Chương 48
Chẳng nhẽ con quỷ ngốc kia gặp phải cái gì? Nàng ta sợ nước ư? Không thể nào! Mấy năm nay không biết nàng đã rửa khóa trường mệnh bao nhiêu lần, thậm chí có lần Bao phu nhân còn rửa nó bằng nước lá bưởi nhưng cũng không thấy nàng ta bị làm sao.
Cho dù nàng ta có chê nước trong ao bẩn, hay toàn thân dính bùn cũng không đến mức kêu lên thảm thiết như thế chứ?
Nhưng việc cấp bách lúc này là tìm ra người, à không, tìm ra con quỷ kia đã, những chuyện khác để sau rồi tính.
Cơ mà phải tìm thế nào đây? Hứa Quân Dao cảm thấy lúng túng.
Sự tồn tại của Ngôn Vũ quả thật rất kỳ quái, đã thế nàng ta còn ngốc nghếch không nhớ được cái gì, ngay cả lai lịch của mình cũng không rõ.
Mấu chốt là nàng ta có điểm không giống với ‘con quỷ’ trong truyền thuyết; nàng ta không sợ ánh nắng, cũng không sợ những vật trừ tà.
Nếu không phải nàng ta có thể bay, lại không cần ăn uống hay tè tiện thì cũng không khác người bình thường là bao.
Lúc này, nàng chỉ có thể vừa gấp rút tìm đọc những cuốn sách viết về thần tiên ma quái mà bình thường nàng chẳng đọc bao giờ, vừa lấp lửng hỏi thăm những ma ma lớn tuổi trong phủ, đồng thời chạy đến chỗ Vương Thị giả bộ thích thú hỏi bà ấy những chuyện về thần tiên ma quái.
Vương Thị chẳng những không nghĩ nhiều, mà còn lấy làm vui mừng khi thấy cháu gái chạy đến đây nói chuyện với mình.
Bà vòng tay ôm lấy Hứa Quân Dao và kiễn nhẫn kể cho nàng nghe đủ thứ chuyện về thần tiên ma quái mà bà đã từng được nghe.
Thí như, ngày xưa có một nương tử nhà tú tài nọ chết sớm, tú tài rất đau lòng, mỗi ngày đều lau chùi di vật của nương tử đến mức bóng bẩy.
Đột nhiên có một ngày, nữ nhi của Thái thú tìm đến nhà hắn, hỏi ra mới biết vợ của hắn đã sống lại trong thân xác của nữ nhi mới qua đời nhà Thái thú, thế là phu thê đoàn tụ, sau này tài nhân đỗ Trạng Nguyên và trở thành quan lớn.
Hứa Quân Dao nghe thấy thì cạn lời, nhưng vẫn thừa cơ hỏi: “Nếu Thái thú biết thân xác nữ nhi của mình bị người khác chiếm lấy chẳng phải rất đau lòng sao? Phải làm thế nào để triệu hồn nữ nhi về ạ?”
Vương Thị: “Cái này….người chết thì hồn cũng tiêu tan, sao có thể quay về được?”
“Nhưng không phải linh hồn của vị nương tử nhà tú tài quay về được sao ạ? Còn chiếm cả thân thể của người khác nữa! Có thể thấy được chắc chắn có cách.”
“Đó là ý chỉ của lão Diêm vương, lão Diêm vương cảm động trước tình cảm sâu đậm của tú tài dành cho nương tử của hắn, nên mới đặc biệt cho phép người vợ sống lại để gia đình hắn đoàn tụ”.
Vương Thị sờ đầu cháu gái, yêu thương nói.
Hứa Quân Dao: “…”
Được thôi, lão Diêm vương là nhất, lão nói cái gì cũng đúng.
Vương Thị vỗ mặt nàng, bắt đầu thu dọn đồ trong hộp đàn hương bảo bối của bà ấy, Hứa Quân Dao liếc thoáng qua thì thấy bên trong chiếc hộp đặt một lá bùa hộ mệnh, một góc của lá bùa đã bị cháy sém.
Hứa Quân Dao có chút tò mò nên lấy ra hỏi: “Bà nội ơi, sao lá bùa này lại bị đen một góc thế ạ? Có phải do cẩn thận nên bị lửa đốt không ạ?”
“Không phải không cẩn thận nên bị lửa đốt đâu, mà vì nó giúp Bảo Nha cản tai họa nên mới bị sém mất một góc đó.
Lúc con còn nhỏ, có một lần bị ốm rất nghiêm trọng, các vị đại phu đều bó tay, nhưng may thay lá bùa này đã giúp con cản được một tai họa.” Nhắc đến chuyện này, Vương Thị không nén được lời cảm thán.
May mà có lá bùa hộ mệnh của đạo trưởng Huyền Thanh, nếu không năm đó cháu gái e rằng không qua nổi kiếp nạn.
Hứa Quân Dao động não suy nghĩ.
Chẳng lẽ bà ấy đang nói về cái lần nàng sống lại trong thân xác của Đường Quân Dao?
Mặc dù Đường Quân Dao thật đã chết yểu, nhưng việc nàng vô duyên vô cớ sống lại trong thân xác của Đường Quân Dao đã chết thật sự cũng rất tà môn.
Nói không chừng chuyện này quả thực có liên quan đến lá bùa kia? Chi bằng mình cầm nó về nghiên cứu cẩn thận một phen, xem có thể tìm ra cách nào mang A Vũ, con quỷ ngốc nghếch kia quay về không.
Nghĩ đến đây, nàng bèn nài nỉ Vương Thị: “Bà nội ơi, bà có thể cho cháu cái này không?”
“Bùa hỏng rồi cũng không dùng được nữa.
Nếu Bảo Nha muốn thì bà sẽ đưa nó cho con, nhưng con phải giữ gìn cẩn thận, đừng để mất nó nhé”.
Vương Thị dặn dò.
“Dạ, cháu biết rồi ạ.
Cháu sẽ cất nó thật kĩ.” Hứa Quân Dao đáp lại, rồi nhét bùa hộ mệnh vào túi, sau đó nàng cùng Vương Thị tán phét trên trời dưới đất một hồi mới tìm lý do chuồn đi.
Ban đêm, Bích Văn vào phòng mà vẫn thấy cô nương nhà mình đang đọc sách, nàng không khỏi nói: “Đêm đã khuya, cô nương cũng nên đi nghỉ thôi! Ngày mai lại xem tiếp”.
Hứa Quân Dao thuận miệng ‘Ừ’ một tiếng.
Lúc này Bích Văn mới chú ý đến lá bùa bị cháy một góc đặt bên cạnh Hứa Quân Dao, sủng sốt hỏi: “Sao cái này lại ở chỗ cô nương?”
“Ta lấy từ chỗ bà nội đấy.” Hứa Quân Dao trả lời.
Nàng nghiên cứu cả nửa ngày mà vẫn không nhìn ra chỗ đặc biệt của lá bùa này.
Nàng đã từ bỏ, nhưng vẫn cố cầm cuốn sách lên lật xem.
“Sau khi chết đều thành quỷ, còn có thứ gì có thể khiến nàng ta phải sợ hãi như vậy?” Nàng vừa lật sách vừa lẩm bẩm một mình.
“Quỷ sợ kẻ ác đấy, cô nương chưa nghe nói bao giờ sao?” Bich Văn giúp nàng thu xếp giường chiếu, nghe được câu hỏi của nàng thì nhân tiện đáp lời.
“Thế trừ kẻ ác ra, còn có thứ gì khiến nàng ta sợ nữa không? Ngoài những vật trừ tà, các loại pháp khí và những thứ tương tự ra”.
Hứa Quân Dao đặt cuốn sách trên tay xuống, gặng hỏi.
“Ngày trước nô tỳ từng nghe có vị ma ma già nói, nếu trước khi chết người đó trải qua sợ hãi cực điểm, loại sợ hãi này sẽ luôn khắc sâu vào hồn phách của nàng ta, cho dù sau khi chết biến thành quỷ rồi cũng khó mà tiêu tan được”.
Bích Văn nghĩ một lúc rồi trả lời.
Hứa Quân Dao sửng sốt.
Trước khi chết trải qua sợ hãi sao? Cái đồ ngốc A Vũ từng bị thế ư? Trước khi chết nàng ta đã từng trải qua sợ hãi tột độ ư?
“Được rồi, cô nương cũng nên đi nghi thôi! Nếu bây giờ không ngủ thì mai không dậy nổi đâu đấy.” Bích Văn cười thúc giục.
Hứa Quân Dao gật đầu, cầm lấy khóa trường mệnh và bùa hộ mệnh nằm trên giường.
Sau đó Bích Văn dém chăn cho nàng, buông màn trướng xuống, khêu bấc đèn để ánh đèn trở nên tối hơn, sau cùng mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Sau khi cửa phòng nhẹ nhàng đóng vào, Hứa Quân Dao thò hai tay ra khỏi chăn, xoa nhẹ khóa trường mệnh, tiếp tục nhẫn nại gọi ‘A Vũ’ hết lần này đến lần khác hệt như mấy ngày trước.
Nhưng vẫn không có điều gì bất ngờ xảy ra, qua thật lâu nàng vẫn không có được bất kì lời hồi đáp nào.
Hứa Quân Dao bất lực đặt chiếc khóa trường mệnh cùng với lá bùa hộ mệnh bên gối, rầu rĩ kéo chăn đắp kín người.
Ngày trước, nàng lúc nào cũng chê con quỷ ngốc kia ầm ĩ om sòm, lúc nào cũng luyên tha luyên thuyên, lải nhải bên tai nàng; thỉnh thoảng nàng ta còn đột nhiên xuất hiện làm người ta sợ hãi; lúc bực mình nàng chỉ muốn vo viên nàng ta lại rồi nhét vào thùng gỗ.
Nhưng giờ A Vũ không ở đây, tuy lỗ tai đã được yên tĩnh nhưng trong lòng nàng cứ cảm thấy trống rỗng, có chút không quen.
Có thể thấy được năng lực chịu đựng của con người rất mạnh mẽ, bị ngược mãi ngược mãi rồi cũng sẽ quen thôi.
Nàng thầm nghĩ.
Lúc thì tức giận nghĩ, đợi con ngốc kia trở về nàng nhất định sẽ dạy cho nàng ta một bài học nên thân, để xem sau này nàng ta còn dám mất tích nữa không!
Lúc thì nghĩ kiểu khác: Thôi kệ, chỉ châm chước lần này thôi, có lẽ lúc này nàng ta đang sợ lắm, nàng khoan dung độ lượng không so đo với con ngốc.
Nàng cứ miên man suy nghĩ rồi mí mắt càng ngày càng nặng lúc nào không hay, cuối cùng mí mắt từ từ khép lại.
Hứa Quân Dao ngủ say tới mức hoàn toàn không cảm nhận được ánh sáng yếu ớt đang phát ra từ một góc của lá bùa hộ mệnh.
Tuy ánh sáng mỏng manh nhưng dần dần bao phủ khóa trường mệnh.
Trong giấc mơ, Hứa Quân Dao bỗng nhiên cảm thấy ngực mình nao nao, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, nàng vùng vẫy để mở mắt tỉnh lại, khi tỉnh dậy trong mắt nàng còn mang theo chút mơ màng.
Chợt cảm thấy cổ họng khô rát, nàng vén màn định lên tiếng gọi Bích Văn, nhưng đôi mắt nàng đột nhiên mở to, ngay cả giày cũng không xỏ mà chạy về phía bóng dáng quen thuộc không biết đã nằm trên mặt đất từ lúc nào.
‘A Vũ, A Vũ, ngươi làm sao vậy? A Vũ, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi!’ Nàng nhìn thân thể Ngôn Vũ nằm trên mặt đất gần như trong suốt, giống như ngay sau đó sẽ hoàn toàn biến mất.
Kỳ lạ nhất là trên người nàng ta dính rất nhiều bùn ướt, vậy mà khi nàng chạm tay vào nàng ta lại không đụng được vào bùn, có thể thấy được chỗ bùn này căn bản không phải thực thể.
Chẳng lẽ bùn đất cũng là hóa linh sao? Nàng không hiểu nổi, cũng không còn lòng dạ nào truy cứu đến cùng, nàng dùng sức đỡ Ngôn Vũ ngồi dậy.
Trong mê sảng cả người Ngôn Vũ vô thức co quắp lại, cứ dần dần dựa sát vào trong lòng nàng.
Hứa Quân Dao không nghĩ nhiều mà ôm nàng ta vào lòng, cũng không dám cử động lung tung, cứ gọi đi gọi lại tên nàng ta trong lòng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nương theo ánh sáng ngày càng heo hắt của ngọn đèn, cùng với ánh trăng sáng ngời rọi qua khung cửa sổ, nàng phát hiện Ngôn Vũ đang nằm trong lòng mình càng ngày càng rõ nét, lúc này đã không còn cảm giác trong suốt như lúc ban đầu.
Hứa Quân Dao vừa mừng vừa sợ, cố chịu đựng cơn đau mỏi ở hai tay mà ôm chặt lấy nàng ta.
Cuối cùng, vào lúc nàng cảm thấy hai tay của mình sắp đứt lìa vì mỏi thì Ngôn Vũ đang nằm trong ngực nàng run rẩy mí mắt, ngay sau đó, đôi mắt từ từ mở ra.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Ánh mắt Hứa Quân Dao sáng lên, không nhịn được cất tiếng hỏi.
Ngôn Vũ ngơ ngác nhìn nàng, sau một lúc lâu mới ‘oa’ một tiếng bật khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết! Huhuhu….
Sao lại có chuyện đáng sợ như vậy chứ, sợ chết ta mất….”
Hứa Quân Dao vỗ lưng trấn an Ngôn Vũ: Không sao rồi, không sao rồi, đã không sao cả rồi…
Ngôn Vũ khóc một hồi, sau đó tiếng khóc mời dần dần dừng lại, cuối cùng chỉ còn tiếng nấc sau khi khóc.
Gương mặt vốn dĩ vô cùng tươi tắn, động lòng người giờ lại khóc thành khuôn mặt mèo tam thể, Hứa Quân Dao nhìn thấy mà vừa đau đầu vừa bất lực, nhưng cũng có chút đau lòng.
Nàng nhìn gương mặt lấm len bùn đất của Ngôn Vũ, nhịn không được duỗi tay muốn lau đi nhưng vẫn chỉ chạm vào khoảng không.
“A Vũ, sao khắp người ngươi toàn bùn thế? Mấy ngày nay ngươi đã ở đâu? Tại sao không quay về?’ Nàng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Ngôn Vũ thút thít nói: “Ta ở một nơi cực kỳ, cực kỳ đáng sợ, khắp nơi đều là bùn, ta không thể nói được, cũng không thể thở được, cả người đều đau nhức.” Nói đến đây, nàng ta run lên bần bật, dường như đang nhớ lại cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng, muốn vùng vẫy nhưng không thể vùng vẫy được; đồng thời, nàng ta tiếp tục cuộn người lại và rúc vào lòng Hứa Quân Dao.
Bùn ư? Hứa Quân Dao hoảng hốt, trong nháy mắt nhớ lại chuyện ngày hôm đó Gia Bình huyện chủ ‘không cẩn thận’ vứt khóa trường mệnh vào trong ao, cho nên lúc đó A Vũ đã rơi từ trong khóa trường mệnh ra và bị mắc kẹt trong bùn ướt?
Nhưng mà, nhưng mà A Vũ không có thực thể mà! Bức tường có dày tới đâu nàng ta đều xuyên thẳng qua được, làm sao đống bùn ướt ấy có thể vây hãm được A Vũ chứ?!
Chẳng lẽ….Nàng chợt nghĩ đến một khả năng, sau đó vô thức nhìn Ngôn Vũ với đôi môi run rẩy.
Chẳng lẽ nàng ta từng bị chôn sống cho đến chết sao? Cho nên, sau khi chết vẫn sợ cảm giác ở trong bùn.
‘Thế ngươi thoát ra khỏi đống bùn đáng sợ kia bằng cách nào?’ Nàng lại hỏi,
Tuy vòng tay này yếu ớt, nhưng cái ôm lại ấm áp an toàn nhất trên thế gian, nỗi sợ hãi trong lòng Ngôn Vũ cũng vì thế mà vơi đi không ít, chẳng qua cả người vẫn khá suy yếu, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết nữa.
Vào lúc ta đang cảm thấy rất sợ hãi thì bỗng nhiên có một ánh sáng bọc lấy ta, sau đó éo ta thoát khỏi đống bùn ấy.
Lúc ta tỉnh lại thì đã quay về đây rồi.”
Hứa Quân Dao càng thêm sửng sốt, không thể lí giải những gì đang diễn ra.
Khi nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của Ngôn Vũ, nàng cũng chẳng còn lòng dạ nào mà tiếp tục truy cứu đến cùng, nhẹ nàng đẩy nàng ta rồi giục: “Nhanh, nhanh quay về khóa trường mệnh nghỉ ngơi đi.”
Ngôn Vũ tựa lên bờ vai gầy yếu của nàng, đang muốn nói ‘được’ thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nàng ta mở mắt ra, cắn môi và vẫn nói với giọng yếu ớt: “Thế Dao Dao thích A Vũ hay Đình ca?”
Hứa Quân Dao giật mình: Sao câu này nghe quen thế nhỉ.
“Nói đi mà, thích ai?” Thấy nàng không trả lời, Ngôn Vũ bĩu môi, yếu ớt hối thúc.
“A Vũ”.
Hai mắt Ngôn Vũ sáng lên, vội vã hỏi lại: “Dự vương với A Vũ thì sao?”
“A Vũ”.
“Châu ca với A Vũ thì sao?” Dù cho vẫn còn rất yếu, nhưng khóe miệng của Ngôn Vũ sắp ngoác tới tận mang tai.
“A Vũ”.
Hứa Quân Dao bất lực.
Cuối cùng Ngôn Vũ cùng cười đầy thỏa mãn, nhưng vẫn không quên bồi thêm một câu: “Ta muốn Dao Dao đan cho ta một con châu chấu! Không, muốn hai con cơ!”
“Được, ta sẽ đan cho ngươi hai con châu chấu, cộng thêm một con bướm nữa.” Hứa Quân Dao khá hào phóng nói.
“Thật sao?!” Ngôn Vũ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, sau khi có được câu trả lời chắc chắn thì nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn.
“Đêm nay ta ngủ trên giường với Dao Dao được không?” Nàng ta được voi đòi tiên hỏi.
“Được, nhưng ngươi phải làm sạch bùn trên cơ thể đi.” Lần này thấy Ngôn Vũ bị như vậy khiến Hứa Quân Dao rất đau lòng nên cũng không kì kèo với nàng ta nữa.
Mặt mày Ngôn Vũ cong lên vì vui sướng, gật đầu như gà mổ thóc: “Được!”
Một người một qủy nằm trên giường, Ngôn Vũ đối mặt với nàng, nhưng cơ thể vẫn cuộn tròn lại theo thói quen, trên gương mặt tái mét là nụ cười ngọt ngào, giống như đang nói mớ: “Thật tốt quá….”
Mặt Hứa Quân Dao có chút ngẩn ngơ, tựa như có thứ gì đó vừa hiện lên trong đầu nhưng nhất thời nàng không thể nắm bắt được.
Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã trải qua bao nhiêu chuyện như thế, khiến cho lòng nàng tích tụ ngày càng nhiều băn khoăn.
Nàng nhìn Ngôn Vũ bên cạnh mình đã chìm sâu vào giấc ngủ, vẻ mặt điềm tĩnh lúc ngủ của nàng ta rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lúc này lại có chút xa lạ.
Thậm chí có đôi khi, khi nàng nhớ lại chuyện đời trước, những câu chuyện đó không còn thuộc về Hứa Quân Dao nữa mà thuộc về gương mặt của Đường Quân Dao mà nàng đang có lúc này.
Không biết bắt đầu từ lúc nàng, nàng đã đánh đồng khuôn mặt trước mắt mình với Ngôn Vũ.
Khuôn mặt này là của Ngôn Vũ, khuôn mặt của Ngôn Vũ chính là như này.
Nàng thở dài một hơi, quyết định không nghĩ nhiều nữa, dù sao Ngôn Vũ cũng đã bình an quay về, mặc dù nàng ta mất tích và quay về một cách vô duyên vô cớ nhưng cũng chẳng sao cả, chỉ cần quay về là tốt rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau khi mở mắt thức dậy, Hứa Quân Dao vô thức nghiêng đầu nhìn bên cạnh, nhưng phát hiện ra Ngôn Vũ vốn nên nằm ở đây nay lại không thấy đâu cả.
Nàng nhất thời hoảng sợ, nhanh chóng ngồi phắt dậy, vén màng xỏ giày xuống đất.
Ngay sau đó, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Ngôn Vũ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, tức giận trừng mắt nhìn nàng ta, sau đó được Bích Văn hầu hạ rửa mặt thay quần áo.
Tâm trạng của Ngôn Vũ vô cùng tốt, sau khi Hứa Quân Dao mặc quần áo trang điểm ổn thỏa, nàng ta lập tức bay đến nhắc nhở: “Châu chấu, bươm bướm, không được quên nhá!”
Biết rồi, biết rồi, quên ai cũng không quên ngươi.
Hứa Quân Dao hết nói nổi.
Nàng vén rèm bước ra, Ngôn Vũ cũng đi sát theo sau nàng, một người một qủy đi bộ trên con đường nhỏ lát đá xanh vào buổi sáng tinh mơ, quả thật là một khung cảnh hài hòa hiếm thấy.
Bích Văn ở trong phòng thu dọn giường đệm thì nhìn thấy bùa hộ mệnh đặt bên cạnh gối, không biết có phải ảo giác hay không nhưng nàng cảm thấy chỗ cháy sém trên lá bùa hình như khuếch trương một chút.
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều mà cất thật kĩ lá bùa hộ mệnh quý giá và quan trọng này vào một chiếc hộp không thường xuyên mở ra.
Trên đường đi thỉnh an Nguyễn Thị, Hứa Quân Dao hỏi về những chuyện đã xảy ra ở phủ Trịnh quốc công hôm đó, khi biết khóa trường mệnh bị Gia Bình huyện chủ cố tình vứt vào trong ao thì hai mắt nàng hơi híp lại, cười lạnh một tiếng.
Hay cho câu ‘Không cẩn thận’! Có vẻ như mấy năm nay nàng ở trong cung đã giả vờ thành công bộ dạng ngây thơ đáng yêu, đơn thuần vô hại, cho nên mới có người dám tùy tiện ức hiếp nàng.
Mặc dù năm đó các vị công chúa và thư đồng của họ ở Văn Hoa quán có lúc sẽ xảy ra những chuyện không vui, thứ nhất là do họ còn nhỏ, thứ hai là do không có ai dám giở thói ngang ngược ở trong cung, cho nên cơ bản mà nói thì bọn họ chung sống cũng khá hòa thuận.
Nhưng khi lớn dần, trước có Từ Uyển Thanh và Bành Ngọc Kỳ tranh giành ngôi vị Thái tử phi, sau có Tam công chúa ở giữa giở trò li gián Tứ công chúa và Ngũ công chúa, khiến mối quan hệ của hai người họ ngày càng xa cách.
Sự yên ả chông chênh đã bị phá vỡ từ lâu.
Nhưng rất nhanh sau đó, có một tin vui khác thu hút sự chú ý của nàng, đó chính là đại quân triều đình thắng trận trở về!
—————–
Bất kể đi đến nơi nào cũng có thể nghe thấy mọi người đang thảo luận câu chuyện về vị tiểu tướng anh dũng ở bên cạnh ngự giá, Đỗ Thành Trung càng nghe càng ngưỡng mộ, càng nghe càng tiếc hận mình không có nhi tử.
Nếu hắn cũng có một nhi tử ruột thịt kéo dài huyết mạch của mình, thằng bé được hắn hết dốc lòng bồi dưỡng thì chắc chắn sẽ không thua kém vị tiểu tướng bây giờ.
Chỉ tiếc là ông trời không toại lòng người, hắn đã thành hôn nhiều năm mà dưới gối vẫn chỉ có một nữ nhi.
Nữ nhi không phải không tốt, hắn cũng yêu thương con bé như trân bảo, nhưng nói cho cùng hắn vẫn còn tiếc nuối.
Về phần Duy Lượng, đứa con riêng của vợ; thằng bé chung quy cũng không phải con ruột của mình, nên cũng khó kế thừa mọi thứ của phủ tướng quân.
Hắn thấy buồn bực trong lòng.
Sau đó, dưới sự đùa bỡn của đồng liêu, hắn uống cạn ly rượu được hoa cô nương (*) dâng đến tận miệng, uống xong còn nhận được một nụ hôn ngọt ngào từ người đẹp, càng làm dấy lên sự đùa bỡn của mọi người.
(*) Hoa cô nương: Gái tiếp khách, gái làng chơi và gái kia kiaa.
Dầu rằng tửu lượng của hắn không tệ, từng có mĩ danh là ‘ngàn chén không say’ nhưng bây giờ có nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng, lại còn bị trút vô số ly rượu nên sau khi ra khỏi tửu lầu hắn đã ngà ngà say.
Đỗ Thành Trung đẩy tay tùy tùng đang muốn đỡ tay mình ra, bước chân chếnh choáng đi về phía phủ Trấn Viễn tướng quân; người hầu đi sát phía sau hắn, khi nhìn thấy hắn có vẻ sắp ngã thì nhanh chóng tiến lên đỡ.
“Không cần người đỡ, bản tướng quân, bản tướng quân không say đến nỗi ngay cả đi bộ cũng cần người khác đỡ”.
Đỗ Thành Trung nấc cụt.
“Tướng quân, trời sắp tối rồi, e rằng phu nhân đang sốt ruột đợi trong phủ.” Tùy tùng không dám làm trái ý hắn, đành phải lấy phu nhân ra để nhắc nhở.
Quả nhiên, Đỗ Thành Trung không nói gì nữa, cũng không khước từ hành động tiến lên dìu mình của tùy tùng.
Tùy tùng thở phào nhẹ nhõm, dìu hắn tiếp tục đi đường.
“Ai ui!” Khi đi qua ngã tư, đột nhiên có một nữ tử chạy từ trong con hẻm nhỏ bên cạnh ra, hai người tránh không kịp, nữ tử ngã sõng xoài trên mặt đất.
(*) Đoạn này hơi mông lung cơ mà tác giả viết zậy nên mị cũng chịu ó.
“Cô không sao chứ?” Đỗ Thành Trung đã tỉnh rượu hơn.
“Không sao, là do ta đi đường không cẩn thận, không liên quan đến các người.” Nữ tử một bên nhặt rau quả rơi đầy đất, một bên quay đầu lại mỉm cười nhìn hắn.
Đỗ Thành Trung ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt này…
“Cô tên là gì? Ta sai người đưa cô trở về nhé?” Rõ rằng biết là không nên, nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi.
“Tên của tiểu nữ là Lăng Tương, nhà ở gần đây, cảm ơn ý tốt của đại nhân nhưng ta có thể tự mình về.” Nữ tử ở kinh thành đã lâu, đương nhiên nhìn ra nam tử vừa đâm vào mình không phải là người giàu có thì cũng là người quyền quý, nàng nhỏen miệng cười nhưng vẫn khéo léo từ chối ý tốt của hắn.
Lăng Tương……..Tương….Vân Tương….Đỗ Thành trung rơi vào trạng thái thất thần, nhìn về phía nữ tử trước mặt lần nữa.
Giống, nhưng lại không giống, giữa hai đầu lông mày có nét giống nhau, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong nhiều năm qua.
“Không được! Trời sắp tối rồi, một nữ tử yếu đuối như cô đi đường một mình làm sao khiến người ta yên tâm được.
Vả lại, cô không cần lo lắng, tại hạ họ Đỗ, tên Thành Trung, là Trấn Viễn tướng quân của triều đình, chứ không phải kẻ xấu lòng dạ khó lường.” Hắn một mực từ chối, thuận tiện nói ra thân phận.
Lăng Tương mừng thầm.
Nàng biết ngay mà! Người trước mặt nàng không phải giàu có thì cũng là quyền quý, không nghĩ tới còn là một vị tướng quân….
Tùy tùng mấp máy mồm muốn nói chuyện, nhưng nghĩ kỹ lại đành thôi.
Nhiều năm nay tướng quân vẫn chỉ gần gũi với phu nhân, ngay cả việc quan trọng nhất như thừa kế hương hỏa cũng quên đi, bây giờ hiếm lắm mới có một vị cô nương được ngài ấy nhìn bằng còn mắt khác, nếu nàng ta có thể nhân cơ hội sinh cho tướng quân một tiểu công tử, thì đây chính là chuyện vui!
Nghĩ đến đây, hắn ngày càng giả câm vờ điếc.
Vân Thị không bao giờ nghĩ tới, lúc nàng đang đau đầu vì việc hôn nhân của nhi tử, phu quân mà nàng cho rằng cả đời này sẽ một lòng một dạ với mình đã bắt đầu phản bội nàng.
Ngày ngự giá trở về kinh, Đỗ Thành Trung lưu luyến rời khỏi Lăng Tương dịu dàng quyến rũ, hắn mang theo tâm trạng phức tạp ra cửa ngóng nhìn ‘đứa con có triển vọng nhà người ta.”
Mấy ngày nay, hắn càng ngày càng đắm chìm trong sự dịu dàng, quyến rũ của Lăng Tương.
Còn về Vân Thị, xuất phát từ sự chột dạ và hổ thẹn nên mỗi lần quay về phủ hắn đều tặng một món quà nhỏ cho Vân Thị, điều này khiến lòng Vân Thị ngọt ngào như uống mật.
Lúc này, hắn đang mặc áo quan đứng trong hàng ngũ của quan võ, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm chàng thiếu niên đang đứng bảo vệ bên cạnh Thiên Hi đế, hắn càng nhìn càng càng thấy thiếu niên này quen mắt, chỉ là trong chốc lát không thể nhớ ra đã gặp người này ở đâu.
Chợt một tràng tiéng ‘Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế’ đinh tai nhức óc vang lên, hắn vội vã phục hồi lại tinh thần, quỳ gối hành lễ cùng với bách quan.
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiệu Đình đang nghiêm túc hộ tống ngự giá vào thành, hắn tàm ngơ trước dòng người chen chúc hai bên đường, chỉ chăm chú theo dõi đoàn quân đang tiến vào thành.
Thiên Hi đế liếc thoáng qua Hạ Thiệu Đình thì thấy hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, thấy thế ánh mắt Thiên Hi đế tràn đầy bất lực.
Thằng nhóc này tuổi còn trẻ, nhưng lại học thành thạo một chiêu lão tăng ngồi thiền.
Mấy ngày này, hắn lập lờ chỉ dạy thiếu niên binh pháp, kinh ngạc phát hiện thằng nhóc này khá có thiên phú bài binh bố trận, chẳng qua kinh nghiệm còn tương đối ít.
Chỉ cần cho thằng bé đủ thời gian để trau dồi kinh nghiệm, trong tương lai không xa chắc chắn sẽ trở thành một vị tướng dũng mãnh của Đại Tề.
Một chuyện nữa khiến Thiên Hi để phải đau đầu chính là võ công của Hạ Thiệu Đình, quả thực nó rất tạp nham, vừa nhìn đã biết thằng nhóc không được học một cách bài bản, thằng nhóc chém giết ngoan cường trên chiến trường hoàn toàn dựa vào sự bất cần, không sợ chết của bản thân.
Tiếng hoan hô trên đường đi càng ngày càng nhiệt liệt, Hạ Thiệu Đình vẫn hờ hững cưỡi kỵ mã đi bên cạnh bảo vệ hoàng đế, trong lòng bỗng nhiên hắn có linh cảm, bèn nghiêng đầu nhìn về phía tửu lầu bên đường, bất ngờ nhìn thấy một tiểu cô nương đang đứng ở cửa sổ lầu hai ôm mặt hét với hắn.
“Đình ca!!!!! Đình ca!!! Huynh đỉnh quá!! Sao huynh lại xuất sắc như vậy chứ! Tướng quân, muội biết ngay mà, ây da toi rồi, trái tim bé bỏng của ta….”
Hắn ngây ngẩn cả người, muốn nhìn rõ diện mạo của đối phương nhưng kỵ mã đã đi qua mất, bỏ lỡ hình ảnh tiểu cô nương vừa hét vừa nhảy loạn cả lên.
Châu ca nhìn muội muọi dường như trở thành một con người khác, hắn lặng lẽ lùi xa con bé và vờ rằng đang ngắm nhìn mái nhà.
Hắn không quen con bé đó, thật sự không quen con bé đó….
Hứa Quân Dao đã kích động đến nỗi sắp điên lên rồi, chính là huynh ấy chính là huynh ấy, thiếu niên ánh trăng Đại tướng quân của nàng đời trước! Cho dù chỉ có thể nhìn huynh ấy từ xa, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra, người đó đã hoàn toàn trùng khớp với vị thiếu niên tướng quân của đời trước.
Chẳng qua khác với đời trước ở chỗ, vị thiếu niên tướng quân trẻ tuổi ở đời này nhận ra mình, và nàng cũng không cần lén lút chú ý tới huynh ấy từ xa!.
Cho dù nàng ta có chê nước trong ao bẩn, hay toàn thân dính bùn cũng không đến mức kêu lên thảm thiết như thế chứ?
Nhưng việc cấp bách lúc này là tìm ra người, à không, tìm ra con quỷ kia đã, những chuyện khác để sau rồi tính.
Cơ mà phải tìm thế nào đây? Hứa Quân Dao cảm thấy lúng túng.
Sự tồn tại của Ngôn Vũ quả thật rất kỳ quái, đã thế nàng ta còn ngốc nghếch không nhớ được cái gì, ngay cả lai lịch của mình cũng không rõ.
Mấu chốt là nàng ta có điểm không giống với ‘con quỷ’ trong truyền thuyết; nàng ta không sợ ánh nắng, cũng không sợ những vật trừ tà.
Nếu không phải nàng ta có thể bay, lại không cần ăn uống hay tè tiện thì cũng không khác người bình thường là bao.
Lúc này, nàng chỉ có thể vừa gấp rút tìm đọc những cuốn sách viết về thần tiên ma quái mà bình thường nàng chẳng đọc bao giờ, vừa lấp lửng hỏi thăm những ma ma lớn tuổi trong phủ, đồng thời chạy đến chỗ Vương Thị giả bộ thích thú hỏi bà ấy những chuyện về thần tiên ma quái.
Vương Thị chẳng những không nghĩ nhiều, mà còn lấy làm vui mừng khi thấy cháu gái chạy đến đây nói chuyện với mình.
Bà vòng tay ôm lấy Hứa Quân Dao và kiễn nhẫn kể cho nàng nghe đủ thứ chuyện về thần tiên ma quái mà bà đã từng được nghe.
Thí như, ngày xưa có một nương tử nhà tú tài nọ chết sớm, tú tài rất đau lòng, mỗi ngày đều lau chùi di vật của nương tử đến mức bóng bẩy.
Đột nhiên có một ngày, nữ nhi của Thái thú tìm đến nhà hắn, hỏi ra mới biết vợ của hắn đã sống lại trong thân xác của nữ nhi mới qua đời nhà Thái thú, thế là phu thê đoàn tụ, sau này tài nhân đỗ Trạng Nguyên và trở thành quan lớn.
Hứa Quân Dao nghe thấy thì cạn lời, nhưng vẫn thừa cơ hỏi: “Nếu Thái thú biết thân xác nữ nhi của mình bị người khác chiếm lấy chẳng phải rất đau lòng sao? Phải làm thế nào để triệu hồn nữ nhi về ạ?”
Vương Thị: “Cái này….người chết thì hồn cũng tiêu tan, sao có thể quay về được?”
“Nhưng không phải linh hồn của vị nương tử nhà tú tài quay về được sao ạ? Còn chiếm cả thân thể của người khác nữa! Có thể thấy được chắc chắn có cách.”
“Đó là ý chỉ của lão Diêm vương, lão Diêm vương cảm động trước tình cảm sâu đậm của tú tài dành cho nương tử của hắn, nên mới đặc biệt cho phép người vợ sống lại để gia đình hắn đoàn tụ”.
Vương Thị sờ đầu cháu gái, yêu thương nói.
Hứa Quân Dao: “…”
Được thôi, lão Diêm vương là nhất, lão nói cái gì cũng đúng.
Vương Thị vỗ mặt nàng, bắt đầu thu dọn đồ trong hộp đàn hương bảo bối của bà ấy, Hứa Quân Dao liếc thoáng qua thì thấy bên trong chiếc hộp đặt một lá bùa hộ mệnh, một góc của lá bùa đã bị cháy sém.
Hứa Quân Dao có chút tò mò nên lấy ra hỏi: “Bà nội ơi, sao lá bùa này lại bị đen một góc thế ạ? Có phải do cẩn thận nên bị lửa đốt không ạ?”
“Không phải không cẩn thận nên bị lửa đốt đâu, mà vì nó giúp Bảo Nha cản tai họa nên mới bị sém mất một góc đó.
Lúc con còn nhỏ, có một lần bị ốm rất nghiêm trọng, các vị đại phu đều bó tay, nhưng may thay lá bùa này đã giúp con cản được một tai họa.” Nhắc đến chuyện này, Vương Thị không nén được lời cảm thán.
May mà có lá bùa hộ mệnh của đạo trưởng Huyền Thanh, nếu không năm đó cháu gái e rằng không qua nổi kiếp nạn.
Hứa Quân Dao động não suy nghĩ.
Chẳng lẽ bà ấy đang nói về cái lần nàng sống lại trong thân xác của Đường Quân Dao?
Mặc dù Đường Quân Dao thật đã chết yểu, nhưng việc nàng vô duyên vô cớ sống lại trong thân xác của Đường Quân Dao đã chết thật sự cũng rất tà môn.
Nói không chừng chuyện này quả thực có liên quan đến lá bùa kia? Chi bằng mình cầm nó về nghiên cứu cẩn thận một phen, xem có thể tìm ra cách nào mang A Vũ, con quỷ ngốc nghếch kia quay về không.
Nghĩ đến đây, nàng bèn nài nỉ Vương Thị: “Bà nội ơi, bà có thể cho cháu cái này không?”
“Bùa hỏng rồi cũng không dùng được nữa.
Nếu Bảo Nha muốn thì bà sẽ đưa nó cho con, nhưng con phải giữ gìn cẩn thận, đừng để mất nó nhé”.
Vương Thị dặn dò.
“Dạ, cháu biết rồi ạ.
Cháu sẽ cất nó thật kĩ.” Hứa Quân Dao đáp lại, rồi nhét bùa hộ mệnh vào túi, sau đó nàng cùng Vương Thị tán phét trên trời dưới đất một hồi mới tìm lý do chuồn đi.
Ban đêm, Bích Văn vào phòng mà vẫn thấy cô nương nhà mình đang đọc sách, nàng không khỏi nói: “Đêm đã khuya, cô nương cũng nên đi nghỉ thôi! Ngày mai lại xem tiếp”.
Hứa Quân Dao thuận miệng ‘Ừ’ một tiếng.
Lúc này Bích Văn mới chú ý đến lá bùa bị cháy một góc đặt bên cạnh Hứa Quân Dao, sủng sốt hỏi: “Sao cái này lại ở chỗ cô nương?”
“Ta lấy từ chỗ bà nội đấy.” Hứa Quân Dao trả lời.
Nàng nghiên cứu cả nửa ngày mà vẫn không nhìn ra chỗ đặc biệt của lá bùa này.
Nàng đã từ bỏ, nhưng vẫn cố cầm cuốn sách lên lật xem.
“Sau khi chết đều thành quỷ, còn có thứ gì có thể khiến nàng ta phải sợ hãi như vậy?” Nàng vừa lật sách vừa lẩm bẩm một mình.
“Quỷ sợ kẻ ác đấy, cô nương chưa nghe nói bao giờ sao?” Bich Văn giúp nàng thu xếp giường chiếu, nghe được câu hỏi của nàng thì nhân tiện đáp lời.
“Thế trừ kẻ ác ra, còn có thứ gì khiến nàng ta sợ nữa không? Ngoài những vật trừ tà, các loại pháp khí và những thứ tương tự ra”.
Hứa Quân Dao đặt cuốn sách trên tay xuống, gặng hỏi.
“Ngày trước nô tỳ từng nghe có vị ma ma già nói, nếu trước khi chết người đó trải qua sợ hãi cực điểm, loại sợ hãi này sẽ luôn khắc sâu vào hồn phách của nàng ta, cho dù sau khi chết biến thành quỷ rồi cũng khó mà tiêu tan được”.
Bích Văn nghĩ một lúc rồi trả lời.
Hứa Quân Dao sửng sốt.
Trước khi chết trải qua sợ hãi sao? Cái đồ ngốc A Vũ từng bị thế ư? Trước khi chết nàng ta đã từng trải qua sợ hãi tột độ ư?
“Được rồi, cô nương cũng nên đi nghi thôi! Nếu bây giờ không ngủ thì mai không dậy nổi đâu đấy.” Bích Văn cười thúc giục.
Hứa Quân Dao gật đầu, cầm lấy khóa trường mệnh và bùa hộ mệnh nằm trên giường.
Sau đó Bích Văn dém chăn cho nàng, buông màn trướng xuống, khêu bấc đèn để ánh đèn trở nên tối hơn, sau cùng mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Sau khi cửa phòng nhẹ nhàng đóng vào, Hứa Quân Dao thò hai tay ra khỏi chăn, xoa nhẹ khóa trường mệnh, tiếp tục nhẫn nại gọi ‘A Vũ’ hết lần này đến lần khác hệt như mấy ngày trước.
Nhưng vẫn không có điều gì bất ngờ xảy ra, qua thật lâu nàng vẫn không có được bất kì lời hồi đáp nào.
Hứa Quân Dao bất lực đặt chiếc khóa trường mệnh cùng với lá bùa hộ mệnh bên gối, rầu rĩ kéo chăn đắp kín người.
Ngày trước, nàng lúc nào cũng chê con quỷ ngốc kia ầm ĩ om sòm, lúc nào cũng luyên tha luyên thuyên, lải nhải bên tai nàng; thỉnh thoảng nàng ta còn đột nhiên xuất hiện làm người ta sợ hãi; lúc bực mình nàng chỉ muốn vo viên nàng ta lại rồi nhét vào thùng gỗ.
Nhưng giờ A Vũ không ở đây, tuy lỗ tai đã được yên tĩnh nhưng trong lòng nàng cứ cảm thấy trống rỗng, có chút không quen.
Có thể thấy được năng lực chịu đựng của con người rất mạnh mẽ, bị ngược mãi ngược mãi rồi cũng sẽ quen thôi.
Nàng thầm nghĩ.
Lúc thì tức giận nghĩ, đợi con ngốc kia trở về nàng nhất định sẽ dạy cho nàng ta một bài học nên thân, để xem sau này nàng ta còn dám mất tích nữa không!
Lúc thì nghĩ kiểu khác: Thôi kệ, chỉ châm chước lần này thôi, có lẽ lúc này nàng ta đang sợ lắm, nàng khoan dung độ lượng không so đo với con ngốc.
Nàng cứ miên man suy nghĩ rồi mí mắt càng ngày càng nặng lúc nào không hay, cuối cùng mí mắt từ từ khép lại.
Hứa Quân Dao ngủ say tới mức hoàn toàn không cảm nhận được ánh sáng yếu ớt đang phát ra từ một góc của lá bùa hộ mệnh.
Tuy ánh sáng mỏng manh nhưng dần dần bao phủ khóa trường mệnh.
Trong giấc mơ, Hứa Quân Dao bỗng nhiên cảm thấy ngực mình nao nao, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, nàng vùng vẫy để mở mắt tỉnh lại, khi tỉnh dậy trong mắt nàng còn mang theo chút mơ màng.
Chợt cảm thấy cổ họng khô rát, nàng vén màn định lên tiếng gọi Bích Văn, nhưng đôi mắt nàng đột nhiên mở to, ngay cả giày cũng không xỏ mà chạy về phía bóng dáng quen thuộc không biết đã nằm trên mặt đất từ lúc nào.
‘A Vũ, A Vũ, ngươi làm sao vậy? A Vũ, mau tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi!’ Nàng nhìn thân thể Ngôn Vũ nằm trên mặt đất gần như trong suốt, giống như ngay sau đó sẽ hoàn toàn biến mất.
Kỳ lạ nhất là trên người nàng ta dính rất nhiều bùn ướt, vậy mà khi nàng chạm tay vào nàng ta lại không đụng được vào bùn, có thể thấy được chỗ bùn này căn bản không phải thực thể.
Chẳng lẽ bùn đất cũng là hóa linh sao? Nàng không hiểu nổi, cũng không còn lòng dạ nào truy cứu đến cùng, nàng dùng sức đỡ Ngôn Vũ ngồi dậy.
Trong mê sảng cả người Ngôn Vũ vô thức co quắp lại, cứ dần dần dựa sát vào trong lòng nàng.
Hứa Quân Dao không nghĩ nhiều mà ôm nàng ta vào lòng, cũng không dám cử động lung tung, cứ gọi đi gọi lại tên nàng ta trong lòng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nương theo ánh sáng ngày càng heo hắt của ngọn đèn, cùng với ánh trăng sáng ngời rọi qua khung cửa sổ, nàng phát hiện Ngôn Vũ đang nằm trong lòng mình càng ngày càng rõ nét, lúc này đã không còn cảm giác trong suốt như lúc ban đầu.
Hứa Quân Dao vừa mừng vừa sợ, cố chịu đựng cơn đau mỏi ở hai tay mà ôm chặt lấy nàng ta.
Cuối cùng, vào lúc nàng cảm thấy hai tay của mình sắp đứt lìa vì mỏi thì Ngôn Vũ đang nằm trong ngực nàng run rẩy mí mắt, ngay sau đó, đôi mắt từ từ mở ra.
“Ngươi tỉnh rồi à?” Ánh mắt Hứa Quân Dao sáng lên, không nhịn được cất tiếng hỏi.
Ngôn Vũ ngơ ngác nhìn nàng, sau một lúc lâu mới ‘oa’ một tiếng bật khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: “Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết! Huhuhu….
Sao lại có chuyện đáng sợ như vậy chứ, sợ chết ta mất….”
Hứa Quân Dao vỗ lưng trấn an Ngôn Vũ: Không sao rồi, không sao rồi, đã không sao cả rồi…
Ngôn Vũ khóc một hồi, sau đó tiếng khóc mời dần dần dừng lại, cuối cùng chỉ còn tiếng nấc sau khi khóc.
Gương mặt vốn dĩ vô cùng tươi tắn, động lòng người giờ lại khóc thành khuôn mặt mèo tam thể, Hứa Quân Dao nhìn thấy mà vừa đau đầu vừa bất lực, nhưng cũng có chút đau lòng.
Nàng nhìn gương mặt lấm len bùn đất của Ngôn Vũ, nhịn không được duỗi tay muốn lau đi nhưng vẫn chỉ chạm vào khoảng không.
“A Vũ, sao khắp người ngươi toàn bùn thế? Mấy ngày nay ngươi đã ở đâu? Tại sao không quay về?’ Nàng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.
Ngôn Vũ thút thít nói: “Ta ở một nơi cực kỳ, cực kỳ đáng sợ, khắp nơi đều là bùn, ta không thể nói được, cũng không thể thở được, cả người đều đau nhức.” Nói đến đây, nàng ta run lên bần bật, dường như đang nhớ lại cảm giác sợ hãi và tuyệt vọng, muốn vùng vẫy nhưng không thể vùng vẫy được; đồng thời, nàng ta tiếp tục cuộn người lại và rúc vào lòng Hứa Quân Dao.
Bùn ư? Hứa Quân Dao hoảng hốt, trong nháy mắt nhớ lại chuyện ngày hôm đó Gia Bình huyện chủ ‘không cẩn thận’ vứt khóa trường mệnh vào trong ao, cho nên lúc đó A Vũ đã rơi từ trong khóa trường mệnh ra và bị mắc kẹt trong bùn ướt?
Nhưng mà, nhưng mà A Vũ không có thực thể mà! Bức tường có dày tới đâu nàng ta đều xuyên thẳng qua được, làm sao đống bùn ướt ấy có thể vây hãm được A Vũ chứ?!
Chẳng lẽ….Nàng chợt nghĩ đến một khả năng, sau đó vô thức nhìn Ngôn Vũ với đôi môi run rẩy.
Chẳng lẽ nàng ta từng bị chôn sống cho đến chết sao? Cho nên, sau khi chết vẫn sợ cảm giác ở trong bùn.
‘Thế ngươi thoát ra khỏi đống bùn đáng sợ kia bằng cách nào?’ Nàng lại hỏi,
Tuy vòng tay này yếu ớt, nhưng cái ôm lại ấm áp an toàn nhất trên thế gian, nỗi sợ hãi trong lòng Ngôn Vũ cũng vì thế mà vơi đi không ít, chẳng qua cả người vẫn khá suy yếu, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết nữa.
Vào lúc ta đang cảm thấy rất sợ hãi thì bỗng nhiên có một ánh sáng bọc lấy ta, sau đó éo ta thoát khỏi đống bùn ấy.
Lúc ta tỉnh lại thì đã quay về đây rồi.”
Hứa Quân Dao càng thêm sửng sốt, không thể lí giải những gì đang diễn ra.
Khi nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của Ngôn Vũ, nàng cũng chẳng còn lòng dạ nào mà tiếp tục truy cứu đến cùng, nhẹ nàng đẩy nàng ta rồi giục: “Nhanh, nhanh quay về khóa trường mệnh nghỉ ngơi đi.”
Ngôn Vũ tựa lên bờ vai gầy yếu của nàng, đang muốn nói ‘được’ thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nàng ta mở mắt ra, cắn môi và vẫn nói với giọng yếu ớt: “Thế Dao Dao thích A Vũ hay Đình ca?”
Hứa Quân Dao giật mình: Sao câu này nghe quen thế nhỉ.
“Nói đi mà, thích ai?” Thấy nàng không trả lời, Ngôn Vũ bĩu môi, yếu ớt hối thúc.
“A Vũ”.
Hai mắt Ngôn Vũ sáng lên, vội vã hỏi lại: “Dự vương với A Vũ thì sao?”
“A Vũ”.
“Châu ca với A Vũ thì sao?” Dù cho vẫn còn rất yếu, nhưng khóe miệng của Ngôn Vũ sắp ngoác tới tận mang tai.
“A Vũ”.
Hứa Quân Dao bất lực.
Cuối cùng Ngôn Vũ cùng cười đầy thỏa mãn, nhưng vẫn không quên bồi thêm một câu: “Ta muốn Dao Dao đan cho ta một con châu chấu! Không, muốn hai con cơ!”
“Được, ta sẽ đan cho ngươi hai con châu chấu, cộng thêm một con bướm nữa.” Hứa Quân Dao khá hào phóng nói.
“Thật sao?!” Ngôn Vũ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, sau khi có được câu trả lời chắc chắn thì nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn.
“Đêm nay ta ngủ trên giường với Dao Dao được không?” Nàng ta được voi đòi tiên hỏi.
“Được, nhưng ngươi phải làm sạch bùn trên cơ thể đi.” Lần này thấy Ngôn Vũ bị như vậy khiến Hứa Quân Dao rất đau lòng nên cũng không kì kèo với nàng ta nữa.
Mặt mày Ngôn Vũ cong lên vì vui sướng, gật đầu như gà mổ thóc: “Được!”
Một người một qủy nằm trên giường, Ngôn Vũ đối mặt với nàng, nhưng cơ thể vẫn cuộn tròn lại theo thói quen, trên gương mặt tái mét là nụ cười ngọt ngào, giống như đang nói mớ: “Thật tốt quá….”
Mặt Hứa Quân Dao có chút ngẩn ngơ, tựa như có thứ gì đó vừa hiện lên trong đầu nhưng nhất thời nàng không thể nắm bắt được.
Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà đã trải qua bao nhiêu chuyện như thế, khiến cho lòng nàng tích tụ ngày càng nhiều băn khoăn.
Nàng nhìn Ngôn Vũ bên cạnh mình đã chìm sâu vào giấc ngủ, vẻ mặt điềm tĩnh lúc ngủ của nàng ta rõ ràng rất quen thuộc, nhưng lúc này lại có chút xa lạ.
Thậm chí có đôi khi, khi nàng nhớ lại chuyện đời trước, những câu chuyện đó không còn thuộc về Hứa Quân Dao nữa mà thuộc về gương mặt của Đường Quân Dao mà nàng đang có lúc này.
Không biết bắt đầu từ lúc nàng, nàng đã đánh đồng khuôn mặt trước mắt mình với Ngôn Vũ.
Khuôn mặt này là của Ngôn Vũ, khuôn mặt của Ngôn Vũ chính là như này.
Nàng thở dài một hơi, quyết định không nghĩ nhiều nữa, dù sao Ngôn Vũ cũng đã bình an quay về, mặc dù nàng ta mất tích và quay về một cách vô duyên vô cớ nhưng cũng chẳng sao cả, chỉ cần quay về là tốt rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau khi mở mắt thức dậy, Hứa Quân Dao vô thức nghiêng đầu nhìn bên cạnh, nhưng phát hiện ra Ngôn Vũ vốn nên nằm ở đây nay lại không thấy đâu cả.
Nàng nhất thời hoảng sợ, nhanh chóng ngồi phắt dậy, vén màng xỏ giày xuống đất.
Ngay sau đó, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Ngôn Vũ.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, tức giận trừng mắt nhìn nàng ta, sau đó được Bích Văn hầu hạ rửa mặt thay quần áo.
Tâm trạng của Ngôn Vũ vô cùng tốt, sau khi Hứa Quân Dao mặc quần áo trang điểm ổn thỏa, nàng ta lập tức bay đến nhắc nhở: “Châu chấu, bươm bướm, không được quên nhá!”
Biết rồi, biết rồi, quên ai cũng không quên ngươi.
Hứa Quân Dao hết nói nổi.
Nàng vén rèm bước ra, Ngôn Vũ cũng đi sát theo sau nàng, một người một qủy đi bộ trên con đường nhỏ lát đá xanh vào buổi sáng tinh mơ, quả thật là một khung cảnh hài hòa hiếm thấy.
Bích Văn ở trong phòng thu dọn giường đệm thì nhìn thấy bùa hộ mệnh đặt bên cạnh gối, không biết có phải ảo giác hay không nhưng nàng cảm thấy chỗ cháy sém trên lá bùa hình như khuếch trương một chút.
Nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều mà cất thật kĩ lá bùa hộ mệnh quý giá và quan trọng này vào một chiếc hộp không thường xuyên mở ra.
Trên đường đi thỉnh an Nguyễn Thị, Hứa Quân Dao hỏi về những chuyện đã xảy ra ở phủ Trịnh quốc công hôm đó, khi biết khóa trường mệnh bị Gia Bình huyện chủ cố tình vứt vào trong ao thì hai mắt nàng hơi híp lại, cười lạnh một tiếng.
Hay cho câu ‘Không cẩn thận’! Có vẻ như mấy năm nay nàng ở trong cung đã giả vờ thành công bộ dạng ngây thơ đáng yêu, đơn thuần vô hại, cho nên mới có người dám tùy tiện ức hiếp nàng.
Mặc dù năm đó các vị công chúa và thư đồng của họ ở Văn Hoa quán có lúc sẽ xảy ra những chuyện không vui, thứ nhất là do họ còn nhỏ, thứ hai là do không có ai dám giở thói ngang ngược ở trong cung, cho nên cơ bản mà nói thì bọn họ chung sống cũng khá hòa thuận.
Nhưng khi lớn dần, trước có Từ Uyển Thanh và Bành Ngọc Kỳ tranh giành ngôi vị Thái tử phi, sau có Tam công chúa ở giữa giở trò li gián Tứ công chúa và Ngũ công chúa, khiến mối quan hệ của hai người họ ngày càng xa cách.
Sự yên ả chông chênh đã bị phá vỡ từ lâu.
Nhưng rất nhanh sau đó, có một tin vui khác thu hút sự chú ý của nàng, đó chính là đại quân triều đình thắng trận trở về!
—————–
Bất kể đi đến nơi nào cũng có thể nghe thấy mọi người đang thảo luận câu chuyện về vị tiểu tướng anh dũng ở bên cạnh ngự giá, Đỗ Thành Trung càng nghe càng ngưỡng mộ, càng nghe càng tiếc hận mình không có nhi tử.
Nếu hắn cũng có một nhi tử ruột thịt kéo dài huyết mạch của mình, thằng bé được hắn hết dốc lòng bồi dưỡng thì chắc chắn sẽ không thua kém vị tiểu tướng bây giờ.
Chỉ tiếc là ông trời không toại lòng người, hắn đã thành hôn nhiều năm mà dưới gối vẫn chỉ có một nữ nhi.
Nữ nhi không phải không tốt, hắn cũng yêu thương con bé như trân bảo, nhưng nói cho cùng hắn vẫn còn tiếc nuối.
Về phần Duy Lượng, đứa con riêng của vợ; thằng bé chung quy cũng không phải con ruột của mình, nên cũng khó kế thừa mọi thứ của phủ tướng quân.
Hắn thấy buồn bực trong lòng.
Sau đó, dưới sự đùa bỡn của đồng liêu, hắn uống cạn ly rượu được hoa cô nương (*) dâng đến tận miệng, uống xong còn nhận được một nụ hôn ngọt ngào từ người đẹp, càng làm dấy lên sự đùa bỡn của mọi người.
(*) Hoa cô nương: Gái tiếp khách, gái làng chơi và gái kia kiaa.
Dầu rằng tửu lượng của hắn không tệ, từng có mĩ danh là ‘ngàn chén không say’ nhưng bây giờ có nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng, lại còn bị trút vô số ly rượu nên sau khi ra khỏi tửu lầu hắn đã ngà ngà say.
Đỗ Thành Trung đẩy tay tùy tùng đang muốn đỡ tay mình ra, bước chân chếnh choáng đi về phía phủ Trấn Viễn tướng quân; người hầu đi sát phía sau hắn, khi nhìn thấy hắn có vẻ sắp ngã thì nhanh chóng tiến lên đỡ.
“Không cần người đỡ, bản tướng quân, bản tướng quân không say đến nỗi ngay cả đi bộ cũng cần người khác đỡ”.
Đỗ Thành Trung nấc cụt.
“Tướng quân, trời sắp tối rồi, e rằng phu nhân đang sốt ruột đợi trong phủ.” Tùy tùng không dám làm trái ý hắn, đành phải lấy phu nhân ra để nhắc nhở.
Quả nhiên, Đỗ Thành Trung không nói gì nữa, cũng không khước từ hành động tiến lên dìu mình của tùy tùng.
Tùy tùng thở phào nhẹ nhõm, dìu hắn tiếp tục đi đường.
“Ai ui!” Khi đi qua ngã tư, đột nhiên có một nữ tử chạy từ trong con hẻm nhỏ bên cạnh ra, hai người tránh không kịp, nữ tử ngã sõng xoài trên mặt đất.
(*) Đoạn này hơi mông lung cơ mà tác giả viết zậy nên mị cũng chịu ó.
“Cô không sao chứ?” Đỗ Thành Trung đã tỉnh rượu hơn.
“Không sao, là do ta đi đường không cẩn thận, không liên quan đến các người.” Nữ tử một bên nhặt rau quả rơi đầy đất, một bên quay đầu lại mỉm cười nhìn hắn.
Đỗ Thành Trung ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt này…
“Cô tên là gì? Ta sai người đưa cô trở về nhé?” Rõ rằng biết là không nên, nhưng hắn vẫn mở miệng hỏi.
“Tên của tiểu nữ là Lăng Tương, nhà ở gần đây, cảm ơn ý tốt của đại nhân nhưng ta có thể tự mình về.” Nữ tử ở kinh thành đã lâu, đương nhiên nhìn ra nam tử vừa đâm vào mình không phải là người giàu có thì cũng là người quyền quý, nàng nhỏen miệng cười nhưng vẫn khéo léo từ chối ý tốt của hắn.
Lăng Tương……..Tương….Vân Tương….Đỗ Thành trung rơi vào trạng thái thất thần, nhìn về phía nữ tử trước mặt lần nữa.
Giống, nhưng lại không giống, giữa hai đầu lông mày có nét giống nhau, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trong nhiều năm qua.
“Không được! Trời sắp tối rồi, một nữ tử yếu đuối như cô đi đường một mình làm sao khiến người ta yên tâm được.
Vả lại, cô không cần lo lắng, tại hạ họ Đỗ, tên Thành Trung, là Trấn Viễn tướng quân của triều đình, chứ không phải kẻ xấu lòng dạ khó lường.” Hắn một mực từ chối, thuận tiện nói ra thân phận.
Lăng Tương mừng thầm.
Nàng biết ngay mà! Người trước mặt nàng không phải giàu có thì cũng là quyền quý, không nghĩ tới còn là một vị tướng quân….
Tùy tùng mấp máy mồm muốn nói chuyện, nhưng nghĩ kỹ lại đành thôi.
Nhiều năm nay tướng quân vẫn chỉ gần gũi với phu nhân, ngay cả việc quan trọng nhất như thừa kế hương hỏa cũng quên đi, bây giờ hiếm lắm mới có một vị cô nương được ngài ấy nhìn bằng còn mắt khác, nếu nàng ta có thể nhân cơ hội sinh cho tướng quân một tiểu công tử, thì đây chính là chuyện vui!
Nghĩ đến đây, hắn ngày càng giả câm vờ điếc.
Vân Thị không bao giờ nghĩ tới, lúc nàng đang đau đầu vì việc hôn nhân của nhi tử, phu quân mà nàng cho rằng cả đời này sẽ một lòng một dạ với mình đã bắt đầu phản bội nàng.
Ngày ngự giá trở về kinh, Đỗ Thành Trung lưu luyến rời khỏi Lăng Tương dịu dàng quyến rũ, hắn mang theo tâm trạng phức tạp ra cửa ngóng nhìn ‘đứa con có triển vọng nhà người ta.”
Mấy ngày nay, hắn càng ngày càng đắm chìm trong sự dịu dàng, quyến rũ của Lăng Tương.
Còn về Vân Thị, xuất phát từ sự chột dạ và hổ thẹn nên mỗi lần quay về phủ hắn đều tặng một món quà nhỏ cho Vân Thị, điều này khiến lòng Vân Thị ngọt ngào như uống mật.
Lúc này, hắn đang mặc áo quan đứng trong hàng ngũ của quan võ, ánh mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm chàng thiếu niên đang đứng bảo vệ bên cạnh Thiên Hi đế, hắn càng nhìn càng càng thấy thiếu niên này quen mắt, chỉ là trong chốc lát không thể nhớ ra đã gặp người này ở đâu.
Chợt một tràng tiéng ‘Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế’ đinh tai nhức óc vang lên, hắn vội vã phục hồi lại tinh thần, quỳ gối hành lễ cùng với bách quan.
Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiệu Đình đang nghiêm túc hộ tống ngự giá vào thành, hắn tàm ngơ trước dòng người chen chúc hai bên đường, chỉ chăm chú theo dõi đoàn quân đang tiến vào thành.
Thiên Hi đế liếc thoáng qua Hạ Thiệu Đình thì thấy hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, thấy thế ánh mắt Thiên Hi đế tràn đầy bất lực.
Thằng nhóc này tuổi còn trẻ, nhưng lại học thành thạo một chiêu lão tăng ngồi thiền.
Mấy ngày này, hắn lập lờ chỉ dạy thiếu niên binh pháp, kinh ngạc phát hiện thằng nhóc này khá có thiên phú bài binh bố trận, chẳng qua kinh nghiệm còn tương đối ít.
Chỉ cần cho thằng bé đủ thời gian để trau dồi kinh nghiệm, trong tương lai không xa chắc chắn sẽ trở thành một vị tướng dũng mãnh của Đại Tề.
Một chuyện nữa khiến Thiên Hi để phải đau đầu chính là võ công của Hạ Thiệu Đình, quả thực nó rất tạp nham, vừa nhìn đã biết thằng nhóc không được học một cách bài bản, thằng nhóc chém giết ngoan cường trên chiến trường hoàn toàn dựa vào sự bất cần, không sợ chết của bản thân.
Tiếng hoan hô trên đường đi càng ngày càng nhiệt liệt, Hạ Thiệu Đình vẫn hờ hững cưỡi kỵ mã đi bên cạnh bảo vệ hoàng đế, trong lòng bỗng nhiên hắn có linh cảm, bèn nghiêng đầu nhìn về phía tửu lầu bên đường, bất ngờ nhìn thấy một tiểu cô nương đang đứng ở cửa sổ lầu hai ôm mặt hét với hắn.
“Đình ca!!!!! Đình ca!!! Huynh đỉnh quá!! Sao huynh lại xuất sắc như vậy chứ! Tướng quân, muội biết ngay mà, ây da toi rồi, trái tim bé bỏng của ta….”
Hắn ngây ngẩn cả người, muốn nhìn rõ diện mạo của đối phương nhưng kỵ mã đã đi qua mất, bỏ lỡ hình ảnh tiểu cô nương vừa hét vừa nhảy loạn cả lên.
Châu ca nhìn muội muọi dường như trở thành một con người khác, hắn lặng lẽ lùi xa con bé và vờ rằng đang ngắm nhìn mái nhà.
Hắn không quen con bé đó, thật sự không quen con bé đó….
Hứa Quân Dao đã kích động đến nỗi sắp điên lên rồi, chính là huynh ấy chính là huynh ấy, thiếu niên ánh trăng Đại tướng quân của nàng đời trước! Cho dù chỉ có thể nhìn huynh ấy từ xa, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra, người đó đã hoàn toàn trùng khớp với vị thiếu niên tướng quân của đời trước.
Chẳng qua khác với đời trước ở chỗ, vị thiếu niên tướng quân trẻ tuổi ở đời này nhận ra mình, và nàng cũng không cần lén lút chú ý tới huynh ấy từ xa!.