Chương 7: Có Bản Lĩnh Thì Giết Tôi Đi
Chuyện làm ăn?Trong mắt anh, tính mạng của con gái chỉ là một cuộc làm ăn kê giá rõ ràng thôi sao?"Tư Dạ Kình, rốt cuộc anh có còn là người không?" Nước mắt Hạ Vãn Lương nhịn đã lâu cuối cùng vẫn rơi xuống: "Anh làm thế là mưu sát!"Tư Dạ Kình dường như đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, không thèm nhìn Hạ Vãn Lương nữa."Lời muốn nói tôi đã nói đủ rõ ràng rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian với cô." Anh cầm ngón tay Bạch Tố Nhã lưu luyến chơi đùa thân thiết, giọng nói lại lạnh như hàn băng: "Cho cô ba mươi giây cút ra khỏi chỗ tôi, đừng ở đó chướng mắt!"Nếu bây giờ cô ra khỏi đây thì không biết đến khi nào mới có thể gặp lại Tư Dạ Kình.Công ty của ba mẹ và tình trạng của con gái không còn chống đỡ được bao lâu… hôm nay nhất định phải khiến Tư Dạ Kình nhả ra."Tôi không đi." Hạ Vãn Lương bước từng bước tới trước: "Tư Dạ Kình, nếu hôm nay anh không bỏ qua cho chúng tôi, tôi sẽ liều mạng với anh! Cùng lắm thì cá chết lưới rách, hai bên đều thiệt!"Tư Dạ Kình nheo mắt lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Hạ Vãn Lương."Có phải tôi đã quá nhân từ với cô hay không? Hạ Vãn Lương, cô cho rằng cô có tư cách uy hiếp tôi sao?""Tôi không có tư cách…" Hạ Vãn Lương bước tới bên bàn trà, cầm dao gọt trái cây lên, ánh mắt tan rã, tuyệt vọng vô lực: "Từ trước đến này tôi chưa từng có tư cách, đều tại tôi có mắt không tròng đi yêu anh… mới khiến chính tôi, khiến nhà họ Hạ chúng tôi luân lạc vào tình trạng này!"Hạ Vãn Lương nắm chặt cây dao nhắm ngay mặt Tư Dạ Kình."Tư Dạ Kình, bây giờ tôi đã bị anh ép đến đường cùng, tôi đã không còn gì để mất, nhưng anh thì khác." Cô cắn chặt môi dưới, vết thương ở trên môi lại rách ra, trào ra máu tươi: "Bỏ qua cho tôi và người nhà của tôi, để cho tôi đi, nếu không hôm nay tôi sẽ chết cùng anh!"Tư Dạ Kình nhìn chằm chằm mũi dao trắng bóng, đứng bật dậy."Được, Hạ Vãn Lương." Anh đi tới hướng dao Hạ Vãn Lương đang cầm: "Có bản lĩnh thì cô hãy đâm tôi một nhát."Ngón tay Hạ Vãn Lương run rẩy, lòng cô đã quyết tâm bằng mọi giá, nhưng lúc cần ra tay thì cô lại mềm lòng…Cây dao nhọn không ngừng run rẩy."Sao, không dám ra tay?" Tư Dạ Kình chế nhạo cô: "Hạ Vãn Lương, bây giờ mỗi một hành động của cô đều càng ngày càng khiến tôi buồn nôn! Sao trên đời này lại có thể có một người phụ nữ hạ tiện biết diễn kịch như cô?"Ngón tay Hạ Vãn Lương run dữ hơn, nước mắt nín đã lâu âm thầm lăn xuống."Tư Dạ Kình, đợi sau khi anh thấy được chân tướng hai năm trước, anh nhất định sẽ hối hận! Anh đã bị Bạch Tố Nhã lừa gạt quá lâu…" Hạ Vãn Lương kích động nói, không cẩn thận bước tới trước nửa bước."Dạ Kình, cẩn thận!" Bất chợt Bạch Tố Nhã hét lên một tiếng xông về phía Tư Dạ Kình.Hạ Vãn Lương cảm thấy hoa mắt, còn chưa kịp phản ứng lại nghe thấy một tiếng phập.Cây dao trong tay Hạ Vãn Lương đâm vào vai Bạch Tố Nhã, máu tươi trào ra khiến cô sợ đến ngây dại…"Hạ Vãn Lương!" Tư Dạ Kình giận dữ quát lớn, đá Hạ Vãn Lương một phát văng ra.Thân thể cô bị đổ ngược về sau, trán đụng phải góc tủ, da đầu chảy máu."Tố Nhã!" Tư Dạ Kình lo lắng ôm lấy Bạch Tố Nhã: "Em sao rồi?"Bạch Tố Nhã đáng thương co rúc ở trong lòng Tư Dạ Kình: "Em vẫn ổn… Dạ Kình, anh không sao chứ? Em không ngờ Vãn Lương thật sự muốn làm hại anh…"Mặt cô ta tái nhợt và lo lắng nhìn Tư Dạ Kình."Anh sao rồi, Dạ Kình… em chỉ mong anh không sao..." Cô ta nói vô cùng thâm tình.Tư Dạ Kình ôm cô ta vào lòng, nhìn chằm chằm Hạ Vãn Lương, sắc mặt lại càng âm trầm đáng sợ."Hạ Vãn Lương, cô dám!"Hạ Vãn Lương ôm trán, máu tươi vẫn len qua các ngón tay chậm rãi chảy xuống…Đầu thật choáng...Cô vốn thể yếu sau sinh còn chưa hồi phục, lại vì chuyện của con gái và ba mẹ mà cả ngày bôn ba, tình trạng thân thể hết sức gay go.Bây giờ lại bị thương mất máu quá nhiều, trước mắt cô chỉ thấy tối đen vì mất máu…"Hạ Vãn Lương!"Nhưng điều đáng sợ hơn chính là, Tư Dạ Kình tức giận!