Chương 3
Buổi sáng ngày hôm sau, Mộc Đinh Hương giống như mọi ngày, tỉnh dậy liền hướng ra bên ngoài mà đi, tiện tay giấu theo cái bánh mì trên gác bếp lén lút đi ra khỏi nhà.
Chỉ là đến buổi chiều lúc trở về, không cẩn thận dẫm đến vũng nước làm đôi giày ướt đẫm, nàng đắn đo suy nghĩ một hồi mới quyết định về nhà đổi giày.
Vào đến cửa đã nhìn thấy Mộc lão hán hôm nay không đi ra ngoài làm việc, đang ngồi ở trong viện sửa soạn ống điếu hút thuốc lá, chân mày nhíu chặt thành một đoàn.
Mộc Đinh Hương đã quá quen thuộc với cảnh này, mỗi lần Mộc Không Thanh về nhà sau đó rời đi, Mộc lão gia sẽ mang theo dáng vẻ này cả ngày.
Trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, phụ thân nàng mỗi tháng bị đại ca lấy đi một lượng bạc, nàng tiếc đến nỗi đều cảm thấy tâm can đau đớn, huống chi là Mộc lão gia. Vậy mà đã mấy năm trôi qua, hắn vẫn chẳng làm nên việc đại sự gì.
Mộc Đinh Hương không nghĩ đến ngay lúc này gặp phải rủi ro, thay giày xong liền lén lút xoay người trở ra ngoài, nàng về nhà đổi giày để đi chơi, nếu giày không ướt còn lâu nàng mới về nhà sớm. Vội vàng đi nhanh đến nỗi thiếu chút nữa là đụng phải mẫu thân đang đi vào cửa.
Nếu là mọi khi dám chắc Mộc mẫu sẽ hùng hùng hổ hổ mà mắng chửi nàng, nhưng hôm nay mẫu thân chỉ giương mắt nhìn nàng một chút, cư nhiên lại xả ra một nụ cười tươi như hoa, nụ cười này làm cho Mộc Đinh Hương tức khắc cảm thấy sởn tóc gáy, như là gặp phải quỷ, nhanh chân chạy đi như bay.
Chạy đến ngoài viện, lại nhịn không được dừng bước chân.
Sự việc thay đổi khác thường tất phải có lí do, Mộc Đinh Hương khẳng định Mộc phu nhân đang mưu toan tính kế gì đấy, bằng không mẫu thân nàng sẽ không phản ứng thế này.
Nghĩ mới vừa rồi ngoài cửa Mộc mẫu mỉm cười với nàng, Mộc Đinh Hương trong lòng bất giác dâng lên một cổ cảm giác bất an khó tả.
Vì thế nàng quyết tâm quay trở lại, thật cẩn thận rón rén trốn ở phía sau cánh cửa, dựng lỗ tai muốn nghe lén một chút xem hai người kia đang nói cái gì.
- Cái gì, Trương Quan Phu?
Trong phòng truyền đến âm thanh của Mộc lão hán, âm lượng có chút hơi cao.
- Đúng vậy a, ta vừa mới đi ngang qua cửa nhà bọn họ, hắn cố ý đem ta kéo vào để nói chuyện này.
Mộc mẫu thống nhất mấy cái ý niệm vụn vặt trong đầu đem ra thuyết phục Mộc lão hán.
- Cũng không phải là không có gì tốt, hai nhà cũng gần với nhau, đến lúc đó để nha đầu kia xuống ruộng làm việc cũng rất tiện.
Nghe đến đó Mộc Đinh Hương trong lòng không khỏi nhảy lên một chút, đại khái sáng tỏ mọi chuyện, tức khắc cả người như bị dội một gáo nước lạnh, không khỏi rét run.
- Chẳng qua là Trương Quan Phu tuổi đã sắp đuổi kịp ta.
Mộc lão hán có chút do dự hỏi:
- Hắn có nói sẽ cho chúng ta sính lễ nhiều ít hay chưa?
Mộc Đinh Hương nghe được Mộc lão hán hỏi như vậy, tức đến nỗi cắng chặt hàm răng, đôi tay nắm thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau mà không biết.
- Hắn nói sẽ cho nhà chúng ta ba miếng ruộng nước gần chân núi, cộng thêm một đầu con trâu cùng năm lượng bạc.
Mộc lão hán nghe thê tử mình nói như vậy, nhíu nhíu mày nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu mới lên tiếng:
- Điều kiện này cũng không phải thực tốt, năm lượng bạc có hơi ít một chút.
- Trương Quan Phu còn nói, ban ngày có thể để nha đầu kia trở về nhà làm nông, buổi tối lại đi về nhà hắn ngủ, chỉ cần sinh cho hắn hài tử mập mạp là được.
Mộc lão hán nghe nàng nói như vậy, đầu không ngừng suy nghĩ, trong miệng lẩm bẩm tính toán.
- Nhà chúng ta hiện nay có sáu mẫu đất, đến lúc đó gả Hương nhi sính lễ nhận thêm được ba mẫu nữa, tổng cộng ta có chín mẫu đất. Mỗi năm có thể kiếm ra mấy trăm văn tiền cùng hạt giống. Chỉ tính năm rồi trừ bỏ nhà mình ăn, sáu mẫu đất thu hoạch xong bán đi được năm sáu lượng bạc, chín mẫu tốt xấu gì cũng được tám lượng đi, như vậy tựa hồ còn có chút lời.
- Còn không phải sao, gả nữ nhi vô dụng kia đi ngươi nhận lại được năm lượng bạc còn được thêm con trâu, mỗi năm để nha đầu kia làm ruộng còn có thể thu được thêm bảy tám lượng bạc, ngươi nói xem đi nơi nào tìm được mối hôn sự tốt như vậy nữa. So với việc ngươi đi bên ngoài làm việc kiếm chút bạc vụn thì việc này có lợi hơn nhiều…
Mộc mẫu thấy lão nhân đã có chút dao động, vội vàng nhiệt tình thêm dầu vào lửa, đem lợi ích phân tích khiến Mộc lão hán càng nghe càng thấy có chút đúng.
- Trương Quan Phu hiện tại đã lớn tuổi, mặt khác sức khỏe hắn cũng không được tốt. Chỉ là lúc trước hắn cưới ba thê tử, họ đều đã chết, chuyện này e rằng……
Mộc lão hán do dự nói.
- Ngươi còn do dự cái gì a, ngươi thử ngẫm lại xem Thanh nhi đọc sách chi tiêu càng lúc càng lớn, mỗi tháng phải tiêu một lượng bạc chẵn, chỉ dựa vào một mình ngươi đi ra ngoài làm việc cũng không có đủ a.
Mộc lão hán tưởng tượng đến tình cảnh của Mộc Không Thanh hiện giờ, tức khắc bày ra bộ dáng thâm sâu khó đoán, suy nghĩ cả buổi cuối cùng cắn chặt răng hỏi:
- Trương lão nhị kia còn nói như thế nào? Có nói gì đến thời điểm hắn tới cầu hôn không?
- Hắn nói sự tình làm sớm càng tốt, kêu ta trở về cùng ngươi thương lượng, ngươi nếu là đáp ứng rồi sáng mai hắn lập tức tìm bà mối mang sính lễ tới.
……
Trong phòng thanh âm còn chập chờn đứt quãng mà truyền ra ngoài. Mộc Đinh Hương lúc này đã không còn dũng khí để nghe họ nói chuyện, nàng cạn kiệt dựa cả người vào tường, một lúc lâu sau thất tha thất thiểu đi ra ngoài ngoại viện.
Không cẩn thận té ngã một cái, tay trái va trúng khối nhọn trên tảng đá, kéo ra miệng vết thương dữ tợn, máu từ đó tuông ra như suối.
Mộc Đinh Hương lúc này còn có tâm tình nào mà đi để ý tới vết thương đau đớn đang chảy máu, đầu óc nàng bây giờ cứ ong ong mà vang.
Lúc nàng đi ngang hàng cây dương liễu sau nhà, phát hiện bên dưới gốc cây đã buộc một con trâu, không biết nó được đem đến đây từ lúc nào.
Trong lòng không khỏi một trận cười lạnh, chuyện này còn chưa có cùng cha thương lượng, nương liền gấp đến mức không chờ nổi mà đem con trâu dắt về nhà, là sợ lão già họ Trương kia đổi ý đi?
Tưởng tượng đến khuôn mặc của Trương Quan Phu, Mộc Đinh Hương cảm thấy ghê tởm, nam nhân kia đã bốn mươi tuổi, sắp đuổi kịp phụ thân của nàng. Hắn ta sở hữu một hàm răng vàng, mấy năm nay liên tục cưới ba người về làm vợ, như thế nào mà đột nhiên lại để ý đến một tiểu cô nương nhỏ bé như nàng.
Hơn nữa vợ hắn ta người lâu nhất sống được ba năm, ngắn nhất là không quá hai tháng đã chết.
Ngẫm lại những lần đi ngang qua Trương gia, Trương Quan Phu luôn hướng về phía nàng cười cười, phô ra hai hàm răng vàng ệch, nhịn không được trong lòng dâng lên một trận nôn khan.
Mà cha mẹ ruột của nàng thế nhưng chưa từng hỏi qua đã thu xếp muốn đem nàng gả cho người như vậy, chỉ vì chút sính lễ hèn mọn: năm lượng bạc cùng một con trâu tốt, ngoài ra còn có thêm ba mẫu đất.
Đã vậy bọn họ còn chưa chịu buông tha cho nàng. Sau khi gả đi còn toan tính bắt nàng tiếp tục làm nô lệ cho Mộc gia, giúp bọn hắn cả đời làm ruộng kiếm tiền, mới muốn đem nàng gả cho người ở gần như vậy.
Mộc Đinh Hương giống như cái xác không hồn đi lại trên đường, lại không biết nơi nào nên đi. Đi mãi một lúc mới nhận ra có ánh mắt khác thường dõi theo mình từ lúc nào, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Trương Quan Phu đứng dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa, hướng về phía chính mình nhếch miệng cười. Da đầu một trận tê dại, xoay người dùng hết sức lực chạy về phía trước.
Mộc Đinh Hương chưa từng nghĩ sẽ như đại tỷ của nàng ngoan ngoãn nhận mệnh, nhưng cũng không muốn giống như nhị tỷ bị hai vợ chồng Mộc gia đánh thành người điên điên dại dại đen gả cho người khác nhận chút tiền sính lễ.
Nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt, muốn trốn cũng không phải không thể, bao nhiêu năm nay ở bên ngoài làm việc nàng cũng tích cóp được một vài lượng bạc, chôn bên dưới cây đại thụ đầu thôn. Dựa vào số bạc ít ỏi đó không biết đủ cho nàng chạy trốn tới nơi nào.
Chỉ sợ vạn nhất Mộc gia cùng Trương gia cho người đuổi theo bắt nàng trở về, đến lúc đó không chừng cũng giống nhị tỷ bị bọn họ đánh thành người si ngốc.
Mộc Đinh Hương càng nghĩ càng mờ mịt, càng nghĩ càng sợ hãi, lúc mệt mỏi dừng lại mới nhận ra trước mắt một mảnh xa lạ, phát hiện bất tri bất giác thế nhưng nàng lại chạy qua khỏi cầu đá, đi đến thôn phù dung nằm ở cuối huyện.
Vùng này nàng chưa từng tới qua một lần, trong thôn của nàng cũng rất ít có người đi tới nơi này.
Nhìn trước mắt nước sông mênh mông, tâm sinh ra một trận hoảng hốt.
Bằng không liền từ nơi này nhảy xuống đi, chết là xong hết mọi chuyện. Không còn chuyện nàng bị Mộc gia áp bức làm nô dịch, cũng không cần phải gả cho lão già ghê tởm Trương Quan Phu kia.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhắm mắt lại, bước chân nàng thế nhưng không tự chủ được mà tiến đến gần bờ sông.
Đúng lúc này, tiếng nước vỗ ào ào truyền đến lỗ tai, Mộc Đinh Hương mở to mắt, tạm thời quên mất sự tình phải làm, giương mắt nhìn xung quanh.
Phù dung thôn chỉ có một hộ nhà, phòng ở đều sụp đổ, hơn nữa nếu nàng nhớ không nhầm, nhân gia nhà này đã chết gần hết, chỉ còn lại một người tên là Sở Ngu.
Sở Ngu là đồ tể, đi khắp hang cùng ngõ hẻm giết heo, lại kéo thịt lên huyện bày bán, ngày thường đều trọ ở huyện thành, ngẫu nhiên lâu lâu mới trở về một lần, là ai không ngại đường xá xa xôi chạy đến nơi này giặt quần áo.
Lúc nàng đến gần chỉ thấy người nọ tóc mai buông xuống, vụng về mà xoa xoa quần áo, đến một cái ván dùng để giặt đồ hay chày gỗ đều không có.
Người nọ nghe được trên bờ sông có động tĩnh, ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé yếu ớt, do đi ngược sáng nên toàn thân bị ánh hoàng hôn che mờ. Sở Ngu tay ngừng động tác, híp mắt nhìn người đang đi tới.
Lúc nàng chạy đến đây trời đã chạng vạng, ánh sáng mặt trời lúc hoàng hôn suy yếu chiếu vào trên mặt Sở Ngu, tóc dài xoã xuống bị gió thổi tung bay, thoạt nhìn thập phần tốt đẹp.
Mộc Đinh Hương không dự đoán được người giặt quần áo ở đây lại là Sở Ngu, có chút bất ngờ lên tiếng chất vấn.
- Sở Ngu, ngươi như thế nào lại ở chỗ này giặt quần áo?
Đều là người cùng thôn, Sở Ngu tự nhiên cũng nhận ra được Mộc Đinh Hương, nhưng bất quá cũng chỉ có một hai lần hai người tình cờ gặp mặt, càng không cần phải nói đến chuyện đã từng giao tiếp với nhau.
- Nhà ta ở gần đây, ta không ở nơi này giặt quần áo thì phải đi đâu giặt?
Sở Ngu là loại người không quá nhiệt tình, thanh âm nói ra cũng có chút lạnh lùng.
- Ngươi…… Ngươi lúc trước không phải ở trong huyện trọ lại sao?
Mộc Đinh Hương lòng đầy nghi hoặc, nhịn không được hỏi ngược lại Sở Ngu.
- Không có, từ nay về sau ta sẽ ở lại trong thôn.
Sở Ngu cúi đầu tiếp tục chăm chú giặt quần áo.
Mộc Đinh Hương nhìn cánh tay thanh mảnh của nữ nhân lộ ra hơn phân nửa, đường cong cơ bắp theo từng động tác giặt giũ mà phập phồng, theo bản năng liền nghĩ đến lời nói của người trong thôn nói xấu sau lưng nàng ta.
Bọn họ nói Sở Ngu ánh mắt chưa từng nhìn đến nam tử, nàng ta chỉ thích nữ nhân.
Bởi vì như vậy, ở trong thôn không một ai nguyện ý làm bằng hữu của Sở Ngu, tiểu cô nương nào thấy nàng đều phải đi đường vòng.
Bỗng nhiên trong đầu một ý niệm bất chợt loé lên, Mộc Đinh Hương nháy mắt vài cái, âm thầm hạ quyết tâm.
Nàng đi về phía trước thêm hai bước, ngồi xổm xuống hướng về nữ nhân kia nói.
- Sở Ngu, bằng không ngươi cưới ta đi.
Sở Ngu nguyên bản đang giặt quần áo, động tác nháy mắt liền ngừng lại, ngẩng đầu mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.
- Ngươi chẳng lẽ là điên rồi, hay vẫn là do ta nghe lầm?
- Ngươi không có nghe lầm, ta cũng không có điên. Lời ta nói đều là sự thật. Ngươi cưới ta về, ta có thể giúp ngươi giặt quần áo nấu cơm, ta còn sẽ trồng trọt. Nhà của ta có sáu mẫu đất đều là do một tay ta đảm nhận. Ngươi xem ta có giỏi không?
Mộc Đinh Hương vội vàng phân ưu.
Sở Ngu nhìn tiểu cô nương gầy yếu trước mắt, lúc này mới chú ý tới ống tay áo nàng ta đầy vết máu, lòng bàn tay có một miệng vết thương vô cùng đáng sợ, sâu đến nỗi da thịt lộ cả ra bên ngoài.
Thần kỳ nhất chính là, tiểu nha đầu này cư nhiên không hề sợ nàng, không giống với những tiểu cô nương khác nhìn thấy nàng ánh mắt liền dời đi chỗ khác, căn bản là không dám nhìn thẳng mặt nàng, càng không cần phải nói đến việc đi tìm nàng nói điều kiện.
- Ta cũng là một nữ nhân, ngươi như thế nào lại có ý nghĩ như vậy?
- Người trong thôn đều nói ngươi thích nữ tử, vả lại mấy năm nay ngươi cũng không tìm đến……À ừm...
- Bằng không ngươi có thể thử chọn ta xem sao
Mộc Đinh Hương có chút nói năng lộn xộn.
- Ngươi muốn ta làm cái gì cũng được, chỉ cần…… Chỉ cần ngươi giúp ta rời khỏi Mộc gia.
Nhìn thấy Sở Ngu đứng lên, Mộc Đinh Hương cũng vội vàng đứng lên theo, sợ nàng ta đột nhiên rời khỏi thì biết tìm ở đâu. Giờ Mộc Đinh Hương mới phát hiện Sở Ngu rất cao, so với đại ca còn muốn cao hơn, ước chừng so với nàng cao hơn nửa cái đầu.
- Ngươi xem ngươi giặt quần áo đều tẩy không sạch sẽ, nếu để ta giặt quần áo nhất định rất sạch sẽ, ta còn biết nấu cơm, ta nấu cơm cũng ăn rất là ngon a.
- Ngươi xác định ngươi nấu cơm ăn rất ngon? Ta như thế nào lại nghe người khác bàn tán nói tạm tiểu thư của Mộc gia chỉ cần nấu cơm cũng có thể muốn mạng người.
Sở Ngu nghe nàng nói như vậy, nhịn không được hỏi ngược lại một câu.
- Không phải, ta chính là chán ghét bọn họ, mới cố ý nấu cơm để bọn họ ăn không được …
Mộc Đinh Hương có chút chột dạ.
- Sở Ngu à, ngươi giúp ta đi, cha mẹ muốn đem ta gả cho Trương Quan Phu trong thôn, hắn trước kia lấy ba vị lão bà họ đều đã chết, ta gả qua đó không quá hai tháng cũng sẽ chết.
- Trương Quan Phu cho cha mẹ ngươi điều kiện gì tốt, có khả năng làm cho bọn họ đem nữ nhi tự tay nuôi lớn của mình cấp tốc đem gả đi để đổi lấy mấy lượng bạc vụn?
Trương Quan Phu người này Sở Ngu nhận ra, đã từng nghe người khác nói đến, nhịn không được nhíu nhíu mày.
Mộc Đinh Hương hôm nay chạy thật nhanh đến nhà của Sở Ngu chỉ vì muốn kể lại mấy lời buổi chiều nàng nghe được, cuối cùng đau khổ mà cầu xin.
- Ta tự mình tích cóp được hai lượng bạc, ngươi trước mắt giúp ta tìm thêm, chờ ta thoát ly ra khỏi Mộc gia lúc đó tự ta có thể kiếm tiền, ta sẽ chậm rãi trả lại cho ngươi.
Sở Ngu nghiêm túc lắng nghe Mộc Đinh Hương nói xong, chính mình lâm vào trầm tư, sự tình ở Mộc gia nàng cũng nghe nói qua một ít, chỉ là không nghĩ tới lại ra nông nỗi như thế này, nhìn cô nương trước mắt cơ hồ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nàng thở dài một hơi nói.
- Tay còn đau không?
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả đại nhân siêu cấp đáng yêu: Sở Ngu mau lên, lão bà đã xuất hiện. Ngươi còn ở đó giặt quần áo làm cái gì? Ngươi nhanh cái chân lên cho ta xem, mau đi khơi gợi tình cảm của nàng ta dành cho ngươi đi a.
Sở Ngu: Mẫu thân của Mộc Đinh Hương sợ nàng ta đến nỗi mau chóng tìm cách gả nàng ta đi. Quần áo đang yên đang lành bị nàng ta tẩy thành mảnh vải, may mắn nàng không phải là lão bà của ta, bằng không trong nhà quần áo phải rất nhiều mới đủ cho nàng đạp hư.
Sở Ngu: Sở Ngu ta có tiền, quần áo lại nhiều, dung mạo mỹ lệ lại nhiều hiện kim.
Mộc Đinh Hương: Trên thế giới cư nhiên còn có loại người này ngốc tiền nhiều người, gả chi.
Đến khi Mộc Đinh Hương được gả tới mới phát hiện, kẻ tự xưng nhiều kim lại chỉ là một tên ngốc tử nghèo đến nỗi phải ở trong sơn động, chính mình bị nàng ta lừa thân lại lừa tâm, ban ngày phải làm ruộng, buổi tối bị hắn dày vò, mệt mỏi quá đi a…
Chỉ là đến buổi chiều lúc trở về, không cẩn thận dẫm đến vũng nước làm đôi giày ướt đẫm, nàng đắn đo suy nghĩ một hồi mới quyết định về nhà đổi giày.
Vào đến cửa đã nhìn thấy Mộc lão hán hôm nay không đi ra ngoài làm việc, đang ngồi ở trong viện sửa soạn ống điếu hút thuốc lá, chân mày nhíu chặt thành một đoàn.
Mộc Đinh Hương đã quá quen thuộc với cảnh này, mỗi lần Mộc Không Thanh về nhà sau đó rời đi, Mộc lão gia sẽ mang theo dáng vẻ này cả ngày.
Trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, phụ thân nàng mỗi tháng bị đại ca lấy đi một lượng bạc, nàng tiếc đến nỗi đều cảm thấy tâm can đau đớn, huống chi là Mộc lão gia. Vậy mà đã mấy năm trôi qua, hắn vẫn chẳng làm nên việc đại sự gì.
Mộc Đinh Hương không nghĩ đến ngay lúc này gặp phải rủi ro, thay giày xong liền lén lút xoay người trở ra ngoài, nàng về nhà đổi giày để đi chơi, nếu giày không ướt còn lâu nàng mới về nhà sớm. Vội vàng đi nhanh đến nỗi thiếu chút nữa là đụng phải mẫu thân đang đi vào cửa.
Nếu là mọi khi dám chắc Mộc mẫu sẽ hùng hùng hổ hổ mà mắng chửi nàng, nhưng hôm nay mẫu thân chỉ giương mắt nhìn nàng một chút, cư nhiên lại xả ra một nụ cười tươi như hoa, nụ cười này làm cho Mộc Đinh Hương tức khắc cảm thấy sởn tóc gáy, như là gặp phải quỷ, nhanh chân chạy đi như bay.
Chạy đến ngoài viện, lại nhịn không được dừng bước chân.
Sự việc thay đổi khác thường tất phải có lí do, Mộc Đinh Hương khẳng định Mộc phu nhân đang mưu toan tính kế gì đấy, bằng không mẫu thân nàng sẽ không phản ứng thế này.
Nghĩ mới vừa rồi ngoài cửa Mộc mẫu mỉm cười với nàng, Mộc Đinh Hương trong lòng bất giác dâng lên một cổ cảm giác bất an khó tả.
Vì thế nàng quyết tâm quay trở lại, thật cẩn thận rón rén trốn ở phía sau cánh cửa, dựng lỗ tai muốn nghe lén một chút xem hai người kia đang nói cái gì.
- Cái gì, Trương Quan Phu?
Trong phòng truyền đến âm thanh của Mộc lão hán, âm lượng có chút hơi cao.
- Đúng vậy a, ta vừa mới đi ngang qua cửa nhà bọn họ, hắn cố ý đem ta kéo vào để nói chuyện này.
Mộc mẫu thống nhất mấy cái ý niệm vụn vặt trong đầu đem ra thuyết phục Mộc lão hán.
- Cũng không phải là không có gì tốt, hai nhà cũng gần với nhau, đến lúc đó để nha đầu kia xuống ruộng làm việc cũng rất tiện.
Nghe đến đó Mộc Đinh Hương trong lòng không khỏi nhảy lên một chút, đại khái sáng tỏ mọi chuyện, tức khắc cả người như bị dội một gáo nước lạnh, không khỏi rét run.
- Chẳng qua là Trương Quan Phu tuổi đã sắp đuổi kịp ta.
Mộc lão hán có chút do dự hỏi:
- Hắn có nói sẽ cho chúng ta sính lễ nhiều ít hay chưa?
Mộc Đinh Hương nghe được Mộc lão hán hỏi như vậy, tức đến nỗi cắng chặt hàm răng, đôi tay nắm thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau mà không biết.
- Hắn nói sẽ cho nhà chúng ta ba miếng ruộng nước gần chân núi, cộng thêm một đầu con trâu cùng năm lượng bạc.
Mộc lão hán nghe thê tử mình nói như vậy, nhíu nhíu mày nghĩ nghĩ, sau một lúc lâu mới lên tiếng:
- Điều kiện này cũng không phải thực tốt, năm lượng bạc có hơi ít một chút.
- Trương Quan Phu còn nói, ban ngày có thể để nha đầu kia trở về nhà làm nông, buổi tối lại đi về nhà hắn ngủ, chỉ cần sinh cho hắn hài tử mập mạp là được.
Mộc lão hán nghe nàng nói như vậy, đầu không ngừng suy nghĩ, trong miệng lẩm bẩm tính toán.
- Nhà chúng ta hiện nay có sáu mẫu đất, đến lúc đó gả Hương nhi sính lễ nhận thêm được ba mẫu nữa, tổng cộng ta có chín mẫu đất. Mỗi năm có thể kiếm ra mấy trăm văn tiền cùng hạt giống. Chỉ tính năm rồi trừ bỏ nhà mình ăn, sáu mẫu đất thu hoạch xong bán đi được năm sáu lượng bạc, chín mẫu tốt xấu gì cũng được tám lượng đi, như vậy tựa hồ còn có chút lời.
- Còn không phải sao, gả nữ nhi vô dụng kia đi ngươi nhận lại được năm lượng bạc còn được thêm con trâu, mỗi năm để nha đầu kia làm ruộng còn có thể thu được thêm bảy tám lượng bạc, ngươi nói xem đi nơi nào tìm được mối hôn sự tốt như vậy nữa. So với việc ngươi đi bên ngoài làm việc kiếm chút bạc vụn thì việc này có lợi hơn nhiều…
Mộc mẫu thấy lão nhân đã có chút dao động, vội vàng nhiệt tình thêm dầu vào lửa, đem lợi ích phân tích khiến Mộc lão hán càng nghe càng thấy có chút đúng.
- Trương Quan Phu hiện tại đã lớn tuổi, mặt khác sức khỏe hắn cũng không được tốt. Chỉ là lúc trước hắn cưới ba thê tử, họ đều đã chết, chuyện này e rằng……
Mộc lão hán do dự nói.
- Ngươi còn do dự cái gì a, ngươi thử ngẫm lại xem Thanh nhi đọc sách chi tiêu càng lúc càng lớn, mỗi tháng phải tiêu một lượng bạc chẵn, chỉ dựa vào một mình ngươi đi ra ngoài làm việc cũng không có đủ a.
Mộc lão hán tưởng tượng đến tình cảnh của Mộc Không Thanh hiện giờ, tức khắc bày ra bộ dáng thâm sâu khó đoán, suy nghĩ cả buổi cuối cùng cắn chặt răng hỏi:
- Trương lão nhị kia còn nói như thế nào? Có nói gì đến thời điểm hắn tới cầu hôn không?
- Hắn nói sự tình làm sớm càng tốt, kêu ta trở về cùng ngươi thương lượng, ngươi nếu là đáp ứng rồi sáng mai hắn lập tức tìm bà mối mang sính lễ tới.
……
Trong phòng thanh âm còn chập chờn đứt quãng mà truyền ra ngoài. Mộc Đinh Hương lúc này đã không còn dũng khí để nghe họ nói chuyện, nàng cạn kiệt dựa cả người vào tường, một lúc lâu sau thất tha thất thiểu đi ra ngoài ngoại viện.
Không cẩn thận té ngã một cái, tay trái va trúng khối nhọn trên tảng đá, kéo ra miệng vết thương dữ tợn, máu từ đó tuông ra như suối.
Mộc Đinh Hương lúc này còn có tâm tình nào mà đi để ý tới vết thương đau đớn đang chảy máu, đầu óc nàng bây giờ cứ ong ong mà vang.
Lúc nàng đi ngang hàng cây dương liễu sau nhà, phát hiện bên dưới gốc cây đã buộc một con trâu, không biết nó được đem đến đây từ lúc nào.
Trong lòng không khỏi một trận cười lạnh, chuyện này còn chưa có cùng cha thương lượng, nương liền gấp đến mức không chờ nổi mà đem con trâu dắt về nhà, là sợ lão già họ Trương kia đổi ý đi?
Tưởng tượng đến khuôn mặc của Trương Quan Phu, Mộc Đinh Hương cảm thấy ghê tởm, nam nhân kia đã bốn mươi tuổi, sắp đuổi kịp phụ thân của nàng. Hắn ta sở hữu một hàm răng vàng, mấy năm nay liên tục cưới ba người về làm vợ, như thế nào mà đột nhiên lại để ý đến một tiểu cô nương nhỏ bé như nàng.
Hơn nữa vợ hắn ta người lâu nhất sống được ba năm, ngắn nhất là không quá hai tháng đã chết.
Ngẫm lại những lần đi ngang qua Trương gia, Trương Quan Phu luôn hướng về phía nàng cười cười, phô ra hai hàm răng vàng ệch, nhịn không được trong lòng dâng lên một trận nôn khan.
Mà cha mẹ ruột của nàng thế nhưng chưa từng hỏi qua đã thu xếp muốn đem nàng gả cho người như vậy, chỉ vì chút sính lễ hèn mọn: năm lượng bạc cùng một con trâu tốt, ngoài ra còn có thêm ba mẫu đất.
Đã vậy bọn họ còn chưa chịu buông tha cho nàng. Sau khi gả đi còn toan tính bắt nàng tiếp tục làm nô lệ cho Mộc gia, giúp bọn hắn cả đời làm ruộng kiếm tiền, mới muốn đem nàng gả cho người ở gần như vậy.
Mộc Đinh Hương giống như cái xác không hồn đi lại trên đường, lại không biết nơi nào nên đi. Đi mãi một lúc mới nhận ra có ánh mắt khác thường dõi theo mình từ lúc nào, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Trương Quan Phu đứng dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa, hướng về phía chính mình nhếch miệng cười. Da đầu một trận tê dại, xoay người dùng hết sức lực chạy về phía trước.
Mộc Đinh Hương chưa từng nghĩ sẽ như đại tỷ của nàng ngoan ngoãn nhận mệnh, nhưng cũng không muốn giống như nhị tỷ bị hai vợ chồng Mộc gia đánh thành người điên điên dại dại đen gả cho người khác nhận chút tiền sính lễ.
Nhưng trước mắt cũng không có biện pháp nào tốt, muốn trốn cũng không phải không thể, bao nhiêu năm nay ở bên ngoài làm việc nàng cũng tích cóp được một vài lượng bạc, chôn bên dưới cây đại thụ đầu thôn. Dựa vào số bạc ít ỏi đó không biết đủ cho nàng chạy trốn tới nơi nào.
Chỉ sợ vạn nhất Mộc gia cùng Trương gia cho người đuổi theo bắt nàng trở về, đến lúc đó không chừng cũng giống nhị tỷ bị bọn họ đánh thành người si ngốc.
Mộc Đinh Hương càng nghĩ càng mờ mịt, càng nghĩ càng sợ hãi, lúc mệt mỏi dừng lại mới nhận ra trước mắt một mảnh xa lạ, phát hiện bất tri bất giác thế nhưng nàng lại chạy qua khỏi cầu đá, đi đến thôn phù dung nằm ở cuối huyện.
Vùng này nàng chưa từng tới qua một lần, trong thôn của nàng cũng rất ít có người đi tới nơi này.
Nhìn trước mắt nước sông mênh mông, tâm sinh ra một trận hoảng hốt.
Bằng không liền từ nơi này nhảy xuống đi, chết là xong hết mọi chuyện. Không còn chuyện nàng bị Mộc gia áp bức làm nô dịch, cũng không cần phải gả cho lão già ghê tởm Trương Quan Phu kia.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhắm mắt lại, bước chân nàng thế nhưng không tự chủ được mà tiến đến gần bờ sông.
Đúng lúc này, tiếng nước vỗ ào ào truyền đến lỗ tai, Mộc Đinh Hương mở to mắt, tạm thời quên mất sự tình phải làm, giương mắt nhìn xung quanh.
Phù dung thôn chỉ có một hộ nhà, phòng ở đều sụp đổ, hơn nữa nếu nàng nhớ không nhầm, nhân gia nhà này đã chết gần hết, chỉ còn lại một người tên là Sở Ngu.
Sở Ngu là đồ tể, đi khắp hang cùng ngõ hẻm giết heo, lại kéo thịt lên huyện bày bán, ngày thường đều trọ ở huyện thành, ngẫu nhiên lâu lâu mới trở về một lần, là ai không ngại đường xá xa xôi chạy đến nơi này giặt quần áo.
Lúc nàng đến gần chỉ thấy người nọ tóc mai buông xuống, vụng về mà xoa xoa quần áo, đến một cái ván dùng để giặt đồ hay chày gỗ đều không có.
Người nọ nghe được trên bờ sông có động tĩnh, ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một thân ảnh nhỏ bé yếu ớt, do đi ngược sáng nên toàn thân bị ánh hoàng hôn che mờ. Sở Ngu tay ngừng động tác, híp mắt nhìn người đang đi tới.
Lúc nàng chạy đến đây trời đã chạng vạng, ánh sáng mặt trời lúc hoàng hôn suy yếu chiếu vào trên mặt Sở Ngu, tóc dài xoã xuống bị gió thổi tung bay, thoạt nhìn thập phần tốt đẹp.
Mộc Đinh Hương không dự đoán được người giặt quần áo ở đây lại là Sở Ngu, có chút bất ngờ lên tiếng chất vấn.
- Sở Ngu, ngươi như thế nào lại ở chỗ này giặt quần áo?
Đều là người cùng thôn, Sở Ngu tự nhiên cũng nhận ra được Mộc Đinh Hương, nhưng bất quá cũng chỉ có một hai lần hai người tình cờ gặp mặt, càng không cần phải nói đến chuyện đã từng giao tiếp với nhau.
- Nhà ta ở gần đây, ta không ở nơi này giặt quần áo thì phải đi đâu giặt?
Sở Ngu là loại người không quá nhiệt tình, thanh âm nói ra cũng có chút lạnh lùng.
- Ngươi…… Ngươi lúc trước không phải ở trong huyện trọ lại sao?
Mộc Đinh Hương lòng đầy nghi hoặc, nhịn không được hỏi ngược lại Sở Ngu.
- Không có, từ nay về sau ta sẽ ở lại trong thôn.
Sở Ngu cúi đầu tiếp tục chăm chú giặt quần áo.
Mộc Đinh Hương nhìn cánh tay thanh mảnh của nữ nhân lộ ra hơn phân nửa, đường cong cơ bắp theo từng động tác giặt giũ mà phập phồng, theo bản năng liền nghĩ đến lời nói của người trong thôn nói xấu sau lưng nàng ta.
Bọn họ nói Sở Ngu ánh mắt chưa từng nhìn đến nam tử, nàng ta chỉ thích nữ nhân.
Bởi vì như vậy, ở trong thôn không một ai nguyện ý làm bằng hữu của Sở Ngu, tiểu cô nương nào thấy nàng đều phải đi đường vòng.
Bỗng nhiên trong đầu một ý niệm bất chợt loé lên, Mộc Đinh Hương nháy mắt vài cái, âm thầm hạ quyết tâm.
Nàng đi về phía trước thêm hai bước, ngồi xổm xuống hướng về nữ nhân kia nói.
- Sở Ngu, bằng không ngươi cưới ta đi.
Sở Ngu nguyên bản đang giặt quần áo, động tác nháy mắt liền ngừng lại, ngẩng đầu mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.
- Ngươi chẳng lẽ là điên rồi, hay vẫn là do ta nghe lầm?
- Ngươi không có nghe lầm, ta cũng không có điên. Lời ta nói đều là sự thật. Ngươi cưới ta về, ta có thể giúp ngươi giặt quần áo nấu cơm, ta còn sẽ trồng trọt. Nhà của ta có sáu mẫu đất đều là do một tay ta đảm nhận. Ngươi xem ta có giỏi không?
Mộc Đinh Hương vội vàng phân ưu.
Sở Ngu nhìn tiểu cô nương gầy yếu trước mắt, lúc này mới chú ý tới ống tay áo nàng ta đầy vết máu, lòng bàn tay có một miệng vết thương vô cùng đáng sợ, sâu đến nỗi da thịt lộ cả ra bên ngoài.
Thần kỳ nhất chính là, tiểu nha đầu này cư nhiên không hề sợ nàng, không giống với những tiểu cô nương khác nhìn thấy nàng ánh mắt liền dời đi chỗ khác, căn bản là không dám nhìn thẳng mặt nàng, càng không cần phải nói đến việc đi tìm nàng nói điều kiện.
- Ta cũng là một nữ nhân, ngươi như thế nào lại có ý nghĩ như vậy?
- Người trong thôn đều nói ngươi thích nữ tử, vả lại mấy năm nay ngươi cũng không tìm đến……À ừm...
- Bằng không ngươi có thể thử chọn ta xem sao
Mộc Đinh Hương có chút nói năng lộn xộn.
- Ngươi muốn ta làm cái gì cũng được, chỉ cần…… Chỉ cần ngươi giúp ta rời khỏi Mộc gia.
Nhìn thấy Sở Ngu đứng lên, Mộc Đinh Hương cũng vội vàng đứng lên theo, sợ nàng ta đột nhiên rời khỏi thì biết tìm ở đâu. Giờ Mộc Đinh Hương mới phát hiện Sở Ngu rất cao, so với đại ca còn muốn cao hơn, ước chừng so với nàng cao hơn nửa cái đầu.
- Ngươi xem ngươi giặt quần áo đều tẩy không sạch sẽ, nếu để ta giặt quần áo nhất định rất sạch sẽ, ta còn biết nấu cơm, ta nấu cơm cũng ăn rất là ngon a.
- Ngươi xác định ngươi nấu cơm ăn rất ngon? Ta như thế nào lại nghe người khác bàn tán nói tạm tiểu thư của Mộc gia chỉ cần nấu cơm cũng có thể muốn mạng người.
Sở Ngu nghe nàng nói như vậy, nhịn không được hỏi ngược lại một câu.
- Không phải, ta chính là chán ghét bọn họ, mới cố ý nấu cơm để bọn họ ăn không được …
Mộc Đinh Hương có chút chột dạ.
- Sở Ngu à, ngươi giúp ta đi, cha mẹ muốn đem ta gả cho Trương Quan Phu trong thôn, hắn trước kia lấy ba vị lão bà họ đều đã chết, ta gả qua đó không quá hai tháng cũng sẽ chết.
- Trương Quan Phu cho cha mẹ ngươi điều kiện gì tốt, có khả năng làm cho bọn họ đem nữ nhi tự tay nuôi lớn của mình cấp tốc đem gả đi để đổi lấy mấy lượng bạc vụn?
Trương Quan Phu người này Sở Ngu nhận ra, đã từng nghe người khác nói đến, nhịn không được nhíu nhíu mày.
Mộc Đinh Hương hôm nay chạy thật nhanh đến nhà của Sở Ngu chỉ vì muốn kể lại mấy lời buổi chiều nàng nghe được, cuối cùng đau khổ mà cầu xin.
- Ta tự mình tích cóp được hai lượng bạc, ngươi trước mắt giúp ta tìm thêm, chờ ta thoát ly ra khỏi Mộc gia lúc đó tự ta có thể kiếm tiền, ta sẽ chậm rãi trả lại cho ngươi.
Sở Ngu nghiêm túc lắng nghe Mộc Đinh Hương nói xong, chính mình lâm vào trầm tư, sự tình ở Mộc gia nàng cũng nghe nói qua một ít, chỉ là không nghĩ tới lại ra nông nỗi như thế này, nhìn cô nương trước mắt cơ hồ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nàng thở dài một hơi nói.
- Tay còn đau không?
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả đại nhân siêu cấp đáng yêu: Sở Ngu mau lên, lão bà đã xuất hiện. Ngươi còn ở đó giặt quần áo làm cái gì? Ngươi nhanh cái chân lên cho ta xem, mau đi khơi gợi tình cảm của nàng ta dành cho ngươi đi a.
Sở Ngu: Mẫu thân của Mộc Đinh Hương sợ nàng ta đến nỗi mau chóng tìm cách gả nàng ta đi. Quần áo đang yên đang lành bị nàng ta tẩy thành mảnh vải, may mắn nàng không phải là lão bà của ta, bằng không trong nhà quần áo phải rất nhiều mới đủ cho nàng đạp hư.
Sở Ngu: Sở Ngu ta có tiền, quần áo lại nhiều, dung mạo mỹ lệ lại nhiều hiện kim.
Mộc Đinh Hương: Trên thế giới cư nhiên còn có loại người này ngốc tiền nhiều người, gả chi.
Đến khi Mộc Đinh Hương được gả tới mới phát hiện, kẻ tự xưng nhiều kim lại chỉ là một tên ngốc tử nghèo đến nỗi phải ở trong sơn động, chính mình bị nàng ta lừa thân lại lừa tâm, ban ngày phải làm ruộng, buổi tối bị hắn dày vò, mệt mỏi quá đi a…