Chương 10: Nữ phụ thanh mai 10
“Anh không cần biết lý do. Chúng ta cùng bàn việc hợp tác đưa sản phẩm Tâm ra thế giới đi.”
Trong lòng Tâm Tâm thầm nghĩ, cô đương nhiên phải duy trì mối quan hệ với Nguyên Triều, như vậy sau này cô mới có thể công lược được anh ta.
Trí Nhân nhếch miệng cười, dù sao, điều mà hắn muốn có được đó chính là cơ hội tham gia phát triển công ty Tâm, sau đó lợi dụng công ty Tâm làm cho công ty nhà Nguyên Triều phá sản, giành lại Hoa An của hắn.
Hắn đã đạt được mục đích ban đầu khi đến đây. Còn lại, dù cô có cao thượng đến mức chúc phúc cho chồng sắp cưới với người khác hay không, không nằm trong phạm trù mà hắn quan tâm.
Trí Nhân đưa ra bản kế hoạch phát triển mà hắn đã chuẩn bị từ trước.
Tâm Tâm nhận lấy, mở ra đọc, càng đọc càng mở to mắt.
Tên Trí Nhân này đúng là thiên tài kinh doanh!
Chỉ vì hắn gãy chân mà gia tộc không cho hắn thừa kế, đúng là một tổn thất lớn của tập đoàn Alpha.
Hôm nay, Tâm Tâm và Trí Nhân dành hết cả ngày ngồi trong phòng họp để thảo luận bản kế hoạch. Thậm chí ngay cả cơm trưa cũng là trợ lý mua hộ và mang vào phòng họp cho hai người bọn họ.
Tám giờ tối, cuối cùng hai người cũng chốt được sơ bộ các hạng mục cần làm và hợp đồng hợp tác với Trí Nhân. Cả hai cùng đi ra khỏi văn phòng, đứng chờ trước cửa thang máy.
Trí Nhân rút điện thoại ra, định gọi taxi.
“Anh gọi taxi sao?” Tâm Tâm ngạc nhiên. Thiếu gia tập đoàn Alpha lại không đi xe riêng mà phải gọi taxi?
Trí Nhân hơi nhăn mày, hắn thấy được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt cô, lãnh đạm nói: “Đúng vậy.”
Tâm Tâm liếc nhìn hắn một cái, dường như cũng hiểu ra, đấu đá nội bộ trong gia tộc đi!
Hào môn thế gia, bao giờ cũng có mấy việc này. Nhưng hắn đang phải dùng xe lăn, đi xe taxi sao tiện?
Cô giơ tay chặn lại bàn tay đang cầm điện thoại của hắn, nhẹ giọng nói:
“Tôi đưa anh về nhé, dù sao cũng tiện đường.”
Trí Nhân ngước mắt lên nhìn cô:
“Cô biết tôi đang ở đâu không?” Còn nói tiện đường?
Tâm Tâm lúng túng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, đúng là cô không biết nhà hắn ở đâu.
Trí Nhân nhìn nhìn cô một lúc, phát hiện cô đang ngại ngùng, cô gái này hẳn là muốn giúp hắn, nhưng lại sợ hắn xấu hổ nên mới lấy một cái cớ vụng về như vậy đi!
“Tôi ở khách sạn Mai Lan, số 8 đường Hoa Nguyệt. Cảm ơn.”
“Được được.” Tâm Tâm gật đầu, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho tài xế, không dám nhìn vào mặt Trí Nhân.
Xe đến sảnh. Tài xế xuống xe, mở cửa.
Trí Nhân điều khiển xe lăn đến trước cửa xe, hắn mím môi một chút, chống hai tay lên thành ghế, định dùng lực tay đưa thân thể lên xe.
Tâm Tâm thấy thế vội vàng ra hiệu cho tài xế, hai người cùng đến đỡ hắn lên xe. Sau khi Trí Nhân đã ngồi ổn định trên ghế xong, tài xế liền bê xe lăn của Trí Nhân lên cốp xe.
Toàn bộ hành trình, Trí Nhân đều không nói gì.
Tâm Tâm biết hắn vốn kiêu ngạo, thiên chi kiêu tử lại ngã xuống thành người thường, trong tâm hắn hẳn là vẫn chưa thể thích ứng.
Cô vòng qua đầu bên kia của xe, mở cửa, bước lên ngồi ở vị trí ghế bên cạnh Trí Nhân, nói địa chỉ cho tài xế.
Xe rất nhanh liền chuyển bánh.
Khi đến nơi, Tâm Tâm kinh ngạc phát hiện, khách sạn Mai Lan mà Trí Nhân nói hóa ra chỉ là một khách sạn loại nhỏ, tầm 2,5 sao. Gia tộc Trí Nhân chẳng nhẽ lại để hắn ở nơi như vậy? Nhà hắn không phải ở thủ đô sao? Sao hắn thà rằng ở khách sạn nhỏ như vầy cũng không về nhà ở?
Lại nói, dù cho hắn không thừa kế gia tộc thì bản thân vẫn là thiếu gia tập đoàn Alpha, là ai đã khiến hắn phải lưu lạc đến mức này? Hẳn là người anh cùng cha khác mẹ kia của hắn đi?
Tuy trong lòng thắc mắc, nhưng Tâm Tâm không nói ra, chỉ giúp Trí Nhân đẩy xe lăn về đến trước cửa phòng hắn, sau đó chào tạm biệt ra về.
Vừa ra đến xe, âm thanh của hệ thống vang lên.
[Đối tượng công lược số 2. Độ hảo cảm -10. Ký chủ, xin hãy tiếp tục nỗ lực.]
A! Độ hảo cảm giảm sao? Đây gọi là làm ơn mắc oán trong truyền thuyết đi? Nhưng dù sao cũng là việc đã nằm trong suy đoán trước của cô.
Thông qua ký ức của nguyên chủ, Tâm Tâm đã biết trước hoàn cảnh của Trí Nhân. Nhưng cô vẫn làm giống như nguyên chủ đời trước, đưa Trí Nhân về tận phòng.
Cô biết, loại người kiêu ngạo như hắn, không thích nhất là bị người khác nhìn thấy bản thân khi khó khăn.
Nhưng cô cần công lược hắn, vậy lúc này, chính là thời điểm thích hợp nhất. Ghét và yêu, gần nhau trong gang tấc!
- --
Những ngày tiếp theo, Trí Nhân đều đến văn phòng rất sớm. Khi Tâm Tâm đến công ty, lúc nào cũng thấy hình ảnh hắn lao đầu vào làm việc, làm việc điên cuồng, quên ăn, quên cả thời gian.
Khi Tâm Tâm rời công ty, Trí Nhân vẫn chưa rời đi. Theo lời bảo vệ nói lại, hắn lúc nào cũng rời công ty muộn nhất. Có những hôm tận 1 giờ sáng mới rời đi, đến 7h đã có mặt ở văn phòng.
Trong lòng Tâm Tâm thầm nghĩ, cô đương nhiên phải duy trì mối quan hệ với Nguyên Triều, như vậy sau này cô mới có thể công lược được anh ta.
Trí Nhân nhếch miệng cười, dù sao, điều mà hắn muốn có được đó chính là cơ hội tham gia phát triển công ty Tâm, sau đó lợi dụng công ty Tâm làm cho công ty nhà Nguyên Triều phá sản, giành lại Hoa An của hắn.
Hắn đã đạt được mục đích ban đầu khi đến đây. Còn lại, dù cô có cao thượng đến mức chúc phúc cho chồng sắp cưới với người khác hay không, không nằm trong phạm trù mà hắn quan tâm.
Trí Nhân đưa ra bản kế hoạch phát triển mà hắn đã chuẩn bị từ trước.
Tâm Tâm nhận lấy, mở ra đọc, càng đọc càng mở to mắt.
Tên Trí Nhân này đúng là thiên tài kinh doanh!
Chỉ vì hắn gãy chân mà gia tộc không cho hắn thừa kế, đúng là một tổn thất lớn của tập đoàn Alpha.
Hôm nay, Tâm Tâm và Trí Nhân dành hết cả ngày ngồi trong phòng họp để thảo luận bản kế hoạch. Thậm chí ngay cả cơm trưa cũng là trợ lý mua hộ và mang vào phòng họp cho hai người bọn họ.
Tám giờ tối, cuối cùng hai người cũng chốt được sơ bộ các hạng mục cần làm và hợp đồng hợp tác với Trí Nhân. Cả hai cùng đi ra khỏi văn phòng, đứng chờ trước cửa thang máy.
Trí Nhân rút điện thoại ra, định gọi taxi.
“Anh gọi taxi sao?” Tâm Tâm ngạc nhiên. Thiếu gia tập đoàn Alpha lại không đi xe riêng mà phải gọi taxi?
Trí Nhân hơi nhăn mày, hắn thấy được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt cô, lãnh đạm nói: “Đúng vậy.”
Tâm Tâm liếc nhìn hắn một cái, dường như cũng hiểu ra, đấu đá nội bộ trong gia tộc đi!
Hào môn thế gia, bao giờ cũng có mấy việc này. Nhưng hắn đang phải dùng xe lăn, đi xe taxi sao tiện?
Cô giơ tay chặn lại bàn tay đang cầm điện thoại của hắn, nhẹ giọng nói:
“Tôi đưa anh về nhé, dù sao cũng tiện đường.”
Trí Nhân ngước mắt lên nhìn cô:
“Cô biết tôi đang ở đâu không?” Còn nói tiện đường?
Tâm Tâm lúng túng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, đúng là cô không biết nhà hắn ở đâu.
Trí Nhân nhìn nhìn cô một lúc, phát hiện cô đang ngại ngùng, cô gái này hẳn là muốn giúp hắn, nhưng lại sợ hắn xấu hổ nên mới lấy một cái cớ vụng về như vậy đi!
“Tôi ở khách sạn Mai Lan, số 8 đường Hoa Nguyệt. Cảm ơn.”
“Được được.” Tâm Tâm gật đầu, vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho tài xế, không dám nhìn vào mặt Trí Nhân.
Xe đến sảnh. Tài xế xuống xe, mở cửa.
Trí Nhân điều khiển xe lăn đến trước cửa xe, hắn mím môi một chút, chống hai tay lên thành ghế, định dùng lực tay đưa thân thể lên xe.
Tâm Tâm thấy thế vội vàng ra hiệu cho tài xế, hai người cùng đến đỡ hắn lên xe. Sau khi Trí Nhân đã ngồi ổn định trên ghế xong, tài xế liền bê xe lăn của Trí Nhân lên cốp xe.
Toàn bộ hành trình, Trí Nhân đều không nói gì.
Tâm Tâm biết hắn vốn kiêu ngạo, thiên chi kiêu tử lại ngã xuống thành người thường, trong tâm hắn hẳn là vẫn chưa thể thích ứng.
Cô vòng qua đầu bên kia của xe, mở cửa, bước lên ngồi ở vị trí ghế bên cạnh Trí Nhân, nói địa chỉ cho tài xế.
Xe rất nhanh liền chuyển bánh.
Khi đến nơi, Tâm Tâm kinh ngạc phát hiện, khách sạn Mai Lan mà Trí Nhân nói hóa ra chỉ là một khách sạn loại nhỏ, tầm 2,5 sao. Gia tộc Trí Nhân chẳng nhẽ lại để hắn ở nơi như vậy? Nhà hắn không phải ở thủ đô sao? Sao hắn thà rằng ở khách sạn nhỏ như vầy cũng không về nhà ở?
Lại nói, dù cho hắn không thừa kế gia tộc thì bản thân vẫn là thiếu gia tập đoàn Alpha, là ai đã khiến hắn phải lưu lạc đến mức này? Hẳn là người anh cùng cha khác mẹ kia của hắn đi?
Tuy trong lòng thắc mắc, nhưng Tâm Tâm không nói ra, chỉ giúp Trí Nhân đẩy xe lăn về đến trước cửa phòng hắn, sau đó chào tạm biệt ra về.
Vừa ra đến xe, âm thanh của hệ thống vang lên.
[Đối tượng công lược số 2. Độ hảo cảm -10. Ký chủ, xin hãy tiếp tục nỗ lực.]
A! Độ hảo cảm giảm sao? Đây gọi là làm ơn mắc oán trong truyền thuyết đi? Nhưng dù sao cũng là việc đã nằm trong suy đoán trước của cô.
Thông qua ký ức của nguyên chủ, Tâm Tâm đã biết trước hoàn cảnh của Trí Nhân. Nhưng cô vẫn làm giống như nguyên chủ đời trước, đưa Trí Nhân về tận phòng.
Cô biết, loại người kiêu ngạo như hắn, không thích nhất là bị người khác nhìn thấy bản thân khi khó khăn.
Nhưng cô cần công lược hắn, vậy lúc này, chính là thời điểm thích hợp nhất. Ghét và yêu, gần nhau trong gang tấc!
- --
Những ngày tiếp theo, Trí Nhân đều đến văn phòng rất sớm. Khi Tâm Tâm đến công ty, lúc nào cũng thấy hình ảnh hắn lao đầu vào làm việc, làm việc điên cuồng, quên ăn, quên cả thời gian.
Khi Tâm Tâm rời công ty, Trí Nhân vẫn chưa rời đi. Theo lời bảo vệ nói lại, hắn lúc nào cũng rời công ty muộn nhất. Có những hôm tận 1 giờ sáng mới rời đi, đến 7h đã có mặt ở văn phòng.