Chương 13
Lịch trình xem nhà vốn đang thuận lợi đã bị sự xuất hiện đột ngột của Cố Chi Chương làm gián đoạn, kế hoạch của Ôn Bình Hàn xem như đổ vỡ.
Nàng suy nghĩ một đêm và quyết định nhờ người môi giới giới thiệu một số căn hộ khác.
Nhưng tìm kiếm cả ngày chủ nhật vẫn không tìm được căn hộ thích hợp. Nàng chỉ còn cách nhờ người môi giới tìm kiếm thêm giúp mình và tiếp tục tìm vào cuối tuần sau.
Đầu tuần, họp cả ngày.
Vừa được thăng chức quản lý Marketing, nàng phải họp với cấp trên, gặp gỡ cấp dưới và xử lý công việc bàn giao của Đồng tỷ. Tóm lại nàng có rất nhiều công việc cần xử lý, bận liên tục ba bốn ngày liền đến khi Đồng tỷ hoàn tất thủ tục từ chức, liền mời nàng một bữa.
"Ngô Phương Đạt đã bị sa thải, cái cô Hứa Sướng cũng từ chức." Đồng tỷ mỉm cười: "Em dũng cảm hơn chị nhiều."
"Mỗi nhà mỗi cảnh, chị có nhiều ràng buộc hơn em." Công bằng mà nói, nếu như nàng cũng có gia đình, người thân yêu để chăm sóc, có lẽ nàng sẽ khó có thể thờ ơ như bây giờ. Ít nhất nàng sẽ xem xét cảm xúc và suy nghĩ của những người đó ở một mức độ nào đó.
Nhưng bởi vì nàng không có những thứ trên, nên mới càng phải yêu thương chính mình, trên đời chỉ có bản thân ta mới yêu thương ta vô điều kiện.
"Sau này gặp lại nhé." Đồng tỷ nói sau khi kết thúc bữa ăn.
"Vâng."
Mỗi lần đồng nghiệp rời đi họ đều nói những câu như vậy, nhưng chẳng mấy chốc họ đều chìm đắm trong dòng thời gian, dần dần biến thành chỉ còn những mối quan hệ lịch sự trao đổi like qua mạng xã hội.
Sau khi về nhà, trong lúc đang lướt newsfeed nàng vô tình lướt đến post mới của Tạ Tri Phỉ.
Post đính kèm ảnh cảnh đêm được chụp từ cửa sổ văn phòng kèm caption: 【 Tan làm rồi, mệt quá đi mất, hy vọng cấp trên sẽ thấy được sự cố gắng của tôi. 】
Ôn Bình Hàn ấn like và ngay sau đó nhận được tin nhắn từ đối phương: 【 Chị ăn gì chưa? Có muốn ăn mì hải sản với em không? 】
Ôn Bình Hàn: 【 Sắp mười giờ đến nơi rồi, em đoán xem chị ăn không? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Ăn tối thì sao? Em mời 】
Cuối cùng Ôn Bình Hàn vẫn từ chối cô, ngày mai còn phải dậy sớm lao lực kiếm tiền.
Một tuần bận rộn liên tục, cuối cùng cũng thích nghi được với vị trí mới nhưng lập tức phải đối mặt với thử thách mới.
Sau khi sắp xếp lời nói cẩn thận, nàng gửi thông báo cho cả nhóm, hi vọng mọi người phối hợp. Thế nhưng hôm nay là thứ bảy nên kết quả đúng như dự đoán, một số nhân viên bắt đầu trì hoãn, một số khác không muốn tăng ca.
Ôn Bình Hàn định sẽ tự thân vận động trước, nhưng khối lượng công việc quá lớn, lại phân tán ở nhiều nhóm nhỏ, nếu không có người hợp tác hiệu suất sẽ rất thấp.
Nàng cảm thấy có chút bối rối. Tuy đã thích nghi với công việc nhưng vẫn chưa thích nghi với thân phận mới. Mặc dù nàng có thể nghiêm khắc thúc giục mọi người trong nhóm, nhưng nhớ lại thân phận nhân viên quèn lúc trước, đột nhiên phải tăng ca cuối tuần quả thật rất khó chịu.
Mắt thấy mình sắp trở thành kiểu lãnh đạo mà mình ghét nhất, Ôn Bình Hàn lập tức quyết định tìm đồng nghiệp để tâm sự, người đầu tiên nàng nghĩ đến là Lâm Chí Mẫn.
Không ngờ nha đầu này đã có hẹn, được rồi không làm phiền nữa.
Sau đó...đáng ngạc nhiên là nàng không thể tìm ra đồng nghiệp nào để tâm sự mà không bị trách móc là đang quấy rầy cuối tuần vui vẻ của họ.
Trong lúc đang lướt tin nhắn WeChat, bỗng nàng nhìn thấy cấp trên của mình.
Ôn Bình Hàn: 【 Em có đang bận không? 】
Tạ Tri Phỉ gửi một bức ảnh, trong ảnh là bàn làm việc chất đầy văn kiện.
Ôn Bình Hàn: 【 Vậy chị không quấy rầy em. 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Không phiền đâu ? Em đang mệt quá nên muốn thư giãn một lát. Sao đột nhiên chị nhắn tin cho em vậy, có chuyện gì sao? 】
Vi diệu quá đi mất.
Nàng nhắn tin cho cấp trên của mình, nhưng cấp trên lại gọi nàng là "chị", cảm giác tương phản vô lý này thật khiến người khác dở khóc dở cười.
Ôn Bình Hàn: 【 Bà chủ nhỏ, chị vẫn nghĩ em đừng gọi chị nữa, cảm giác rất lạ, chị sợ lắm ?】
Tạ Tri Phỉ: 【 Sợ gì chứ? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Chị ơi chị ơi chị ơi chị ơi chị ơi chị ơi chị ơi chị ơi, đây gọi là *giải mẫn cảm có hệ thống đó, chị nghe nhiều thì sẽ không sợ nữa. 】
*Systematic desensitization therapy: Là phương pháp trị liệu được nhà tâm lý học người Nam Phi Joseph Wolpe phát triển. Phương pháp này giúp người bệnh dần dần giảm đi cảm giác lo âu, căng thẳng trong các tình huống gây kích thích thông qua việc đối diện thay vì né tránh nó. (Theo hellobacsi.com)
Ôn Bình Hàn: 【 Cảm ơn em, giờ chị chuyển từ sợ xưng hô "chị" sang sợ chữ "chị" rồi. 】
Tạ Tri Phỉ gửi một emoji ngốc nghếch sang.
Ôn Bình Hàn mỉm cười, không ngờ cùng em ấy trò chuyện lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tự nhiên đi vào cuộc trò chuyện hôm nay: 【 Sếp nhỏ ơi, chị hỏi em chuyện này. Em nghĩ chị nên làm gì để khiến cấp dưới sớm tiếp nhận chị mà hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao vào cuối tuần, và không đâm ra ghét chị? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Làm sếp không có chuyện không bị ghét. 】
Ôn Bình Hàn đau lòng nói: "Không hổ danh là sếp, thấu tình đạt lý thật!"
Ôn Bình Hàn:【 Chị định mời mọi người bữa cơm, trước tiên xây dựng quan hệ tốt nhưng lại cảm thấy khó có khả năng. Nhiều người không thích dùng bữa với cấp trên, đặc biệt là những cấp trên mới quen, chứ đừng nói mục đích bữa cơm này là để yêu cầu họ tăng ca. 】
Tạ Tri Phỉ: Tạ Tri Phỉ: 【 Cũng đúng, nhưng dường như chuyện này giống trách nhiệm của em hơn, là do em giao task không đúng lúc, chị chờ em một lát nhé~ 】
Ôn Bình Hàn đợi một lúc cũng không nhận được hồi âm của cô, ngược lại nàng thấy một thông mới báo trong Group chat lãnh đạo.
Tạ Tri Phỉ: 【 Tôi có xem xét khối lượng task của đội Marketing trong tuần này, cảm thấy tương đối lớn nên tôi quyết định thưởng thêm 30% tiền lương cho những nhân viên hoàn thành task đúng hạn, mọi người giúp tôi chuyển lời cho cấp dưới nhé. 】
Giám đốc nhân sự Mã Lân: "Đã nhận ???"
Quản lý Marketing Hà Hoan: "Đã nhận ???"
Quản lý Marketing Ngô Việt: "Đã nhận ???"
Quản lý Marketing Ôn Bình Hàn: "Đã nhận ???"
Sau khi tin tức được chuyển đến nhóm của cô thì lập tức nhận được vô số lời hoan hô, cả group chat tràn nhập sticker pháo hoa và mọi người đều tỏ ra sẵn sàng tăng ca.
Ôn Bình Hàn thở phào nhẹ nhõm, xem ra không có lãnh đạo tồi, chỉ có lãnh đạo keo! Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, có tiền có thể khiến người khác tình nguyện làm trâu làm ngựa!
Ôn Bình Hàn lập tức gửi like cho Tạ Tri Phỉ: ?
Tạ Tri Phỉ đột nhiên gọi nàng, vừa mở miệng đã vui vẻ hỏi: "Chị ăn cơm chưa?"
"Chị chưa ăn."
"Em cũng chưa ăn, vậy chị đến nhà em đi, chúng ta cùng ăn rồi buổi chiều cùng làm vậy."
Please, đang cuối tuần yên bình ai lại muốn đến nhà cấp trên cùng ăn cơm cùng tăng ca chứ!
"Chị đến đi mà, hai người ăn thì cơm mới ngon được" Tạ Tri Phỉ nài nỉ không tha.
"Vậy trước giờ em ăn uống ra sao?"
"Không có thời gian ăn, em bận quá mà."
Ôn Bình Hàn rũ mắt, nhớ đến tầng tầng văn kiện trên bàn em ấy mà thở dài.
Nửa tiếng sau, nàng gọi điện thoại: "Chị đang ở dưới lầu, em mở cửa đi."
"Vâng! Em đến đây!!"
Một lúc sau vẫn không thấy ai mở cửa, mà lại nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau. Ôn Bình Hàn quay lại thì thấy Tạ Tri Phỉ xách hai túi lớn đựng thực phẩm và đồ ăn vặt, nàng ngạc nhiên hỏi: "Em đi mua nguyên liệu nấu ăn sao?"
"Ừm."
"Vậy em sẽ nấu ăn?"
"Không ạ."
"......."
Nghe câu trả lời ngây thơ của cô khiến Ôn Bình Hàn cạn lời --- Chết tiệt, vậy là nàng chạy đến đây để làm bảo mẫu cho người ta sao?
"Chị mau vào đi". Tạ Tri Phỉ mở cửa, mời nàng vào.
"Thật ra chị cũng không giỏi nấu ăn." Ôn Bình Hàn chủ động phòng thủ, tránh trường hợp cô sếp nhỏ cảm thấy thất vọng về đồ ăn nàng nấu rồi đuổi việc nàng.
"Vậy sao?" Tạ Tri Phỉ đưa dép lê cho nàng rồi thuận tay giao đồ ăn cho người giúp việc: "Cũng không sao, dì nấu ăn cũng được lắm, lát nữa chị ăn thử là biết."
Ôn Bình Hàn: "..."
Đúng rồi ha! Biệt thự lớn như vầy làm sao không có người giúp việc ha! Đầu óc bần nông của mình đột nhiên online sao?
Nàng suy nghĩ một đêm và quyết định nhờ người môi giới giới thiệu một số căn hộ khác.
Nhưng tìm kiếm cả ngày chủ nhật vẫn không tìm được căn hộ thích hợp. Nàng chỉ còn cách nhờ người môi giới tìm kiếm thêm giúp mình và tiếp tục tìm vào cuối tuần sau.
Đầu tuần, họp cả ngày.
Vừa được thăng chức quản lý Marketing, nàng phải họp với cấp trên, gặp gỡ cấp dưới và xử lý công việc bàn giao của Đồng tỷ. Tóm lại nàng có rất nhiều công việc cần xử lý, bận liên tục ba bốn ngày liền đến khi Đồng tỷ hoàn tất thủ tục từ chức, liền mời nàng một bữa.
"Ngô Phương Đạt đã bị sa thải, cái cô Hứa Sướng cũng từ chức." Đồng tỷ mỉm cười: "Em dũng cảm hơn chị nhiều."
"Mỗi nhà mỗi cảnh, chị có nhiều ràng buộc hơn em." Công bằng mà nói, nếu như nàng cũng có gia đình, người thân yêu để chăm sóc, có lẽ nàng sẽ khó có thể thờ ơ như bây giờ. Ít nhất nàng sẽ xem xét cảm xúc và suy nghĩ của những người đó ở một mức độ nào đó.
Nhưng bởi vì nàng không có những thứ trên, nên mới càng phải yêu thương chính mình, trên đời chỉ có bản thân ta mới yêu thương ta vô điều kiện.
"Sau này gặp lại nhé." Đồng tỷ nói sau khi kết thúc bữa ăn.
"Vâng."
Mỗi lần đồng nghiệp rời đi họ đều nói những câu như vậy, nhưng chẳng mấy chốc họ đều chìm đắm trong dòng thời gian, dần dần biến thành chỉ còn những mối quan hệ lịch sự trao đổi like qua mạng xã hội.
Sau khi về nhà, trong lúc đang lướt newsfeed nàng vô tình lướt đến post mới của Tạ Tri Phỉ.
Post đính kèm ảnh cảnh đêm được chụp từ cửa sổ văn phòng kèm caption: 【 Tan làm rồi, mệt quá đi mất, hy vọng cấp trên sẽ thấy được sự cố gắng của tôi. 】
Ôn Bình Hàn ấn like và ngay sau đó nhận được tin nhắn từ đối phương: 【 Chị ăn gì chưa? Có muốn ăn mì hải sản với em không? 】
Ôn Bình Hàn: 【 Sắp mười giờ đến nơi rồi, em đoán xem chị ăn không? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Ăn tối thì sao? Em mời 】
Cuối cùng Ôn Bình Hàn vẫn từ chối cô, ngày mai còn phải dậy sớm lao lực kiếm tiền.
Một tuần bận rộn liên tục, cuối cùng cũng thích nghi được với vị trí mới nhưng lập tức phải đối mặt với thử thách mới.
Sau khi sắp xếp lời nói cẩn thận, nàng gửi thông báo cho cả nhóm, hi vọng mọi người phối hợp. Thế nhưng hôm nay là thứ bảy nên kết quả đúng như dự đoán, một số nhân viên bắt đầu trì hoãn, một số khác không muốn tăng ca.
Ôn Bình Hàn định sẽ tự thân vận động trước, nhưng khối lượng công việc quá lớn, lại phân tán ở nhiều nhóm nhỏ, nếu không có người hợp tác hiệu suất sẽ rất thấp.
Nàng cảm thấy có chút bối rối. Tuy đã thích nghi với công việc nhưng vẫn chưa thích nghi với thân phận mới. Mặc dù nàng có thể nghiêm khắc thúc giục mọi người trong nhóm, nhưng nhớ lại thân phận nhân viên quèn lúc trước, đột nhiên phải tăng ca cuối tuần quả thật rất khó chịu.
Mắt thấy mình sắp trở thành kiểu lãnh đạo mà mình ghét nhất, Ôn Bình Hàn lập tức quyết định tìm đồng nghiệp để tâm sự, người đầu tiên nàng nghĩ đến là Lâm Chí Mẫn.
Không ngờ nha đầu này đã có hẹn, được rồi không làm phiền nữa.
Sau đó...đáng ngạc nhiên là nàng không thể tìm ra đồng nghiệp nào để tâm sự mà không bị trách móc là đang quấy rầy cuối tuần vui vẻ của họ.
Trong lúc đang lướt tin nhắn WeChat, bỗng nàng nhìn thấy cấp trên của mình.
Ôn Bình Hàn: 【 Em có đang bận không? 】
Tạ Tri Phỉ gửi một bức ảnh, trong ảnh là bàn làm việc chất đầy văn kiện.
Ôn Bình Hàn: 【 Vậy chị không quấy rầy em. 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Không phiền đâu ? Em đang mệt quá nên muốn thư giãn một lát. Sao đột nhiên chị nhắn tin cho em vậy, có chuyện gì sao? 】
Vi diệu quá đi mất.
Nàng nhắn tin cho cấp trên của mình, nhưng cấp trên lại gọi nàng là "chị", cảm giác tương phản vô lý này thật khiến người khác dở khóc dở cười.
Ôn Bình Hàn: 【 Bà chủ nhỏ, chị vẫn nghĩ em đừng gọi chị nữa, cảm giác rất lạ, chị sợ lắm ?】
Tạ Tri Phỉ: 【 Sợ gì chứ? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Chị ơi chị ơi chị ơi chị ơi chị ơi chị ơi chị ơi chị ơi, đây gọi là *giải mẫn cảm có hệ thống đó, chị nghe nhiều thì sẽ không sợ nữa. 】
*Systematic desensitization therapy: Là phương pháp trị liệu được nhà tâm lý học người Nam Phi Joseph Wolpe phát triển. Phương pháp này giúp người bệnh dần dần giảm đi cảm giác lo âu, căng thẳng trong các tình huống gây kích thích thông qua việc đối diện thay vì né tránh nó. (Theo hellobacsi.com)
Ôn Bình Hàn: 【 Cảm ơn em, giờ chị chuyển từ sợ xưng hô "chị" sang sợ chữ "chị" rồi. 】
Tạ Tri Phỉ gửi một emoji ngốc nghếch sang.
Ôn Bình Hàn mỉm cười, không ngờ cùng em ấy trò chuyện lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tự nhiên đi vào cuộc trò chuyện hôm nay: 【 Sếp nhỏ ơi, chị hỏi em chuyện này. Em nghĩ chị nên làm gì để khiến cấp dưới sớm tiếp nhận chị mà hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao vào cuối tuần, và không đâm ra ghét chị? 】
Tạ Tri Phỉ: 【 Làm sếp không có chuyện không bị ghét. 】
Ôn Bình Hàn đau lòng nói: "Không hổ danh là sếp, thấu tình đạt lý thật!"
Ôn Bình Hàn:【 Chị định mời mọi người bữa cơm, trước tiên xây dựng quan hệ tốt nhưng lại cảm thấy khó có khả năng. Nhiều người không thích dùng bữa với cấp trên, đặc biệt là những cấp trên mới quen, chứ đừng nói mục đích bữa cơm này là để yêu cầu họ tăng ca. 】
Tạ Tri Phỉ: Tạ Tri Phỉ: 【 Cũng đúng, nhưng dường như chuyện này giống trách nhiệm của em hơn, là do em giao task không đúng lúc, chị chờ em một lát nhé~ 】
Ôn Bình Hàn đợi một lúc cũng không nhận được hồi âm của cô, ngược lại nàng thấy một thông mới báo trong Group chat lãnh đạo.
Tạ Tri Phỉ: 【 Tôi có xem xét khối lượng task của đội Marketing trong tuần này, cảm thấy tương đối lớn nên tôi quyết định thưởng thêm 30% tiền lương cho những nhân viên hoàn thành task đúng hạn, mọi người giúp tôi chuyển lời cho cấp dưới nhé. 】
Giám đốc nhân sự Mã Lân: "Đã nhận ???"
Quản lý Marketing Hà Hoan: "Đã nhận ???"
Quản lý Marketing Ngô Việt: "Đã nhận ???"
Quản lý Marketing Ôn Bình Hàn: "Đã nhận ???"
Sau khi tin tức được chuyển đến nhóm của cô thì lập tức nhận được vô số lời hoan hô, cả group chat tràn nhập sticker pháo hoa và mọi người đều tỏ ra sẵn sàng tăng ca.
Ôn Bình Hàn thở phào nhẹ nhõm, xem ra không có lãnh đạo tồi, chỉ có lãnh đạo keo! Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, có tiền có thể khiến người khác tình nguyện làm trâu làm ngựa!
Ôn Bình Hàn lập tức gửi like cho Tạ Tri Phỉ: ?
Tạ Tri Phỉ đột nhiên gọi nàng, vừa mở miệng đã vui vẻ hỏi: "Chị ăn cơm chưa?"
"Chị chưa ăn."
"Em cũng chưa ăn, vậy chị đến nhà em đi, chúng ta cùng ăn rồi buổi chiều cùng làm vậy."
Please, đang cuối tuần yên bình ai lại muốn đến nhà cấp trên cùng ăn cơm cùng tăng ca chứ!
"Chị đến đi mà, hai người ăn thì cơm mới ngon được" Tạ Tri Phỉ nài nỉ không tha.
"Vậy trước giờ em ăn uống ra sao?"
"Không có thời gian ăn, em bận quá mà."
Ôn Bình Hàn rũ mắt, nhớ đến tầng tầng văn kiện trên bàn em ấy mà thở dài.
Nửa tiếng sau, nàng gọi điện thoại: "Chị đang ở dưới lầu, em mở cửa đi."
"Vâng! Em đến đây!!"
Một lúc sau vẫn không thấy ai mở cửa, mà lại nghe thấy tiếng bước chân từ đằng sau. Ôn Bình Hàn quay lại thì thấy Tạ Tri Phỉ xách hai túi lớn đựng thực phẩm và đồ ăn vặt, nàng ngạc nhiên hỏi: "Em đi mua nguyên liệu nấu ăn sao?"
"Ừm."
"Vậy em sẽ nấu ăn?"
"Không ạ."
"......."
Nghe câu trả lời ngây thơ của cô khiến Ôn Bình Hàn cạn lời --- Chết tiệt, vậy là nàng chạy đến đây để làm bảo mẫu cho người ta sao?
"Chị mau vào đi". Tạ Tri Phỉ mở cửa, mời nàng vào.
"Thật ra chị cũng không giỏi nấu ăn." Ôn Bình Hàn chủ động phòng thủ, tránh trường hợp cô sếp nhỏ cảm thấy thất vọng về đồ ăn nàng nấu rồi đuổi việc nàng.
"Vậy sao?" Tạ Tri Phỉ đưa dép lê cho nàng rồi thuận tay giao đồ ăn cho người giúp việc: "Cũng không sao, dì nấu ăn cũng được lắm, lát nữa chị ăn thử là biết."
Ôn Bình Hàn: "..."
Đúng rồi ha! Biệt thự lớn như vầy làm sao không có người giúp việc ha! Đầu óc bần nông của mình đột nhiên online sao?