Chương 65
Chương 65
Cùng với những cơn mưa phùn dai dẳng, thời gian dần dần bước sang tháng Tư.
Trước và sau tiết Thanh Minh, thủ đô luôn phải trải qua cái rét đậm cuối xuân, những ngày lộng gió gần đây đưa cả thành phố trở về cái lạnh thấu xương của tháng Mười hai mùa đông khắc nghiệt.
Mấy ngày đó, câu nói nhiều nhất mà Từ Tri Tuế nói với Kỳ Nhiên là —— em không chết lạnh trong trời đông giá buốt, nhưng lại chết rét trong gió lớn cuối xuân. Kỳ Nhiên nghe xong chỉ mỉm cười không nói gì, sáng sớm ra ngoài lại yên lặng ôm cô vào lòng, dùng cơ thể của mình chắn gió cho cô.
Do thay đổi ca làm việc nên tiết Thanh Minh Từ Tri Tuế có hai ngày nghỉ, điều này cũng giúp cô có được chút thời gian nghỉ ngơi sau một tháng xoay mòng mòng.
Xế chiều ngày nghỉ, Tần Di nghỉ phép về Bắc Kinh, hẹn cô cùng ăn cơm tối, Từ Tri Tuế vui vẻ đồng ý.
Buổi chiều bệnh nhân rất ít, vốn đến giờ tan ca là có thể quẹt thẻ rời đi, không ngờ tạm thời có một cô bé gầy gò tiều tụy đi vào, đại khái là trong lòng quá nhiều tâm sự, sau khi nhìn thấy bác sĩ thì không nhịn được nữa mà sụp đổ bật khóc. Đối mặt với sự ân cần hỏi thăm bệnh tình của Từ Tri Tuế, cô bé lại đau khổ không nói nên lời.
Từ Tri Tuế đành phải trấn an trước, chờ cô bé ổn định tâm trạng rồi mới tiến hành kiểm tra. Chờ làm xong mọi thứ, cô thay áo blouse trắng rồi thu dọn xuống lầu, Tần Di đã ở trong xe đợi gần một tiếng, nằm sấp trên tay lái sắp ngủ thiếp đi.
“Bác sĩ Từ, lần sau cậu đừng chuyên nghiệp như vậy được không? Khoa của cậu cũng đâu phải chỉ có một mình cậu, thỉnh thoảng tan làm sớm một chút cũng không xảy ra tai nạn chết người đâu.” Thấy Từ Tri Tuế mở cửa ghế lái phụ, Tần Di xoa xoa cái cổ đau nhức oán giận nói.
Từ Tri Tuế thu ô lại, phủi nước mưa trên ô, ngồi vào nói: “Aiz, hết cách rồi, bệnh nhân vừa rồi rất đáng thương, tuổi còn nhỏ nhưng đã phiêu bạt phương xa, trong nhà còn có bố mẹ trọng nam khinh nữ chèn ép. Thân làm bác sĩ như bọn tớ, lúc này nên dành cho cô bé chút quan tâm nhân văn chứ đúng không?”
Vẻ mặt Tần Di bất đắc dĩ: “Vậy cậu cũng thương hại bạn thân của cậu đi, lần nào tớ đến cũng phải đợi một hai tiếng, đến mấy ông chú bảo vệ còn thấy xót cho tớ nữa đấy. Này tớ bảo, sếp Kỳ nhà cậu chưa từng oán giận sao?”
Sau hôm xác định quan hệ với Kỳ Nhiên, Từ Tri Tuế đã khai báo tình huống của mình với bạn thân. Lúc đó Tần Di đang đi công tác, hai người chỉ có thể gọi điện thoại liên lạc, nghe Từ Tri Tuế nói xong quyết định của mình, Tần Di không hề kinh ngạc mà dùng giọng điệu của người từng trải cảm thán: “Đầu óc cậu cuối cùng cũng hoạt động bình thường rồi đấy, đổi lại là người khác khi biết người mình thầm mến nhiều năm cũng yêu mình, người ta vui mừng còn không kịp. Cũng chỉ có cậu là tự mình cố chấp lâu như thế. Được rồi, không cần cảm ơn tớ đâu, lúc nào có tin mừng thì nhớ cho tớ một bao lì xì dày một chút là được.”
Lúc ấy Từ Tri Tuế nghe xong chỉ cảm thấy mờ mịt, tới tận bây giờ cũng không hiểu rốt cuộc cô ấy đã giúp gì cho cô.
Cô thắt dây an toàn, nói: “Không đâu, lúc trước tớ còn bận rộn hơn nữa, anh ấy thường phải chờ tới hai ba tiếng, nhưng chưa bao giờ phàn nàn với tớ một câu. Chỉ cần anh ấy có máy tính bên cạnh, ở trên xe cũng có thể giải quyết công việc.”
Tần Di ngửi thấy mùi thức ăn cho chó, yên lặng liếc mắt: “Vậy hôm nay tớ với cậu hẹn nhau ra ngoài, cậu ấy không ghen chứ?”
“Không đâu.” Từ Tri Tuế lấy di động ra, nhanh chóng gõ gì đó vào khung chat, cúi đầu nói: “Hôm nay anh ấy có cuộc họp, phải đến tối mới kết thúc.”
“Hai tên cuồng công việc!” Tần Di xoay tay lái, lái xe ra bãi đỗ xe.
Từ Tri Tuế cất di động, nghiêm túc nói: “Bà chủ Tần, cậu còn không biết xấu hổ nói tớ à? Là ai hai tháng rồi mới về thủ đô? Nếu cậu còn không về nữa, tớ sẽ quên mất cậu trông như thế nào đấy.”
Tần Di cười nhạo: “Thôi đi, ngày nào tớ cũng lướt vòng bạn bè, trừ phi cậu chặn tớ, nếu không cậu muốn quên tớ cũng khó! Chẳng phải vì năm nay nhiều ngày tốt nên người kết hôn cũng nhiều theo sao? Vì tương lai của chị đây, lên núi đao xuống biển lửa tớ cũng phải đi!”
Nửa năm trước, công ty của Tần Di tổ chức một hôn lễ cho một ảnh đế nổi tiếng, cũng dựa vào độ hot của ngôi sao này thành công đột phá khỏi ngành, từ đó trở nên nổi tiếng, quy mô công ty ngày càng lớn mạnh.
Trong hai năm qua tiếp xúc với không ít khách hàng VIP, vì thỏa mãn nhu cầu của khách hàng, cô ấy không thể không chạy khắp nơi, tuy rằng yêu cầu cao nhưng thù lao nhận lại không ít.
Từ đó Tần Di dấn thân vào con đường tươi sáng ‘Hướng tới tiền và kiếm được nhiều tiền’, hơn nữa còn một đi không quay đầu lại.
Từ Tri Tuế nói: “Vậy sao lần này cậu có thời gian nghỉ phép nửa tháng?”
Tần Di liếc nhìn cô, đặt tay lên trán cô: “Quả nhiên phụ nữ đang yêu chỉ số thông minh bằng không.”
“Là sao?”
“Cậu ngốc à! Tháng này tiết Thanh Minh, ai tổ chức hôn lễ vào tháng này cơ chứ!”
Từ Tri Tuế: “… Coi như tớ chưa nói gì đi.”
Trời mưa kẹt xe, hai người tìm nhà hàng gần đó ăn cơm. Đã lâu không gặp, hai cô bạn thân có không ít chuyện muốn buôn với nhau.
Nhưng không khí giữa hai người lại có chút bất đồng so với lúc trước.
Lúc trước các cô cũng thích tán gẫu, chẳng qua đa số thời gian là Tần Di nói, Từ Tri Tuế thì mỉm cười lắng nghe.
Còn bây giờ đổi lại là cô nói nhiều hơn, nụ cười cũng không còn mang nhiều suy tư, sẽ cùng Tần Di cà khịa mấy vị khách hàng kỳ lạ, cũng sẵn sàng chia sẻ cuộc sống của mình, tùy ý nói một câu đùa giỡn là có thể chọc cho nhau ôm bụng cười to.
Tần Di uống xong ngụm cuối cùng trong ly, nhìn Từ Tri Tuế cảm khái: “Tuế Tuế, tớ phát hiện gần đây cậu thay đổi rất nhiều, cả người cứ tươi tắn hẳn ra. Vừa rồi có một khoảnh khắc, tớ hoảng hốt cảm thấy chúng ta như trở lại thời cấp ba, đã lâu rồi không thấy cậu cười vui vẻ như vậy.”
Từ Tri Tuế cụp mắt cười nhạt: “Vậy sao? Chắc là gần đây tâm trạng tốt hơn nên trạng thái sẽ khác.”
Sáng sớm hôm qua, mấy đồng nghiệp trong khoa cũng nói với cô như vậy, Từ Tri Tuế cũng nhận ra hình như mình ngày càng cởi mở, ngày càng yêu thế giới này một lần nữa.
Đương nhiên, thay vì nói đây là thay đổi, không bằng nói cô đang từ từ tìm về chính mình trước kia.
Cô nghĩ cô may mắn hơn nhiều người bị trầm cảm, bởi vì cô có sự đồng hành và hỗ trợ của những người thân thiết nhất.
Kỳ Nhiên còn quan tâm đến bệnh tình của cô hơn công việc của anh. Gần đây, chỉ cần có thời gian là anh sẽ thay đổi cách nấu ăn cho cô, cùng cô làm chuyện cô thích, cố gắng hết sức để dỗ cô vui vẻ.
Đôi khi nửa đêm nổi hứng, anh sẽ cùng cô xem một bộ phim tình cảm lãng mạn; đôi khi vào cuối tuần nhàn hạ, anh sẽ dẫn cô đi du sơn ngoạn thủy, thả lỏng tâm tình; đôi khi lại đến trung tâm thương mại mua sắm, dùng quần áo giày dép mỹ phẩm để đổi lấy nụ cười của giai nhân.
Nhưng phần lớn thời gian anh vẫn tin tưởng vững chắc vào lý thuyết ‘sản sinh dopamine’ kia của mình, thích dùng ‘bài thể dục nhịp điệu của các đôi tình nhân’ để mang lại cho cô trải nghiệm hạnh phúc cực hạn.
Thời gian về lâu về dài, Từ Tri Tuế không ngừng than phiền về thể lực vô tận của anh, cũng hết lần này đến lần khác cầu xin anh thương xót, nhưng chỉ đổi lấy sự trừng phạt đầy hưng phấn của anh, vùng da dưới cổ trải đầy những vết hôn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lý thuyết dopamine này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất gần đây chất lượng giấc ngủ của cô đã được cải thiện, buổi tối không cần thuốc ngủ cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
……
Ăn cơm tối xong, hai cô bạn thân đi tới trung tâm thương mại đốt tiền, cho đến khi túi mua sắm trong tay nhiều đến mức không cầm thêm được nữa, hai người mới hài lòng quyết định về nhà.
Bên phía Kỳ Nhiên cũng vừa kết thúc một ngày làm việc, gọi điện thoại hỏi Từ Tri Tuế địa chỉ, đi đường vòng tới đón cô về nhà.
Hai người cầm ô đứng chờ ở đầu đường, dưới cơn mưa đêm, ánh đèn neon càng trở nên mờ nhạt, chiếc xe màu đen từ từ xuất hiện trong màn mưa, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông cũng dần hiện rõ theo khoảng cách rút ngắn.
Tần Di thở dài bùi ngùi: “Hâm mộ cậu thật đấy, cuối cùng vẫn có thể ở bên người mình thích thời niên thiếu, không như tớ lúc đi học chẳng thích lấy một ai, sau đó có yêu đương mấy lần nhưng cũng chỉ chớp nhoáng, hiện tại ngày nào cũng bị gia đình giục kết hôn, đến tận bây giờ tớ cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì.”
Từ Tri Tuế khoác tay cô ấy cười khẽ: “Phụ nữ trước khi gặp được tình yêu đích thực luôn cân nhắc xem mình thích người thế nào, có thể là đối xử tốt với mình, giàu có hoặc là đẹp trai, nhưng khi chân mệnh thiên tử xuất hiện, tất cả tiêu chuẩn đều bị phá vỡ vì anh ta, người khác có tốt hơn nữa cũng không gì hơn người này. Hơn nữa, điều kiện tốt như cậu thì cần gì phải gấp gáp? Sau này kiểu gì cũng gặp được người thích hợp.”
Tần Di gật đầu, đồng ý sâu sắc: “Cũng đúng, chờ chị đây kiếm đủ tiền rồi, đàn ông kiểu gì mà không có? Đến lúc đó chó săn chó sữa gì mà chẳng ngoan ngoãn mắc câu.”
Nói tới đây, cô ấy quay đầu lại hỏi: “Sếp Kỳ nhà anh thuộc loại nào?”
“Anh ấy à? Có tiền có ngoại hình còn đối xử tốt với tớ, cậu nói xem anh ấy thuộc loại nào?”
Tần Di suy nghĩ giây lát: “Ừ, chắc là…kiểu nam chính chạy trốn khỏi Tấn Giang.”
“……”
Kỳ Nhiên từ trên xe bước xuống, mở ô vòng tới trước mặt hai người: “Cười vui vẻ thế, đang nói chuyện gì vậy?”
Tần Di liếc nhìn Từ Tri Tuế, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm: “Không có gì, đang nói bữa cơm cậu nợ tôi định khi nào thì trả?”
Kỳ Nhiên nhận lấy túi mua sắm trong tay Từ Tri Tuế, ôm người về dưới ô của mình, cười cười nói: “Lần sau, nhất định.”
“Được, cậu nói lần sau thì lần sau.” Tần Di nhìn đồng hồ đeo tay, khoát tay nói: “Được rồi, tôi trả người cho cậu đấy, tôi không ở lại đây ăn cẩu lương của hai người nữa.”
Chờ Tần Di trở về bãi đỗ xe, Từ Tri Tuế mới muộn màng nhận ra chút kỳ lạ trong cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người họ, cô kéo cánh tay Kỳ Nhiên hỏi: “Hai người các anh dùng ám ngữ gì vậy? Sao em nghe không hiểu?”
Kỳ Nhiên đặt nắm tay bên môi ho khan một tiếng: “Không có gì, chỉ là cô ấy từng giúp anh một việc thôi.”
Từ Tri Tuế muốn hỏi Tần Di có thể giúp gì cho anh, nhưng vừa mở cửa ghế lái phụ ra đã thấy một nhóc con lông xù nằm trên ghế lái phụ.
“Con mèo này… ở đâu ra vậy?” Cô mờ mịt nhìn về phía Kỳ Nhiên đang che dù cho cô.
Kỳ Nhiên nở nụ cười, thần bí nói: “Em lên xe trước đã, bả vai ướt hết rồi.”
Từ Tri Tuế hoàn hồn, cẩn thận ôm con mèo nhỏ trên ghế vào lòng, nghiêng người ngồi vào.
Mèo sữa nhỏ chỉ to bằng bàn tay của đàn ông, màu lông sáng bóng, cái đầu nhỏ tròn trịa, có lẽ là cảm thấy lạnh nên liên tục dụi vào lòng Từ Tri Tuế. Cô chưa từng ôm con mèo nào nhỏ như vậy, yêu thích không thể buông tay, lại cứng người không dám lộn xộn, sợ làm nó đau.
Chờ Kỳ Nhiên ngồi xuống ghế lái, cô lại lên tiếng: “Rốt cuộc nó ở đâu ra vậy? Nhỏ xíu thế này, đã đủ tháng chưa?”
Kỳ Nhiên nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, ngón tay gãi gãi đầu mèo con: “Nó là con của Porsche.”
“Hả!?” Từ Tri Tuế kinh ngạc, nhìn mèo con trong lòng, lại nhìn anh: “Porsche mang thai à? Sinh được mấy con?”
“Phát hiện nó mang thai lúc tết Âm lịch, chỉ sinh được hai con, một con khác Dữu Dữu giữ lại rồi.”
“Vậy con này em có thể nuôi không?” Từ Tri Tuế dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh.
“Tất nhiên.”
Từ Tri Tuế vuốt lông cho nhóc con trong lòng: “Vậy chúng ta đặt tên cho nó nhé.”
Kỳ Nhiên khởi động xe: “Được, em quyết định đi.”
……
Dọc đường đi, Từ Tri Tuế cứ xoắn xuýt chuyện đặt tên cho con mèo sữa, cũng lên mạng tìm kiếm vài cái tên nhưng không hài lòng lắm, cuối cùng quyết định tiếp tục phong cách đặt tên của Kỳ Dữu, hệ thống lại các loại xe Kỳ Nhiên yêu thích, chọn ra chiếc xe trị giá mấy trăm triệu, gọi nó là Bugatti.
Mưa xuân kéo dài dai dẳng, hệt như màn sương mềm mại, càng giống bàn tay của người tình phất qua gò má, triền miên cảm động. Xe lái vào gara ngầm của tiểu khu, chênh lệch nhiệt độ quá mạnh làm cho cửa sổ xe thủy tinh phủ kín một tầng hơi nước mờ mịt.
Lúc thu dọn đồ đạc xuống xe, Kỳ Nhiên nhận được điện thoại, nâng cằm ý bảo Từ Tri Tuế xuống xe trước, bản thân thì khóa xe lại rồi chậm rãi đi theo phía sau cô.
“Vâng, con biết rồi.”
“Ngày mai sao? Được, lát nữa con sẽ hỏi cô ấy.”
“Đừng làm hoành tránh quá, cứ gọi hai vợ chồng Dữu Dữu về là được rồi, kẻo lại làm cô ấy hoảng sợ.”
“Được, quyết định vậy đi.”
……
Sau khi cúp điện thoại, Từ Tri Tuế thuận miệng hỏi: “Ai vừa gọi cho anh vậy?”
“Bố anh.”
“Ồ, nói chuyện gì?” Lúc này Từ Tri Tuế vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của sự việc, chỉ một lòng tập trung vào mèo con trong lòng.
“Ông ấy bảo ngày mai anh nhất định phải đưa em về nhà ăn cơm.”
“…” Giống như sấm xuân vang dội trên mặt đất, Từ Tri Tuế ngẩng đầu nhìn anh: “Đến nhà anh? Ăn cơm?”
Dường như Kỳ Nhiên đã sớm đoán được phản ứng của cô, anh chỉ bất đắc dĩ mỉm cười, nắm tay cô trong lòng bàn tay: “Sao vậy? Vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng à? Hai chúng ta đã ở bên nhau đủ lâu rồi, em không định cho anh một danh phận sao?”
“Cũng không phải… nhưng hai ngày nay là tiết Thanh minh, đến nhà anh như vậy liệu có thích hợp không?”
“Không sao, chỉ là ăn một bữa cơm thôi, vừa lúc Dữu Dữu cũng muốn gặp em.”
“…”
<!-- AI CONTENT END 1 -->
Cùng với những cơn mưa phùn dai dẳng, thời gian dần dần bước sang tháng Tư.
Trước và sau tiết Thanh Minh, thủ đô luôn phải trải qua cái rét đậm cuối xuân, những ngày lộng gió gần đây đưa cả thành phố trở về cái lạnh thấu xương của tháng Mười hai mùa đông khắc nghiệt.
Mấy ngày đó, câu nói nhiều nhất mà Từ Tri Tuế nói với Kỳ Nhiên là —— em không chết lạnh trong trời đông giá buốt, nhưng lại chết rét trong gió lớn cuối xuân. Kỳ Nhiên nghe xong chỉ mỉm cười không nói gì, sáng sớm ra ngoài lại yên lặng ôm cô vào lòng, dùng cơ thể của mình chắn gió cho cô.
Do thay đổi ca làm việc nên tiết Thanh Minh Từ Tri Tuế có hai ngày nghỉ, điều này cũng giúp cô có được chút thời gian nghỉ ngơi sau một tháng xoay mòng mòng.
Xế chiều ngày nghỉ, Tần Di nghỉ phép về Bắc Kinh, hẹn cô cùng ăn cơm tối, Từ Tri Tuế vui vẻ đồng ý.
Buổi chiều bệnh nhân rất ít, vốn đến giờ tan ca là có thể quẹt thẻ rời đi, không ngờ tạm thời có một cô bé gầy gò tiều tụy đi vào, đại khái là trong lòng quá nhiều tâm sự, sau khi nhìn thấy bác sĩ thì không nhịn được nữa mà sụp đổ bật khóc. Đối mặt với sự ân cần hỏi thăm bệnh tình của Từ Tri Tuế, cô bé lại đau khổ không nói nên lời.
Từ Tri Tuế đành phải trấn an trước, chờ cô bé ổn định tâm trạng rồi mới tiến hành kiểm tra. Chờ làm xong mọi thứ, cô thay áo blouse trắng rồi thu dọn xuống lầu, Tần Di đã ở trong xe đợi gần một tiếng, nằm sấp trên tay lái sắp ngủ thiếp đi.
“Bác sĩ Từ, lần sau cậu đừng chuyên nghiệp như vậy được không? Khoa của cậu cũng đâu phải chỉ có một mình cậu, thỉnh thoảng tan làm sớm một chút cũng không xảy ra tai nạn chết người đâu.” Thấy Từ Tri Tuế mở cửa ghế lái phụ, Tần Di xoa xoa cái cổ đau nhức oán giận nói.
Từ Tri Tuế thu ô lại, phủi nước mưa trên ô, ngồi vào nói: “Aiz, hết cách rồi, bệnh nhân vừa rồi rất đáng thương, tuổi còn nhỏ nhưng đã phiêu bạt phương xa, trong nhà còn có bố mẹ trọng nam khinh nữ chèn ép. Thân làm bác sĩ như bọn tớ, lúc này nên dành cho cô bé chút quan tâm nhân văn chứ đúng không?”
Vẻ mặt Tần Di bất đắc dĩ: “Vậy cậu cũng thương hại bạn thân của cậu đi, lần nào tớ đến cũng phải đợi một hai tiếng, đến mấy ông chú bảo vệ còn thấy xót cho tớ nữa đấy. Này tớ bảo, sếp Kỳ nhà cậu chưa từng oán giận sao?”
Sau hôm xác định quan hệ với Kỳ Nhiên, Từ Tri Tuế đã khai báo tình huống của mình với bạn thân. Lúc đó Tần Di đang đi công tác, hai người chỉ có thể gọi điện thoại liên lạc, nghe Từ Tri Tuế nói xong quyết định của mình, Tần Di không hề kinh ngạc mà dùng giọng điệu của người từng trải cảm thán: “Đầu óc cậu cuối cùng cũng hoạt động bình thường rồi đấy, đổi lại là người khác khi biết người mình thầm mến nhiều năm cũng yêu mình, người ta vui mừng còn không kịp. Cũng chỉ có cậu là tự mình cố chấp lâu như thế. Được rồi, không cần cảm ơn tớ đâu, lúc nào có tin mừng thì nhớ cho tớ một bao lì xì dày một chút là được.”
Lúc ấy Từ Tri Tuế nghe xong chỉ cảm thấy mờ mịt, tới tận bây giờ cũng không hiểu rốt cuộc cô ấy đã giúp gì cho cô.
Cô thắt dây an toàn, nói: “Không đâu, lúc trước tớ còn bận rộn hơn nữa, anh ấy thường phải chờ tới hai ba tiếng, nhưng chưa bao giờ phàn nàn với tớ một câu. Chỉ cần anh ấy có máy tính bên cạnh, ở trên xe cũng có thể giải quyết công việc.”
Tần Di ngửi thấy mùi thức ăn cho chó, yên lặng liếc mắt: “Vậy hôm nay tớ với cậu hẹn nhau ra ngoài, cậu ấy không ghen chứ?”
“Không đâu.” Từ Tri Tuế lấy di động ra, nhanh chóng gõ gì đó vào khung chat, cúi đầu nói: “Hôm nay anh ấy có cuộc họp, phải đến tối mới kết thúc.”
“Hai tên cuồng công việc!” Tần Di xoay tay lái, lái xe ra bãi đỗ xe.
Từ Tri Tuế cất di động, nghiêm túc nói: “Bà chủ Tần, cậu còn không biết xấu hổ nói tớ à? Là ai hai tháng rồi mới về thủ đô? Nếu cậu còn không về nữa, tớ sẽ quên mất cậu trông như thế nào đấy.”
Tần Di cười nhạo: “Thôi đi, ngày nào tớ cũng lướt vòng bạn bè, trừ phi cậu chặn tớ, nếu không cậu muốn quên tớ cũng khó! Chẳng phải vì năm nay nhiều ngày tốt nên người kết hôn cũng nhiều theo sao? Vì tương lai của chị đây, lên núi đao xuống biển lửa tớ cũng phải đi!”
Nửa năm trước, công ty của Tần Di tổ chức một hôn lễ cho một ảnh đế nổi tiếng, cũng dựa vào độ hot của ngôi sao này thành công đột phá khỏi ngành, từ đó trở nên nổi tiếng, quy mô công ty ngày càng lớn mạnh.
Trong hai năm qua tiếp xúc với không ít khách hàng VIP, vì thỏa mãn nhu cầu của khách hàng, cô ấy không thể không chạy khắp nơi, tuy rằng yêu cầu cao nhưng thù lao nhận lại không ít.
Từ đó Tần Di dấn thân vào con đường tươi sáng ‘Hướng tới tiền và kiếm được nhiều tiền’, hơn nữa còn một đi không quay đầu lại.
Từ Tri Tuế nói: “Vậy sao lần này cậu có thời gian nghỉ phép nửa tháng?”
Tần Di liếc nhìn cô, đặt tay lên trán cô: “Quả nhiên phụ nữ đang yêu chỉ số thông minh bằng không.”
“Là sao?”
“Cậu ngốc à! Tháng này tiết Thanh Minh, ai tổ chức hôn lễ vào tháng này cơ chứ!”
Từ Tri Tuế: “… Coi như tớ chưa nói gì đi.”
Trời mưa kẹt xe, hai người tìm nhà hàng gần đó ăn cơm. Đã lâu không gặp, hai cô bạn thân có không ít chuyện muốn buôn với nhau.
Nhưng không khí giữa hai người lại có chút bất đồng so với lúc trước.
Lúc trước các cô cũng thích tán gẫu, chẳng qua đa số thời gian là Tần Di nói, Từ Tri Tuế thì mỉm cười lắng nghe.
Còn bây giờ đổi lại là cô nói nhiều hơn, nụ cười cũng không còn mang nhiều suy tư, sẽ cùng Tần Di cà khịa mấy vị khách hàng kỳ lạ, cũng sẵn sàng chia sẻ cuộc sống của mình, tùy ý nói một câu đùa giỡn là có thể chọc cho nhau ôm bụng cười to.
Tần Di uống xong ngụm cuối cùng trong ly, nhìn Từ Tri Tuế cảm khái: “Tuế Tuế, tớ phát hiện gần đây cậu thay đổi rất nhiều, cả người cứ tươi tắn hẳn ra. Vừa rồi có một khoảnh khắc, tớ hoảng hốt cảm thấy chúng ta như trở lại thời cấp ba, đã lâu rồi không thấy cậu cười vui vẻ như vậy.”
Từ Tri Tuế cụp mắt cười nhạt: “Vậy sao? Chắc là gần đây tâm trạng tốt hơn nên trạng thái sẽ khác.”
Sáng sớm hôm qua, mấy đồng nghiệp trong khoa cũng nói với cô như vậy, Từ Tri Tuế cũng nhận ra hình như mình ngày càng cởi mở, ngày càng yêu thế giới này một lần nữa.
Đương nhiên, thay vì nói đây là thay đổi, không bằng nói cô đang từ từ tìm về chính mình trước kia.
Cô nghĩ cô may mắn hơn nhiều người bị trầm cảm, bởi vì cô có sự đồng hành và hỗ trợ của những người thân thiết nhất.
Kỳ Nhiên còn quan tâm đến bệnh tình của cô hơn công việc của anh. Gần đây, chỉ cần có thời gian là anh sẽ thay đổi cách nấu ăn cho cô, cùng cô làm chuyện cô thích, cố gắng hết sức để dỗ cô vui vẻ.
Đôi khi nửa đêm nổi hứng, anh sẽ cùng cô xem một bộ phim tình cảm lãng mạn; đôi khi vào cuối tuần nhàn hạ, anh sẽ dẫn cô đi du sơn ngoạn thủy, thả lỏng tâm tình; đôi khi lại đến trung tâm thương mại mua sắm, dùng quần áo giày dép mỹ phẩm để đổi lấy nụ cười của giai nhân.
Nhưng phần lớn thời gian anh vẫn tin tưởng vững chắc vào lý thuyết ‘sản sinh dopamine’ kia của mình, thích dùng ‘bài thể dục nhịp điệu của các đôi tình nhân’ để mang lại cho cô trải nghiệm hạnh phúc cực hạn.
Thời gian về lâu về dài, Từ Tri Tuế không ngừng than phiền về thể lực vô tận của anh, cũng hết lần này đến lần khác cầu xin anh thương xót, nhưng chỉ đổi lấy sự trừng phạt đầy hưng phấn của anh, vùng da dưới cổ trải đầy những vết hôn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lý thuyết dopamine này cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít nhất gần đây chất lượng giấc ngủ của cô đã được cải thiện, buổi tối không cần thuốc ngủ cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
……
Ăn cơm tối xong, hai cô bạn thân đi tới trung tâm thương mại đốt tiền, cho đến khi túi mua sắm trong tay nhiều đến mức không cầm thêm được nữa, hai người mới hài lòng quyết định về nhà.
Bên phía Kỳ Nhiên cũng vừa kết thúc một ngày làm việc, gọi điện thoại hỏi Từ Tri Tuế địa chỉ, đi đường vòng tới đón cô về nhà.
Hai người cầm ô đứng chờ ở đầu đường, dưới cơn mưa đêm, ánh đèn neon càng trở nên mờ nhạt, chiếc xe màu đen từ từ xuất hiện trong màn mưa, gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông cũng dần hiện rõ theo khoảng cách rút ngắn.
Tần Di thở dài bùi ngùi: “Hâm mộ cậu thật đấy, cuối cùng vẫn có thể ở bên người mình thích thời niên thiếu, không như tớ lúc đi học chẳng thích lấy một ai, sau đó có yêu đương mấy lần nhưng cũng chỉ chớp nhoáng, hiện tại ngày nào cũng bị gia đình giục kết hôn, đến tận bây giờ tớ cũng không biết rốt cuộc mình muốn gì.”
Từ Tri Tuế khoác tay cô ấy cười khẽ: “Phụ nữ trước khi gặp được tình yêu đích thực luôn cân nhắc xem mình thích người thế nào, có thể là đối xử tốt với mình, giàu có hoặc là đẹp trai, nhưng khi chân mệnh thiên tử xuất hiện, tất cả tiêu chuẩn đều bị phá vỡ vì anh ta, người khác có tốt hơn nữa cũng không gì hơn người này. Hơn nữa, điều kiện tốt như cậu thì cần gì phải gấp gáp? Sau này kiểu gì cũng gặp được người thích hợp.”
Tần Di gật đầu, đồng ý sâu sắc: “Cũng đúng, chờ chị đây kiếm đủ tiền rồi, đàn ông kiểu gì mà không có? Đến lúc đó chó săn chó sữa gì mà chẳng ngoan ngoãn mắc câu.”
Nói tới đây, cô ấy quay đầu lại hỏi: “Sếp Kỳ nhà anh thuộc loại nào?”
“Anh ấy à? Có tiền có ngoại hình còn đối xử tốt với tớ, cậu nói xem anh ấy thuộc loại nào?”
Tần Di suy nghĩ giây lát: “Ừ, chắc là…kiểu nam chính chạy trốn khỏi Tấn Giang.”
“……”
Kỳ Nhiên từ trên xe bước xuống, mở ô vòng tới trước mặt hai người: “Cười vui vẻ thế, đang nói chuyện gì vậy?”
Tần Di liếc nhìn Từ Tri Tuế, ý cười trên mặt càng thêm nồng đậm: “Không có gì, đang nói bữa cơm cậu nợ tôi định khi nào thì trả?”
Kỳ Nhiên nhận lấy túi mua sắm trong tay Từ Tri Tuế, ôm người về dưới ô của mình, cười cười nói: “Lần sau, nhất định.”
“Được, cậu nói lần sau thì lần sau.” Tần Di nhìn đồng hồ đeo tay, khoát tay nói: “Được rồi, tôi trả người cho cậu đấy, tôi không ở lại đây ăn cẩu lương của hai người nữa.”
Chờ Tần Di trở về bãi đỗ xe, Từ Tri Tuế mới muộn màng nhận ra chút kỳ lạ trong cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người họ, cô kéo cánh tay Kỳ Nhiên hỏi: “Hai người các anh dùng ám ngữ gì vậy? Sao em nghe không hiểu?”
Kỳ Nhiên đặt nắm tay bên môi ho khan một tiếng: “Không có gì, chỉ là cô ấy từng giúp anh một việc thôi.”
Từ Tri Tuế muốn hỏi Tần Di có thể giúp gì cho anh, nhưng vừa mở cửa ghế lái phụ ra đã thấy một nhóc con lông xù nằm trên ghế lái phụ.
“Con mèo này… ở đâu ra vậy?” Cô mờ mịt nhìn về phía Kỳ Nhiên đang che dù cho cô.
Kỳ Nhiên nở nụ cười, thần bí nói: “Em lên xe trước đã, bả vai ướt hết rồi.”
Từ Tri Tuế hoàn hồn, cẩn thận ôm con mèo nhỏ trên ghế vào lòng, nghiêng người ngồi vào.
Mèo sữa nhỏ chỉ to bằng bàn tay của đàn ông, màu lông sáng bóng, cái đầu nhỏ tròn trịa, có lẽ là cảm thấy lạnh nên liên tục dụi vào lòng Từ Tri Tuế. Cô chưa từng ôm con mèo nào nhỏ như vậy, yêu thích không thể buông tay, lại cứng người không dám lộn xộn, sợ làm nó đau.
Chờ Kỳ Nhiên ngồi xuống ghế lái, cô lại lên tiếng: “Rốt cuộc nó ở đâu ra vậy? Nhỏ xíu thế này, đã đủ tháng chưa?”
Kỳ Nhiên nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, ngón tay gãi gãi đầu mèo con: “Nó là con của Porsche.”
“Hả!?” Từ Tri Tuế kinh ngạc, nhìn mèo con trong lòng, lại nhìn anh: “Porsche mang thai à? Sinh được mấy con?”
“Phát hiện nó mang thai lúc tết Âm lịch, chỉ sinh được hai con, một con khác Dữu Dữu giữ lại rồi.”
“Vậy con này em có thể nuôi không?” Từ Tri Tuế dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh.
“Tất nhiên.”
Từ Tri Tuế vuốt lông cho nhóc con trong lòng: “Vậy chúng ta đặt tên cho nó nhé.”
Kỳ Nhiên khởi động xe: “Được, em quyết định đi.”
……
Dọc đường đi, Từ Tri Tuế cứ xoắn xuýt chuyện đặt tên cho con mèo sữa, cũng lên mạng tìm kiếm vài cái tên nhưng không hài lòng lắm, cuối cùng quyết định tiếp tục phong cách đặt tên của Kỳ Dữu, hệ thống lại các loại xe Kỳ Nhiên yêu thích, chọn ra chiếc xe trị giá mấy trăm triệu, gọi nó là Bugatti.
Mưa xuân kéo dài dai dẳng, hệt như màn sương mềm mại, càng giống bàn tay của người tình phất qua gò má, triền miên cảm động. Xe lái vào gara ngầm của tiểu khu, chênh lệch nhiệt độ quá mạnh làm cho cửa sổ xe thủy tinh phủ kín một tầng hơi nước mờ mịt.
Lúc thu dọn đồ đạc xuống xe, Kỳ Nhiên nhận được điện thoại, nâng cằm ý bảo Từ Tri Tuế xuống xe trước, bản thân thì khóa xe lại rồi chậm rãi đi theo phía sau cô.
“Vâng, con biết rồi.”
“Ngày mai sao? Được, lát nữa con sẽ hỏi cô ấy.”
“Đừng làm hoành tránh quá, cứ gọi hai vợ chồng Dữu Dữu về là được rồi, kẻo lại làm cô ấy hoảng sợ.”
“Được, quyết định vậy đi.”
……
Sau khi cúp điện thoại, Từ Tri Tuế thuận miệng hỏi: “Ai vừa gọi cho anh vậy?”
“Bố anh.”
“Ồ, nói chuyện gì?” Lúc này Từ Tri Tuế vẫn chưa ý thức được tầm quan trọng của sự việc, chỉ một lòng tập trung vào mèo con trong lòng.
“Ông ấy bảo ngày mai anh nhất định phải đưa em về nhà ăn cơm.”
“…” Giống như sấm xuân vang dội trên mặt đất, Từ Tri Tuế ngẩng đầu nhìn anh: “Đến nhà anh? Ăn cơm?”
Dường như Kỳ Nhiên đã sớm đoán được phản ứng của cô, anh chỉ bất đắc dĩ mỉm cười, nắm tay cô trong lòng bàn tay: “Sao vậy? Vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng à? Hai chúng ta đã ở bên nhau đủ lâu rồi, em không định cho anh một danh phận sao?”
“Cũng không phải… nhưng hai ngày nay là tiết Thanh minh, đến nhà anh như vậy liệu có thích hợp không?”
“Không sao, chỉ là ăn một bữa cơm thôi, vừa lúc Dữu Dữu cũng muốn gặp em.”
“…”
<!-- AI CONTENT END 1 -->