Chương 45: Nữ phụ thanh mai 45
Tâm Tâm dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
“Anh đã từng làm được nhiều việc còn khó khăn hơn việc bán rau này rất nhiều. Em tin chỉ cần anh nỗ lực, chắc chắn sẽ thành công.”
Nguyên Triều nghe cô nói xong không khỏi rung động, hắn không ngờ Tâm Tâm vẫn còn nhớ rõ nhiều việc của hắn như vậy, không ngờ hắn đã rơi đến hoàn cảnh này mà cô vẫn tin tưởng hắn, ở bên hắn.
Có phải vì cô vẫn còn tình cảm với hắn hay không?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, trái tim hắn không khỏi đập thình thịch, cảm giác hạnh phúc khó tả không ngừng len lỏi khắp cơ thể.
[Tinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 85! Ký chủ làm tốt lắm!] m thanh của hệ thống 07 lại vang lên.
Tâm Tâm nghe âm thanh của hệ thống, trong lòng thầm vui vẻ. Cô nhìn ngang ngó dọc một chút, thấy các bác bán hàng bên cạnh rất nhiệt tình chào hàng, còn nói chuyện với người mua, liền học theo, đứng lên, cất cao giọng rao hàng:
“Rau xanh nhà trồng đây, rau sạch, không phân bón hóa học, không thuốc trừ sâu, lại rẻ. Chị ơi, chị đến xem thử đi.”
“Chú, chú xem rau nhà cháu đi.”
“Bác ơi, rau này nhà cháu mới hái, rất non và ngon.”
Nguyên Triều nhìn Tâm Tâm nỗ lực rao bán, trong lòng càng rung động hơn. Hoá ra, có một người luôn ở bên mình dù khi mình thất bại, có một người luôn nỗ lực giúp chính mình, có một người luôn tin tưởng chính mình lại mang đến cho hắn nhiều năng lượng đến như vậy! Hắn bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết quay trở lại, cũng đứng lên học cô bắt đầu mời chào khách hàng đi qua.
Hắn phải cố gắng, vì chính hắn, vì ba mẹ, còn vì không cô phụ Tâm Tâm nữa!
Giọng Tâm Tâm thanh thanh, ngọt ngào, rất thu hút người nghe, giọng của Nguyên Triều lại trầm ấm, hào sảng dễ khiến người ta tin tưởng, cộng thêm ngoại hình hai người cũng rất ưa nhìn, khiến không ít khách hàng thấy có cảm tình, dần dần, trước cửa hàng của hai người cũng đông khách lên.
Nói thực, lần đầu tiên đi bán rau, Nguyên Triều rất ngại ngùng, hắn không biết phải giao tiếp với các bác các chị gái đi chợ như thế nào, mặc cả 1000 đồng, 2000 đồng, thực sự là điều một thiếu gia như hắn chưa từng làm. Nhưng may mắn có Tâm Tâm ở bên cạnh, mỗi lần hắn cảm thấy ngại ngùng, chỉ cần liếc thấy bóng dáng cô ở bên cạnh, hắn lại thấy có động lực vượt qua rào cản tâm lý của bản thân. Đến trưa, rau trong sọt của hai người cũng đã được bán gần hết, chỉ còn thừa một ít, hai người liền quyết định mang về nhà nấu ăn.
Số tiền thu được chỉ là 200.000 đồng, tuy còn chưa bằng một bữa ăn sáng trước kia của Nguyên Triều, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy thực thoả mãn, cũng cảm thấy có chút thành tựu.
Những ngày tiếp theo, hai người đã biết cách thức bán hàng, nên cũng thuận lợi hơn nhiều, doanh thu luôn dao động quanh mức từ 150.000 – 300.000 đồng.
Hôm nay, 4 giờ sáng, Tâm Tâm và Nguyên Triều vừa bê rau ra ngoài liền thấy trời mưa to như trút nước. Nguyên Triều nhìn trời, lại nhìn số rau trong sọt, nếu hôm nay không đi bán, rau sẽ hỏng mất. Hắn mới đi bán rau, còn chưa tích lũy được bao nhiêu tiền, cảm thấy thực luyến tiếc. Nguyên Triều nghĩ bản thân dù sao cũng là một thanh niên trai tráng khỏe mạnh, chút mưa gió này tính là gì? Hắn cắn răng một cái, nhìn Tâm Tâm nói:
“Tâm Tâm, trời mưa to như vậy, em đừng đi ra chợ cùng anh, ở nhà đi. Để một mình anh đi là được rồi.”
Tâm Tâm nhìn trời mưa, lại quyết tâm nói: “Không, em đi cùng anh. Trời mưa ít người đi chợ, nhưng người bán cũng ít, nếu chúng ta tranh thủ hôm nay, có lẽ sẽ kiếm được một số lượng khách quen. Với cả chúng ta đã cắt nhiều rau như vậy, một mình anh bán sẽ không xoay sở kịp. Nếu hôm nay không bán hết, bỏ đi sẽ rất lãng phí…Thôi đừng nói nữa, chúng ta đi nhanh nhanh kẻo muộn.”
Tâm Tâm không cho Nguyên Triều cơ hội dong dài, cô đeo sọt rau nhỏ lên lưng, mặc áo mưa, đi ra ngoài màn mưa trước. Nguyên Triều vội vàng mặc áo mưa đuổi theo sau.
Hắn nhìn thân hình bé nhỏ của Tâm Tâm đi bên cạnh mình, mái tóc bị nước mưa thấm ướt dính sát vào da mặt, những giọt nước mưa tưới cho khuôn mặt cô ướt đẫm, cũng tưới thật sâu vào trong lòng hắn, khiến hắn không khỏi xót xa. Hắn càng cảm thấy quyết tâm muốn vươn lên, hắn đã nhận rõ hiện thực, hắn không còn là công tử Nguyên Triều bảnh bao, hắn cần quên đi huy hoàng của quá khứ, nỗ lực cố gắng, làm tốt hơn từng ngày, không thể cô phụ tấm lòng của Tâm Tâm.
Lúc này có lẽ chính hắn cũng không biết, hình ảnh cô gái nhỏ đội mưa cùng chung vất vả với hắn hôm nay sẽ khắc sâu trong lòng hắn đến cuối đời.
[Tinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 90. Ký chủ được nhận 50 điểm thưởng!]
Tâm Tâm đang cảm thấy không thoải mái vì bị nước mưa quất vào mặt, nghe được âm thanh thông báo của hệ thống 07, không nhịn được mỉm cười. Còn tính là tên Nguyên Triều này có lương tâm!
“Anh đã từng làm được nhiều việc còn khó khăn hơn việc bán rau này rất nhiều. Em tin chỉ cần anh nỗ lực, chắc chắn sẽ thành công.”
Nguyên Triều nghe cô nói xong không khỏi rung động, hắn không ngờ Tâm Tâm vẫn còn nhớ rõ nhiều việc của hắn như vậy, không ngờ hắn đã rơi đến hoàn cảnh này mà cô vẫn tin tưởng hắn, ở bên hắn.
Có phải vì cô vẫn còn tình cảm với hắn hay không?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, trái tim hắn không khỏi đập thình thịch, cảm giác hạnh phúc khó tả không ngừng len lỏi khắp cơ thể.
[Tinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 85! Ký chủ làm tốt lắm!] m thanh của hệ thống 07 lại vang lên.
Tâm Tâm nghe âm thanh của hệ thống, trong lòng thầm vui vẻ. Cô nhìn ngang ngó dọc một chút, thấy các bác bán hàng bên cạnh rất nhiệt tình chào hàng, còn nói chuyện với người mua, liền học theo, đứng lên, cất cao giọng rao hàng:
“Rau xanh nhà trồng đây, rau sạch, không phân bón hóa học, không thuốc trừ sâu, lại rẻ. Chị ơi, chị đến xem thử đi.”
“Chú, chú xem rau nhà cháu đi.”
“Bác ơi, rau này nhà cháu mới hái, rất non và ngon.”
Nguyên Triều nhìn Tâm Tâm nỗ lực rao bán, trong lòng càng rung động hơn. Hoá ra, có một người luôn ở bên mình dù khi mình thất bại, có một người luôn nỗ lực giúp chính mình, có một người luôn tin tưởng chính mình lại mang đến cho hắn nhiều năng lượng đến như vậy! Hắn bỗng nhiên cảm thấy nhiệt huyết quay trở lại, cũng đứng lên học cô bắt đầu mời chào khách hàng đi qua.
Hắn phải cố gắng, vì chính hắn, vì ba mẹ, còn vì không cô phụ Tâm Tâm nữa!
Giọng Tâm Tâm thanh thanh, ngọt ngào, rất thu hút người nghe, giọng của Nguyên Triều lại trầm ấm, hào sảng dễ khiến người ta tin tưởng, cộng thêm ngoại hình hai người cũng rất ưa nhìn, khiến không ít khách hàng thấy có cảm tình, dần dần, trước cửa hàng của hai người cũng đông khách lên.
Nói thực, lần đầu tiên đi bán rau, Nguyên Triều rất ngại ngùng, hắn không biết phải giao tiếp với các bác các chị gái đi chợ như thế nào, mặc cả 1000 đồng, 2000 đồng, thực sự là điều một thiếu gia như hắn chưa từng làm. Nhưng may mắn có Tâm Tâm ở bên cạnh, mỗi lần hắn cảm thấy ngại ngùng, chỉ cần liếc thấy bóng dáng cô ở bên cạnh, hắn lại thấy có động lực vượt qua rào cản tâm lý của bản thân. Đến trưa, rau trong sọt của hai người cũng đã được bán gần hết, chỉ còn thừa một ít, hai người liền quyết định mang về nhà nấu ăn.
Số tiền thu được chỉ là 200.000 đồng, tuy còn chưa bằng một bữa ăn sáng trước kia của Nguyên Triều, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy thực thoả mãn, cũng cảm thấy có chút thành tựu.
Những ngày tiếp theo, hai người đã biết cách thức bán hàng, nên cũng thuận lợi hơn nhiều, doanh thu luôn dao động quanh mức từ 150.000 – 300.000 đồng.
Hôm nay, 4 giờ sáng, Tâm Tâm và Nguyên Triều vừa bê rau ra ngoài liền thấy trời mưa to như trút nước. Nguyên Triều nhìn trời, lại nhìn số rau trong sọt, nếu hôm nay không đi bán, rau sẽ hỏng mất. Hắn mới đi bán rau, còn chưa tích lũy được bao nhiêu tiền, cảm thấy thực luyến tiếc. Nguyên Triều nghĩ bản thân dù sao cũng là một thanh niên trai tráng khỏe mạnh, chút mưa gió này tính là gì? Hắn cắn răng một cái, nhìn Tâm Tâm nói:
“Tâm Tâm, trời mưa to như vậy, em đừng đi ra chợ cùng anh, ở nhà đi. Để một mình anh đi là được rồi.”
Tâm Tâm nhìn trời mưa, lại quyết tâm nói: “Không, em đi cùng anh. Trời mưa ít người đi chợ, nhưng người bán cũng ít, nếu chúng ta tranh thủ hôm nay, có lẽ sẽ kiếm được một số lượng khách quen. Với cả chúng ta đã cắt nhiều rau như vậy, một mình anh bán sẽ không xoay sở kịp. Nếu hôm nay không bán hết, bỏ đi sẽ rất lãng phí…Thôi đừng nói nữa, chúng ta đi nhanh nhanh kẻo muộn.”
Tâm Tâm không cho Nguyên Triều cơ hội dong dài, cô đeo sọt rau nhỏ lên lưng, mặc áo mưa, đi ra ngoài màn mưa trước. Nguyên Triều vội vàng mặc áo mưa đuổi theo sau.
Hắn nhìn thân hình bé nhỏ của Tâm Tâm đi bên cạnh mình, mái tóc bị nước mưa thấm ướt dính sát vào da mặt, những giọt nước mưa tưới cho khuôn mặt cô ướt đẫm, cũng tưới thật sâu vào trong lòng hắn, khiến hắn không khỏi xót xa. Hắn càng cảm thấy quyết tâm muốn vươn lên, hắn đã nhận rõ hiện thực, hắn không còn là công tử Nguyên Triều bảnh bao, hắn cần quên đi huy hoàng của quá khứ, nỗ lực cố gắng, làm tốt hơn từng ngày, không thể cô phụ tấm lòng của Tâm Tâm.
Lúc này có lẽ chính hắn cũng không biết, hình ảnh cô gái nhỏ đội mưa cùng chung vất vả với hắn hôm nay sẽ khắc sâu trong lòng hắn đến cuối đời.
[Tinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 90. Ký chủ được nhận 50 điểm thưởng!]
Tâm Tâm đang cảm thấy không thoải mái vì bị nước mưa quất vào mặt, nghe được âm thanh thông báo của hệ thống 07, không nhịn được mỉm cười. Còn tính là tên Nguyên Triều này có lương tâm!