Chương 42
Chương 42
Từ Tri Tuế đi tới căn tin mới nhớ ra phần canh gà buổi sáng cô đã thêm muối hai lần, ba giờ sáng cho vào nồi hầm chậm thì thêm một lần, buổi sáng thức dậy trong lúc mơ mơ màng màng lại thêm một lần, vì ra ngoài quá vội nên cũng quên nếm thử mùi vị thế nào.
May mà Kỳ Nhiên còn uống hơn nửa bát trước mặt cô, thật sự đã hơi làm khó anh.
Nhưng điều này cũng chứng minh cô thật sự không có tài nấu nướng, lần sau vẫn nên vứt bỏ lòng trắc ẩn dư thừa của mình, đừng nghĩ đến việc đưa canh dinh dưỡng gì đó nữa, buông tha cho Kỳ Nhiên cũng buông tha cho chính cô.
Lấy cơm xong, cô chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống, còn chưa ăn được hai miếng thì Phùng Mật đã hùng hổ bưng khay cơm đi về hướng cô, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, nụ cười trên mặt khác với thường ngày, mang theo một loại phấn khích và vui mừng khó tả.
“Bác sĩ Từ, hỏi cô chuyện này nhé!” Phùng Mật ưỡn mặt cười ngây ngô, gắp một cái đùi gà thật to vào bát Từ Tri Tuế như muốn lấy lòng.
Đây không phải là phong cách thường ngày của cô ấy, vốn là một kẻ tham ăn thâm niên, Phùng Mật chưa chắp tay nhường thức ăn mình thích nhất cho ai bao giờ. Trong lòng Từ Tri Tuế lập tức rung lên hồi chuông báo động, nghĩ thầm đừng bảo cô gái này lại muốn hỏi cô tin đồn gì đó nhé.
Cô bình tĩnh gắp đùi gà bỏ lại bát cô ấy: “Không có công không hưởng lộc, cô hỏi trước đi, tôi sẽ cân nhắc xem có nên trả lời cô hay không.”
“Haha.” Phùng Mật chọc cơm trong bát, đáy mắt hiện lên vẻ thẹn thùng đầy khả nghi: “Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi cô thử anh lính vừa rồi nói chuyện với cô ở khu nội trú là ai vậy?”
“Cô đến khu nội trú làm gì?” Từ Tri Tuế dùng khóe mắt liếc nhìn cô ấy, điểm chú ý hơi lệch.
“Nhà tôi có người thân nằm viện nên tôi qua xem thử…. Aiza, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ấy rất đẹp trai! Thực sự là người lính trong mơ của tôi!”
“…Khụ khụ!”
Từ Tri Tuế bị cách dùng từ của cô ấy làm ho sặc sụa, uống hai ngụm canh mới bình tĩnh lại: “Cô thích cậu ấy à?”
“Là ‘vừa gặp đã yêu’ mới đúng!” Phùng Mật chống má chớp mắt, “Cho nên anh ấy đã có người yêu chưa?”
Từ Tri Tuế ăn ngay nói thật: “Chuyện này tôi thật sự không biết, cậu ấy là bạn học cấp ba của tôi, đã nhiều năm rồi không liên lạc.”
“Vậy cô hỏi thăm giúp tôi đi, từ lúc cha sanh mẹ đẻ tới giờ khó khăn lắm tôi mới gặp được vị khách nam làm trái tim tôi rung động, hạnh phúc nửa đời sau của tôi dựa cả vào cô đó.”
Phùng Mật ôm cánh tay cô làm nũng, Từ Tri Tuế bất đắc dĩ, nhưng cô không cưỡng lại được điệu bộ ân cần vừa xoa vai vừa bóp chân của cô gái này, cuối cùng đành phải đồng ý.
Cô không có thông tin liên lạc của Tống Nghiễn, trên đường về đang cân nhắc xem có nên gửi Wechat cho Kỳ Nhiên không, dù sao anh cũng là người duy nhất biết rõ mọi thứ về Tống Nghiễn.
Còn chưa tổ chức xong ngôn ngữ, cô đã bị Tạ Thành Nghiệp gọi tới văn phòng, đợi đến khi cô ra khỏi cửa phòng khám thì bệnh nhân đã xếp hàng dài chờ gọi số.
Cô từ bỏ ý định gửi Wechat, nghĩ bụng để lần sau đến thăm bệnh rồi trực tiếp hỏi anh chuyện này sẽ tốt hơn.
Ba ngày tiếp theo, ngày nào Từ Tri Tuế cũng bận đến tối mặt tối mũi.
Có lẽ là do sự cố y tế vẫn đang hot nên ngày càng nhiều người chú ý tới loại bệnh tâm thần trầm cảm này, các hot search liên quan cũng nằm trên top tìm kiếm mấy ngày liền, rất nhiều tài khoản chính thức cũng ngừng phổ cập khoa học. Bởi vậy khoa Y học tâm thể của bệnh viện Trường Tế càng được nhiều người biết đến, mấy hôm nay số người đến đăng ký tăng gấp đôi so với bình thường.
Từ Tri Tuế bắt đầu làm việc từ tám giờ sáng, cơm trưa cũng không có thời gian ăn, chờ cô lưu lại tình hình của tất cả bệnh nhân trong ngày hôm nay thì sắc trời bên ngoài đã sớm tối đen.
Để không quấy rầy Kỳ Nhiên nghỉ ngơi, cô từ bỏ ý định đến khu nội trú thăm anh.
Hôm nay thứ Bảy, cuối cùng cũng đến phiên Từ Tri Tuế được nghỉ.
Bảy giờ sáng, dưới sự thúc đẩy của đồng hồ sinh học, cô mở mắt ra, mơ mơ màng màng cho Thịt Viên ăn chút thức ăn cho mèo rồi lại nằm xuống chiếc giường nhỏ ấm áp của mình, lần nữa bị tin nhắn Wechat đánh thức đã là mười giờ rưỡi sáng.
Tối hôm qua cô đã đồng ý trưa nay sẽ đi ăn cơm với Tạ Thư Dục, ấy vậy mà nửa tỉnh nửa mê lại quên mất. Sau khi cúp điện thoại, cô như một cơn gió chạy vào toilet rửa mặt chải đầu, lúc xuống lầu thì xe của Tạ Thư Dục đã chờ ở cửa tiểu khu từ lâu.
Kể từ sau sự cố gây rối y tế, cả hai người đều bận rộn cho đến bây giờ, tuy rằng thỉnh thoảnh vẫn liên lạc qua Wechat nhưng cũng một thời gian rất lâu rồi không gặp mặt.
Tạ Thư Dục dẫn cô đến quán lẩu Trùng Khánh do bạn bè đề cử, nghe nói mùi vị rất ngon, bình thường rất khó đặt chỗ.
Nhưng khi nồi lẩu được bưng lên, nhìn lớp dầu đỏ dày đặc và nhiều ớt trôi nổi phía trên mặt nước, Từ Tri Tuế cảm thấy dạ dày co rút khó chịu, đã có thể tưởng tượng ra được dạ dày thủy tinh của cô sẽ kháng nghị với cô như thế nào.
Thấy cô nhìn chằm chằm nồi lẩu với vẻ mặt khó xử, Tạ Thư Dục hỏi: “Sao vậy? Em không thích ăn lẩu à?”
Từ Tri Tuế chần chừ trả lời: “Cũng không phải không thích, chỉ là cảm thấy hơi cay…”
“Vậy sao?” Tạ Thư Dục nói: “Tôi thì cảm thấy bình thường, chắc do mẹ tôi là người Xuyên Du* nên gia đình tôi đều thích ăn cay. Xin lỗi em vì đã không nghĩ đến khẩu vị của em, hay là chúng ta đổi quán khác nhé?”
(*Xuyên Du: Tứ Xuyên và Trùng Khánh)
“Không cần đâu.” Từ Tri Tuế ngăn cản động tác trả tiền của anh ta: “Bỏ đi, tới cũng tới rồi, đừng chạy tới chạy lui phiền phức nữa.”
Tạ Thư Dục cũng không kiên trì nữa, bảo cô nếu cảm thấy cay thì nhúng vào nước trong. Nhưng mà tác dụng cũng không lớn, dạ dày Từ Tri Tuế dưới tác động kép của dầu và ớt cay lại càng thêm yếu ớt, ăn chưa được mấy miếng cô đã lấy lý do giảm béo để đặt đũa xuống.
Trong lúc nhàm chán, cô chống cằm nhìn quanh bốn phía, phát hiện hôm nay người đến trung tâm thương mại rất nhiều, nếu không phải bọn họ tới sớm thì e là lúc này cũng phải xếp hàng ở bên ngoài.
Tạ Thư Dục cười cười, gắp cho cô một miếng thịt bò cay: “Chắc vì hôm nay là đêm giao thừa, thanh niên bây giờ đều thích tham gia náo nhiệt.”
“Hả?”
Từ Tri Tuế nhìn điện thoại di động, kinh ngạc phát hiện hôm nay đúng là 31 tháng 12, cũng trách cô trong khoảng thời gian này quá bận rộn, chỉ nhớ là thứ Bảy cô được nghỉ chứ hoàn toàn quên mất một năm mới sắp tới.
Đêm giao thừa……
Đêm giao thừa……
Đó không phải là… ngày giỗ của dì Thư Tĩnh sao?
Sắc mặt Từ Tri Tuế từ từ trầm xuống, hoàn toàn không để ý đến ớt dính đầy trên miếng thịt bò mà nuốt xuống.
Sau bữa trưa, Tạ Thư Dục đề nghị đi xem phim. Đang xếp hàng kiểm vé thì anh ta nhận được một cuộc điện thoại, nói phòng nghiên cứu tạm thời có việc gấp phải trở về một chuyến, còn chưa kịp đưa Từ Tri Tuế về nhà đã vội vã đi thang máy đến bãi đỗ xe.
Đại sảnh rạp chiếu phim nhốn nháo đông đúc, từng đôi tình nhân quấn quýt như keo như sơn, Từ Tri Tuế ngồi trên ghế lạnh có chút dở khóc dở cười.
Một đêm giao thừa tốt đẹp và cô đã bị bỏ rơi một cách khó hiểu, rốt cuộc là công việc thế nào mà thậm chí còn bận hơn cả bác sĩ vậy nhỉ.
Có điều như vậy cũng tốt, cô cũng không cần miễn cưỡng cười vui trước mặt Tạ Thư Dục nữa.
Trả lại vé xem phim, Từ Tri Tuế lên tàu điện ngầm trở về Trường Tế, cô tìm cho mình cái cớ là có tư liệu bị rơi ở văn phòng nên về tìm thử, nhưng khi đến bệnh viện cô lại không bước vào cửa phòng khám bệnh mà đi thẳng đến khu nội trú.
Từ thang máy bước ra, Từ Tri Tuế đi lướt qua một người phụ nữ có dáng người yểu điệu ở trên hành lang, mùi nước hoa thanh nhã trên người đối phương hấp dẫn sự chú ý của cô.
Cô nhớ mang máng, cách đây không lâu cô có đi dạo ở trung tâm thương mại thì có một chị gái bán hàng đã giới thiệu cho cô loại nước hoa Eau de Libre của Yves Saint Laurent, nếu cô nhớ không lầm thì chắc là cái tên này.
Cô vô thức quay đầu lại, chỉ thấy dáng vẻ người phụ nữ che mặt khóc nức nở.
Có lẽ là người nhà bị bệnh, Từ Tri Tuế thản nhiên nghĩ.
Đi vào phòng bệnh, bên trong có thêm một bó hoa tươi và mấy giỏ hoa quả, Kỳ Nhiên ngồi bắt chéo chân trên sô pha, lông mày nhăn lại, khóe môi mím chặt tỏ rõ sự bực dọc của anh lúc này.
Thay vì mặc bộ quần áo bệnh nhân nhợt nhạt thì lúc này anh đang mặc một chiếc áo khoác đen, rõ ràng là vừa từ bên ngoài trở về.
Mùi nước hoa lưu lại trong không khí khiến Từ Tri Tuế nhíu mày, hình như cách đây không lâu có người khác đến phòng bệnh này.
Cô gõ cửa, đi vào: “Hôm nay đã khá hơn chưa?”
Kỳ Nhiên nghe vậy ngẩng đầu, nếp nhăn trên lông mày nhanh chóng rút đi, thay vào đó là nụ cười ôn hòa trên khóe môi: “Hôm nay không phải em được nghỉ à, sao có thời gian tới đây vậy?”
“Chỉ là… về lấy chút đồ thôi.” Từ Tri Tuế chắp hai tay sau lưng, có chút khó hiểu vì sao anh lại biết thời gian sắp xếp ca của mình.
Cô quan sát bó hoa tươi bày trên bàn, làm bộ lơ đãng hỏi: “Vừa có bạn tới thăm à?”
“Không phải bạn bè quan trọng gì.” Kỳ Nhiên đặt bó hoa kia vào góc, “Đi ngang qua đây nên tiện đường ghé thăm anh thôi.”
“Ồ…”
Từ Tri Tuế gật đầu, ánh mắt lại đánh giá phòng bệnh. Mấy ngày không tới, trên bàn trà trước mặt đã chất đầy văn kiện và các loại sách, tuy rằng đặt ngay ngắn trật tự, nhưng hiển nhiên là cho dù dưỡng thương thì Kỳ Nhiên cũng không để cho mình nhàn rỗi.
Đang muốn mở miệng nói gì đó, phía sau vang lên tiếng gõ cửa, y tá trưởng dẫn theo một nhóm y tá đến kiểm tra phòng theo thường lệ.
Y tá trưởng mỉm cười với cô, trên khuôn mặt hòa ái có nếp nhăn nhàn nhạt: “Ơ, bác sĩ Từ tới rồi à?”
Từ Tri Tuế cũng cười đáp lại: “Đúng vậy, tôi qua đây thăm bạn.”
Y tá trưởng nói: “Vậy cô nên quản lý người bạn của cô nghiêm khắc vào! Nói mấy trăm lần là kêu cậu ấy nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt nhưng không nghe, ngày nào cũng chạy đến phòng khám của các cô. Hôm nay còn ghê gớm hơn, chưa báo cáo gì mà đã tự ý rời khỏi bệnh viện. Nếu xảy ra chuyện gì, chúng tôi thật sự không chịu nổi trách nhiệm này đâu.”
“Được, vậy lần sau tôi nhất định sẽ báo cáo với mọi người.” Kỳ Nhiên lắc đầu cười nhạt, ít nhiều có chút bất đắc dĩ cầu xin tha thứ.
Y tá trưởng vừa ghi chép vừa mắng anh: “Chuyện này đâu đơn giản là báo cáo? Thanh niên các cậu không biết yêu quý bản thân gì cả. Tôi không nói được cậu thì để bác sĩ Từ quản cậu đi, lời cô ấy nói chắc cậu nghe răm rắp ấy chứ!”
Giọng điệu mập mờ của y tá trưởng khiến một nhóm y tá phía sau che miệng cười trộm, Kỳ Nhiên chỉ cười không nói gì, đáy mắt cũng mang theo vài phần vui vẻ.
Điều này làm cho Từ Tri Tuế ít nhiều có chút không được tự nhiên, cô đương nhiên biết Kỳ Nhiên đã đi đâu, những ngày quan trọng như vậy cô có thể nhớ tới, anh càng không quên được.
Y tá trưởng đi rồi, Kỳ Nhiên để ý thấy Từ Tri Tuế thỉnh thoảng lại ôm bụng, quan tâm rót cho cô ly nước nóng. Từ Tri Tuế nói tiếng cám ơn, thuận thế ngồi xuống sô pha, lúc này mới tiếp tục đề tài vừa rồi, hỏi: “Anh cứ chạy đến phòng khám của tôi làm gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là mấy ngày nay em không tới nên muốn đi thăm em thôi.” Kỳ Nhiên vào toilet thay lại bộ quần áo bệnh viện, lúc đi ra hai cúc áo trên cùng vẫn chưa cài lại, để lộ một mảng lớn trước ngực và xương quai xanh.
Từ Tri Tuế vô thức dời tầm mắt, tay cầm ly lặng lẽ siết chặt: “Vậy sao tôi không thấy anh?”
“Anh thấy em bận rộn nên không quấy rầy.”
“Ồ…”
Từ Tri Tuế tiếp tục cúi đầu uống nước, một lát sau cảm giác được bên kia sô pha lún xuống, Kỳ Nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêm túc bóc một quả quýt trên bàn.
Anh ngồi quá gần, khuỷu tay đôi khi lại cọ qua áo khoác của cô, vô duyên vô cớ sinh ra một cảm giác mập mờ khiến người ta mơ màng.
Từ Tri Tuế càng không yên lòng, không biết là nhiệt độ điều hòa quá cao hay cốc nước trong tay quá nóng, cô cảm thấy gò má mình bắt đầu hơi nóng lên, hô hấp cũng rối loạn, mượn động tác rót nước ngồi dịch sang bên cạnh một chút.
“Vết thương sau lưng anh thế nào rồi? Còn đau không?” Từ Tri Tuế tìm chuyện để nói.
Kỳ Nhiên kiên nhẫn xé mấy sợi trắng trên quả quýt: “Thỉnh thoảng đụng phải sẽ đau, thời gian còn lại thì không sao, chỉ là chưa thể dùng sức.”
Từ Tri Tuế gật đầu, nhanh chóng nhớ ra chuyện Phùng Mật nhờ cô, ấp úng nói: “À thì, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”
“Ừ.”
“Tống Nghiễn… cậu ấy có người yêu chưa?”
“….”
Kỳ Nhiên chợt ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt bỗng chốc lạnh đi khiến da đầu Từ Tri Tuế tê dại, cô vội vàng xua tay giải thích: “Không phải, tôi chỉ hỏi thăm thay đồng nghiệp thôi, anh đừng nghĩ nhiều.”
Trái tim Kỳ Nhiên thoáng buông lỏng, lúc này mới nhếch môi cười cười: “Em khẩn trương như vậy làm gì?”
“Tôi nào có.” Từ Tri Tuế rũ mắt, cũng không hiểu tại sao mình lại chột dạ.
“Người như cậu ấy cả ngày chỉ ở trong quân đội, làm sao có người yêu được chứ. Gia đình cậu ấy cũng sốt ruột, có sắp xếp cho cậu ấy đi xem mắt vài lần, nhưng bởi vì nguyên nhân công việc nên gặp ít xa nhiều, cuối cùng đều tan rã trong không vui. Sao vậy, đồng nghiệp của em thích cậu ấy à?”
“Cũng tựa tựa vậy, muốn xin thông tin liên lạc của cậu ấy.”
“Để anh gửi cho em.”
……
Hai người câu được câu không trò chuyện, một lát sau, có y tá đi vào thông báo cho Kỳ Nhiên đến chỗ bác sĩ thay thuốc. Từ Tri Tuế nhìn đồng hồ nói muốn đi, Kỳ Nhiên lại đè bả vai cô lại, đặt một quả quýt đã bóc sạch vào lòng bàn tay cô.
“Chờ anh, về nhanh thôi.”
Từ Tri Tuế ngồi im bất động, lẳng lặng nhìn anh đi theo y tá ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi anh đi, căn phòng trống trải có vẻ yên tĩnh lạ thường, Từ Tri Tuế nhàn rỗi lật xem sách vở anh đặt trên bàn trà.
Phần lớn là luận văn và báo cáo liên quan đến lập trình điện tử, toàn bộ nội dung tiếng Anh, một chuỗi đại từ chuyên nghiệp dài mà phức tạp khiến mắt cô choáng váng, xem được một lúc thì cơn buồn ngủ ập đến, cô thay đổi tư thế thoải mái, dựa vào sô pha nhắm mắt lại.
Kỳ Nhiên từ phòng thay thuốc trở về thì nhìn thấy cô cuộn mình trên sô pha nho nhỏ, đầu gối lên áo khoác ngoài của anh, trong lúc ngủ bàn tay vẫn ôm dạ dày, mày cau lại, vẻ mặt rất đau khổ.
Anh đi tới, ngồi xổm xuống gạt mái tóc trên trán cô ra, cứ lẳng lặng nhìn cô như thế.
Lúc cô ngủ thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, lông mi khẽ run, hô hấp đều đều, cũng rút đi vẻ ngụy trang kiên cường và lạnh lùng thường ngày, có thêm chút bóng dáng của thiếu nữ.
Khóe miệng Kỳ Nhiên bất giác nhếch lên, không kìm được lòng cúi người khẽ hôn lên trán cô.
Người trên sô pha hơi nhúc nhích, trong miệng nức nở một tiếng, nhưng không tỉnh lại. Kỳ Nhiên cảm thấy may mắn, đồng thời trong lòng lại sinh ra vài phần mất mát, nếu cô phát hiện thì liệu còn đẩy anh ra như trước đây không?
Đêm qua anh vừa xem xong bộ truyện tranh của cô, nỗi áy náy và hối hận ùn ùn kéo đến, cũng chính vào lúc này anh mới chính thức hiểu được mình đã từng bỏ lỡ thứ gì, đó là một trái tim chân thành rực lửa mà cô gái này đã dâng đến trước mặt anh.
Nếu như lúc ấy anh kiên định hơn, cũng không do dự như thế, thì có lẽ hôm nay bọn họ đã như hiện tại.
Thế nhưng quá khứ không thể thay đổi, hối hận đã không còn kịp, hiện tại điều duy nhất anh có thể làm là toàn tâm toàn ý yêu thương cô.
……
Khi Từ Tri Tuế tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài đã tối, cô phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trắng tinh, áo khoác trên người chưa cởi, chăn đắp kín mít. Mà chủ nhân ban đầu của chiếc giường này lại ngồi trên ghế bảo vệ, lẳng lặng lật xem báo cáo của anh, sắc mặt hơi trắng bệch.
Nghe thấy động tĩnh trên giường, anh ngước mắt nhìn qua: “Tỉnh rồi à?”
Từ Tri Tuế chống người ngồi dậy, trong mắt hiện lên vẻ xấu hổ, một người khỏe mạnh như cô sao lại đi chiếm chỗ của bệnh nhân cơ chứ, nhưng…
Cô nhớ rõ cô đang ngủ trên sô pha mà, sao bây giờ lại nằm trên giường?
Câu trả lời rất rõ ràng, cô bất giác đỏ mặt, lấy tốc độ nhanh nhất mang giày vào rồi đứng dậy: “Xin lỗi, chắc là tôi quá mệt mỏi, ngồi chờ rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.”
Kỳ Nhiên nhìn cô cười: “Không sao, cũng trách anh đi lâu quá.”
Từ Tri Tuế càng xấu hổ tợn.
Đồng hồ treo tường chỉ hướng sáu giờ tối, cô chợt nhớ ra hôm nay Thịt Viên ở nhà một mình nên có chút không yên tâm, vừa lúc cô cũng nán lại đây khá lâu rồi, bèn vén lại tóc bên tai, nói: “Tôi về trước đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Chờ chút.” Kỳ Nhiên gọi cô lại, lấy một hộp thuốc trong túi áo khoác ra: “Đây là thuốc anh vừa tìm bác sĩ kê cho em, sau này đừng ăn quá nhiều thức ăn kích thích, không tốt cho dạ dày.”
Mẹ anh cũng bởi vì nguyên nhân này mới qua đời, cho nên anh rất nhạy cảm với chuyện này, càng sợ cô sẽ không quan tâm đến bản thân, càng thêm tra tấn.
Từ Tri Tuế nhận lấy, trong lòng nổi lên gợn sóng, nhưng cũng chỉ thản nhiên nói: “Cảm ơn anh.”
Từ phòng bệnh đi ra, Từ Tri Tuế và y tá vừa đổi ca cười chào hỏi. Lúc đi ngang qua phòng làm việc của bác sĩ, nghe thấy bên trong có người lắc đầu thở dài.
“Tôi chưa từng gặp bệnh nhân nào không biết yêu quý thân thể như thế, vết thương khó khăn lắm mới khép lại, vừa mới thay thuốc cho cậu ta xong, trở về không biết làm gì mà lại khiến cho vết thương hở ra. Chảy bao nhiêu là máu, hại tôi phải đổi thuốc cho cậu ta lần nữa…”
Từ Tri Tuế yên lặng lắng nghe, trái tim không hiểu sao lại đau theo.