Chương 42: 42: Xe Cút Kít
Nữ chính thích chèo thuyền giới giải tríQuần chúng trong phòng livestream hiện tại cũng xôn xao.[Mấy minh tinh này có phải yếu ớt quá rồi không, đúng là sống trong nhung lụa, nhất là Thẩm Lãng, đàn ông đàn ang lưng dài vai rộng mà chút xíu vất vả cũng không chịu nổi][Đồ gàn dở lầu trên, ca ca tụi này từ nhỏ tới lớn chưa từng trải qua cuộc sống như thế, nhất thời không quen là chuyện quá đỗi bình thường, có liên quan gì tới chuyện yếu ớt hay không đâu hả][Bảo bối của tụi tui đều là ngậm thìa vàng chào đời, không phải số chịu cực, thì sao nào][Xì, ngậm thìa vàng chào đời không phải cũng tới quay chương trình để kiếm tiền sao, có chỗ nào cao quý hơn người khác đâu][Hầy, họ thật sự rất vất vả, trời thì nóng mà đường thì xa, đừng nói là minh tinh, người bình thường đoán chừng cũng chịu không nổi đâu][Hahaha, mặc dù mị không thích Tiết Lam nhưng vẫn hi vọng cổ có cách.Em trai Phi Phàm vẫn chưa trưởng thành, tổ chương trình, lương tâm mí người không có răng hả]Tiết Lam gật đầu với họ, nói: “Lâm ca, Phi Phàm, Thẩm Lãng, ba người các anh trước dùng sọt vận chuyển dưa tới bờ ruộng, em và Y Y vào thôn một chuyến, lát nữa sẽ quay lại.”Bốn người nghe theo sắp xếp của Tiết Lam, không nói lời thừa liền chia nhau đi làm.Dù sao trải qua sự việc ngày hôm qua, họ cực kỳ có lòng tin vào kỹ năng sinh tồn của Tiết Lam.Sau khi Tiết Lam và Miêu Y Y vào thôn, họ đi thẳng tới nhà ông cụ hôm trước, đúng lúc ông cụ và bác gái đang hóng mát dưới tàng cây trước nhà.“Ông ơi, ông cho cháu hỏi chút ạ, nhà ông có loại xe cút kít một bánh không ạ?” Tiết Lam hỏi.Ông cụ lắc đầu, “Loại xe này sớm đã không còn ai xài nữa rồi, bây giờ nhà nào cũng xài loại bốn bánh chạy bằng điện để chở đồ đạc, vừa đỡ tốn sức lại vừa tiện.Tụi con cần dùng hả, nhà ông có đó.”Tiết Lam: “Cảm ơn ông ạ, khoảng ruộng kia của tụi con đường hẹp lắm, xe bốn bánh qua không lọt, không cần đâu ạ.”Ông cụ “À” một tiếng, “Ông biết chỗ đó của mấy đứa rồi, thật sự khó đi, nhưng trong thôn không thấy có nhà nào còn xài xe cút kít cả.”Bác gái cùng ngồi hóng mát bên cạnh chợt nói: “Tôi nhớ nhà ông Lý hình như có đấy, lão ấy là chúa giữ đồ, đồ đạc cũ gì cũng tiếc không nỡ vứt.Năm ngoái hình như tôi thấy nó vẫn còn nằm trong góc tường nhà ổng đó.”Sau khi Tiết Lam và Miêu Y Y cảm ơn thì căn cứ theo hướng dẫn của bác gái, đi về phía nhà ông Lý.Dọc đường, Miêu Y Y có chút lo lắng: “Lam Lam, nếu như không mượn được xe cút kít thì chúng ta phải làm thế nào?”Tiết Lam vỗ vai cô nàng: “Mượn không được cũng không sao, yên tâm, dù sao chị cũng sẽ không để em còng lưng vác sọt nữa đâu.”Thật sự không được thì tới lúc đó tìm bà con trong thôn mượn mấy chiếc xe đạp, họ đẩy xe đạp chở dưa mặc dù không vận chuyển được nhiều như dùng xe một bánh, nhưng tóm lại vẫn đỡ tốn sức hơn còng lưng ra gánh.Hai người đi tới nhà ông Lý, Tiết Lam quả nhiên trông thấy chiếc xe cút kít nằm trong góc tường.Ông cụ Lý cũng rất dễ tính, vừa nghe họ muốn mượn xe thì không nói hai lời lập tức đồng ý.Lúc ông cụ Lý tiễn hai người ra cổng, miệng vẫn càm ràm: “Tụi trẻ bây giờ ấy à đều không biết trân quý đồ đạc, cái thằng phá của nhà ông năm ngoái còn đòi vứt cái xe này đi, nói không xài nữa rồi, may mà ông sống chết không chịu, con xem, không phải dùng được rồi đấy sao…”Lúc Tiết Lam và Miêu Y Y lóng ngóng đẩy xe tới ruộng dưa, ba người Lâm Hưng, Dịch Phi Phàm và Thẩm Lãng đều vui chết đi được, như vậy rốt cuộc không cần còng lưng ra gánh nữa rồi, hơn nữa khung xe đẩy còn không nhỏ, một lần có thể vận chuyển được rất nhiều đấy, thật sự là ít tốn thời gian lại tiết kiệm sức lực.Tổ đạo diễn nhìn chiếc xe cút kít, bỗng nhiên có chút khó nói thành lời.Hồi đầu lúc chọn mảnh ruộng này sao lại không tính tới chứ, không ngờ Tiết Lam vậy mà còn có thể tìm được món đồ cổ như thế.Hơn nữa, sao cô nàng lại biết có thứ gọi là xe cút kít cơ chứ? Đúng là chết người!Tiết Lam lấy xuống cái túi dùng để đựng nông sản mượn được từ nhà ông cụ, sau đó năm người bắt đầu cho dưa ở bờ ruộng vào túi, rồi cột miệng túi lại chất lên xe, như vậy có thể sử dụng không gian một cách hợp lý, dưa cũng sẽ không bị lăn lóc lung tung, một công đôi việc.Sau khi chất đầy xe, năm người hợp sức đẩy xe về nhà, lại chất dưa trên xe vào sân.Tốt lắm, nhìn xem, một chuyến xe đẩy bằng mười mấy lần năm người họ đi tới đi lui.Cứ thế, năm người thoải mái nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ của tổ chương trình.Đương nhiên cũng không xảy ra tình trạng hai chân sụm luôn không nghe lời như Dịch Phi Phàm nói..