Chương 41: Nữ phụ thanh mai 41
Hắn gian nan cười một chút, đáp lời: “Vậy sao.”
“Vậy còn anh sao lại ở đây.” Tâm Tâm hỏi.
“Anh…anh…đây là nhà anh.” Nguyên Triều xấu hổ nói, sau đó lại cười tự giễu. Hắn bây giờ đã đến trình độ này, còn giữ tự trọng làm gì?
“Tâm Tâm, em không đi làm một thời gian, nên có lẽ không biết, nhà anh đã phá sản. Đây là nhà của tổ tiên họ Nguyên. Gia đình anh đã chuyển về đây ở.” Nói xong, mặt hắn vẫn không nhịn được mà đỏ lên. Là do hắn bất tài, kéo theo cả ba mẹ phải chịu khổ.
Tâm Tâm lại bắt được ý trong lời nói của hắn:
“Ý anh là hai bác Nguyên cũng đang ở đây ư?”
“Đúng vậy. Ba mẹ anh đều đang ở đây.”
“Vậy tối nay xong việc, em qua chào hỏi hai bác một chút.” Tâm Tâm nói.
Nguyên Triều ngượng ngùng xoa đầu hỏi: “Tâm Tâm, em có biết ở đây nơi nào bán đồ ăn không?”
“Bán đồ ư, gần đây không có, thông thường buổi sáng em sẽ bắt xe buýt đi đến chợ cách nơi này tầm 10km, mua đồ một lần dự trữ cho cả tuần. Nhưng chợ chỉ họp vào buổi sáng, giờ này đã đóng cửa.” Nói xong, Tâm Tâm khựng lại một chút, nghi hoặc hỏi: “Anh…không phải là anh chưa dự trữ đồ ăn chứ?”
Nguyên Triều đỏ mặt thừa nhận: “Hôm nay là ngày đầu tiên anh đến đây, không biết là nơi này không có cửa hàng nên…”
Tâm Tâm nhoẻn cười: “Không sao, nhà em có dự trữ đồ. Anh cứ lấy dùng tạm trước, sáng mai lại đi mua cũng được. Để em đi vào trong nhà lấy đồ cho anh.”
Nguyên Triều cầm đồ ăn từ nhà Tâm Tâm trở về, đi vào phòng bếp. Hắn lóng ngóng một lúc lâu, cuối cùng làm cho phòng bếp lanh tanh bành cũng chưa ra được cái gì, nghĩ đến ba mẹ đang vừa mệt vừa đói chờ mình, hắn không thể không muối mặt đi qua nhà Tâm Tâm nhờ cô sang giúp đỡ.
Tâm Tâm qua nhà Nguyên triều mới phát giác tình hình nhà hắn cực kỳ không ổn. Hai bác Nguyên đều mệt nhọc quá độ, nằm nghỉ ở trên giường, nhà cửa phủ đầy bụi bặm, màng nhện chăng khắp nơi, phòng ốc tối tăm, phòng bếp chỉ có chiếc bếp rơm kiểu cũ ngày xưa, vừa nãy bị Nguyên Triều đốt cho cháy đen nhẻm, khói vẫn còn bay khắp nơi.
Nguyên Triều đứng tại chỗ, tay chân lóng ngóng, không biết đặt đi đâu. Hắn vừa xấu hổ, vừa chán nản nói:
"Anh thật vô dụng, làm cho công ty của ba mẹ bị phá sản, bây giờ còn để ba mẹ bị đói.”
Tâm Tâm nghe vậy, liền đi lên cầm lấy tay hắn, an ủi:
“Nguyên Triều, anh đừng như vậy, bây giờ hai bác đều dựa vào anh. Anh phải phấn chấn tinh thần lên, mạnh mẽ lên để hai bác yên tâm.”
Nguyên Triều lại giống như mất hết sức lực, hắn ngồi bệt mông xuống nền đất đen xì của nhà bếp, hai tay ôm đầu, ủ rũ, thất vọng, chán nản nói:. Bạ? đa?g đọc ?ru?ệ? ?ại ﹍ ?ru??ru?e?﹒V? ﹍
“Anh còn có thể làm gì được chứ. Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ được học cách quản lý công ty, sau khi ra trường liền tiếp nhận công ty của gia tộc, chưa từng có kinh nghiệm làm những việc gì khác. Bây giờ phá sản, mới phát hiện ra bản thân thật vô dụng, chẳng biết làm một cái gì cả.”
Tâm Tâm tiến đến, ngồi xuống phía trước mặt hắn.
“Anh Nguyên Triều, mọi việc đều có thể làm lại, đừng nản lòng, anh hãy nghĩ đến hai bác và cả Hoa An nữa.” Cô dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
“Mấy tháng trước em có gặp được Hoa An. Cô ấy nói, cô ấy bị Trí Nhân ép buộc ở bên cạnh, nếu không sẽ gây khó dễ cho anh. Nguyên Triều, anh không vì chính anh thì cũng hãy vì Hoa An, cô ấy đã hy sinh cho anh nhiều như vậy, cô ấy đang đợi anh đến đón trở về. Anh không thể để cô ấy mãi bị mắc kẹt ở bên cạnh Trí Nhân như vậy được.”
Nguyên Triều ngẩng đầu lên, nhìn Tâm Tâm kinh ngạc hỏi:
“Em đã từng gặp Hoa An?”
Tâm Tâm gật đầu: “Đúng vậy! Mấy tháng trước em tình cờ gặp được cô ấy ở quán cà phê. Cô ấy bị ép buộc ở bên người mà mình không yêu, thật đáng thương. Cô ấy bây giờ chỉ có thể trông cậy vào anh. Anh cần phải mau chóng ổn định lại cuộc sống, sau đó đón cô ấy trở về. ”
Nguyên Triều nhớ đến hình ảnh Hoa An mấy ngày hôm trước, khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt, nói sẽ cố gắng giúp hắn lấy lại tất cả. Cô cũng đang cố gắng vì hắn, hắn càng không thể buông tay, phó mặc mọi thứ cho số phận được. Hắn phải đứng dậy, cố gắng thoát ra khỏi tình cảnh hiện tại. Có thể sau này hắn không giàu có được như xưa, nhưng chăm sóc Hoa An hẳn là không vấn đề gì.
Nghĩ vậy, Nguyên Triều liền cảm thấy có động lực hơn, hắn buông tay xuống, gật đầu với Tâm Tâm, sau đó đứng dậy, trong đôi mắt đã bừng lên quyết tâm thật cao.
Tâm Tâm thấy vậy liền an tâm, bắt đầu giúp hắn dọn dẹp căn bếp bừa bộn.
Cũng may mấy tháng gần đây Tâm Tâm đã học được cách sử dụng bếp rơm từ người dân bản địa, rất nhanh liền giúp nhà Nguyên Triều nấu xong một bữa cơm với một món thịt, hai món rau và một bát canh. Trong lúc ba người nhà Nguyên Triều ăn cơm, cô lại tranh thủ giúp đỡ quét dọn, lau chùi xung quanh một chút.
“Vậy còn anh sao lại ở đây.” Tâm Tâm hỏi.
“Anh…anh…đây là nhà anh.” Nguyên Triều xấu hổ nói, sau đó lại cười tự giễu. Hắn bây giờ đã đến trình độ này, còn giữ tự trọng làm gì?
“Tâm Tâm, em không đi làm một thời gian, nên có lẽ không biết, nhà anh đã phá sản. Đây là nhà của tổ tiên họ Nguyên. Gia đình anh đã chuyển về đây ở.” Nói xong, mặt hắn vẫn không nhịn được mà đỏ lên. Là do hắn bất tài, kéo theo cả ba mẹ phải chịu khổ.
Tâm Tâm lại bắt được ý trong lời nói của hắn:
“Ý anh là hai bác Nguyên cũng đang ở đây ư?”
“Đúng vậy. Ba mẹ anh đều đang ở đây.”
“Vậy tối nay xong việc, em qua chào hỏi hai bác một chút.” Tâm Tâm nói.
Nguyên Triều ngượng ngùng xoa đầu hỏi: “Tâm Tâm, em có biết ở đây nơi nào bán đồ ăn không?”
“Bán đồ ư, gần đây không có, thông thường buổi sáng em sẽ bắt xe buýt đi đến chợ cách nơi này tầm 10km, mua đồ một lần dự trữ cho cả tuần. Nhưng chợ chỉ họp vào buổi sáng, giờ này đã đóng cửa.” Nói xong, Tâm Tâm khựng lại một chút, nghi hoặc hỏi: “Anh…không phải là anh chưa dự trữ đồ ăn chứ?”
Nguyên Triều đỏ mặt thừa nhận: “Hôm nay là ngày đầu tiên anh đến đây, không biết là nơi này không có cửa hàng nên…”
Tâm Tâm nhoẻn cười: “Không sao, nhà em có dự trữ đồ. Anh cứ lấy dùng tạm trước, sáng mai lại đi mua cũng được. Để em đi vào trong nhà lấy đồ cho anh.”
Nguyên Triều cầm đồ ăn từ nhà Tâm Tâm trở về, đi vào phòng bếp. Hắn lóng ngóng một lúc lâu, cuối cùng làm cho phòng bếp lanh tanh bành cũng chưa ra được cái gì, nghĩ đến ba mẹ đang vừa mệt vừa đói chờ mình, hắn không thể không muối mặt đi qua nhà Tâm Tâm nhờ cô sang giúp đỡ.
Tâm Tâm qua nhà Nguyên triều mới phát giác tình hình nhà hắn cực kỳ không ổn. Hai bác Nguyên đều mệt nhọc quá độ, nằm nghỉ ở trên giường, nhà cửa phủ đầy bụi bặm, màng nhện chăng khắp nơi, phòng ốc tối tăm, phòng bếp chỉ có chiếc bếp rơm kiểu cũ ngày xưa, vừa nãy bị Nguyên Triều đốt cho cháy đen nhẻm, khói vẫn còn bay khắp nơi.
Nguyên Triều đứng tại chỗ, tay chân lóng ngóng, không biết đặt đi đâu. Hắn vừa xấu hổ, vừa chán nản nói:
"Anh thật vô dụng, làm cho công ty của ba mẹ bị phá sản, bây giờ còn để ba mẹ bị đói.”
Tâm Tâm nghe vậy, liền đi lên cầm lấy tay hắn, an ủi:
“Nguyên Triều, anh đừng như vậy, bây giờ hai bác đều dựa vào anh. Anh phải phấn chấn tinh thần lên, mạnh mẽ lên để hai bác yên tâm.”
Nguyên Triều lại giống như mất hết sức lực, hắn ngồi bệt mông xuống nền đất đen xì của nhà bếp, hai tay ôm đầu, ủ rũ, thất vọng, chán nản nói:. Bạ? đa?g đọc ?ru?ệ? ?ại ﹍ ?ru??ru?e?﹒V? ﹍
“Anh còn có thể làm gì được chứ. Từ nhỏ đến lớn, anh chỉ được học cách quản lý công ty, sau khi ra trường liền tiếp nhận công ty của gia tộc, chưa từng có kinh nghiệm làm những việc gì khác. Bây giờ phá sản, mới phát hiện ra bản thân thật vô dụng, chẳng biết làm một cái gì cả.”
Tâm Tâm tiến đến, ngồi xuống phía trước mặt hắn.
“Anh Nguyên Triều, mọi việc đều có thể làm lại, đừng nản lòng, anh hãy nghĩ đến hai bác và cả Hoa An nữa.” Cô dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
“Mấy tháng trước em có gặp được Hoa An. Cô ấy nói, cô ấy bị Trí Nhân ép buộc ở bên cạnh, nếu không sẽ gây khó dễ cho anh. Nguyên Triều, anh không vì chính anh thì cũng hãy vì Hoa An, cô ấy đã hy sinh cho anh nhiều như vậy, cô ấy đang đợi anh đến đón trở về. Anh không thể để cô ấy mãi bị mắc kẹt ở bên cạnh Trí Nhân như vậy được.”
Nguyên Triều ngẩng đầu lên, nhìn Tâm Tâm kinh ngạc hỏi:
“Em đã từng gặp Hoa An?”
Tâm Tâm gật đầu: “Đúng vậy! Mấy tháng trước em tình cờ gặp được cô ấy ở quán cà phê. Cô ấy bị ép buộc ở bên người mà mình không yêu, thật đáng thương. Cô ấy bây giờ chỉ có thể trông cậy vào anh. Anh cần phải mau chóng ổn định lại cuộc sống, sau đó đón cô ấy trở về. ”
Nguyên Triều nhớ đến hình ảnh Hoa An mấy ngày hôm trước, khuôn mặt cô đầm đìa nước mắt, nói sẽ cố gắng giúp hắn lấy lại tất cả. Cô cũng đang cố gắng vì hắn, hắn càng không thể buông tay, phó mặc mọi thứ cho số phận được. Hắn phải đứng dậy, cố gắng thoát ra khỏi tình cảnh hiện tại. Có thể sau này hắn không giàu có được như xưa, nhưng chăm sóc Hoa An hẳn là không vấn đề gì.
Nghĩ vậy, Nguyên Triều liền cảm thấy có động lực hơn, hắn buông tay xuống, gật đầu với Tâm Tâm, sau đó đứng dậy, trong đôi mắt đã bừng lên quyết tâm thật cao.
Tâm Tâm thấy vậy liền an tâm, bắt đầu giúp hắn dọn dẹp căn bếp bừa bộn.
Cũng may mấy tháng gần đây Tâm Tâm đã học được cách sử dụng bếp rơm từ người dân bản địa, rất nhanh liền giúp nhà Nguyên Triều nấu xong một bữa cơm với một món thịt, hai món rau và một bát canh. Trong lúc ba người nhà Nguyên Triều ăn cơm, cô lại tranh thủ giúp đỡ quét dọn, lau chùi xung quanh một chút.