Chương : 32
Trời chuyển hừng sáng.
Tại vùng đất vắng cách xa đống tàn tích trấn Thanh Hà chưa được ai phát hiện, xung quanh chỉ có cây cỏ dại và đất đá.
Mặt đất chưa hề có dấu hiện của chiến sự, một thiếu niên có mái tóc đen, che phủ đo đôi mắt lướt qua người một thiếu niên tuyệt mỹ đang đứng đờ tại chỗ vì quá khó tin với những gì vừa xảy ra, bản thân hắn không ngờ lại là kẻ thua cuộc chỉ trong chớp mắt giao phong.
Bá Thiên Vũ khuất bóng ở nơi xa, âm thanh của hắn vang vọng.
- Chưa, đây không phải một trận chiến nên có. Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Phong Vân Lôi… hắn im lặng, một nụ cười phấn khích, cuồng dã đang dần dần xuất hiện trên môi hắn.
Phải, hắn đúng là người thua trong trận giao đấu vừa rồi, nhưng thắng luôn kiêu, thua luôn cười, đó là hắn, là bản chất của con người hắn.
Chưa kể, hắn thua là bởi tên kia sử dụng một loại sức mạnh quá mức kỳ lạ, dường như vượt xa hắn cả trăm tỷ dặm, tựa như một Thần Đế đấu với một Bán Thần nhỏ bé, nên thua là điều hiển nhiên. Đây là trận thua do chênh lệch sức mạnh quá lớn chứ không phải do kỹ năng của hắn thua kém so với người.
Hắn sẽ nhớ món nợ “ỷ mạnh hiếp yếu” này của thiếu niên không thể thấy đôi mắt. Hắn sẽ sớm ngày phục thù.
- Ha… ha ha ha… HA HA HA HA!
Phong Vân Lôi ngửa mặt lên trời cười, một nụ cười điên dại của kẻ cuồng chiến ngay tại nơi đây.
Ở phương xa, nhắm về phương hướng Thái Liên thành tiến đi. Một cô gái được hình thành từ ngọn lửa sinh mệnh nằm trên lưng Bá Thiên Vũ, hai tay ôm cổ hắn, thì thầm.
Hắn đáp.
- Không, ta không thể nhắc nhở hay trợ giúp hắn. Là một CHÂN THẦN, điều cố kỵ nhất với hắn là được người khác giúp đỡ một việc mà hắn hoàn toàn đủ sức để làm. Hắn sẽ tự động thức tỉnh, sẽ sớm thôi vì ngày đó đang kêu gọi hắn buộc phải tỉnh.
Nàng lại nói vài điều.
Hắn ngước đầu lên nhìn tấm phong thư lơ lửng, từ một số thông tin nửa vời của Khương Dịch, nói.
- Là một thiếp mời, nó vận hành theo một loạt các thuật số kỳ dị của Chiêm Tinh Sư để tìm kiếm những hạt giống mà nếu đưa những hạt giống này đến đỉnh cao, không để chúng chết yểu thì chúng sẽ là tồn tại vô địch. Khương Dịch chưa từng được tham gia vì tiềm chất của lão không đủ và vì ngày đó chưa tới. Nhưng ta và hắn đã được chọn. ngay lúc này.
Nàng mấp mấy bờ môi xinh.
- Ừm. Nó đúng là một tấm lưới có ý định bắt gọn tất cả các hạt giống có khả năng làm bá chủ về để hạ thủ, kiểm soát chúng ngay từ khi chúng còn trong nôi. Chúng muốn phát triển thì phải nghe lời, không nghe lời tất phải bị diệt để trừ đi mầm họa, đảm bảo thế giới vẫn thuộc về những người đứng đầu.
Nàng hiện vẻ lo lắng, thì thào.
- Ta và hắn dĩ nhiên có thể thoát được nếu muốn. Bất quá với cái tính của hắn, hắn sẽ không thoát, và ta, kẻ thích chơi trên đầu người khác, nhìn chúng chỉ có thể biết chứ không thể làm được gì, cũng sẽ không.
- Đây là một điều tuyệt vời.
Nàng ngã đầu dựa vào vai hắn, dụi dụi đầu một cách âu yếm.
Hắn nhẹ cười, ngước đầu nhìn phong thiếp bên trên đã sắp mở nội dung khi hết thời hạn một giờ, bước chân tiến về phía vắng vẻ hơn nữa để chờ đón một điều gì đó mà hắn cũng chưa biết từ phong thư xuất hiện.
Còn món nợ máu của Bá gia và những gì đã sắp đặt từ trước, cũng như duyên nợ thằng “đại ca giang hồ thồn lèm” tự kết, hắn sẽ từ từ tính.
Gần nửa giờ sau.
Phong thư bất ngờ tỏa ra một cấm trận, bao phủ lên phạm vi 100m xung quanh Bá Thiên Vũ, ngăn cấm không cho bất kỳ ai đi vào cũng như bước ra khỏi cấm trận.
Âm thanh không rõ lại tiếp tục vang vọng trong đầu hắn.
“Khóa mọi sức mạnh của ngươi. Ngươi phải sống sót trước sự vây công của một nghìn người trong một khắc. Thời gian bắt đầu”.
Ngay lập tức, phong thư được mở ra, một nghìn tia sáng rơi xuống đất hóa thành một nghìn người không mặt, không mũi, chỉ có hình dáng của người trưởng thành, lưng hùm, vai gấu, cao lớn một thước tám.
- …
Một nghìn người vừa xuất hiện liền thẳng thừng, dứt khoát tấn công về Bá Thiên Vũ đứng tại trung tâm, vũ khí chính là tay không giết người.
Bá Thiên Vũ liếc mắt quan sát xung quanh, nhìn một nghìn người ở bốn phương, tám hướng lao đến, não hắn cấp tốc xoay chuyển bàn tính trong chớp mắt.
“Không gian hẹp, số lượng lại lên đến một nghìn nên chắc chắn không tránh được việc va chạm, chiến đấu. Nếu đây là một bài khảo thí năng lực, vậy thì chỉ có hai hướng để thí sinh qua được bài kiểm tra, chúng có thể bị hạ hoặc chúng có thể bại nhưng sẽ đứng lên, tiếp tục chiến đấu, việc thí sinh cần làm là hạn chế tiêu hao sức lực để sống sót qua một khắc”.
Rắng rắc!
Bá Thiên Vũ khởi động gân cốt, khớp cơ. Sau đó cũng không để vòng vây ngày càng thu hẹp, hắn lao nhanh về cánh trái, chủ động tấn công vào đoàn người to lớn để chứng minh cho nhưng gì hắn suy tính là đúng, hoặc sai.
Ở nơi xa bên kia, bao vây Phong Vân Lôi cũng là một màn tương tự với Bá Thiên Vũ, nhưng có một điểm cực kỳ khác biệt, đó là… một nghìn người do tia sáng tạo thành, chúng chỉ đứng yên một chỗ.
Tại vùng đất vắng cách xa đống tàn tích trấn Thanh Hà chưa được ai phát hiện, xung quanh chỉ có cây cỏ dại và đất đá.
Mặt đất chưa hề có dấu hiện của chiến sự, một thiếu niên có mái tóc đen, che phủ đo đôi mắt lướt qua người một thiếu niên tuyệt mỹ đang đứng đờ tại chỗ vì quá khó tin với những gì vừa xảy ra, bản thân hắn không ngờ lại là kẻ thua cuộc chỉ trong chớp mắt giao phong.
Bá Thiên Vũ khuất bóng ở nơi xa, âm thanh của hắn vang vọng.
- Chưa, đây không phải một trận chiến nên có. Chúng ta sẽ còn gặp lại.
Phong Vân Lôi… hắn im lặng, một nụ cười phấn khích, cuồng dã đang dần dần xuất hiện trên môi hắn.
Phải, hắn đúng là người thua trong trận giao đấu vừa rồi, nhưng thắng luôn kiêu, thua luôn cười, đó là hắn, là bản chất của con người hắn.
Chưa kể, hắn thua là bởi tên kia sử dụng một loại sức mạnh quá mức kỳ lạ, dường như vượt xa hắn cả trăm tỷ dặm, tựa như một Thần Đế đấu với một Bán Thần nhỏ bé, nên thua là điều hiển nhiên. Đây là trận thua do chênh lệch sức mạnh quá lớn chứ không phải do kỹ năng của hắn thua kém so với người.
Hắn sẽ nhớ món nợ “ỷ mạnh hiếp yếu” này của thiếu niên không thể thấy đôi mắt. Hắn sẽ sớm ngày phục thù.
- Ha… ha ha ha… HA HA HA HA!
Phong Vân Lôi ngửa mặt lên trời cười, một nụ cười điên dại của kẻ cuồng chiến ngay tại nơi đây.
Ở phương xa, nhắm về phương hướng Thái Liên thành tiến đi. Một cô gái được hình thành từ ngọn lửa sinh mệnh nằm trên lưng Bá Thiên Vũ, hai tay ôm cổ hắn, thì thầm.
Hắn đáp.
- Không, ta không thể nhắc nhở hay trợ giúp hắn. Là một CHÂN THẦN, điều cố kỵ nhất với hắn là được người khác giúp đỡ một việc mà hắn hoàn toàn đủ sức để làm. Hắn sẽ tự động thức tỉnh, sẽ sớm thôi vì ngày đó đang kêu gọi hắn buộc phải tỉnh.
Nàng lại nói vài điều.
Hắn ngước đầu lên nhìn tấm phong thư lơ lửng, từ một số thông tin nửa vời của Khương Dịch, nói.
- Là một thiếp mời, nó vận hành theo một loạt các thuật số kỳ dị của Chiêm Tinh Sư để tìm kiếm những hạt giống mà nếu đưa những hạt giống này đến đỉnh cao, không để chúng chết yểu thì chúng sẽ là tồn tại vô địch. Khương Dịch chưa từng được tham gia vì tiềm chất của lão không đủ và vì ngày đó chưa tới. Nhưng ta và hắn đã được chọn. ngay lúc này.
Nàng mấp mấy bờ môi xinh.
- Ừm. Nó đúng là một tấm lưới có ý định bắt gọn tất cả các hạt giống có khả năng làm bá chủ về để hạ thủ, kiểm soát chúng ngay từ khi chúng còn trong nôi. Chúng muốn phát triển thì phải nghe lời, không nghe lời tất phải bị diệt để trừ đi mầm họa, đảm bảo thế giới vẫn thuộc về những người đứng đầu.
Nàng hiện vẻ lo lắng, thì thào.
- Ta và hắn dĩ nhiên có thể thoát được nếu muốn. Bất quá với cái tính của hắn, hắn sẽ không thoát, và ta, kẻ thích chơi trên đầu người khác, nhìn chúng chỉ có thể biết chứ không thể làm được gì, cũng sẽ không.
- Đây là một điều tuyệt vời.
Nàng ngã đầu dựa vào vai hắn, dụi dụi đầu một cách âu yếm.
Hắn nhẹ cười, ngước đầu nhìn phong thiếp bên trên đã sắp mở nội dung khi hết thời hạn một giờ, bước chân tiến về phía vắng vẻ hơn nữa để chờ đón một điều gì đó mà hắn cũng chưa biết từ phong thư xuất hiện.
Còn món nợ máu của Bá gia và những gì đã sắp đặt từ trước, cũng như duyên nợ thằng “đại ca giang hồ thồn lèm” tự kết, hắn sẽ từ từ tính.
Gần nửa giờ sau.
Phong thư bất ngờ tỏa ra một cấm trận, bao phủ lên phạm vi 100m xung quanh Bá Thiên Vũ, ngăn cấm không cho bất kỳ ai đi vào cũng như bước ra khỏi cấm trận.
Âm thanh không rõ lại tiếp tục vang vọng trong đầu hắn.
“Khóa mọi sức mạnh của ngươi. Ngươi phải sống sót trước sự vây công của một nghìn người trong một khắc. Thời gian bắt đầu”.
Ngay lập tức, phong thư được mở ra, một nghìn tia sáng rơi xuống đất hóa thành một nghìn người không mặt, không mũi, chỉ có hình dáng của người trưởng thành, lưng hùm, vai gấu, cao lớn một thước tám.
- …
Một nghìn người vừa xuất hiện liền thẳng thừng, dứt khoát tấn công về Bá Thiên Vũ đứng tại trung tâm, vũ khí chính là tay không giết người.
Bá Thiên Vũ liếc mắt quan sát xung quanh, nhìn một nghìn người ở bốn phương, tám hướng lao đến, não hắn cấp tốc xoay chuyển bàn tính trong chớp mắt.
“Không gian hẹp, số lượng lại lên đến một nghìn nên chắc chắn không tránh được việc va chạm, chiến đấu. Nếu đây là một bài khảo thí năng lực, vậy thì chỉ có hai hướng để thí sinh qua được bài kiểm tra, chúng có thể bị hạ hoặc chúng có thể bại nhưng sẽ đứng lên, tiếp tục chiến đấu, việc thí sinh cần làm là hạn chế tiêu hao sức lực để sống sót qua một khắc”.
Rắng rắc!
Bá Thiên Vũ khởi động gân cốt, khớp cơ. Sau đó cũng không để vòng vây ngày càng thu hẹp, hắn lao nhanh về cánh trái, chủ động tấn công vào đoàn người to lớn để chứng minh cho nhưng gì hắn suy tính là đúng, hoặc sai.
Ở nơi xa bên kia, bao vây Phong Vân Lôi cũng là một màn tương tự với Bá Thiên Vũ, nhưng có một điểm cực kỳ khác biệt, đó là… một nghìn người do tia sáng tạo thành, chúng chỉ đứng yên một chỗ.