Chương 20: Nữ phụ thanh mai 20
Trong khi Tâm Tâm đi gặp bác sĩ Cao Phong để trao đổi chi tiết, Trí Nhân ở nhà lại tâm thần không yên, đẩy xe lăn ra ra vào vào, không rõ chính mình muốn làm gì.
Mỗi lần nhớ đến nụ cười của cô khi rời đi để gặp người đã gọi điện thoại đến kia, hắn lại thấy khó chịu.
Hắn không rõ tại sao hắn lại có cảm giác này? Trong lòng bực dọc, hắn bèn lôi laptop ra làm việc.
Khi Tâm Tâm trở về đến khu chung cư đã là gần 11 giờ tối, tắm rửa xong liền lên giường nằm ngủ, hoàn toàn không biết có người vẫn ngồi vừa làm việc, vừa chờ cô về đến tận sáng hôm sau.
- --
Đoạn nhạc chuông cửa vang lên, Trí Nhân điều khiển xe lăn ra mở cửa.
Thân ảnh Tâm Tâm xuất hiện ở bên ngoài, cười thật tươi nhìn hắn.
“Trí Nhân, tôi có một tin vui cho anh!”
Vừa nói xong, nụ cười trên mặt cô liền đọng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt gấu trúc của Trí Nhân.
“Anh…anh không ngủ được sao?” Cô chất vấn, sau đó liếc mắt thấy chiếc laptop vẫn còn để mở ra ở trên chiếc bàn gần giường, cô đoán ra được chuyện gì, tức khác liền nổi giận: “Anh lại thức đêm làm việc?”
“Trí Nhân! Anh thật hư! Sao không nghe lời hả? Tôi chỉ mới đi ra ngoài một buổi tối, anh đã nhân cơ hội hư hỏng rồi! Anh…anh…tôi phải phạt anh.”
Tâm Tâm giống như một người phụ nữ đanh đá, chống một tay bên hông, một tay chỉ vào mặt Trí Nhân mắng.
Không hiểu sao, nghe những tiếng mắng này của cô, Trí Nhân lại không hề thấy phiền, ngược lại, khóe môi còn hơi nhếch lên vui vẻ. Ai bảo cô không ở nhà quản hắn, hắn liền “hư hỏng” cho cô xem. Đúng vậy, là hắn cố tình cứ để laptop mở ra ở trên bàn cho cô thấy.
[Tinh! Độ hảo cảm 87! Đã sắp hoàn thành mục tiêu 90 điểm. Ký chủ xin hãy tiếp tục cố gắng.] Âm thanh của 07 vang lên.
A! Bị mắng mà cũng tăng điểm? Bộ hắn thích bị ngược đãi sao?
Tâm Tâm nhướn mày vui vẻ nhìn Trí Nhân, đúng lúc hắn ngước mắt lên, phát hiện biểu tình tinh nghịch kia của cô, không nhịn được mặt đỏ bừng lên, lại cúi đầu xuống.
[Tinh! Độ hảm cảm 90! Đã hoàn thành mục tiêu số 1. Kiếm được 50 điểm đầu tiên. Chúc mừng ký chủ.]
Tâm Tâm còn chưa kịp vui vẻ, âm thanh máy móc của 07 lại vang lên tiếp:
[Tinh! Trừ gốc vay mua thuốc – 20 điểm. Trừ lãi 3 tháng là 6 điểm. Tổng cộng trừ 26 điểm. Ký chủ còn lại 24 điểm.]
Nụ cười trên mặt Tâm Tâm lập tức tan biến không còn bóng dáng. Hệ thống 07 này, cô có cảm giác nó chỉ đợi đến giây phút này để trừ điểm của cô!
Tâm Tâm nhìn Trí Nhân đang đỏ mặt cúi đầu, thở dài nói:
“Trí Nhân, nếu sau này anh còn thức đêm như vậy tôi sẽ mặc kệ anh. Không quan tâm đến anh nữa! Hàng ngày tôi sẽ không đến đây đưa đón anh đi làm, đi ăn nữa. Anh muốn làm gì tùy anh.”
Trí Nhân mím môi, hắn không muốn cô mặc kệ hắn, vui vẻ vì được cô quan tâm bây giờ lại biến thành lo lắng.
Tâm Tâm nhìn hắn một lúc, thấy hắn không có phản ứng gì, cô tức giận xoay người định bỏ về phòng của mình, chân mới bước ra được một bước, cổ tay phải đã bị người nắm lại.
“Đừng đi! Tôi sau này sẽ nghe lời.”
Âm thanh nho nhỏ, nhưng không lạnh nhạt như mọi ngày mà lại mang theo chút gấp gáp, lo lắng.
Tâm Tâm quay lại, nhìn bàn tay Trí Nhân đang nắm lấy cổ tay cô, sau đó rời tầm mắt nhìn qua khuôn mặt hắn, va chạm vào tầm mắt hắn. Đôi mắt hắn mang theo chút xấu hổ, vội vàng rời tầm mắt đi.
Tâm Tâm cũng không phải người để bụng, thấy hắn đã nhượng bộ, cô liền vui vẻ, ngồi xuống đối diện với hắn, chủ động cầm tay hắn.
“Trí Nhân, tôi có tin tức tốt muốn nói với anh.”
Trí Nhân nhìn bàn tay cô nắm lấy tay mình, bàn tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, ấm áp, hắn không nhịn được sau tai lại đỏ lên.
“Chuyện…chuyện gì?” Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nói lắp, không ngờ một người luôn bình tĩnh, lý trí, cao ngạo như hắn lại cũng có khi ấu trĩ như vậy. Thậm chí trước kia khi yêu Hoa An, hắn cũng chưa bao giờ để lộ ra một mặt ngốc ngếch này. Hắn luôn luôn là bộ dáng cao lãnh, nắm mọi thứ trong tay.
“Liên quan đến người tối hôm qua tôi đi ra ngoài gặp.” Tâm Tâm tiếp tục vui vẻ nói.
Trái tim Trí Nhân bỗng nhiên thót lên một cái, tin vui gì của cô lại liên quan đến người kia? Hắn không nhịn được khẩn trương lên, gắt gao nhìn vào mắt cô, hy vọng những lời cô nói tiếp theo không phải điều hắn đang lo lắng.
“Tối hôm qua tôi đi gặp bác sĩ Cao Phong, chuyên gia hàng đầu thế giới về phục hồi chức năng của chân. Bác sĩ Cao Phong nói có rất nhiều trường hợp trên thế giới cũng giống như anh đã phục hồi được. Chân của anh vẫn còn cơ hội. Tôi đã đặt lịch hẹn gặp bác sĩ vào sáng hôm nay. Sau khi ăn sáng xong chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
“Chân của tôi?” Trí Nhân ngạc nhiên, xen lẫn xúc động. Đôi chân này, gia tộc của hắn đã tìm rất nhiều bác sĩ đến chữa trị, đều đi đến một kết luận là không thể chữa khỏi. Chính bởi vì lý do này, ba hắn mới chuyển sang cất nhắc người anh trai cùng cha khác mẹ kia của hắn. Hắn trong lúc bức xúc, đã cãi nhau với ba, bỏ nhà đi, khiến tên Trí Kiệt kia lợi dụng được cơ hội, chèn ép hắn không thể quay về, còn giở thủ đoạn chặn cả tài khoản và thẻ ngân hàng của hắn.
Mỗi lần nhớ đến nụ cười của cô khi rời đi để gặp người đã gọi điện thoại đến kia, hắn lại thấy khó chịu.
Hắn không rõ tại sao hắn lại có cảm giác này? Trong lòng bực dọc, hắn bèn lôi laptop ra làm việc.
Khi Tâm Tâm trở về đến khu chung cư đã là gần 11 giờ tối, tắm rửa xong liền lên giường nằm ngủ, hoàn toàn không biết có người vẫn ngồi vừa làm việc, vừa chờ cô về đến tận sáng hôm sau.
- --
Đoạn nhạc chuông cửa vang lên, Trí Nhân điều khiển xe lăn ra mở cửa.
Thân ảnh Tâm Tâm xuất hiện ở bên ngoài, cười thật tươi nhìn hắn.
“Trí Nhân, tôi có một tin vui cho anh!”
Vừa nói xong, nụ cười trên mặt cô liền đọng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt gấu trúc của Trí Nhân.
“Anh…anh không ngủ được sao?” Cô chất vấn, sau đó liếc mắt thấy chiếc laptop vẫn còn để mở ra ở trên chiếc bàn gần giường, cô đoán ra được chuyện gì, tức khác liền nổi giận: “Anh lại thức đêm làm việc?”
“Trí Nhân! Anh thật hư! Sao không nghe lời hả? Tôi chỉ mới đi ra ngoài một buổi tối, anh đã nhân cơ hội hư hỏng rồi! Anh…anh…tôi phải phạt anh.”
Tâm Tâm giống như một người phụ nữ đanh đá, chống một tay bên hông, một tay chỉ vào mặt Trí Nhân mắng.
Không hiểu sao, nghe những tiếng mắng này của cô, Trí Nhân lại không hề thấy phiền, ngược lại, khóe môi còn hơi nhếch lên vui vẻ. Ai bảo cô không ở nhà quản hắn, hắn liền “hư hỏng” cho cô xem. Đúng vậy, là hắn cố tình cứ để laptop mở ra ở trên bàn cho cô thấy.
[Tinh! Độ hảo cảm 87! Đã sắp hoàn thành mục tiêu 90 điểm. Ký chủ xin hãy tiếp tục cố gắng.] Âm thanh của 07 vang lên.
A! Bị mắng mà cũng tăng điểm? Bộ hắn thích bị ngược đãi sao?
Tâm Tâm nhướn mày vui vẻ nhìn Trí Nhân, đúng lúc hắn ngước mắt lên, phát hiện biểu tình tinh nghịch kia của cô, không nhịn được mặt đỏ bừng lên, lại cúi đầu xuống.
[Tinh! Độ hảm cảm 90! Đã hoàn thành mục tiêu số 1. Kiếm được 50 điểm đầu tiên. Chúc mừng ký chủ.]
Tâm Tâm còn chưa kịp vui vẻ, âm thanh máy móc của 07 lại vang lên tiếp:
[Tinh! Trừ gốc vay mua thuốc – 20 điểm. Trừ lãi 3 tháng là 6 điểm. Tổng cộng trừ 26 điểm. Ký chủ còn lại 24 điểm.]
Nụ cười trên mặt Tâm Tâm lập tức tan biến không còn bóng dáng. Hệ thống 07 này, cô có cảm giác nó chỉ đợi đến giây phút này để trừ điểm của cô!
Tâm Tâm nhìn Trí Nhân đang đỏ mặt cúi đầu, thở dài nói:
“Trí Nhân, nếu sau này anh còn thức đêm như vậy tôi sẽ mặc kệ anh. Không quan tâm đến anh nữa! Hàng ngày tôi sẽ không đến đây đưa đón anh đi làm, đi ăn nữa. Anh muốn làm gì tùy anh.”
Trí Nhân mím môi, hắn không muốn cô mặc kệ hắn, vui vẻ vì được cô quan tâm bây giờ lại biến thành lo lắng.
Tâm Tâm nhìn hắn một lúc, thấy hắn không có phản ứng gì, cô tức giận xoay người định bỏ về phòng của mình, chân mới bước ra được một bước, cổ tay phải đã bị người nắm lại.
“Đừng đi! Tôi sau này sẽ nghe lời.”
Âm thanh nho nhỏ, nhưng không lạnh nhạt như mọi ngày mà lại mang theo chút gấp gáp, lo lắng.
Tâm Tâm quay lại, nhìn bàn tay Trí Nhân đang nắm lấy cổ tay cô, sau đó rời tầm mắt nhìn qua khuôn mặt hắn, va chạm vào tầm mắt hắn. Đôi mắt hắn mang theo chút xấu hổ, vội vàng rời tầm mắt đi.
Tâm Tâm cũng không phải người để bụng, thấy hắn đã nhượng bộ, cô liền vui vẻ, ngồi xuống đối diện với hắn, chủ động cầm tay hắn.
“Trí Nhân, tôi có tin tức tốt muốn nói với anh.”
Trí Nhân nhìn bàn tay cô nắm lấy tay mình, bàn tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, ấm áp, hắn không nhịn được sau tai lại đỏ lên.
“Chuyện…chuyện gì?” Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nói lắp, không ngờ một người luôn bình tĩnh, lý trí, cao ngạo như hắn lại cũng có khi ấu trĩ như vậy. Thậm chí trước kia khi yêu Hoa An, hắn cũng chưa bao giờ để lộ ra một mặt ngốc ngếch này. Hắn luôn luôn là bộ dáng cao lãnh, nắm mọi thứ trong tay.
“Liên quan đến người tối hôm qua tôi đi ra ngoài gặp.” Tâm Tâm tiếp tục vui vẻ nói.
Trái tim Trí Nhân bỗng nhiên thót lên một cái, tin vui gì của cô lại liên quan đến người kia? Hắn không nhịn được khẩn trương lên, gắt gao nhìn vào mắt cô, hy vọng những lời cô nói tiếp theo không phải điều hắn đang lo lắng.
“Tối hôm qua tôi đi gặp bác sĩ Cao Phong, chuyên gia hàng đầu thế giới về phục hồi chức năng của chân. Bác sĩ Cao Phong nói có rất nhiều trường hợp trên thế giới cũng giống như anh đã phục hồi được. Chân của anh vẫn còn cơ hội. Tôi đã đặt lịch hẹn gặp bác sĩ vào sáng hôm nay. Sau khi ăn sáng xong chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
“Chân của tôi?” Trí Nhân ngạc nhiên, xen lẫn xúc động. Đôi chân này, gia tộc của hắn đã tìm rất nhiều bác sĩ đến chữa trị, đều đi đến một kết luận là không thể chữa khỏi. Chính bởi vì lý do này, ba hắn mới chuyển sang cất nhắc người anh trai cùng cha khác mẹ kia của hắn. Hắn trong lúc bức xúc, đã cãi nhau với ba, bỏ nhà đi, khiến tên Trí Kiệt kia lợi dụng được cơ hội, chèn ép hắn không thể quay về, còn giở thủ đoạn chặn cả tài khoản và thẻ ngân hàng của hắn.