Chương 5: Kẹo sữa
Tạ Tinh Lan suy tư một buổi tối, càng nghĩ càng cảm thấy độ khả thi của ý nghĩ này cực cao.
Con người cậu sống phóng túng thành thạo mọi thứ, chỉ học tập không được.
Hình như trời sinh cậu thiếu sợi dây này, lúc tiểu học còn có thể làm lưu manh thi chín mươi điểm, sau khi lên cấp hai điểm số bắt đầu có kiểu sườn đồi giảm xuống, kéo cũng kéo không được.
Khi lên cấp ba trực tiếp hạng chót.
Da mặt Tạ Tinh Lan dày đến độ đao thương bất nhập, xưa nay cậu không cảm thấy thành tích kém thì có gì. Thậm chí cậu thật sự cảm thấy gương mặt ai thấy cũng thích của cậu chính là đổi lấy dựa vào điểm số.
Nếu vẻ ngoài của cậu trông đẹp như vậy, học tập còn vô cùng tốt, vậy cũng không công bằng cho lắm.
Thượng đế mở cho người ta một cánh cửa đồng thời, kiểu gì cũng sẽ đóng một cửa sổ —— tránh cho có vài người đặt vào con đường thênh thang của cửa lớn không đi, cố tình đi nhảy cửa sổ.
Cuộc sống của Tạ Tinh Lan ngụy biện một đống lớn, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Viên Dục Văn bất đắc dĩ lại buồn cười, ngay từ đầu còn vật lộn muốn dạy kèm cho Tạ Tinh Lan để kéo điểm, cuối cùng cũng nghĩ thoáng, không gò ép cậu nữa.
Bây giờ cuộc sống lại đến, Tạ Tinh Lan đã suy nghĩ sâu sắc lo xa đến sự nghiệp cấp ba của hơn mười năm sau. Nếu vẫn luôn vì không làm bài tập bị giáo viên xách ra phê bình cũng quá nhọc lòng.
Nếu có một tiểu đệ thay cậu chép bài tập đánh yểm trợ, chẳng phải là đắc ý.
Bây giờ chỉ cần dứt bỏ thành kiến với Giang Qua, quên đi những chuyện của đời trước, nói không chừng có thể nuôi dưỡng một tiểu đệ vừa ngoan vừa nghe lời biết làm bài tập còn biết kiếm tiền...
Không! Là anh em! Là huynh đệ!
Tạ Tinh Lan nghĩ đến đẹp vô cùng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, Tạ Tinh Lan đều không nhìn thấy bóng dáng Giang Qua dưới tàng cây.
Hôm nay thứ sáu, dự báo thời tiết nói chập tối sẽ mưa, nhà trẻ thông báo với phụ huynh tan học trước thời gian.
Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân sống gần, không đợi bảo mẫu tới đón, mỗi người cầm một que kem đi về nhà.
Hứa Huyên Huyên đeo cặp sách nhỏ màu hồng đuổi theo sao: "Tạ Tinh Lan!"
Tạ Tinh Lan bịt hai tai, làm như không nghe thấy.
Hứa Huyên Huyên lại gọi cậu mấy tiếng, cuối cùng chạy chậm lên ôm chầm lấy Tạ Tinh Lan từ phía sau.
Tạ Tinh Lan lảo đảo một cái, đẩy nhỏ ra, ra vẻ hung dữ nhe răng nói: "Hứa Huyên Huyên, cậu đừng nghĩ tôi chơi nhà chòi với cậu! Tại sao cậu không đi tìm người khác chơi?" Ngày nào cũng quấn lấy cậu.
Hứa Huyên Huyên bẹp miệng một cái: "Tớ chỉ muốn chơi với cậu."
Lý Tiểu Bân ôm bụng cười đến là vui vẻ, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vỗ tay hô: "Hứa Huyên Huyên muốn là vợ của Chiêu nha!"
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Huyên Huyên ửng hồng, nắm tay Tạ Tinh Lan: "Chiêu à, tớ làm vợ cậu được không?"
Tạ Tinh Lan rất vô tình rút tay về: "Không được, tôi thích nam."
Hứa Huyên Huyên phồng mặt lên: "Cậu gạt người. Con trai sẽ không thích con trai. Cậu, thích Lý Tiểu Bân không?"
Tạ Tinh Lan liếc nhìn Lý Tiểu Bẩn nước kem dính đầy miệng.
"Vậy tôi cũng không phải thích tất cả nam. Tôi chỉ thích đẹp trai."
Lý Tiểu Bân vô tội chớp mắt mấy cái, đầu bỗng chốc chưa vòng qua khúc ngoặt này.
Sau khi Hứa Huyên Huyên bị Tạ Tinh Lan từ chối, lòng tràn đầy ấm ức và không cam lòng, nhất định phải quấn lấy Tạ Tinh Lan hỏi cậu rốt cuộc thích ai.
Ba đứa trẻ líu ra líu ríu đi tới cửa tiểu khu.
Tạ Tinh Lan bị Hứa Huyên Huyên quấn một đường, phiền kinh khủng, đối mặt với bé gái, lại không thể tùy tiện nổi giận như đối mặt với Chu Dương, chỉ có thể không đếm xỉa.
Sau khi vào cửa tiểu khu, cậu liền cắm đầu bước nhanh xông về phía trước, giống như viên đạn.
Lý Tiểu Bân và Hứa Huyên Huyên đuổi theo ở phía sau, không biết khóa kéo cặp sách của ai mở ra, đồ ăn vặt liên tục rơi ra ngoài.
Sau cửa sắt tiểu khu, Giang Qua yên lặng ngồi ở đó, trên đầu gối đặt hai quyển sách, còn có một viên kẹo sữa.
Nó chú ý đến cửa suốt buổi chiều. Sau khi nhìn thấy bóng dáng Tạ Tinh Lan xuất hiện, đôi mắt vẫn luôn đen láy không gợn sóng của nó hơi tỏa sáng, đôi môi mấp máy, muốn gọi cậu, hai chữ "Chiêu ơi" quay một vòng trong miệng, cuối cùng không gọi ra.
Nó nhìn thấy còn có hai đứa trẻ đi theo sau lưng Tạ Tinh Lan.
Chắc là Tạ Tinh Lan chơi với bạn bè, nó vẫn đừng nên gọi cậu.
Giang Qua hơi rũ mắt, không nhúc nhích nhìn kẹo sữa trong lòng bàn tay cũng sắp bị bụm tan ra.
Tạ Tinh Lan hăng hái xông về phía trước, không biết làm sao chân ngắn đi không nhanh, mà Hứa Huyên Huyên không biết lấy sức ở đâu ra, lại xông lên ôm chầm lấy.
Lần này Tạ Tinh Lan thật sự bị nhỏ đụng ngã.
Hứa Huyên Huyên đè trên người cậu, mắt đỏ hoe: "Tạ Tinh Lan, tại sao cậu không thích tớ? Rốt cuộc cậu thích ai hả?"
Đầu Tạ Tinh Lan đập một cái trên mặt đất, một bên đau một bên còn bắn ra lời cợt nhả lừa gạt bé gái: "Nói thật nhá Hứa Huyên Huyên, cậu buông tha tôi tìm kiếm mùa xuân thứ hai đi, tôi là người đàn ông như gió, cậu không bắt được tôi, cho dù bây giờ cậu đè được tôi, chiếm được cơ thể của tôi cậu cũng không chiếm được trái tim của tôi."
Hứa Huyên Huyên: "..."
Hứa Huyên Huyên nghe không hiểu.
Con bé chỉ cảm thấy mình bị Tạ Tinh Lan ghét, không nhịn được bụm mặt khóc hu hu hu.
Tạ Tinh Lan: "..."
Tạ Tinh Lan: "Hu hu hu hu hu hu hu hu hu!"
Ai lại không biết khóc như nào?
Lý Tiểu Bân nhìn hai người ngồi khóc trên mặt đất, đần mặt.
Giang Qua cách đó không xa mắt thấy hết thảy.
Nhìn thấy Tạ Tinh Lan ngã trên mặt đất, có cũng không để ý cái khác, cố hết sức xoay xe lăn đi về phía cậu.
Càng đến gần, tiếng khóc còn mang theo giọng non nớt của Tạ Tinh Lan càng rõ ràng.
Giang Qua hơi sốt ruột, lại mờ mịt luống cuống dừng cách đó vài mét.
Nó vẫn chưa biết phải an ủi người khác như thế nào. Lúc nó khóc, chưa bao giờ có người tới dỗ dành nó. Nó không biết làm gì mới có thể bảo Tạ Tinh Lan nín khóc.
Lý Tiểu Bân nhìn thấy nó, kinh ngạc thốt lên: "Giang Qua?"
Bị phát hiện rồi.
Giang Qua hơi cứng đờ, vẫn chưa kịp thu lại ánh mắt của mình, bỗng nhiên nhìn nhau với Tạ Tinh Lan.
Mặc dù Tạ Tinh Lan gào rất lớn tiếng, nhưng trong đôi mắt vừa to vừa đen không có nước mắt, vẫn sạch sẽ trong suốt như suối trong. Lúc nhìn thẳng vào người khác, trong veo đến độ có thể nhìn vào lòng người.
Giang Qua có phần hốt hoảng rũ mắt xuống.
Có một phút chốc, nó muốn làm bộ chỉ đi ngang qua, thậm chí tay cũng đã đặt lên lốp xe, muốn rút lui.
Có lẽ Tạ Tinh Lan cũng không muốn để bạn bè của cậu biết, cậu quen biết một người tàn phế như mình.
Nó phải tự giác một chút.
Nhìn thấy Giang Qua, Tạ Tinh Lan lập tức không hu nữa.
Cậu lẩm bẩm bò dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ bụi bặm, đi đến trước mặt Giang Qua, sau đó lấy ra một túi bánh quy được trẻ con lúc bấy giờ thích nhất trong cái túi bên người, nhẹ nhàng đặt trên đầu gối nó.
"Giang Qua, mấy hôm nay sao cậu không đọc sách dưới tàng cây? Bánh quy này ăn rất ngon, tôi muốn đem cho cậu, cũng không nhìn thấy cậu."
Cơ thể bây giờ của Tạ Tinh Lan chưa thoát tính trẻ con, nói chuyện còn mang theo giọng sữa nồng đậm, bất kể nói gì cũng giống như đang làm nũng, vừa ngọt vừa ngoan.
Giang Qua sững sờ chốc lát, sau đó thấp giọng nói: "Đây là... cho tôi?"
Tạ Tinh Lan gật gật đầu.
Cậu rất có giác ngộ.
Thông qua tới lui với đám bạn xấu ở đời trước, cậu biết rõ để thành lập tình nghĩa anh em vững bền, mang ăn mang uống là ắt không thể thiếu.
Lôi kéo Giang Qua dù gì cũng tốt hơn đắc tội nó. Con người chung quy phải hướng về phía trước đúng không? Nếu đã sống lại, cần gì phải bảo thủ, một mực bị ân oán quá khứ vây hãm.
Ngay cả sách lược Tạ Tinh Lan cũng nghĩ xong rồi.
Đối mặt với đồng minh tương lai này, nhất định phải kiên trì phương châm hành động dùng yêu cảm hóa, dùng tình sưởi ấm, để trong tương lai Giang Qua cam tâm tình nguyện —— làm bài tập cho cậu.
Đương nhiên, để trả thù hành vi vô tình của Giang Qua ở đời trước, cậu quyết định—— sau này việc gọi trà sữa cũng giao cho nó làm.
Tạ Tinh Lan có giấc mơ đẹp giữa ban ngày ban mặt.
Mà Giang Qua lại là cầm túi bánh quy kia, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói câu cảm ơn.
Sau đó nó bỗng dưng nhớ tới, Tạ Tinh Lan cho mình đồ ăn vặt, mình cũng phải đáp lễ cho cậu mới đúng.
Thế là luống cuống tay chân lấy kẹo sữa trong túi ra.
"Kẹo... cho cậu ăn." Giang Qua trắc trở nói: "Cậu, cậu đừng khóc."
Trước đó cái kẹo đã bị Giang Qua nắm lâu quá, cũng chảy ra rồi.
Tạ Tinh Lan sững sờ, lập tức nhận lấy kẹo trong lòng bàn tay nó.
Lòng bàn tay Giang Qua đổ mồ hôi, giấy gói kéo hơi ướt dính.
Giang Qua cũng tự nhận ra, nó cảm thấy kẹo bẩn, há miệng, có phần bối rối nói: "Tôi... ngày mai tôi mang kẹo mới cho cậu, viên này... cậu đừng ăn."
Tạ Tinh Lan lại không để ý, cậu mở giấy gói kẹo ra, bỏ kẹo sữa vào trong miệng.
Mặc dù hơi chảy tí xíu, nhưng vị sữa vẫn rất ngọt.
Hứa Huyên Huyên cũng nín khóc, cảm xúc của cô bé tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nhìn thấy Tạ Tinh Lan cho Giang Qua bánh quy, nhỏ cũng đứng lên hỏi Tạ Tinh Lan đòi bánh quy: "Tạ Tinh Lan, tớ cũng muốn ăn."
Tạ Tinh Lan mở túi nhỏ cho cô bé nhìn: "Hết rồi."
Hứa Huyên Huyên méo miệng: "Tại sao cậu cho cậu ta ăn? Cậu ta là ai?"
Tạ Tinh Lan nói: "Cậu ấy là bạn tôi."
Giang Qua bỗng nhiên ngẩng đầu.
Tóc nó có lẽ lâu rồi chưa cắt, tóc mái đã có thể che đến mắt, lại không che giấu được lo sợ và chờ mong sáng lên trong đôi mắt kia.
Hứa Huyên Huyên vẫn có phần không vui.
Tính tình nhỏ đơn thuần thẳng thắn, thích Tạ Tinh Lan thì quấn lấy cậu, nhìn thấy Tạ Tinh Lan cho người khác đồ ăn vặt không cho mình thì buồn bực.
Lúc này, Hứa Huyên Huyên nhìn thấy ống quần chân phải trống rỗng của Giang Qua.
Cô bé còn nhỏ, không hiểu đây là vì sao, ơ lên một tiếng, đột nhiên tiến lên bóp ống quấn kia, còn nhấc ống quần lên.
Động tác này của con bé rất thình lình, Giang Qua vẫn đang thất thần, không kịp lùi lại. Mà đợi Tạ Tinh Lan kịp phản ứng, lúc túm lấy cánh tay con bé kéo ra, Hứa Huyên Huyên đã nhìn thấy dưới đầu gối khiếm khuyết của Giang Qua.
Xấu xí mà dữ tợn.
Hứa Huyên Huyên bị dọa, lần này thật sự khóc lớn lên.
Con người cậu sống phóng túng thành thạo mọi thứ, chỉ học tập không được.
Hình như trời sinh cậu thiếu sợi dây này, lúc tiểu học còn có thể làm lưu manh thi chín mươi điểm, sau khi lên cấp hai điểm số bắt đầu có kiểu sườn đồi giảm xuống, kéo cũng kéo không được.
Khi lên cấp ba trực tiếp hạng chót.
Da mặt Tạ Tinh Lan dày đến độ đao thương bất nhập, xưa nay cậu không cảm thấy thành tích kém thì có gì. Thậm chí cậu thật sự cảm thấy gương mặt ai thấy cũng thích của cậu chính là đổi lấy dựa vào điểm số.
Nếu vẻ ngoài của cậu trông đẹp như vậy, học tập còn vô cùng tốt, vậy cũng không công bằng cho lắm.
Thượng đế mở cho người ta một cánh cửa đồng thời, kiểu gì cũng sẽ đóng một cửa sổ —— tránh cho có vài người đặt vào con đường thênh thang của cửa lớn không đi, cố tình đi nhảy cửa sổ.
Cuộc sống của Tạ Tinh Lan ngụy biện một đống lớn, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
Viên Dục Văn bất đắc dĩ lại buồn cười, ngay từ đầu còn vật lộn muốn dạy kèm cho Tạ Tinh Lan để kéo điểm, cuối cùng cũng nghĩ thoáng, không gò ép cậu nữa.
Bây giờ cuộc sống lại đến, Tạ Tinh Lan đã suy nghĩ sâu sắc lo xa đến sự nghiệp cấp ba của hơn mười năm sau. Nếu vẫn luôn vì không làm bài tập bị giáo viên xách ra phê bình cũng quá nhọc lòng.
Nếu có một tiểu đệ thay cậu chép bài tập đánh yểm trợ, chẳng phải là đắc ý.
Bây giờ chỉ cần dứt bỏ thành kiến với Giang Qua, quên đi những chuyện của đời trước, nói không chừng có thể nuôi dưỡng một tiểu đệ vừa ngoan vừa nghe lời biết làm bài tập còn biết kiếm tiền...
Không! Là anh em! Là huynh đệ!
Tạ Tinh Lan nghĩ đến đẹp vô cùng, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, Tạ Tinh Lan đều không nhìn thấy bóng dáng Giang Qua dưới tàng cây.
Hôm nay thứ sáu, dự báo thời tiết nói chập tối sẽ mưa, nhà trẻ thông báo với phụ huynh tan học trước thời gian.
Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân sống gần, không đợi bảo mẫu tới đón, mỗi người cầm một que kem đi về nhà.
Hứa Huyên Huyên đeo cặp sách nhỏ màu hồng đuổi theo sao: "Tạ Tinh Lan!"
Tạ Tinh Lan bịt hai tai, làm như không nghe thấy.
Hứa Huyên Huyên lại gọi cậu mấy tiếng, cuối cùng chạy chậm lên ôm chầm lấy Tạ Tinh Lan từ phía sau.
Tạ Tinh Lan lảo đảo một cái, đẩy nhỏ ra, ra vẻ hung dữ nhe răng nói: "Hứa Huyên Huyên, cậu đừng nghĩ tôi chơi nhà chòi với cậu! Tại sao cậu không đi tìm người khác chơi?" Ngày nào cũng quấn lấy cậu.
Hứa Huyên Huyên bẹp miệng một cái: "Tớ chỉ muốn chơi với cậu."
Lý Tiểu Bân ôm bụng cười đến là vui vẻ, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, vỗ tay hô: "Hứa Huyên Huyên muốn là vợ của Chiêu nha!"
Khuôn mặt nhỏ của Hứa Huyên Huyên ửng hồng, nắm tay Tạ Tinh Lan: "Chiêu à, tớ làm vợ cậu được không?"
Tạ Tinh Lan rất vô tình rút tay về: "Không được, tôi thích nam."
Hứa Huyên Huyên phồng mặt lên: "Cậu gạt người. Con trai sẽ không thích con trai. Cậu, thích Lý Tiểu Bân không?"
Tạ Tinh Lan liếc nhìn Lý Tiểu Bẩn nước kem dính đầy miệng.
"Vậy tôi cũng không phải thích tất cả nam. Tôi chỉ thích đẹp trai."
Lý Tiểu Bân vô tội chớp mắt mấy cái, đầu bỗng chốc chưa vòng qua khúc ngoặt này.
Sau khi Hứa Huyên Huyên bị Tạ Tinh Lan từ chối, lòng tràn đầy ấm ức và không cam lòng, nhất định phải quấn lấy Tạ Tinh Lan hỏi cậu rốt cuộc thích ai.
Ba đứa trẻ líu ra líu ríu đi tới cửa tiểu khu.
Tạ Tinh Lan bị Hứa Huyên Huyên quấn một đường, phiền kinh khủng, đối mặt với bé gái, lại không thể tùy tiện nổi giận như đối mặt với Chu Dương, chỉ có thể không đếm xỉa.
Sau khi vào cửa tiểu khu, cậu liền cắm đầu bước nhanh xông về phía trước, giống như viên đạn.
Lý Tiểu Bân và Hứa Huyên Huyên đuổi theo ở phía sau, không biết khóa kéo cặp sách của ai mở ra, đồ ăn vặt liên tục rơi ra ngoài.
Sau cửa sắt tiểu khu, Giang Qua yên lặng ngồi ở đó, trên đầu gối đặt hai quyển sách, còn có một viên kẹo sữa.
Nó chú ý đến cửa suốt buổi chiều. Sau khi nhìn thấy bóng dáng Tạ Tinh Lan xuất hiện, đôi mắt vẫn luôn đen láy không gợn sóng của nó hơi tỏa sáng, đôi môi mấp máy, muốn gọi cậu, hai chữ "Chiêu ơi" quay một vòng trong miệng, cuối cùng không gọi ra.
Nó nhìn thấy còn có hai đứa trẻ đi theo sau lưng Tạ Tinh Lan.
Chắc là Tạ Tinh Lan chơi với bạn bè, nó vẫn đừng nên gọi cậu.
Giang Qua hơi rũ mắt, không nhúc nhích nhìn kẹo sữa trong lòng bàn tay cũng sắp bị bụm tan ra.
Tạ Tinh Lan hăng hái xông về phía trước, không biết làm sao chân ngắn đi không nhanh, mà Hứa Huyên Huyên không biết lấy sức ở đâu ra, lại xông lên ôm chầm lấy.
Lần này Tạ Tinh Lan thật sự bị nhỏ đụng ngã.
Hứa Huyên Huyên đè trên người cậu, mắt đỏ hoe: "Tạ Tinh Lan, tại sao cậu không thích tớ? Rốt cuộc cậu thích ai hả?"
Đầu Tạ Tinh Lan đập một cái trên mặt đất, một bên đau một bên còn bắn ra lời cợt nhả lừa gạt bé gái: "Nói thật nhá Hứa Huyên Huyên, cậu buông tha tôi tìm kiếm mùa xuân thứ hai đi, tôi là người đàn ông như gió, cậu không bắt được tôi, cho dù bây giờ cậu đè được tôi, chiếm được cơ thể của tôi cậu cũng không chiếm được trái tim của tôi."
Hứa Huyên Huyên: "..."
Hứa Huyên Huyên nghe không hiểu.
Con bé chỉ cảm thấy mình bị Tạ Tinh Lan ghét, không nhịn được bụm mặt khóc hu hu hu.
Tạ Tinh Lan: "..."
Tạ Tinh Lan: "Hu hu hu hu hu hu hu hu hu!"
Ai lại không biết khóc như nào?
Lý Tiểu Bân nhìn hai người ngồi khóc trên mặt đất, đần mặt.
Giang Qua cách đó không xa mắt thấy hết thảy.
Nhìn thấy Tạ Tinh Lan ngã trên mặt đất, có cũng không để ý cái khác, cố hết sức xoay xe lăn đi về phía cậu.
Càng đến gần, tiếng khóc còn mang theo giọng non nớt của Tạ Tinh Lan càng rõ ràng.
Giang Qua hơi sốt ruột, lại mờ mịt luống cuống dừng cách đó vài mét.
Nó vẫn chưa biết phải an ủi người khác như thế nào. Lúc nó khóc, chưa bao giờ có người tới dỗ dành nó. Nó không biết làm gì mới có thể bảo Tạ Tinh Lan nín khóc.
Lý Tiểu Bân nhìn thấy nó, kinh ngạc thốt lên: "Giang Qua?"
Bị phát hiện rồi.
Giang Qua hơi cứng đờ, vẫn chưa kịp thu lại ánh mắt của mình, bỗng nhiên nhìn nhau với Tạ Tinh Lan.
Mặc dù Tạ Tinh Lan gào rất lớn tiếng, nhưng trong đôi mắt vừa to vừa đen không có nước mắt, vẫn sạch sẽ trong suốt như suối trong. Lúc nhìn thẳng vào người khác, trong veo đến độ có thể nhìn vào lòng người.
Giang Qua có phần hốt hoảng rũ mắt xuống.
Có một phút chốc, nó muốn làm bộ chỉ đi ngang qua, thậm chí tay cũng đã đặt lên lốp xe, muốn rút lui.
Có lẽ Tạ Tinh Lan cũng không muốn để bạn bè của cậu biết, cậu quen biết một người tàn phế như mình.
Nó phải tự giác một chút.
Nhìn thấy Giang Qua, Tạ Tinh Lan lập tức không hu nữa.
Cậu lẩm bẩm bò dậy khỏi mặt đất, vỗ vỗ bụi bặm, đi đến trước mặt Giang Qua, sau đó lấy ra một túi bánh quy được trẻ con lúc bấy giờ thích nhất trong cái túi bên người, nhẹ nhàng đặt trên đầu gối nó.
"Giang Qua, mấy hôm nay sao cậu không đọc sách dưới tàng cây? Bánh quy này ăn rất ngon, tôi muốn đem cho cậu, cũng không nhìn thấy cậu."
Cơ thể bây giờ của Tạ Tinh Lan chưa thoát tính trẻ con, nói chuyện còn mang theo giọng sữa nồng đậm, bất kể nói gì cũng giống như đang làm nũng, vừa ngọt vừa ngoan.
Giang Qua sững sờ chốc lát, sau đó thấp giọng nói: "Đây là... cho tôi?"
Tạ Tinh Lan gật gật đầu.
Cậu rất có giác ngộ.
Thông qua tới lui với đám bạn xấu ở đời trước, cậu biết rõ để thành lập tình nghĩa anh em vững bền, mang ăn mang uống là ắt không thể thiếu.
Lôi kéo Giang Qua dù gì cũng tốt hơn đắc tội nó. Con người chung quy phải hướng về phía trước đúng không? Nếu đã sống lại, cần gì phải bảo thủ, một mực bị ân oán quá khứ vây hãm.
Ngay cả sách lược Tạ Tinh Lan cũng nghĩ xong rồi.
Đối mặt với đồng minh tương lai này, nhất định phải kiên trì phương châm hành động dùng yêu cảm hóa, dùng tình sưởi ấm, để trong tương lai Giang Qua cam tâm tình nguyện —— làm bài tập cho cậu.
Đương nhiên, để trả thù hành vi vô tình của Giang Qua ở đời trước, cậu quyết định—— sau này việc gọi trà sữa cũng giao cho nó làm.
Tạ Tinh Lan có giấc mơ đẹp giữa ban ngày ban mặt.
Mà Giang Qua lại là cầm túi bánh quy kia, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói câu cảm ơn.
Sau đó nó bỗng dưng nhớ tới, Tạ Tinh Lan cho mình đồ ăn vặt, mình cũng phải đáp lễ cho cậu mới đúng.
Thế là luống cuống tay chân lấy kẹo sữa trong túi ra.
"Kẹo... cho cậu ăn." Giang Qua trắc trở nói: "Cậu, cậu đừng khóc."
Trước đó cái kẹo đã bị Giang Qua nắm lâu quá, cũng chảy ra rồi.
Tạ Tinh Lan sững sờ, lập tức nhận lấy kẹo trong lòng bàn tay nó.
Lòng bàn tay Giang Qua đổ mồ hôi, giấy gói kéo hơi ướt dính.
Giang Qua cũng tự nhận ra, nó cảm thấy kẹo bẩn, há miệng, có phần bối rối nói: "Tôi... ngày mai tôi mang kẹo mới cho cậu, viên này... cậu đừng ăn."
Tạ Tinh Lan lại không để ý, cậu mở giấy gói kẹo ra, bỏ kẹo sữa vào trong miệng.
Mặc dù hơi chảy tí xíu, nhưng vị sữa vẫn rất ngọt.
Hứa Huyên Huyên cũng nín khóc, cảm xúc của cô bé tới cũng nhanh đi cũng nhanh, nhìn thấy Tạ Tinh Lan cho Giang Qua bánh quy, nhỏ cũng đứng lên hỏi Tạ Tinh Lan đòi bánh quy: "Tạ Tinh Lan, tớ cũng muốn ăn."
Tạ Tinh Lan mở túi nhỏ cho cô bé nhìn: "Hết rồi."
Hứa Huyên Huyên méo miệng: "Tại sao cậu cho cậu ta ăn? Cậu ta là ai?"
Tạ Tinh Lan nói: "Cậu ấy là bạn tôi."
Giang Qua bỗng nhiên ngẩng đầu.
Tóc nó có lẽ lâu rồi chưa cắt, tóc mái đã có thể che đến mắt, lại không che giấu được lo sợ và chờ mong sáng lên trong đôi mắt kia.
Hứa Huyên Huyên vẫn có phần không vui.
Tính tình nhỏ đơn thuần thẳng thắn, thích Tạ Tinh Lan thì quấn lấy cậu, nhìn thấy Tạ Tinh Lan cho người khác đồ ăn vặt không cho mình thì buồn bực.
Lúc này, Hứa Huyên Huyên nhìn thấy ống quần chân phải trống rỗng của Giang Qua.
Cô bé còn nhỏ, không hiểu đây là vì sao, ơ lên một tiếng, đột nhiên tiến lên bóp ống quấn kia, còn nhấc ống quần lên.
Động tác này của con bé rất thình lình, Giang Qua vẫn đang thất thần, không kịp lùi lại. Mà đợi Tạ Tinh Lan kịp phản ứng, lúc túm lấy cánh tay con bé kéo ra, Hứa Huyên Huyên đã nhìn thấy dưới đầu gối khiếm khuyết của Giang Qua.
Xấu xí mà dữ tợn.
Hứa Huyên Huyên bị dọa, lần này thật sự khóc lớn lên.