Chương : 65
Editor: Carrot
Beta – reader: Jaeun Jum
“Ưm ah…” Tiếng rên rỉ phiêu đãng đè nén bên trong gian phòng ấm áp mờ ảo, sương mù màu trắng mong manh phủ kín cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo, ngọn đèn sắc màu ấm áp, mê hoặc lòng người.
Hôn lên làn da nam nhân mỗi một tấc, vuốt ve mỗi một khu vực nhạy cảm của anh ấy, nhẹ nhàng như thế, như nán lại để yêu thương…
Làn da màu mật ong dưới ánh đèn trông càng quyến rũ, thân hình thon dài như chiếc roi da mềm dẻo, trên không trung tạo nên một đường cong duyên dáng, nam nhân theo động tác của Mile mà đung đưa, ánh mắt khép hờ ngẫu nhiên lộ ra vài tia mê man, không có giãy dụa, cũng không có phản kháng.
Những sợi tóc mái ướt át trên trán như đang khêu gợi.
Biết rõ giờ phút này nam nhân căn bản không biết mình đang làm những gì, biết rõ lúc này Chu Mặc hoàn toàn không phản kháng, biết rất rõ ràng sau khi tỉnh lại, anh ấy chắc chắn sẽ hận cậu.
Chỉ là… cậu lại một lần nữa không kìm được mà giữ lấy anh ấy.
Không có tâm tình vui đùa, cũng không quay lại, là vì cậu bất ngờ phát hiện ra trái tim của mình – tình yêu giấu kín trong trái tim tội lỗi của cậu – không biết đã nở rộ khát khao anh tự bao giờ.
Cậu là bác sĩ tâm lý, đã quen quan sát người khác, nhưng lại quên quan sát chính mình.
“Chu Mặc…” Nhẹ giọng kêu gọi, nam nhân dưới thân ngửa đầu thở hổn hển, quyến rũ và gợi cảm mê người.
Mile lại một lần nữa hôn lấy thân thể anh, giống như muốn khắc ấn đến ngực anh, cậu thề, đây là lần cuối cùng cậu ôm anh ấy.
Sau buổi tối hôm nay, có lẽ người đàn ông này sẽ không thuộc về cậu nữa, mà là thuộc về những người khác.
Ở dưới lầu, một nam tử từ trên xe bước xuống đứng ở trước cửa nhà.
Bấm gọi di động, nhưng Chu Mặc đã tắt máy, sau khi trở về phát hiện phòng trống không, không thấy Chu Mặc đâu, cũng không biết anh đi đâu, Phí Nhĩ Đức đã nghĩ, Chu Mặc chỉ có thể ở đây.
Cửa sổ lầu hai lộ ra ngọn đèn màu ấm áp, cũng không chắc chắn anh ấy có trên lầu không, nhưng chỉ cần có khả năng, thì Phí Nhĩ Đức sẽ không bỏ lỡ.
Mắt nhìn hộp cơm cùng chiếc dù nằm vương vãi, Phí Nhĩ Đức đi tới đẩy nhẹ cửa phòng ra, mà cửa chưa khóa, nguyên nhân vừa rồi Mile vội vàng đem người đàn ông đi vào, nhưng đã quên khóa cửa, kết quả: Phí Nhĩ Đức đã thuận lợi đẩy cửa ra.
Bước vào trong nhà, lầu một không một bóng người, Phí Nhĩ Đức vừa muốn mở miệng gọi thử, lại nghe thấy trên lầu mơ hồ truyền đến tiếng động nhạy cảm.
Con ngươi màu nâu nhướn lên cao, Phí Nhĩ Đức từng bước không xác định bước lên lầu, mỗi bước đi, ánh sáng giữa khe cửa càng mạnh hơn một ít, âm thanh ám ảnh tựa hồ cũng càng lớn hơn một chút, lại một chút, nhảy vào lồng ngực anh, giống như đang đánh trống trong ngực Phí Nhĩ Đức.
Khi đi tới cửa, Phí Nhĩ Đức đứng lại vài giây, tay anh chậm rãi đẩy cánh cửa không khép kín kia ra, tia sáng màu cam trong phòng rơi tại giày da dính đầy nước bùn của anh.
Nhẹ nhàng đẩy, cửa phòng “kẽo kẹt” một tiếng dần dần mở ra, đồng tử màu nâu nhìn thấy cảnh tượng trong phòng mà trợn to, kinh ngạc, bi thống, cuối cùng là không thể tin nổi.
“Phí Nhĩ Đức?” Trên giường, Mile căn bản không nghĩ tới Phí Nhĩ Đức đột ngột đứng ở đây, hơn nữa còn thấy được cậu cùng Chu Mặc đang làm những chuyện thế này, ánh mắt đối phương bi thống mà thiêu đốt lửa giận nói cho cậu biết, Phí Nhĩ Đức đã tin rằng cậu cùng Chu Mặc có mối quan hệ đó.
Chỉ là… Phí Nhĩ Đức không suy nghĩ như vậy.
Hết thảy đều là Mile làm, cùng người đàn ông dưới thân không có… chút nào quan hệ.
“Phí Nhĩ Đức, chuyện này không phải như anh nghĩ… Ối!” Mile lo lắng mở miệng giải thích còn chưa xong, đối phương đã một đầu đầy phẫn nộ hệt như trâu đực vọt lại hung hăng đánh Mile một cú, khiến Mile ngã xuống bên cạnh người đàn ông trần trụi.
Tiếng đánh nhau kịch liệt làm cho Chu Mặc còn ở trạng thái thôi miên lập tức tỉnh lại, anh mở to mắt, nhìn đôi mắt Phí Nhĩ Đức bị nghiền nát bởi thống khổ, đang gắt gao nhìn mình, là thất vọng, là đau lòng…
Chu Mặc vừa mới thanh tỉnh vẫn còn chưa hiểu tình huống lúc này, mà ánh mắt Phí Nhĩ Đức lại làm cho anh nháy mắt ngơ ngẩn thất thần.
“Thằng khốn nạn!”Nặng nề lướt nhìn ra phía sau, Phí Nhĩ Đức quay mặt đi, rồi lao vào Mile, cả hai đồng loạt ngã xuống trên giường, anh nắm chặt tay đầy phẫn nộ.
“Phí Nhĩ Đức cậu làm gì…” Nhìn Phí Nhĩ Đức đánh Mile, cuối cùng theo phản xạ, Chu Mặc chế trụ cậu ta lại.
Nhưng anh không biết mình hành động theo quán tính như vậy, hoàn toàn làm cho Phí Nhĩ Đức tan nát đến cực hạn.
Nắm tay Phí Nhĩ Đức không hạ xuống, một tay anh đẩy Mile ra, hướng về phía người đàn ông ở trên giường gào lên: “Vì sao anh lại ở chỗ này! Vì sao lại muốn gạt tôi! Vì sao lại không để tôi đánh chết cái thằng khốn nạn này!”
Đây là lần đầu tiên Phí Nhĩ Đức rống lên, người đàn ông mắt nhìn thấy Mile trần truồng ở bên cạnh bị đánh ngã trên mặt đất… Còn mình?
Cuối cùng anh run rẩy nhìn mình cũng trần trụi như vậy, hơn nữa thân thể phủ kín dấu vết tình dục, trong nháy mắt hiểu được vì sao Phí Nhĩ Đức đau đớn và tức giận đến vậy.
Nhưng mà… mình không biết mà! Mình không biết tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy!
“Phí Nhĩ Đức, không phải, không phải…” Nước mắt đầy sợ hãi trong mắt nam nhân tan vỡ rơi xuống, anh với Mile không có gì hết, anh không có phản bội Phí Nhĩ Đức, thật sự không có! Thậm chí anh còn không biết tại sao mình lại ở trên giường trần như nhộng, anh mơ hồ nhớ lại Mile cùng mình đang nói chuyện…
Quá sức kinh ngạc cùng sợ hãi làm cho người đàn ông không ngừng lắc đầu, anh muốn giải thích, nhưng trong đầu lại không có cách nào diễn đạt nổi, chỉ có thể không ngừng nói: “Không phải như vậy”.
“Phí Nhĩ Đức…” Anh muốn nắm lấy quần áo của người ấy, nhưng người kia lại vừa khóc vừa cười từng bước một thoái lui, làm cho Chu Mặc chỉ bắt được một khoảng không trống rỗng.
“Ha ha ha ha… Vì cái gì?” Nam tử cười lớn, lại không thể kìm nén giọt lệ chực tràn khóe mi, anh vẫn luôn tin tưởng người này, cho dù là dấu hôn hiện tại trên thân người đàn ông không phải của anh, thậm chí là Mile đã đem đĩa phim bật lên cho anh xem, cho tới bây giờ anh vẫn không hoài nghi anh ấy, nhưng tại sao lại muốn cho anh nhìn thấy bộ dáng người mình yêu đi hầu hạ kẻ khác?
Vì sao lại muốn đối xử tàn nhẫn với mình như vậy? Phí Nhĩ Đức đột nhiên xoay người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
“Phí Nhĩ Đức!”
Đi rồi, còn có thể trở về sao?
Chu Mặc lớn tiếng hô, cũng không màng tới trên người có quần áo hay không, liền lảo đảo từ trên giường chạy xuống muốn đi tìm Phí Nhĩ Đức. Vừa mới rời giường chạy vài bước, anh liền té ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, giữa hai chân cảm thấy dịch thể nhục nhã chảy ra bắp đùi rơi rớt trên mặt đất, đập thẳng vào mắt mình, anh im lặng mà run rẩy.
“Chu Mặc!” Vào lúc này, Mile đã mất đi khả năng tổ chức ngôn ngữ.
Khi người đàn ông rơi lệ đầy mặt ngã xuống ở trên sàn nhà, cậu gượng đứng lên muốn bước lại nâng anh, lại bị anh lớn tiếng ngăn lại: “Đừng tới đây!”
Ba chữ, giống như một nhát dao cắt trên người cậu.
“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Tôi không muốn mọi chuyện thành như vậy.” Giống như một đứa trẻ phạm phải lỗi lầm, Mile thoáng chốc khóc lên, không ngừng hướng người đàn ông giải thích.
Nhưng mà lúc này Chu Mặc đã không có cách nào nghe lọt được.
Anh đờ đẫn nở nụ cười: “Tôi tín nhiệm cậu đến vậy, và đây là hết thảy những gì cậu làm với tôi đó sao? Đùa bỡn niềm tin của tôi, sau đó hủy luôn cả đời tôi !!!…”
“Tôi hận cậu, Mile… Tôi hận cậu cả đời!” Câu nói sau cùng, anh hướng về phía Mile, điên cuồng lớn tiếng tức giận mắng, “Cút đi! Cút cho tôi! Biến thái! Kẻ điên!”
“Ha ha ha… Tôi đã xong rồi, cái gì đều không có, cậu vừa lòng chưa?” Tiếng cười điên cuồng dần dần biến thành tiếng khóc nghẹn ngào, người đàn ông nằm úp sấp ở trên sàn nhà, cuộn người mình lại, giống như thế giới của anh đã sụp đổ.
“Chu Mặc! Đừng như vậy!”
Mắt nhìn thấy Mile vẫn chảy nước mắt lo lắng nhìn mình, người đàn ông khẽ cười một tiếng đứng lên: “Đúng rồi, đây là phòng của cậu… Tôi đi mới phải chứ, sao có thể bảo cậu cút đi?”
“Chu Mặc… Anh đừng đi!” Mile muốn đi qua bắt lấy người đàn ông, nhưng anh không đáp lại cậu, anh tùy tiện mặc vài món quần áo rồi đi.
“Rầm–“
Cửa phòng hung hăng đóng sầm lại, như nện lên ngực Mile một cái.
“Chu…” Tên của người ấy, như gắt gao kẹt tại yết hầu mà không có cách nào bật ra khỏi miệng.
Vươn tay, chỉ bắt được một mảnh không khí hư vô, bất luận dùng sức cỡ nào, nắm chặt đến đâu, chung quy chỉ còn cát chảy xuống đầu ngón tay.
Mile rốt cuộc không đuổi theo người đàn ông.
Cậu, có tư cách gì gặp mặt anh lần nữa?
“Mile? Anh làm sao vậy?” Trong phòng làm việc, người đẹp tóc vàng có chút kinh ngạc khi sáng sớm nơi này mà thấy được Mile.
“Cô giúp tôi đặt vé máy bay đi, càng nhanh càng tốt…” Người thanh niên ngồi trên ghế, áo quần mặc phong phanh, nước mắt trên mặt tựa hồ còn chưa kịp khô.
Sau khi nhìn Chu Mặc rời đi, cậu tùy tiện nhặt vài thứ rồi ngay lập tức đi tới phòng khám tâm lý.
“A, ngạc nhiên chưa, anh mà chịu buông tha cho con mồi sao. Người trước mắt tôi chẳng giống với Mile chuyên gia đùa bỡn ghẹo điên người khác làm thú vui tẹo nào, là chỗ nào đã thay đổi nhỉ?
Cặp mắt lam lục không chỉ đơn thuần lạnh lùng, mà còn hàm chứa nhiều nhiều hơn… nhu tình cùng hối hận.
Đùa bỡn người khác, cuối cùng chính mình lại lọt bẫy do mình đã đặt ra.
Nhưng không biết là ai đã làm cho cái người luôn hờ hững như Mile phải đầu hàng.
“Dù cho anh có buông tha người ta, thì cũng không cần phải rời khỏi New York chứ.”
“Nè, cô nhanh đi giúp tôi đặt vé máy bay đi!” Quay đầu lại cười, Mile tránh được câu hỏi người đẹp đặt ra.
Vì cái gì phải rời khỏi đây?
Đại khái không muốn nhìn thấy… một lần nữa người ấy dùng đôi mắt oán hận làm tan nát trái tim cậu, cậu không nghĩ xuất hiện trong đời anh lần nữa, Mile, đối với Chu Mặc mà nói, bất quá cậu chỉ là cái thằng khốn-nạn-trăm-phần-trăm mà thôi.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Huống chi, người Chu Mặc yêu là Phí Nhĩ Đức, không phải cậu.
Không, đó chính là cậu.
Hít một hơi thật sâu, Mile nhắm hai mắt lại, tâm trí cậu nhanh chóng truyền đến ký ức như một cuốn phim, từ cái nhìn đầu tiên thấy được người doanh nhân Trung Quốc tại sân bay, đến lúc bọn họ khắc khẩu nhau trên máy bay, gặp nhau trong quán rượu, cậu thay người đàn ông tắm rửa toàn thân, cậu ăn thức ăn Chu Mặc làm…
Một màn kịch, giống hệt đèn kéo quân xẹt qua .
Kết thúc rồi, đã xong hết cả rồi.
Cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh lần nữa, cậu cũng sẽ không đùa bỡn anh thêm nữa, huống hồ, bây giờ Chu Mặc đã bình phục.
Mile tuy rời đi, nhưng số phận đã đặt cậu rơi vào ái tình với anh ấy, bất kể cách nhau xa đến đâu, Trái Đất tròn, sẽ có ngày cậu gặp lại anh.
Beta – reader: Jaeun Jum
“Ưm ah…” Tiếng rên rỉ phiêu đãng đè nén bên trong gian phòng ấm áp mờ ảo, sương mù màu trắng mong manh phủ kín cửa sổ thủy tinh lạnh lẽo, ngọn đèn sắc màu ấm áp, mê hoặc lòng người.
Hôn lên làn da nam nhân mỗi một tấc, vuốt ve mỗi một khu vực nhạy cảm của anh ấy, nhẹ nhàng như thế, như nán lại để yêu thương…
Làn da màu mật ong dưới ánh đèn trông càng quyến rũ, thân hình thon dài như chiếc roi da mềm dẻo, trên không trung tạo nên một đường cong duyên dáng, nam nhân theo động tác của Mile mà đung đưa, ánh mắt khép hờ ngẫu nhiên lộ ra vài tia mê man, không có giãy dụa, cũng không có phản kháng.
Những sợi tóc mái ướt át trên trán như đang khêu gợi.
Biết rõ giờ phút này nam nhân căn bản không biết mình đang làm những gì, biết rõ lúc này Chu Mặc hoàn toàn không phản kháng, biết rất rõ ràng sau khi tỉnh lại, anh ấy chắc chắn sẽ hận cậu.
Chỉ là… cậu lại một lần nữa không kìm được mà giữ lấy anh ấy.
Không có tâm tình vui đùa, cũng không quay lại, là vì cậu bất ngờ phát hiện ra trái tim của mình – tình yêu giấu kín trong trái tim tội lỗi của cậu – không biết đã nở rộ khát khao anh tự bao giờ.
Cậu là bác sĩ tâm lý, đã quen quan sát người khác, nhưng lại quên quan sát chính mình.
“Chu Mặc…” Nhẹ giọng kêu gọi, nam nhân dưới thân ngửa đầu thở hổn hển, quyến rũ và gợi cảm mê người.
Mile lại một lần nữa hôn lấy thân thể anh, giống như muốn khắc ấn đến ngực anh, cậu thề, đây là lần cuối cùng cậu ôm anh ấy.
Sau buổi tối hôm nay, có lẽ người đàn ông này sẽ không thuộc về cậu nữa, mà là thuộc về những người khác.
Ở dưới lầu, một nam tử từ trên xe bước xuống đứng ở trước cửa nhà.
Bấm gọi di động, nhưng Chu Mặc đã tắt máy, sau khi trở về phát hiện phòng trống không, không thấy Chu Mặc đâu, cũng không biết anh đi đâu, Phí Nhĩ Đức đã nghĩ, Chu Mặc chỉ có thể ở đây.
Cửa sổ lầu hai lộ ra ngọn đèn màu ấm áp, cũng không chắc chắn anh ấy có trên lầu không, nhưng chỉ cần có khả năng, thì Phí Nhĩ Đức sẽ không bỏ lỡ.
Mắt nhìn hộp cơm cùng chiếc dù nằm vương vãi, Phí Nhĩ Đức đi tới đẩy nhẹ cửa phòng ra, mà cửa chưa khóa, nguyên nhân vừa rồi Mile vội vàng đem người đàn ông đi vào, nhưng đã quên khóa cửa, kết quả: Phí Nhĩ Đức đã thuận lợi đẩy cửa ra.
Bước vào trong nhà, lầu một không một bóng người, Phí Nhĩ Đức vừa muốn mở miệng gọi thử, lại nghe thấy trên lầu mơ hồ truyền đến tiếng động nhạy cảm.
Con ngươi màu nâu nhướn lên cao, Phí Nhĩ Đức từng bước không xác định bước lên lầu, mỗi bước đi, ánh sáng giữa khe cửa càng mạnh hơn một ít, âm thanh ám ảnh tựa hồ cũng càng lớn hơn một chút, lại một chút, nhảy vào lồng ngực anh, giống như đang đánh trống trong ngực Phí Nhĩ Đức.
Khi đi tới cửa, Phí Nhĩ Đức đứng lại vài giây, tay anh chậm rãi đẩy cánh cửa không khép kín kia ra, tia sáng màu cam trong phòng rơi tại giày da dính đầy nước bùn của anh.
Nhẹ nhàng đẩy, cửa phòng “kẽo kẹt” một tiếng dần dần mở ra, đồng tử màu nâu nhìn thấy cảnh tượng trong phòng mà trợn to, kinh ngạc, bi thống, cuối cùng là không thể tin nổi.
“Phí Nhĩ Đức?” Trên giường, Mile căn bản không nghĩ tới Phí Nhĩ Đức đột ngột đứng ở đây, hơn nữa còn thấy được cậu cùng Chu Mặc đang làm những chuyện thế này, ánh mắt đối phương bi thống mà thiêu đốt lửa giận nói cho cậu biết, Phí Nhĩ Đức đã tin rằng cậu cùng Chu Mặc có mối quan hệ đó.
Chỉ là… Phí Nhĩ Đức không suy nghĩ như vậy.
Hết thảy đều là Mile làm, cùng người đàn ông dưới thân không có… chút nào quan hệ.
“Phí Nhĩ Đức, chuyện này không phải như anh nghĩ… Ối!” Mile lo lắng mở miệng giải thích còn chưa xong, đối phương đã một đầu đầy phẫn nộ hệt như trâu đực vọt lại hung hăng đánh Mile một cú, khiến Mile ngã xuống bên cạnh người đàn ông trần trụi.
Tiếng đánh nhau kịch liệt làm cho Chu Mặc còn ở trạng thái thôi miên lập tức tỉnh lại, anh mở to mắt, nhìn đôi mắt Phí Nhĩ Đức bị nghiền nát bởi thống khổ, đang gắt gao nhìn mình, là thất vọng, là đau lòng…
Chu Mặc vừa mới thanh tỉnh vẫn còn chưa hiểu tình huống lúc này, mà ánh mắt Phí Nhĩ Đức lại làm cho anh nháy mắt ngơ ngẩn thất thần.
“Thằng khốn nạn!”Nặng nề lướt nhìn ra phía sau, Phí Nhĩ Đức quay mặt đi, rồi lao vào Mile, cả hai đồng loạt ngã xuống trên giường, anh nắm chặt tay đầy phẫn nộ.
“Phí Nhĩ Đức cậu làm gì…” Nhìn Phí Nhĩ Đức đánh Mile, cuối cùng theo phản xạ, Chu Mặc chế trụ cậu ta lại.
Nhưng anh không biết mình hành động theo quán tính như vậy, hoàn toàn làm cho Phí Nhĩ Đức tan nát đến cực hạn.
Nắm tay Phí Nhĩ Đức không hạ xuống, một tay anh đẩy Mile ra, hướng về phía người đàn ông ở trên giường gào lên: “Vì sao anh lại ở chỗ này! Vì sao lại muốn gạt tôi! Vì sao lại không để tôi đánh chết cái thằng khốn nạn này!”
Đây là lần đầu tiên Phí Nhĩ Đức rống lên, người đàn ông mắt nhìn thấy Mile trần truồng ở bên cạnh bị đánh ngã trên mặt đất… Còn mình?
Cuối cùng anh run rẩy nhìn mình cũng trần trụi như vậy, hơn nữa thân thể phủ kín dấu vết tình dục, trong nháy mắt hiểu được vì sao Phí Nhĩ Đức đau đớn và tức giận đến vậy.
Nhưng mà… mình không biết mà! Mình không biết tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy!
“Phí Nhĩ Đức, không phải, không phải…” Nước mắt đầy sợ hãi trong mắt nam nhân tan vỡ rơi xuống, anh với Mile không có gì hết, anh không có phản bội Phí Nhĩ Đức, thật sự không có! Thậm chí anh còn không biết tại sao mình lại ở trên giường trần như nhộng, anh mơ hồ nhớ lại Mile cùng mình đang nói chuyện…
Quá sức kinh ngạc cùng sợ hãi làm cho người đàn ông không ngừng lắc đầu, anh muốn giải thích, nhưng trong đầu lại không có cách nào diễn đạt nổi, chỉ có thể không ngừng nói: “Không phải như vậy”.
“Phí Nhĩ Đức…” Anh muốn nắm lấy quần áo của người ấy, nhưng người kia lại vừa khóc vừa cười từng bước một thoái lui, làm cho Chu Mặc chỉ bắt được một khoảng không trống rỗng.
“Ha ha ha ha… Vì cái gì?” Nam tử cười lớn, lại không thể kìm nén giọt lệ chực tràn khóe mi, anh vẫn luôn tin tưởng người này, cho dù là dấu hôn hiện tại trên thân người đàn ông không phải của anh, thậm chí là Mile đã đem đĩa phim bật lên cho anh xem, cho tới bây giờ anh vẫn không hoài nghi anh ấy, nhưng tại sao lại muốn cho anh nhìn thấy bộ dáng người mình yêu đi hầu hạ kẻ khác?
Vì sao lại muốn đối xử tàn nhẫn với mình như vậy? Phí Nhĩ Đức đột nhiên xoay người nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng.
“Phí Nhĩ Đức!”
Đi rồi, còn có thể trở về sao?
Chu Mặc lớn tiếng hô, cũng không màng tới trên người có quần áo hay không, liền lảo đảo từ trên giường chạy xuống muốn đi tìm Phí Nhĩ Đức. Vừa mới rời giường chạy vài bước, anh liền té ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, giữa hai chân cảm thấy dịch thể nhục nhã chảy ra bắp đùi rơi rớt trên mặt đất, đập thẳng vào mắt mình, anh im lặng mà run rẩy.
“Chu Mặc!” Vào lúc này, Mile đã mất đi khả năng tổ chức ngôn ngữ.
Khi người đàn ông rơi lệ đầy mặt ngã xuống ở trên sàn nhà, cậu gượng đứng lên muốn bước lại nâng anh, lại bị anh lớn tiếng ngăn lại: “Đừng tới đây!”
Ba chữ, giống như một nhát dao cắt trên người cậu.
“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Tôi không muốn mọi chuyện thành như vậy.” Giống như một đứa trẻ phạm phải lỗi lầm, Mile thoáng chốc khóc lên, không ngừng hướng người đàn ông giải thích.
Nhưng mà lúc này Chu Mặc đã không có cách nào nghe lọt được.
Anh đờ đẫn nở nụ cười: “Tôi tín nhiệm cậu đến vậy, và đây là hết thảy những gì cậu làm với tôi đó sao? Đùa bỡn niềm tin của tôi, sau đó hủy luôn cả đời tôi !!!…”
“Tôi hận cậu, Mile… Tôi hận cậu cả đời!” Câu nói sau cùng, anh hướng về phía Mile, điên cuồng lớn tiếng tức giận mắng, “Cút đi! Cút cho tôi! Biến thái! Kẻ điên!”
“Ha ha ha… Tôi đã xong rồi, cái gì đều không có, cậu vừa lòng chưa?” Tiếng cười điên cuồng dần dần biến thành tiếng khóc nghẹn ngào, người đàn ông nằm úp sấp ở trên sàn nhà, cuộn người mình lại, giống như thế giới của anh đã sụp đổ.
“Chu Mặc! Đừng như vậy!”
Mắt nhìn thấy Mile vẫn chảy nước mắt lo lắng nhìn mình, người đàn ông khẽ cười một tiếng đứng lên: “Đúng rồi, đây là phòng của cậu… Tôi đi mới phải chứ, sao có thể bảo cậu cút đi?”
“Chu Mặc… Anh đừng đi!” Mile muốn đi qua bắt lấy người đàn ông, nhưng anh không đáp lại cậu, anh tùy tiện mặc vài món quần áo rồi đi.
“Rầm–“
Cửa phòng hung hăng đóng sầm lại, như nện lên ngực Mile một cái.
“Chu…” Tên của người ấy, như gắt gao kẹt tại yết hầu mà không có cách nào bật ra khỏi miệng.
Vươn tay, chỉ bắt được một mảnh không khí hư vô, bất luận dùng sức cỡ nào, nắm chặt đến đâu, chung quy chỉ còn cát chảy xuống đầu ngón tay.
Mile rốt cuộc không đuổi theo người đàn ông.
Cậu, có tư cách gì gặp mặt anh lần nữa?
“Mile? Anh làm sao vậy?” Trong phòng làm việc, người đẹp tóc vàng có chút kinh ngạc khi sáng sớm nơi này mà thấy được Mile.
“Cô giúp tôi đặt vé máy bay đi, càng nhanh càng tốt…” Người thanh niên ngồi trên ghế, áo quần mặc phong phanh, nước mắt trên mặt tựa hồ còn chưa kịp khô.
Sau khi nhìn Chu Mặc rời đi, cậu tùy tiện nhặt vài thứ rồi ngay lập tức đi tới phòng khám tâm lý.
“A, ngạc nhiên chưa, anh mà chịu buông tha cho con mồi sao. Người trước mắt tôi chẳng giống với Mile chuyên gia đùa bỡn ghẹo điên người khác làm thú vui tẹo nào, là chỗ nào đã thay đổi nhỉ?
Cặp mắt lam lục không chỉ đơn thuần lạnh lùng, mà còn hàm chứa nhiều nhiều hơn… nhu tình cùng hối hận.
Đùa bỡn người khác, cuối cùng chính mình lại lọt bẫy do mình đã đặt ra.
Nhưng không biết là ai đã làm cho cái người luôn hờ hững như Mile phải đầu hàng.
“Dù cho anh có buông tha người ta, thì cũng không cần phải rời khỏi New York chứ.”
“Nè, cô nhanh đi giúp tôi đặt vé máy bay đi!” Quay đầu lại cười, Mile tránh được câu hỏi người đẹp đặt ra.
Vì cái gì phải rời khỏi đây?
Đại khái không muốn nhìn thấy… một lần nữa người ấy dùng đôi mắt oán hận làm tan nát trái tim cậu, cậu không nghĩ xuất hiện trong đời anh lần nữa, Mile, đối với Chu Mặc mà nói, bất quá cậu chỉ là cái thằng khốn-nạn-trăm-phần-trăm mà thôi.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Huống chi, người Chu Mặc yêu là Phí Nhĩ Đức, không phải cậu.
Không, đó chính là cậu.
Hít một hơi thật sâu, Mile nhắm hai mắt lại, tâm trí cậu nhanh chóng truyền đến ký ức như một cuốn phim, từ cái nhìn đầu tiên thấy được người doanh nhân Trung Quốc tại sân bay, đến lúc bọn họ khắc khẩu nhau trên máy bay, gặp nhau trong quán rượu, cậu thay người đàn ông tắm rửa toàn thân, cậu ăn thức ăn Chu Mặc làm…
Một màn kịch, giống hệt đèn kéo quân xẹt qua .
Kết thúc rồi, đã xong hết cả rồi.
Cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh lần nữa, cậu cũng sẽ không đùa bỡn anh thêm nữa, huống hồ, bây giờ Chu Mặc đã bình phục.
Mile tuy rời đi, nhưng số phận đã đặt cậu rơi vào ái tình với anh ấy, bất kể cách nhau xa đến đâu, Trái Đất tròn, sẽ có ngày cậu gặp lại anh.