Chương 18: Nữ phụ thanh mai 18
Một người đàn ông vừa bước xuống từ trên chiếc xe đằng sau, mặc một bộ comple đen lịch lãm, tóc chẻ side part 7:3, trên mặt treo một nụ cười vui vẻ.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông kia, Trí Nhân lập tức nhíu chặt mày.
Người đàn ông đi đến gần xe lăn của Trí Nhân liền dừng lại, đôi mắt hắn lướt qua khuôn mặt Tâm Tâm một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn Trí Nhân, giọng nói mang theo sự quan tâm:
“Sao em không về nhà? Ba mẹ rất lo lắng cho em.”
Tâm Tâm nghe vậy, liền đoán được đây là Trí Kiệt, người anh trai cùng ba khác mẹ của Trí Nhân. Cô hơi lo lắng nhìn Trí Nhân một cái. Hắn vốn không thích người anh này, kiếp trước, chính người anh trai này đã đẩy hắn vào bệnh viện tâm thần.
Đáp lại câu hỏi quan tâm của người đàn ông là sự im lặng của Trí Nhân, hắn quay mặt lại, ngước mắt nhìn Tâm Tâm đang đứng phía sau xe đẩy, “Đi thôi.”
Tâm Tâm ngoan ngoãn nghe lời, đẩy xe lăn vào trong nhà hàng.
Trí Kiệt không nhận được đáp lại của Trí Nhân, khuôn mặt hơi nhăn lại một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, hắn thở dài một cái, tỏ vẻ bất đắc dĩ, đi theo ngay bên cạnh hai người, cùng tiến vào nhà hàng, vừa đi vừa lắc đầu nói:
“Em xem em này, sao lúc nào cũng giữ thái độ như vậy. Nếu thái độ em tốt hơn, thì dù bị gãy hai chân, cũng đâu dến mức bị ba rút hết quyền hành.”
Giọng nói có vẻ quan tâm, nhưng lời nói lại bao hàm ý khiêu khích.
Tâm Tâm mạc danh cảm thấy hơi bực bội, cô điều chỉnh lăn hơi nghiêng về phía Trí Kiệt, bánh xe ‘vô tình’ kẹt qua chân hắn.
“Á!” Trí Kiệt kêu lên một cái, vội vàng nhảy ra xa mấy bước, đôi mắt bốc hỏa bắn về phía Tâm Tâm.
“Xin lỗi, tôi không cố ý. Nếu không phải anh cứ chen ngang đường đi của xe lăn thì cũng không bị kẹp…!” Tâm Tâm vẻ mặt áy náy, nói với Trí Kiệt, sau đó phớt lờ ánh mắt như dao găm của hắn, tiếp tục đẩy xe vào trong nhà hàng.
Trí Nhân hơi hơi liếc cô một cái, hắn biết là cô cố tình, trong lòng âm thầm tán thưởng, kẹp hay lắm!
Lúc này, có nhân viên phục vụ đi ra, tiếp đón hai người vào phòng VIP đã đặt trước.
Trí Kiệt đứng đằng sau, nhìn theo bóng dáng hai người một lúc, sau đó cũng đi về phía một căn phòng VIP khác.
Trong phòng, Tâm Tâm an trí Trí Nhân xong, liền cầm menu, “Ăn lẩu cá kèo nhé?”
“Được!” Trí Nhân trả lời, hắn khá dễ tính trong việc ăn uống, hầu như món gì cũng có thể ăn được.
Tâm Tâm gọi một số món, chốt lại còn dặn dò nhân viên ghi order một câu:
“Tất cả đều không cay nhé.”
Trí Nhân nghe vậy, hơi hơi nhướn mày, hắn không ăn được cay, không ngờ mới tiếp xúc mấy ngày, cô đã phát hiện ra thói quen của hắn.
Tâm Tâm không phát giác ra biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt hắn, cô lấy bát đũa, cẩn thận bóc giấy niêm phong đi, đặt đến trước mặt hắn, sau đó mới bóc đến bộ bát đũa của chính mình.
Khi nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, Tâm Tâm lại khéo léo chuyển mấy món hắn thích ăn về gần phía hắn, chuyển rau xào, salad về gần phía cô.
Trí Nhân nhìn, không nói gì, nhưng thực sự rất bất ngờ vì cô lại hiểu sở thích của mình như vậy. Rõ ràng hai người bọn họ mới chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn, cô lại giống như là một người bạn tri kỷ, quen biết đã lâu…
“Trí Nhân, ngày mai anh có thể quay trở lại văn phòng làm việc rồi. Nhưng anh chỉ được làm đến 5 giờ chiều, không thể muộn hơn.” Tâm Tâm nói, còn không quên càu nhàu thêm một câu: “Lần này anh đừng hòng không nghe lời, hàng ngày tôi sẽ giám sát anh.”
Trí Nhân cầm đũa lên gắp món ăn, khuôn mặt tỏ vẻ không quan tâm, trả lời: “Được.”, nhưng trong lòng lại loạn thành một đoàn. Cô nói vậy, tức là ngày mai cô vẫn sẽ đưa đón hắn sao? Buổi tối vẫn ‘giám sát’ hắn cho đến khi hắn lên giường ngủ?
Không hiểu sao, hắn bị ‘giám sát’ mà lại thấy vui vui.
[Tinh, độ hảo cảm 85! Đã gần đạt được mục tiêu công lược!] Âm thanh máy móc vang lên.
Tâm Tâm bĩu môi, hừ, tên Trí Nhân này, mặt thì hờ hững, trong lòng lại âm thầm cộng điểm cho người ta, đúng là trong ngoài bất nhất.
Đúng lúc này, điện thoại của Tâm Tâm vang lên, cô nhìn qua màn hình, là Nguyên Triều gọi đến.
“A lô!”
….
“Em khỏe!”
….
“Em vẫn nhớ, sẽ đến đúng giờ.”
…
“Được, tạm biệt anh.”
Trí Nhân ngồi đối điện nghe cô trò chuyện điện thoại, không hiểu sao trong lòng tự dưng cảm thấy không vui. Hắn đoán, người ở đầu kia điện thoại là Nguyên Triều.
Tâm Tâm ngắt điện thoại, quay ra nhìn hắn, do dự một chút, sau đó vẫn nói ra:
“Là Nguyên Triều gọi điện thoại cho tôi. Hôm nay tôi và anh ấy sẽ thông báo hủy hôn với hai bên gia đình. Sau khi ăn xong tôi sẽ đi về nhà.”
Trong giọng nói của cô mang theo chút buồn bã, không khí hơi trùng xuống.
Trí Nhân mím chặt môi, trong lòng hắn có chút khó chịu, hắn thực sự không muốn thấy cô buồn, nhưng hắn cũng không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này. Hai người trầm mặc ăn xong bữa tối.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông kia, Trí Nhân lập tức nhíu chặt mày.
Người đàn ông đi đến gần xe lăn của Trí Nhân liền dừng lại, đôi mắt hắn lướt qua khuôn mặt Tâm Tâm một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn Trí Nhân, giọng nói mang theo sự quan tâm:
“Sao em không về nhà? Ba mẹ rất lo lắng cho em.”
Tâm Tâm nghe vậy, liền đoán được đây là Trí Kiệt, người anh trai cùng ba khác mẹ của Trí Nhân. Cô hơi lo lắng nhìn Trí Nhân một cái. Hắn vốn không thích người anh này, kiếp trước, chính người anh trai này đã đẩy hắn vào bệnh viện tâm thần.
Đáp lại câu hỏi quan tâm của người đàn ông là sự im lặng của Trí Nhân, hắn quay mặt lại, ngước mắt nhìn Tâm Tâm đang đứng phía sau xe đẩy, “Đi thôi.”
Tâm Tâm ngoan ngoãn nghe lời, đẩy xe lăn vào trong nhà hàng.
Trí Kiệt không nhận được đáp lại của Trí Nhân, khuôn mặt hơi nhăn lại một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, hắn thở dài một cái, tỏ vẻ bất đắc dĩ, đi theo ngay bên cạnh hai người, cùng tiến vào nhà hàng, vừa đi vừa lắc đầu nói:
“Em xem em này, sao lúc nào cũng giữ thái độ như vậy. Nếu thái độ em tốt hơn, thì dù bị gãy hai chân, cũng đâu dến mức bị ba rút hết quyền hành.”
Giọng nói có vẻ quan tâm, nhưng lời nói lại bao hàm ý khiêu khích.
Tâm Tâm mạc danh cảm thấy hơi bực bội, cô điều chỉnh lăn hơi nghiêng về phía Trí Kiệt, bánh xe ‘vô tình’ kẹt qua chân hắn.
“Á!” Trí Kiệt kêu lên một cái, vội vàng nhảy ra xa mấy bước, đôi mắt bốc hỏa bắn về phía Tâm Tâm.
“Xin lỗi, tôi không cố ý. Nếu không phải anh cứ chen ngang đường đi của xe lăn thì cũng không bị kẹp…!” Tâm Tâm vẻ mặt áy náy, nói với Trí Kiệt, sau đó phớt lờ ánh mắt như dao găm của hắn, tiếp tục đẩy xe vào trong nhà hàng.
Trí Nhân hơi hơi liếc cô một cái, hắn biết là cô cố tình, trong lòng âm thầm tán thưởng, kẹp hay lắm!
Lúc này, có nhân viên phục vụ đi ra, tiếp đón hai người vào phòng VIP đã đặt trước.
Trí Kiệt đứng đằng sau, nhìn theo bóng dáng hai người một lúc, sau đó cũng đi về phía một căn phòng VIP khác.
Trong phòng, Tâm Tâm an trí Trí Nhân xong, liền cầm menu, “Ăn lẩu cá kèo nhé?”
“Được!” Trí Nhân trả lời, hắn khá dễ tính trong việc ăn uống, hầu như món gì cũng có thể ăn được.
Tâm Tâm gọi một số món, chốt lại còn dặn dò nhân viên ghi order một câu:
“Tất cả đều không cay nhé.”
Trí Nhân nghe vậy, hơi hơi nhướn mày, hắn không ăn được cay, không ngờ mới tiếp xúc mấy ngày, cô đã phát hiện ra thói quen của hắn.
Tâm Tâm không phát giác ra biểu hiện nhỏ trên khuôn mặt hắn, cô lấy bát đũa, cẩn thận bóc giấy niêm phong đi, đặt đến trước mặt hắn, sau đó mới bóc đến bộ bát đũa của chính mình.
Khi nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên, Tâm Tâm lại khéo léo chuyển mấy món hắn thích ăn về gần phía hắn, chuyển rau xào, salad về gần phía cô.
Trí Nhân nhìn, không nói gì, nhưng thực sự rất bất ngờ vì cô lại hiểu sở thích của mình như vậy. Rõ ràng hai người bọn họ mới chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn, cô lại giống như là một người bạn tri kỷ, quen biết đã lâu…
“Trí Nhân, ngày mai anh có thể quay trở lại văn phòng làm việc rồi. Nhưng anh chỉ được làm đến 5 giờ chiều, không thể muộn hơn.” Tâm Tâm nói, còn không quên càu nhàu thêm một câu: “Lần này anh đừng hòng không nghe lời, hàng ngày tôi sẽ giám sát anh.”
Trí Nhân cầm đũa lên gắp món ăn, khuôn mặt tỏ vẻ không quan tâm, trả lời: “Được.”, nhưng trong lòng lại loạn thành một đoàn. Cô nói vậy, tức là ngày mai cô vẫn sẽ đưa đón hắn sao? Buổi tối vẫn ‘giám sát’ hắn cho đến khi hắn lên giường ngủ?
Không hiểu sao, hắn bị ‘giám sát’ mà lại thấy vui vui.
[Tinh, độ hảo cảm 85! Đã gần đạt được mục tiêu công lược!] Âm thanh máy móc vang lên.
Tâm Tâm bĩu môi, hừ, tên Trí Nhân này, mặt thì hờ hững, trong lòng lại âm thầm cộng điểm cho người ta, đúng là trong ngoài bất nhất.
Đúng lúc này, điện thoại của Tâm Tâm vang lên, cô nhìn qua màn hình, là Nguyên Triều gọi đến.
“A lô!”
….
“Em khỏe!”
….
“Em vẫn nhớ, sẽ đến đúng giờ.”
…
“Được, tạm biệt anh.”
Trí Nhân ngồi đối điện nghe cô trò chuyện điện thoại, không hiểu sao trong lòng tự dưng cảm thấy không vui. Hắn đoán, người ở đầu kia điện thoại là Nguyên Triều.
Tâm Tâm ngắt điện thoại, quay ra nhìn hắn, do dự một chút, sau đó vẫn nói ra:
“Là Nguyên Triều gọi điện thoại cho tôi. Hôm nay tôi và anh ấy sẽ thông báo hủy hôn với hai bên gia đình. Sau khi ăn xong tôi sẽ đi về nhà.”
Trong giọng nói của cô mang theo chút buồn bã, không khí hơi trùng xuống.
Trí Nhân mím chặt môi, trong lòng hắn có chút khó chịu, hắn thực sự không muốn thấy cô buồn, nhưng hắn cũng không biết nên nói gì trong hoàn cảnh này. Hai người trầm mặc ăn xong bữa tối.