Chương 35: Rất ngoan không có nghịch ngợm, bất quá...
Phàm Dương nghe yêu cầu của Lâm Ninh, không khỏi cảm thấy kỳ lạ, Lâm Ninh sao lại quan tâm đến B.A, những gì anh điều tra về cô trước khi cưới và ngày hôm nay Lục Tiến đem cho anh kết quả điều tra lần nữa.
Lâm Ninh không có bất kỳ dính dáng nào đến những chuyện thương trường, cô không quan tâm đến những chuyện này, tại sao bây giờ lại nói như vậy?
Phàm Dương thắc mắc hỏi.
“Sao em lại để tâm người đó?” Phàm Dương cũng không có nhiều ấn tượng với vị trưởng ban kế toán này.
“Em có cảm giác người này rất không minh bạch, anh tốt hơn vẫn là nên đề phòng” Lâm Ninh tùy ý trả lời, không muốn anh hỏi thêm nữa, cô sợ bản thân sẽ để lộ chuyện kỳ lạ gì đó, nhanh nói.
“Anh cứ nghe lời em đi, cẩn thận cái người họ Lý đó, bây giờ vợ anh muốn ngủ” Lâm Ninh bĩu môi, thở hắc ra một hơi.
“Anh đừng hỏi nữa, tập trung ôm bà nhỏ này đi chứ.”
“Đây đây” Phàm Dương không dám chậm trễ, cánh tay nhẹ nhàng ôm ấp thiên hạ trong lòng.
“Anh ôm đây, đang ôm đây, vợ anh cứ yên tâm ngủ.”
“Xùy” Lâm Ninh phì ra một hơi, rút vào lòng anh nhắm mắt lại.
“Anh ôm em, anh ôm cho vợ anh ngủ, ngoan ngoãn ngủ nào.”
Giọng anh khe khẽ cùng với bàn tay dịu dàng vuốt ve, Lâm Ninh rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Việc này tạm thời đến đây thôi, Phàm Dương sẽ điều tra Lý Lộ Niên, hắn thật sự có vấn đề thì anh sẽ nhận ra thôi, cũng có thể từ vấn đề của Lý Lộ Niên mà tra ra lổ hỏng trong B.A, đây là điều Lâm Ninh hi vọng nhất.
Sáng hôm sau, sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ khẳng định Lâm Ninh không có vấn đề, Phàm Dương đưa cô về Hoa Viên.
Lâm Ninh vừa bước vào cánh cổng Hoa Viên, bà Năm và Tiểu Vỹ đã hớt hả vây quanh đỡ lấy Lâm Ninh, rối rít hỏi vô số câu.
“Cô chủ bị sao thế ạ? Cô chủ không khoẻ chỗ nào sao không nói với em mà để đến mức độ bị ngất?” Tiểu Vỹ lo đến phát sốt, bà Năm cũng không khá hơn là bao.
“Bác sĩ nói cô chủ làm sao? Bác sĩ có căn dặn cô chủ nên kiêng cử cái gì không? Chiều nay bà Năm làm canh hầm củ dền cho cô chủ, ăn bổ máu, xem kìa, mặt cô chủ tái nhợt hà.”
“Cháu không sao mà” Lâm Ninh cười khổ, mọi người lo lắng quá rồi, Lâm Ninh đi đến đâu, người làm trong nhà cũng đưa mắt lo lắng nhìn theo cô, có Phàm Dương ở đây, thêm phần sức khoẻ Lâm Ninh cũng không tốt.
Gia nhân trong nhà chỉ dám lo lắng đứng nhìn, không dám dồ dập cô chủ.
“Cậu chủ, cô chủ” Trong những âm lo lắng của bà Năm và Tiểu Vỹ, giọng nói bác Lý nghiêm túc vang lên, thông báo.
“Trong nhà có cô Lâm Ái Mỹ và mẹ của cô chủ đến.”
Mẹ? Lâm Ninh chau mày, xác nhận lại với bác Lý.
“Mẹ cháu đến sao?”
“Đúng vậy” Bác Lý gật gật đầu, bác nói “Họ không có biết cô chủ nhập viện, chúng tôi không có nói, tôi chỉ nói là cậu chủ đưa cô chủ ra ngoài ăn sáng thôi ạ.”
“May quá” Lâm Ninh thở phào, cười tươi với bác Lý.
“Cảm ơn bác.”
May mắn mẹ cô không biết chuyện cô nhập viện, nếu không mẹ sẽ lo lắng lắm.
Lâm Ninh nâng nhanh bước chân, đi vội vào trong nhà.
Lâm Ái Mỹ và mẹ của cô ngồi ở sofa chờ đợi, đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh trở lại, Lâm Ninh được nhìn thấy mẹ, cô hạnh phúc đến mức chạy nhào đến ôm trầm lấy bà.
“Aaa, mẹ đến thăm con hả? Oa oa, con nhớ mẹ quá đi.”
Ninh Tuệ đón nhận cái ôm của Lâm Ninh, bàn tay xoa xoa vỗ vỗ tấm lưng Lâm Ninh.
“Đứa nhỏ này, chẳng biết gọi điện về cho mẹ gì cả” Ninh Tuệ mắng yêu một câu, Lâm Ninh ôm trầm bà, mặt dũi dũi vào bã vai của bà làm nũng.
“Con nhớ mẹ quá đi” Hít hà một hơi, cảm thán “Đây đúng là mùi bà Ninh thương nhớ của con rồi.”
Ninh Tuệ phì cười, con gái của bà đúng là có cái miệng thật dẻo.
Phàm Dương đi đến sofa, nhìn thấy màn mẹ con âu yếm, ánh mắt cưng chiều vô cùng, nhưng liếc mắt sang Lâm Ái Mỹ bên cạnh, Lâm Ái Mỹ thấy anh nhìn liền tròn xoe mắt, bộ dạng ngây thơ e thẹn đỏ đỏ gò má hồng.
Phàm Dương lạnh mặt, hướng ánh mắt đến bà nhỏ đang làm nũng với mẹ. Chạm phải ánh mắt với Ninh Tuệ, Phàm Dương cúi đầu kính cẩn.
“Con chào mẹ vợ.”
“Phàm Dương vẫn khoẻ ha con, đứa nhỏ này có nghịch ngợm gì con không đó?” Ninh Tuệ hỏi, nhớ đến lúc trước con gái cương quyết không muốn kết hôn, chống đối dữ dội hôn sự này.
Cuối cùng cũng không chống đỡ được Lâm lão gia, con gái phải lên xe hoa gả cho Phàm Dương. Thái độ chống đối khi đó của Lâm Ninh, Ninh Tuệ biết chắc sau khi con gái bà gả vào nhà Phàm Dương, con bé sẽ gây không ít chuyện.
“Không nghịch lắm ạ” Phàm Dương dối lòng trả lời một phen, còn thưởng thêm một câu khen trước mặt bà Ninh.
“Cô ấy ngoan lắm, rất ngoan.”
Lâm Ninh buông mẹ ra, bĩu môi một cái, được anh khen, mặt nhỏ liền vênh váo.
“Mẹ này, con gái của mẹ đơn nhiên là vô cùng ngoan ngoãn rồi, con có nghịch ngợm gì đâu chứ.”
Phàm Dương nghe thế, bạc môi cong cong, đầu lông mày nhếch một cái, nửa cười nửa khổ nói tiếp.
“Cũng có đôi lúc cô ấy hơi nghịch một chút, gió trời mà mát mát thì cô ấy đòi tiệt thực, nóng nóng một chút thì cô ấy đem mấy món đồ gốm đập ra để xếp hình, hơi nghịch ngợm thôi, không đến nỗi nào, có quá thì chỉ là cô ấy dở cả vinh thự cỏ xanh của con thành vườn hoa um tùm xum xuê như hiện tại thôi.”
Nêu ra một số tội lỗi của Lâm Ninh, mặt Lâm Ninh đang vênh lên trời thì ngớ ra, ngu ngơ nhìn Phàm Dương, anh còn nhếch miệng cười hạ chốt câu cuối.
“Rất ngoan không có nghịch ngợm, bất quá hơi lỳ thôi.”
“Ha, Ninh Ninh con ha, ngoan quá ta” Ninh Tuệ sớm biết thế nào cũng như vậy, bà là người đẻ ra Lâm Ninh cơ mà.
“Ơ… Mẹ đừng có tin anh ấy” Lâm Ninh tức phì khói, vội vàng nắm tay mẹ lắc lắc làm nũng.
“Con không có như vậy a, anh ấy nói xạo mẹ đó.”
“Vậy đó ha, con lại ngoan quá đi” Ninh Tuệ không tài nào tin tưởng được, nhìn sang Phàm Dương, nụ cười hiền hậu dịu dàng nói.
“Thời gian qua cực khổ cho con quá rồi.”
Phàm Dương gật gật đầu, hoàn toàn 100% đồng tình.
“Đúng là khổ thật.”
“Anh…” Lâm Ninh quay ngoắc đầu, mắt trừng lên hung hăn.
“Đấy đấy đấy, mẹ vợ có thấy không, cô ấy lại ức hiếp con” Phàm Dương trưng ra bộ mặt oan ức cực kỳ giả trân, mấy người hầu trong nhà lại được dịp ngắm nhìn màn cậu chủ trêu cô chủ, không nhịn được tay che miệng cười.
Ninh Tuệ đánh một cái vào vai Lâm Ninh, không cho phép Lâm Ninh hung hăn như vậy.
“Con coi con, làm như vậy mà được à?!”
“Ơ…” Sao cô lại bị đánh cơ? Lâm Ninh bịnh lại vai, suýt xoa chỗ mẹ vừa đánh, mếu máo cái miệng.
“Mẹ đánh con? Oa mẹ đánh con, là anh ấy đặt điều bậy bạ về con gái cưng của mẹ a.”
Ninh Tuệ chỉ biết ngán ngẫm lắc đầu.
Uầy, đúng là con gái cưng mà, vì là con gái cưng nên bà mới biết cô nghịch đến đỗi nào a.
Cưng quá cơ, ngoan quá cơ, con gái bà ngoan đến mức dở nhà người ta rồi.
Phàm Dương nhìn bà nhỏ oan ức mếu mếu, bộ dạng tức mà không thể nói kia trong thật đáng yêu, cô cứ lườm lườm anh. Anh cười cười, ánh mắt hoàn toàn không liếc nhìn về phía Lâm Ái Mỹ ở bên cạnh, chỉ nhìn bà nhỏ và mẹ vợ.
“Mẹ vợ và bà nhỏ thoải mái nói chuyện đi, con vào trong có chút việc.”
“Ừ đi đi con” Ninh Tuệ gật đầu cho phép.
Phàm Dương nhìn sang bà Năm, nói khẽ với bà Năm.
“Bà Năm và bác Lý vào bếp với cháu, cháu có chút chuyện muốn nói với hai người.”
“Dạ cậu.”
Bà Năm và Bác Lý theo chân Phàm Dương đi vào trong bếp.
Phòng khách còn lại những người hầu và mẹ con Lâm Ninh, Lâm Ái Mỹ.
“Ninh Ninh cảm ơn chị con một tiếng đi” Ninh Tuệ nhìn sang Lâm Ái Mỹ, ánh mắt yêu thương bảo “Nhờ chị con xin phép cha và bà lớn, cho nên mẹ mới được đến đây thăm con.”
Nhắc đến Lâm Ái Mỹ, nụ cười của Lâm Ninh bị khựng lại, sau đó cô vẽ ra một nụ cười tạm bợ.
“Dạ… Cảm ơn chị.”
Lâm Ái Mỹ với dáng vẻ hiền hậu, vô cùng thuần khiết xua tay bảo.
“Là chuyện chị nên làm mà.”
Bộ dạng thánh thiện nuốt không trôi này, ánh mắt Lâm Ninh nổi lên một tia nghi ngờ.
Lâm Ái Mỹ không thể nào đột nhiên lại tốt như vậy, đưa mẹ đến thăm Lâm Ninh, nhất định có ý đồ.
“Bữa trước Ái Mỹ bảo sức khoẻ con không tốt nên mẹ có nấu canh tổ yến cho con này” Ninh Tuệ nói, tay mở chiếc hộp giữ nhiệt ra.
“Quào, bà Ninh là số một” Lâm Ninh giơ lên hai ngón tay cái, đôi mắt sáng lấp lánh tung hô.
“Mà không, phải nói là số dách! Bà Ninh tuyệt vời, ông mặt trời không tuyệt bằng bà Ninh của con.”
“Khỏi, cô khỏi có nịnh tôi” Ninh Tuệ không chịu được cái miệng nịnh hót của Lâm Ninh, vừa nghiêm vừa thương đẩy ra phần tổ yến thơm ngon cho Lâm Ninh, tay cầm chiếc thìa bạc đã chuẩn bị theo đưa ra.
“Cô chỉ cần ăn uống cho tốt, cho khoẻ là tôi đây mừng lắm rồi, không cần nịnh nọt tôi.”
“Ơ kìa” Lâm Ninh chu môi, hai tay nhận lấy thìa bạc như thể nhận thánh chỉ.
“Mẹ con thì con nịnh chứ, trên đời này con chỉ có nịnh mỗi bà thôi đó bà Ninh.”
“Xùy!” Ninh Tuệ phủi tay, khoé môi bà cười cười, tuy miệng Ninh Tuệ hất hủi nhưng trong lòng bà đang rất vui a, lâu rồi mới nghe con gái nịnh nọt.
“Cái kia là phần để dành cho con hả?” Lâm Ninh chỉ tay về phần tổ yến riêng biệt kia, cho rằng là mẹ chuẩn bị cho cô ăn thêm.
Ngay lập tức Lâm Ái Mỹ chụp lấy khây tổ yến, cười nói.
“Đây là phần dì nhỏ chuẩn bị cho Phàm Dương, anh Dương đang ở trong bếp rồi, chị mang vào cho anh ấy.”
Lâm Ái Mỹ không để Lâm Ninh phản ứng, nhanh chóng bưng khây tổ yến đi vào trong bếp.
Lâm Ninh còn chưa kịp nghe xong lời Lâm Ái Mỹ nói, cô ta đã bưng khây tổ yến đi xa.
“…” Cái cô chị này, có phải là tận dụng cơ hội quá rồi không?
Bưng tổ yến cho anh nữa cơ, phi!
Lâm Ninh hút một thìa tổ yến ngon ngọt, dẹp đi ánh mắt kỳ thị, trưng ra nụ cười với mẹ, tấm tắt khen.
“Đúng là bà Ninh, tay nghề thượng hạng.”
Ninh Tuệ nhìn lên cổ tay trái của Lâm Ninh, vết sẹo rõ rệt đập vào mắt, Ninh Tuệ nhìn chằm chằm, ánh mắt dần dần trở nên sợ hãi.
Lâm Ninh vừa nịnh nọt xong, nhận ra mẹ đang nhìn chằm chằm vào tay, cô mới nhìn xuống tay của bản thân, vội vàng buông ra thìa bạc, nắm cổ tay áo kéo xuống che đi vết sẹo.
“Con gái…” Hành động che đậy của Lâm Ninh đã trễ, Ninh Tuệ mở to mắt, giọng nói nom nớp lo lắng hỏi.
“Chuyện gì… Chuyện gì xảy ra với con vậy?”
Còn tiếp…
Lâm Ninh không có bất kỳ dính dáng nào đến những chuyện thương trường, cô không quan tâm đến những chuyện này, tại sao bây giờ lại nói như vậy?
Phàm Dương thắc mắc hỏi.
“Sao em lại để tâm người đó?” Phàm Dương cũng không có nhiều ấn tượng với vị trưởng ban kế toán này.
“Em có cảm giác người này rất không minh bạch, anh tốt hơn vẫn là nên đề phòng” Lâm Ninh tùy ý trả lời, không muốn anh hỏi thêm nữa, cô sợ bản thân sẽ để lộ chuyện kỳ lạ gì đó, nhanh nói.
“Anh cứ nghe lời em đi, cẩn thận cái người họ Lý đó, bây giờ vợ anh muốn ngủ” Lâm Ninh bĩu môi, thở hắc ra một hơi.
“Anh đừng hỏi nữa, tập trung ôm bà nhỏ này đi chứ.”
“Đây đây” Phàm Dương không dám chậm trễ, cánh tay nhẹ nhàng ôm ấp thiên hạ trong lòng.
“Anh ôm đây, đang ôm đây, vợ anh cứ yên tâm ngủ.”
“Xùy” Lâm Ninh phì ra một hơi, rút vào lòng anh nhắm mắt lại.
“Anh ôm em, anh ôm cho vợ anh ngủ, ngoan ngoãn ngủ nào.”
Giọng anh khe khẽ cùng với bàn tay dịu dàng vuốt ve, Lâm Ninh rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Việc này tạm thời đến đây thôi, Phàm Dương sẽ điều tra Lý Lộ Niên, hắn thật sự có vấn đề thì anh sẽ nhận ra thôi, cũng có thể từ vấn đề của Lý Lộ Niên mà tra ra lổ hỏng trong B.A, đây là điều Lâm Ninh hi vọng nhất.
Sáng hôm sau, sau khi kiểm tra tổng quát, bác sĩ khẳng định Lâm Ninh không có vấn đề, Phàm Dương đưa cô về Hoa Viên.
Lâm Ninh vừa bước vào cánh cổng Hoa Viên, bà Năm và Tiểu Vỹ đã hớt hả vây quanh đỡ lấy Lâm Ninh, rối rít hỏi vô số câu.
“Cô chủ bị sao thế ạ? Cô chủ không khoẻ chỗ nào sao không nói với em mà để đến mức độ bị ngất?” Tiểu Vỹ lo đến phát sốt, bà Năm cũng không khá hơn là bao.
“Bác sĩ nói cô chủ làm sao? Bác sĩ có căn dặn cô chủ nên kiêng cử cái gì không? Chiều nay bà Năm làm canh hầm củ dền cho cô chủ, ăn bổ máu, xem kìa, mặt cô chủ tái nhợt hà.”
“Cháu không sao mà” Lâm Ninh cười khổ, mọi người lo lắng quá rồi, Lâm Ninh đi đến đâu, người làm trong nhà cũng đưa mắt lo lắng nhìn theo cô, có Phàm Dương ở đây, thêm phần sức khoẻ Lâm Ninh cũng không tốt.
Gia nhân trong nhà chỉ dám lo lắng đứng nhìn, không dám dồ dập cô chủ.
“Cậu chủ, cô chủ” Trong những âm lo lắng của bà Năm và Tiểu Vỹ, giọng nói bác Lý nghiêm túc vang lên, thông báo.
“Trong nhà có cô Lâm Ái Mỹ và mẹ của cô chủ đến.”
Mẹ? Lâm Ninh chau mày, xác nhận lại với bác Lý.
“Mẹ cháu đến sao?”
“Đúng vậy” Bác Lý gật gật đầu, bác nói “Họ không có biết cô chủ nhập viện, chúng tôi không có nói, tôi chỉ nói là cậu chủ đưa cô chủ ra ngoài ăn sáng thôi ạ.”
“May quá” Lâm Ninh thở phào, cười tươi với bác Lý.
“Cảm ơn bác.”
May mắn mẹ cô không biết chuyện cô nhập viện, nếu không mẹ sẽ lo lắng lắm.
Lâm Ninh nâng nhanh bước chân, đi vội vào trong nhà.
Lâm Ái Mỹ và mẹ của cô ngồi ở sofa chờ đợi, đây là lần đầu tiên sau khi trọng sinh trở lại, Lâm Ninh được nhìn thấy mẹ, cô hạnh phúc đến mức chạy nhào đến ôm trầm lấy bà.
“Aaa, mẹ đến thăm con hả? Oa oa, con nhớ mẹ quá đi.”
Ninh Tuệ đón nhận cái ôm của Lâm Ninh, bàn tay xoa xoa vỗ vỗ tấm lưng Lâm Ninh.
“Đứa nhỏ này, chẳng biết gọi điện về cho mẹ gì cả” Ninh Tuệ mắng yêu một câu, Lâm Ninh ôm trầm bà, mặt dũi dũi vào bã vai của bà làm nũng.
“Con nhớ mẹ quá đi” Hít hà một hơi, cảm thán “Đây đúng là mùi bà Ninh thương nhớ của con rồi.”
Ninh Tuệ phì cười, con gái của bà đúng là có cái miệng thật dẻo.
Phàm Dương đi đến sofa, nhìn thấy màn mẹ con âu yếm, ánh mắt cưng chiều vô cùng, nhưng liếc mắt sang Lâm Ái Mỹ bên cạnh, Lâm Ái Mỹ thấy anh nhìn liền tròn xoe mắt, bộ dạng ngây thơ e thẹn đỏ đỏ gò má hồng.
Phàm Dương lạnh mặt, hướng ánh mắt đến bà nhỏ đang làm nũng với mẹ. Chạm phải ánh mắt với Ninh Tuệ, Phàm Dương cúi đầu kính cẩn.
“Con chào mẹ vợ.”
“Phàm Dương vẫn khoẻ ha con, đứa nhỏ này có nghịch ngợm gì con không đó?” Ninh Tuệ hỏi, nhớ đến lúc trước con gái cương quyết không muốn kết hôn, chống đối dữ dội hôn sự này.
Cuối cùng cũng không chống đỡ được Lâm lão gia, con gái phải lên xe hoa gả cho Phàm Dương. Thái độ chống đối khi đó của Lâm Ninh, Ninh Tuệ biết chắc sau khi con gái bà gả vào nhà Phàm Dương, con bé sẽ gây không ít chuyện.
“Không nghịch lắm ạ” Phàm Dương dối lòng trả lời một phen, còn thưởng thêm một câu khen trước mặt bà Ninh.
“Cô ấy ngoan lắm, rất ngoan.”
Lâm Ninh buông mẹ ra, bĩu môi một cái, được anh khen, mặt nhỏ liền vênh váo.
“Mẹ này, con gái của mẹ đơn nhiên là vô cùng ngoan ngoãn rồi, con có nghịch ngợm gì đâu chứ.”
Phàm Dương nghe thế, bạc môi cong cong, đầu lông mày nhếch một cái, nửa cười nửa khổ nói tiếp.
“Cũng có đôi lúc cô ấy hơi nghịch một chút, gió trời mà mát mát thì cô ấy đòi tiệt thực, nóng nóng một chút thì cô ấy đem mấy món đồ gốm đập ra để xếp hình, hơi nghịch ngợm thôi, không đến nỗi nào, có quá thì chỉ là cô ấy dở cả vinh thự cỏ xanh của con thành vườn hoa um tùm xum xuê như hiện tại thôi.”
Nêu ra một số tội lỗi của Lâm Ninh, mặt Lâm Ninh đang vênh lên trời thì ngớ ra, ngu ngơ nhìn Phàm Dương, anh còn nhếch miệng cười hạ chốt câu cuối.
“Rất ngoan không có nghịch ngợm, bất quá hơi lỳ thôi.”
“Ha, Ninh Ninh con ha, ngoan quá ta” Ninh Tuệ sớm biết thế nào cũng như vậy, bà là người đẻ ra Lâm Ninh cơ mà.
“Ơ… Mẹ đừng có tin anh ấy” Lâm Ninh tức phì khói, vội vàng nắm tay mẹ lắc lắc làm nũng.
“Con không có như vậy a, anh ấy nói xạo mẹ đó.”
“Vậy đó ha, con lại ngoan quá đi” Ninh Tuệ không tài nào tin tưởng được, nhìn sang Phàm Dương, nụ cười hiền hậu dịu dàng nói.
“Thời gian qua cực khổ cho con quá rồi.”
Phàm Dương gật gật đầu, hoàn toàn 100% đồng tình.
“Đúng là khổ thật.”
“Anh…” Lâm Ninh quay ngoắc đầu, mắt trừng lên hung hăn.
“Đấy đấy đấy, mẹ vợ có thấy không, cô ấy lại ức hiếp con” Phàm Dương trưng ra bộ mặt oan ức cực kỳ giả trân, mấy người hầu trong nhà lại được dịp ngắm nhìn màn cậu chủ trêu cô chủ, không nhịn được tay che miệng cười.
Ninh Tuệ đánh một cái vào vai Lâm Ninh, không cho phép Lâm Ninh hung hăn như vậy.
“Con coi con, làm như vậy mà được à?!”
“Ơ…” Sao cô lại bị đánh cơ? Lâm Ninh bịnh lại vai, suýt xoa chỗ mẹ vừa đánh, mếu máo cái miệng.
“Mẹ đánh con? Oa mẹ đánh con, là anh ấy đặt điều bậy bạ về con gái cưng của mẹ a.”
Ninh Tuệ chỉ biết ngán ngẫm lắc đầu.
Uầy, đúng là con gái cưng mà, vì là con gái cưng nên bà mới biết cô nghịch đến đỗi nào a.
Cưng quá cơ, ngoan quá cơ, con gái bà ngoan đến mức dở nhà người ta rồi.
Phàm Dương nhìn bà nhỏ oan ức mếu mếu, bộ dạng tức mà không thể nói kia trong thật đáng yêu, cô cứ lườm lườm anh. Anh cười cười, ánh mắt hoàn toàn không liếc nhìn về phía Lâm Ái Mỹ ở bên cạnh, chỉ nhìn bà nhỏ và mẹ vợ.
“Mẹ vợ và bà nhỏ thoải mái nói chuyện đi, con vào trong có chút việc.”
“Ừ đi đi con” Ninh Tuệ gật đầu cho phép.
Phàm Dương nhìn sang bà Năm, nói khẽ với bà Năm.
“Bà Năm và bác Lý vào bếp với cháu, cháu có chút chuyện muốn nói với hai người.”
“Dạ cậu.”
Bà Năm và Bác Lý theo chân Phàm Dương đi vào trong bếp.
Phòng khách còn lại những người hầu và mẹ con Lâm Ninh, Lâm Ái Mỹ.
“Ninh Ninh cảm ơn chị con một tiếng đi” Ninh Tuệ nhìn sang Lâm Ái Mỹ, ánh mắt yêu thương bảo “Nhờ chị con xin phép cha và bà lớn, cho nên mẹ mới được đến đây thăm con.”
Nhắc đến Lâm Ái Mỹ, nụ cười của Lâm Ninh bị khựng lại, sau đó cô vẽ ra một nụ cười tạm bợ.
“Dạ… Cảm ơn chị.”
Lâm Ái Mỹ với dáng vẻ hiền hậu, vô cùng thuần khiết xua tay bảo.
“Là chuyện chị nên làm mà.”
Bộ dạng thánh thiện nuốt không trôi này, ánh mắt Lâm Ninh nổi lên một tia nghi ngờ.
Lâm Ái Mỹ không thể nào đột nhiên lại tốt như vậy, đưa mẹ đến thăm Lâm Ninh, nhất định có ý đồ.
“Bữa trước Ái Mỹ bảo sức khoẻ con không tốt nên mẹ có nấu canh tổ yến cho con này” Ninh Tuệ nói, tay mở chiếc hộp giữ nhiệt ra.
“Quào, bà Ninh là số một” Lâm Ninh giơ lên hai ngón tay cái, đôi mắt sáng lấp lánh tung hô.
“Mà không, phải nói là số dách! Bà Ninh tuyệt vời, ông mặt trời không tuyệt bằng bà Ninh của con.”
“Khỏi, cô khỏi có nịnh tôi” Ninh Tuệ không chịu được cái miệng nịnh hót của Lâm Ninh, vừa nghiêm vừa thương đẩy ra phần tổ yến thơm ngon cho Lâm Ninh, tay cầm chiếc thìa bạc đã chuẩn bị theo đưa ra.
“Cô chỉ cần ăn uống cho tốt, cho khoẻ là tôi đây mừng lắm rồi, không cần nịnh nọt tôi.”
“Ơ kìa” Lâm Ninh chu môi, hai tay nhận lấy thìa bạc như thể nhận thánh chỉ.
“Mẹ con thì con nịnh chứ, trên đời này con chỉ có nịnh mỗi bà thôi đó bà Ninh.”
“Xùy!” Ninh Tuệ phủi tay, khoé môi bà cười cười, tuy miệng Ninh Tuệ hất hủi nhưng trong lòng bà đang rất vui a, lâu rồi mới nghe con gái nịnh nọt.
“Cái kia là phần để dành cho con hả?” Lâm Ninh chỉ tay về phần tổ yến riêng biệt kia, cho rằng là mẹ chuẩn bị cho cô ăn thêm.
Ngay lập tức Lâm Ái Mỹ chụp lấy khây tổ yến, cười nói.
“Đây là phần dì nhỏ chuẩn bị cho Phàm Dương, anh Dương đang ở trong bếp rồi, chị mang vào cho anh ấy.”
Lâm Ái Mỹ không để Lâm Ninh phản ứng, nhanh chóng bưng khây tổ yến đi vào trong bếp.
Lâm Ninh còn chưa kịp nghe xong lời Lâm Ái Mỹ nói, cô ta đã bưng khây tổ yến đi xa.
“…” Cái cô chị này, có phải là tận dụng cơ hội quá rồi không?
Bưng tổ yến cho anh nữa cơ, phi!
Lâm Ninh hút một thìa tổ yến ngon ngọt, dẹp đi ánh mắt kỳ thị, trưng ra nụ cười với mẹ, tấm tắt khen.
“Đúng là bà Ninh, tay nghề thượng hạng.”
Ninh Tuệ nhìn lên cổ tay trái của Lâm Ninh, vết sẹo rõ rệt đập vào mắt, Ninh Tuệ nhìn chằm chằm, ánh mắt dần dần trở nên sợ hãi.
Lâm Ninh vừa nịnh nọt xong, nhận ra mẹ đang nhìn chằm chằm vào tay, cô mới nhìn xuống tay của bản thân, vội vàng buông ra thìa bạc, nắm cổ tay áo kéo xuống che đi vết sẹo.
“Con gái…” Hành động che đậy của Lâm Ninh đã trễ, Ninh Tuệ mở to mắt, giọng nói nom nớp lo lắng hỏi.
“Chuyện gì… Chuyện gì xảy ra với con vậy?”
Còn tiếp…