Chương 31
Chương 31
Trong ánh mắt mờ mịt của nhân viên phục vụ, Từ Tri Tuế như ma xui quỷ khiến ngồi xuống lại.
Bữa cơm này ăn trong sự dày vò, sau đó hai người không nói gì nữa, nhưng cũng không động đũa nhiều, lúc này trong đại sảnh đang phát bản tình ca không thích hợp, nghe vào tai chỉ khiến lòng người chán ngấy.
Từ Tri Tuế nhìn dòng xe cộ qua lại ngoài cửa sổ, có một khoảnh khắc cô hoảng hốt như nhìn thấy bản thân năm đó ngồi bên cửa sổ đau khổ chờ đợi. Cùng là quán trà, cùng là buổi chiều phủ kín ánh mặt trời, nhưng anh lại đến muộn mười năm.
Thời gian quả nhiên là liều thuốc giải tốt nhất trên đời, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình vẫn có thể bình tĩnh ngồi đối diện Kỳ Nhiên như thế, không hề bởi vì một câu nói hay một hành động của anh mà tim đập loạn nhịp.
Dùng cơm xong, hai người giằng co về vấn đề ai tính tiền hồi lâu, Từ Tri Tuế không muốn nợ ân tình của anh, Kỳ Nhiên lại nói đây là phép lịch sự cơ bản.
Nhân viên phục vụ nhìn hai tấm thẻ được đưa lên cùng lúc mà lần nữa rơi vào bối rối, cuối cùng vẫn là cô chủ Khương Từ ra mặt đẩy bàn tay muốn trả tiền của Từ Tri Tuế về, cười tươi nói: “Chuyện này vẫn nên để đàn ông làm đi, nếu không lần sau người ta không dám hẹn cô đi ăn cơm nữa.”
Từ Tri Tuế muốn nói làm gì còn có lần sau, nhưng mà Khương Từ đã nhanh tay, vừa quẹt qua máy Poss là hóa đơn đã chạy ra. Cô đành phải cất tấm thẻ của mình, nhìn Kỳ Nhiên nở nụ cười lịch sự đầy cứng ngắc: “Cảm ơn.”
Kỳ Nhiên cúi đầu ký tên lên hóa đơn, chữ viết của anh nguệch ngoạc hơn trước, nước chảy mây trôi chỉ dùng một nét chữ là xong, mang theo chút lắng đọng của năm tháng nhưng vẫn rất đẹp mắt.
Anh cất tấm thẻ ngân hàng, quay đầu nói với Từ Tri Tuế: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Trên đường về, Từ Tri Tuế đi rất chậm, Kỳ Nhiên cũng thả chậm bước chân sóng vai với cô, mặc dù khoảng cách giữa hai người đủ để đứng một người mập mạp khoảng hai trăm cân, nhưng khi gió nhẹ thổi qua, anh vẫn có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trên mái tóc cô.
Lúc băng qua đường, Từ Tri Tuế vẫn còn ngẩn người.
Khu vực này không có đèn thông giao thông nên việc có giảm tốc độ khi thấy vạch qua đường dành cho người đi bộ hay không hoàn toàn dựa vào tự giác của tài xế. Ở trung tâm thành phố sầm uất này xe cộ qua lại không dứt, nghe thấy có tài xế ấn còi chói tai sắp ‘tiếp xúc thân mật’ với Từ Tri Tuế còn đang thơ thẩn, Kỳ Nhiên nhanh tay lẹ mắt giữ chặt cánh tay cô, kéo cả người cô về phía sau.
“Nhìn xe.” Anh thấp giọng nhắc nhở.
Từ Tri Tuế cũng giật mình, nhất thời buồn bực vì lúc băng qua đường mà bản thân lại xuất thần, nhưng đến khi cô hoàn hồn lại mới phát hiện mình đang dựa nửa người vào lòng anh với tư thế cực kỳ xấu hổ….
Nhận thức này khiến ấn đường của cô giật mạnh, lập tức đứng thẳng người dậy, lẳng lặng kéo rộng khoảng cách với anh, vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn rồi nói: “Cảm ơn.”
Kỳ Nhiên nhíu mày: “Ngoài câu này ra, em không còn gì để nói với tôi nữa sao?”
“…” Từ Tri Tuế trầm mặc nghiêm túc suy nghĩ, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Như thể không còn gì để nói nữa.
Kỳ Nhiên trầm giọng thở dài: “Đi thôi.”
Anh đi bên phải Từ Tri Tuế, giúp cô ngăn cản xe cộ qua lại, sang hướng ngược lại thì lại lặng lẽ đổi sang bên trái.
Từ Tri Tuế bước đi càng lúc càng nhanh, tâm trạng cũng bởi vì vậy mà càng trở nên phiền muộn, không rõ vì sao anh phải làm như vậy.
Đi vào đại sảnh bệnh viện, người quen biết cô từ từ nhiều lên, có đồng nghiệp đang trong giờ nghỉ trưa ném ánh mắt nhiều chuyện sang đây. Từ Tri Tuế không quen trở thành tiêu điểm của mọi người, dừng bước nói: “Đưa đến đây được rồi, tạm biệt.”
“Chờ đã.”
Lúc cô xoay người, Kỳ Nhiên bỗng gọi cô lại, chỉ hai ba bước đã đến trước mặt cô, chần chờ nói: “Tuế Tuế… Tôi có thể đến tìm em nữa không?”
Từ Tri Tuế nghiêng đầu tránh ánh mắt của anh, hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng nói gì đó, phía sau đột nhiên có người gọi tên cô.
“Từ Tri Tuế, hóa ra cậu ở đây, tôi tìm cậu nãy giờ rồi đấy!”
Cô nghe tiếng quay đầu lại, thấy Bùi Tử Dập từ hướng căn tin đi tới, trên người còn mặc áo blouse trắng lúc làm việc, trong tay xách theo phần cơm hộp, khi nhìn thấy người đàn ông đứng đối diện Từ Tri Tuế thì sắc mặt anh ta rõ ràng ngẩn ra, qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại: “Kỳ… Kỳ Nhiên.”
Kỳ Nhiên cũng không kinh ngạc, chậm rãi đứng thẳng người, gật đầu mỉm cười: “Tử Dập, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Bùi Tử Dập đi tới, sắc mặt đã không còn khó coi như lúc nãy, anh ta nhìn Kỳ Nhiên, lại nhìn Từ Tri Tuế, ra vẻ hoang mang hỏi: “Sao hai người lại gặp được nhau?”
Từ Tri Tuế cảm thấy vấn đề này nhất thời không thể giải thích rõ ràng được, huống hồ cô cũng không cần phải giải thích. Cô mím môi, tầm mắt rơi xuống hộp cơm trong tay anh ta, hỏi: “Bác sĩ Bùi, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
Nghe cô gọi anh ta là bác sĩ Bùi, Kỳ Nhiên khẽ nhíu mày.
Bùi Tử Dập nói: “Không có gì, chỉ là nghe y tá phòng các cậu nói cậu không đi ăn cơm nên muốn mang giúp cậu một phần về thôi.”
Từ Tri Tuế thản nhiên nói: “Cảm ơn, nhưng tôi đã ăn rồi.”
“Vậy sao?” Bùi Tử Dập đảo mắt qua Kỳ Nhiên, tự giễu nhếch môi: “Xem ra tôi làm chuyện thừa rồi.”
Từ Tri Tuế đương nhiên nghe ra sự cô đơn trong lời nói của anh ta, nhưng cô chỉ cúi đầu nhìn mũi chân, im lặng không lên tiếng, không biết mình đang chột dạ chuyện gì.
Dựa theo quan hệ của hai người bọn họ, hẳn Kỳ Nhiên đã sớm biết cô và Bùi Tử Dập là đồng nghiệp cùng một đơn vị, nhưng thông qua cuộc nói chuyện vừa rồi thì hình như gần đây Kỳ Nhiên mới biết cô ở đây, mà anh lại nói với Bùi Tử Dập là đã lâu không gặp?
Quá nhiều suy nghĩ quấn lấy, Từ Tri Tuế có chút đau đầu.
Bùi Tử Dập nhìn Kỳ Nhiên, giọng điệu không rõ: “Cậu về lúc nào vậy? Lần này định ở trong nước bao lâu?”
Kỳ Nhiên cười nhạt: “Về được mấy tháng rồi, lần này về nước sẽ không đi nữa. Còn cậu? Lúc trước không phải làm ở bệnh viện số 9 thành phố sao? Chạy đến Trường Tế lúc nào vậy?”
Bùi Tử Dập nhún vai: “Bên kia có gì tốt đâu, làm việc dưới mí mắt mẹ tôi cả ngày cứ bó tay bó chân chẳng có ý nghĩa gì.”
Nghe hai người vừa khách sáo vừa xa cách hàn huyên qua lại, Từ Tri Tuế rơi vào một loại quẫn bách và bất an khó nói rõ, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này. Cô không ngừng giơ tay lên nhìn đồng hồ, một lúc lâu mới tìm được thời cơ thích hợp chen vào: “Ngại quá, tôi thật sự còn có việc, đi trước đây.”
Nói xong, cô xoay người chạy vào thang máy, cho đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại cũng không nhìn ra bên ngoài lấy một cái.
Khoa y học tâm thể nằm ở lầu năm, lúc này chưa hết giờ nghỉ trưa nên các đồng nghiệp vẫn chưa trở về vị trí làm việc của mình nhiều, bệnh nhân chờ bác sĩ đi làm lại ngồi đầy cả đại sảnh.
Từ Tri Tuế mới từ trong thang máy đi ra, Phùng Mật đang nhàm chán cắt móng tay tinh mắt thoáng nhìn cô, giống như chó lông xù tiến tới, nở một nụ cười mập mờ.
“Bác sĩ Từ, bữa trưa thế nào? Anh chàng đẹp trai kia đâu rồi? Sao không thấy anh ta đưa cô về? Aiza, anh ta làm công việc gì vậy? Vừa rồi tôi có thử kiểm tra, chiếc đồng hồ trên tay anh ta có thể nói là giá trên trời đấy, có bán tôi đi cũng chưa chắc đã mua được.”
Từ Tri Tuế dừng bước, mặt không chút biểu cảm: “Phùng Mật, tôi đột nhiên phát hiện bố mẹ cô đặt cho cô cái tên này rất đúng.”
“Hả? Là sao?” Phùng Mật chớp chớp mắt.
“Cô có thể nào đừng giống như con ong nhỏ cả ngày cứ ù ù ù bên tai tôi nữa được không? Đầu tôi sắp nổ tung rồi đấy.”
Phùng Mật bĩu môi, vẻ mặt ấm ức: “Thì người ta quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của cô mà, sao cô không cảm kích chút nào hết vậy?”
Từ Tri Tuế lườm cô ấy: “Cảm ơn cô nhé, vừa rồi ở căn tin cũng là cô nói lỡ miệng phải không?”
“Tôi cũng không cố ý, bác sĩ Bùi hỏi tôi là cô đi đâu, tôi mới….. Được rồi, lần sau tôi sẽ chú ý.” Phùng Mật bĩu môi quay về làm việc, sắp xếp lại bản ghi chép còn đang lộn xộn, thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng là ‘hạn hán quá thì chết héo còn ngập lụt quá thì chết đuối’ mà, lúc nào tôi mới có thể gặp được một anh chàng đẹp trai đây.”
Từ Tri Tuế lắc đầu, trở về văn phòng.
Nhắc đến Bùi Tử Dập, gặp lại anh ta là trong một buổi họp giao lưu với bệnh viện anh em ba năm trước.
Khi đó anh ta đã là một bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi nhất của bệnh viện số 9 thành phố, tuấn tú đẹp trai, tiền đồ mở rộng, chỉ cần mặc vest đứng trên bục phát biểu cũng đủ làm cho một đám đông y tá không thể rời mắt, sau khi kết thúc các cô ấy còn vây lại xin phương thức liên lạc của anh ta.
Tạ Thành Nghiệp và thầy của Bùi Tử Dập lúc đó là bạn cũ lâu năm, Tạ Thành Nghiệp bèn dẫn cô đi qua chào hỏi, hai người bởi vậy không thể tránh khỏi gặp mặt.
Sau ngày đó, hai người khôi phục liên lạc, không lâu sau Bùi Tử Dập thi vào khoa nhi của bệnh viện Trường Tế. Nghe nói bởi vì việc này mà mẹ Bùi thiếu chút nữa đã trở mặt với anh ta, trách anh ta không đi con đường gia đình đã trải sẵn, lại muốn tới bệnh viện Trường Tế nơi nhân tài đông đúc này làm đuôi phượng gì chứ.
Từ Tri Tuế biết, nguyên nhân trong chuyện này có lẽ có liên quan đến cô. Dù cô có chậm chạp thế nào cũng có thể nhận ra sự khác biệt trong cách anh ta đối xử với mình.
Nhưng cô vẫn lựa chọn lảng tránh, dù cô không thể khẩu thị tâm phi thì cũng không muốn chà đạp lên sự chân thành của bất kỳ ai.
Dẫu cho mọi người không thể lý giải được cách làm của cô. Một Bùi Tử Dập ưu tú như thế lại còn có gia cảnh tốt, hà cớ gì cô lại không chịu hạ thấp tư thái của mình?
Nhưng chỉ có chính cô biết, cô sợ nhìn thấy Bùi Tử Dập. Bởi vì vừa nhìn thấy anh ta, đoạn chuyện cũ đã phủ bụi kia lại bị khơi dậy. Vừa nhìn thấy anh ta, cô lại không kìm được nhớ đến thiếu niên như hình với bóng với anh ta trước kia.
Cô nghĩ, có lẽ đời này cô sẽ khó yêu thêm một người khác, nhưng nếu nhất định phải tìm một người bạn đời mới tính là hoàn chỉnh, cô hy vọng cô có thể tìm một người không liên quan đến quá khứ của mình.
–
Trong quán bar, ánh đèn ngũ sắc đan xen mờ ảo, nữ ca sĩ trẻ tuổi trên sân khấu đang hát một bản tình ca nhẹ nhàng. Dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, Tống Nghiễn men dọc theo ghế dài đi về phía trước, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Kỳ Nhiên lẻ loi ngồi ở bên quầy bar uống rượu, chai rượu trước mặt đã cạn đáy, hiển nhiên đã đợi rất lâu.
Gần như là đồng thời, Kỳ Nhiên cũng nhìn thấy anh ấy, giơ tay chào hỏi: “Ở đây.”
Tống Nghiễn ngồi xuống, cởi áo khoác đặt trên đùi, đánh giá chung quanh rồi nói: “Sao lại chọn một nơi như vậy? Có trầm lắng quá không?”
Đây là một nơi yên tĩnh, người tới uống rượu chỉ tán gẫu rồi thưởng thức âm nhạc, không có tiếng ồn ào của sàn nhảy. Kỳ Nhiên cảm thấy nơi này rất tốt, anh thật sự không thể thích ứng với môi trường ồn ào và âm nhạc đinh tai nhức óc ngoài kia.
Anh đẩy cái ly trước mặt về phía Tống Nghiễn: “Lần này nghỉ phép mấy ngày?”
“Ba ngày, sau khi nghỉ phép sẽ làm nhiệm vụ, chắc phải non nửa tháng không về được.”
Nói tới cũng là ý trời trêu ngươi, năm đó Kỳ Nhiên mong muốn thi vào học viện quân sự, nhưng đến cuối cùng phải từ bỏ lý tưởng để hướng tới hiện thực.
Còn Tống Nghiễn thì sao? Từ nhỏ anh ấy đã lập chí sau này trở thành một ông chủ lớn kiếm thật nhiều tiền, nhưng lúc học đại học lại trời xui đất khiến tham gia nghĩa vụ quân sự, trở thành một bộ đội đặc chủng vẻ vang, trải qua vài năm rèn luyện, bây giờ đã là đội trưởng của một chi đội.
Mái tóc ngắn lộn xộn năm đó luôn bị chủ nhiệm lớp ghét bỏ đã biến mất, thay vào đó là đầu đinh một tấc gọn gàng sạch sẽ, tư thế đứng cũng không còn xiêu vẹo, ánh mắt sắc bén, đâu đâu cũng toát ra vẻ lão luyện. Kỳ Nhiên nhìn anh ấy, đáy mắt lộ vẻ cực kỳ hâm mộ.
Tống Nghiễn uống một ngụm rượu, nhướng mày hỏi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì? Tên cuồng công việc như cậu lại không ở trong phòng nghiên cứu đầy ngột ngạt thì thật sự là hiếm thấy đấy.”
Kỳ Nhiên cười: “Sao, không có việc gì thì không thể rủ cậu ra ngoài uống rượu à?”
Tống Nghiễn bĩu môi: “Cũng không phải, chỉ là…… Ở trong điện thoại nghe giọng cậu lạ lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Kỳ Nhiên như có điều suy nghĩ, cúi đầu nhìn chất lỏng trong suốt trong ly, thấp giọng nói: “Hôm nay tôi gặp Từ Tri Tuế rồi.”
“Khụ…” Tống Nghiễn ngậm nửa ngụm rượu thiếu chút nữa phun ra, anh ấy lau khóe miệng, ánh mắt vô cùng kinh ngạc: “Cậu tìm cô ấy?”
Kỳ Nhiên trầm ngâm: “Bệnh viện Trường Tế, bây giờ cô ấy là bác sĩ ở đó.”
“Bệnh viện Trường Tế…” Tống Nghiễn vô thức nuốt nước miếng: “Đó không phải đơn vị của Bùi Tử Dập sao?”
Kỳ Nhiên uống một hơi cạn sạch ly rượu: “Đúng vậy, hôm nay lúc tôi đến đó tình cờ cũng gặp cậu ấy.”
Tống Nghiễn cũng uống một ngụm rượu, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, mãi một lúc sau vẫn chưa hoàn hồn lại: “Nói cách khác, Bùi Tử Dập đã sớm biết Từ Tri Tuế ở Trường Tế, cho nên cậu ta mới không ngại mạo hiểm bị dì Bùi đuổi ra khỏi nhà cũng muốn đổi đơn vị? Nhưng đâu thấy cậu ta nói gì với chúng ta…… Quả nhiên, liên quan đến phương diện tình cảm thì ai cũng ích kỷ.”
Bùi Tử Dập chuyển tới Trường Tế công tác là chuyện ba năm trước, về việc này, Tống Nghiễn cũng là vô tình biết được trong một lần trò chuyện với mẹ anh ta, lúc đó anh ấy còn cảm thấy kỳ quái, anh ta bỏ cả một tương lai đầy hứa hẹn ở bệnh viện số 9 thành phố chạy tới Trường Tế làm gì?
Bây giờ xem ra, e là anh ta đã sớm biết Từ Tri Tuế ở đó, cũng biết Kỳ Nhiên đang tìm cô, cho nên mới im lặng không nói gì.
Tống Nghiễn thở dài, không khỏi tiếc nuối nói: “Tôi nhớ trước kia quan hệ của cậu và Bùi Tử Dập rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả tôi, mọi người đều gọi các cậu là Song Tử Tinh của trường trung học số 6. Nhưng từ sau khi cậu ra nước ngoài… Tôi hỏi một câu không nên hỏi, có phải vì Từ Tri Tuế không?”
Kỳ Nhiên im lặng, anh ấy tiếp tục nói: “Chuyện tình cảm tôi vốn không tiện nói gì, nhưng chuyện năm đó tốt xấu gì tôi cũng từng chứng kiến. Năm đó Bùi Tử Dập cứ cho rằng Từ Tri Tuế có ý với cậu ta, tôi lại cảm thấy chưa chắc, tôi không tin thân là đương sự như cậu lại không cảm nhận được gì. Kỳ Nhiên, tôi chỉ hỏi một câu thôi, mấy năm nay cậu liều mạng tìm cô ấy, có phải bởi vì…”
“Phải.” Kỳ Nhiên trả lời vô cùng kiên định.
Tống Nghiễn bỗng nhiên nở nụ cười, nâng ly chạm cốc với anh: “Xem ra cuối cùng cậu cũng chịu đối mặt với cảm xúc thật của mình rồi.”