Chương 13: "TÔI ĐỒNG Ý GẢ CHO EM"
Phải mất một lúc lâu sau, Lục Bách Phàm mới bước từ ngoài vào, anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh như chưa từng nghe thấy chuyện gì.
Lúc đến siêu thị Tử Hi mua rất nhiều thức ăn nhưng sức chiến đấu của ba người quả thật rất kinh khủng, thoáng chốc hơn một nửa số đồ ăn trên bàn đã được chén sạch.
Nói là ba người nhưng từ đầu đến cuối Lục Bách Phàm chỉ ăn một ít rồi chuyên tâm nhúng thịt và rau cho cô cùng con trai.
Ba mươi phút sau, trên bàn chỉ còn lại cô và Lục Bách Phàm, Tiểu Bảo ngày mai còn phải đến lớp nên đã đi làm bài tập rồi.
Nhìn người đàn ông có vẻ đâm chiêu suy nghĩ như phải đứng trước lựa chọn gì đó, Tử Hi có chút tò mò hỏi: “Lục tiên sinh, anh có chuyện gì phiền lòng sao?"
Lục Bách Phàm khẽ nâng mắt nhìn thẳng vào cô, một lúc lâu sau mới trả lời: "Tôi nghĩ, em có thể thử thích tôi."
Giọng nói của anh dịu dàng mang theo độ ấm trước nay chưa từng có khiến Tử Hi nhất thời không kịp phản ứng.
Cô vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cùng anh chia sẻ về những mưu mô dịu kế trên giới thương trường đầy mưa máu gió tanh, thế nhưng cho đến hiện tại thứ duy nhất hiện ra trong đầu cô chính là “Lục Bách Phàm bị hỏng đầu rồi!”
Đợi mãi không thấy cô trả lời, Lục Bách Phàm còn cho rằng bản thân chưa đủ thành ý nên nghiêm túc nói lại lần nữa: "Tôi đồng ý gả cho em!”
Vẻ mặt Tử Hi càng ngày càng nghệch ra, có khi nào Sếp đại nhân gặp phải chuyện gì đó kích thích ở công ty hay trượt chân đập đầu ở chỗ nào rồi không: "Anh...anh không bị ngã ở đâu chứ?"
"Tôi rất tỉnh táo." vừa dứt lời Lục Bách Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh nói tiếp: “Có phải em ngại việc tôi có con riêng không?"
"Khoan đã...sao tự nhiên anh lại hỏi như vậy?”
"Vì tôi thích em."
“Khụ khụ...” Tử Hi bị câu nói của anh làm cho sặc nước miếng, mặt cũng bắt đầu nóng lên. Tự nhiên lại nói huỵch toẹt ra thế kia, anh có biết ngại là gì không thế!
Cô biết Lục Bách Phàm là người có nằm mơ cô cũng không thể có được, khoảng thời gian tiếp xúc với anh, cô quả thật có chút rung động.
Chỉ là bóng ma quá khứ quả thật quá lớn, những người đàn ông quan trọng với cô đều là những kẻ phụ bạc, lòng lang dạ sói...hơn nữa còn có chuyện kia...
Nhìn thấy vẻ lưỡng lự tuyệt vọng của cô, Lục Bách Phàm vẫn rất kiên nhẫn trấn an: “Em không cần phải trả lời ngay.”
Trong bầu không khí ngượng ngập, hai người thống nhất không nói gì nữa mà cùng nhau dọn dẹp rồi trở về phòng.
Sau khi quay về nhà, Tử Hi nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được.
Chuyện lúc nãy Lục Bách Phàm nói cô đã suy nghĩ rất kĩ, cũng đã có lựa chọn của riêng mình.
Có điều, hôm nay cô đã quên không đem các bản thiết kế trong bộ sưu tập sắp ra mắt giao cho Lục Bách Phàm, xem ra ngày mai phải đến công ty một chuyến.
Lục Bách Phàm bảo cô không cần phải đến phòng thiết kế ở công ty, có thể trực tiếp dùng phòng thiết kế ở nhà, Tử Hi đương nhiên đồng ý.
Ban ngày gặp toàn những chuyện khó đỡ kết quả tối đến lại mơ lung tung.
"Tiểu Hi à, con nhìn xem bông hoa này xinh đẹp giống như con vậy."
"Tiểu Hi à, chúng ta tết tóc nhé."
"Tiểu Hi à, đi câu cá thôi."
"Tiểu Hi à,...."
Trong mơ, một cô bé khoảng chừng bốn, năm tuổi đang cùng một người phụ nữ xinh đẹp đi trên cánh đồng hoa bát ngát. Từng cơn gió thổi qua làm mái tóc đen dài của người phụ nữ tung bay trong không trung.
"Mẹ!”
Tử Hi ngồi bật dậy thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Đã lâu như vậy rồi cô mới lại nhìn thấy mẹ. Người phụ nữ trong giấc mơ so với trí nhớ của cô vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu...
Lúc đến siêu thị Tử Hi mua rất nhiều thức ăn nhưng sức chiến đấu của ba người quả thật rất kinh khủng, thoáng chốc hơn một nửa số đồ ăn trên bàn đã được chén sạch.
Nói là ba người nhưng từ đầu đến cuối Lục Bách Phàm chỉ ăn một ít rồi chuyên tâm nhúng thịt và rau cho cô cùng con trai.
Ba mươi phút sau, trên bàn chỉ còn lại cô và Lục Bách Phàm, Tiểu Bảo ngày mai còn phải đến lớp nên đã đi làm bài tập rồi.
Nhìn người đàn ông có vẻ đâm chiêu suy nghĩ như phải đứng trước lựa chọn gì đó, Tử Hi có chút tò mò hỏi: “Lục tiên sinh, anh có chuyện gì phiền lòng sao?"
Lục Bách Phàm khẽ nâng mắt nhìn thẳng vào cô, một lúc lâu sau mới trả lời: "Tôi nghĩ, em có thể thử thích tôi."
Giọng nói của anh dịu dàng mang theo độ ấm trước nay chưa từng có khiến Tử Hi nhất thời không kịp phản ứng.
Cô vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cùng anh chia sẻ về những mưu mô dịu kế trên giới thương trường đầy mưa máu gió tanh, thế nhưng cho đến hiện tại thứ duy nhất hiện ra trong đầu cô chính là “Lục Bách Phàm bị hỏng đầu rồi!”
Đợi mãi không thấy cô trả lời, Lục Bách Phàm còn cho rằng bản thân chưa đủ thành ý nên nghiêm túc nói lại lần nữa: "Tôi đồng ý gả cho em!”
Vẻ mặt Tử Hi càng ngày càng nghệch ra, có khi nào Sếp đại nhân gặp phải chuyện gì đó kích thích ở công ty hay trượt chân đập đầu ở chỗ nào rồi không: "Anh...anh không bị ngã ở đâu chứ?"
"Tôi rất tỉnh táo." vừa dứt lời Lục Bách Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh nói tiếp: “Có phải em ngại việc tôi có con riêng không?"
"Khoan đã...sao tự nhiên anh lại hỏi như vậy?”
"Vì tôi thích em."
“Khụ khụ...” Tử Hi bị câu nói của anh làm cho sặc nước miếng, mặt cũng bắt đầu nóng lên. Tự nhiên lại nói huỵch toẹt ra thế kia, anh có biết ngại là gì không thế!
Cô biết Lục Bách Phàm là người có nằm mơ cô cũng không thể có được, khoảng thời gian tiếp xúc với anh, cô quả thật có chút rung động.
Chỉ là bóng ma quá khứ quả thật quá lớn, những người đàn ông quan trọng với cô đều là những kẻ phụ bạc, lòng lang dạ sói...hơn nữa còn có chuyện kia...
Nhìn thấy vẻ lưỡng lự tuyệt vọng của cô, Lục Bách Phàm vẫn rất kiên nhẫn trấn an: “Em không cần phải trả lời ngay.”
Trong bầu không khí ngượng ngập, hai người thống nhất không nói gì nữa mà cùng nhau dọn dẹp rồi trở về phòng.
Sau khi quay về nhà, Tử Hi nằm trên giường mãi vẫn không ngủ được.
Chuyện lúc nãy Lục Bách Phàm nói cô đã suy nghĩ rất kĩ, cũng đã có lựa chọn của riêng mình.
Có điều, hôm nay cô đã quên không đem các bản thiết kế trong bộ sưu tập sắp ra mắt giao cho Lục Bách Phàm, xem ra ngày mai phải đến công ty một chuyến.
Lục Bách Phàm bảo cô không cần phải đến phòng thiết kế ở công ty, có thể trực tiếp dùng phòng thiết kế ở nhà, Tử Hi đương nhiên đồng ý.
Ban ngày gặp toàn những chuyện khó đỡ kết quả tối đến lại mơ lung tung.
"Tiểu Hi à, con nhìn xem bông hoa này xinh đẹp giống như con vậy."
"Tiểu Hi à, chúng ta tết tóc nhé."
"Tiểu Hi à, đi câu cá thôi."
"Tiểu Hi à,...."
Trong mơ, một cô bé khoảng chừng bốn, năm tuổi đang cùng một người phụ nữ xinh đẹp đi trên cánh đồng hoa bát ngát. Từng cơn gió thổi qua làm mái tóc đen dài của người phụ nữ tung bay trong không trung.
"Mẹ!”
Tử Hi ngồi bật dậy thở hổn hển, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Đã lâu như vậy rồi cô mới lại nhìn thấy mẹ. Người phụ nữ trong giấc mơ so với trí nhớ của cô vẫn nguyên vẹn như thuở ban đầu...