Chương 47: Nghiên Nghiên ngoan, đừng khóc
Lãnh Dạ Cẩn bước qua tiền viện đi thẳng vào Uyển Sương các, đến căn phòng của nàng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Sở Băng Nghiên ngượng ngùng mở miệng cảm ơn một tiếng.
Lãnh Dạ Cẩn không nói gì cả, nàng cũng không mở lời.
Bầu không khí phút chốc rơi vào trầm lặng, Lãnh Dạ Cẩn không nói gì nhưng lại cứ ngồi lì trong phòng khiến nàng bứt rứt vô cùng.
Cảm thấy không khí có chút choáng ngợp, cuối cùng Sở Băng Nghiên chịu thua mở miệng trước
"Người rối cuộc muốn đưa ta trở lại làm gì? Người cứ như trước kia chán ghét ta như lúc trước không được sao? Người cứ dây dưa với ta mãi làm gì thế?"
"Cứ như lúc trước? Vậy lúc trước là kẻ nào suốt ngày cứ theo sau bổn vương làm loạn muốn gả cho bổn vương? Còn theo bổn vương từ phía Bắc đến kinh thành? Sở Băng Nghiên là nàng trêu chọc bổn vương trước, bây giờ nàng muốn an toàn rút lui, làm gì có chuyện đó"
Sở Băng Nghiên chột dạ, mặc dù lúc trước là nguyên chủ làm loạn đòi sống đòi chết đi theo Lãnh Dạ Cẩn, nhưng bây giờ nàng đang sống dưới thân phận của nàng ấy nên nàng đương nhiên phải chịu cái nồi này rồi.
"Ta.. Nhưng mà không phải người chê ta phiền sao? Bây giờ ta biết điều ta không làm phiền người nữa, người phải nên rất vui mới đúng chứ."
"Sở Băng Nghiên nàng đừng ngụy biện nữa, nếu thật sự là như vậy, nàng sẽ không cật lực tránh xa bổn vương như vậy. Nàng rõ ràng đang nói dối."
"Ta không nói dối, Điện hạ, sau này ta sẽ không làm phiền người nữa, cũng mong điện hạ cũng không làm phiền đến ta. Chúng ta cứ coi như hai người xa lạ, nước sông không phạm nước giếng đi được không?"
Toàn thân Lãnh Dạ Cẩn tỏa ra một khí lạnh bức người, lạnh đến nỗi có thể khiến một người chết rét.
"Coi như xa lạ? Nước sông không phạm nước giếng? Vì một giấc mơ hoang đường mà nàng lại muốn cắt đứt tất cả với ta. Sở Băng Nghiên, nàng cũng nghĩ đơn giản quá rồi! Là nàng trêu chọc bổn vương trước, nàng muốn toàn thân rút lui đó là điều không thể!"
(giấc mơ gì thì xem lại mấy chương đầu tiên á, lúc đó Sở Băng Nghiên bịa ra 1 câu chuyện về giấc mơ của mình để lừa gạt Lãnh Dạ Cẩn á.)
Nói rồi, coi ngươi của Lãnh Dạ Cẩn đen lại, trong con ngươi đó chính là lửa giận không thể kìm nén của chàng, nhưng trong nó lại còn nhiễm thêm một tia dục vọng.
Nếu nàng đã muốn không liên quan gì đến chàng, vậy thì chàng cứ không cho nàng như ý, triệt để đem nàng trở thành nữ nhân của mình đi, để nàng không có ý nghĩ chạy trốn khỏi chàng nữa.
Lãnh Dạ Cẩn nắm lấy bả vai của nàng, đè nàng xuống giường.
Sở Băng Nghiên giãy giụa cũng vô ích, nàng chọc giận hắn, bây giờ Lãnh Dạ Cẩn như một con cự thú mất khống chế muốn ăn trọn nàng vào bụng, muốn đem tất cả xương cốt của nàng gặm không còn một mảnh vụn.
Lãnh Dạ Cẩn cúi đầu, hôn lên cánh môi của nàng, hắn không chút lưu tình, không chừa cho nàng đường thoát, gặm lấy cánh môi của nàng, từ từ cạy mở hai hàm răng, rồi để chiếc lưỡi thâm nhập vào bên trong khoang miệng của nàng.
Lưỡi của hắn cuốn lấy lưỡi của nàng, hai cái lưỡi tựa như đang đánh nhau, cũng tựa như đang hòa nhập vào nhau bên trong khoang miệng của nàng, khiến nàng nhức mỏi vô cùng.
Nhưng con mãnh thú mang tên Lãnh Dạ Cẩn đã triệt để tức giận thì làm gì sẽ mở lòng trắc ẩn tha cho một con mồi đang dưới nanh vuốt của hắn như nàng.
Đầu óc của Sở Băng Nghiên đã bắt đầu mông lung, trở nên mụ mị.
Lãnh Dạ Cẩn vẫn cảm thấy chưa đủ, những lần trước hắn hôn nàng chỉ muốn trêu chọc nàng một chút, nhưng bây giờ hắn đã thật sự động dục thì làm gì có thể ngăn cản hắn đây.
Hắn dùng một cánh tay từ từ luồn vào trong xiêm y của nàng nắn bóp hai quả đồi của nàng.
Bàn tay lành lạnh của hắn nắn bóp ở vùng nhạy cảm, khiến nàng như được thoát ra khỏi cơn mông lung.
Nàng dùng sức đẩy hắn ra, nhưng Lãnh Dạ Cẩn từ khi còn nhỏ đã cầm kiếm cưỡi ngựa, một chút sức lực nhỏ đó của nàng sao có thể lay động được hắn, chút sức đó của nàng giống như tát nước biển Đông mà thôi.
Nàng khó khăn mở miệng "Ưm... Đừ...Đừng...Ưm... C...cầu... người...Ưm..."
Nhưng Lãnh Dạ Cẩn không những không ngừng tay mà tiếng cầu xin của nàng dường như là liều thuốc kích thích, càng kích thích mạnh lên dục vọng của hắn.
Hắn rút tay ra khỏi xiêm y của nàng, từ từ kéo xuống đến vòng eo nho nhỏ của nàng, lần mò cởi đai lưng ra.
Nhưng đai lưng nó vẫn nguyện trung thành với chủ nhân bám chặt trên y phục của Sở Băng Nghiên.
Lãnh Dạ Cẩn loay hoay mãi với cái đai lưng của nàng. Hắn chợt ngẩng đầu lên, dùng tay gỡ lấy đai lưng của nàng nhưng vẫn không được.
Sở Băng Nghiên chưa kịp vui mừng vì hồi sáng lúc Bình Nhi giúp nàng mặc y phục đã thắt chặt đai lưng lại để nó bó sát vào vòng eo, giúp nàng khoe ra vòng eo con kiến, thì Lãnh Dạ Cẩn chợt nhíu mày một cái rồi sau đó dùng sức xé rách y phục của nàng ra làm đôi.
Sở Băng Nghiên hốt hoảng, vội giữ lấy phần y phục chưa kịp xé hết, nhưng Lãnh Dạ Cẩn vẫn lạnh lùng dồn thêm lực triệt để xé rách y phục của nàng.
Cặp núi tuyết như ẩn như hiện sau lớp vải mỏng của chiếc yếm.
Đôi mắt của Lãnh Dạ Cẩn lại phủ thêm một tầng dục vọng, yết hầu của chàng vô thức lên xuống.
Dù là một chiếc yếm nhỏ, Lãnh Dạ Cẩn vẫn không tha cho nó, cũng tháo nó ra rồi ném xuống đất.
Bây giờ, phần thịt sau lớp xiêm y hay quả đồi đó cũng không còn ẩn ẩn hiện hiện khiến lòng người cồn cào nữa, mà là chính thức hiện ra trước mắt Lãnh Dạ Cẩn.
Chàng chỉ dùng một bàn tay lớn, ôm trọn phần ngực nhô lên của Sở Băng Nghiên nắn nắn bóp bóp nó.
Sở Băng Nghiên khó chịu "Làm ơn... Đừng... Đừng bóp... Làm ơn dừng lại đi được không? Ta sai rồi... Sau này ta không chống đối người nữa... Làm ơn tha cho ta..."
"Tha? Nàng nghĩ đã làm đến bước này rồi còn có thể dừng lại sao? Bây giờ mới biết mình sai, đa quá muộn rồi."
Nói xong, hắn vùi đầu xuống hôn lên môi nàng, rồi trượt xuống cần cổ, rồi lại từ từ lướt xuống khe rãnh giữa hai đồi ngực của nàng.
Nụ hôn như thay hắn thăm dò từng nơi trên cơ thể nàng.
Lãnh Dạ Cẩn cũng bắt đầu thoát y.
Sở Băng Nghiên cảm nhận được điều đó, đôi mắt đỏ hoe, rơi nước mắt, liên tục cầu xin
"Cầu xin người, xin người đừng, tha cho ta đi có được không?"
"Ngoan, Nghiên Nghiên ngoan, sẽ không đau đâu, ta sẽ nhẹ nhàng với nàng"
"Không, không muốn, ta không muốn, làm ơn, xin người dừng lại đi."
"Ngoan, sẽ không sao đâu, đừng lo, Nghiên Nghiên ngoan đừng khóc."
Sở Băng Nghiên vẫn liên tục kháng cự, lắc đầu van xin nhưng Lãnh Dạ Cẩn vẫn không mũi lòng thương xót.
Sở Băng Nghiên ngượng ngùng mở miệng cảm ơn một tiếng.
Lãnh Dạ Cẩn không nói gì cả, nàng cũng không mở lời.
Bầu không khí phút chốc rơi vào trầm lặng, Lãnh Dạ Cẩn không nói gì nhưng lại cứ ngồi lì trong phòng khiến nàng bứt rứt vô cùng.
Cảm thấy không khí có chút choáng ngợp, cuối cùng Sở Băng Nghiên chịu thua mở miệng trước
"Người rối cuộc muốn đưa ta trở lại làm gì? Người cứ như trước kia chán ghét ta như lúc trước không được sao? Người cứ dây dưa với ta mãi làm gì thế?"
"Cứ như lúc trước? Vậy lúc trước là kẻ nào suốt ngày cứ theo sau bổn vương làm loạn muốn gả cho bổn vương? Còn theo bổn vương từ phía Bắc đến kinh thành? Sở Băng Nghiên là nàng trêu chọc bổn vương trước, bây giờ nàng muốn an toàn rút lui, làm gì có chuyện đó"
Sở Băng Nghiên chột dạ, mặc dù lúc trước là nguyên chủ làm loạn đòi sống đòi chết đi theo Lãnh Dạ Cẩn, nhưng bây giờ nàng đang sống dưới thân phận của nàng ấy nên nàng đương nhiên phải chịu cái nồi này rồi.
"Ta.. Nhưng mà không phải người chê ta phiền sao? Bây giờ ta biết điều ta không làm phiền người nữa, người phải nên rất vui mới đúng chứ."
"Sở Băng Nghiên nàng đừng ngụy biện nữa, nếu thật sự là như vậy, nàng sẽ không cật lực tránh xa bổn vương như vậy. Nàng rõ ràng đang nói dối."
"Ta không nói dối, Điện hạ, sau này ta sẽ không làm phiền người nữa, cũng mong điện hạ cũng không làm phiền đến ta. Chúng ta cứ coi như hai người xa lạ, nước sông không phạm nước giếng đi được không?"
Toàn thân Lãnh Dạ Cẩn tỏa ra một khí lạnh bức người, lạnh đến nỗi có thể khiến một người chết rét.
"Coi như xa lạ? Nước sông không phạm nước giếng? Vì một giấc mơ hoang đường mà nàng lại muốn cắt đứt tất cả với ta. Sở Băng Nghiên, nàng cũng nghĩ đơn giản quá rồi! Là nàng trêu chọc bổn vương trước, nàng muốn toàn thân rút lui đó là điều không thể!"
(giấc mơ gì thì xem lại mấy chương đầu tiên á, lúc đó Sở Băng Nghiên bịa ra 1 câu chuyện về giấc mơ của mình để lừa gạt Lãnh Dạ Cẩn á.)
Nói rồi, coi ngươi của Lãnh Dạ Cẩn đen lại, trong con ngươi đó chính là lửa giận không thể kìm nén của chàng, nhưng trong nó lại còn nhiễm thêm một tia dục vọng.
Nếu nàng đã muốn không liên quan gì đến chàng, vậy thì chàng cứ không cho nàng như ý, triệt để đem nàng trở thành nữ nhân của mình đi, để nàng không có ý nghĩ chạy trốn khỏi chàng nữa.
Lãnh Dạ Cẩn nắm lấy bả vai của nàng, đè nàng xuống giường.
Sở Băng Nghiên giãy giụa cũng vô ích, nàng chọc giận hắn, bây giờ Lãnh Dạ Cẩn như một con cự thú mất khống chế muốn ăn trọn nàng vào bụng, muốn đem tất cả xương cốt của nàng gặm không còn một mảnh vụn.
Lãnh Dạ Cẩn cúi đầu, hôn lên cánh môi của nàng, hắn không chút lưu tình, không chừa cho nàng đường thoát, gặm lấy cánh môi của nàng, từ từ cạy mở hai hàm răng, rồi để chiếc lưỡi thâm nhập vào bên trong khoang miệng của nàng.
Lưỡi của hắn cuốn lấy lưỡi của nàng, hai cái lưỡi tựa như đang đánh nhau, cũng tựa như đang hòa nhập vào nhau bên trong khoang miệng của nàng, khiến nàng nhức mỏi vô cùng.
Nhưng con mãnh thú mang tên Lãnh Dạ Cẩn đã triệt để tức giận thì làm gì sẽ mở lòng trắc ẩn tha cho một con mồi đang dưới nanh vuốt của hắn như nàng.
Đầu óc của Sở Băng Nghiên đã bắt đầu mông lung, trở nên mụ mị.
Lãnh Dạ Cẩn vẫn cảm thấy chưa đủ, những lần trước hắn hôn nàng chỉ muốn trêu chọc nàng một chút, nhưng bây giờ hắn đã thật sự động dục thì làm gì có thể ngăn cản hắn đây.
Hắn dùng một cánh tay từ từ luồn vào trong xiêm y của nàng nắn bóp hai quả đồi của nàng.
Bàn tay lành lạnh của hắn nắn bóp ở vùng nhạy cảm, khiến nàng như được thoát ra khỏi cơn mông lung.
Nàng dùng sức đẩy hắn ra, nhưng Lãnh Dạ Cẩn từ khi còn nhỏ đã cầm kiếm cưỡi ngựa, một chút sức lực nhỏ đó của nàng sao có thể lay động được hắn, chút sức đó của nàng giống như tát nước biển Đông mà thôi.
Nàng khó khăn mở miệng "Ưm... Đừ...Đừng...Ưm... C...cầu... người...Ưm..."
Nhưng Lãnh Dạ Cẩn không những không ngừng tay mà tiếng cầu xin của nàng dường như là liều thuốc kích thích, càng kích thích mạnh lên dục vọng của hắn.
Hắn rút tay ra khỏi xiêm y của nàng, từ từ kéo xuống đến vòng eo nho nhỏ của nàng, lần mò cởi đai lưng ra.
Nhưng đai lưng nó vẫn nguyện trung thành với chủ nhân bám chặt trên y phục của Sở Băng Nghiên.
Lãnh Dạ Cẩn loay hoay mãi với cái đai lưng của nàng. Hắn chợt ngẩng đầu lên, dùng tay gỡ lấy đai lưng của nàng nhưng vẫn không được.
Sở Băng Nghiên chưa kịp vui mừng vì hồi sáng lúc Bình Nhi giúp nàng mặc y phục đã thắt chặt đai lưng lại để nó bó sát vào vòng eo, giúp nàng khoe ra vòng eo con kiến, thì Lãnh Dạ Cẩn chợt nhíu mày một cái rồi sau đó dùng sức xé rách y phục của nàng ra làm đôi.
Sở Băng Nghiên hốt hoảng, vội giữ lấy phần y phục chưa kịp xé hết, nhưng Lãnh Dạ Cẩn vẫn lạnh lùng dồn thêm lực triệt để xé rách y phục của nàng.
Cặp núi tuyết như ẩn như hiện sau lớp vải mỏng của chiếc yếm.
Đôi mắt của Lãnh Dạ Cẩn lại phủ thêm một tầng dục vọng, yết hầu của chàng vô thức lên xuống.
Dù là một chiếc yếm nhỏ, Lãnh Dạ Cẩn vẫn không tha cho nó, cũng tháo nó ra rồi ném xuống đất.
Bây giờ, phần thịt sau lớp xiêm y hay quả đồi đó cũng không còn ẩn ẩn hiện hiện khiến lòng người cồn cào nữa, mà là chính thức hiện ra trước mắt Lãnh Dạ Cẩn.
Chàng chỉ dùng một bàn tay lớn, ôm trọn phần ngực nhô lên của Sở Băng Nghiên nắn nắn bóp bóp nó.
Sở Băng Nghiên khó chịu "Làm ơn... Đừng... Đừng bóp... Làm ơn dừng lại đi được không? Ta sai rồi... Sau này ta không chống đối người nữa... Làm ơn tha cho ta..."
"Tha? Nàng nghĩ đã làm đến bước này rồi còn có thể dừng lại sao? Bây giờ mới biết mình sai, đa quá muộn rồi."
Nói xong, hắn vùi đầu xuống hôn lên môi nàng, rồi trượt xuống cần cổ, rồi lại từ từ lướt xuống khe rãnh giữa hai đồi ngực của nàng.
Nụ hôn như thay hắn thăm dò từng nơi trên cơ thể nàng.
Lãnh Dạ Cẩn cũng bắt đầu thoát y.
Sở Băng Nghiên cảm nhận được điều đó, đôi mắt đỏ hoe, rơi nước mắt, liên tục cầu xin
"Cầu xin người, xin người đừng, tha cho ta đi có được không?"
"Ngoan, Nghiên Nghiên ngoan, sẽ không đau đâu, ta sẽ nhẹ nhàng với nàng"
"Không, không muốn, ta không muốn, làm ơn, xin người dừng lại đi."
"Ngoan, sẽ không sao đâu, đừng lo, Nghiên Nghiên ngoan đừng khóc."
Sở Băng Nghiên vẫn liên tục kháng cự, lắc đầu van xin nhưng Lãnh Dạ Cẩn vẫn không mũi lòng thương xót.