Chương 32: Đối mắt
Bình Nhi và An Nhi nhận ra có thêm vài người theo dõi mình, liền lập tức cảnh giác, đưa theo Sở Băng Nghiên đi càng ngày càng nhanh hơn.
Các nàng tăng nhanh tốc độ, hai thân ảnh kia cũng liền tăng nhanh tốc độ.
Đột nhiên các nàng dừng lại, Sở Băng Nghiên bị An Nhi và Bình Nhi kéo chạy nhanh, đột ngột dừng lại liền nhân lúc nghỉ ngơi thở hổn hển.
Bình Nhi và An Nhi dừng lại là vì đã không còn cảm nhận được bốn cao thủ đi theo các nàng, nên mới dừng lại quay đầu xác định thử, bọn họ đã đi chưa.
Sở dĩ, An Nhi và Bình Nhi không còn cảm nhận được bốn ám vệ đó nữa, là bởi vì hai ám vệ đi theo các nàng từ Bách Nguyệt lâu đã bị hai tinh vệ của Yến vương phủ chặn lại.
Hai bên giao phong với nhau, cứ đôi co qua lại, không ai chiếm thế thượng phong, nhưng dù sao tinh vệ của Yến vương phủ là tuyển chọn từ trong vạn người ra một người, rất nhanh ám vệ của Tần vương phủ đã rơi vào thế hạ phong.
Hai tên ám vệ phủ Tần vương bị đánh lùi, nhận thấy tình hình không ổn, hai người bọn họ nhìn nhau một cái, rồi hiểu ý xoay người chạy đi.
Tinh Tam thấy hai người bọn họ chạy đi, liền muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tinh Tứ ngăn cản lại
“Không cần thiết đuổi theo, chúng ta vẫn nên đuổi theo nhóm người của Ân Dương huyện chủ thì hơn.”
“Vậy bọn họ thì sao?” Tinh Tam vẫn lo lắng hỏi lại
“Mặc kệ bọn họ, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Ân Dương huyện chủ, lỡ như bên phía Ân Dương huyện chủ có chuyện gì, là do chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, chủ tử e là sẽ trách phạt nặng. Đề phòng đối phương dương đông kích tây chúng ta vẫn nên đuổi theo bọn họ thì hơn.”
Nhưng rất may, bên Sở Băng Nghiên không gặp nhóm người nào khác, các nàng dừng lại một lát, sau đó chạy về huyện chủ phủ.
Tại sao không thuê xe ngựa là bởi vì Bình Nhi nói rằng sợ đám người lúc nãy lần ra tung tích, tra được thân thế của tiểu thư nên ba người quyết định lẫn trong đám người đi bộ về.
Bọn họ đang ở thành Đông, cách huyện chủ phủ cũng không xa lắm, đi bộ chỉ cần vượt qua một con phố nhỏ là gần đến nơi, thời gian đi bộ cũng chỉ mất một khắc.
Lúc Tinh Tam và Tinh Tứ đuổi tới nơi thì Sở Băng Nghiên cũng trở về phủ rồi.
Hai người thấy Sở Băng Nghiên đi vào huyện chủ phủ liếc mắt nhìn nhau, khó xử chủ tử nói là đi theo đằng sau hộ tống Ân Dương huyện chủ, bảo vệ nàng chu toàn về phủ, nhưng mà chủ tử cũng không nói là về phủ nào.
Bây giờ nàng về huyện chủ phủ thì có được tính là bọn họ hoàn thành công việc rồi không?
Tinh Tam nhìn Tinh Tứ hỏi “Ân Dương huyện chủ về huyện chủ phủ rồi, chúng ta có được tính là hoàn thành công việc chưa?”
Tinh Tứ cũng không biết nên trả lời sao “Ta cũng không biết, ngươi ở đây trông chừng Ân Dương huyện chủ, ta về vương phủ báo cáo lại với chủ tử xem sao”.
Tinh Tam gật đầu đồng ý, Tinh Tứ cũng nhanh chóng xoay người nhảy vào màn đêm, trở lại vương phủ.
Bên trong Bách Nguyệt lâu, bầu không khí cũng căng thẳng không kém.
Sau khi Tử Vệ bị đánh lui, hắn đang muốn nhào lên đánh tiếp nhưng giọng nói của một nam nhân đã ngăn hắn lại “Tử Vệ!!”
Hắn nghe thấy chủ tử gọi mình, liền lui lại một bước.
Lúc này Lãnh Cung Tân cũng vén màn lộ diện ra ngoài, mở miệng hỏi “Phong Vũ? Là ngươi ngăn cản chuyện của bổn vương?”
Phong Vũ tính lên tiếng phản bác thì giọng của Lãnh Dạ Cẩn lại vang lên trước “Là bổn vương phân phó Phong Vũ ngăn cản đó, ngũ ca có gì không vừa lòng sao?”
Lãnh Cung Tân nheo mắt, nhìn về phía gian phòng đối diện “Lục hoàng đệ, từ khi nào thích quản chuyện của người khác đến vậy?”
Lãnh Dạ Cẩn cũng không sốt sắng, bình tĩnh uống xong một ngụm trà rồi mới trả lời câu hỏi của Lãnh CungTân
“Bổn vương không biết người vừa rồi tính bắt dân nữ giữa đường là thuộc hạ của ngũ hoàng huynh, bổn vương chỉ nghĩ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ mà thôi.”
“Ha... Nói như vậy nếu lục hoàng đệ biết là bổn vương, vậy thì sẽ không cản sao?”
“Umm.... Về vấn đề này thì bổn vương chưa nghĩ đến, nhưng nếu thật là vậy thì bổn vương cũng nhất định vẫn sẽ làm như vậy. Ngũ hoàng huynh khi không lại muốn cướp một dân nữ giữa biết bao nhiêu con mắt, mặt mũi của hoàng thất nên để đâu.”
“Ha, cái gì mà cướp đoạt dân nữ, bổn vương chẳng qua cũng chỉ muốn mời nàng ấy lên đây bàn luận về âm luật thôi cái gì mà làm mất mặt mũi của hoàng thất chứ. Đệ chất vẫn bổn vương như vậy làm gì chứ? Lục đệ, nếu như vừa rồi chỉ muốn cản ta không cướp đoạt dân nữ thì lúc kêu Phong Vũ xuống chặn đường, cũng không nên để Phong Vũ dùng đến bảy phần công lực vậy chứ? Rõ ràng là đệ cũng có ý với vị cô nương đó rồi, sợ bổn vương giành được mỹ nhân trước nên mới vội vàng kêu Phong Vũ đi chặn lại. Lục hoàng đệ, đệ thấy bổn vương nói có đúng không?”.
Lãnh Cung Tân nói xong một tràng dài, hai người đối mắt nhìn nhau, ở giữa hai người như có sấm sét chạy qua, muốn bổ vào người đối phương một nhát.
Các nàng tăng nhanh tốc độ, hai thân ảnh kia cũng liền tăng nhanh tốc độ.
Đột nhiên các nàng dừng lại, Sở Băng Nghiên bị An Nhi và Bình Nhi kéo chạy nhanh, đột ngột dừng lại liền nhân lúc nghỉ ngơi thở hổn hển.
Bình Nhi và An Nhi dừng lại là vì đã không còn cảm nhận được bốn cao thủ đi theo các nàng, nên mới dừng lại quay đầu xác định thử, bọn họ đã đi chưa.
Sở dĩ, An Nhi và Bình Nhi không còn cảm nhận được bốn ám vệ đó nữa, là bởi vì hai ám vệ đi theo các nàng từ Bách Nguyệt lâu đã bị hai tinh vệ của Yến vương phủ chặn lại.
Hai bên giao phong với nhau, cứ đôi co qua lại, không ai chiếm thế thượng phong, nhưng dù sao tinh vệ của Yến vương phủ là tuyển chọn từ trong vạn người ra một người, rất nhanh ám vệ của Tần vương phủ đã rơi vào thế hạ phong.
Hai tên ám vệ phủ Tần vương bị đánh lùi, nhận thấy tình hình không ổn, hai người bọn họ nhìn nhau một cái, rồi hiểu ý xoay người chạy đi.
Tinh Tam thấy hai người bọn họ chạy đi, liền muốn đuổi theo, nhưng lại bị Tinh Tứ ngăn cản lại
“Không cần thiết đuổi theo, chúng ta vẫn nên đuổi theo nhóm người của Ân Dương huyện chủ thì hơn.”
“Vậy bọn họ thì sao?” Tinh Tam vẫn lo lắng hỏi lại
“Mặc kệ bọn họ, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ Ân Dương huyện chủ, lỡ như bên phía Ân Dương huyện chủ có chuyện gì, là do chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ, chủ tử e là sẽ trách phạt nặng. Đề phòng đối phương dương đông kích tây chúng ta vẫn nên đuổi theo bọn họ thì hơn.”
Nhưng rất may, bên Sở Băng Nghiên không gặp nhóm người nào khác, các nàng dừng lại một lát, sau đó chạy về huyện chủ phủ.
Tại sao không thuê xe ngựa là bởi vì Bình Nhi nói rằng sợ đám người lúc nãy lần ra tung tích, tra được thân thế của tiểu thư nên ba người quyết định lẫn trong đám người đi bộ về.
Bọn họ đang ở thành Đông, cách huyện chủ phủ cũng không xa lắm, đi bộ chỉ cần vượt qua một con phố nhỏ là gần đến nơi, thời gian đi bộ cũng chỉ mất một khắc.
Lúc Tinh Tam và Tinh Tứ đuổi tới nơi thì Sở Băng Nghiên cũng trở về phủ rồi.
Hai người thấy Sở Băng Nghiên đi vào huyện chủ phủ liếc mắt nhìn nhau, khó xử chủ tử nói là đi theo đằng sau hộ tống Ân Dương huyện chủ, bảo vệ nàng chu toàn về phủ, nhưng mà chủ tử cũng không nói là về phủ nào.
Bây giờ nàng về huyện chủ phủ thì có được tính là bọn họ hoàn thành công việc rồi không?
Tinh Tam nhìn Tinh Tứ hỏi “Ân Dương huyện chủ về huyện chủ phủ rồi, chúng ta có được tính là hoàn thành công việc chưa?”
Tinh Tứ cũng không biết nên trả lời sao “Ta cũng không biết, ngươi ở đây trông chừng Ân Dương huyện chủ, ta về vương phủ báo cáo lại với chủ tử xem sao”.
Tinh Tam gật đầu đồng ý, Tinh Tứ cũng nhanh chóng xoay người nhảy vào màn đêm, trở lại vương phủ.
Bên trong Bách Nguyệt lâu, bầu không khí cũng căng thẳng không kém.
Sau khi Tử Vệ bị đánh lui, hắn đang muốn nhào lên đánh tiếp nhưng giọng nói của một nam nhân đã ngăn hắn lại “Tử Vệ!!”
Hắn nghe thấy chủ tử gọi mình, liền lui lại một bước.
Lúc này Lãnh Cung Tân cũng vén màn lộ diện ra ngoài, mở miệng hỏi “Phong Vũ? Là ngươi ngăn cản chuyện của bổn vương?”
Phong Vũ tính lên tiếng phản bác thì giọng của Lãnh Dạ Cẩn lại vang lên trước “Là bổn vương phân phó Phong Vũ ngăn cản đó, ngũ ca có gì không vừa lòng sao?”
Lãnh Cung Tân nheo mắt, nhìn về phía gian phòng đối diện “Lục hoàng đệ, từ khi nào thích quản chuyện của người khác đến vậy?”
Lãnh Dạ Cẩn cũng không sốt sắng, bình tĩnh uống xong một ngụm trà rồi mới trả lời câu hỏi của Lãnh CungTân
“Bổn vương không biết người vừa rồi tính bắt dân nữ giữa đường là thuộc hạ của ngũ hoàng huynh, bổn vương chỉ nghĩ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ mà thôi.”
“Ha... Nói như vậy nếu lục hoàng đệ biết là bổn vương, vậy thì sẽ không cản sao?”
“Umm.... Về vấn đề này thì bổn vương chưa nghĩ đến, nhưng nếu thật là vậy thì bổn vương cũng nhất định vẫn sẽ làm như vậy. Ngũ hoàng huynh khi không lại muốn cướp một dân nữ giữa biết bao nhiêu con mắt, mặt mũi của hoàng thất nên để đâu.”
“Ha, cái gì mà cướp đoạt dân nữ, bổn vương chẳng qua cũng chỉ muốn mời nàng ấy lên đây bàn luận về âm luật thôi cái gì mà làm mất mặt mũi của hoàng thất chứ. Đệ chất vẫn bổn vương như vậy làm gì chứ? Lục đệ, nếu như vừa rồi chỉ muốn cản ta không cướp đoạt dân nữ thì lúc kêu Phong Vũ xuống chặn đường, cũng không nên để Phong Vũ dùng đến bảy phần công lực vậy chứ? Rõ ràng là đệ cũng có ý với vị cô nương đó rồi, sợ bổn vương giành được mỹ nhân trước nên mới vội vàng kêu Phong Vũ đi chặn lại. Lục hoàng đệ, đệ thấy bổn vương nói có đúng không?”.
Lãnh Cung Tân nói xong một tràng dài, hai người đối mắt nhìn nhau, ở giữa hai người như có sấm sét chạy qua, muốn bổ vào người đối phương một nhát.