Chương : 10
Cũng không phải là không thể bỏ qua, chẳng qua là trong thâm tâm hắn tình yêu này là vô cùng quan trong, mặc dù hắn đã làm rất nhiều việc ngốc nghếch, thậm chí nguyện ý vì y mà buông tha tất cả mọi thứ trên thế giới này, nhưng giờ phút này chứng kiến cảnh Hứa Kiệt đứng dưới ánh mặt trời, dáng vẻ ôn nhu, nhưng lại có vẻ quý phái, yên lặng ảm đạm, hắn hoàn toàn bất lực, chỉ có thể đối diện im lặng nhìn vẻ mặt này của y, trong lòng vô cùng quan tâm nhưng lại không biểu hiện một tia lo lắng nào ra ngoài, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn giống như đã chết…
Điều này không phải giống như đứa trẻ mới nếm phải mùi vị của tình đầu sao…
Tuy nhiên giờ phút này trong lòng y lại đang nghĩ tới người khác, có thể có quan hệ gì?
Từ trước tới nay đã luôn dặn lòng sẽ không thèm quan tâm, trong lòng y đang nghĩ tới ai, chỉ cần y vui vẻ, thì dù trong lòng y là ai đều không có quan hệ gì. Nhưng giờ phút này nhìn y cô đơn, tịch mịch như vậy, trong lòng lại không khỏi đau nhức….
Lâm Tiếu thật sự vì y mà cảm thấy đau lòng thay.
Buổi tối Hứa Kiệt đang ngủ tại phòng dành cho khách nhà Lâm Tiếu, dưới ánh trăng, lông mày Hứa Kiệt nhíu lại, mặc dù ngủ say nhưng nét mặt vẫn hiện rõ điểm không vui, Lâm Tiếu đứng ở đầu giường, thật lâu ngắm nhìn hắn đang ngủ, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn đượm một nỗi buồn, thời gian trôi qua, nhưng ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên khuôn mặt Hứa Kiệt, lưu luyến không chịu rời đi…
Đến lúc nào hắn mới không phải ở trong bóng tối lén lút ngắm nhìn y?
Lúc nào mới có thể quang minh chính đại nhìn vào mắt y?
Lúc nào mới có thể cùng y nói hết tâm tư trong lòng?
Lúc nào có thể đường đường chính chính ôm y vào trong lòng?
Nga~, kì thật tất cả những điều ấy đều không quan trọng, cho dù vĩnh viễn không có khả năng cũng không vấn đề gì, chỉ cần y luôn có thể cười một cách thoải mái và thật lòng nhất, mặc kệ y bởi vì ai, không phải là hắn mà cười thì Lâm Tiếu cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Cho nên một mực lặng lẽ nhìn y ở bên cạnh bảo vệ cho Sở Ưu.
Cho nên mới quên rằng hắn đã từng hận Sở Ưu như thế nào, quên rằng đã từ tay hắn mà đoạt lấy giang sơn, vì vậy mới cùng Sở Ưu vui vẻ kết làm bằng hữu.
Chỉ là…
Chỉ là mỗi đêm xuống hắn đều cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng, chua xót, thời điểm hắn yêu say đắm người ta, chẳng nhẽ kiếp này tình yêu của hắn chỉ mãi trôi qua trong âm thầm như thế này thôi sao?
Vô số lần hắn nhớ tới thời điểm lần đầu gặp mặt y, tình yêu này giống như định mệnh không hiểu vì sao lại rơi vào người hắn, thời điểm ấy, mọi thứ xung quanh hắn giống như đều biến đổi, kể từ đó cái tên Hứa Kiệt giống như định mệnh sáng chói xoay quanh hắn…
Không cách nào có thể tự kiềm chế bản thân.
Săc trời dần dần sáng lên, Lâm Tiếu tựa hồ cảm thấy có cái gì đấy làm hắn chói mắt, ngẩng đầu nhìn lên thì ra là trời đã gần sáng, chân trời một mảng đỏ hồng sáng chói, không khỏi giật mình, vậy mà hắn có thể ở đây cả đêm chỉ để ngắm gương mặt say ngủ của y.
Lâm Tiếu mơ hồ nghĩ tới: Ta vì sao lại có thể ở đây nhìn hắn suốt đêm? Thật là kì quái mà.
Tại thời điểm chuẩn bị bước ra ngoài.
Nhưng chỉ vừa nhấc đôi chân cả đêm không động đậy đã mỏi gần chết lại không thể ngờ tới, hắn cứ như vậy mà ngã lăn trên sàn nhà.
Một thanh âm thật lớn vang lên, Hứa kiệt vội vàng bừng tỉnh, một phát từ trên giường nhảy dựng lên: “Là Ai?”
Vừa ngồi dậy đã thấy Lâm Tiếu chật vật nằm sấp trên sàn nhà không đứng dậy được.
Hứa Kiệt không khỏi buồn cười, vội nhảy xuống dìu hắn đứng lên: “Ngươi làm sao vậy?”
Lâm Tiếu vẻ mặt cười khổ: “Ta vào đây là muốn gọi ngươi rời giường, nhưng không biết vấp phải thứ gì đó”.
Hứa Kiệt đỡ hắn dậy: “ Để ta nhìn xem người bị ngã ở đâu?”
Lâm Tiếu vội cắt lời: “Chỉ là ngã một cái thôi, không sao, chúng ta hàng ngày tiếp xúc với súng đạn còn không sao, huống hồ chỉ là ngã nhẹ một cái, cái này thì có là gì đâu.”
Hứa Kiệt cố gắng hết sức nén cười, nhưng mà ánh mắt cong cong đã sớm làm cho Lâm Tiếu nhìn thấy, Hứa Kiệt nói: “Đúng a, súng đạn gì cũng đều đã gặp qua, cái này có tính là gì chứ”.
Nhìn y cười tới sáng lạng, thập phần đẹp mắt.
Lâm Tiếu không thể kiềm chế được, vươn tay ra chạm đến khuôn mặt của y, da thịt mềm mại, mịn màng.
Hứa Kiệt chỉ cảm thấy một bàn tay lớn ôn nhu đang ở trên mặt, ôn hòa ấm áp tựa hồ muốn đi sâu vào nội tâm y, thật nhẹ nhàng.
Lâm Tiếu giống như bị điện giật thu tay lại đi, trong lòng một bụng lo lắng.
Hứa Kiệt kinh ngạc nhìn xem hắn, ánh mắt thanh tịnh giống như người vô tội, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
__
Điều này không phải giống như đứa trẻ mới nếm phải mùi vị của tình đầu sao…
Tuy nhiên giờ phút này trong lòng y lại đang nghĩ tới người khác, có thể có quan hệ gì?
Từ trước tới nay đã luôn dặn lòng sẽ không thèm quan tâm, trong lòng y đang nghĩ tới ai, chỉ cần y vui vẻ, thì dù trong lòng y là ai đều không có quan hệ gì. Nhưng giờ phút này nhìn y cô đơn, tịch mịch như vậy, trong lòng lại không khỏi đau nhức….
Lâm Tiếu thật sự vì y mà cảm thấy đau lòng thay.
Buổi tối Hứa Kiệt đang ngủ tại phòng dành cho khách nhà Lâm Tiếu, dưới ánh trăng, lông mày Hứa Kiệt nhíu lại, mặc dù ngủ say nhưng nét mặt vẫn hiện rõ điểm không vui, Lâm Tiếu đứng ở đầu giường, thật lâu ngắm nhìn hắn đang ngủ, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của hắn đượm một nỗi buồn, thời gian trôi qua, nhưng ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên khuôn mặt Hứa Kiệt, lưu luyến không chịu rời đi…
Đến lúc nào hắn mới không phải ở trong bóng tối lén lút ngắm nhìn y?
Lúc nào mới có thể quang minh chính đại nhìn vào mắt y?
Lúc nào mới có thể cùng y nói hết tâm tư trong lòng?
Lúc nào có thể đường đường chính chính ôm y vào trong lòng?
Nga~, kì thật tất cả những điều ấy đều không quan trọng, cho dù vĩnh viễn không có khả năng cũng không vấn đề gì, chỉ cần y luôn có thể cười một cách thoải mái và thật lòng nhất, mặc kệ y bởi vì ai, không phải là hắn mà cười thì Lâm Tiếu cũng cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Cho nên một mực lặng lẽ nhìn y ở bên cạnh bảo vệ cho Sở Ưu.
Cho nên mới quên rằng hắn đã từng hận Sở Ưu như thế nào, quên rằng đã từ tay hắn mà đoạt lấy giang sơn, vì vậy mới cùng Sở Ưu vui vẻ kết làm bằng hữu.
Chỉ là…
Chỉ là mỗi đêm xuống hắn đều cảm thấy trong lòng vô cùng trống rỗng, chua xót, thời điểm hắn yêu say đắm người ta, chẳng nhẽ kiếp này tình yêu của hắn chỉ mãi trôi qua trong âm thầm như thế này thôi sao?
Vô số lần hắn nhớ tới thời điểm lần đầu gặp mặt y, tình yêu này giống như định mệnh không hiểu vì sao lại rơi vào người hắn, thời điểm ấy, mọi thứ xung quanh hắn giống như đều biến đổi, kể từ đó cái tên Hứa Kiệt giống như định mệnh sáng chói xoay quanh hắn…
Không cách nào có thể tự kiềm chế bản thân.
Săc trời dần dần sáng lên, Lâm Tiếu tựa hồ cảm thấy có cái gì đấy làm hắn chói mắt, ngẩng đầu nhìn lên thì ra là trời đã gần sáng, chân trời một mảng đỏ hồng sáng chói, không khỏi giật mình, vậy mà hắn có thể ở đây cả đêm chỉ để ngắm gương mặt say ngủ của y.
Lâm Tiếu mơ hồ nghĩ tới: Ta vì sao lại có thể ở đây nhìn hắn suốt đêm? Thật là kì quái mà.
Tại thời điểm chuẩn bị bước ra ngoài.
Nhưng chỉ vừa nhấc đôi chân cả đêm không động đậy đã mỏi gần chết lại không thể ngờ tới, hắn cứ như vậy mà ngã lăn trên sàn nhà.
Một thanh âm thật lớn vang lên, Hứa kiệt vội vàng bừng tỉnh, một phát từ trên giường nhảy dựng lên: “Là Ai?”
Vừa ngồi dậy đã thấy Lâm Tiếu chật vật nằm sấp trên sàn nhà không đứng dậy được.
Hứa Kiệt không khỏi buồn cười, vội nhảy xuống dìu hắn đứng lên: “Ngươi làm sao vậy?”
Lâm Tiếu vẻ mặt cười khổ: “Ta vào đây là muốn gọi ngươi rời giường, nhưng không biết vấp phải thứ gì đó”.
Hứa Kiệt đỡ hắn dậy: “ Để ta nhìn xem người bị ngã ở đâu?”
Lâm Tiếu vội cắt lời: “Chỉ là ngã một cái thôi, không sao, chúng ta hàng ngày tiếp xúc với súng đạn còn không sao, huống hồ chỉ là ngã nhẹ một cái, cái này thì có là gì đâu.”
Hứa Kiệt cố gắng hết sức nén cười, nhưng mà ánh mắt cong cong đã sớm làm cho Lâm Tiếu nhìn thấy, Hứa Kiệt nói: “Đúng a, súng đạn gì cũng đều đã gặp qua, cái này có tính là gì chứ”.
Nhìn y cười tới sáng lạng, thập phần đẹp mắt.
Lâm Tiếu không thể kiềm chế được, vươn tay ra chạm đến khuôn mặt của y, da thịt mềm mại, mịn màng.
Hứa Kiệt chỉ cảm thấy một bàn tay lớn ôn nhu đang ở trên mặt, ôn hòa ấm áp tựa hồ muốn đi sâu vào nội tâm y, thật nhẹ nhàng.
Lâm Tiếu giống như bị điện giật thu tay lại đi, trong lòng một bụng lo lắng.
Hứa Kiệt kinh ngạc nhìn xem hắn, ánh mắt thanh tịnh giống như người vô tội, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
__