Chương : 20
Nghỉ hè qua đi, Tạ Tinh Lan tiến thẳng vào trung học Thanh Xuân.
Thành tích thi tốt nghiệp tiểu học của cậu không lý tưởng cho lắm, chỉ thi được thứ mười lăm trong lớp. Cách thành tích ngày thường của cậu hơi lớn, cho nên vẫn chưa chính thức khai giảng, chủ nhiệm lớp trung học cơ sở đã đặc biệt tới nhà thăm hỏi các gia đình.
Bởi vì nhà Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân sống gần nhau, lại được chia vào cùng một lớp, giáo viên thăm chung cả hai nhà.
Thành tích của Lý Tiểu Bân còn nát hơn Tạ Tinh Lan, nát bét. Chủ nhiệm lớp chỉ thỉnh thoảng nói Tạ Tinh Lan vài câu, phần lớn thời gian đang xử phạt Lý Tiểu Bân.
Tạ Tinh Lan thoải mái.
Sau khi vào cấp hai, bởi vì hầu hết mọi người đều lên thẳng từ tiểu học Thực nghiệm, ở trường tiểu học ban đầu Tạ Tinh Lan lăn lộn rất rộng, trên cơ bản cậu đều quen mắt.
Thế là, vô cùng tự nhiên, cậu lại bắt đầu túm một tên oan đại đầu trở thành đặc cung bài tập của mình.
(oan đại đầu: nghĩa là tiêu tiền oan, nghĩa bóng là bị lừa, không có lợi)
Oan đại đầu tên là Lâm Trạch Vũ, tiểu học chung lớp với Lý Tiểu Bân.
Tạ Tinh Lan nghe Lý Tiểu Bân từng nói, gia cảnh của Lâm Trạch Vũ không tốt lắm, học phí cũng là chắp vá lung tung miễn cưỡng góp ra.
Lâm Trạch Vũ đeo cái kính mắt dày, dáng người nhỏ gầy, tính cách yên tĩnh, là loại hình bỏ vào trong đám người cũng không tìm được. Nhưng mà cậu ta rất chịu khó học tập, trừ đi vệ sinh, cái mông của cậu ta có thể dính trên ghế cả ngày.
Tạ Tinh Lan cứ cảm thấy Lâm Trạch Vũ quen mắt.
Suy nghĩ rất lâu, cậu mới nhớ ra, đời trước khi cậu nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy chạy về nước tiếp quản Tạ thị, đã gặp Lâm Trạch Vũ trong công ty. Về sau Lâm Trạch Vũ làm cấp dưới tự giới thiệu với cậu, cũng đã nói là bạn cùng lớp hồi cấp hai với cậu. Chỉ là Tạ Tinh Lan không để trong lòng.
Nếu Lâm Trạch Vũ là nhân viên của Tạ thị trong tương lai, vậy chính là người của mình.
Tạ Tinh Lan có lòng muốn giúp cậu ta, cho nên làm một giao dịch với Lâm Trạch Vũ, Lâm Trạch Vũ giúp cậu làm bài tập các môn, mỗi ngày Tạ Tinh Lan trả cho cậu ta năm mươi tệ phí dịch vụ.
Như vậy đã bảo vệ lòng tự trọng của Lâm Trạch Vũ, lại giải quyết được vấn đề bài tập.
Mỗi lần Tạ Tinh Lan nhớ đến đều khen mình từ tận đáy lòng.
Đông đi xuân tới, theo thời gian chuyển dời, mấy đứa lùn mập ngày xưa đều nhỏ lại, biến thành thiếu niên hăng hái, vừa cao vừa gầy.
Tạ Tinh Lan chịu nhục đến mùa hè tốt nghiệp lớp chín, cuối cùng toại nguyện cao đến 1m75.
Cách vóc dáng hoàn toàn trưởng thành năm centimet nữa!
Cấp ba vẫn có thể cao!
Tạ Tinh Lan nhìn bức tường đánh dấu chiều cao trong phòng mình, từ lúc tiểu học không nhúc nhích tí nào, đến kỳ sau lớp chín thẳng tắp tăng lên, quả thực cảm động đến muốn mãnh nam rơi lệ.
Cậu ngồi bàn đầu nhiều năm thế, đã chịu đánh giá "Mặc dù Tạ Tinh Lan trông đẹp trai nhưng hơi thấp" nhiều năm thế, cuối cùng có một ngày trở nên nổi bật, nở mày nở mặt.
Từ nay về sau cuối cùng không cần ngửa đầu nhìn lỗ mũi người khác nói chuyện, sóng vai đi cùng Lý Tiểu Bân dậy thì sớm hơn cậu cũng không còn thẹn quá hóa giận nữa!
Thật không uổng những năm này cậu uống sữa bò như uống nước.
Tạ Tinh Lan kích động không thôi lúc này hẹn một đám bạn xấu ra ngoài phóng túng, toàn bộ kỳ nghỉ hè của cậu đều theo Tạ Mân – nghỉ đại học – ra nước ngoài xem đua xe, sau khi về nước chuyện quan trọng nhất là khoe khoang chiều cao của mình.
"Ôi, đồng chí Tiểu Tạ, giờ mới hơn hai tháng, sao mày cao lên nhiều vậy?" Cố Lãng câu cổ Tạ Tinh Lan, cười đùa tí tửng nói: "Nói! Có phải mày tin lời đồn của dân gian đi chui chuồng chó rồi?"
Mấy nam sinh khác cũng nhao nhao phụ họa.
Tạ Tinh Lan chậc một tiếng, dùng cùi chỏ thụi eo Cố Lãng: "Nói càn gì đấy? Tao đây là thuần thiên nhiên, tránh ra, nóng chết rồi."
Hồi cấp hai đời trước, Tạ Tinh Lan và Cố Lãng là hai người không hợp nhau nhất ở trong lớp, tuổi nhỏ khí phách, bộc lộ tài năng, thấy nhau ngứa mắt, một chút chuyện nhỏ sẽ muốn làm cho long trời lở đất, huyên náo mọi người đều biết.
Lần này làm lại một đời, Tạ Tinh Lan cảm thấy con người hắn ta đặc biệt khờ khệch lại ngây thơ, đối mặt với việc Cố Lãng khiêu khích kiếm chuyện cũng lười để ý hắn ta, kết quả không hiểu sao lại trở thành quan hệ anh em cũng không tệ lắm.
Nhưng mà Cố Lãng miệng tiện khôn khéo, không trung thực dễ lừa như Lý Tiểu Bân.
Lý Tiểu Bân chỉ chỉ đầu: "Tóc của mày lúc nào thì nhuộm lại? Qua hai ngày nữa là khai giảng rồi, nghe nói Tam trung quản siêu nghiêm."
Cố Lãng cũng nói: "Một người anh em của tao, lần trước, nhuộm quả đầu xám tro đi học, bị chủ nhiệm giáo dục cạo trọc đầu."
Tạ Tinh Lan sờ lên tóc mình, không nói lời nào.
Cậu vừa thi cấp ba xong liền đi nhuộm một quả đầu màu nâu sẫm, lúc quay về trường nhận phiếu điểm, gần như mỗi người đi ngang qua đều quay đầu nhìn cậu, tần suất quay đầu cực cao.
Cũng không kỳ lạ, Tạ Tinh Lan da trắng môi hồng, mặt mũi tinh xảo lại xinh đẹp, sau khi ngũ quan nẩy nở, ngay cả nữ sinh xinh nhất được cả lớp công nhận cũng mặc cảm. Hơn nữa vẻ đẹp của cậu không hề gái tính, mà là vênh váo lại bá đạo, rất có tính công kích, người từng thấy rất khó để không nhận ra gương mặt này của cậu.
Ngày thường cho dù Tạ Tinh Lan để đầu đinh cũng khó mà che giấu ngũ quan xuất chúng chói mắt, sau khi nhuộm tóc đổi tạo hình, hiệu quả càng khỏi phản bàn.
Chính cậu cũng rất đỏm dáng, không muốn nhuộm lại mái tóc đen xì quê mùa cục mịch.
"Nói sau đi. Một trường học ngay cả học sinh nhuộm tóc cũng không chấp nhận được, trên khẩu hiệu của trường tại sao còn phải viết câu biển chứa trăm sông?!"
Cố Lãng vỗ tay: "Chúc mừng mày! Em trai thối, mày vừa học được một thành ngữ."
Tạ Tinh Lan không lưu tình chút nào đạp hắn ta: "Có thể ngậm lại cái miệng chim của mày không? Con trai thối."
Mắt thấy hai người họ lại muốn bắt đầu chửi nhau, mấy nam sinh vội vàng kéo hai người ra khoảng cách an toàn.
"Anh Tạ, lát đi đâu chơi?"
"Đi hát K đi, có một cái mới mở trong tòa nhà bách hóa, tao có thằng bạn từng đến, nói được phết."
Tạ Tinh Lan không hứng thú lắm: "Hôm nay thì không được, tao vừa về nước, muốn điều chỉnh đồng hồ sinh học. Sau khi khai giảng lại nói."
Lần này cậu đặc biệt ra ngoài chỉ vì khoe khoang chiều cao của mình, rửa sạch nhục nhã. Bây giờ đạt được mục đích, cậu bắt đầu lười, chỉ muốn về nhà nằm.
Mấy nam sinh thương lượng một cái, đã đồng ý tụ họp sau khai giảng.
Mặc dù mọi người học cấp ba sẽ phân tán, nhưng mà thời gian nghỉ học kỳ sau của lớp mười còn rất dài. Hẹn thời gian tụ tập cũng đơn giản.
Đầu tháng chín, kết thúc giữa hè, đầu mùa thu xuất hiện, trong sân trường đã thoang thoảng mùi hoa quế, thấm vào ruột gan.
Tam trung cách xa nhà của Tạ Tinh Lan, lái xe phải mất hơn nửa tiếng.
Mặc dù Viên Dục Văn cũng giữ chức giáo viên ngữ văn ở Tam trung, nhà Tạ Tinh Lan cũng rất tiện, nhưng cô âu sầu đến chết về điểm thi giảm dần từng ngày của Tạ Tinh Lan.
Lúc đó nhìn thấy thành tích thi cấp ba của Tạ Tinh Lan, cô buồn đến một đêm không ngủ. Cô rất tự trách, luôn cho rằng khi còn bé cô nâng Tạ Tinh Lan cao quá, kỳ vọng với con trai lại rất lớn, đến nỗi Tạ Tinh Lan tuổi dậy thì sức lực phản nghịch cùng đến, trở thành "Thương Trọng Vĩnh" phiên bản hiện tại.
Tạ Tinh Lan rất muốn an ủi mẹ cậu, cậu đây không phải phản nghịch, cậu chỉ đơn thuần không biết. Đây không phải là vấn đề có muốn hay không, mà là vấn đề có được hay không.
Dây cung đọc sách này của cậu, cho cậu mấy đời cũng không nối được.
Nhưng Viên Dục Văn vẫn muốn đấu tranh, vì để cho Tạ Tinh Lan yên tâm học tập, giấu cậu xin trọ ở trường rồi.
"Tin tức mới nhất, xế chiều hôm nay chính là kỳ thi thống nhất toàn thành phố, quá độc ác, quá độc ác [tay hút thuốc run nhè nhẹ]"
"Vừa khai giảng đã thi thống nhất?? Phòng giáo dục lại ra chính sách lông, còn có thể vui vui vẻ vẻ đi học không?"
"Địu, vừa nói đến thi cử, ngay cả tâm tư ngắm gái đẹp của tao cũng bị mất."
"Đừng ngắm nữa, giáo hoa khóa này tuyệt đối là đại mỹ nữ Khương Tuyết Lê lớp chúng ta."
"Tao cảm thấy Hứa Như cũng rất xinh mà ~ "
"Có trai đẹp không có trai đẹp không? Lớp chúng ta có không?"
...
Âm thanh nhắc nhở tin nhắn điện thoại ting ting tong tong vang lên không dứt.
Tạ Tinh Lan ngủ bù ở ghế sau xe, trên mặt úp cái mũ cản ánh sáng, vẫn chưa ngủ đủ đã bị đánh thức.
Cậu vẫn buồn ngủ mở điện thoại ra nhìn, là nhóm lớp 10-4 của bọn họ. Không chính thức, trong đó không có giáo viên, cho nên những người này đặc biệt ồn ào.
Tạ Tinh Lan thiết đặt yên lặng, muốn ngủ thêm lát nữa, kết quả Lý Tiểu Bân gọi tới một cú điện thoại.
"Chiêu à, đã tới chưa, tao bị chặn ở trên cầu vượt rồi, mày có thể giúp Tiểu Như chuyển hành lý không, cô ấy chỉ có một mình, hôm nay mẹ cô ấy có việc không đưa cô ấy đi."
Tạ Tinh Lan ngồi dậy liếc nhìn, xe của cậu đã đến cổng chính, bèn nói: "Ò, biết rồi, tao muốn một bữa lẩu."
Lý Tiểu Bân ừ ừ đồng ý như hầu hạ lão phật gia.
Tạ Tinh Lan không có nhiều hành lý, chỉ hai cái túi, cậu đưa chìa khóa phòng ngủ cho bác tài xế, làm phiền bác đưa lên lầu giúp cậu.
Lúc khai giảng, trong sân trường bóng người hỗn loạn, từng khuôn mặt rất có tinh thần phấn chấn và năng động, tiếng cười nói không dứt.
Tạ Tinh Lan đứng dưới gốc cây chỗ giao lộ gọi điện thoại cho Hứa Như.
Tạ Tinh Lan rất gầy, không phải loại cởi quần áo ra gầy yếu không đỡ nổi một đòn, mà là loại cân xứng lại khiến người ta cảm thấy sạch sẽ thoải mái, đặc biệt là rõ cao. Mặc dù cậu đội mũ lưỡi trai đang nghịch vỏ cây, hầu hết người đi ngang qua không thấy rõ ngay mặt, nhưng bóng lưng và bên mặt đã hấp dẫn tầm mắt.
Tạ Tinh Lan hỏi rõ vị trí của Hứa Như, cất điện thoại đi về phía ký túc của nữ sinh.
Một mình Hứa Như ngồi trên vali, trên mặt đất còn để bốn năm cái túi. Cô vừa thấy Tạ Tinh Lan thì giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, cảm động lệ nóng doanh tròng, chỉ thiếu điều cầm tay Tạ Tinh Lan lắc mạnh: "Tinh Tinh, tớ quyết định chia tay với chó Bân, ở bên cạnh cậu."
Tạ Tinh Lan ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Câu này của cậu đã nói nhiều năm rồi, chỉ biết bảo tôi làm lốp xe dự phòng đau khổ chờ cậu, lúc nào cho một cơ hội?"
Hứa Như cười ha ha, mấy người bọn họ từ nhỏ đến lớn quan hệ đều rất tốt, không có hiềm khích.
Tạ Tinh Lan giúp Hứa Như chuyển hết hành lý vào phòng ngủ.
Ngày khai giảng, người chuyển hành lý rất nhiều là phụ huynh, bạn bè, cho nên ký túc xá nữ sinh kiểm soát nhân viên từ bên ngoài không nghiêm.
Vào phòng ngủ, Hứa Như lên tiếng chào hỏi các bạn cùng phòng.
Bây giờ mạng điện thoại di động phát triển, bạn cùng phòng ngủ đã có liên lạc trước khi vào học.
Chào hỏi nhau xong, mấy nữ sinh không hẹn mà cùng nhìn về phía Tạ Tinh Lan chuyển hành lý giúp Hứa Như, cho đến khi Tạ Tinh Lan đi rồi, các cô mới oành một tiếng vây quanh Hứa Như.
"Hứa Như người vừa nãy là bạn trai của bà phải không?! Đẹp trai quá a a a!!"
"Ô ô ô nhanh nói cho tôi biết cậu ta không phải bạn trai của bà, đừng để ảo tưởng của tôi tan vỡ!"
"Cậu ta là anh trai của bà hả? Muốn xin phương thức liên lạc!!"
Hứa Như cười nói: "Mặc dù cậu ta không phải bạn trai của tôi, nhưng mà các bà vẫn đừng nên theo đuổi cậu ta, cậu ta chỉ thích xe, cậu ta muốn sống cả đời với xe."
...
Buổi chiều, người trong lớp vẫn chưa quen mặt nhau, liền dựa theo xếp hạng thi vào để tiến hành thi khảo sát thống nhất lần đầu tiên của tám trường trọng điểm toàn thành phố.
Tam trung xếp thứ sáu trong tám trường cấp ba trọng điểm ở Lâm thành.
Tài nguyên giáo dục của Lâm thành phong phú, nhân tài bồi dưỡng được bao năm qua rất nhiều, tám trường cấp ba trọng điểm này đặt trong tỉnh cũng rất có sức cạnh tranh.
Thành tích của Tạ Tinh Lan vốn không vào được Tam trung, là Tạ Hạo Bằng tìm quan hệ, chào hỏi mới nhét vào được.
Từ đó có thể biết —— bài thi chung của cấp ba trọng điểm có độ khó rất lớn.
Dù sao lúc Tạ Tinh Lan làm bài, đầy trong đầu đều là: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
Cậu buồn rầu không thôi, nhất là sau khi thi xong, Cố Lãng còn mặt mày thoải mái nói với cậu thi khảo sát lần này rất dễ dàng —— lòng muốn chém người của Tạ Tinh Lan cũng có.
Cố Lãng là tên học bá, là cái loại vô cùng gần phong thần, thi cấp ba chỉ thấp hơn thủ khoa hai điểm, dựa theo thực lực của hắn ta mà nói muốn vào trung học Trường Minh – trường cấp ba trọng điểm hạng nhất – là chuyện dễ dàng, kết quả Cố Lãng trọng anh em coi nhẹ thành tích, vẫn cứ đến ngôi trường hạng sáu với Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân.
Tạ Tinh Lan thường xuyên cảm thấy cái hố trong đầu Cố Lãng có thể so với bề mặt của mặt trăng.
Còn có, cậu biết thành tích của Cố Lãng tốt, nhất định phải đến trước mặt cậu và Lý Tiểu Bân – hai học tra – để khoe khoang là có bệnh tật gì?
Mà Lý Tiểu Bân thành tích còn nát bét hơn cả Tạ Tinh Lan, ngay cả lòng chém người cũng không còn, cậu ta đã lên sân thượng suy nghĩ đời người rồi.
Tối hôm đó Tạ Tinh Lan đăng nhập tài khoản của Lý Tiểu Bân, đổi câu chữ ký thành: "Vào ngày kết quả được đưa ra, Lý Tiểu Bân đi rất bình thản."
Dẫn tới một đám người điên cuồng nhấn like.
Ngay cả Hứa Như cũng sắp cười đến co giật, đặc biệt gọi điện thoại đến an ủi hai người họ.
Lý Tiểu Bân và Hứa Như lời ngon tiếng ngọt nấu cháo điện thoại một tiếng, Tạ Tinh Lan liếc qua cậu ta, lạnh lùng nói: "Tao cảm thấy kết quả sẽ ra vào tối nay."
Lý Tiểu bân vốn định mở trò chơi: "Mày cũng đừng rủa tao."
Kết quả Tạ Tinh Lan một câu thành sấm, kết quả cuộc thi mịa nó thật sự ra vào ban đêm.
(một câu thành sấm: chỉ người khác nói một câu không may, những lời này lại trở thành sự thật)
Còn là tám trường thống nhất một bảng xếp hạng.
Xếp hạng cá nhân được gửi vào điện thoại của phụ huynh, công khai là tên của một trăm học sinh đứng đầu.
Tạ Tinh Lan nhìn cũng chả thèm nhìn cái bảng lít nha lít nhít kia, nhìn điểm số quả thực có phần thê thảm của mình đau khổ một lát, rồi mở trò chơi ra dự định đại sát tứ phương.
Cố Lãng điên cuồng tạch tạch: "[Screenshots] lại là thứ hai, vì lông?" (vì lông = vì sao)
Tạ Tinh Lan: "Vì tình yêu."
Cố Lãng: "?"
Tạ Tinh Lan: "Câu chuyện tương ái tương sát của mày và thủ khoa cũng có thể ra sách rồi, có điều vì mày luôn luôn thứ hai, cho nên trong sự não bổ của mọi người, mày là hình tượng đối với thủ khoa mong mà không được vừa yêu vừa hận hy vọng vượt qua hắn nhận được sự chú ý của hắn. Mày đừng nói, cũng rất có cảm xúc, tao muốn xem."
Cố Lãng: "..."
Cố Lãng: "Nhưng lần này tao thi cao hơn hắn? Hắn thứ ba! Người thứ nhất này tao chưa thấy bao giờ, trung học Trường Minh, Giang Qua, ai? Người nào đây?"
Tạ Tinh Lan vốn vừa liếc điện thoại, vừa điều khiển nhân vật.
Bỗng dưng nhìn thấy hai chữ Giang Qua ở trên màn hình, cậu sững sờ chốc lát, trong trò chơi nhân vật đang đội chiến đã trở thành tế phẩm, ầm vang ngã xuống đất.
***
"Thương Trọng Vĩnh" là một bài văn xuôi của nhà văn Bắc Tống Vương An Thạch sáng tác. Bài văn nói về một thần đồng Giang Tây Kim Khê tên là "Phương Trọng Vĩnh" vì sau này cha không cho hắn học và bị cha coi như công cụ tạo tiền mà bị lưu lạc thành một người bình thường. Văn chương mượn Trọng Vĩnh làm ví dụ, nói cho mọi người biết quyết không thể chỉ dựa vào thiên tư mà không học tri thức mới, nhất định phải chú trọng giáo dục và học tập của ngày sau
Thành tích thi tốt nghiệp tiểu học của cậu không lý tưởng cho lắm, chỉ thi được thứ mười lăm trong lớp. Cách thành tích ngày thường của cậu hơi lớn, cho nên vẫn chưa chính thức khai giảng, chủ nhiệm lớp trung học cơ sở đã đặc biệt tới nhà thăm hỏi các gia đình.
Bởi vì nhà Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân sống gần nhau, lại được chia vào cùng một lớp, giáo viên thăm chung cả hai nhà.
Thành tích của Lý Tiểu Bân còn nát hơn Tạ Tinh Lan, nát bét. Chủ nhiệm lớp chỉ thỉnh thoảng nói Tạ Tinh Lan vài câu, phần lớn thời gian đang xử phạt Lý Tiểu Bân.
Tạ Tinh Lan thoải mái.
Sau khi vào cấp hai, bởi vì hầu hết mọi người đều lên thẳng từ tiểu học Thực nghiệm, ở trường tiểu học ban đầu Tạ Tinh Lan lăn lộn rất rộng, trên cơ bản cậu đều quen mắt.
Thế là, vô cùng tự nhiên, cậu lại bắt đầu túm một tên oan đại đầu trở thành đặc cung bài tập của mình.
(oan đại đầu: nghĩa là tiêu tiền oan, nghĩa bóng là bị lừa, không có lợi)
Oan đại đầu tên là Lâm Trạch Vũ, tiểu học chung lớp với Lý Tiểu Bân.
Tạ Tinh Lan nghe Lý Tiểu Bân từng nói, gia cảnh của Lâm Trạch Vũ không tốt lắm, học phí cũng là chắp vá lung tung miễn cưỡng góp ra.
Lâm Trạch Vũ đeo cái kính mắt dày, dáng người nhỏ gầy, tính cách yên tĩnh, là loại hình bỏ vào trong đám người cũng không tìm được. Nhưng mà cậu ta rất chịu khó học tập, trừ đi vệ sinh, cái mông của cậu ta có thể dính trên ghế cả ngày.
Tạ Tinh Lan cứ cảm thấy Lâm Trạch Vũ quen mắt.
Suy nghĩ rất lâu, cậu mới nhớ ra, đời trước khi cậu nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy chạy về nước tiếp quản Tạ thị, đã gặp Lâm Trạch Vũ trong công ty. Về sau Lâm Trạch Vũ làm cấp dưới tự giới thiệu với cậu, cũng đã nói là bạn cùng lớp hồi cấp hai với cậu. Chỉ là Tạ Tinh Lan không để trong lòng.
Nếu Lâm Trạch Vũ là nhân viên của Tạ thị trong tương lai, vậy chính là người của mình.
Tạ Tinh Lan có lòng muốn giúp cậu ta, cho nên làm một giao dịch với Lâm Trạch Vũ, Lâm Trạch Vũ giúp cậu làm bài tập các môn, mỗi ngày Tạ Tinh Lan trả cho cậu ta năm mươi tệ phí dịch vụ.
Như vậy đã bảo vệ lòng tự trọng của Lâm Trạch Vũ, lại giải quyết được vấn đề bài tập.
Mỗi lần Tạ Tinh Lan nhớ đến đều khen mình từ tận đáy lòng.
Đông đi xuân tới, theo thời gian chuyển dời, mấy đứa lùn mập ngày xưa đều nhỏ lại, biến thành thiếu niên hăng hái, vừa cao vừa gầy.
Tạ Tinh Lan chịu nhục đến mùa hè tốt nghiệp lớp chín, cuối cùng toại nguyện cao đến 1m75.
Cách vóc dáng hoàn toàn trưởng thành năm centimet nữa!
Cấp ba vẫn có thể cao!
Tạ Tinh Lan nhìn bức tường đánh dấu chiều cao trong phòng mình, từ lúc tiểu học không nhúc nhích tí nào, đến kỳ sau lớp chín thẳng tắp tăng lên, quả thực cảm động đến muốn mãnh nam rơi lệ.
Cậu ngồi bàn đầu nhiều năm thế, đã chịu đánh giá "Mặc dù Tạ Tinh Lan trông đẹp trai nhưng hơi thấp" nhiều năm thế, cuối cùng có một ngày trở nên nổi bật, nở mày nở mặt.
Từ nay về sau cuối cùng không cần ngửa đầu nhìn lỗ mũi người khác nói chuyện, sóng vai đi cùng Lý Tiểu Bân dậy thì sớm hơn cậu cũng không còn thẹn quá hóa giận nữa!
Thật không uổng những năm này cậu uống sữa bò như uống nước.
Tạ Tinh Lan kích động không thôi lúc này hẹn một đám bạn xấu ra ngoài phóng túng, toàn bộ kỳ nghỉ hè của cậu đều theo Tạ Mân – nghỉ đại học – ra nước ngoài xem đua xe, sau khi về nước chuyện quan trọng nhất là khoe khoang chiều cao của mình.
"Ôi, đồng chí Tiểu Tạ, giờ mới hơn hai tháng, sao mày cao lên nhiều vậy?" Cố Lãng câu cổ Tạ Tinh Lan, cười đùa tí tửng nói: "Nói! Có phải mày tin lời đồn của dân gian đi chui chuồng chó rồi?"
Mấy nam sinh khác cũng nhao nhao phụ họa.
Tạ Tinh Lan chậc một tiếng, dùng cùi chỏ thụi eo Cố Lãng: "Nói càn gì đấy? Tao đây là thuần thiên nhiên, tránh ra, nóng chết rồi."
Hồi cấp hai đời trước, Tạ Tinh Lan và Cố Lãng là hai người không hợp nhau nhất ở trong lớp, tuổi nhỏ khí phách, bộc lộ tài năng, thấy nhau ngứa mắt, một chút chuyện nhỏ sẽ muốn làm cho long trời lở đất, huyên náo mọi người đều biết.
Lần này làm lại một đời, Tạ Tinh Lan cảm thấy con người hắn ta đặc biệt khờ khệch lại ngây thơ, đối mặt với việc Cố Lãng khiêu khích kiếm chuyện cũng lười để ý hắn ta, kết quả không hiểu sao lại trở thành quan hệ anh em cũng không tệ lắm.
Nhưng mà Cố Lãng miệng tiện khôn khéo, không trung thực dễ lừa như Lý Tiểu Bân.
Lý Tiểu Bân chỉ chỉ đầu: "Tóc của mày lúc nào thì nhuộm lại? Qua hai ngày nữa là khai giảng rồi, nghe nói Tam trung quản siêu nghiêm."
Cố Lãng cũng nói: "Một người anh em của tao, lần trước, nhuộm quả đầu xám tro đi học, bị chủ nhiệm giáo dục cạo trọc đầu."
Tạ Tinh Lan sờ lên tóc mình, không nói lời nào.
Cậu vừa thi cấp ba xong liền đi nhuộm một quả đầu màu nâu sẫm, lúc quay về trường nhận phiếu điểm, gần như mỗi người đi ngang qua đều quay đầu nhìn cậu, tần suất quay đầu cực cao.
Cũng không kỳ lạ, Tạ Tinh Lan da trắng môi hồng, mặt mũi tinh xảo lại xinh đẹp, sau khi ngũ quan nẩy nở, ngay cả nữ sinh xinh nhất được cả lớp công nhận cũng mặc cảm. Hơn nữa vẻ đẹp của cậu không hề gái tính, mà là vênh váo lại bá đạo, rất có tính công kích, người từng thấy rất khó để không nhận ra gương mặt này của cậu.
Ngày thường cho dù Tạ Tinh Lan để đầu đinh cũng khó mà che giấu ngũ quan xuất chúng chói mắt, sau khi nhuộm tóc đổi tạo hình, hiệu quả càng khỏi phản bàn.
Chính cậu cũng rất đỏm dáng, không muốn nhuộm lại mái tóc đen xì quê mùa cục mịch.
"Nói sau đi. Một trường học ngay cả học sinh nhuộm tóc cũng không chấp nhận được, trên khẩu hiệu của trường tại sao còn phải viết câu biển chứa trăm sông?!"
Cố Lãng vỗ tay: "Chúc mừng mày! Em trai thối, mày vừa học được một thành ngữ."
Tạ Tinh Lan không lưu tình chút nào đạp hắn ta: "Có thể ngậm lại cái miệng chim của mày không? Con trai thối."
Mắt thấy hai người họ lại muốn bắt đầu chửi nhau, mấy nam sinh vội vàng kéo hai người ra khoảng cách an toàn.
"Anh Tạ, lát đi đâu chơi?"
"Đi hát K đi, có một cái mới mở trong tòa nhà bách hóa, tao có thằng bạn từng đến, nói được phết."
Tạ Tinh Lan không hứng thú lắm: "Hôm nay thì không được, tao vừa về nước, muốn điều chỉnh đồng hồ sinh học. Sau khi khai giảng lại nói."
Lần này cậu đặc biệt ra ngoài chỉ vì khoe khoang chiều cao của mình, rửa sạch nhục nhã. Bây giờ đạt được mục đích, cậu bắt đầu lười, chỉ muốn về nhà nằm.
Mấy nam sinh thương lượng một cái, đã đồng ý tụ họp sau khai giảng.
Mặc dù mọi người học cấp ba sẽ phân tán, nhưng mà thời gian nghỉ học kỳ sau của lớp mười còn rất dài. Hẹn thời gian tụ tập cũng đơn giản.
Đầu tháng chín, kết thúc giữa hè, đầu mùa thu xuất hiện, trong sân trường đã thoang thoảng mùi hoa quế, thấm vào ruột gan.
Tam trung cách xa nhà của Tạ Tinh Lan, lái xe phải mất hơn nửa tiếng.
Mặc dù Viên Dục Văn cũng giữ chức giáo viên ngữ văn ở Tam trung, nhà Tạ Tinh Lan cũng rất tiện, nhưng cô âu sầu đến chết về điểm thi giảm dần từng ngày của Tạ Tinh Lan.
Lúc đó nhìn thấy thành tích thi cấp ba của Tạ Tinh Lan, cô buồn đến một đêm không ngủ. Cô rất tự trách, luôn cho rằng khi còn bé cô nâng Tạ Tinh Lan cao quá, kỳ vọng với con trai lại rất lớn, đến nỗi Tạ Tinh Lan tuổi dậy thì sức lực phản nghịch cùng đến, trở thành "Thương Trọng Vĩnh" phiên bản hiện tại.
Tạ Tinh Lan rất muốn an ủi mẹ cậu, cậu đây không phải phản nghịch, cậu chỉ đơn thuần không biết. Đây không phải là vấn đề có muốn hay không, mà là vấn đề có được hay không.
Dây cung đọc sách này của cậu, cho cậu mấy đời cũng không nối được.
Nhưng Viên Dục Văn vẫn muốn đấu tranh, vì để cho Tạ Tinh Lan yên tâm học tập, giấu cậu xin trọ ở trường rồi.
"Tin tức mới nhất, xế chiều hôm nay chính là kỳ thi thống nhất toàn thành phố, quá độc ác, quá độc ác [tay hút thuốc run nhè nhẹ]"
"Vừa khai giảng đã thi thống nhất?? Phòng giáo dục lại ra chính sách lông, còn có thể vui vui vẻ vẻ đi học không?"
"Địu, vừa nói đến thi cử, ngay cả tâm tư ngắm gái đẹp của tao cũng bị mất."
"Đừng ngắm nữa, giáo hoa khóa này tuyệt đối là đại mỹ nữ Khương Tuyết Lê lớp chúng ta."
"Tao cảm thấy Hứa Như cũng rất xinh mà ~ "
"Có trai đẹp không có trai đẹp không? Lớp chúng ta có không?"
...
Âm thanh nhắc nhở tin nhắn điện thoại ting ting tong tong vang lên không dứt.
Tạ Tinh Lan ngủ bù ở ghế sau xe, trên mặt úp cái mũ cản ánh sáng, vẫn chưa ngủ đủ đã bị đánh thức.
Cậu vẫn buồn ngủ mở điện thoại ra nhìn, là nhóm lớp 10-4 của bọn họ. Không chính thức, trong đó không có giáo viên, cho nên những người này đặc biệt ồn ào.
Tạ Tinh Lan thiết đặt yên lặng, muốn ngủ thêm lát nữa, kết quả Lý Tiểu Bân gọi tới một cú điện thoại.
"Chiêu à, đã tới chưa, tao bị chặn ở trên cầu vượt rồi, mày có thể giúp Tiểu Như chuyển hành lý không, cô ấy chỉ có một mình, hôm nay mẹ cô ấy có việc không đưa cô ấy đi."
Tạ Tinh Lan ngồi dậy liếc nhìn, xe của cậu đã đến cổng chính, bèn nói: "Ò, biết rồi, tao muốn một bữa lẩu."
Lý Tiểu Bân ừ ừ đồng ý như hầu hạ lão phật gia.
Tạ Tinh Lan không có nhiều hành lý, chỉ hai cái túi, cậu đưa chìa khóa phòng ngủ cho bác tài xế, làm phiền bác đưa lên lầu giúp cậu.
Lúc khai giảng, trong sân trường bóng người hỗn loạn, từng khuôn mặt rất có tinh thần phấn chấn và năng động, tiếng cười nói không dứt.
Tạ Tinh Lan đứng dưới gốc cây chỗ giao lộ gọi điện thoại cho Hứa Như.
Tạ Tinh Lan rất gầy, không phải loại cởi quần áo ra gầy yếu không đỡ nổi một đòn, mà là loại cân xứng lại khiến người ta cảm thấy sạch sẽ thoải mái, đặc biệt là rõ cao. Mặc dù cậu đội mũ lưỡi trai đang nghịch vỏ cây, hầu hết người đi ngang qua không thấy rõ ngay mặt, nhưng bóng lưng và bên mặt đã hấp dẫn tầm mắt.
Tạ Tinh Lan hỏi rõ vị trí của Hứa Như, cất điện thoại đi về phía ký túc của nữ sinh.
Một mình Hứa Như ngồi trên vali, trên mặt đất còn để bốn năm cái túi. Cô vừa thấy Tạ Tinh Lan thì giống như nhìn thấy ân nhân cứu mạng, cảm động lệ nóng doanh tròng, chỉ thiếu điều cầm tay Tạ Tinh Lan lắc mạnh: "Tinh Tinh, tớ quyết định chia tay với chó Bân, ở bên cạnh cậu."
Tạ Tinh Lan ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Câu này của cậu đã nói nhiều năm rồi, chỉ biết bảo tôi làm lốp xe dự phòng đau khổ chờ cậu, lúc nào cho một cơ hội?"
Hứa Như cười ha ha, mấy người bọn họ từ nhỏ đến lớn quan hệ đều rất tốt, không có hiềm khích.
Tạ Tinh Lan giúp Hứa Như chuyển hết hành lý vào phòng ngủ.
Ngày khai giảng, người chuyển hành lý rất nhiều là phụ huynh, bạn bè, cho nên ký túc xá nữ sinh kiểm soát nhân viên từ bên ngoài không nghiêm.
Vào phòng ngủ, Hứa Như lên tiếng chào hỏi các bạn cùng phòng.
Bây giờ mạng điện thoại di động phát triển, bạn cùng phòng ngủ đã có liên lạc trước khi vào học.
Chào hỏi nhau xong, mấy nữ sinh không hẹn mà cùng nhìn về phía Tạ Tinh Lan chuyển hành lý giúp Hứa Như, cho đến khi Tạ Tinh Lan đi rồi, các cô mới oành một tiếng vây quanh Hứa Như.
"Hứa Như người vừa nãy là bạn trai của bà phải không?! Đẹp trai quá a a a!!"
"Ô ô ô nhanh nói cho tôi biết cậu ta không phải bạn trai của bà, đừng để ảo tưởng của tôi tan vỡ!"
"Cậu ta là anh trai của bà hả? Muốn xin phương thức liên lạc!!"
Hứa Như cười nói: "Mặc dù cậu ta không phải bạn trai của tôi, nhưng mà các bà vẫn đừng nên theo đuổi cậu ta, cậu ta chỉ thích xe, cậu ta muốn sống cả đời với xe."
...
Buổi chiều, người trong lớp vẫn chưa quen mặt nhau, liền dựa theo xếp hạng thi vào để tiến hành thi khảo sát thống nhất lần đầu tiên của tám trường trọng điểm toàn thành phố.
Tam trung xếp thứ sáu trong tám trường cấp ba trọng điểm ở Lâm thành.
Tài nguyên giáo dục của Lâm thành phong phú, nhân tài bồi dưỡng được bao năm qua rất nhiều, tám trường cấp ba trọng điểm này đặt trong tỉnh cũng rất có sức cạnh tranh.
Thành tích của Tạ Tinh Lan vốn không vào được Tam trung, là Tạ Hạo Bằng tìm quan hệ, chào hỏi mới nhét vào được.
Từ đó có thể biết —— bài thi chung của cấp ba trọng điểm có độ khó rất lớn.
Dù sao lúc Tạ Tinh Lan làm bài, đầy trong đầu đều là: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
Cậu buồn rầu không thôi, nhất là sau khi thi xong, Cố Lãng còn mặt mày thoải mái nói với cậu thi khảo sát lần này rất dễ dàng —— lòng muốn chém người của Tạ Tinh Lan cũng có.
Cố Lãng là tên học bá, là cái loại vô cùng gần phong thần, thi cấp ba chỉ thấp hơn thủ khoa hai điểm, dựa theo thực lực của hắn ta mà nói muốn vào trung học Trường Minh – trường cấp ba trọng điểm hạng nhất – là chuyện dễ dàng, kết quả Cố Lãng trọng anh em coi nhẹ thành tích, vẫn cứ đến ngôi trường hạng sáu với Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân.
Tạ Tinh Lan thường xuyên cảm thấy cái hố trong đầu Cố Lãng có thể so với bề mặt của mặt trăng.
Còn có, cậu biết thành tích của Cố Lãng tốt, nhất định phải đến trước mặt cậu và Lý Tiểu Bân – hai học tra – để khoe khoang là có bệnh tật gì?
Mà Lý Tiểu Bân thành tích còn nát bét hơn cả Tạ Tinh Lan, ngay cả lòng chém người cũng không còn, cậu ta đã lên sân thượng suy nghĩ đời người rồi.
Tối hôm đó Tạ Tinh Lan đăng nhập tài khoản của Lý Tiểu Bân, đổi câu chữ ký thành: "Vào ngày kết quả được đưa ra, Lý Tiểu Bân đi rất bình thản."
Dẫn tới một đám người điên cuồng nhấn like.
Ngay cả Hứa Như cũng sắp cười đến co giật, đặc biệt gọi điện thoại đến an ủi hai người họ.
Lý Tiểu Bân và Hứa Như lời ngon tiếng ngọt nấu cháo điện thoại một tiếng, Tạ Tinh Lan liếc qua cậu ta, lạnh lùng nói: "Tao cảm thấy kết quả sẽ ra vào tối nay."
Lý Tiểu bân vốn định mở trò chơi: "Mày cũng đừng rủa tao."
Kết quả Tạ Tinh Lan một câu thành sấm, kết quả cuộc thi mịa nó thật sự ra vào ban đêm.
(một câu thành sấm: chỉ người khác nói một câu không may, những lời này lại trở thành sự thật)
Còn là tám trường thống nhất một bảng xếp hạng.
Xếp hạng cá nhân được gửi vào điện thoại của phụ huynh, công khai là tên của một trăm học sinh đứng đầu.
Tạ Tinh Lan nhìn cũng chả thèm nhìn cái bảng lít nha lít nhít kia, nhìn điểm số quả thực có phần thê thảm của mình đau khổ một lát, rồi mở trò chơi ra dự định đại sát tứ phương.
Cố Lãng điên cuồng tạch tạch: "[Screenshots] lại là thứ hai, vì lông?" (vì lông = vì sao)
Tạ Tinh Lan: "Vì tình yêu."
Cố Lãng: "?"
Tạ Tinh Lan: "Câu chuyện tương ái tương sát của mày và thủ khoa cũng có thể ra sách rồi, có điều vì mày luôn luôn thứ hai, cho nên trong sự não bổ của mọi người, mày là hình tượng đối với thủ khoa mong mà không được vừa yêu vừa hận hy vọng vượt qua hắn nhận được sự chú ý của hắn. Mày đừng nói, cũng rất có cảm xúc, tao muốn xem."
Cố Lãng: "..."
Cố Lãng: "Nhưng lần này tao thi cao hơn hắn? Hắn thứ ba! Người thứ nhất này tao chưa thấy bao giờ, trung học Trường Minh, Giang Qua, ai? Người nào đây?"
Tạ Tinh Lan vốn vừa liếc điện thoại, vừa điều khiển nhân vật.
Bỗng dưng nhìn thấy hai chữ Giang Qua ở trên màn hình, cậu sững sờ chốc lát, trong trò chơi nhân vật đang đội chiến đã trở thành tế phẩm, ầm vang ngã xuống đất.
***
"Thương Trọng Vĩnh" là một bài văn xuôi của nhà văn Bắc Tống Vương An Thạch sáng tác. Bài văn nói về một thần đồng Giang Tây Kim Khê tên là "Phương Trọng Vĩnh" vì sau này cha không cho hắn học và bị cha coi như công cụ tạo tiền mà bị lưu lạc thành một người bình thường. Văn chương mượn Trọng Vĩnh làm ví dụ, nói cho mọi người biết quyết không thể chỉ dựa vào thiên tư mà không học tri thức mới, nhất định phải chú trọng giáo dục và học tập của ngày sau