Chương 8
Biệt thự trên núi ngoài bảo đảm sự riêng tư cho chủ nhân, còn có thể dựa vào địa hình tự nhiên hòa làm một thể. Phong cách biệt thự kiểu vườn, có năm tầng, ba gian nhà, ba tầng cửa, 9 gian phòng, không gian bố cục dựa vào sơn thủy xây lên.
Xe chạy qua cổng lớn, xuyên qua một hoa viên, rồi ngừng lại trước cửa nhà.
Mưa vẫn còn rơi, Giang phụ tá ung dung không vội từ cửa xe rút ra một cái dù, trên cán dù bằng bạc có khắc một chữ “R ” sáng loáng. Đúng là xe hàng hiệu, còn có dù đi kèm. Giang phụ tá trước tiên che dù đưa Tần Việt trở về phòng.
Lúc Giang phụ tá lần thứ hai giơ dù đứng ở cửa xe, thì Hứa Nhất đang ngồi phía sau ngẩn người.
“Tôi không đi vào.” Hứa Nhất lắc lắc đầu nói với Giang phụ tá: “Làm phiền anh trước tiên đưa tôi đi bệnh viện, sau đó ở dưới lầu bệnh viện chờ tôi mấy phút, rồi đưa tôi trở về.”
Giang phụ tá không là một người nhiều chuyện. Chuyện xảy ra giữa Tần Việt và cậu trai trước mắt này hắn nhìn qua kính chiếu hậu thấy rõ rõ ràng ràng, Giang phụ tá không biết người này có quan hệ gì với giám đốc của mình, nhưng hắn biết người này mình không đắc tội được.
Xe Rolls Royce dọc theo con đường thẳng tắp chạy xuống núi, lần thứ hai chạy như bay vào trong mưa đêm lạnh lẽo.
Chân trời vang lên một tiếng sấm rền, ánh chớp chiếu sáng cả một bầu trời đêm.
Giang Yến ở trên giường bệnh mở hai mắt ra, nhìn thấy một người ôm đầu gối ngồi ở trên bệ cửa sổ phòng bệnh.
“Hứa Nhất, cậu đã đến rồi?” Giọng nói khàn khàn vất vả thốt lên.
Bóng người sửng sốt một chút, đến nửa ngày mới một lần nữa chuyển động.
“Ừm.”
Chân trời liền lóe lên tiếng sấm, trong phòng sáng như ban ngày, Giang Yến nhìn thấy áo sơ mi của Hứa Nhất có dính máu, khắp toàn thân ướt đẫm, vô cùng chật vật.
Giang Yến hỏi: “Cậu đánh nhau?”
Hứa Nhất gật đầu: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, bị người ở ngõ nhỏ đánh, nhưng không có việc lớn gì.”
Giang Yến nhắc nhở, làm Hứa Nhất cảm thấy khóe miệng kéo đến từng cơn từng cơn đau đớn, cậu lấy mu bàn tay lau vết thương nơi khóe miệng, ngữ khí trở nên kiêu căng khó thuần: “Tôi tới nói cho cậu biết, cậu sẽ không chết, kỳ thực vừa mới bắt đầu tôi đã có dự định cứu cậu.” Hứa Nhất liền bổ sung một câu: “Coi như anh của cậu không cho tôi bất kỳ chỗ tốt nào, tôi cũng sẽ cứu cậu.”
“Nhưng nói đi nói lại, anh của cậu tư thái thật sự quá phiền. Chờ sau khi cậu khỏe lại nhớ khuyên anh ta một chút, đừng có nói chuyện cao cao tại thượng như vậy với người khác…” Cậu còn chưa nói hết đã bị Giang Yến đánh gãy.
“Tại sao?” Giọng nói của Giang Yến khiến người nghe không ra tâm tình. Con mắt của hắn cũng sớm đã thích ứng với bóng tối, dựa vào ánh đèn bệnh viện chiếu qua cửa sổ, trước mắt của hắn hiện ra gương mặt xán lạn của Hứa Nhất với nụ cười tung bay.
Hận ý từ nội tâm nổi lên, rõ ràng người trước mắt cũng đã rơi xuống trong bùn lầy, nhưng vì sao còn có thể cười diễm lệ như vậy. Đố kỵ kích thích hai mắt Giang Yến đỏ chót, khoang ngực kịch liệt chập trùng.
Hứa Nhất nói: “Tôi cũng có em trai, không phải em ruột, nó tên là Tiểu Hạ, rất đáng yêu.” Cậu cười cười: “Cho nên tôi muốn em trai vẫn luôn đáng yêu, phải sống cho thật tốt. Tôi là người ở trong vũng bùn giãy dụa không ra, đời này có lẽ cứ như vậy, nhưng nếu có thể đem cậu lôi ra khỏi vũng bùn. Tôi thật vui vẻ.”
Trong giọng nói của cậu lộ ra hi vọng, nước mưa làm quần áo ướt đẫm thiếp ở trên người cậu, cả người tản ra khí lạnh. Rõ ràng rất đơn bạc, nhưng thật giống như có sức mạnh vô cùng.
Giang Yến tâm tình phức tạp.
Cảm kích xen lẫn đố kị như kỳ tích làm cho hắn bình tĩnh lại: “Hứa Nhất, tôi chỉ hy vọng sau này cậu đừng hối hận.”
“Hối hận?” Hứa Nhất cười nhạo một tiếng: “Làm sao hai người đều thích nói tôi đừng hối hận.”
Trong phòng lần thứ hai rơi vào trầm mặc, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang của dụng cụ chữa bệnh.
Hứa Nhất từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, hai bước đi tới bên giường bệnh, vỗ hai lần vào vai Giang Yến: “Tôi tới cám ơn cậu.”
“Cảm ơn tôi cái gì?”
“Bởi vì cậu tôi mới có cơ hội quen với anh cậu. Tần Việt là người thật sự rất tốt, cho nên cậu cũng đừng nóng giận, đem anh của cậu cho tôi mượn một quãng thời gian.”
Hứa Nhất mở điện thoại di động nhìn thời gian, thấy đã đến giờ, vì vậy mở cửa phòng bệnh, dự định rời đi.
“Cũng không dài lắm, một quãng thời gian là tốt rồi, coi như cho tôi một kỳ nghỉ hè.”
Âm thanh Giang Yến ở phía sau Hứa Nhất vang lên: “Hứa Nhất, cậu biết quan hệ giữa tôi và Tần Việt như thế nào sao? Cậu dám mượn?”
Hứa Nhất gãi đầu một cái: “Tần Việt nói cậu là em họ.”
Cửa phòng bệnh triệt để đóng lại, trong hành lang tiếng bước chân xa dần. Cuối cùng dưới lầu tiếng động cơ cũng đã biến mất.
Giang Yến ở trong phòng bệnh bỗng nhiên đem tất cả mọi thứ lật tung, điên cuồng hét to: “Tần Việt là bạn trai tôi, không phải anh của tôi, cậu dựa vào cái gì mà mượn.”
Sau đó hắn nằm phục ở trên giường, siết vỏ chăn, khớp tay đều nổi lên xanh trắng: “Không phải cậu thích cười sao? Đợi đến khi tôi sống sót, chờ tới lúc tôi sống sót, tôi xem cậu có còn cười được không.”
Xe chạy qua cổng lớn, xuyên qua một hoa viên, rồi ngừng lại trước cửa nhà.
Mưa vẫn còn rơi, Giang phụ tá ung dung không vội từ cửa xe rút ra một cái dù, trên cán dù bằng bạc có khắc một chữ “R ” sáng loáng. Đúng là xe hàng hiệu, còn có dù đi kèm. Giang phụ tá trước tiên che dù đưa Tần Việt trở về phòng.
Lúc Giang phụ tá lần thứ hai giơ dù đứng ở cửa xe, thì Hứa Nhất đang ngồi phía sau ngẩn người.
“Tôi không đi vào.” Hứa Nhất lắc lắc đầu nói với Giang phụ tá: “Làm phiền anh trước tiên đưa tôi đi bệnh viện, sau đó ở dưới lầu bệnh viện chờ tôi mấy phút, rồi đưa tôi trở về.”
Giang phụ tá không là một người nhiều chuyện. Chuyện xảy ra giữa Tần Việt và cậu trai trước mắt này hắn nhìn qua kính chiếu hậu thấy rõ rõ ràng ràng, Giang phụ tá không biết người này có quan hệ gì với giám đốc của mình, nhưng hắn biết người này mình không đắc tội được.
Xe Rolls Royce dọc theo con đường thẳng tắp chạy xuống núi, lần thứ hai chạy như bay vào trong mưa đêm lạnh lẽo.
Chân trời vang lên một tiếng sấm rền, ánh chớp chiếu sáng cả một bầu trời đêm.
Giang Yến ở trên giường bệnh mở hai mắt ra, nhìn thấy một người ôm đầu gối ngồi ở trên bệ cửa sổ phòng bệnh.
“Hứa Nhất, cậu đã đến rồi?” Giọng nói khàn khàn vất vả thốt lên.
Bóng người sửng sốt một chút, đến nửa ngày mới một lần nữa chuyển động.
“Ừm.”
Chân trời liền lóe lên tiếng sấm, trong phòng sáng như ban ngày, Giang Yến nhìn thấy áo sơ mi của Hứa Nhất có dính máu, khắp toàn thân ướt đẫm, vô cùng chật vật.
Giang Yến hỏi: “Cậu đánh nhau?”
Hứa Nhất gật đầu: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, bị người ở ngõ nhỏ đánh, nhưng không có việc lớn gì.”
Giang Yến nhắc nhở, làm Hứa Nhất cảm thấy khóe miệng kéo đến từng cơn từng cơn đau đớn, cậu lấy mu bàn tay lau vết thương nơi khóe miệng, ngữ khí trở nên kiêu căng khó thuần: “Tôi tới nói cho cậu biết, cậu sẽ không chết, kỳ thực vừa mới bắt đầu tôi đã có dự định cứu cậu.” Hứa Nhất liền bổ sung một câu: “Coi như anh của cậu không cho tôi bất kỳ chỗ tốt nào, tôi cũng sẽ cứu cậu.”
“Nhưng nói đi nói lại, anh của cậu tư thái thật sự quá phiền. Chờ sau khi cậu khỏe lại nhớ khuyên anh ta một chút, đừng có nói chuyện cao cao tại thượng như vậy với người khác…” Cậu còn chưa nói hết đã bị Giang Yến đánh gãy.
“Tại sao?” Giọng nói của Giang Yến khiến người nghe không ra tâm tình. Con mắt của hắn cũng sớm đã thích ứng với bóng tối, dựa vào ánh đèn bệnh viện chiếu qua cửa sổ, trước mắt của hắn hiện ra gương mặt xán lạn của Hứa Nhất với nụ cười tung bay.
Hận ý từ nội tâm nổi lên, rõ ràng người trước mắt cũng đã rơi xuống trong bùn lầy, nhưng vì sao còn có thể cười diễm lệ như vậy. Đố kỵ kích thích hai mắt Giang Yến đỏ chót, khoang ngực kịch liệt chập trùng.
Hứa Nhất nói: “Tôi cũng có em trai, không phải em ruột, nó tên là Tiểu Hạ, rất đáng yêu.” Cậu cười cười: “Cho nên tôi muốn em trai vẫn luôn đáng yêu, phải sống cho thật tốt. Tôi là người ở trong vũng bùn giãy dụa không ra, đời này có lẽ cứ như vậy, nhưng nếu có thể đem cậu lôi ra khỏi vũng bùn. Tôi thật vui vẻ.”
Trong giọng nói của cậu lộ ra hi vọng, nước mưa làm quần áo ướt đẫm thiếp ở trên người cậu, cả người tản ra khí lạnh. Rõ ràng rất đơn bạc, nhưng thật giống như có sức mạnh vô cùng.
Giang Yến tâm tình phức tạp.
Cảm kích xen lẫn đố kị như kỳ tích làm cho hắn bình tĩnh lại: “Hứa Nhất, tôi chỉ hy vọng sau này cậu đừng hối hận.”
“Hối hận?” Hứa Nhất cười nhạo một tiếng: “Làm sao hai người đều thích nói tôi đừng hối hận.”
Trong phòng lần thứ hai rơi vào trầm mặc, chỉ có thể nghe thấy tiếng vang của dụng cụ chữa bệnh.
Hứa Nhất từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, hai bước đi tới bên giường bệnh, vỗ hai lần vào vai Giang Yến: “Tôi tới cám ơn cậu.”
“Cảm ơn tôi cái gì?”
“Bởi vì cậu tôi mới có cơ hội quen với anh cậu. Tần Việt là người thật sự rất tốt, cho nên cậu cũng đừng nóng giận, đem anh của cậu cho tôi mượn một quãng thời gian.”
Hứa Nhất mở điện thoại di động nhìn thời gian, thấy đã đến giờ, vì vậy mở cửa phòng bệnh, dự định rời đi.
“Cũng không dài lắm, một quãng thời gian là tốt rồi, coi như cho tôi một kỳ nghỉ hè.”
Âm thanh Giang Yến ở phía sau Hứa Nhất vang lên: “Hứa Nhất, cậu biết quan hệ giữa tôi và Tần Việt như thế nào sao? Cậu dám mượn?”
Hứa Nhất gãi đầu một cái: “Tần Việt nói cậu là em họ.”
Cửa phòng bệnh triệt để đóng lại, trong hành lang tiếng bước chân xa dần. Cuối cùng dưới lầu tiếng động cơ cũng đã biến mất.
Giang Yến ở trong phòng bệnh bỗng nhiên đem tất cả mọi thứ lật tung, điên cuồng hét to: “Tần Việt là bạn trai tôi, không phải anh của tôi, cậu dựa vào cái gì mà mượn.”
Sau đó hắn nằm phục ở trên giường, siết vỏ chăn, khớp tay đều nổi lên xanh trắng: “Không phải cậu thích cười sao? Đợi đến khi tôi sống sót, chờ tới lúc tôi sống sót, tôi xem cậu có còn cười được không.”