Chương : 5
Một phen kéo Hứa Kiệt đang ở sau lưng Sở Ưu lại, thấp giọng nói: “ Hứa Kiệt ta muốn ngươi giúp ta một việc”.
Hứa Kiệt liếc hắn một cái, liền quay đầu nhìn sang Sở Ưu, Sở Ưu vốn đang chú ý tình hình bên này, bắt gặp ánh mắt của Hứa Kiệt nhìn tới, liền gật gật đầu với y. Hứa Kiệt cúi thấp đầu suy nghĩ, đối với Lâm Tiếu nhỏ giọng nói: “Chờ ta một chút”.
Đi qua nhìn thấy Sở Úc đang ăn ở một góc trong nhà hàng, cùng hắn nói chuyện, Sở Úc đặt chén đĩa xuống bàn, lôi kéo tay hắn tựa hồ như đang hỏi hắn chuyện gì, Hứa Kiệt trấn an làm hắn yên lòng, sau đấy sờ sờ đầu hắn, nói lời tạm biệt rồi mới bước qua đây.
Kéo Hứa Kiệt bước ra ngoài, mới phát hiện ngoài trời mưa đang rơi lất phất, Lâm Tiếu liền để Hứa Kiệt một mình đứng ở bậc thang, sau đấy chính mình lại bãi đỗ xe, lái xe qua chỗ y, chờ y bước lên mới cất giọng nói: “Sở Ưu làm sao lại chọn tổ chức ở cái khách sạn rách nát này chứ, lại còn không có người đỗ xe giúp nữa”
Hứa Kiệt vốn không muốn nói chuyện, nhưng thật sự nhịn không được: “Ngươi là cái đồ quê mùa a, khách sạn chỉ có người giúp đỗ xe lại gara thôi, còn tự mình rời đi thì phải tự lái chứ, ta cũng chưa từng thấy ai phàn nàn chuyện này ngoài ngươi a.”
Lâm Tiếu gạt gạt nước mưa trên tóc: “Ta sau này sẽ cho xây dựng một cái khách sạn có cả người đỗ xe lại đây nữa”.
Hứa Kiệt nghe thấy thế liền không để ý tới hắn nữa.
Một lát sau y hỏi: “Sở Ưu thiếu gia bảo ta giúp ngươi cái gì?”
Lâm Tiếu cười nói: “Sử Ưu muốn đi nghỉ tuần trăng mật nên liền cho ta mượn ngươi một tháng, dù sao hôm nay là lễ cưới của hắn, hắn cũng không rảnh rỗi, chúng ta nên đi sớm một chút.”
Hứa Kiệt gật đầu, nhắc tới vấn đề này, ánh mắt không khỏi trở nên ảm đảm cúi đầu nhìn xuống dưới.
Lâm Tiếu mang y trở về nhà hắn, đây không phải là chỗ mà lần trước Hứa Kiệt bị thương đã tới, năm ngoái Lâm Tiếu chuyển nhà, dời tới đường Dương Minh, là khu nhà ở cao cấp, thiết bị trong nhà vẫn lắp đặt giống như ngôi nhà cũ, màu sắc trong nhà cũng thập phần thanh nhã, ánh đèn chiếu rọi thật nhẹ nhàng tạo một cảm giác ấm áp, Lâm Tiếu để y ngồi xuống sô pha mềm mại trong phòng khách, chính mình tới quầy rượu, cầm ly rượu ALIGOTE [1] đã được 75 năm đi qua:
“Đến đây,uống một chút rồi nghỉ ngơi”.
Cái ghế sô pha kia thật lớn, là chính Lâm Tiếu đặc biệt đặt làm, thật mềm mại lại lớn, cơ hồ có thể đem cả người nằm lên đấy, Hứa Kiệt giờ phút này cả người dường như bị vùi lấp vào cái ghế sô pha to kia, Lâm Tiếu đặt ly rượu thủy tinh lên bàn, nhìn thấy Hứa Kiệt đang loay hoay ở ghế sô pha, cảm thấy y thật vô cùng đáng yêu, Lâm Tiếu cười đến cơ hồ đã muốn mê muội, Hứa Kiệt liền hung hăng trừng mắt hắn, ngay cả rượu cũng chưa lấy tới nữa.
Lâm Tiếu cố gắng nhịn cười, đi qua nâng ly rượu lên tay, chính mình cũng ngồi xuống.
Một đêm này, Lâm Tiếu lại không nói một câu nào, ngược lại, Hứa Kiệt một người không thích nói chuyện hôm nay lại nói vô cùng nhiều. Lâm Tiếu đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể khiến y nói đến như vậy, lúc mới bắt đầu Hứa Kiệt thập phần kháng cự, không chịu mở miệng lấy một lời, nhưng vào thời điểm này, dưới ánh sáng êm dịu, nhẹ nhàng của ngọn đèn, cứ như vậy thưởng thức một ly rượu ngon, ôn nhu lắng nghe hắn nói, cứ thế tự nhiên mắc câu hắn, lời nói ra, càng ngày nói càng nhiều, rốt cuộc không thu được lại nữa…
Lâm Tiếu ôn nhu, điềm đạm lắng nghe, động tác nhẹ nhàng mà rót rượu cho y, nghĩ muốn uống làm sao cho nhanh chóng say khướt đi, bằng không đêm nay Hứa Kiệt khẳng định khó có thể mà ngủ được, trong tình trạng say rượu mông lung này, rượu vào lời ra Hứa Kiệt lại vô tình nói tới Sở Ưu đã cẩn thận, quan tâm, chăm sóc như thế nào…nói Sở Ưu ôn nhu, cương quyết, động lòng người, nói Sở Ưu ưu tú, xuất chúng nổi bật, thành công…kỳ thật một phen làm cho hắn trở nên đau lòng tới mức nào, nhưng trên gương mặt vẫn tỏ ra thật ôn nhu, thật chăm chú lắng nghe, an ủi Hứa Kiệt.
Đoạn tình cảm này, làm cho nước mắt Hứa Kiệt giống như từng giọt thủy tinh chảy xuống, rơi trên gương mặt tú lệ kia, thật sự giống như trân châu. Lâm Tiếu muốn ôm y vào ngực vỗ về nhẹ nhàng an ủi y, nhưng như thế nào cũng không nỡ, chính là không nỡ hù dọa tới hắn, tay vừa duỗi ra liền thu lại, chỉ có thể lấy tạm khăn giấy đưa tới cho y, dùng nó thay cho đôi tay của mình.
Thẳng tới lúc hắn mệt mỏi, rượu cũng đã uống đủ rồi, liền trên ghế sô pha nằm ngủ. Lâm Tiếu mới cẩn thận dùng chính đôi tay của mình lau nhẹ những giọt nước mắt còn vương lại trên gò má lạnh lẽo kia, nhẹ nhàng ôm hắn vào phòng ngủ của mình, cẩn thận đặt lên giường, muốn làm cho y nghỉ ngơi thật thoải mái.
Mà lúc này Lâm Tiếu lại một mình đi tới sân thượng, cầm nửa chai rượu còn lại, cùng hộp thuốc lá, cứ như vậy, một tay cầm rượu, một tay cầm thuốc ngồi tới lúc bình minh.
Lâm Tiếu phát hiện, việc khiến cho Hứa Kiệt vui vẻ cũng không dễ dàng, bởi vì Sở Ưu chiếu cố y quá tốt.
Buổi sáng, Sở Ưu sai người đưa hành lý tới cho Hứa Kiệt, Lâm Tiếu thấy xong liền muốn ngất đi, giày có 28 đôi, tất cả đều là của y, toàn bộ đều là nhãn hiệu ở Thụy Sỹ, vô cùng đắt đỏ, đương nhiên cũng rất thoải mái, việc này … chẳng lẽ Hứa Kiệt ở đây một tháng lại có thể dùng hết từng này giày ư?
Nghe nói Hứa Kiệt còn rất thích nhãn hiệu giày này.
Đây thật sự là một vệ sĩ ư? Rõ ràng là một đại thiếu gia giàu sang, lại còn vô cùng kiểu cách điệu đà.
Áo khoác ngoài bốn kiện màu xám, ba kiên màu đen, âu phục tất cả đều được đặt may tại Italya, toàn bộ đều là hàng tự thiết kế, quần áo được phân loại rõ ràng theo màu sắc, tính chất công việc, trong hành lang xếp hàng dài 14 cái vaili Louis[2] duy chỉ chứa đồ dùng cá nhân và quần áo của y, Lâm Tiếu đi ra nhìn thấy liền cho rằng hoàng tử Anh quốc đang ở tại nhà hắn.
Hứa Kiệt từ phòng ngủ đi ra trông thấy chỉ nhíu mày, nhe nhàng nói: “Như thế nào lại mang tới nhiều đồ như vậy?”
Sau đó liền chính mình xuống ăn điểm tâm, Lâm Tiếu đành phải phái người xuống sắp xếp thu dọn giúp y.
Một lúc sau, Sở Ưu gọi điện thoại tới, Lâm Tiếu rên rỉ: “Ta cũng không biết nên sắp xếp đống đồ này đặt ở đâu nữa”.
Trong điện thoại liền truyền tới giọng cười nhẹ nhàng của Sở Ưu: “Tiểu Kiệt một mực bắt bẻ đòi như vậy a, cũng không nói rõ lý do, những đồ không thích liền không đụng tới, Tiểu Úc thường xuyên nói Tiểu Kiệt trời sinh đã là một thiếu gia tính tình nóng nảy.”
Lâm Tiếu vẫn oán giận nói: “Ngươi cũng quá nuông chiều y a, Sở Úc thanh danh bên ngoài còn không nói làm gì, nhưng Hứa Kiệt vì sao cũng là như thế a”
Sở Ưu nghe thấy cũng không giận: “Ta đây luôn xem Tiểu Kiệt là đệ đệ của mình, luôn yêu thương, chiều chuộng y, cùng Tiểu Úc không có gì khác nhau, ta yêu thương hắn nhiều một chút cũng không có gì là lạ, huống chi…Ta không yêu thương, quan tâm hắn thì còn ai đối với hắn như thế”.
“Ta ngaz~~~” Lâm Tiếu suýt chút nữa là nói ra, khó khăn nhịn xuống, trong thâm tâm không khỏi chua xót.
Sở Ưu cười vô cùng quá phận: “Ta biết là ngươi vì sao phàn nàn, có phải do ta chiều chuộng hắn quá, làm ngươi không dễ dàng nịnh nọt hắn a? Nếu là ngươi cho dù quan tâm hắn nhiều chút cũng không phải là không tốt”
Cái gã hồ ly này.
Lâm Tiếu âm thầm nghiến răng.
Sở Ưu nói tiếp: “Tất cả đấy đều là nhu cầu cần dùng, dù sao trên đời này, hàng hiệu cũng rất nhiều, tất cả đều vô cùng tốt, dù sao cũng dễ hầu hạ, điều khiến người khác đau đầu nhất đấy chính là Tiểu Kiệt khá kén ăn, may mà thân thể hắn cũng không tệ lắm. Phần lớn tất cả rau dưa đều không chịu ăn, buổi sáng lại vô cùng bắt bẻ, nếu không thực sự thích sẽ không chịu ăn, nếu buổi sáng mà ăn kiểu Tây thì y sẽ vô cùng miễn cưỡng, y thường thích ăn một loại bánh mì hình vuông của Đức, tất nhiên cũng có thể cho thêm một ít lúa mạch. Đầu bếp phải là người thực sự có tài nấu ăn giỏi. Y không chịu uống sữa tươi, chỉ uống nước ép trái cây còn tươi mới, đối với bữa ăn kiểu Trung, y ghét nhất là ăn cháo, y sẽ cho là ngươi thật lạc hậu. Ngược lại nếu là mì thịt bò lại có thể ăn hai chén, thật dọa người mà, Ngươi phải cẩn thận y.”
Lâm Tiếu thật sự muốn cười phá lên, lần trước sau khi bị thương hôn mê tỉnh dậy y cũng đòi ăn mì thịt bò, thật sự khó làm cho người khác không cười được.
“Còn có nhớ rõ cho y ăn trái cây, hắn chỉ thích ăn hoa quả hai mùa xuân và thu, còn những thứ khác chỉ thích uống nước ép, đồ ngọt phải hạn chế, răng y không được tốt lắm, nếu phát tác đau nhức, tính tình y rất khó chịu, ngươi sẽ không chịu được…”.
Lâm Tiếu buồn cười: “Ngươi như thế này là có ý gì? Ngươi lúc nào lại trở nên dài dòng như vậy rồi hả? Ngươi đi chăm lo cho người khác đi, Hứa Kiệt giao cho ta, ngươi còn lo lắng gì nữa chứ?”
Cúp điện thoại, lại cảm thấy Sở Ưu cũng không thật sự đáng ghét, có phải là hắn quan tâm Hứa Kiệt quá rồi không?
__
✿ Chú thích:
[1]ALIGOTE: Tên đầy đủ Bourgogne Aligote (Lige). Rượu Pháp có màu vàng nhạt, rượu vang bóng, hoa màu trắng và hương vị nho chín, sống động trong miệng, dễ chịu, có một hương vị khoáng sản hoàn hảo.
[2]Louis: Tên đầy đủ Louis Vuitton một công ty và nhãn hiệu thời trang xa xỉ của Pháp – ý nói những chiếc vali mà Hứa Kiệt đựng đồ thuộc thuộc hàng cao cấp
Hứa Kiệt liếc hắn một cái, liền quay đầu nhìn sang Sở Ưu, Sở Ưu vốn đang chú ý tình hình bên này, bắt gặp ánh mắt của Hứa Kiệt nhìn tới, liền gật gật đầu với y. Hứa Kiệt cúi thấp đầu suy nghĩ, đối với Lâm Tiếu nhỏ giọng nói: “Chờ ta một chút”.
Đi qua nhìn thấy Sở Úc đang ăn ở một góc trong nhà hàng, cùng hắn nói chuyện, Sở Úc đặt chén đĩa xuống bàn, lôi kéo tay hắn tựa hồ như đang hỏi hắn chuyện gì, Hứa Kiệt trấn an làm hắn yên lòng, sau đấy sờ sờ đầu hắn, nói lời tạm biệt rồi mới bước qua đây.
Kéo Hứa Kiệt bước ra ngoài, mới phát hiện ngoài trời mưa đang rơi lất phất, Lâm Tiếu liền để Hứa Kiệt một mình đứng ở bậc thang, sau đấy chính mình lại bãi đỗ xe, lái xe qua chỗ y, chờ y bước lên mới cất giọng nói: “Sở Ưu làm sao lại chọn tổ chức ở cái khách sạn rách nát này chứ, lại còn không có người đỗ xe giúp nữa”
Hứa Kiệt vốn không muốn nói chuyện, nhưng thật sự nhịn không được: “Ngươi là cái đồ quê mùa a, khách sạn chỉ có người giúp đỗ xe lại gara thôi, còn tự mình rời đi thì phải tự lái chứ, ta cũng chưa từng thấy ai phàn nàn chuyện này ngoài ngươi a.”
Lâm Tiếu gạt gạt nước mưa trên tóc: “Ta sau này sẽ cho xây dựng một cái khách sạn có cả người đỗ xe lại đây nữa”.
Hứa Kiệt nghe thấy thế liền không để ý tới hắn nữa.
Một lát sau y hỏi: “Sở Ưu thiếu gia bảo ta giúp ngươi cái gì?”
Lâm Tiếu cười nói: “Sử Ưu muốn đi nghỉ tuần trăng mật nên liền cho ta mượn ngươi một tháng, dù sao hôm nay là lễ cưới của hắn, hắn cũng không rảnh rỗi, chúng ta nên đi sớm một chút.”
Hứa Kiệt gật đầu, nhắc tới vấn đề này, ánh mắt không khỏi trở nên ảm đảm cúi đầu nhìn xuống dưới.
Lâm Tiếu mang y trở về nhà hắn, đây không phải là chỗ mà lần trước Hứa Kiệt bị thương đã tới, năm ngoái Lâm Tiếu chuyển nhà, dời tới đường Dương Minh, là khu nhà ở cao cấp, thiết bị trong nhà vẫn lắp đặt giống như ngôi nhà cũ, màu sắc trong nhà cũng thập phần thanh nhã, ánh đèn chiếu rọi thật nhẹ nhàng tạo một cảm giác ấm áp, Lâm Tiếu để y ngồi xuống sô pha mềm mại trong phòng khách, chính mình tới quầy rượu, cầm ly rượu ALIGOTE [1] đã được 75 năm đi qua:
“Đến đây,uống một chút rồi nghỉ ngơi”.
Cái ghế sô pha kia thật lớn, là chính Lâm Tiếu đặc biệt đặt làm, thật mềm mại lại lớn, cơ hồ có thể đem cả người nằm lên đấy, Hứa Kiệt giờ phút này cả người dường như bị vùi lấp vào cái ghế sô pha to kia, Lâm Tiếu đặt ly rượu thủy tinh lên bàn, nhìn thấy Hứa Kiệt đang loay hoay ở ghế sô pha, cảm thấy y thật vô cùng đáng yêu, Lâm Tiếu cười đến cơ hồ đã muốn mê muội, Hứa Kiệt liền hung hăng trừng mắt hắn, ngay cả rượu cũng chưa lấy tới nữa.
Lâm Tiếu cố gắng nhịn cười, đi qua nâng ly rượu lên tay, chính mình cũng ngồi xuống.
Một đêm này, Lâm Tiếu lại không nói một câu nào, ngược lại, Hứa Kiệt một người không thích nói chuyện hôm nay lại nói vô cùng nhiều. Lâm Tiếu đã phải mất rất nhiều công sức mới có thể khiến y nói đến như vậy, lúc mới bắt đầu Hứa Kiệt thập phần kháng cự, không chịu mở miệng lấy một lời, nhưng vào thời điểm này, dưới ánh sáng êm dịu, nhẹ nhàng của ngọn đèn, cứ như vậy thưởng thức một ly rượu ngon, ôn nhu lắng nghe hắn nói, cứ thế tự nhiên mắc câu hắn, lời nói ra, càng ngày nói càng nhiều, rốt cuộc không thu được lại nữa…
Lâm Tiếu ôn nhu, điềm đạm lắng nghe, động tác nhẹ nhàng mà rót rượu cho y, nghĩ muốn uống làm sao cho nhanh chóng say khướt đi, bằng không đêm nay Hứa Kiệt khẳng định khó có thể mà ngủ được, trong tình trạng say rượu mông lung này, rượu vào lời ra Hứa Kiệt lại vô tình nói tới Sở Ưu đã cẩn thận, quan tâm, chăm sóc như thế nào…nói Sở Ưu ôn nhu, cương quyết, động lòng người, nói Sở Ưu ưu tú, xuất chúng nổi bật, thành công…kỳ thật một phen làm cho hắn trở nên đau lòng tới mức nào, nhưng trên gương mặt vẫn tỏ ra thật ôn nhu, thật chăm chú lắng nghe, an ủi Hứa Kiệt.
Đoạn tình cảm này, làm cho nước mắt Hứa Kiệt giống như từng giọt thủy tinh chảy xuống, rơi trên gương mặt tú lệ kia, thật sự giống như trân châu. Lâm Tiếu muốn ôm y vào ngực vỗ về nhẹ nhàng an ủi y, nhưng như thế nào cũng không nỡ, chính là không nỡ hù dọa tới hắn, tay vừa duỗi ra liền thu lại, chỉ có thể lấy tạm khăn giấy đưa tới cho y, dùng nó thay cho đôi tay của mình.
Thẳng tới lúc hắn mệt mỏi, rượu cũng đã uống đủ rồi, liền trên ghế sô pha nằm ngủ. Lâm Tiếu mới cẩn thận dùng chính đôi tay của mình lau nhẹ những giọt nước mắt còn vương lại trên gò má lạnh lẽo kia, nhẹ nhàng ôm hắn vào phòng ngủ của mình, cẩn thận đặt lên giường, muốn làm cho y nghỉ ngơi thật thoải mái.
Mà lúc này Lâm Tiếu lại một mình đi tới sân thượng, cầm nửa chai rượu còn lại, cùng hộp thuốc lá, cứ như vậy, một tay cầm rượu, một tay cầm thuốc ngồi tới lúc bình minh.
Lâm Tiếu phát hiện, việc khiến cho Hứa Kiệt vui vẻ cũng không dễ dàng, bởi vì Sở Ưu chiếu cố y quá tốt.
Buổi sáng, Sở Ưu sai người đưa hành lý tới cho Hứa Kiệt, Lâm Tiếu thấy xong liền muốn ngất đi, giày có 28 đôi, tất cả đều là của y, toàn bộ đều là nhãn hiệu ở Thụy Sỹ, vô cùng đắt đỏ, đương nhiên cũng rất thoải mái, việc này … chẳng lẽ Hứa Kiệt ở đây một tháng lại có thể dùng hết từng này giày ư?
Nghe nói Hứa Kiệt còn rất thích nhãn hiệu giày này.
Đây thật sự là một vệ sĩ ư? Rõ ràng là một đại thiếu gia giàu sang, lại còn vô cùng kiểu cách điệu đà.
Áo khoác ngoài bốn kiện màu xám, ba kiên màu đen, âu phục tất cả đều được đặt may tại Italya, toàn bộ đều là hàng tự thiết kế, quần áo được phân loại rõ ràng theo màu sắc, tính chất công việc, trong hành lang xếp hàng dài 14 cái vaili Louis[2] duy chỉ chứa đồ dùng cá nhân và quần áo của y, Lâm Tiếu đi ra nhìn thấy liền cho rằng hoàng tử Anh quốc đang ở tại nhà hắn.
Hứa Kiệt từ phòng ngủ đi ra trông thấy chỉ nhíu mày, nhe nhàng nói: “Như thế nào lại mang tới nhiều đồ như vậy?”
Sau đó liền chính mình xuống ăn điểm tâm, Lâm Tiếu đành phải phái người xuống sắp xếp thu dọn giúp y.
Một lúc sau, Sở Ưu gọi điện thoại tới, Lâm Tiếu rên rỉ: “Ta cũng không biết nên sắp xếp đống đồ này đặt ở đâu nữa”.
Trong điện thoại liền truyền tới giọng cười nhẹ nhàng của Sở Ưu: “Tiểu Kiệt một mực bắt bẻ đòi như vậy a, cũng không nói rõ lý do, những đồ không thích liền không đụng tới, Tiểu Úc thường xuyên nói Tiểu Kiệt trời sinh đã là một thiếu gia tính tình nóng nảy.”
Lâm Tiếu vẫn oán giận nói: “Ngươi cũng quá nuông chiều y a, Sở Úc thanh danh bên ngoài còn không nói làm gì, nhưng Hứa Kiệt vì sao cũng là như thế a”
Sở Ưu nghe thấy cũng không giận: “Ta đây luôn xem Tiểu Kiệt là đệ đệ của mình, luôn yêu thương, chiều chuộng y, cùng Tiểu Úc không có gì khác nhau, ta yêu thương hắn nhiều một chút cũng không có gì là lạ, huống chi…Ta không yêu thương, quan tâm hắn thì còn ai đối với hắn như thế”.
“Ta ngaz~~~” Lâm Tiếu suýt chút nữa là nói ra, khó khăn nhịn xuống, trong thâm tâm không khỏi chua xót.
Sở Ưu cười vô cùng quá phận: “Ta biết là ngươi vì sao phàn nàn, có phải do ta chiều chuộng hắn quá, làm ngươi không dễ dàng nịnh nọt hắn a? Nếu là ngươi cho dù quan tâm hắn nhiều chút cũng không phải là không tốt”
Cái gã hồ ly này.
Lâm Tiếu âm thầm nghiến răng.
Sở Ưu nói tiếp: “Tất cả đấy đều là nhu cầu cần dùng, dù sao trên đời này, hàng hiệu cũng rất nhiều, tất cả đều vô cùng tốt, dù sao cũng dễ hầu hạ, điều khiến người khác đau đầu nhất đấy chính là Tiểu Kiệt khá kén ăn, may mà thân thể hắn cũng không tệ lắm. Phần lớn tất cả rau dưa đều không chịu ăn, buổi sáng lại vô cùng bắt bẻ, nếu không thực sự thích sẽ không chịu ăn, nếu buổi sáng mà ăn kiểu Tây thì y sẽ vô cùng miễn cưỡng, y thường thích ăn một loại bánh mì hình vuông của Đức, tất nhiên cũng có thể cho thêm một ít lúa mạch. Đầu bếp phải là người thực sự có tài nấu ăn giỏi. Y không chịu uống sữa tươi, chỉ uống nước ép trái cây còn tươi mới, đối với bữa ăn kiểu Trung, y ghét nhất là ăn cháo, y sẽ cho là ngươi thật lạc hậu. Ngược lại nếu là mì thịt bò lại có thể ăn hai chén, thật dọa người mà, Ngươi phải cẩn thận y.”
Lâm Tiếu thật sự muốn cười phá lên, lần trước sau khi bị thương hôn mê tỉnh dậy y cũng đòi ăn mì thịt bò, thật sự khó làm cho người khác không cười được.
“Còn có nhớ rõ cho y ăn trái cây, hắn chỉ thích ăn hoa quả hai mùa xuân và thu, còn những thứ khác chỉ thích uống nước ép, đồ ngọt phải hạn chế, răng y không được tốt lắm, nếu phát tác đau nhức, tính tình y rất khó chịu, ngươi sẽ không chịu được…”.
Lâm Tiếu buồn cười: “Ngươi như thế này là có ý gì? Ngươi lúc nào lại trở nên dài dòng như vậy rồi hả? Ngươi đi chăm lo cho người khác đi, Hứa Kiệt giao cho ta, ngươi còn lo lắng gì nữa chứ?”
Cúp điện thoại, lại cảm thấy Sở Ưu cũng không thật sự đáng ghét, có phải là hắn quan tâm Hứa Kiệt quá rồi không?
__
✿ Chú thích:
[1]ALIGOTE: Tên đầy đủ Bourgogne Aligote (Lige). Rượu Pháp có màu vàng nhạt, rượu vang bóng, hoa màu trắng và hương vị nho chín, sống động trong miệng, dễ chịu, có một hương vị khoáng sản hoàn hảo.
[2]Louis: Tên đầy đủ Louis Vuitton một công ty và nhãn hiệu thời trang xa xỉ của Pháp – ý nói những chiếc vali mà Hứa Kiệt đựng đồ thuộc thuộc hàng cao cấp