anh không để ý lắm, nói: “Con trai tôi đang học ở đây đấy.”
Lý Nhiễm cùng Tào Nhân mua sắm xong, nhìn thời gian Quý Đồng vẫn chưa tan học, bèn trực tiếp bắt xe đến võ quán, định chờ cậu cùng về nhà.
Tại lúc đó, đúng lúc nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bỏ đi trước mặt Cao Lãng với vẻ hậm hực.
Nhìn thấy anh, cô đi chầm chậm. Cao Lãng cũng nhìn thấy cô, ánh mắt dừng lại mấy giây ở trên người cô, rất nhanh di chuyển đi.
Lý Nhiễm tìm một chỗ ngồi xuống cách anh khá gần, người trong võ quán đều quen biết cô, rót trà nóng cho cô: “Mẹ Quý Đồng, hôm nay người đưa Quý Đồng đến là ai vậy?”
Người võ quán không biết Cao Lãng, thấy anh rất trẻ nghĩ rằng là họ hàng của Cao Quý Đồng. Lý Nhiễm nói đó là bố của Quý Đồng, đối phương rất kinh ngạc.
“Các cô kết hôn sớm như vậy, là thanh mai trúc mã sao?” Lý Nhiễm và Cao Lãng trông khá trẻ, đứng cùng với Cao Quý Đồng, rất nhiều người đều sẽ cho rằng là con nhà họ hàng, sẽ không nghĩ đến một nhà ba người. Chàng trai nói chuyện với Lý Nhiễm, là sinh viên đến làm việc bán thời gian, bình thường cũng sẽ trò chuyện với Lý Nhiễm, Lý Nhiễm với cậu ta cũng coi như quen biết.
“Không coi như vậy.” Cô cười nhẹ nhàng, Cao Lãng và Ứng Thanh Hề mới thật sự được coi là thanh mai trúc mã, cô chỉ là ngẫu nhiên bước vào cuộc đời của bọn họ.
Chàng trai lặng lẽ giơ ngón cái chĩa lên về phía cô, “Yêu sớm, 666*.”
* 666: Trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/. Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/. Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ “trâu bò”.
Bọn họ trò chuyện mấy câu, Cao Lãng đột nhiên bỏ túi của Cao Quý Đồng trên bàn, kéo cái ghế bên cạnh Lý Nhiễm ra. Chàng trai biết điều rời đi, Lý Nhiễm lấy cái túi trên bàn xuống, đặt vào cái ghế trống một bên.
“Chàng trai nhỏ thế kia, cô cũng ăn được sao?” Anh lướt điện thoại không chút cảm xúc, nhìn cũng không nhìn Lý Nhiễm, Lý Nhiễm không nói gì, cúi đầu sửa lại cái túi bị anh làm rối.
Nơi công cộng, Cao Lãng không tiện nổi giận, ngực tức phát đau.
Cao Quý Đồng học xong, ra ngoài nhìn thấy Lý Nhiễm, lập tức lộ ra một nụ cười, chạy chậm đến, “Mẹ ơi, sao mẹ đến rồi?”
“Đến đón con về nhà nè, có mệt không? Buổi trưa ăn gì thế?” Cô cười dịu dàng tìm khăn lau mồ hôi cho Cao Quý Đồng.
“Gà rán và hamburger ạ.” Cao Quý Đồng trả lời đúng sự thật.
“Hứ, vậy tháng này con không được ăn nữa nhé. Lát nữa muốn ăn gì nào?”
“Bò bít-tết.”
“Được thôi, lát nữa chúng ta đi ăn bò bít-tết.”
Cao Lãng thấy hai người này dường như không nhìn thấy anh, xách túi của Cao Quý Đồng lên đi ra ngoài. Lý Nhiễm nhìn anh một cái, nói với Cao Quý Đồng: “Quý Đồng, con nói bố lên xe đợi mẹ, mẹ đi nhà vệ sinh.”
Người phía trước nghe thấy lời này, bước chậm lại, đi theo Cao Quý Đồng, mặc dù không nói chuyện, nhưng dù thế nào nhìn giống như đến cùng nhau.
Bởi vì Cao Quý Đồng muốn ăn bò bít-tết, Cao Lãng đưa bọn họ đến một nhà hàng Tây trước kia thường đến. Lý Nhiễm nhìn ra Cao Quý Đồng rất hào hứng, lúc cậu vui vẻ nói chuyện có chút lộn xộn, một lát nói về nhân vật hoạt hình yêu thích, một lát lại nói về tối qua nằm mơ cái gì.
Cao Quý Đồng vui vẻ, Lý Nhiễm liền vui vẻ. Cô có thể phớt lờ ánh mắt của Cao Lãng, bộ dáng giả vờ không có chuyện gì xảy ra với anh, anh cũng ngoài ý muốn hợp tác, kiềm chế sự bất mãn với cô.
Những năm này, anh cũng không phải là không thay đổi.
“Quý Đồng!” Một nhà ba người đang ăn cơm, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói vang dội.
Lý Nhiễm theo giọng nói nhìn sang, một cậu bé mũm mĩm đang đi về phía bọn họ. Là Trình Tễ Minh của nhà họ Trình, thân nhau từ nhỏ với Cao Quý Đồng, rất đáng yêu và nhiệt tình.
Theo phía sau cậu ấy là một người đàn ông và một người phụ nữ trẻ tuổi.
Cô cũng rất quen thuộc, một người là Thẩm Trị bạn thân của Cao Lãng.
Một người là Ứng Thanh Hề, người mà cô đã hứa với Cao Lãng không được gặp lại nữa.
Ngày cưới của cô ấy ấn định vào năm sau, có vẻ như thời gian vẫn còn rất dư dả, nhưng thực ra chuyện vặt linh tinh rất nhiều, cô ấy định nhân lúc hiện giờ vẫn không bận lắm, chụp ảnh cưới trước.
Vừa bước vào cửa, nhân viên tiếp đón bọn họ nhiệt tình, trước đây Tào Nhân từng xem qua một vài bức ảnh mà cửa hàng bọn họ chụp, cảm thấy phong cách không tồi. Lý Nhiễm ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, lần đầu tiên biết được hoá ra chụp ảnh cưới phiền phức đến như vậy.
Vừa mới nói chuyện đã hơn một giờ, Tào Nhân ý hướng khá cao, chỉ là về mặt giá cả chưa bàn bạc còn đang do dự, nhân viên tích cực chăm chỉ làm việc, nhìn thấy Lý Nhiễm bên cạnh, nhiệt tình nói: “Nếu cô cùng với bạn, về mặt giá cả có thể ưu đãi cho hai vị nhé. Tôi thấy cô gái này có lẽ vẫn chưa kết hôn nhỉ? Bây giờ đặt trước, trong ba năm đều còn hiệu lực, giảm giá quả thực rất có lợi.”
Lý Nhiễm thật không ngờ có thể đặt trên người mình, cười nhã nhặn nói không cần. Tào Nhân cười, nói với nhan viên: “Con của cô ấy đã đi học tiểu học rồi.”
Nhân viên a một tiếng, nói Lý Nhiễm trẻ như vậy quả thực nhìn không ra. Lý Nhiễm xem qua một vài mẫu mà bọn họ chụp, thực sự chụp rất đẹp, hạnh phúc và tình yêu mở ra trong một bức ảnh duy mỹ.
Hoá ra chụp ảnh cưới, không phải không chút ý nghĩa.
Chẳng trách mỗi cặp đôi yêu nhau mệt thế nào cũng phải ghi lại những khoảnh khắc này.
Ra khỏi cửa hàng, Tào Nhân mời Lý Nhiễm ăn cơm. Phòng ăn, bạn trai của Tào Nhân gọi điện thoại đến. Đối phương muốn trò chuyện thêm mấy câu, Tào Nhân có chút mất kiên nhẫn vội vàng cúp máy.
Thấy Lý Nhiễm nhìn cô ấy, cô ấy cười lờ đi, “Sao thế? Sao nhìn tôi như vậy?”
Lý Nhiễm hỏi Tào Nhân: “Cậu thích anh ta chứ?”
“Thích,” Cô ấy không thẳng thắn thành khẩn không một chút che giấu, “Nhưng không thích mấy.”
“Tình yêu của một người có hạn, tôi đã cho một người khác thì không có cách nào cho anh ta nhiều hơn.” Lý Nhiễm nghe được sự đau khổ của cô ấy, không biết an ủi thế nào.
“Có điều, kết hôn không nhất định phải cần tình yêu.” Tào Nhân rất nhanh khôi phục lại tinh thần, “Chúng ta cũng không còn trẻ nữa, tình yêu gì đều là phù du, cậu có lẽ có thể hiểu đi, vì Quý Đồng, cậu đã chịu đựng đến bây giờ.”
Lý Nhiễm gật đầu, bọn họ đã qua tuổi tin tưởng vào tình yêu, gánh vác trách nhiệm trên vai.
“Nhưng mà,” cô muốn nói lại thôi, nói với Tào Nhân một cách chân thành, “Tôi cảm thấy cậu xứng đáng có được hạnh phúc chân thật.”
Cô biết con người sau khi trưởng thành đều phải học cách thỏa hiệp, Tào Nhân là một người thật sự rất tốt, cô hy vọng cô ấy có thể sống hạnh phúc hơn.
Tào Nhân lộ ra nụ cười bất đắc dĩ lại phức tạp, thở dài một cái, “Đôi lúc cảm thấy cậu trưởng thành hơn rất nhiều so với trước kia, đôi lúc lại cảm thấy cậu vẫn ngốc nghếch giống như trước kia.”
“Có lẽ là tôi nhiều chuyện rồi.” Lý Nhiễm cân nhắc diễn đạt một cách cẩn thận, “Bản thân tôi sống rất mơ hồ, cậu thông minh hơn tôi cũng mạnh mẽ hơn tôi, chắc chắn hiểu rõ cuộc sống mà mình muốn là gì. Tôi chỉ hy vọng, cậu đừng từ bỏ. Uhmm, tôi biết con người sống thì nhất định phải từ bỏ, có một số việc cũng không phải cậu muốn từ bỏ thì có thể từ bỏ được…”
Nói đến cô ấy bối rối cả lên, “Thoả hiệp, chắc chắn phải thoả hiệp. Còn có trách nhiệm. Nhưng mà, cậu đừng từ bỏ. Không phải không cần từ bỏ chuyện đó, là đừng từ bỏ, vứt bỏ đối với kỳ vọng của tương lai.”
“Phải vui vẻ nhé.” Cô thực sự không tìm được từ nào có thể biểu đạt rõ ràng, cuối cùng nói ba chữ này.
Trong lòng Tào Nhân run lên, Lý Nhiễm đã từ bỏ biểu đạt.
“Bây giờ tôi rất vui vẻ.” Tào Nhân cười không sợ, “Có người yêu thương tôi, tôi rất hài lòng.”
Cuối cùng Cao Lãng cũng nhượng bộ Cao Quý Đồng, đặt đồ ngoài cho cậu. Gà rán, hamburger, đều là một vài đồ ăn vặt không lành mạnh.
Cao Quý Đồng nhìn “đồ ăn vặt” đầy bàn và Cao Lãng vừa ăn vừa xem điện thoại, “Mẹ nói ăn đồ thì không được nghịch điện thoại.” . Тhử ?hách ?ìm ?ra?g gốc, géc gô ~ Т rùmТr?yệ?.?? ~
Cao Lãng liếc cậu một cái, bỏ điện thoại xuống, “Nghe lời mẹ con như vậy, cô ấy ra ngoài sao không dẫn con theo.”
“Tôi không muốn đi.”
Cao Lãng nghẹn một cái, rất lâu không nói gì.
Ăn trưa xong, Cao Quý Đồng thu dọn đồ thừa, quay về phòng dọn đồ chuẩn đến lớp. Buổi chiều Cao Lãng không có việc gì, dứt khoát bảo tài xế không cần đến, định tự mình đưa cậu đi. Cao Quý Đồng không nói không được, nhưng vẻ mặt thực sự không được coi là vui vẻ.
Người trong võ quán không nhiều, Cao Quý Đồng tìm thấy thầy của mình. Con cái của gia đình giống như bọn họ, từ nhỏ đều phải học một vài thuật phòng thân, ban đầu Cao Quý Đồng dùng sân huấn luyện ở nhà và đồ mà Cao Lãng dùng lúc nhỏ.
Cao Quý Đồng nhỏ tuổi, nắm đấm mạnh mẽ vẫn rất lợi hại, cánh tay và chân nhỏ được huấn luyện tử tế, anh say mê nhìn một lúc, lùi ra ngoài đợi cậu.
Khuôn mặt anh bắt mắt, có cô gái đẹp đến bắt chuyện với anh, anh không để ý lắm, nói: “Con trai tôi đang học ở đây đấy.”
Lý Nhiễm cùng Tào Nhân mua sắm xong, nhìn thời gian Quý Đồng vẫn chưa tan học, bèn trực tiếp bắt xe đến võ quán, định chờ cậu cùng về nhà.
Tại lúc đó, đúng lúc nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bỏ đi trước mặt Cao Lãng với vẻ hậm hực.
Nhìn thấy anh, cô đi chầm chậm. Cao Lãng cũng nhìn thấy cô, ánh mắt dừng lại mấy giây ở trên người cô, rất nhanh di chuyển đi.
Lý Nhiễm tìm một chỗ ngồi xuống cách anh khá gần, người trong võ quán đều quen biết cô, rót trà nóng cho cô: “Mẹ Quý Đồng, hôm nay người đưa Quý Đồng đến là ai vậy?”
Người võ quán không biết Cao Lãng, thấy anh rất trẻ nghĩ rằng là họ hàng của Cao Quý Đồng. Lý Nhiễm nói đó là bố của Quý Đồng, đối phương rất kinh ngạc.
“Các cô kết hôn sớm như vậy, là thanh mai trúc mã sao?” Lý Nhiễm và Cao Lãng trông khá trẻ, đứng cùng với Cao Quý Đồng, rất nhiều người đều sẽ cho rằng là con nhà họ hàng, sẽ không nghĩ đến một nhà ba người. Chàng trai nói chuyện với Lý Nhiễm, là sinh viên đến làm việc bán thời gian, bình thường cũng sẽ trò chuyện với Lý Nhiễm, Lý Nhiễm với cậu ta cũng coi như quen biết.
“Không coi như vậy.” Cô cười nhẹ nhàng, Cao Lãng và Ứng Thanh Hề mới thật sự được coi là thanh mai trúc mã, cô chỉ là ngẫu nhiên bước vào cuộc đời của bọn họ.
Chàng trai lặng lẽ giơ ngón cái chĩa lên về phía cô, “Yêu sớm, 666*.”
* 666: Trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/. Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/. Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ “trâu bò”.
Bọn họ trò chuyện mấy câu, Cao Lãng đột nhiên bỏ túi của Cao Quý Đồng trên bàn, kéo cái ghế bên cạnh Lý Nhiễm ra. Chàng trai biết điều rời đi, Lý Nhiễm lấy cái túi trên bàn xuống, đặt vào cái ghế trống một bên.
“Chàng trai nhỏ thế kia, cô cũng ăn được sao?” Anh lướt điện thoại không chút cảm xúc, nhìn cũng không nhìn Lý Nhiễm, Lý Nhiễm không nói gì, cúi đầu sửa lại cái túi bị anh làm rối.
Nơi công cộng, Cao Lãng không tiện nổi giận, ngực tức phát đau.
Cao Quý Đồng học xong, ra ngoài nhìn thấy Lý Nhiễm, lập tức lộ ra một nụ cười, chạy chậm đến, “Mẹ ơi, sao mẹ đến rồi?”
“Đến đón con về nhà nè, có mệt không? Buổi trưa ăn gì thế?” Cô cười dịu dàng tìm khăn lau mồ hôi cho Cao Quý Đồng.
“Gà rán và hamburger ạ.” Cao Quý Đồng trả lời đúng sự thật.
“Hứ, vậy tháng này con không được ăn nữa nhé. Lát nữa muốn ăn gì nào?”
“Bò bít-tết.”
“Được thôi, lát nữa chúng ta đi ăn bò bít-tết.”
Cao Lãng thấy hai người này dường như không nhìn thấy anh, xách túi của Cao Quý Đồng lên đi ra ngoài. Lý Nhiễm nhìn anh một cái, nói với Cao Quý Đồng: “Quý Đồng, con nói bố lên xe đợi mẹ, mẹ đi nhà vệ sinh.”
Người phía trước nghe thấy lời này, bước chậm lại, đi theo Cao Quý Đồng, mặc dù không nói chuyện, nhưng dù thế nào nhìn giống như đến cùng nhau.
Bởi vì Cao Quý Đồng muốn ăn bò bít-tết, Cao Lãng đưa bọn họ đến một nhà hàng Tây trước kia thường đến. Lý Nhiễm nhìn ra Cao Quý Đồng rất hào hứng, lúc cậu vui vẻ nói chuyện có chút lộn xộn, một lát nói về nhân vật hoạt hình yêu thích, một lát lại nói về tối qua nằm mơ cái gì.
Cao Quý Đồng vui vẻ, Lý Nhiễm liền vui vẻ. Cô có thể phớt lờ ánh mắt của Cao Lãng, bộ dáng giả vờ không có chuyện gì xảy ra với anh, anh cũng ngoài ý muốn hợp tác, kiềm chế sự bất mãn với cô.
Những năm này, anh cũng không phải là không thay đổi.
“Quý Đồng!” Một nhà ba người đang ăn cơm, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói vang dội.
Lý Nhiễm theo giọng nói nhìn sang, một cậu bé mũm mĩm đang đi về phía bọn họ. Là Trình Tễ Minh của nhà họ Trình, thân nhau từ nhỏ với Cao Quý Đồng, rất đáng yêu và nhiệt tình.
Theo phía sau cậu ấy là một người đàn ông và một người phụ nữ trẻ tuổi.
Cô cũng rất quen thuộc, một người là Thẩm Trị bạn thân của Cao Lãng.
Một người là Ứng Thanh Hề, người mà cô đã hứa với Cao Lãng không được gặp lại nữa.