Chương 27
Hai người bọn họ là quan hệ gì?
Nguyên Triều chưa kịp suy nghĩ tiếp, Hoa An ở bên cạnh hắn đã nhận ra Trí Nhân, cô không nhịn được run rẩy một chút, bàn tay đang nắm lấy cánh tay hắn hơi hơi siết chặt. Cảm nhận thấy người bên cạnh đang sợ hãi, trái tim hắn không khỏi nổi lên đau xót, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô một chút để trấn an.
Dù sao, Trí Nhân hiện tại cũng chỉ là người tàn tật, không có quyền thừa kế tập đoàn Alpha, cũng không thể làm lên sóng gió gì, chưa kể bây giờ hắn còn kết thân được với Trí Kiệt, người thừa kế tương lai của Alpha. Hoa An cũng không cần phải sợ Trí Nhân như trước.
Trí Nhân ngồi ở bàn tiệc lẳng lặng nhìn thẳng Hoa An. Hắn cứ nhìn Hoa An một hồi lâu như thế, trong đôi mắt là cảm xúc phức tạp, rối rắm.
Hắn và Hoa An ở bên nhau 6 năm, trong khoảng thời gian đó, hắn vẫn luôn chiều cô, hỗ trợ công ty của anh trai cô phát triển, vậy mà khi hắn chỉ vừa mới bị tai nạn gãy chân, mất đi quyền kiểm soát tập đoàn Alpha, cô đã không do dự bỏ lại hắn trở về bên Nguyên Triều.
Nói cảm xúc của hắn khi đó là gì ư? Không cam tâm, hận, thất vọng, tất cả đều đủ!
Khi hắn rơi xuống đáy sâu của vực thẳm, tất cả mọi người đều rời bỏ hắn, kể cả người con gái mà hắn yêu.
Bọn họ ở bên hắn chỉ vì quyền thế và tiền tài của hắn. Trí Nhân nhếch môi, lộ ra nụ cười cay đắng, chua chát. Hắn nhất định sẽ trở lại, sẽ khiến những kẻ này phải hối hận!
Hoa An đối diện với ánh mắt đong đầy cảm xúc phức tạp của hắn, hơi hơi chột dạ, tránh đi. Không thể trách cô bỏ hắn được, bản thân cô cũng đâu muốn làm bạn gái hắn! Ngay từ đầu là hắn dùng quyền lực ép cô ở bên hắn mà thôi!
Thấy Trí Nhân chỉ im lặng nhìn chằm chằm Hoa An, Nguyên Triều cũng có hơi chút bực mình, hắn tiến lên chắn trước người Hoa An, nhìn thẳng vào Trí Nhân, giọng nói trịnh trọng:
“Trí Nhân, xin hãy tự trọng, đây là bạn gái tôi.”
Trí Nhân nhìn người đàn ông trước mặt đang che chắn Hoa An, khóe môi nhếch lên trào phúng:
“Nguyên Triều, tôi nhớ không nhầm tôi và Hoa An chưa chia tay.”
“Anh…” Nguyên Triều sửng sốt, không ngờ Trí Nhân sẽ nói như vậy, hắn quay đầu lại nhìn Hoa An.
Tâm Tâm ngồi bên cạnh Trí Nhân lại hơi hơi mím môi, trong đôi mắt ánh lên sự mất mát, nhưng trong lòng cô một chút cảm xúc đau thương cũng không có, việc này vốn đã biết trước. Bữa tiệc hôm nay là tác nhân chính khiến sau này Trí Nhân điên cuồng trả thù.
Khuôn mặt Hoa An trắng bệch, miệng lắp bắp run rẩy, từ đằng sau Nguyên Triều lộ mặt ra, nhìn Trí Nhân nói:
“Trí Nhân, tôi chưa bao giờ yêu anh, ở bên anh chỉ là vì bị ép buộc.”
Nụ cười trên mặt Trí Nhân càng lạnh hơn, độ cong bên khóe môi càng sâu hơn. Chưa bao giờ yêu hắn? Đúng vậy, 6 năm bên nhau đều là hắn dùng quyền lực, tiền tài ép cô! Ép cô trở thành bạn gái của hắn, ép cô ở bên hắn. Trái tim của cô vẫn luôn thuộc về người đàn ông trước mặt này, dù hắn đã vì cô mà làm nhiều việc như vậy.
Tâm Tâm ngồi bên cạnh, chứng kiến màn hai nam nhân tranh giành nữ chủ, âm thầm cảm khái, đúng là tiết mục kinh điển trong các bộ phim tình cảm.
Cảm khái là cảm khái, cô vẫn không quên nhiệm vụ của mình.
Thấy cảm xúc của Trí Nhân không tốt, cô khẽ vươn tay tới, vỗ nhẹ lên bàn tay hắn đang để trên tay vịn xe lăn, đôi mắt nhìn hắn đầy quan tâm, động viên: Đừng buồn, hắn vẫn còn có cô mà!
Trí Nhân cảm thấy một bàn tay mềm nhẹ chạm vào tay mình, quay ra thấy Tâm Tâm đang nhìn hắn đầy quan tâm, lo lắng, không hiểu sao trái tim đang xáo động đầy hận thù, đau đớn của hắn liền bình ổn lại.
Thực may mắn, khi hắn bị tất cả mọi người quay lưng, cô lại chìa tay ra với hắn. Cô là điểm sáng duy nhất trong quãng thời gian đen tối sau khi bị gãy chân của hắn. Một điểm sáng mà ban đầu hắn thấy chán ghét, nhưng sau dần dần lại không muốn rời xa.
Hắn khẽ gật đầu với cô, đưa cô một ánh mắt ý bảo cô cứ an tâm.
Nguyên Triều ở đối diện thấy hỗ động giữa hai người, trong lòng nổi lên nghi vấn, thậm chí còn có một tia không vui. Hoa An ở đằng sau hắn tiếp tục nói:
“Trí Nhân, chuyện ngày trước anh ép buộc tôi, tôi sẽ không trách anh. Dù sao bây giờ anh cũng đã nhận được trả giá. Chúng ta hãy bỏ qua đi, sau này coi nhau như bạn bè bình thường.”
Chữ “trả giá” như con dao găm đâm vào trái tim Trí Nhân, chọc ngoáy trong đó, đau đớn khó kiềm chế, khiến tâm tình hắn vừa thoáng bình ổn xuống lại bùng lên.
Trả giá? Ha hả? Hắn đã làm gì họ? Hắn cho họ quyền lợi, cho họ cơ hội kiếm tiền, đổi lại họ ở bên hắn, trung thành với hắn. Vốn dĩ là mua bán sòng phẳng, hai bên cùng đạt được điều mình muốn. Vậy mà khi hắn vừa ngã xuống, lại thành hắn đã nhận được trả giá? Trả giá vì đã cho họ tiền bạc, quyền lực đi!
Nguyên Triều chưa kịp suy nghĩ tiếp, Hoa An ở bên cạnh hắn đã nhận ra Trí Nhân, cô không nhịn được run rẩy một chút, bàn tay đang nắm lấy cánh tay hắn hơi hơi siết chặt. Cảm nhận thấy người bên cạnh đang sợ hãi, trái tim hắn không khỏi nổi lên đau xót, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay cô một chút để trấn an.
Dù sao, Trí Nhân hiện tại cũng chỉ là người tàn tật, không có quyền thừa kế tập đoàn Alpha, cũng không thể làm lên sóng gió gì, chưa kể bây giờ hắn còn kết thân được với Trí Kiệt, người thừa kế tương lai của Alpha. Hoa An cũng không cần phải sợ Trí Nhân như trước.
Trí Nhân ngồi ở bàn tiệc lẳng lặng nhìn thẳng Hoa An. Hắn cứ nhìn Hoa An một hồi lâu như thế, trong đôi mắt là cảm xúc phức tạp, rối rắm.
Hắn và Hoa An ở bên nhau 6 năm, trong khoảng thời gian đó, hắn vẫn luôn chiều cô, hỗ trợ công ty của anh trai cô phát triển, vậy mà khi hắn chỉ vừa mới bị tai nạn gãy chân, mất đi quyền kiểm soát tập đoàn Alpha, cô đã không do dự bỏ lại hắn trở về bên Nguyên Triều.
Nói cảm xúc của hắn khi đó là gì ư? Không cam tâm, hận, thất vọng, tất cả đều đủ!
Khi hắn rơi xuống đáy sâu của vực thẳm, tất cả mọi người đều rời bỏ hắn, kể cả người con gái mà hắn yêu.
Bọn họ ở bên hắn chỉ vì quyền thế và tiền tài của hắn. Trí Nhân nhếch môi, lộ ra nụ cười cay đắng, chua chát. Hắn nhất định sẽ trở lại, sẽ khiến những kẻ này phải hối hận!
Hoa An đối diện với ánh mắt đong đầy cảm xúc phức tạp của hắn, hơi hơi chột dạ, tránh đi. Không thể trách cô bỏ hắn được, bản thân cô cũng đâu muốn làm bạn gái hắn! Ngay từ đầu là hắn dùng quyền lực ép cô ở bên hắn mà thôi!
Thấy Trí Nhân chỉ im lặng nhìn chằm chằm Hoa An, Nguyên Triều cũng có hơi chút bực mình, hắn tiến lên chắn trước người Hoa An, nhìn thẳng vào Trí Nhân, giọng nói trịnh trọng:
“Trí Nhân, xin hãy tự trọng, đây là bạn gái tôi.”
Trí Nhân nhìn người đàn ông trước mặt đang che chắn Hoa An, khóe môi nhếch lên trào phúng:
“Nguyên Triều, tôi nhớ không nhầm tôi và Hoa An chưa chia tay.”
“Anh…” Nguyên Triều sửng sốt, không ngờ Trí Nhân sẽ nói như vậy, hắn quay đầu lại nhìn Hoa An.
Tâm Tâm ngồi bên cạnh Trí Nhân lại hơi hơi mím môi, trong đôi mắt ánh lên sự mất mát, nhưng trong lòng cô một chút cảm xúc đau thương cũng không có, việc này vốn đã biết trước. Bữa tiệc hôm nay là tác nhân chính khiến sau này Trí Nhân điên cuồng trả thù.
Khuôn mặt Hoa An trắng bệch, miệng lắp bắp run rẩy, từ đằng sau Nguyên Triều lộ mặt ra, nhìn Trí Nhân nói:
“Trí Nhân, tôi chưa bao giờ yêu anh, ở bên anh chỉ là vì bị ép buộc.”
Nụ cười trên mặt Trí Nhân càng lạnh hơn, độ cong bên khóe môi càng sâu hơn. Chưa bao giờ yêu hắn? Đúng vậy, 6 năm bên nhau đều là hắn dùng quyền lực, tiền tài ép cô! Ép cô trở thành bạn gái của hắn, ép cô ở bên hắn. Trái tim của cô vẫn luôn thuộc về người đàn ông trước mặt này, dù hắn đã vì cô mà làm nhiều việc như vậy.
Tâm Tâm ngồi bên cạnh, chứng kiến màn hai nam nhân tranh giành nữ chủ, âm thầm cảm khái, đúng là tiết mục kinh điển trong các bộ phim tình cảm.
Cảm khái là cảm khái, cô vẫn không quên nhiệm vụ của mình.
Thấy cảm xúc của Trí Nhân không tốt, cô khẽ vươn tay tới, vỗ nhẹ lên bàn tay hắn đang để trên tay vịn xe lăn, đôi mắt nhìn hắn đầy quan tâm, động viên: Đừng buồn, hắn vẫn còn có cô mà!
Trí Nhân cảm thấy một bàn tay mềm nhẹ chạm vào tay mình, quay ra thấy Tâm Tâm đang nhìn hắn đầy quan tâm, lo lắng, không hiểu sao trái tim đang xáo động đầy hận thù, đau đớn của hắn liền bình ổn lại.
Thực may mắn, khi hắn bị tất cả mọi người quay lưng, cô lại chìa tay ra với hắn. Cô là điểm sáng duy nhất trong quãng thời gian đen tối sau khi bị gãy chân của hắn. Một điểm sáng mà ban đầu hắn thấy chán ghét, nhưng sau dần dần lại không muốn rời xa.
Hắn khẽ gật đầu với cô, đưa cô một ánh mắt ý bảo cô cứ an tâm.
Nguyên Triều ở đối diện thấy hỗ động giữa hai người, trong lòng nổi lên nghi vấn, thậm chí còn có một tia không vui. Hoa An ở đằng sau hắn tiếp tục nói:
“Trí Nhân, chuyện ngày trước anh ép buộc tôi, tôi sẽ không trách anh. Dù sao bây giờ anh cũng đã nhận được trả giá. Chúng ta hãy bỏ qua đi, sau này coi nhau như bạn bè bình thường.”
Chữ “trả giá” như con dao găm đâm vào trái tim Trí Nhân, chọc ngoáy trong đó, đau đớn khó kiềm chế, khiến tâm tình hắn vừa thoáng bình ổn xuống lại bùng lên.
Trả giá? Ha hả? Hắn đã làm gì họ? Hắn cho họ quyền lợi, cho họ cơ hội kiếm tiền, đổi lại họ ở bên hắn, trung thành với hắn. Vốn dĩ là mua bán sòng phẳng, hai bên cùng đạt được điều mình muốn. Vậy mà khi hắn vừa ngã xuống, lại thành hắn đã nhận được trả giá? Trả giá vì đã cho họ tiền bạc, quyền lực đi!