Chương 23: Nữ phụ thanh mai 23
Nguyên Triều: “Tâm Tâm, gần đây công ty thời trang Tâm đang mở thêm một loạt cửa hàng sao? Bên em còn đang thực hiện chương trình khuyến mãi giảm giá khai trương?”
Tâm Tâm: “Đúng vậy! Đây là kế hoạch năm nay của công ty em. Sao thế? Đây không phải là hoạt động bình thường sao?”
Đúng là bình thường, nhưng không bình thường chính là mở cạnh cửa hàng nhà hắn!
Nguyên Triều: “Bên em mới thuê một cửa hàng ở zone A trong khu trung tâm thương mại New Star sao?”
Tâm Tâm: “Có việc này sao? Gần đây em bận quá nên cũng không để ý, thông thường mấy việc này phòng nghiên cứu và phát triển thị trường được quyền quyết định, em chỉ nghe báo cáo vào cuối tháng. Báo cáo cuối tháng này còn chưa có làm. Nhưng thuê trong khu trung tâm thương mại New Star là một lựa chọn không tồi mà, anh thấy có vấn đề gì sao?”
Nguyên Triều:…Cô ấy còn chưa biết việc này? Kỳ thực bất kỳ hãng thời trang nào cũng muốn thuê được cửa hàng ở zone A, trung tâm thương mại New Star. Không phải thời trang Tâm, cũng có thể là thời trang A, B, C gì đó. Hắn nghi ngờ cô cũng có hơi chút không phải. Với cả, hắn quen Tâm Tâm từ bé, vô cùng hiểu tính cô, cô không có khả năng sẽ làm ra những việc như vậy.
“Không có gì! Anh chỉ hỏi vậy thôi.”
Nguyên Triều và Tâm Tâm lại trao đổi qua lại mấy câu, sau đó liền cúp máy.
Tâm Tâm nhìn điện thoại, mỉm cười, Nguyên Triều có lẽ cũng đã nhận ra chút gì đó, quả không hổ là nam chính.
Buổi tối, sau chung cư, khu vực đi bộ gần hồ cá, Trí Nhân từ trên xe lăn đứng lên, chậm rãi đi từng bước một, đôi chân hơi run rẩy. Tâm Tâm đứng ở đối diện hắn cách tầm 2 mét, giơ hai tay về phía hắn, khuôn mặt treo một nụ cười vui vẻ:
“Sắp đến rồi! Còn mấy bước nữa thôi.”
Trên trán Trí Nhân lấm tấm đầy mồ hôi, nhỏ giọt xuống chiếc áo phông trắng mà hắn đang mặc. Chiếc áo phông cũng đã ướt một mảnh. Hắn bước từng bước nặng nề, chậm chạp di chuyển về phía trước, tuy mỗi một bước là một sự đau đớn vô cùng nhưng trên mặt hắn lại không giấu được nụ cười vui vẻ. Khi còn cách Tâm Tâm khoảng 2 bước, hắn dừng lại, ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn cô, “Tâm Tâm! Tôi làm được.” Sau đó, lại nhấc chân lên bước thêm một bước tới gần cô, vươn hai tay đặt lên hai bàn tay đang giang ra chờ hắn của cô. “Tâm Tâm, tôi đã đến.” Đôi mắt hắn rạng rỡ, lấp lánh, tràn ngập sức sống, khác hẳn bộ dáng âm u, tăm tối lần đầu cô gặp anh.
Tâm Tâm gật gật đầu, cũng vui mừng không kém: “Đúng vậy, anh làm được rồi! Bác sĩ Cao Phong nói với tiến triển như vậy, tháng sau anh có thể đi lại như người bình thường, ba tháng nữa có thể chạy được. Một năm sau có thể tham gia các hoạt động thể thao.”
Đôi tay Trí Nhân không nhịn được siết chặt hai bàn tay Tâm Tâm: “Tâm Tâm, cám ơn.”
Tâm Tâm đang lúc vui mừng, không nhịn được trêu hắn: “Cám ơn suông không được, phải trả ơn.”
Trí Nhân: “Được, cô muốn trả ơn như thế nào?”
Tâm Tâm nghĩ nghĩ, ừm, nên đòi gì đây? Cô nghiêng đầu, nhìn hắn:
“Tôi nghĩ không ra! Hay anh nghĩ thay tôi đi.”
Trí Nhân:…thực là làm khó hắn. Hắn cũng không rõ con gái thì thích gì. Hắn trước giờ mỗi lần cần mua quà cho đối tượng là phụ nữ đều sẽ nhờ trợ lý đi mua trang sức. Nhưng hắn chưa thấy Tâm Tâm đeo trang sức bao giờ, cô có vẻ không thích trang sức đi. Hắn nhíu mày, cuối cùng bất lực nói: “Tôi cũng không nghĩ ra được.”
Tâm Tâm tinh nghịch nhìn hắn:
“Hay anh cứ lấy thân báo đáp đi, trong phim kiếm hiệp ngày xưa thường hay có cảnh này đó.”
Trí Nhân:…
Nhìn khuôn mặt hắn đỏ bừng lên vì xấu hổ, Tâm Tâm nhoẻn cười, rút tay ra khỏi tay hắn, đi đến chỗ để xe lăn, đẩy xe lại gần hắn:
“Anh ngồi lên xe lăn đi, chúng ta tập thế cũng đủ rồi, cũng cần để chân được nghỉ ngơi.”
Trí Nhân theo bản năng ngồi lên xe lăn, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói ‘lấy thân báo đáp’ của Tâm Tâm. Hình như hắn cũng vui mừng ‘lấy thân báo đáp’.
Tâm Tâm đẩy xe lăn của Trí Nhân vào sảnh chung cư, vào thang máy, lại đi đến trước cửa phòng hắn, toàn bộ hành trình Trí Nhân đều không nói gì, một bộ dáng như đang suy tư.
Tâm Tâm cũng thấy hơi ngạc nhiên, nhưng cô không hỏi, mà đi lên phía trước, giúp Trí Nhân ấn mật mã mở cửa, sau đó lại đi ra giúp hắn đẩy xe lăn vào trong phòng.
Tâm Tâm: “Trí Nhân, không còn sớm nữa, anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi, tôi về đây.”
Trí Nhân nhìn bóng dáng Tâm Tâm đi đến cửa, khi cô vừa đặt tay lên tay nắm cửa, hắn bỗng nói với theo:
“Được!”
Tâm Tâm ngạc nhiên, quay lại hỏi: “Được gì cơ?”
Trí Nhân đỏ mặt lên, nhưng vẫn nhìn cô, không có cúi đầu lảng tránh như mấy lần trước đây: “Việc lấy thân báo đáp, tôi…chấp nhận.”
Tâm Tâm: “A?!”, cô ngạc nhiên mở to hai mắt, sau một lúc mới phản ứng lại đây, hắn là đang trả lời đề nghị vừa rồi của cô. Hắn…có hiểu đấy chỉ là trêu đùa không? Chẳng nhẽ hắn tưởng thật?
Tâm Tâm cười, lại tiếp tục mở ra vui đùa:
“Vậy chờ đến khi chân anh khỏi, tôi sẽ…nhận lấy tấm thân kia.”
Trí Nhân: “Được!”
Tâm Tâm:…
Bây giờ đến lượt cô thấy xấu hổ.
“Anh,…tôi chỉ đùa thôi! Chẳng nhẽ anh nghĩ tấm thân của anh đáng giá vậy sao?”
Trí Nhân: “Tấm thân của người thừa kế tập đoàn Alpha, chẳng nhẽ không đáng giá?”
Tâm Tâm:….Cũng hợp lý! Cô đỏ mặt vội vàng đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trí Nhân ở trong phòng, không nhịn được nhếch khóe môi lên. Cô ấy xấu hổ!
Tâm Tâm: “Đúng vậy! Đây là kế hoạch năm nay của công ty em. Sao thế? Đây không phải là hoạt động bình thường sao?”
Đúng là bình thường, nhưng không bình thường chính là mở cạnh cửa hàng nhà hắn!
Nguyên Triều: “Bên em mới thuê một cửa hàng ở zone A trong khu trung tâm thương mại New Star sao?”
Tâm Tâm: “Có việc này sao? Gần đây em bận quá nên cũng không để ý, thông thường mấy việc này phòng nghiên cứu và phát triển thị trường được quyền quyết định, em chỉ nghe báo cáo vào cuối tháng. Báo cáo cuối tháng này còn chưa có làm. Nhưng thuê trong khu trung tâm thương mại New Star là một lựa chọn không tồi mà, anh thấy có vấn đề gì sao?”
Nguyên Triều:…Cô ấy còn chưa biết việc này? Kỳ thực bất kỳ hãng thời trang nào cũng muốn thuê được cửa hàng ở zone A, trung tâm thương mại New Star. Không phải thời trang Tâm, cũng có thể là thời trang A, B, C gì đó. Hắn nghi ngờ cô cũng có hơi chút không phải. Với cả, hắn quen Tâm Tâm từ bé, vô cùng hiểu tính cô, cô không có khả năng sẽ làm ra những việc như vậy.
“Không có gì! Anh chỉ hỏi vậy thôi.”
Nguyên Triều và Tâm Tâm lại trao đổi qua lại mấy câu, sau đó liền cúp máy.
Tâm Tâm nhìn điện thoại, mỉm cười, Nguyên Triều có lẽ cũng đã nhận ra chút gì đó, quả không hổ là nam chính.
Buổi tối, sau chung cư, khu vực đi bộ gần hồ cá, Trí Nhân từ trên xe lăn đứng lên, chậm rãi đi từng bước một, đôi chân hơi run rẩy. Tâm Tâm đứng ở đối diện hắn cách tầm 2 mét, giơ hai tay về phía hắn, khuôn mặt treo một nụ cười vui vẻ:
“Sắp đến rồi! Còn mấy bước nữa thôi.”
Trên trán Trí Nhân lấm tấm đầy mồ hôi, nhỏ giọt xuống chiếc áo phông trắng mà hắn đang mặc. Chiếc áo phông cũng đã ướt một mảnh. Hắn bước từng bước nặng nề, chậm chạp di chuyển về phía trước, tuy mỗi một bước là một sự đau đớn vô cùng nhưng trên mặt hắn lại không giấu được nụ cười vui vẻ. Khi còn cách Tâm Tâm khoảng 2 bước, hắn dừng lại, ngước đôi mắt sáng ngời lên nhìn cô, “Tâm Tâm! Tôi làm được.” Sau đó, lại nhấc chân lên bước thêm một bước tới gần cô, vươn hai tay đặt lên hai bàn tay đang giang ra chờ hắn của cô. “Tâm Tâm, tôi đã đến.” Đôi mắt hắn rạng rỡ, lấp lánh, tràn ngập sức sống, khác hẳn bộ dáng âm u, tăm tối lần đầu cô gặp anh.
Tâm Tâm gật gật đầu, cũng vui mừng không kém: “Đúng vậy, anh làm được rồi! Bác sĩ Cao Phong nói với tiến triển như vậy, tháng sau anh có thể đi lại như người bình thường, ba tháng nữa có thể chạy được. Một năm sau có thể tham gia các hoạt động thể thao.”
Đôi tay Trí Nhân không nhịn được siết chặt hai bàn tay Tâm Tâm: “Tâm Tâm, cám ơn.”
Tâm Tâm đang lúc vui mừng, không nhịn được trêu hắn: “Cám ơn suông không được, phải trả ơn.”
Trí Nhân: “Được, cô muốn trả ơn như thế nào?”
Tâm Tâm nghĩ nghĩ, ừm, nên đòi gì đây? Cô nghiêng đầu, nhìn hắn:
“Tôi nghĩ không ra! Hay anh nghĩ thay tôi đi.”
Trí Nhân:…thực là làm khó hắn. Hắn cũng không rõ con gái thì thích gì. Hắn trước giờ mỗi lần cần mua quà cho đối tượng là phụ nữ đều sẽ nhờ trợ lý đi mua trang sức. Nhưng hắn chưa thấy Tâm Tâm đeo trang sức bao giờ, cô có vẻ không thích trang sức đi. Hắn nhíu mày, cuối cùng bất lực nói: “Tôi cũng không nghĩ ra được.”
Tâm Tâm tinh nghịch nhìn hắn:
“Hay anh cứ lấy thân báo đáp đi, trong phim kiếm hiệp ngày xưa thường hay có cảnh này đó.”
Trí Nhân:…
Nhìn khuôn mặt hắn đỏ bừng lên vì xấu hổ, Tâm Tâm nhoẻn cười, rút tay ra khỏi tay hắn, đi đến chỗ để xe lăn, đẩy xe lại gần hắn:
“Anh ngồi lên xe lăn đi, chúng ta tập thế cũng đủ rồi, cũng cần để chân được nghỉ ngơi.”
Trí Nhân theo bản năng ngồi lên xe lăn, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn câu nói ‘lấy thân báo đáp’ của Tâm Tâm. Hình như hắn cũng vui mừng ‘lấy thân báo đáp’.
Tâm Tâm đẩy xe lăn của Trí Nhân vào sảnh chung cư, vào thang máy, lại đi đến trước cửa phòng hắn, toàn bộ hành trình Trí Nhân đều không nói gì, một bộ dáng như đang suy tư.
Tâm Tâm cũng thấy hơi ngạc nhiên, nhưng cô không hỏi, mà đi lên phía trước, giúp Trí Nhân ấn mật mã mở cửa, sau đó lại đi ra giúp hắn đẩy xe lăn vào trong phòng.
Tâm Tâm: “Trí Nhân, không còn sớm nữa, anh tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi, tôi về đây.”
Trí Nhân nhìn bóng dáng Tâm Tâm đi đến cửa, khi cô vừa đặt tay lên tay nắm cửa, hắn bỗng nói với theo:
“Được!”
Tâm Tâm ngạc nhiên, quay lại hỏi: “Được gì cơ?”
Trí Nhân đỏ mặt lên, nhưng vẫn nhìn cô, không có cúi đầu lảng tránh như mấy lần trước đây: “Việc lấy thân báo đáp, tôi…chấp nhận.”
Tâm Tâm: “A?!”, cô ngạc nhiên mở to hai mắt, sau một lúc mới phản ứng lại đây, hắn là đang trả lời đề nghị vừa rồi của cô. Hắn…có hiểu đấy chỉ là trêu đùa không? Chẳng nhẽ hắn tưởng thật?
Tâm Tâm cười, lại tiếp tục mở ra vui đùa:
“Vậy chờ đến khi chân anh khỏi, tôi sẽ…nhận lấy tấm thân kia.”
Trí Nhân: “Được!”
Tâm Tâm:…
Bây giờ đến lượt cô thấy xấu hổ.
“Anh,…tôi chỉ đùa thôi! Chẳng nhẽ anh nghĩ tấm thân của anh đáng giá vậy sao?”
Trí Nhân: “Tấm thân của người thừa kế tập đoàn Alpha, chẳng nhẽ không đáng giá?”
Tâm Tâm:….Cũng hợp lý! Cô đỏ mặt vội vàng đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trí Nhân ở trong phòng, không nhịn được nhếch khóe môi lên. Cô ấy xấu hổ!