Chương 42: Mở đầu
Phía trước căn nhà hoang, một người con gái ăn bận sang trọng bước ra từ chiếc siêu xe.
“Tiểu thư không hay rồi, người của chúng ta đã bị giết sạch!”
Phong Tố Cẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, hai hàm răng chạm vào nhau vang lên tiếng “ken két”.
Cô ta đã quá xem thường con ả đó rồi!
“Lục soát toàn bộ, nếu thấy người lập tức báo cáo!”
Hơn hai mươi tên đàn ông được trang bị đầy đủ lập tức nhận lệnh tiến về phía trước.
Bên này, Lục Hàn Đông tra được thông tin thì lập tức chuyển sang cho Lục Bách Phàm, cậu ta tức giận đập bàn một cái: "Má nó! Cô ta nghĩ mình là ai chứ!”
"Ảnh đế Lục, chị Tiểu Hi xảy ra chuyện rồi sao?” Tạ Mạnh nhìn Lục Hàn Đông nóng giận gào thét thì vẫn chưa hiểu chuyện gì.
“Gọi tôi là Lục Hàn Đông!”
“Lục…Lục Hàn Đông, anh có thể nói cho tôi là chuyện gì đang diễn ra không?”
Một lúc sau, Tạ Mạnh ngồi ngay ngắn chăm chú nghe người kia kể lại mọi chuyện.
Hóa ra vị Lục tổng của Lục thị kia là đang theo đuổi bà chị nhà cậu.
Còn về việc người phụ nữ tên là Phong Tố Cẩn, cô ta là bạn thanh mai trúc mã của Lục Bách Phàm, từ nhỏ đã đem lòng yêu thích anh.
Nhưng từ đầu đến cuối, Lục Bách Phàm chưa từng cho người ta một ánh nhìn, thậm chí còn thẳng thừng từ chối.
Cứ thế Phong Tố Cẩn theo cha mẹ ra nước ngoài nhưng vẫn một lòng chờ đợi anh.
Chuyện lần này có thể nói cô ta vì điều tra được Tử Hi đang ở bên cạnh Lục Bách Phàm nên mới muốn triệt để khai trừ.
Khi Lục Hàn Đông nói đến hai từ “khai trừ”, trán Tạ Mạnh đỗ đầy mồ hôi lạnh, phụ nữ thật sự là quá đáng sợ đi!
Lục Bách Phàm dựa vào địa điểm Lục Hàn Đông gửi, đi đến một căn nhà hoang.
Nhưng đã lật tung mọi thứ lên vẫn không tìm được Tử Hi.
Phong Tín nhìn đám người bị bắn cho bể sọ nằm dưới đất mà cảm thán nói: "Sếp, đây là kiệt tác của bà chủ sao?”
Lục Bách Phàm biết thân thủ cô rất tốt, nhưng kĩ năng bắn một phát ăn một phát này khiến anh ngạc nhiên.
Xung quanh đây không hề có ai sống sót, xem ra cô đã trốn thoát.
“Sếp! Có một vệt máu dài dẫn vào trong rừng!”
Nhìn những giọt máu đã khô lại kia, tim Lục Bách Phàm thắt lại, vợ anh bị thương?
Qua một lúc, anh lạnh giọng nói: "Tiến về khu rừng phía trước.”
Tử Hi chạy được một đoạn xa nhưng với cái chân bị thương vẫn bị đuổi kịp.
Đám người kia lập tức bao vây cô. Một gã bắt đầu tiến đến, dùng ánh mắt thô tục đánh giá người con gái trước mặt.
“Đoàng!”
Tên đàn ông trợn mắt, khóe miệng không ngừng co giật sau đó nôn ra một bãi nước sền sệt, cả người lập tức ngã gục xuống đất rồi ngẻo.
Lúc này, có hơn hai mươi khẩu súng đang chĩa thẳng vào cô, chỉ cần có lệnh cái thân thể nhỏ bé này sẽ lập tức đầy lỗ.
Nhưng dù sao cũng phải chết, chi bằng cứ tùy tiện đi!
“Đoàng!”
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Lại mấy phát súng vang lên, thân thể đồ sộ của mấy tên kia từ từ ngã xuống đất.
“Mẹ kiếp! Nếu cứ như vậy con nhỏ đó sẽ giết sạch chúng ta.”
“Không được làm bậy! Tiểu thư sắp đến rồi!”
Vừa dứt lời, một phát súng liền xẹt qua vai Tử Hi.
“Mẹ chúng mày! Tao đã nói là không được bắn!” một gã đàn ông tức giận hét lớn.
Nhân lúc bọn chúng đang xào xáo, cô đã giải quyết thêm vài tên nữa, một phát súng bắn ra đều là chí mạng.
“Bộp bộp!”
Tiếng vỗ tay không biết từ đâu vang lên vang dội khắp khu rừng, một người con gái từng bước đi ra từ sau bóng tối.
Ánh sáng yếu ớt của khu rừng làm Tử Hi không thể nhìn rõ mặt người kia, chỉ đến khi khoảng của hai người dần được rút ngắn cô mới miễn cưỡng nhìn được một chút.
Dẫu vậy, chỉ một chút này cũng làm Tử Hi kinh ngạc.
Người con gái đang đứng trước mặt cô này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cô còn cho là mình nhìn nhầm.
Phong Tố Cẩn khẽ xoay khẩu súng trong tay, từng bước chậm rãi tiến về phía cô.
Tử Hi đứng bất động nhìn người kia đang ngày một đến gần hơn, có lẽ vì kiệt sức nên cô bắt đầu sinh ra ảo giác, bằng không sao cô lại cảm thấy cái phong thái cao ngạo lạnh lùng tồn tại trên người cô ta trong rất quen mắt…
Rất giống…Lục Bách Phàm…
Vào đúng lúc này, người con gái kia bất ngờ lên tiếng: “Người phụ nữ được anh ấy xem trọng hóa ra cũng có chút bản lĩnh.”
Tử Hi không hiểu cô ta muốn ám chỉ điều gì: "Cô là ai? Tại sao lại muốn giết tôi?”
Phong Tố Cẩn cười khẽ, nụ cười mang theo sát ý rất lớn, cô ta không trả lời mà trực tiếp nâng cao khẩu súng trong tay chĩa thẳng vào cô.
Tử Hi đã mệt đến mức đứng không nổi nữa, tay và chân đều bị thương, ở đây lại toàn là người của cô ta, có chạy cũng không thoát được…. Xi? ủ?g hộ chú?g tôi tại # TRÙMTR?Y ỆN﹒?? #
Vào lúc Phong Tố Cẩn chuẩn bị bóp cò, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng động rất lớn, hàng loạt cái xác đổ rạp xuống đất, toàn bộ khu rừng bị bao vây.
“Tiểu thư không hay rồi, người của chúng ta đã bị giết sạch!”
Phong Tố Cẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, hai hàm răng chạm vào nhau vang lên tiếng “ken két”.
Cô ta đã quá xem thường con ả đó rồi!
“Lục soát toàn bộ, nếu thấy người lập tức báo cáo!”
Hơn hai mươi tên đàn ông được trang bị đầy đủ lập tức nhận lệnh tiến về phía trước.
Bên này, Lục Hàn Đông tra được thông tin thì lập tức chuyển sang cho Lục Bách Phàm, cậu ta tức giận đập bàn một cái: "Má nó! Cô ta nghĩ mình là ai chứ!”
"Ảnh đế Lục, chị Tiểu Hi xảy ra chuyện rồi sao?” Tạ Mạnh nhìn Lục Hàn Đông nóng giận gào thét thì vẫn chưa hiểu chuyện gì.
“Gọi tôi là Lục Hàn Đông!”
“Lục…Lục Hàn Đông, anh có thể nói cho tôi là chuyện gì đang diễn ra không?”
Một lúc sau, Tạ Mạnh ngồi ngay ngắn chăm chú nghe người kia kể lại mọi chuyện.
Hóa ra vị Lục tổng của Lục thị kia là đang theo đuổi bà chị nhà cậu.
Còn về việc người phụ nữ tên là Phong Tố Cẩn, cô ta là bạn thanh mai trúc mã của Lục Bách Phàm, từ nhỏ đã đem lòng yêu thích anh.
Nhưng từ đầu đến cuối, Lục Bách Phàm chưa từng cho người ta một ánh nhìn, thậm chí còn thẳng thừng từ chối.
Cứ thế Phong Tố Cẩn theo cha mẹ ra nước ngoài nhưng vẫn một lòng chờ đợi anh.
Chuyện lần này có thể nói cô ta vì điều tra được Tử Hi đang ở bên cạnh Lục Bách Phàm nên mới muốn triệt để khai trừ.
Khi Lục Hàn Đông nói đến hai từ “khai trừ”, trán Tạ Mạnh đỗ đầy mồ hôi lạnh, phụ nữ thật sự là quá đáng sợ đi!
Lục Bách Phàm dựa vào địa điểm Lục Hàn Đông gửi, đi đến một căn nhà hoang.
Nhưng đã lật tung mọi thứ lên vẫn không tìm được Tử Hi.
Phong Tín nhìn đám người bị bắn cho bể sọ nằm dưới đất mà cảm thán nói: "Sếp, đây là kiệt tác của bà chủ sao?”
Lục Bách Phàm biết thân thủ cô rất tốt, nhưng kĩ năng bắn một phát ăn một phát này khiến anh ngạc nhiên.
Xung quanh đây không hề có ai sống sót, xem ra cô đã trốn thoát.
“Sếp! Có một vệt máu dài dẫn vào trong rừng!”
Nhìn những giọt máu đã khô lại kia, tim Lục Bách Phàm thắt lại, vợ anh bị thương?
Qua một lúc, anh lạnh giọng nói: "Tiến về khu rừng phía trước.”
Tử Hi chạy được một đoạn xa nhưng với cái chân bị thương vẫn bị đuổi kịp.
Đám người kia lập tức bao vây cô. Một gã bắt đầu tiến đến, dùng ánh mắt thô tục đánh giá người con gái trước mặt.
“Đoàng!”
Tên đàn ông trợn mắt, khóe miệng không ngừng co giật sau đó nôn ra một bãi nước sền sệt, cả người lập tức ngã gục xuống đất rồi ngẻo.
Lúc này, có hơn hai mươi khẩu súng đang chĩa thẳng vào cô, chỉ cần có lệnh cái thân thể nhỏ bé này sẽ lập tức đầy lỗ.
Nhưng dù sao cũng phải chết, chi bằng cứ tùy tiện đi!
“Đoàng!”
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Lại mấy phát súng vang lên, thân thể đồ sộ của mấy tên kia từ từ ngã xuống đất.
“Mẹ kiếp! Nếu cứ như vậy con nhỏ đó sẽ giết sạch chúng ta.”
“Không được làm bậy! Tiểu thư sắp đến rồi!”
Vừa dứt lời, một phát súng liền xẹt qua vai Tử Hi.
“Mẹ chúng mày! Tao đã nói là không được bắn!” một gã đàn ông tức giận hét lớn.
Nhân lúc bọn chúng đang xào xáo, cô đã giải quyết thêm vài tên nữa, một phát súng bắn ra đều là chí mạng.
“Bộp bộp!”
Tiếng vỗ tay không biết từ đâu vang lên vang dội khắp khu rừng, một người con gái từng bước đi ra từ sau bóng tối.
Ánh sáng yếu ớt của khu rừng làm Tử Hi không thể nhìn rõ mặt người kia, chỉ đến khi khoảng của hai người dần được rút ngắn cô mới miễn cưỡng nhìn được một chút.
Dẫu vậy, chỉ một chút này cũng làm Tử Hi kinh ngạc.
Người con gái đang đứng trước mặt cô này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức cô còn cho là mình nhìn nhầm.
Phong Tố Cẩn khẽ xoay khẩu súng trong tay, từng bước chậm rãi tiến về phía cô.
Tử Hi đứng bất động nhìn người kia đang ngày một đến gần hơn, có lẽ vì kiệt sức nên cô bắt đầu sinh ra ảo giác, bằng không sao cô lại cảm thấy cái phong thái cao ngạo lạnh lùng tồn tại trên người cô ta trong rất quen mắt…
Rất giống…Lục Bách Phàm…
Vào đúng lúc này, người con gái kia bất ngờ lên tiếng: “Người phụ nữ được anh ấy xem trọng hóa ra cũng có chút bản lĩnh.”
Tử Hi không hiểu cô ta muốn ám chỉ điều gì: "Cô là ai? Tại sao lại muốn giết tôi?”
Phong Tố Cẩn cười khẽ, nụ cười mang theo sát ý rất lớn, cô ta không trả lời mà trực tiếp nâng cao khẩu súng trong tay chĩa thẳng vào cô.
Tử Hi đã mệt đến mức đứng không nổi nữa, tay và chân đều bị thương, ở đây lại toàn là người của cô ta, có chạy cũng không thoát được…. Xi? ủ?g hộ chú?g tôi tại # TRÙMTR?Y ỆN﹒?? #
Vào lúc Phong Tố Cẩn chuẩn bị bóp cò, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng động rất lớn, hàng loạt cái xác đổ rạp xuống đất, toàn bộ khu rừng bị bao vây.