Chương 27: Hết tiền
Lần này, tiếng tỷ tỷ không còn líu ríu trong miệng hắn nữa mà thốt ra ngoài thật lớn, đủ cho người ở trong các phòng nghe được.
“Tỷ tỷ có thể giúp đệ trả tiền cho bữa ăn được không?”.
“Được thôi, nếu đệ đệ đã mở miệng, vậy thì người làm tỷ tỷ là ta đây cũng không thể từ chối rồi”, Sở Băng Nghiên với giọng điệu ngứa đòn nói ra lời trêu chọc Lãnh Nhất Hạo.
“Vậy thì đa tạ Sở tỷ tỷ rồi”, lời này của hắn nói ra, cơ hồ là dùng hết sức nghiến răng nhả ra từng chữ.
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo”, Sở Băng Nghiên cười nói, rồi phân phó cho Bình Nhi “Bình Nhi mau lấy tiền giúp điện hạ thanh toán bữa cơm”
Bình Nhi đáp lại một tiếng rồi lấy túi tiền từ trong ngực ra, vừa mở túi tiền ra, nhìn thấy lượng bạc ở trong thì nàng lập tức đóng túi lại.
Lãnh Nhất Hạo nãy giờ vẫn để ý hành động của Bình Nhi, thấy Bình Nhi mở ra rồi đóng túi lại, nghi ngờ nói lớn.
“Này, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ chủ tớ các người tính lật lọng?”
Sở Băng Nghiên nghe Lãnh Nhất Hạo nói liền phủ nhận “Bọn ta là người như thế sao? Bình Nhi đưa tiền cho hắn”
Sở Băng Nghiên nói nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, liền gọi lần nữa.
Lúc này Bình Nhi nhìn qua chỗ Sở Băng Nghiên, rồi nhìn về phía Lãnh Nhất Hạo.
Lãnh Nhất Hạo thấy Bình Nhi nhìn về phía mình thì bắt đầu khó hiểu “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Mau đưa tiền cho ta!”
Bình Nhi thấy Lãnh Nhất Hạo giục thì lui về bên người Sở Băng Nghiên, rủ đầu nói nhỏ với nàng “Tiểu thư, chúng ta hết tiền rồi!”
Tuy là Bình Nhi nói nhỏ với Sở Băng Nghiên với thanh âm rất nhỏ, nhưng Lãnh Nhất Hạo đứng ở gần đó vẫn có thể nghe được lời Bình Nhi
Lãnh Nhất Hạo: “Cái gì? Các người hết tiền rồi!! Có phải các người đang đùa ta có phải không? Không phải nói ta đáp ứng hết hai điều kiện của các ngươi là các người đưa ta bạc để trả tiền cơm hay sao? Sao bây giờ lại nói hết tiền? Các người chơi ta phải không?”
Hắn thật sự tức điên luôn rồi, Sở Băng Nghiên bắt hắn gọi nàng là tỷ tỷ, hắn đã bỏ hết mặt mũi đàn ông mà gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, bây giờ thì hay rồi, nàng ta cũng không có tiền, hắn biết làm sao đây.
Sở Băng Nghiên thì ngại ngùng, bắt người ta gọi mình làm tỷ tỷ bây giờ mình không có tiền để trả cho người ta, liệu Bát hoàng tử có đập chết nàng hay không đây. Sao Bình Nhi ra ngoài mà không mang nhiều tiền chút, bây giờ gặp phải tình huống này nàng thật không biết giấu mặt đi đâu cho đỡ ngại
Sở Băng Nghiên: “Sao chúng ta hết tiền nhanh thế?”
Bình Nhi: “Tiểu thư, lúc xuất phủ em chỉ mang theo có ba trăm lượng thôi, bữa cơm của chúng ta đã hết gần hai trăm lượng bạc rồi, chưa kể nãy giờ chúng ta đi dạo phố mua không biết bao nhiêu đồ, bây giờ tiền trên người chúng ta còn không đủ bảy mươi lượng, nếu chúng ta tiếp tục đi dạo phố mua vài ba thứ lặt vặt thì dư sức dùng nhưng nếu trả tiền cho Bát điện hạ sợ là một nửa bữa ăn cũng không đủ.”
Nghe Bình Nhi nói xong Sở Băng Nghiên lúc này mới hoảng hồn hỏi lại “Cái gì!? Một bữa ăn của chúng ta hết gần hai trăm lượng, Bách Nguyệt lâu này mở tửu lâu hay ăn cướp vậy, làm gì mà mắc vậy?”.
Bình Nhi thấy Sở Băng Nghiên ngạc nhiên đến chấn động cũng đáp lại “Tiểu thư tửu lâu này vốn dĩ mở ra là để các thiên kim quý nữ, công tử quyền quý để đốt tiền mà.”
“Ta không quan tâm chuyện của các người, ta đã làm theo điều kiện mà cô đưa ra, cô nhất định phải nghĩ cách trả tiền thay ta!”, Lãnh Nhất Hạo thấy các nàng cứ đưa qua đẩy lại, như muốn tránh né chuyện của hắn liền không có kiên nhẫn, mở miệng thúc giục các nàng trở về thực tại.
Sở Băng Nghiên: “Ta... ta... Ta xin lỗi. Ta cũng thật sự không biết mình không đủ tiền, hay là như vậy đi, ta gọi ngươi lại một tiếng ca ca coi như huề nhau, chúng ta từ nay không ai nợ ai. Người thấy sao?”
“Tỷ tỷ có thể giúp đệ trả tiền cho bữa ăn được không?”.
“Được thôi, nếu đệ đệ đã mở miệng, vậy thì người làm tỷ tỷ là ta đây cũng không thể từ chối rồi”, Sở Băng Nghiên với giọng điệu ngứa đòn nói ra lời trêu chọc Lãnh Nhất Hạo.
“Vậy thì đa tạ Sở tỷ tỷ rồi”, lời này của hắn nói ra, cơ hồ là dùng hết sức nghiến răng nhả ra từng chữ.
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo”, Sở Băng Nghiên cười nói, rồi phân phó cho Bình Nhi “Bình Nhi mau lấy tiền giúp điện hạ thanh toán bữa cơm”
Bình Nhi đáp lại một tiếng rồi lấy túi tiền từ trong ngực ra, vừa mở túi tiền ra, nhìn thấy lượng bạc ở trong thì nàng lập tức đóng túi lại.
Lãnh Nhất Hạo nãy giờ vẫn để ý hành động của Bình Nhi, thấy Bình Nhi mở ra rồi đóng túi lại, nghi ngờ nói lớn.
“Này, ngươi làm gì vậy? Chẳng lẽ chủ tớ các người tính lật lọng?”
Sở Băng Nghiên nghe Lãnh Nhất Hạo nói liền phủ nhận “Bọn ta là người như thế sao? Bình Nhi đưa tiền cho hắn”
Sở Băng Nghiên nói nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, liền gọi lần nữa.
Lúc này Bình Nhi nhìn qua chỗ Sở Băng Nghiên, rồi nhìn về phía Lãnh Nhất Hạo.
Lãnh Nhất Hạo thấy Bình Nhi nhìn về phía mình thì bắt đầu khó hiểu “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Mau đưa tiền cho ta!”
Bình Nhi thấy Lãnh Nhất Hạo giục thì lui về bên người Sở Băng Nghiên, rủ đầu nói nhỏ với nàng “Tiểu thư, chúng ta hết tiền rồi!”
Tuy là Bình Nhi nói nhỏ với Sở Băng Nghiên với thanh âm rất nhỏ, nhưng Lãnh Nhất Hạo đứng ở gần đó vẫn có thể nghe được lời Bình Nhi
Lãnh Nhất Hạo: “Cái gì? Các người hết tiền rồi!! Có phải các người đang đùa ta có phải không? Không phải nói ta đáp ứng hết hai điều kiện của các ngươi là các người đưa ta bạc để trả tiền cơm hay sao? Sao bây giờ lại nói hết tiền? Các người chơi ta phải không?”
Hắn thật sự tức điên luôn rồi, Sở Băng Nghiên bắt hắn gọi nàng là tỷ tỷ, hắn đã bỏ hết mặt mũi đàn ông mà gọi nàng một tiếng tỷ tỷ, bây giờ thì hay rồi, nàng ta cũng không có tiền, hắn biết làm sao đây.
Sở Băng Nghiên thì ngại ngùng, bắt người ta gọi mình làm tỷ tỷ bây giờ mình không có tiền để trả cho người ta, liệu Bát hoàng tử có đập chết nàng hay không đây. Sao Bình Nhi ra ngoài mà không mang nhiều tiền chút, bây giờ gặp phải tình huống này nàng thật không biết giấu mặt đi đâu cho đỡ ngại
Sở Băng Nghiên: “Sao chúng ta hết tiền nhanh thế?”
Bình Nhi: “Tiểu thư, lúc xuất phủ em chỉ mang theo có ba trăm lượng thôi, bữa cơm của chúng ta đã hết gần hai trăm lượng bạc rồi, chưa kể nãy giờ chúng ta đi dạo phố mua không biết bao nhiêu đồ, bây giờ tiền trên người chúng ta còn không đủ bảy mươi lượng, nếu chúng ta tiếp tục đi dạo phố mua vài ba thứ lặt vặt thì dư sức dùng nhưng nếu trả tiền cho Bát điện hạ sợ là một nửa bữa ăn cũng không đủ.”
Nghe Bình Nhi nói xong Sở Băng Nghiên lúc này mới hoảng hồn hỏi lại “Cái gì!? Một bữa ăn của chúng ta hết gần hai trăm lượng, Bách Nguyệt lâu này mở tửu lâu hay ăn cướp vậy, làm gì mà mắc vậy?”.
Bình Nhi thấy Sở Băng Nghiên ngạc nhiên đến chấn động cũng đáp lại “Tiểu thư tửu lâu này vốn dĩ mở ra là để các thiên kim quý nữ, công tử quyền quý để đốt tiền mà.”
“Ta không quan tâm chuyện của các người, ta đã làm theo điều kiện mà cô đưa ra, cô nhất định phải nghĩ cách trả tiền thay ta!”, Lãnh Nhất Hạo thấy các nàng cứ đưa qua đẩy lại, như muốn tránh né chuyện của hắn liền không có kiên nhẫn, mở miệng thúc giục các nàng trở về thực tại.
Sở Băng Nghiên: “Ta... ta... Ta xin lỗi. Ta cũng thật sự không biết mình không đủ tiền, hay là như vậy đi, ta gọi ngươi lại một tiếng ca ca coi như huề nhau, chúng ta từ nay không ai nợ ai. Người thấy sao?”