Chương 23
Chương 23
Ngày 1 tháng 6 là ngày lên lớp cuối cùng của lớp 12.
Hôm đó vừa vặn cũng là ngày Quốc tế thiếu nhi, Tôn Học Văn nổi tiếng là người tiết kiệm thế mà sau giờ trưa lại tự bỏ tiền túi ra mua rất nhiều đồ ăn vặt, cùng cả lớp mở tiệc trà ở phòng học, chủ đề cuộc họp là “Vui vẻ ngày 1 tháng 6”, cũng chúc mừng ông ấy lại tạm biệt một khóa học sinh nữa.
Từ Tri Tuế nhớ rất rõ ngày đó, một Tôn Học Văn luôn luôn nói năng thận trọng lại quay lưng yên lặng lau khóe mắt vài lần, ông ấy nói: “Trải qua kỳ thi đại học này rồi các em sẽ không còn là trẻ con nữa, sau này cũng sẽ không thể danh chính ngôn thuận đón ngày Quốc tế Thiếu nhi, cho nên hôm nay đừng nghĩ gì cả, cứ chơi cho thật vui đi!”
Bầu không khí vốn đang vui vẻ bỗng trở nên buồn bã dưới sự bùi ngùi của Tôn Học Văn, bất kể có muốn hay không thì thời khắc chia tay vẫn sẽ đến.
Có người ôm đầu khóc rống, có người phát tiết xé bài kiểm tra và sách luyện tập ném xuống dưới lầu, giấy trắng bay bay tựa như một trận tuyết lớn giữa hè, thầy hiệu trưởng tức giận đến tái mặt nhưng không biết vì sao vẫn không nổi đóa.
Mà trong bầu không khí như vậy, Từ Tri Tuế đã đưa ra một quyết định táo bạo —— cô muốn hẹn gặp riêng Kỳ Nhiên.
Đây cũng không phải là hành động bốc đồng, về chuyện này cô đã suy nghĩ và cân nhắc rất lâu.
Hôm nay qua đi sẽ không còn cơ hội ngồi cùng một phòng học với Kỳ Nhiên nữa, cô không thể ngẩn người nhìn bóng lưng anh, không thể ghé vào ban công nhìn anh chơi bóng, không thể lặng lẽ nhìn lén anh viết nhật ký lớp học trên bục giảng trong tiết học thể dục…
Nếu không nói ra, thật sự không còn kịp nữa rồi. Cô không cam lòng cứ thế kết thúc, cho dù là bị từ chối thì cũng phải cho mười năm thầm mến của mình một lời giải thích.
Dù là tốt, xấu hay bất cứ điều gì.
Nói chuyện trực tiếp có rất nhiều băn khoăn, huống hồ bây giờ Kỳ Nhiên đã bị người ta gọi đi chơi bóng. Điện thoại di động của cô trước đó đã bị hỏng, Chu Vận nói dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, chờ thi đại học xong lại đổi cái mới cho cô, thế nên lúc này có muốn gửi tin nhắn cũng không được. Từ Tri Tuế cân nhắc nhiều lần, quyết định dùng phương thức giao lưu nguyên thủy nhất giữa học sinh —— nhét tờ giấy nhỏ.
Mặc dù có chút ngây thơ, nhưng chỉ cần đạt được mục đích là được.
Cô xé một tờ giấy trắng trong cuốn sổ tay ra, cân nhắc hồi lâu rồi trịnh trọng viết xuống: [Kỳ Nhiên, ngày 5 là sinh nhật tớ, tớ có thể mời cậu ăn bánh sinh nhật được không? Vừa hay tớ cũng có vài lời muốn nói với cậu. Một giờ chiều ngày mồng 5, tớ gặp cậu ở quán trà bên cạnh trường học, không gặp không về.]
Đặt bút —— Từ Tri Tuế.
“Viết cái gì đấy?”
Chữ cuối cùng còn chưa viết xong, mái tóc dài xõa tung trên đầu vai đã bị người ta xoa lung tung, Bùi Tử Dập cắn cây kem lại gần tìm hiểu, trái tim Từ Tri Tuế thoáng lộp bộp, vô thức che tờ giấy, xụ mặt nói: “Không được nhìn!”
“Thần bí thế, không phải là thư tình đấy chứ?”
“Không liên quan đến cậu.”
“Hứ, quỷ keo kiệt, hai ngày trước mua bữa sáng cho cậu công không rồi.” Bùi Tử Dập nhíu mày, xoay người đùa giỡn với mấy nam sinh khác.
Cậu ta vừa đi, Từ Tri Tuế nhanh chóng viết xong mấy chữ cuối cùng rồi gấp tờ giấy thành hai, thừa dịp bạn học xung quanh đều cúi đầu bận rộn chuyện của mình, cô đứng lên làm bộ lơ đãng đi ngang qua, kẹp tờ giấy vào trong cuốn của Kỳ Nhiên.
là cuốn sổ tay do Tôn Học Văn tự mình biên soạn, bên trong ghi chép những mục cần chú ý trong kỳ thi đại học cùng với một số mẩu truyện cười có thể làm cho người ta thả lỏng tâm tình, Kỳ Nhiên trở về nhất định sẽ xem.
Sau khi hoàn thành công việc, cô đi toilet một chuyến, sợ sẽ bỏ lỡ phản ứng của Kỳ Nhiên khi nhìn thấy tờ giấy nên không dám nấn ná quá lâu.
Lúc quay về phòng học, chuông học vừa vặn vang lên, Kỳ Nhiên cũng thong thả trở về chỗ ngồi của mình.
Hai tiết đầu buổi chiều lần lượt là Sinh học và Hóa học. Đến thời điểm này, các giáo viên đã không còn bao nhiêu kiến thức để truyền thụ, chỉ dặn dò đơn giản một số cách thức thi cử và đáp án, sau đó lại câu được câu chăng trò chuyện với học sinh.
Từ Tri Tuế đợi hai tiết vẫn chưa thấy Kỳ Nhiên chạm vào cuốn của anh.
Cũng may tiết cuối cùng là họp lớp, thầy Tôn ở trên bục cường điệu tầm quan trọng của tâm trạng và một số điều chuẩn bị trước khi thi, Kỳ Nhiên nhàm chán cầm quyển lên tùy ý lật xem.
Anh nhìn thấy tờ giấy.
Từ Tri Tuế hít một hơi thật sâu.
Thế giới dường như dừng lại, cô có thể nghe rõ nhịp tim của mình, mỗi nhịp đập theo bàn tay anh mở tờ giấy ra càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp.
Ngay khi cô hoài nghi liệu mình có vì tim đập quá nhanh mà đột tử hay không, Kỳ Nhiên rốt cuộc cũng đã xem xong nội dung trên tờ giấy, sau đó ——
Xé tờ giấy mỏng thành từng mảnh nhỏ, tiện tay nhét vào ngăn kéo.
Tất cả ảo tưởng tốt đẹp vào giờ khắc này bị đập nát tàn nhẫn, sắc mặt Từ Tri Tuế thoáng chốc trắng bệch, toàn bộ cơ thể bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Cô cảm giác thứ bị anh xé nát không chỉ là tờ giấy kia, mà còn là trái tim cô vừa khâu vá lại.
Ngày đó kết thúc như thế nào, Từ Tri Tuế đã không nhớ rõ, chỉ nghe thấy nữ sinh hàng đầu vì không muốn chia ly mà khóc lóc um sùm. Trước khi tan lớp, Tôn Học Văn cũng chúc mọi người được đề tên trên bảng vàng, sự náo nhiệt và ồn ào trong lớp dường như đến từ một nơi rất xa.
Nhưng dù là như thế, cô vẫn không cam lòng, trong lòng có một giọng nói nhắc đi nhắc lại nhiều lần tìm cớ cho Kỳ Nhiên.
Có lẽ anh đọc qua một lần đã lặng lẽ ghi tạc trong lòng, chỉ là không hy vọng người không liên quan nhìn thấy cho nên mới tiêu hủy tờ giấy.
Anh sẽ đến, anh nhất định sẽ đến, hôm đó là sinh nhật cô, cô cũng chỉ muốn mời anh ăn bánh sinh nhật thôi, anh không có lý do gì phải vắng mặt. Coi như không làm được người yêu thì ít nhất bọn họ vẫn là bạn bè, còn có cả tình cảm bạn học cùng lớp hơn mười năm nữa…
Trong sự thấp thỏm và bất an như vậy, Từ Tri Tuế ngơ ngẩn vượt qua ba ngày kế tiếp. Cô thử tĩnh tâm ôn tập công thức Vật lý, nhưng hiệu quả rất nhỏ, sách vở bày trên bàn một buổi chiều nhưng mãi cũng không học vào một chữ.
Tới hôm sinh nhật, bố mẹ cũng không thể ở nhà với cô, Từ Kiến Minh có hẹn phải gặp khách hàng trong công việc, Chu Vận cũng vừa hay có lịch hẹn kiểm tra sức khỏe, bà hứa sẽ nhanh chóng trở về, buổi tối làm bữa tiệc lớn cho sinh nhật con gái yêu của họ.
Bố mẹ không có ở nhà, Từ Tri Tuế muốn ra ngoài lại càng dễ dàng hơn. Cô đã sớm thay sang chiếc váy đẹp nhất của mình, lại cố ý chải tóc, thoa một lớp son môi cho tươi tắn, cách thời gian hẹn còn hơn một tiếng nhưng đã nóng lòng muốn chạy ra ngoài.
Bánh sinh nhật cô cũng đã đặt trước, ngay gần khu chung cư, trên đường đi thuận tiện ghé qua lấy.
Lúc đi tới quán trà tên là Gặp Mặt, bên trong chỉ có vài bàn khách, trong đại sảnh đang mở ca khúc tiếng nước ngoài không biết tên, trên mỗi bàn đều bày hoa tươi, nhân viên phục vụ tụ tập ở quầy bar trò chuyện giới giải trí gần đây, bầu không khí lãng mạn mà cũng ấm áp.
Từ Tri Tuế chọn một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, chẳng mấy chốc đã có nhân viên phục vụ tiến lên, lễ phép hỏi có mấy người, muốn gọi món gì.
Từ Tri Tuế chỉ cần một ly nước chanh, nói phần còn lại chờ bạn bè đến rồi bắt đầu gọi sau. Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu, bưng nước chanh tới cho cô, lại tặng thêm một phần điểm tâm ngọt, nói hôm nay là sinh nhật cô nên trong quán tặng thêm.
Một việc tốt nho nhỏ nhưng lại khiến cho người vốn đang lo lắng hòa hoãn lại không ít, Từ Tri Tuế thở phào nhẹ nhõm, nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ, nghĩ thầm lát nữa Kỳ Nhiên tới cô nên nói gì đây? Phải mở miệng như thế nào mới có thể không dọa anh…
Cùng lúc đó ở vịnh Tinh Hà, Kỳ Nhiên tìm ra được chiếc vali lớn nhất trong phòng để đồ, anh bỏ quần áo và đồ dùng sinh hoạt đã sắp xếp phân loại vào trong vali hành lý đó.
Tống Nghiễn ngồi bên giường anh, nhìn mấy thùng đồ lớn, bối rối hỏi: “Cần phải qua đó sớm vậy sao? Cứ tưởng ít nhất cậu có thể nghỉ hè ở đây đã chứ.”
Kỳ Nhiên khẽ nhún vai, thản nhiên nói: “Hết cách rồi, sau khi qua bên kia còn có rất nhiều chuyện phải sắp xếp.”
Tống Nghiễn thở dài, ngã người xuống tấm nệm mềm mại: “Thôi bỏ đi, có câu nói thế nào ấy nhỉ, tuổi trẻ chẳng có bữa tiệc nào mà không tàn, cho dù ba người chúng ta từ nhỏ đã chơi với nhau thì cuối cùng cũng sẽ có ngày chia tay. Cậu xem, Bùi Tử Dập hiện tại cứ như tình anh em plastic* ấy, biết cậu sắp đi mà cũng không thèm tới tiễn cậu một đoạn.”
(*loại tình cảm giả tạo, chỉ thể hiện cho người ngoài xem.)
Kỳ Nhiên kéo khóa kéo vali đã sắp xếp xong, cầm trong tay ước lượng: “Cậu ấy nói cậu ấy có việc, sáng mai lúc tớ ra sân bay sẽ đến tiễn tớ. Hơn nữa phòng của tớ đang lộn xộn, cậu ấy đến ngược lại càng thêm phiền phức.”
Tống Nghiễn gật đầu như thật: “Cũng đúng, cậu ấy mà đến đây là ngăn tủ của cậu chắc chắn sẽ bị cướp mất.”
Nói xong, cậu ấy nhảy dựng khỏi giường, bỏ qua đống đồ lặt vặt đầy đất chạy đến trước giá sách của Kỳ Nhiên, lén lút quay đầu lại cười với anh: “Có điều, tớ lấy mấy món đồ chắc cậu không ngại chứ?”
Kỳ Nhiên bất đắc dĩ lườm cậu ấy, khoát tay: “Cứ lấy đi, đừng vét sạch của tớ là được. Nhưng cầm đồ rồi thì phải giúp tớ một việc, sau này phiền mọi người để ý tới Dữu Dữu và ông nội một chút, tớ không ở trong nước, có rất nhiều chuyện lòng có dư mà lực không đủ.”
“Đương nhiên!” Tống Nghiễn vỗ vỗ ngực: “Tớ xem Dữu Dữu như em gái, đối với ông nội càng thêm kính trọng, về sau chỉ cần có thời gian là tớ sẽ chạy đến nhà cậu ăn chực!”
Kỳ Nhiên cong môi: “Đội ơn cậu.”
Tống Nghiễn vui mừng rạo rực chọn nhân vật mình thích, nghĩ đến điều gì đó, cậu ấy chần chờ giây lát: “Nhưng… cậu thật sự định cứ thế đi sao?”
“Có ý gì?”
“Ý tớ là, cho dù thật sự quyết định rời đi thì ít nhất cũng tạm biệt người mình cảm thấy quan trọng chứ.”
“…” Kỳ Nhiên như có điều suy nghĩ rũ mắt xuống.
–
Sắc trời dần tối, khách hàng của quán trà thay đổi hết đợt này đến đợt khác, trà chanh trong tay Từ Tri Tuế đã sớm cạn đáy, thế nhưng người cô muốn đợi lại mãi không thấy bóng dáng đâu.
Phục vụ lần nữa tiến lên uyển chuyển hỏi: “Xin chào, người bạn cô chờ vẫn chưa tới sao?”
Từ Tri Tuế hoàn hồn, trên mặt còn vương lại dòng nước mắt, đã sớm không còn tươi tắn như lúc tới nữa. Cô miễn cưỡng bật cười để bản thân không quá chật vật: “Xin lỗi, tôi có thể mượn điện thoại của mọi người chút được không?”
Nhân viên phục vụ bị dáng vẻ của cô làm hết hồn, liên tục gật đầu: “Đương nhiên, ở ngay quầy bar.”
Từ Tri Tuế đáp lại cám ơn một tiếng, trong ánh mắt hoang mang của người bên ngoài đi tới quầy bar, cầm lấy điện thoại bàn bấm dãy số đã sớm thuộc lòng kia.
“Xin lỗi, số điện thoại bạn đang gọi đang bận, vui lòng gọi lại sau.” Giọng nữ trong điện thoại nhắc nhở cô.
Tay cầm microphone của Từ Tri Tuế khẽ run rẩy, móng tay bấm vào lòng bàn tay, đỏ mắt giải thích với nhân viên phục vụ: “Ngại quá, bạn tôi có thể còn đang trên đường tới, tôi phải chờ một lát nữa.”
Nhân viên phục vụ dùng ánh mắt thương hại cực độ nhìn cô: “Không sao, xin cứ tự nhiên.”
Từ Tri Tuế ngồi lại vị trí lúc trước. Cô tự giễu nghĩ, ngay cả nhân viên phục vụ cũng cảm thấy cô đáng thương, bản thân cô kiên trì như vậy thật sự có ý nghĩa sao?
Chuyện cho tới bây giờ cô đã không dám hy vọng xa vời có thể cùng anh có kết quả gì, nhưng cô chỉ muốn một đáp án cũng khó đến vậy ư?
Đang nghĩ ngợi, một đôi giày thể thao nam màu trắng tiến vào tầm mắt, do dự giây lát rồi dừng lại bên cạnh bàn của cô. Từ Tri Tuế vui mừng ngẩng đầu, lại phát hiện người tới không phải là người cô muốn đợi.
Bùi Tử Dập dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, sau khi phản ứng lại bỗng dưng nở nụ cười: “Trùng hợp thế, cậu cũng ở đây à?”
Ánh mắt Từ Tri Tuế ảm đạm, sắc mặt càng khó coi hơn lúc trước. Im lặng chốc lát, cô dùng giọng nói chỉ có mình và Bùi Tử Dập có thể nghe được rầu rĩ hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
Bùi Tử Dập vẫn cười, tùy ý cầm lấy thực đơn trên bàn: “Đây là quán ăn mà, đương nhiên là tới ăn cơm rồi. Được rồi, nói thật với cậu vậy, tớ với bố mẹ cãi nhau nên định ra ngoài tìm chút yên tĩnh.”
Nói xong, cậu ấy tinh mắt nhìn thấy bánh sinh nhật Từ Tri Tuế đặt bên cạnh, nhướng mày nói: “Hôm nay là sinh nhật cậu à? Vậy bữa cơm này tớ mời cậu.”
Cậu ta vẫy tay gọi nhân viên phục vụ tới, xem tờ thực đơn lắc lư dao động rồi ngước mắt lên trưng cầu ý kiến của Từ Tri Tuế: “Cậu có kiêng ăn thứ gì không?”
Lúc này Từ Tri Tuế đã đứng lên, gương mặt không chút biểu cảm nhìn cậu ta: “Cậu ăn một mình đi, tớ có việc phải đi trước.”
……
Từ nhà hàng đi ra, Từ Tri Tuế đón xe đến vịnh Tinh Hà. Cửa lớn nhà họ Kỳ đóng chặt, trong nhà không có một tia sáng, ngay cả bảo mẫu cũng không ở nhà.
Cô âm thầm mất mát, một lát sau lại đột nhiên phản ứng lại, như vậy có phải vừa vặn chứng minh Kỳ Nhiên cũng ra ngoài rồi không?
Có lẽ anh đang muốn đến quán trà gặp cô, cô vừa đi như vậy, liệu có bỏ lỡ anh hay không?
Cô liều mạng chạy về, bánh sinh nhật trong tay bị xóc thành một cục, may mà vừa ra khỏi cửa chính đã gặp được xe taxi, tài xế thấy dáng vẻ sốt ruột của cô thì tưởng cô gặp phải chuyện gì, tốc độ xe tăng rất nhanh.
Tuy nhiên, một lần nữa đến Gặp Mặt, chờ đợi cô chỉ có đại sảnh trống rỗng và nhân viên phục vụ đang dọn dẹp để chuẩn bị đóng cửa.
Từ Tri Tuế vẫn ôm chút ảo tưởng, tiến lên hỏi nhân viên phục vụ là vừa rồi sau khi mình rời đi có cậu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi nào tới tìm cô hay không.
Người phục vụ lắc đầu, chỉ vào một phương hướng nào đó phía sau cô, nói: “Chỉ có cậu ấy ở đó.”
Từ Tri Tuế quay đầu lại, sau đó, cô nhìn thấy Bùi Tử Dập đứng sau cửa kính……
Từ Tri Tuế không biết mình làm sao ra khỏi quán trà, mỗi một bước đi đều giống như giẫm lên bông gòn mềm nhũn, khiến cho người ta cảm thấy hết thảy trước mắt đều không chân thật.
Ngay khi cô giẫm lên bậc thang, cả người sắp ngã xuống, một bàn tay vững vàng đỡ lấy cô.
Cô ngước mắt nhìn người nọ, ánh mắt mê mang như một đứa trẻ. Người trước mắt có thân hình tương tự anh, cũng để tóc dài như anh, cũng thích đi giày thể thao trắng, nhưng ngặt nỗi…
Cậu ta không phải là anh.
Từ Tri Tuế dời ánh mắt, đờ đẫn nói lời cảm ơn với cậu ta, sau đó đẩy bàn tay cậu ta đang nắm lấy cổ tay mình ra.
Bùi Tử Dập đuổi theo vài bước, nhìn theo bóng lưng của cô, hét lớn: “Người cậu chờ sẽ không tới đâu! Cậu ấy muốn tới thì đã xuất hiện từ lâu rồi, chứ không phải để cho cậu chờ đợi mấy tiếng liền giống như kẻ ngốc thế này! Từ Tri Tuế, đối diện với sự thật đi, người ở đây chờ cậu chỉ có tớ mà thôi!”
Từ Tri Tuế bịt tai chạy trối chết.
Cô không hiểu tại sao mình lại khó xử như vậy, đúng rồi, bố mẹ cô còn đang ở nhà chờ đón sinh nhật cùng cô.