Chương 1: Xuyên thành nữ nhi của kẻ tử thù
Trans+Beta: Nàng Fish
Được đăng tải duy nhất tại Nhà của nàng.
Hứa Quân Dao vừa bước ra khỏi ngự thư phòng thì gặp ngay Trung thư lệnh Đường Tùng Niên đang sải bước đi ra. Nàng dừng bước, trên khuôn mặt đoan trang lập tức xuất hiện một nụ cười.
"Hóa ra là Đường đại nhân, lâu ngày không gặp bản cung thấy đại nhân có vẻ gầy đi nhiều thì phải. Mặc dù Thôi đại nhân là học trò của ngài nhưng hắn đã mắc phải sai lầm lớn, nay rơi vào hoàn cảnh này cũng là do hắn tự gieo gió gặt bão mà ra. Đại nhân là rường cột nước nhà, là cánh tay phải đắc lực của bệ hạ, bệ hạ thánh minh ắt sẽ hiểu rõ vụ này không liên quan đến ngài, thế nên đại nhân hà tất phải lo lắng quá nhiều." Giọng điệu của nàng chẳng hề có chút hơi ấm nào nhưng trên mặt lại tỏ vẻ quan tâm thân thiết.
"Lão thần tự thấy hổ thẹn khi để Thục phi nương nương phải lo lắng như vậy, lão thần sợ hãi!"
Hai bên tóc mai đã điểm bạc rơi xuống theo hành động cúi xuống hành lễ của Đường Tùng Niên, nói xong ông còn học vẻ quan tâm của nàng, kính cẩn nói: " Lão thân nghe nói phượng thể của nương nương không tốt, lòng thần lấy làm lo lắng lắm. Sắp tới, trong cung sẽ bận rộn chuẩn bị cho ngày Tam hoàng tử ra đời, nương nương một mình quản lí lục cung sẽ càng thêm mệt nhọc, chỉ mong nương nương chú ý giữ gìn phượng thể, cũng sớm ngày vì bệ hạ hoài long thai."
Nụ cười trên khuôn mặt của Hứa Quân Dao lập tức vụt tắt, lòng đầy buồn bực, nhưng nàng nhanh chóng giấu đi, chỉ nói: " Tạ ơn những lời may mắn của đại nhân."
Đại tổng quản nội thị đứng bên cạnh vội rụt cổ lại, cúi đầu thấp đến nỗi cằm muốn dính vào cổ, hắn vờ như mình không nghe thấy gì cả, không nghe thấy nửa chữ.
Hai vị chủ nhân này đều là người tâm ngoan thủ lạt, hai bên mạnh mẽ đâm đao vào người nhau, đao nào cũng hung ác, cứ nhắm chỗ nào đau thì đâm.
Đao của hai người xẹt qua nhau, trong con mắt của đối phương thấy được một ngọn lửa đang bốc lên, nhưng trên mặt hai người vẫn giữ nguyên nụ cười xán lạn.
Đợi tiếng bước chân sau lưng đi xa, Hứa Quân Dao dừng bước, hơi quay người nhìn về phía thân ảnh mà nàng cực kì căm hận kia, nhưng không ngờ đối phương cũng dừng bước và quay người lại, đúng lúc ánh mắt chạm nhau. Ông đáp lại ánh mắt của nàng bằng một nụ cười đầy ý vị.
Nàng cười lạnh một tiếng.
Lão già chết tiệt, lão cứ diễn tiếp đi, lần này ta chỉ làm lão tổn thất một cánh tay, kế tiếp sẽ để lão phải khóc ròng.
Bỗng nàng cảm thấy yết hầu khô ngứa, vội lấy khăn che miệng ho khan một cái, cung nữ Chiết Liễu tiến lên dìu nàng, lo lắng nói: " Hình như hôm nay nương nương ho dữ hơn hôm trước nhiều, phải mời thái y đến cẩn thận chẩn trị lại lần nữa, nếu có vấn đề phải đổi toa thuốc ngay."
"Không sao cả." Nàng thờ ơ khoát tay, nghĩ tới thời gian gần đây mình vịn cớ điều dưỡng thân thể để lập nhiều kế hoạch, tâm trạng lập tức vui vẻ hơn. Nàng nhìn về phía cung Phượng Tảo với đôi mắt phát sáng.
Chỉ có điều, nàng không thể ngờ được căn bệnh mà nàng cho rằng chẳng có gì đáng ngại, đã trở nặng hơn vào ngay sáng hôm sau, nó làm toàn thân nàng trở nên yếu ớt, bủn rủn vô lực.
Cho dù như thế, nhưng nàng chỉ cần nghĩ tới thánh chỉ sắc phong hoàng hậu sẽ nhanh chóng được ban xuống, tâm trạng nàng không mảy may bị ảnh hưởng.
"Nương nương, không ổn, không ổn rồi."
Đang cau mày uống một bát thuốc đen xì thì nàng thấy Chiết Liễu vội vã đi vào, nàng lau nhẹ khóe môi, bình tĩnh hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bệ hạ đã hạ chỉ phong hậu ở trên triều, ngài, ngài ấy muốn sắc phong Thẩm tiệp dư thành hoàng hậu."
"Cạnh" một âm thanh lanh lảnh vang lên, bát thuốc trong tay Hứa Quân Dao rơi xuống đất.
"Ngươi nói cái gì? Bệ hạ muốn phong Thẩm tiệp dư làm hoàng hậu?" Nàng sửng sốt mà nhìn chằm chằm Chiết Liễu, cơ thể run lên nhè nhẹ vì kinh ngạc tột độ, nàng chỉ mong sao chính mình đã nghe nhầm.
"Vâng, thánh chỉ đã được ban xuống rồi ạ, bệ hạ còn giao cho Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức đại điển phong hậu." Chiết Liễu mặt như đưa đám trả lời.
"Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra được, bệ hạ rõ ràng đã....không có khả năng, không thể nào..." Chấp niệm trong nhiều năm bỗng nhiên tan vỡ, sắc mặt Hứa Quân Dao trắng bệnh, mồm lẩm bẩm.
Nàng chợt nhớ đến nụ cười đầy ý vị của Đường Tùng Niên, đôi mặt đột nhiên trợn to.
"Đường Tùng Niên, là Đường Tùng Niên lão già chết tiệt kia kia! Lão đáng chết đã làm hỏng chuyện tốt của bản cung, bản cung cùng hắn thề không hai... Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ....." Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong ngực làm nàng ho kịch liệt. Sau đó, nàng chợt cảm thấy hít thở không thông, mắt tối sầm lại, bên tai vang lên tiếng kêu sợ hãi của các cung nữ.
"Nương nương!"
***
"Tách, tách, tách..." Trong lúc đang mơ màng Hứa Quân Dao cảm nhận được hình như có giọt nước rơi xuống mặt mình, mang theo một cảm giác ẩm ướt.
Trời mưa sao? Nàng có chút mờ mịt, bên cạnh vang lên tiếng khóc thảm thiết của nữ tử, hoà với tiếng nghẹn ngào của phụ nhân: "Phu nhân, cô nương nàng đã...ra đi rồi."
"Nói bậy, ngươi nói bậy! Bảo Nha của ta chỉ đang ngủ thôi, các ngươi không được quấy rầy con bé!" Phụ nhân vẫn còn đương sắc, giọng nói khàn đặc, nàng vẫn cố chấp ôm chặt đứa bé vào trong lòng, lệ nóng tuôn rơi.
Hứa Quân Dao nhíu mày khi bị ghìm đến khó, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu khi trên mặt mình dinh dính toàn nước, thế là nàng giãy giụa theo bản năng, quát: "Lớn mật, người nào mà dám vô lễ như thế..."
Ngay sau đó, nàng hoảng sợ phát hiện rằng trong miệng mình chỉ phát ra những tiếng oe óe của đứa trẻ mới sinh.
Càng làm cho nàng hoảng sợ chính là, khi nàng vất vả lắm mới mở được hai mắt ra, lại phát hiện mình bị một phụ thân trẻ tuổi ôm chặt vào trong ngực với khuôn mặt đầy nước mắt!
"Phu nhân, cô nương, cô nương cử động, cô nương động đậy rồi..." Thị nữ ngạc nhiên đến nỗi hét ầm cả phòng.
"Các ngươi mau... nhanh đi gọi đại nhân đến, nhanh đi mời đại phu!" Phụ nhân kích động kêu lên.
Ngoài phòng, một nam tử mặc trường bào màu lam chàm, hai mắt hắn đỏ hoe, hai tay đang giấu trong tay áo nắm chặt lại.
Nữ nhi bảo bối mà hắn đã vất vả trông mong từ lâu... Ông trời sao mà tàn nhẫn với hắn quá!
"Đại nhân, cô nương tỉnh rồi, cô nương tỉnh rồi!" Đột nhiên, có tiếng thị nữ từ trong nhà chạy ra, vừa chạy vừa kêu to.
Hắn hít thở khó nhọc, vội vã quay người lại, lao vào phòng như tên bắn.
Lại nói, Hứa Quân Dao bị phụ nhân trẻ tuổi ôm chặt vào lòng, chung quanh là những tiếng kêu vui mừng, trong lòng nàng vừa quýnh lại vừa sợ, nàng cực lực giãy dụa.
Các ngươi là ai? Đây là nơi nào? Buông bản cung ra!
Những người bên ngoài không nghe thấy tiếng gào to của nàng mà chỉ nghe được những tiếng khóc oe oe.
"Phu nhân, nha đầu bảo bối của chúng ta..." Vào đúng lúc nay, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập đang tiến vào cùng với giọng nói khàn khàn của nam tử.
"Phu quân, Bảo Nha còn sống, nữ nhi Bảo Nha của chúng ta còn sống!" Nguyễn Thị vừa khóc vừa cười nói.
Từ khi nghe đại phu nói nữ nhi không qua khỏi, phu nhân hắn đã nói như thế vô số lần, nhưng không ai tin nàng ấy cả, mọi người đều nói với nàng rằng " Bảo Nha của nàng đã qua đời rồi."
"Vẫn sống, nữ nhi của chúng ta vẫn còn sống..." Nhìn thấy chân tay bé xíu của nữ nhi nhà mình đang quơ loạn trong lòng phu nhân, nam tử vừa mừng vừa sợ, nói năng không còn lưu loát nữa.
Trong vòng ôm của Nguyễn Thị, khuôn mặt của Hứa Quân Dao đỏ bừng lên vì ngột ngạt, chân tay nàng đang không ngừng khua loạn để thoát khỏi vòng tay của vị phụ nhân này. Khi nghe thấy giọng nói của nam tử, nàng dùng hết sức bú sữa để xoay chiếc cổ nhỏ bé của mình về phía nam tử.
Dù cho bản mặt kia của đối phương có hóa thành tro, nàng cũng vẫn dễ dàng nhận ra gương mặt đang xuất hiện trước mắt mình, nàng không thể nhịn được nữa mà hướng về phía đối phương ra sức giãy giụa.
Đường Tùng Niên, lão già thối tha! Bản cung và ngươi quyết không đội trời chung!.
"Cô nương làm thế này là muốn phụ thân bế đấy ư!?" Hạ nhũ mẫu đưa tay lau đi khuôn mặt đầy nước mắt của mình, cười nói.
Nô tỳ Thúy Vân đứng bên cạnh cũng đang cắn khăn tay khóc rấm rứt.
Đường Tùng Niên theo bản năng đưa tay đón lấy đứa nhỏ bé bỏng, yếu ớt rồi ôm vào lòng mình, vừa chạm vào bé con hắn cảm nhận được cơ thể ấm áp của nữ nhi, vành mắt hắn nóng lên, suýt nữa thì bật khóc.
Trong mắt của Hứa Quân Dao lúc này toàn là khuôn mặt của người mà nàng hận nhất. Vì thế, khi vừa rơi vào cái ôm rắn chắc của nam tử nàng liền ra sức cào đá hắn ta liên hồi.
Lão già chết tiệt! Làm hỏng việc tốt của bản cung, lão già đáng hận!
Nàng mưu đồ hậu vị nhiều năm, mắt thấy hậu vị sắp đến tay, thậm chí nàng còn nhìn thấy trong chiếu chỉ phong hậu của bệ hạ viết tên nàng, nếu không phải tại lão già thối này gây trở ngại thì nàng đâu đến nỗi bị một người không đủ tư cách như Thẩm tiệp dư đánh bại chứ!
Nàng càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng hận, vì thế càng cố gắng dùng hết sức bú sữa đánh về phía đối phương.
Chỉ tiếc rằng, dù nàng có dùng hết sức chín trâu hai hổ của mình thì đối với Đường Tùng Niên mà nói, đến cả tư cách gãi ngứa cho hắn nàng cũng không đạt. Đường Tùng Niên nhìn bộ dạng nhanh nhẹn của tiểu nha đầu đang khoa chân múa tay trong ngực mình, tâm trạng vẫn luôn xoắn xuýt của hắn cuối cùng đã được thả lỏng.
Hắn khịt khịt mũi, cố nén nước mắt vào trong, không biết từ lúc nào mà trên mặt hắn đã xuất hiện một nụ cười hạnh phúc, hắn khàn giọng nói: " A Như nhìn này, chân tay bé nhỏ của Bảo Nha thật là có sức!"
Có sức sống như vậy, hiển nhiên là đã sống lại. Hắn đã nói rồi mà, nữ nhi của hắn phúc trạch thâm hậu, há có thể yểu mệnh được chứ.
(*) "Phúc trạch thâm hậu" ý chỉ người được tổ tiên ban phúc che chở, phúc cao đức dày.
Hứa Quân Dao: "..."
Vì sao trong lòng nàng đột nhiên tuyệt vọng như thế? Rồi lại có một loại cảm giác bị kẻ thù không đội trời chung coi thường là sao? Rõ ràng nàng đã từng chèn ép lão già thối này xém chút nữa đi tong mũ cánh chuồn mà...
Mắt Nguyễn Thị ngập nước, muốn nói gì đó nhưng phát hiện cổ họng tắc đến mức không thốt nên lời, chỉ có thể nghẹn ngào gật đầu liên tục.
Một hồi lâu, nàng mới lau đi nước mắt, ôm nữ nhi đã thấm mệt vì hết đấm lại đá trong lòng phu quân ra, niềm hạnh phúc khi mất đi rồi có lại khiến nàng dở khóc dở cười, vì thế mà nàng càng ôm chặt nữ nhi hơn, như thể sợ con mình bị ai đó cướp mất.
Hứa Quân Dao mệt đến nỗi cổ họng hức hức, nhưng nàng vẫn căm phẫn mà nhìn Đường Tùng Niên và mắng hắn một trận oe oe oe, cho đến khi bị Nguyễn Thị đặt trên giường nhỏ mới thôi. Nằm trên giường, người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của nàng là một lão đại phu với mái tóc hoa râm, hình như lão được một nha đầu ở trong phòng mời đến bắt mạch cho nàng.
Nàng chớp chớp đôi mắt, thở phì phò, trong đầu vẫn là một mảnh mông lung, cũng không thèm để ý đến đại phu đang bắt mạch cho mình.
"Đại phu, tiểu nữ thế nào rồi? Không có gì đáng ngại chứ?" Một lát sau, lão đại phu với mái tóc hoa râm thu lại bàn tay chẩn mạch, Đường Tùng Niên vội vàng hỏi luôn.
"Thật sự là kì lạ..." Lão đại phu lầm bẩm một mình, sau đó hắng giọng nói: " Chúc mừng Đường lão gia, lệnh thiên kim không còn gì đáng lo rồi."
Đường Tùng Niên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn vội cảm tạ đại phu, rồi phân phó hạ nhân đang mừng rỡ đứng bên cạnh tiễn đại phu ra về.
Trên giường nhỏ, bấy giờ Hứa Quân Dao đã hiểu rõ được tình cảnh của bản thân, cũng không biết chuyện gì xảy ra, không ngờ nàng lại nhập vào thân thể của đứa con gái chết yểu của lão già chết tiệt này, thay thế đứa nhỏ ấy trở thành nữ nhi của hắn.
Mà lão già dốt nát này thoạt nhìn còn trẻ thế nhỉ?!
Loại chuyện kì lạ này nếu không phải tự mình trải nghiệm, đánh chết nàng cũng không thể tin được.
Nếu như nàng không nhớ nhầm thì lão già chết tiệt này có đường con cái đơn bạc, dưới gối chỉ có một nhi tử độc nhất, cũng chính là nhi tử của chính thê.
Thậm chí đến thời điểm nàng bị đoạt mất hậu vị, lão già tầm thường này cũng chưa từng nạp thiếp.
Nàng mở to đôi mắt sơn mài để tập trung sắp xếp lại những ký ức trong đầu, hoàn toàn không đếm xỉa tới phu thê Đường Nguyễn đang nhìn mình chăm chú bằng ánh mắt cưng chiều và tràn đầy sủng ái.
Xưa nay, Đường Tùng Niên vốn là người yêu thương nữ nhi hết mực, song hắn còn vừa trải qua một phen đại bi đại hỉ. Đúng lúc bắt gặp nữ nhi đang trở mình, hắn cảm thấy thích thú lắm, lại thấy con bé chu cái mông nhỏ về phía mình, đôi bàn chân nhỏ bé ngẫu nhiên hất hất lên, hắn nhất thời không kìm được sự cưng chiều mà cúi người xuống, ôm bàn chân nhỏ bé bướng bỉnh của nữ nhi vào trong lòng, lại nhịn không được mà hôn lên đôi chân của con.
Thoạt tiên Hứa Quân Dao ngẩn ra, tiếp đó thì giận tím mặt, thế là nàng dùng hết sức bú sữa mà đạp một cước vào mặt của đối phương.
Láo xược! Lão già thối tha dám khinh bạc bổn cung.
Được đăng tải duy nhất tại Nhà của nàng.
Hứa Quân Dao vừa bước ra khỏi ngự thư phòng thì gặp ngay Trung thư lệnh Đường Tùng Niên đang sải bước đi ra. Nàng dừng bước, trên khuôn mặt đoan trang lập tức xuất hiện một nụ cười.
"Hóa ra là Đường đại nhân, lâu ngày không gặp bản cung thấy đại nhân có vẻ gầy đi nhiều thì phải. Mặc dù Thôi đại nhân là học trò của ngài nhưng hắn đã mắc phải sai lầm lớn, nay rơi vào hoàn cảnh này cũng là do hắn tự gieo gió gặt bão mà ra. Đại nhân là rường cột nước nhà, là cánh tay phải đắc lực của bệ hạ, bệ hạ thánh minh ắt sẽ hiểu rõ vụ này không liên quan đến ngài, thế nên đại nhân hà tất phải lo lắng quá nhiều." Giọng điệu của nàng chẳng hề có chút hơi ấm nào nhưng trên mặt lại tỏ vẻ quan tâm thân thiết.
"Lão thần tự thấy hổ thẹn khi để Thục phi nương nương phải lo lắng như vậy, lão thần sợ hãi!"
Hai bên tóc mai đã điểm bạc rơi xuống theo hành động cúi xuống hành lễ của Đường Tùng Niên, nói xong ông còn học vẻ quan tâm của nàng, kính cẩn nói: " Lão thân nghe nói phượng thể của nương nương không tốt, lòng thần lấy làm lo lắng lắm. Sắp tới, trong cung sẽ bận rộn chuẩn bị cho ngày Tam hoàng tử ra đời, nương nương một mình quản lí lục cung sẽ càng thêm mệt nhọc, chỉ mong nương nương chú ý giữ gìn phượng thể, cũng sớm ngày vì bệ hạ hoài long thai."
Nụ cười trên khuôn mặt của Hứa Quân Dao lập tức vụt tắt, lòng đầy buồn bực, nhưng nàng nhanh chóng giấu đi, chỉ nói: " Tạ ơn những lời may mắn của đại nhân."
Đại tổng quản nội thị đứng bên cạnh vội rụt cổ lại, cúi đầu thấp đến nỗi cằm muốn dính vào cổ, hắn vờ như mình không nghe thấy gì cả, không nghe thấy nửa chữ.
Hai vị chủ nhân này đều là người tâm ngoan thủ lạt, hai bên mạnh mẽ đâm đao vào người nhau, đao nào cũng hung ác, cứ nhắm chỗ nào đau thì đâm.
Đao của hai người xẹt qua nhau, trong con mắt của đối phương thấy được một ngọn lửa đang bốc lên, nhưng trên mặt hai người vẫn giữ nguyên nụ cười xán lạn.
Đợi tiếng bước chân sau lưng đi xa, Hứa Quân Dao dừng bước, hơi quay người nhìn về phía thân ảnh mà nàng cực kì căm hận kia, nhưng không ngờ đối phương cũng dừng bước và quay người lại, đúng lúc ánh mắt chạm nhau. Ông đáp lại ánh mắt của nàng bằng một nụ cười đầy ý vị.
Nàng cười lạnh một tiếng.
Lão già chết tiệt, lão cứ diễn tiếp đi, lần này ta chỉ làm lão tổn thất một cánh tay, kế tiếp sẽ để lão phải khóc ròng.
Bỗng nàng cảm thấy yết hầu khô ngứa, vội lấy khăn che miệng ho khan một cái, cung nữ Chiết Liễu tiến lên dìu nàng, lo lắng nói: " Hình như hôm nay nương nương ho dữ hơn hôm trước nhiều, phải mời thái y đến cẩn thận chẩn trị lại lần nữa, nếu có vấn đề phải đổi toa thuốc ngay."
"Không sao cả." Nàng thờ ơ khoát tay, nghĩ tới thời gian gần đây mình vịn cớ điều dưỡng thân thể để lập nhiều kế hoạch, tâm trạng lập tức vui vẻ hơn. Nàng nhìn về phía cung Phượng Tảo với đôi mắt phát sáng.
Chỉ có điều, nàng không thể ngờ được căn bệnh mà nàng cho rằng chẳng có gì đáng ngại, đã trở nặng hơn vào ngay sáng hôm sau, nó làm toàn thân nàng trở nên yếu ớt, bủn rủn vô lực.
Cho dù như thế, nhưng nàng chỉ cần nghĩ tới thánh chỉ sắc phong hoàng hậu sẽ nhanh chóng được ban xuống, tâm trạng nàng không mảy may bị ảnh hưởng.
"Nương nương, không ổn, không ổn rồi."
Đang cau mày uống một bát thuốc đen xì thì nàng thấy Chiết Liễu vội vã đi vào, nàng lau nhẹ khóe môi, bình tĩnh hỏi: " Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bệ hạ đã hạ chỉ phong hậu ở trên triều, ngài, ngài ấy muốn sắc phong Thẩm tiệp dư thành hoàng hậu."
"Cạnh" một âm thanh lanh lảnh vang lên, bát thuốc trong tay Hứa Quân Dao rơi xuống đất.
"Ngươi nói cái gì? Bệ hạ muốn phong Thẩm tiệp dư làm hoàng hậu?" Nàng sửng sốt mà nhìn chằm chằm Chiết Liễu, cơ thể run lên nhè nhẹ vì kinh ngạc tột độ, nàng chỉ mong sao chính mình đã nghe nhầm.
"Vâng, thánh chỉ đã được ban xuống rồi ạ, bệ hạ còn giao cho Khâm Thiên Giám chọn ngày lành tháng tốt để tổ chức đại điển phong hậu." Chiết Liễu mặt như đưa đám trả lời.
"Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra được, bệ hạ rõ ràng đã....không có khả năng, không thể nào..." Chấp niệm trong nhiều năm bỗng nhiên tan vỡ, sắc mặt Hứa Quân Dao trắng bệnh, mồm lẩm bẩm.
Nàng chợt nhớ đến nụ cười đầy ý vị của Đường Tùng Niên, đôi mặt đột nhiên trợn to.
"Đường Tùng Niên, là Đường Tùng Niên lão già chết tiệt kia kia! Lão đáng chết đã làm hỏng chuyện tốt của bản cung, bản cung cùng hắn thề không hai... Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ....." Lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong ngực làm nàng ho kịch liệt. Sau đó, nàng chợt cảm thấy hít thở không thông, mắt tối sầm lại, bên tai vang lên tiếng kêu sợ hãi của các cung nữ.
"Nương nương!"
***
"Tách, tách, tách..." Trong lúc đang mơ màng Hứa Quân Dao cảm nhận được hình như có giọt nước rơi xuống mặt mình, mang theo một cảm giác ẩm ướt.
Trời mưa sao? Nàng có chút mờ mịt, bên cạnh vang lên tiếng khóc thảm thiết của nữ tử, hoà với tiếng nghẹn ngào của phụ nhân: "Phu nhân, cô nương nàng đã...ra đi rồi."
"Nói bậy, ngươi nói bậy! Bảo Nha của ta chỉ đang ngủ thôi, các ngươi không được quấy rầy con bé!" Phụ nhân vẫn còn đương sắc, giọng nói khàn đặc, nàng vẫn cố chấp ôm chặt đứa bé vào trong lòng, lệ nóng tuôn rơi.
Hứa Quân Dao nhíu mày khi bị ghìm đến khó, nàng cảm thấy vô cùng khó chịu khi trên mặt mình dinh dính toàn nước, thế là nàng giãy giụa theo bản năng, quát: "Lớn mật, người nào mà dám vô lễ như thế..."
Ngay sau đó, nàng hoảng sợ phát hiện rằng trong miệng mình chỉ phát ra những tiếng oe óe của đứa trẻ mới sinh.
Càng làm cho nàng hoảng sợ chính là, khi nàng vất vả lắm mới mở được hai mắt ra, lại phát hiện mình bị một phụ thân trẻ tuổi ôm chặt vào trong ngực với khuôn mặt đầy nước mắt!
"Phu nhân, cô nương, cô nương cử động, cô nương động đậy rồi..." Thị nữ ngạc nhiên đến nỗi hét ầm cả phòng.
"Các ngươi mau... nhanh đi gọi đại nhân đến, nhanh đi mời đại phu!" Phụ nhân kích động kêu lên.
Ngoài phòng, một nam tử mặc trường bào màu lam chàm, hai mắt hắn đỏ hoe, hai tay đang giấu trong tay áo nắm chặt lại.
Nữ nhi bảo bối mà hắn đã vất vả trông mong từ lâu... Ông trời sao mà tàn nhẫn với hắn quá!
"Đại nhân, cô nương tỉnh rồi, cô nương tỉnh rồi!" Đột nhiên, có tiếng thị nữ từ trong nhà chạy ra, vừa chạy vừa kêu to.
Hắn hít thở khó nhọc, vội vã quay người lại, lao vào phòng như tên bắn.
Lại nói, Hứa Quân Dao bị phụ nhân trẻ tuổi ôm chặt vào lòng, chung quanh là những tiếng kêu vui mừng, trong lòng nàng vừa quýnh lại vừa sợ, nàng cực lực giãy dụa.
Các ngươi là ai? Đây là nơi nào? Buông bản cung ra!
Những người bên ngoài không nghe thấy tiếng gào to của nàng mà chỉ nghe được những tiếng khóc oe oe.
"Phu nhân, nha đầu bảo bối của chúng ta..." Vào đúng lúc nay, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập đang tiến vào cùng với giọng nói khàn khàn của nam tử.
"Phu quân, Bảo Nha còn sống, nữ nhi Bảo Nha của chúng ta còn sống!" Nguyễn Thị vừa khóc vừa cười nói.
Từ khi nghe đại phu nói nữ nhi không qua khỏi, phu nhân hắn đã nói như thế vô số lần, nhưng không ai tin nàng ấy cả, mọi người đều nói với nàng rằng " Bảo Nha của nàng đã qua đời rồi."
"Vẫn sống, nữ nhi của chúng ta vẫn còn sống..." Nhìn thấy chân tay bé xíu của nữ nhi nhà mình đang quơ loạn trong lòng phu nhân, nam tử vừa mừng vừa sợ, nói năng không còn lưu loát nữa.
Trong vòng ôm của Nguyễn Thị, khuôn mặt của Hứa Quân Dao đỏ bừng lên vì ngột ngạt, chân tay nàng đang không ngừng khua loạn để thoát khỏi vòng tay của vị phụ nhân này. Khi nghe thấy giọng nói của nam tử, nàng dùng hết sức bú sữa để xoay chiếc cổ nhỏ bé của mình về phía nam tử.
Dù cho bản mặt kia của đối phương có hóa thành tro, nàng cũng vẫn dễ dàng nhận ra gương mặt đang xuất hiện trước mắt mình, nàng không thể nhịn được nữa mà hướng về phía đối phương ra sức giãy giụa.
Đường Tùng Niên, lão già thối tha! Bản cung và ngươi quyết không đội trời chung!.
"Cô nương làm thế này là muốn phụ thân bế đấy ư!?" Hạ nhũ mẫu đưa tay lau đi khuôn mặt đầy nước mắt của mình, cười nói.
Nô tỳ Thúy Vân đứng bên cạnh cũng đang cắn khăn tay khóc rấm rứt.
Đường Tùng Niên theo bản năng đưa tay đón lấy đứa nhỏ bé bỏng, yếu ớt rồi ôm vào lòng mình, vừa chạm vào bé con hắn cảm nhận được cơ thể ấm áp của nữ nhi, vành mắt hắn nóng lên, suýt nữa thì bật khóc.
Trong mắt của Hứa Quân Dao lúc này toàn là khuôn mặt của người mà nàng hận nhất. Vì thế, khi vừa rơi vào cái ôm rắn chắc của nam tử nàng liền ra sức cào đá hắn ta liên hồi.
Lão già chết tiệt! Làm hỏng việc tốt của bản cung, lão già đáng hận!
Nàng mưu đồ hậu vị nhiều năm, mắt thấy hậu vị sắp đến tay, thậm chí nàng còn nhìn thấy trong chiếu chỉ phong hậu của bệ hạ viết tên nàng, nếu không phải tại lão già thối này gây trở ngại thì nàng đâu đến nỗi bị một người không đủ tư cách như Thẩm tiệp dư đánh bại chứ!
Nàng càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng hận, vì thế càng cố gắng dùng hết sức bú sữa đánh về phía đối phương.
Chỉ tiếc rằng, dù nàng có dùng hết sức chín trâu hai hổ của mình thì đối với Đường Tùng Niên mà nói, đến cả tư cách gãi ngứa cho hắn nàng cũng không đạt. Đường Tùng Niên nhìn bộ dạng nhanh nhẹn của tiểu nha đầu đang khoa chân múa tay trong ngực mình, tâm trạng vẫn luôn xoắn xuýt của hắn cuối cùng đã được thả lỏng.
Hắn khịt khịt mũi, cố nén nước mắt vào trong, không biết từ lúc nào mà trên mặt hắn đã xuất hiện một nụ cười hạnh phúc, hắn khàn giọng nói: " A Như nhìn này, chân tay bé nhỏ của Bảo Nha thật là có sức!"
Có sức sống như vậy, hiển nhiên là đã sống lại. Hắn đã nói rồi mà, nữ nhi của hắn phúc trạch thâm hậu, há có thể yểu mệnh được chứ.
(*) "Phúc trạch thâm hậu" ý chỉ người được tổ tiên ban phúc che chở, phúc cao đức dày.
Hứa Quân Dao: "..."
Vì sao trong lòng nàng đột nhiên tuyệt vọng như thế? Rồi lại có một loại cảm giác bị kẻ thù không đội trời chung coi thường là sao? Rõ ràng nàng đã từng chèn ép lão già thối này xém chút nữa đi tong mũ cánh chuồn mà...
Mắt Nguyễn Thị ngập nước, muốn nói gì đó nhưng phát hiện cổ họng tắc đến mức không thốt nên lời, chỉ có thể nghẹn ngào gật đầu liên tục.
Một hồi lâu, nàng mới lau đi nước mắt, ôm nữ nhi đã thấm mệt vì hết đấm lại đá trong lòng phu quân ra, niềm hạnh phúc khi mất đi rồi có lại khiến nàng dở khóc dở cười, vì thế mà nàng càng ôm chặt nữ nhi hơn, như thể sợ con mình bị ai đó cướp mất.
Hứa Quân Dao mệt đến nỗi cổ họng hức hức, nhưng nàng vẫn căm phẫn mà nhìn Đường Tùng Niên và mắng hắn một trận oe oe oe, cho đến khi bị Nguyễn Thị đặt trên giường nhỏ mới thôi. Nằm trên giường, người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của nàng là một lão đại phu với mái tóc hoa râm, hình như lão được một nha đầu ở trong phòng mời đến bắt mạch cho nàng.
Nàng chớp chớp đôi mắt, thở phì phò, trong đầu vẫn là một mảnh mông lung, cũng không thèm để ý đến đại phu đang bắt mạch cho mình.
"Đại phu, tiểu nữ thế nào rồi? Không có gì đáng ngại chứ?" Một lát sau, lão đại phu với mái tóc hoa râm thu lại bàn tay chẩn mạch, Đường Tùng Niên vội vàng hỏi luôn.
"Thật sự là kì lạ..." Lão đại phu lầm bẩm một mình, sau đó hắng giọng nói: " Chúc mừng Đường lão gia, lệnh thiên kim không còn gì đáng lo rồi."
Đường Tùng Niên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn vội cảm tạ đại phu, rồi phân phó hạ nhân đang mừng rỡ đứng bên cạnh tiễn đại phu ra về.
Trên giường nhỏ, bấy giờ Hứa Quân Dao đã hiểu rõ được tình cảnh của bản thân, cũng không biết chuyện gì xảy ra, không ngờ nàng lại nhập vào thân thể của đứa con gái chết yểu của lão già chết tiệt này, thay thế đứa nhỏ ấy trở thành nữ nhi của hắn.
Mà lão già dốt nát này thoạt nhìn còn trẻ thế nhỉ?!
Loại chuyện kì lạ này nếu không phải tự mình trải nghiệm, đánh chết nàng cũng không thể tin được.
Nếu như nàng không nhớ nhầm thì lão già chết tiệt này có đường con cái đơn bạc, dưới gối chỉ có một nhi tử độc nhất, cũng chính là nhi tử của chính thê.
Thậm chí đến thời điểm nàng bị đoạt mất hậu vị, lão già tầm thường này cũng chưa từng nạp thiếp.
Nàng mở to đôi mắt sơn mài để tập trung sắp xếp lại những ký ức trong đầu, hoàn toàn không đếm xỉa tới phu thê Đường Nguyễn đang nhìn mình chăm chú bằng ánh mắt cưng chiều và tràn đầy sủng ái.
Xưa nay, Đường Tùng Niên vốn là người yêu thương nữ nhi hết mực, song hắn còn vừa trải qua một phen đại bi đại hỉ. Đúng lúc bắt gặp nữ nhi đang trở mình, hắn cảm thấy thích thú lắm, lại thấy con bé chu cái mông nhỏ về phía mình, đôi bàn chân nhỏ bé ngẫu nhiên hất hất lên, hắn nhất thời không kìm được sự cưng chiều mà cúi người xuống, ôm bàn chân nhỏ bé bướng bỉnh của nữ nhi vào trong lòng, lại nhịn không được mà hôn lên đôi chân của con.
Thoạt tiên Hứa Quân Dao ngẩn ra, tiếp đó thì giận tím mặt, thế là nàng dùng hết sức bú sữa mà đạp một cước vào mặt của đối phương.
Láo xược! Lão già thối tha dám khinh bạc bổn cung.