Chương 33: Tranh giành
Mặc Huyền Ca không hay không biết thoáng đỏ mặt, bộ váy hôm nay chính là nàng đã đặc biệt nhờ Kỷ Tư Hàn thiết kế riêng cho mình, từ chất liệu cho đến đường kim mũi chỉ đều trang hoàng và vô cùng tinh tế.
Sở dĩ Mặc Huyền Ca chú trọng bản thân ăn diện như thế cũng chỉ vì một cái nhìn của Tề Khuynh, một lời khen của cô cũng đủ khiến nàng rơi vào bể trầm không dứt.
Ánh đèn vàng bỗng nhiên được tắt, căn phòng đồng thời rơi vào cảnh không gian tối ôm, mọi thứ cũng dần trở nên tĩnh lặng, một chùm trắng sáng nhỏ chiếu trên giữa bục lễ, một nam nhân trẻ trung mặc vest tiến ra từ sau tấm màn, anh ta cầm mic, hướng đến phía dưới khách mời cúi người chào hỏi.
" Kính chào các vị, rất cảm ơn các vị đã dành thời gian quý báo của mình đến tham dự buổi lễ đấu giá do Ninh thị đứng ra tổ chức lần này. Và tôi là Nhất Tân, sẽ là người chủ trì buổi đấu giá đêm nay, còn Ninh tổng của chúng tôi đang ở phòng chờ đợi các vị, sau khi buổi đấu giá kết thúc, ngài ấy sẽ xuất hiện tiếp đãi các vị. " Nam nhân thực sự có sự chuẩn bị rất tốt, giọng nói anh ta thanh thoát đến nỗi làm người nghe phải cuốn hút, cộng với gương mặt non trẻ điển trai của mình, anh ta thành công làm hài lòng tất cả người có mặt tại đây.
" Để không tiếp tục làm mất thời gian của các vị nữa, tôi sẽ trực tiếp đưa các vị đến sự kiện chính của ngày hôm nay. " Nhất Tân nhấn mạnh chữ cuối xong liền xoay nửa người về phía sau, đồng thời tấm màn đỏ sau lưng anh cũng được kéo sang hai bên, để lộ một tủ kính đang trưng cất đồ ở bên trong.
" Món đồ đầu tiên của chúng ta đêm nay chính là một chiếc vòng tay làm bằng ngọc phỉ thúy, chính xác hơn thì nó là ngọc bích Jadeite, với độ hoàn thiện đạt ở mức tốt nhất và chất liệu hiếm có đắt đỏ thuộc hàng bậc nhất thế giới của mình thì chiếc vòng ngọc này chỉ có duy nhất hai chiếc trên thế giới, và giá khởi điểm của nó là bảy triệu tệ! (~25 tỉ)
" Bảy triệu tệ cho một chiếc vòng phỉ thúy sao!!? "
" Có đáng không? "
" Nhưng nó chỉ có hai chiếc trên thế giới thôi a, nghe đâu chiếc đầu tiên đã được vị đại gia nào đó chôn cất cùng với phu nhân của mình rồi, có thể nói trên thế giới bây giờ chiếc này chính là độc nhất! "
" Đắt đỏ đến vậy sao? "
...
Tề Khuynh nghe ngồi một chỗ nghe bọn họ xì xầm mà chẳng thèm để tâm đến, phải nói là cô không có hứng thú với những món trang sức như thế này dù cho nó có khan hiếm đi chăng nữa.
" Bảy triệu năm trăm ngàn tệ! "
Đã có một cánh tay giơ lên.
" Bảy triệu năm trăm ngàn tệ lần thứ nhất. "
" Tám triệu tệ! " Một nữ nhân giọng ngọt vang lên.
" Tám triệu ba trăm ngàn tệ! " Một nam tử khác lại hô lên.
" Chín triệu năm trăm ngàn tệ! " Nam nhân đầu tiên ra giá bảy triệu năm trăm ngàn tệ lần nữa hét giá.
" Mười triệu năm trăm ngàn tệ! " Nữ nhân giọng ngọt lại tiếp tục đẩy giá.
Con số đang ngày một tăng lên, những ông lớn bà lớn không tranh không giành vẫn đang ngồi một chỗ nhìn những nam, nữ tử trẻ tuổi hét giá.
" Mười triệu năm trăm ngàn tệ lần thứ nhất. " Nhất Tân gõ xuống một búa.
" Mười hai triệu tệ! " Nam nhân lúc đầu vẫn tiếp tục ra giá, dường như là hắn rất muốn sở hữu cho mình chiếc vòng này. " Các vị đừng tiếp tục ép giá nữa, tôi chắc chắn phải lấy được nó để làm quà cho vợ sắp cưới của mình, đây sẽ là vật định tình của chúng tôi. "
Lời nam nhân nói ra khiến khán phòng đang náo nhiệt một phen kinh hỉ, chung quy bọn họ vẫn không nghĩ đến nam nhân này lại chi tiền mạnh như thế để lấy được tín vật định tình cho vợ sắp cưới của mình, làm không ít người phải nể phục cùng hâm mộ.
" Mười hai triệu tệ lần thứ nhất. "
" Mười hai triệu tệ lần thứ hai. "
" Mười hai triệu tệ lần thứ ba. (~41,2 tỉ vnd) "
" Thành giao! " Nhất Tân phát cuối cùng gõ thật mạnh một búa, hướng về phía nam nhân vừa chốt giá. " Tiên sinh, mời ngài theo chúng tôi kí hợp đồng bàn giao vòng tay ạ! "
Nam nhân gật đầu bước lên bục đi đến chỗ Nhất Tân, nụ cười mãn nguyện trên môi không hề suy giảm, làm bao vị tiểu thư có mặt ở đó cũng phải ước ao mình có được một vị hôn phu như thế này.
Tấm màn đỏ một lần nữa được khép lại rồi mở ra, vật được đấu giá lần này không nằm trong tủ kính mà nằm trong một chiếc hộp gấm chạm khắc tinh xảo, nhìn bằng mắt thường cũng thấy vật đấu giá lần này có niên đại khá lâu, nó thậm chí còn không có nguyên vẹn.
Nhất Tân nhìn vào vật đấu giá một cái liền nói, " Trước mắt các vị đây chính là ấn ngọc của Nhân Hiếu Văn hoàng hậu từ thời nhà Minh, nó là ấn ngọc hoàng gia duy nhất còn lại của triều đại này. Chiếc ấn đã bị hư hỏng một phần do một vụ hỏa hoạn, và giá khởi điểm của nó là hai trăm mười sáu triệu tệ. " (~741 tỉ)
Mức giá khởi điểm khiến cả khán phòng choáng ngợp.
" Là đồ cổ đến từ thời Minh sao? "
" Ấn ngọc của Hiếu Văn hoàng hậu đấy, thú vị thật. "
Rất nhanh đã có một cánh tay được dơ lên.
" Hai trăm hai mươi triệu tệ. "
Các ông lớn bà lớn, phú hào, phu nhân danh gia đều đồng loạt hướng mắt về phía nữ nhân vừa ra giá. Người này bọn họ biết, nàng ta là con út của đại thế gia họ Khương tên Khương Tịch, là một người thích sưu tầm đồ cổ có tiếng trong giới, nếu nàng ta đã nhắm đến món đồ nào thì chắc chắn phải lấy cho bằng được.
" Hai trăm hai mươi triệu tệ lần thứ nhất. "
" Hai trăm hai mươi triệu tệ lần thứ hai. "
Mặc dù không muốn nhưng bọn họ cũng thừa biết đấu không lại Khương gia tiểu thư nên cũng chẳng ai muốn ra giá, thậm chí đến việc đẩy giá bọn họ cũng không rảnh mà làm, bởi bọn họ không muốn vì vài món đồ vật cổ này mà gây hiềm khích với thế lực khác.
" Hai trăm hai mươi triệu tệ lần thứ ba! "
" Thành giao! " Nhất Tân hô to lần cuối cùng. " Xin chúc mừng Khương tiểu thư, mời cô đi theo chúng tôi kí giấy bàn giao vật cổ. "
Khương Tịch nụ cười đầy vẻ chiến thắng bước lên bục lễ đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên đến một căn phòng, bỏ lại sau lưng biết bao ánh mắt hàm ý.
" Cô ta cũng thật kiêu quá rồi. " Ninh Ca ngồi ở hàng ghế phía sau hàm ý bức xúc nói một câu. Nàng đương nhiên biết con người Khương Tịch như thế nào, nhưng đêm nay dù gì cũng có mặt rất nhiều các vị khách quý, còn có cả những lão trưởng bối đời ông bà cô ta nữa, vậy mà cô ta cư nhiên trước mặt mọi người bày ra vẻ mặt kiêu ngạo như thế.
Tề Khuynh nghe thấy liền hơi nghiêng đầu về phía sau nhìn Ninh Ca đang ngồi sau lưng mình, cô khẽ cười. " Đúng thật là tật xấu không bỏ mà. "
Sau 5' chờ đợi, tấm màn đỏ lại lần nữa mở ra, vật đấu giá lần này là một bức tranh đã được đóng khung, nhìn sơ thì không có gì đặc sắc, nhưng với những người am hiểu nghệ thuật thì nó lại là một kiệt tác với những ngôi nhà và vườn hoa được vẽ bằng chất liệu sơn dầu trên vải.
" Vật đấu giá tiếp theo của đêm nay chính là bức tranh sơn dầu trên vải 'Những ngôi nhà ở Auvers' của Vincent Van Gogh, nó được tạo ra vào đầu tháng 6 năm 1890 ngay sau khi ông chuyển đến Auvers-sur-Oise, một thị trấn nhỏ phía tây bắc Paris, Pháp và giá khởi điểm của nó là một trăm bốn mươi triệu tệ! " Nhất Tân hô lớn chỉ vào bức tranh.
" 20 triệu đô cho một bức tranh? Có điên không vậy chứ!! " Một gã nhìn như phú hào mới nhú không quản được miệng nói lớn, làm khá nhiều ánh mắt dò xét từ các phía đổ về mình.
Ninh Ca ngồi ở phía sau khều nhẹ vai cô. " Không phải cậu rất có hứng thú với nghệ thuật sao? Còn là họa sĩ cậu thích nữa đấy, thế nào, có muốn lấy nó không? "
Tề Khuynh đơn giản nhìn bức tranh được đem ra làm vật đấu giá, gật đầu. " Muốn. "
" Hai trăm triệu tệ. "
Tề Thiên Vũ âm trầm từ nãy đến giờ cuối cùng cũng hét giá, cánh tay của hắn giơ lên như thể nói với mọi người rằng vật lần này hắn chắc chắn sẽ có được.
" Tề..Tề tiên sinh ra giá hai trăm triệu tệ..còn ai..."
" Ba trăm triệu tệ. "
Cánh tay thon dài uyển chuyển được dơ lên, nữ nhân không nhanh không chậm chốt hạ một cái giá khiến cả đoàn người kinh ngạc đổ mắt nhìn.
" Mặc Huyền Ca, chị cũng muốn bức tranh này sao!? " Tề Khuynh ngồi gần nhất sửng sốt một phen, không ngờ đến nàng lại muốn có bức tranh này cùng mình.
" Mặc Huyền Ca! Cô đây là ý gì? Muốn giành đồ với tôi sao? " Tề Thiên Vũ trừng mắt nhìn nàng, hắn nghe em gái mình nói muốn nên mới ra giá để lấy về cho cô, còn nàng thì sao? Nàng làm vậy là để khiêu khích hắn à.
" Tề tiên sinh anh nói sai, vật còn chưa về tay thì tại sao lại nói là giành đồ với anh? Anh muốn nó, tôi cũng muốn nó, chúng ta công bằng ra giá đi. " Mặc Huyền Ca liếc mắt khiêu khích nhìn hắn.
" Được, vậy tôi trả ba trăm năm mươi triệu tệ! " Tề Thiên Vũ quay lại nhìn Nhất Tân.
***
Sở dĩ Mặc Huyền Ca chú trọng bản thân ăn diện như thế cũng chỉ vì một cái nhìn của Tề Khuynh, một lời khen của cô cũng đủ khiến nàng rơi vào bể trầm không dứt.
Ánh đèn vàng bỗng nhiên được tắt, căn phòng đồng thời rơi vào cảnh không gian tối ôm, mọi thứ cũng dần trở nên tĩnh lặng, một chùm trắng sáng nhỏ chiếu trên giữa bục lễ, một nam nhân trẻ trung mặc vest tiến ra từ sau tấm màn, anh ta cầm mic, hướng đến phía dưới khách mời cúi người chào hỏi.
" Kính chào các vị, rất cảm ơn các vị đã dành thời gian quý báo của mình đến tham dự buổi lễ đấu giá do Ninh thị đứng ra tổ chức lần này. Và tôi là Nhất Tân, sẽ là người chủ trì buổi đấu giá đêm nay, còn Ninh tổng của chúng tôi đang ở phòng chờ đợi các vị, sau khi buổi đấu giá kết thúc, ngài ấy sẽ xuất hiện tiếp đãi các vị. " Nam nhân thực sự có sự chuẩn bị rất tốt, giọng nói anh ta thanh thoát đến nỗi làm người nghe phải cuốn hút, cộng với gương mặt non trẻ điển trai của mình, anh ta thành công làm hài lòng tất cả người có mặt tại đây.
" Để không tiếp tục làm mất thời gian của các vị nữa, tôi sẽ trực tiếp đưa các vị đến sự kiện chính của ngày hôm nay. " Nhất Tân nhấn mạnh chữ cuối xong liền xoay nửa người về phía sau, đồng thời tấm màn đỏ sau lưng anh cũng được kéo sang hai bên, để lộ một tủ kính đang trưng cất đồ ở bên trong.
" Món đồ đầu tiên của chúng ta đêm nay chính là một chiếc vòng tay làm bằng ngọc phỉ thúy, chính xác hơn thì nó là ngọc bích Jadeite, với độ hoàn thiện đạt ở mức tốt nhất và chất liệu hiếm có đắt đỏ thuộc hàng bậc nhất thế giới của mình thì chiếc vòng ngọc này chỉ có duy nhất hai chiếc trên thế giới, và giá khởi điểm của nó là bảy triệu tệ! (~25 tỉ)
" Bảy triệu tệ cho một chiếc vòng phỉ thúy sao!!? "
" Có đáng không? "
" Nhưng nó chỉ có hai chiếc trên thế giới thôi a, nghe đâu chiếc đầu tiên đã được vị đại gia nào đó chôn cất cùng với phu nhân của mình rồi, có thể nói trên thế giới bây giờ chiếc này chính là độc nhất! "
" Đắt đỏ đến vậy sao? "
...
Tề Khuynh nghe ngồi một chỗ nghe bọn họ xì xầm mà chẳng thèm để tâm đến, phải nói là cô không có hứng thú với những món trang sức như thế này dù cho nó có khan hiếm đi chăng nữa.
" Bảy triệu năm trăm ngàn tệ! "
Đã có một cánh tay giơ lên.
" Bảy triệu năm trăm ngàn tệ lần thứ nhất. "
" Tám triệu tệ! " Một nữ nhân giọng ngọt vang lên.
" Tám triệu ba trăm ngàn tệ! " Một nam tử khác lại hô lên.
" Chín triệu năm trăm ngàn tệ! " Nam nhân đầu tiên ra giá bảy triệu năm trăm ngàn tệ lần nữa hét giá.
" Mười triệu năm trăm ngàn tệ! " Nữ nhân giọng ngọt lại tiếp tục đẩy giá.
Con số đang ngày một tăng lên, những ông lớn bà lớn không tranh không giành vẫn đang ngồi một chỗ nhìn những nam, nữ tử trẻ tuổi hét giá.
" Mười triệu năm trăm ngàn tệ lần thứ nhất. " Nhất Tân gõ xuống một búa.
" Mười hai triệu tệ! " Nam nhân lúc đầu vẫn tiếp tục ra giá, dường như là hắn rất muốn sở hữu cho mình chiếc vòng này. " Các vị đừng tiếp tục ép giá nữa, tôi chắc chắn phải lấy được nó để làm quà cho vợ sắp cưới của mình, đây sẽ là vật định tình của chúng tôi. "
Lời nam nhân nói ra khiến khán phòng đang náo nhiệt một phen kinh hỉ, chung quy bọn họ vẫn không nghĩ đến nam nhân này lại chi tiền mạnh như thế để lấy được tín vật định tình cho vợ sắp cưới của mình, làm không ít người phải nể phục cùng hâm mộ.
" Mười hai triệu tệ lần thứ nhất. "
" Mười hai triệu tệ lần thứ hai. "
" Mười hai triệu tệ lần thứ ba. (~41,2 tỉ vnd) "
" Thành giao! " Nhất Tân phát cuối cùng gõ thật mạnh một búa, hướng về phía nam nhân vừa chốt giá. " Tiên sinh, mời ngài theo chúng tôi kí hợp đồng bàn giao vòng tay ạ! "
Nam nhân gật đầu bước lên bục đi đến chỗ Nhất Tân, nụ cười mãn nguyện trên môi không hề suy giảm, làm bao vị tiểu thư có mặt ở đó cũng phải ước ao mình có được một vị hôn phu như thế này.
Tấm màn đỏ một lần nữa được khép lại rồi mở ra, vật được đấu giá lần này không nằm trong tủ kính mà nằm trong một chiếc hộp gấm chạm khắc tinh xảo, nhìn bằng mắt thường cũng thấy vật đấu giá lần này có niên đại khá lâu, nó thậm chí còn không có nguyên vẹn.
Nhất Tân nhìn vào vật đấu giá một cái liền nói, " Trước mắt các vị đây chính là ấn ngọc của Nhân Hiếu Văn hoàng hậu từ thời nhà Minh, nó là ấn ngọc hoàng gia duy nhất còn lại của triều đại này. Chiếc ấn đã bị hư hỏng một phần do một vụ hỏa hoạn, và giá khởi điểm của nó là hai trăm mười sáu triệu tệ. " (~741 tỉ)
Mức giá khởi điểm khiến cả khán phòng choáng ngợp.
" Là đồ cổ đến từ thời Minh sao? "
" Ấn ngọc của Hiếu Văn hoàng hậu đấy, thú vị thật. "
Rất nhanh đã có một cánh tay được dơ lên.
" Hai trăm hai mươi triệu tệ. "
Các ông lớn bà lớn, phú hào, phu nhân danh gia đều đồng loạt hướng mắt về phía nữ nhân vừa ra giá. Người này bọn họ biết, nàng ta là con út của đại thế gia họ Khương tên Khương Tịch, là một người thích sưu tầm đồ cổ có tiếng trong giới, nếu nàng ta đã nhắm đến món đồ nào thì chắc chắn phải lấy cho bằng được.
" Hai trăm hai mươi triệu tệ lần thứ nhất. "
" Hai trăm hai mươi triệu tệ lần thứ hai. "
Mặc dù không muốn nhưng bọn họ cũng thừa biết đấu không lại Khương gia tiểu thư nên cũng chẳng ai muốn ra giá, thậm chí đến việc đẩy giá bọn họ cũng không rảnh mà làm, bởi bọn họ không muốn vì vài món đồ vật cổ này mà gây hiềm khích với thế lực khác.
" Hai trăm hai mươi triệu tệ lần thứ ba! "
" Thành giao! " Nhất Tân hô to lần cuối cùng. " Xin chúc mừng Khương tiểu thư, mời cô đi theo chúng tôi kí giấy bàn giao vật cổ. "
Khương Tịch nụ cười đầy vẻ chiến thắng bước lên bục lễ đi theo sự chỉ dẫn của nhân viên đến một căn phòng, bỏ lại sau lưng biết bao ánh mắt hàm ý.
" Cô ta cũng thật kiêu quá rồi. " Ninh Ca ngồi ở hàng ghế phía sau hàm ý bức xúc nói một câu. Nàng đương nhiên biết con người Khương Tịch như thế nào, nhưng đêm nay dù gì cũng có mặt rất nhiều các vị khách quý, còn có cả những lão trưởng bối đời ông bà cô ta nữa, vậy mà cô ta cư nhiên trước mặt mọi người bày ra vẻ mặt kiêu ngạo như thế.
Tề Khuynh nghe thấy liền hơi nghiêng đầu về phía sau nhìn Ninh Ca đang ngồi sau lưng mình, cô khẽ cười. " Đúng thật là tật xấu không bỏ mà. "
Sau 5' chờ đợi, tấm màn đỏ lại lần nữa mở ra, vật đấu giá lần này là một bức tranh đã được đóng khung, nhìn sơ thì không có gì đặc sắc, nhưng với những người am hiểu nghệ thuật thì nó lại là một kiệt tác với những ngôi nhà và vườn hoa được vẽ bằng chất liệu sơn dầu trên vải.
" Vật đấu giá tiếp theo của đêm nay chính là bức tranh sơn dầu trên vải 'Những ngôi nhà ở Auvers' của Vincent Van Gogh, nó được tạo ra vào đầu tháng 6 năm 1890 ngay sau khi ông chuyển đến Auvers-sur-Oise, một thị trấn nhỏ phía tây bắc Paris, Pháp và giá khởi điểm của nó là một trăm bốn mươi triệu tệ! " Nhất Tân hô lớn chỉ vào bức tranh.
" 20 triệu đô cho một bức tranh? Có điên không vậy chứ!! " Một gã nhìn như phú hào mới nhú không quản được miệng nói lớn, làm khá nhiều ánh mắt dò xét từ các phía đổ về mình.
Ninh Ca ngồi ở phía sau khều nhẹ vai cô. " Không phải cậu rất có hứng thú với nghệ thuật sao? Còn là họa sĩ cậu thích nữa đấy, thế nào, có muốn lấy nó không? "
Tề Khuynh đơn giản nhìn bức tranh được đem ra làm vật đấu giá, gật đầu. " Muốn. "
" Hai trăm triệu tệ. "
Tề Thiên Vũ âm trầm từ nãy đến giờ cuối cùng cũng hét giá, cánh tay của hắn giơ lên như thể nói với mọi người rằng vật lần này hắn chắc chắn sẽ có được.
" Tề..Tề tiên sinh ra giá hai trăm triệu tệ..còn ai..."
" Ba trăm triệu tệ. "
Cánh tay thon dài uyển chuyển được dơ lên, nữ nhân không nhanh không chậm chốt hạ một cái giá khiến cả đoàn người kinh ngạc đổ mắt nhìn.
" Mặc Huyền Ca, chị cũng muốn bức tranh này sao!? " Tề Khuynh ngồi gần nhất sửng sốt một phen, không ngờ đến nàng lại muốn có bức tranh này cùng mình.
" Mặc Huyền Ca! Cô đây là ý gì? Muốn giành đồ với tôi sao? " Tề Thiên Vũ trừng mắt nhìn nàng, hắn nghe em gái mình nói muốn nên mới ra giá để lấy về cho cô, còn nàng thì sao? Nàng làm vậy là để khiêu khích hắn à.
" Tề tiên sinh anh nói sai, vật còn chưa về tay thì tại sao lại nói là giành đồ với anh? Anh muốn nó, tôi cũng muốn nó, chúng ta công bằng ra giá đi. " Mặc Huyền Ca liếc mắt khiêu khích nhìn hắn.
" Được, vậy tôi trả ba trăm năm mươi triệu tệ! " Tề Thiên Vũ quay lại nhìn Nhất Tân.
***