Chương 6: Nữ phụ thanh mai 6
“Hoa An, tôi chỉ cần Nguyên Triều, lúc anh ấy suy sụp nhất, công ty nhà anh ấy bị công ty nhà họ Trí chèn ép rơi vào khó khăn, tôi cũng không rời xa anh ấy, sao bây giờ tôi có thể vì một lời nói của cô mà rời xa anh ấy được? Tôi cũng không tin những gì cô nói, tôi không tin Nguyên Triều là kiểu người phụ bạc, tôi nghĩ anh ấy phải có lý do gì đó, nếu muốn chia tay, cũng phải là chính miệng anh ấy nói tôi mới tin.”
Tâm Tâm vẫn lắc đầu, vẫn một bộ biểu tình không thể tin.
Lạch cạch.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh mở khóa, tiếp theo, thân ảnh của một nam nhân xuất hiện trong phòng, khuôn mặt hắn đong đầy lo lắng, trán lấm tấm mồ hôi, hẳn là đã chạy rất gấp để đến đây.
Tâm Tâm quay đầu nhìn thoáng qua, người kia thật quen thuộc!
Là Nguyên Triều.
Cuối cùng thì cũng đến lượt nam chủ lên sân khấu!
[Đinh! Phát hiện đối tượng công lược Nguyên Triều, hiện tại độ hảo cảm là 60. Nếu đạt được độ hảo cảm trên 90 sẽ được thưởng 50 điểm. Nếu đạt độ hảo cảm là 100, sẽ được 100 điểm.] Âm thanh 07 vang lên.
[Điểm chênh lệch thật nhiều!] Tâm Tâm không nhịn được nói.
[Đúng vậy! Tình cảm càng nhiều, thì đến khi bị bỏ rơi mới càng đau đớn.] Hệ thống 07 nói.
Lúc này, Nguyên Triều đã chạy đến chỗ Hoa An, hai tay ôm bên người Hoa An, gấp giọng hỏi:
“Hoa An! Em không sao chứ?”
“Em không sao, Nguyên Triều.” Hoa An lắc lắc đầu, nép vào trong lòng ngực Nguyên Triều.
Nguyên Triều thuận thế vòng tay quanh người cô, siết chặt.
“Nguyên Triều, Tâm Tâm đến đây, cô ấy nói em là…” Hoa An không nói hết, giọng tràn đầy ủy khuất.
Nguyên Triều vừa nghe vậy, không cần hỏi cũng biết, là Tâm Tâm đã công kích Hoa An. Hắn phẫn nộ quay ra nhìn Tâm Tâm.
Tâm Tâm lúc này cũng đang nhìn hai người bọn họ, nhớ đến những lời trong kiếp trước Nguyên Triều đã nói với nguyên chủ, đúng lúc Nguyên Triều quay sang trừng cô, Tâm Tâm mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, một bộ biểu tình không thể tin tưởng, giành lên tiếng trước hắn:
“Anh Nguyên Triều, hai người, hai người…sao lại ôm nhau? Anh và cô ấy sao lại…? Hai người, hai người không phải là đang…ngoại tình với nhau chứ?”
Nghe thấy hai chữ “ngoại tình” cả Nguyên Triều và Hoa An đều tái mặt. Với gia giáo của bọn họ từ nhỏ đến lớn, đâu thể chấp nhận nổi hai chữ này.
Tâm Tâm lại là một bộ mặt đau khổ, cúi mặt xuống, bộ dáng yếu ớt, nhút nhát, không dám tiếp tục nhìn bọn họ:
“Lúc trước Hoa An nói rằng anh và cô ấy đang ở bên nhau, em còn không tin. Em, em… luôn tin rằng anh không phải là kiểu người đàn ông bội bạc. Em đã không tin những lời cô ấy nói về anh, không ngờ…không ngờ cô ấy nói là sự thật. Anh, anh thật sự….làm ra việc như vậy?”
Tâm Tâm ôm hai tay lên mặt, đôi vai run run lên, nức nở.
Nguyên Triều:……hắn đang định quay ra trách mắng Tâm Tâm đã làm ra hành vi không chuẩn mực.
Hoa An nghe Tâm Tâm nói, không nhịn được tái mặt, ngước mắt lên nhìn Nguyên Triều, thấy biểu tình trên khuôn mặt hắn cũng không đẹp gì, cô vội vàng giải thích:
“Nguyên Triều, là cô ấy đến đây mắng em là tiểu tam, nên em mới nói chúng ta yêu nhau thực lòng.”
Nguyên Triều nghe thấy tiếng của Hoa An cũng dần bình tĩnh lại, hắn cúi đầu xuống nhìn cô, đúng vậy, bọn họ là yêu nhau thật lòng, với cả, hắn cùng Tâm Tâm cũng đâu phải vợ chồng? Dùng từ ngoại tình không đúng đi.
Nguyên Triều cho Hoa An một ánh mắt trấn an, sau đó quay ra, bắt đầu chất vấn Tâm Tâm:
“Tâm Tâm, sao em lại mắng Hoa An là tiểu tam? Em là một quý cô, làm ra hành động chạy đến nhà một cô gái để đánh ghen như vậy, có khác gì mấy người phụ nữ thô lỗ đầy ngoài đường kia?”
Nguyên Triều biết, nếu hắn dùng giọng điệu trách mắng, Tâm Tâm sẽ sợ hãi mà xin lỗi hắn, dù sao, cô cũng rất yêu hắn, sợ hắn phật lòng.
“Em, em không có đánh ghen. Em đã nói với Hoa An, em không tin là anh và cô ấy đang ngoại tình, dù cô ấy đã khẳng định rất nhiều lần em cũng không tin. Anh có thể hỏi lại Hoa An mà xem.” Tâm Tâm lắc đầu, giải thích.
Nguyên Triều:…Sao giống như là hắn đang thừa nhận hắn “ngoại tình” vậy?
Hoa An:…Đúng là Tâm Tâm nói không tin Nguyên Triều đang yêu cô.
“Nguyên Triều, lời Hoa An nói là thật sao? Anh thực sự ở sau lưng em qua lại với cô ấy sao?” Tâm Tâm nhìn vào mắt Nguyên Triều, giọng nói hàm chứa sự thương tâm cực độ. Chồng sắp cưới lại ở sau lưng qua lại thân mật với người yêu cũ. Có người con gái nào không đau lòng?
Nguyên Triều không hiểu sao có cảm giác như đang bị bắt gian tại trận, bao nhiêu lời trách mắng Tâm Tâm mà trước đó hắn đã ấp ủ sẵn lại không nói ra được. Tình thế này đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Hoa An ở trong lòng hắn lại đột nhiên run rẩy kịch liệt hơn, nước mắt không ngừng chảy như mưa, ướt đẫm vạt áo trước ngực hắn. Tim hắn nhói lên một cái, trong 5 năm qua, Hoa An đã chịu nhiều đau khổ vì hắn như vậy, hắn không muốn để cô phải đau lòng thêm nữa.
Tâm Tâm vẫn lắc đầu, vẫn một bộ biểu tình không thể tin.
Lạch cạch.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên âm thanh mở khóa, tiếp theo, thân ảnh của một nam nhân xuất hiện trong phòng, khuôn mặt hắn đong đầy lo lắng, trán lấm tấm mồ hôi, hẳn là đã chạy rất gấp để đến đây.
Tâm Tâm quay đầu nhìn thoáng qua, người kia thật quen thuộc!
Là Nguyên Triều.
Cuối cùng thì cũng đến lượt nam chủ lên sân khấu!
[Đinh! Phát hiện đối tượng công lược Nguyên Triều, hiện tại độ hảo cảm là 60. Nếu đạt được độ hảo cảm trên 90 sẽ được thưởng 50 điểm. Nếu đạt độ hảo cảm là 100, sẽ được 100 điểm.] Âm thanh 07 vang lên.
[Điểm chênh lệch thật nhiều!] Tâm Tâm không nhịn được nói.
[Đúng vậy! Tình cảm càng nhiều, thì đến khi bị bỏ rơi mới càng đau đớn.] Hệ thống 07 nói.
Lúc này, Nguyên Triều đã chạy đến chỗ Hoa An, hai tay ôm bên người Hoa An, gấp giọng hỏi:
“Hoa An! Em không sao chứ?”
“Em không sao, Nguyên Triều.” Hoa An lắc lắc đầu, nép vào trong lòng ngực Nguyên Triều.
Nguyên Triều thuận thế vòng tay quanh người cô, siết chặt.
“Nguyên Triều, Tâm Tâm đến đây, cô ấy nói em là…” Hoa An không nói hết, giọng tràn đầy ủy khuất.
Nguyên Triều vừa nghe vậy, không cần hỏi cũng biết, là Tâm Tâm đã công kích Hoa An. Hắn phẫn nộ quay ra nhìn Tâm Tâm.
Tâm Tâm lúc này cũng đang nhìn hai người bọn họ, nhớ đến những lời trong kiếp trước Nguyên Triều đã nói với nguyên chủ, đúng lúc Nguyên Triều quay sang trừng cô, Tâm Tâm mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, một bộ biểu tình không thể tin tưởng, giành lên tiếng trước hắn:
“Anh Nguyên Triều, hai người, hai người…sao lại ôm nhau? Anh và cô ấy sao lại…? Hai người, hai người không phải là đang…ngoại tình với nhau chứ?”
Nghe thấy hai chữ “ngoại tình” cả Nguyên Triều và Hoa An đều tái mặt. Với gia giáo của bọn họ từ nhỏ đến lớn, đâu thể chấp nhận nổi hai chữ này.
Tâm Tâm lại là một bộ mặt đau khổ, cúi mặt xuống, bộ dáng yếu ớt, nhút nhát, không dám tiếp tục nhìn bọn họ:
“Lúc trước Hoa An nói rằng anh và cô ấy đang ở bên nhau, em còn không tin. Em, em… luôn tin rằng anh không phải là kiểu người đàn ông bội bạc. Em đã không tin những lời cô ấy nói về anh, không ngờ…không ngờ cô ấy nói là sự thật. Anh, anh thật sự….làm ra việc như vậy?”
Tâm Tâm ôm hai tay lên mặt, đôi vai run run lên, nức nở.
Nguyên Triều:……hắn đang định quay ra trách mắng Tâm Tâm đã làm ra hành vi không chuẩn mực.
Hoa An nghe Tâm Tâm nói, không nhịn được tái mặt, ngước mắt lên nhìn Nguyên Triều, thấy biểu tình trên khuôn mặt hắn cũng không đẹp gì, cô vội vàng giải thích:
“Nguyên Triều, là cô ấy đến đây mắng em là tiểu tam, nên em mới nói chúng ta yêu nhau thực lòng.”
Nguyên Triều nghe thấy tiếng của Hoa An cũng dần bình tĩnh lại, hắn cúi đầu xuống nhìn cô, đúng vậy, bọn họ là yêu nhau thật lòng, với cả, hắn cùng Tâm Tâm cũng đâu phải vợ chồng? Dùng từ ngoại tình không đúng đi.
Nguyên Triều cho Hoa An một ánh mắt trấn an, sau đó quay ra, bắt đầu chất vấn Tâm Tâm:
“Tâm Tâm, sao em lại mắng Hoa An là tiểu tam? Em là một quý cô, làm ra hành động chạy đến nhà một cô gái để đánh ghen như vậy, có khác gì mấy người phụ nữ thô lỗ đầy ngoài đường kia?”
Nguyên Triều biết, nếu hắn dùng giọng điệu trách mắng, Tâm Tâm sẽ sợ hãi mà xin lỗi hắn, dù sao, cô cũng rất yêu hắn, sợ hắn phật lòng.
“Em, em không có đánh ghen. Em đã nói với Hoa An, em không tin là anh và cô ấy đang ngoại tình, dù cô ấy đã khẳng định rất nhiều lần em cũng không tin. Anh có thể hỏi lại Hoa An mà xem.” Tâm Tâm lắc đầu, giải thích.
Nguyên Triều:…Sao giống như là hắn đang thừa nhận hắn “ngoại tình” vậy?
Hoa An:…Đúng là Tâm Tâm nói không tin Nguyên Triều đang yêu cô.
“Nguyên Triều, lời Hoa An nói là thật sao? Anh thực sự ở sau lưng em qua lại với cô ấy sao?” Tâm Tâm nhìn vào mắt Nguyên Triều, giọng nói hàm chứa sự thương tâm cực độ. Chồng sắp cưới lại ở sau lưng qua lại thân mật với người yêu cũ. Có người con gái nào không đau lòng?
Nguyên Triều không hiểu sao có cảm giác như đang bị bắt gian tại trận, bao nhiêu lời trách mắng Tâm Tâm mà trước đó hắn đã ấp ủ sẵn lại không nói ra được. Tình thế này đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Hoa An ở trong lòng hắn lại đột nhiên run rẩy kịch liệt hơn, nước mắt không ngừng chảy như mưa, ướt đẫm vạt áo trước ngực hắn. Tim hắn nhói lên một cái, trong 5 năm qua, Hoa An đã chịu nhiều đau khổ vì hắn như vậy, hắn không muốn để cô phải đau lòng thêm nữa.