Chương 11
Không khí buổi sáng hôm nay ở công ty có hơi im lặng, đây là loại im lặng do khẩn trương trong lòng.
Hôm nay, Tạ đổng sẽ đến công ty thị sát.
Cho dù mỗi năm chỉ thấy mặt Tạ đổng một hai lần, nhưng mọi người đều đang nỗ lực gấp đôi ngày thường, chỉ sợ lúc thị sát đến chỗ họ lại bị phát hiện ra vấn đề, nghĩ đến thôi đã thấy sợ, khả năng cao còn bị đuổi việc.
"Rốt cuộc có đến hay không?" Lâm Chí Mẫn hỏi lần thứ mười ba, thỉnh thoảng lại thò đầu khỏi chỗ làm xem xét tình hình bên ngoài, trong lòng muốn *sờ cá nhưng sợ bị phát hiện, tâm trạng lo âu hiện lên mặt.
*Sờ cá: Tỏ ra đang làm việc nhưng thực chất đang làm việc riêng.
Nàng quay đầu nhìn Ôn Bình Hàn, thấy đối phương đang thu thập đồ đạc, không khỏi cảm khái: "Chị dọn đồ sớm thế?"
"Ừm, bên trên yêu cầu chị chuyển văn phòng trong sáng nay."
Hôm qua, vì chuyện của Ngô Phương Đạt nên thông báo thăng chức bị trì hoãn một chút. Mãi đến tối qua, khi nàng về nhà mới nhận được thông báo từ ban nhân sự, yêu cầu nàng chuyển đến văn phòng mới trong buổi sáng.
Bảng tin sáng nay cũng thông báo việc nàng thăng chức thành quản lý Marketing (Marketing Manager), nhưng mọi người càng quan tâm tin tức Tạ tổng đến thị sát hơn nên đã bỏ qua tin này, chỉ có một vài đồng nghiệp thân thiết đến chúc mừng.
"Chỗ cà phê này là em mua sao?" Ôn Bình Hàn cầm lấy năm sáu ly cà phê trên bàn, trên mỗi ly đều dán giấy note viết vài lời chúc mừng cô, nét chữ mỗi tách mỗi khác.
"Không phải em."
"Còn gấu bông này thì sao?" Ôn Bình Hàn giơ tiếp một con gấu trúc lên.
"Cũng không phải em luôn." Lâm Chí Mẫn cười cười: "Hay là người thần bí tặng cho chị?"
"Hôm nay là ngày lễ gì sao? Sao lại tặng quà cho chị?" Ôn Bình Hàn cảm thấy khó hiểu.
"Bởi vì chị thật dũng cảm." Lâm Chỉ Mẫn nhỏ giọng cười nói.
Ôn Bình Hàn khẽ nâng mày, nhìn nàng một cái rồi mỉm cười, không tiếp tục thăm dò ai là người lén tặng quà cho nàng nữa, sau khi thu dọn gấu bông gọn gàng thì nàng phân phát vài ly cà phê cho đồng nghiệp xung quanh: "Nếu một mình uống hết chỗ này, tôi sẽ mất ngủ cả tuần mất, giúp tôi chia cho mọi người nhé."
Lâm Chí Mẫn nhận phần cà phê của mình, nhìn lại thấy nàng còn hai ly cà phê, lại đang cầm điện thoại nhắn tin, ngạc nhiên hỏi: "Chị uống hết hai tách cà phê này hả?"
"Ừ."
Trong lúc đó Ôn Bình Hàn gửi đi tin nhắn: 【 Em muốn uống cà phê không? 】
Một lúc sau vẫn không nhận được phản hồi.
Đột nhiên, Lâm Chí Mẫn hướng nhóm đồng nghiệp hô lớn: "Tạ tổng đến đấy, mau vào chỗ!"
"Sao em biết?" Ôn Bình Hàn hỏi.
"Group chat nhắn em như vậy." Lâm Chí Mẫn có một group chat phòng trà ngồi lê đôi mách, bao gồm nhân tài trẻ trong lĩnh vực nhiều chuyện thuộc nhiều phòng ban khác nhau, nên việc lan truyền tin tức là nhanh nhất.
*
Văn phòng ở tầng cao nhất.
Tạ Hoành Húc vừa từ nước ngoài bay về vào tối qua, lúc này đang ngồi ngay ngắn trên ghế, yêu cầu tất cả thư ký ra ngoài, hiện tại chỉ còn hắn và con gái một.
"Chuyện của Ngô Phương Đạt, con nói lại chi tiết cho bố nghe đi..." Tạ Hoành Húc nói.
Tạ Tri Phỉ kể lại đầu đuôi câu chuyện, còn đưa ảnh chụp bằng chứng cho ông ấy xem. Ấn đường đang nhíu chặt của Tạ Hoành Húc mới hơi thả lỏng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
"Con có biết hạng mục xuyên quốc gia gần nhất cần hắn theo dõi không?"
"Biết."
"Vậy mà con còn đưa hắn lên phường uống trà lúc này?"
"Là hắn cố tình gây sự vào lúc này."
"Nhưng có nhất thiết làm lớn chuyện vậy không? Không thể xử lý nhẹ nhàng ư?" Tạ Hoành Húc hỏi.
Tạ Tri Phỉ nhướng mày: "Vậy nếu con nói, hắn nhìn con với ánh mắt dâm đãng thì sao?"
"Hắn dám!!!!" Tạ Hoành Húc vỗ bàn, tức giận đến nổi lỗ mũi gần như bốc khói.
Tạ Tri Phỉ mỉm cười: "Đối phương chỉ theo dõi con thôi đã đủ khiến bố tức giận như vậy rồi, vậy cha mẹ của nạn nhân không phải càng tức giận sao?"
Tạ Hoành Húc hừ một tiếng, một lúc lâu sau mới cất tiếng: "Dĩ nhiên bố hiểu đạo lý này, chỉ có điều hiện tại hắn rời đi rồi, ai sẽ phụ trách hạng mục này đây? Làm sao có thể tìm người thay thế cương vị của hắn ngay lập tức chứ?"
Tạ Tri Phỉ chớp chớp mắt: "Con nè."
"Con hả?" Tạ Hoành Húc bật cười: "Con mấy cân mấy lượng, không phải bố quá rõ sao?"
Khoan hãy nói đến những chuyện khác, ngay cả bằng cấp của cô đều do hắn dùng số tiền lớn mua cho, gửi cô đến chi nhánh này vì không muốn cô làm việc dưới tay mắt của đám cổ đông đó. Đồng thời đội ngũ kinh doanh ở đây có trình độ chuyên môn rất cao, hoàn toàn có thể tự chịu trách nhiệm những việc nhỏ, nếu việc lớn cũng có thể báo cáo lại cho hắn, để hắn ra quyết định.
Nhưng ai ngờ nha đầu này vừa mới nhận chức mấy ngày đã tống lãnh đạo vào trại tạm giam.
"Bố nên tin tưởng con gái của bố." Tạ Tri Phỉ cười nói.
"Bố cực kỳ tin tưởng con đó chứ, tin con làm không được." Tạ Hoành Húc đáp.
"Bố ~ Bố ~ Bố ~" Tạ Tri Phỉ kéo cánh tay ông làm nũng: "Nếu bố thấy lo, vậy mỗi một bước trong kế hoạch con đều sẽ báo cáo với bố, để bố giám sát toàn bộ, được không?"
Còn hỏi được không? Chịu thì chịu không chịu cũng phải chịu.
Tán gẫu xong, Tạ Tri Phỉ cùng bố đi thị sát các ban, lần này có thể xem như lần gặp mặt nhân viên chính thức đầu tiên của cô.
Mỗi lần ghé vào một phòng ban đều nghe được một trận hoan nghênh lớn, còn không ít người sau khi thấy cô liền lộ ánh mắt động lòng.
Tạ Hoành Húc đột nhiên nhận ra, không chỉ có Ngô Phương Đạt mới có ánh mắt bất chính với con gái mình!!
"Con gái cưng..." Tạ Hoành Húc nhắc nhở nàng lúc vào thang máy: "Nếu ai dám có ý đồ bất chính với con, con lập tức sa thải hắn nghe chưa?"
"Vâng ạ." Tạ Tri Phỉ buồn cười nói.
"Tạ đổng, Tạ tổng, bên này là văn phòng của các quản lý Marketing." Thư ký dẫn hai người họ vào cửa, văn phòng này bao gồm những dãy bàn làm việc có vách ngăn và một chiếc cửa sổ lớn dài từ sàn đến trần nhà, các quản lý đang bận rộn làm việc, người giới thiệu mọi người cho họ là một quản lý cấp cao lớn tuổi nhất.
Khi họ bước qua một trong những bàn làm việc, Tạ Hoành Húc phát hiện con gái mình dừng lại một lúc. Ông nhìn theo ánh mắt cô và thấy một cô gái trẻ đang ngồi bên trong, dáng vẻ thanh tú động lòng người khiến người khác cảm thấy có hảo cảm, ông hỏi: "Cô gái trẻ này bao nhiêu tuổi?"
Người quản lý phụ trách giới thiệu sửng sốt, sao hỏi đúng vấn đề mình không biết, đang định vào bên trong hỏi thăm một chút thì lại nghe thấy một thanh âm dễ nghe: "Hai mươi tám."
Tạ Hoành Húc và quản lý đồng thời nhìn về phía chủ nhân của âm thanh, Tạ Hoành Húc hỏi: "Con quen cô ấy?"
Tạ Tri Phỉ không trả lời trực tiếp mà tìm lý do thoái thác: "Năng lực làm việc của cô ấy rất xuất sắc."
Tạ Hoành Húc quan sát Ôn Bình Hàn vài lần, sau đó mới tiếp tục di chuyển.
Ôn Bình Hàn ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, bắt gặp ánh mắt sáng ngời, giây tiếp theo đối phương nháy mắt với nàng.
Ôn Bình Hàn: "..."
Chờ hai vị lãnh đạo rời đi, nàng mới quay về màn hình máy tính, khóe miệng vô thức nâng lên...
Lúc tan làm, nàng mở điện thoại mới thấy tin nhắn phản hồi của người kia.
【 Tạ Tri Phỉ 】: "Uống!"
【 Ôn Bình Hàn 】: "Hết rồi."
【 Tạ Tri Phỉ 】: "Sao lại thế QAQ"
【 Ôn Bình Hàn 】: "Em muốn uống gì?"
【 Tạ Tri Phỉ 】: "Sữa Anh đẹp trai."
*Một nhãn hiệu sữa nổi tiếng bên Trung:))
【 Ôn Bình Hàn 】: "Ăn gì thêm không?"
【 Tạ Tri Phỉ 】: "*Kẹo QQ"
*Kẹo QQ: Một loại kẹo dẻo có vị trái cây và giàu vitamin C.
Ôn Bình Hàn: ".."
Tự dưng đại tiểu thư tiết kiệm ngang.
Hôm nay, Tạ đổng sẽ đến công ty thị sát.
Cho dù mỗi năm chỉ thấy mặt Tạ đổng một hai lần, nhưng mọi người đều đang nỗ lực gấp đôi ngày thường, chỉ sợ lúc thị sát đến chỗ họ lại bị phát hiện ra vấn đề, nghĩ đến thôi đã thấy sợ, khả năng cao còn bị đuổi việc.
"Rốt cuộc có đến hay không?" Lâm Chí Mẫn hỏi lần thứ mười ba, thỉnh thoảng lại thò đầu khỏi chỗ làm xem xét tình hình bên ngoài, trong lòng muốn *sờ cá nhưng sợ bị phát hiện, tâm trạng lo âu hiện lên mặt.
*Sờ cá: Tỏ ra đang làm việc nhưng thực chất đang làm việc riêng.
Nàng quay đầu nhìn Ôn Bình Hàn, thấy đối phương đang thu thập đồ đạc, không khỏi cảm khái: "Chị dọn đồ sớm thế?"
"Ừm, bên trên yêu cầu chị chuyển văn phòng trong sáng nay."
Hôm qua, vì chuyện của Ngô Phương Đạt nên thông báo thăng chức bị trì hoãn một chút. Mãi đến tối qua, khi nàng về nhà mới nhận được thông báo từ ban nhân sự, yêu cầu nàng chuyển đến văn phòng mới trong buổi sáng.
Bảng tin sáng nay cũng thông báo việc nàng thăng chức thành quản lý Marketing (Marketing Manager), nhưng mọi người càng quan tâm tin tức Tạ tổng đến thị sát hơn nên đã bỏ qua tin này, chỉ có một vài đồng nghiệp thân thiết đến chúc mừng.
"Chỗ cà phê này là em mua sao?" Ôn Bình Hàn cầm lấy năm sáu ly cà phê trên bàn, trên mỗi ly đều dán giấy note viết vài lời chúc mừng cô, nét chữ mỗi tách mỗi khác.
"Không phải em."
"Còn gấu bông này thì sao?" Ôn Bình Hàn giơ tiếp một con gấu trúc lên.
"Cũng không phải em luôn." Lâm Chí Mẫn cười cười: "Hay là người thần bí tặng cho chị?"
"Hôm nay là ngày lễ gì sao? Sao lại tặng quà cho chị?" Ôn Bình Hàn cảm thấy khó hiểu.
"Bởi vì chị thật dũng cảm." Lâm Chỉ Mẫn nhỏ giọng cười nói.
Ôn Bình Hàn khẽ nâng mày, nhìn nàng một cái rồi mỉm cười, không tiếp tục thăm dò ai là người lén tặng quà cho nàng nữa, sau khi thu dọn gấu bông gọn gàng thì nàng phân phát vài ly cà phê cho đồng nghiệp xung quanh: "Nếu một mình uống hết chỗ này, tôi sẽ mất ngủ cả tuần mất, giúp tôi chia cho mọi người nhé."
Lâm Chí Mẫn nhận phần cà phê của mình, nhìn lại thấy nàng còn hai ly cà phê, lại đang cầm điện thoại nhắn tin, ngạc nhiên hỏi: "Chị uống hết hai tách cà phê này hả?"
"Ừ."
Trong lúc đó Ôn Bình Hàn gửi đi tin nhắn: 【 Em muốn uống cà phê không? 】
Một lúc sau vẫn không nhận được phản hồi.
Đột nhiên, Lâm Chí Mẫn hướng nhóm đồng nghiệp hô lớn: "Tạ tổng đến đấy, mau vào chỗ!"
"Sao em biết?" Ôn Bình Hàn hỏi.
"Group chat nhắn em như vậy." Lâm Chí Mẫn có một group chat phòng trà ngồi lê đôi mách, bao gồm nhân tài trẻ trong lĩnh vực nhiều chuyện thuộc nhiều phòng ban khác nhau, nên việc lan truyền tin tức là nhanh nhất.
*
Văn phòng ở tầng cao nhất.
Tạ Hoành Húc vừa từ nước ngoài bay về vào tối qua, lúc này đang ngồi ngay ngắn trên ghế, yêu cầu tất cả thư ký ra ngoài, hiện tại chỉ còn hắn và con gái một.
"Chuyện của Ngô Phương Đạt, con nói lại chi tiết cho bố nghe đi..." Tạ Hoành Húc nói.
Tạ Tri Phỉ kể lại đầu đuôi câu chuyện, còn đưa ảnh chụp bằng chứng cho ông ấy xem. Ấn đường đang nhíu chặt của Tạ Hoành Húc mới hơi thả lỏng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
"Con có biết hạng mục xuyên quốc gia gần nhất cần hắn theo dõi không?"
"Biết."
"Vậy mà con còn đưa hắn lên phường uống trà lúc này?"
"Là hắn cố tình gây sự vào lúc này."
"Nhưng có nhất thiết làm lớn chuyện vậy không? Không thể xử lý nhẹ nhàng ư?" Tạ Hoành Húc hỏi.
Tạ Tri Phỉ nhướng mày: "Vậy nếu con nói, hắn nhìn con với ánh mắt dâm đãng thì sao?"
"Hắn dám!!!!" Tạ Hoành Húc vỗ bàn, tức giận đến nổi lỗ mũi gần như bốc khói.
Tạ Tri Phỉ mỉm cười: "Đối phương chỉ theo dõi con thôi đã đủ khiến bố tức giận như vậy rồi, vậy cha mẹ của nạn nhân không phải càng tức giận sao?"
Tạ Hoành Húc hừ một tiếng, một lúc lâu sau mới cất tiếng: "Dĩ nhiên bố hiểu đạo lý này, chỉ có điều hiện tại hắn rời đi rồi, ai sẽ phụ trách hạng mục này đây? Làm sao có thể tìm người thay thế cương vị của hắn ngay lập tức chứ?"
Tạ Tri Phỉ chớp chớp mắt: "Con nè."
"Con hả?" Tạ Hoành Húc bật cười: "Con mấy cân mấy lượng, không phải bố quá rõ sao?"
Khoan hãy nói đến những chuyện khác, ngay cả bằng cấp của cô đều do hắn dùng số tiền lớn mua cho, gửi cô đến chi nhánh này vì không muốn cô làm việc dưới tay mắt của đám cổ đông đó. Đồng thời đội ngũ kinh doanh ở đây có trình độ chuyên môn rất cao, hoàn toàn có thể tự chịu trách nhiệm những việc nhỏ, nếu việc lớn cũng có thể báo cáo lại cho hắn, để hắn ra quyết định.
Nhưng ai ngờ nha đầu này vừa mới nhận chức mấy ngày đã tống lãnh đạo vào trại tạm giam.
"Bố nên tin tưởng con gái của bố." Tạ Tri Phỉ cười nói.
"Bố cực kỳ tin tưởng con đó chứ, tin con làm không được." Tạ Hoành Húc đáp.
"Bố ~ Bố ~ Bố ~" Tạ Tri Phỉ kéo cánh tay ông làm nũng: "Nếu bố thấy lo, vậy mỗi một bước trong kế hoạch con đều sẽ báo cáo với bố, để bố giám sát toàn bộ, được không?"
Còn hỏi được không? Chịu thì chịu không chịu cũng phải chịu.
Tán gẫu xong, Tạ Tri Phỉ cùng bố đi thị sát các ban, lần này có thể xem như lần gặp mặt nhân viên chính thức đầu tiên của cô.
Mỗi lần ghé vào một phòng ban đều nghe được một trận hoan nghênh lớn, còn không ít người sau khi thấy cô liền lộ ánh mắt động lòng.
Tạ Hoành Húc đột nhiên nhận ra, không chỉ có Ngô Phương Đạt mới có ánh mắt bất chính với con gái mình!!
"Con gái cưng..." Tạ Hoành Húc nhắc nhở nàng lúc vào thang máy: "Nếu ai dám có ý đồ bất chính với con, con lập tức sa thải hắn nghe chưa?"
"Vâng ạ." Tạ Tri Phỉ buồn cười nói.
"Tạ đổng, Tạ tổng, bên này là văn phòng của các quản lý Marketing." Thư ký dẫn hai người họ vào cửa, văn phòng này bao gồm những dãy bàn làm việc có vách ngăn và một chiếc cửa sổ lớn dài từ sàn đến trần nhà, các quản lý đang bận rộn làm việc, người giới thiệu mọi người cho họ là một quản lý cấp cao lớn tuổi nhất.
Khi họ bước qua một trong những bàn làm việc, Tạ Hoành Húc phát hiện con gái mình dừng lại một lúc. Ông nhìn theo ánh mắt cô và thấy một cô gái trẻ đang ngồi bên trong, dáng vẻ thanh tú động lòng người khiến người khác cảm thấy có hảo cảm, ông hỏi: "Cô gái trẻ này bao nhiêu tuổi?"
Người quản lý phụ trách giới thiệu sửng sốt, sao hỏi đúng vấn đề mình không biết, đang định vào bên trong hỏi thăm một chút thì lại nghe thấy một thanh âm dễ nghe: "Hai mươi tám."
Tạ Hoành Húc và quản lý đồng thời nhìn về phía chủ nhân của âm thanh, Tạ Hoành Húc hỏi: "Con quen cô ấy?"
Tạ Tri Phỉ không trả lời trực tiếp mà tìm lý do thoái thác: "Năng lực làm việc của cô ấy rất xuất sắc."
Tạ Hoành Húc quan sát Ôn Bình Hàn vài lần, sau đó mới tiếp tục di chuyển.
Ôn Bình Hàn ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, bắt gặp ánh mắt sáng ngời, giây tiếp theo đối phương nháy mắt với nàng.
Ôn Bình Hàn: "..."
Chờ hai vị lãnh đạo rời đi, nàng mới quay về màn hình máy tính, khóe miệng vô thức nâng lên...
Lúc tan làm, nàng mở điện thoại mới thấy tin nhắn phản hồi của người kia.
【 Tạ Tri Phỉ 】: "Uống!"
【 Ôn Bình Hàn 】: "Hết rồi."
【 Tạ Tri Phỉ 】: "Sao lại thế QAQ"
【 Ôn Bình Hàn 】: "Em muốn uống gì?"
【 Tạ Tri Phỉ 】: "Sữa Anh đẹp trai."
*Một nhãn hiệu sữa nổi tiếng bên Trung:))
【 Ôn Bình Hàn 】: "Ăn gì thêm không?"
【 Tạ Tri Phỉ 】: "*Kẹo QQ"
*Kẹo QQ: Một loại kẹo dẻo có vị trái cây và giàu vitamin C.
Ôn Bình Hàn: ".."
Tự dưng đại tiểu thư tiết kiệm ngang.