Chương 42: Bắt gặp
Ngược với dòng người từ trong khán phòng rời đi, Tề Khuynh một bước lại một bước theo nam nhân đi hướng tầng một phòng nghỉ, nơi chỉ dành cho những vị khách đặc biệt như nghệ sĩ hoặc các nhà đầu tư gặp mặt.
Mặc Huyền Ca sau khi tấm màn đỏ khép lại nhìn thấy cô rời đi cũng muốn nhanh chóng chào tạm biệt đối tác để đuổi theo, nhưng chính là vừa bước đến cửa đã nghe vị kia chủ tịch Tần nói.
" Huyền Ca,...chắc con cũng biết chủ tịch hiện tại đã lớn tuổi, nhiều năm như vậy rồi cũng nên để bà ấy có thời gian nghĩ ngơi, nếu thật lần này con quay về để tiếp quản tập đoàn thì lão nhân đây sẽ dốc hết sức để giúp đỡ cho con. "
Chủ tịch Tần vô cùng thấm thía nói với nàng, năm xưa hắn với mẹ nàng chính là đồng học, hắn cũng có một đoạn thời gian thích bà, chỉ tiếc là bà chỉ xem hắn như anh trai mà đối đãi, mãi về sau hắn hay tin bà lập gia đình thì vô cùng đau lòng, lại biết được hôn nhân của bà không được như ý, hắn tức giận nhưng lại buồn bã chính mình lúc đó chỉ là một nhân viên làm công ăn lương, so với nam nhân bà kết hôn chính là kẻ trên trời người dưới đất, căn bản không có cách nào giúp bà, chỉ có thể ôm hận cùng tiếc nuối nhìn người mình yêu khổ sở bên người khác.
Bây giờ hắn thành danh rồi lại không có cách nào cứu vãn đoạn quá khứ kia, bây giờ nhìn thấy nàng, hắn lại sinh ra một tia đau lòng cùng áy náy, có lẽ việc giúp nàng làm gì đó chính là biện pháp duy nhất giúp hắn xoa dịu sự áy náy nơi đáy lòng.
Mặc Huyền Ca tuy không rõ lắm quan hệ giữa vị này với mẹ mình, nhưng nàng ít nhiều gì cũng biết người này với mẹ mình giao hảo không tồi, hắn còn từng bế mình một lần lúc nhỏ, cũng không tính là quá xa lạ.
" Cảm ơn ý tốt của chú, chú Tần. Nhưng hiện tại đây không phải là việc cấp bách nhất đối với cháu, cháu sẽ liên hệ với chú ngay nếu cần. "
Mặc Huyền Ca thể hiện thái độ hậu bối tiến lên phía trước mở cửa, tầm mắt nàng nâng lên, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của thiếu nữ quen thuộc. Ngay lúc nữ nhân còn đang nghi hoặc vì sao cô lại xuất hiện ở đây, thì đối diện nữ nghệ sĩ dương cầm Helen đi đến, nàng một mặt tươi cười khoát tay cô, cả hai hướng phòng nghỉ đi vào.
Hình ảnh này một chút cũng không khuyết thiếu đều rơi vào tầm mắt nữ nhân. Trong mắt nàng, hai người vừa câu tay, mắt nhìn thấy nhau đã cười không khác gì một đôi tình nhân, tâm nàng lạnh xuống, đáy lòng mơn trớn như có dị hoả đang nhen nhóm đốt cháy giữa cánh đồng.
" Kia hình như là nữ dương cầm lúc nãy lên biểu diễn a, kế bên chắc là tình lữ của cô ấy. " Chủ tịch Tần theo sau cũng trông thấy, hắn đã qua độ tuổi cặp kê, hiện tại nhìn một màn này nhiệt huyết tuổi trẻ có chút khuấy động, chung quy vẫn là hắn bỏ lỡ.
Mặc Huyền Ca ấn đường rộng mở lập tức khít lại, cũng phải, nàng và Tề Khuynh quan hệ ra sao chỉ có một vài người biết, mà cô cũng chưa từng xác nhận qua với nàng mối quan hệ của cả hai, bây giờ muốn tiến lên, lại cũng không biết lấy tư cách gì để tiến.
" Không...không phải.."
Nữ nhân cố nén giận, ẩn nhẫn cảm thấy cổ họng khô khốc cùng đắng chát. Nàng muốn nói không phải, nói cô không phải là tình lữ của nữ nhân kia, càng muốn nói cô là người yêu mình, nhưng ngập ngừng mãi cũng không biết nói như nào cho chính xác.
" Huyền Ca con sao vậy? Không khoẻ trong người sao? Nói không phải cái gì? "
Chủ tịch Tần khó hiểu nhìn nàng, nữ nhân dung mạo tuyệt trần giờ đây có chút trắng bệch, đáy mắt hiếm khi xoẹt qua một tia vỡ vụn, nàng xoay người, rất nhanh bình ổn trạng thái.
" Con không sao chú Tần, chắc là nghĩ ngơi không đủ nên đâm ra có chút mê mang trạng thái, rất nhanh sẽ khoẻ. "
Mặc Huyền Ca tựa như bỏ ra sau đầu hình ảnh mình vừa thấy, tiếp tục hữu khí lễ nghĩa tiễn chủ tịch Tần rời đi.
...
Tề Khuynh theo sự hướng dẫn đi đến phòng nghỉ của vị hôn thê, lại không ngờ gặp nàng ở phía đối diện đang đi tới, nàng nhìn thấy cô liền cười, cô cũng cười đáp lễ, chỉ không nghĩ là nàng lại bạo ôm lấy tay cô như vậy, sau khi vào đến phòng cô liền lập tức tách tay nàng ra.
" Khuynh nhi, lúc nãy biểu diễn tôi có nhìn em. " Thẩm Diệp Nghi ôn nhu như ngọc, tươi cười nhìn thiếu nữ. Nàng đã chờ đợi, chờ đợi ngày được gặp lại cô rất lâu rồi, nàng cũng bởi vì nó mà đánh đổi năm năm thanh xuân của mình, bây giờ trở lại, nàng sẽ tận lực cùng cô bù đắp khoảng thời gian đã mất này.
" Em có thấy. "
Tề Khuynh đối với nàng cũng rất mực dịu dàng, có thể nói, đối với cô, nàng là trăng treo trên cao, ánh trăng xinh đẹp soi sáng cuộc đời mình, nếu không có nàng, cuộc đời cô sẽ vô cùng tối tăm và mù mịt.
" Em biết không, bài nhạc lúc nãy tôi biểu diễn chính là tôi tự sáng tác đấy, nó tên là 'Bầu trời' " Thẩm Diệp Nghi kéo cô lại ghế ngồi, lấy ra quyển soạn nhạc của mình đưa cho cô.
Thiếu nữ cầm quyển soạn nhạc trên tay, đáy mắt lộ rõ tia kinh ngạc. Cô biết nàng tài sắc có thừa, nhưng rất ít khi thấy nàng tự soạn nhạc, thậm chí là chưa từng thấy qua, nàng là luôn chơi những bản nhạc nổi tiếng có sẵn, đây cũng là lần đầu tiên nàng nói với cô nàng tự soạn nhạc.
" Ý nghĩa của nó là gì? " Cô muốn biết ý nghĩa tên gọi 'Bầu trời' của bài nhạc.
" Tôi sẽ nói cho em nghe nhưng không phải là lúc này. " Nữ nhân tỏ vẻ bí hiểm làm thiếu nữ có chút tò mò, nàng dịu dàng cười, lấy ra điện thoại di động.
" Chắc bên phía Lý Tuân đã thu xếp ổn thoả rồi, chúng ta mau đi thôi. "
Lý Tuân là tên gọi của trợ lý kiêm người bảo vệ nàng.
" Đi đâu? "
" Đi ăn, cũng sắp 11 giờ rồi, em tính nhịn đói sao? " Thẩm Diệp Nghi đuôi mắt cong lên, nụ cười ấm áp như gió xuân một mạt lướt qua môi nàng.
Tề Khuynh nhất thời không biết phát ngôn cái gì, Thẩm Diệp Nghi luôn luôn chu đáo như vậy, nàng luôn để ý và quan tâm đến sức khoẻ của cô, mỗi bữa ăn cử uống của cô đều là nàng cẩn thận nhắc nhở, cũng vì thế cô nhiều một phần xem nàng xem như chị gái của mình.
...
Rời đi nhà hát sau, cả hai cùng bước lên chiếc Maybach chạy thẳng đến nhà hàng để ăn trưa, nơi họ đến là một nhà hàng mang phong cách cổ điển và khá tĩnh mịch, thích hợp cho Tề Khuynh ưa thích một không gian yên tĩnh.
Cả hai lựa một chọn bàn trống gần cửa sổ để ngồi, vừa ngồi xuống, Thẩm Diệp Nghi liền đề nghị. " Khuynh nhi, hôm nay chúng ta ăn lẩu nhé? "
Mặc dù không biết vì sao nàng muốn ăn lẩu, nhưng Tề Khuynh vẫn rất vui vẻ đồng ý. " Được, chúng ta ăn lẩu. " Rồi cô mở menu, chọn một món lẩu phù hợp với nàng sau đó thì nói với phục vụ.
" Khuynh nhi, nhiều năm không gặp mà em đã trổ mã xinh đẹp như thế này thật khiến người ghen tị. " Nữ nhân vươn tay theo thói quen vuốt ve gương mặt cô, ngón trỏ lướt qua đôi mắt thì dừng lại, rồi lại như không có chuyện gì mà thu tay về.
" Chị định khi nào thì về Bắc Kinh? Mọi người đều mong được gặp chị. " Nhắc đến Bắc Kinh, Tề Khuynh lại chợt nhớ về người đó, không biết là nàng đã công tác về chưa, nàng vẫn chưa có trả lời tin nhắn từ mình.
" Ngày mốt sẽ về, tôi muốn ở lại đây chơi thêm một hôm. " Nữ nhân ánh mắt trong trẻo nhìn Tề Khuynh không rời, nàng không muốn chơi, nàng chỉ muốn được ở cùng cô.
Phục vụ đem lên nồi lẩu cùng đồ ăn, Tề Khuynh tinh ý kéo đĩa thức ăn sống về phía mình, sau 5 phút nước lẩu sôi, cô liền dùng kẹp gắp phần thức ăn sống cho vào nước lẩu, đợi đến khi đồ ăn chín lại gắp ra đĩa cho nàng, một loạt hành động đều không để nàng động tay vào.
Nhìn đứa trẻ cùng mình lớn lên đang tinh tế chăm sóc mình, Thẩm Diệp Nghi tâm mềm thành một mảnh. Nàng còn nhớ rõ khi trước đứa trẻ này từng nói lớn lên sẽ chăm sóc mình, bây giờ nhìn cô hành động đúng lời hứa, nàng thật không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả hết sự hạnh phúc trong lòng.
Ngồi được một lúc thì Thẩm Diệp Nghi cảm thấy trong người không thoải mái, nàng nói với cô một tiếng rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh. Vừa bước vào cửa lớn, Thẩm Diệp Nghi đã nghe thấy tiếng nước chảy, nàng nâng mắt, nhìn nữ nhân một thân váy trắng đẹp đẽ đang rửa tay dưới vòi nước thì có chút ngưng thần, nàng kinh ngạc, đây chính là cô gái nàng đã gặp ở sân bay ngày hôm đó, nàng ấy cũng đến đây ăn.
Mặc Huyền Ca đang rửa tay dưới vòi nước lạnh cũng phát giác ra có người đang nhìn mình, nàng ngẩng đầu, thanh lãnh nhìn nữ nhân dung mạo xinh đẹp vừa tiến vào, nàng ta một thân váy đỏ kiều diễm rất bắt mắt, nhưng vừa nhìn thấy nàng, Mặc Huyền Ca tâm liền lạnh xuống. Nàng nhận ra người này, nàng ta là nữ dương cầm mà Tề Khuynh yêu thích, cũng là người đã khoát tay cô bước vào phòng nghỉ lúc đó, nàng ta ở đây, vậy chắc chắn cô cũng ở.
***
Tới rồi đó =)))
Mặc Huyền Ca sau khi tấm màn đỏ khép lại nhìn thấy cô rời đi cũng muốn nhanh chóng chào tạm biệt đối tác để đuổi theo, nhưng chính là vừa bước đến cửa đã nghe vị kia chủ tịch Tần nói.
" Huyền Ca,...chắc con cũng biết chủ tịch hiện tại đã lớn tuổi, nhiều năm như vậy rồi cũng nên để bà ấy có thời gian nghĩ ngơi, nếu thật lần này con quay về để tiếp quản tập đoàn thì lão nhân đây sẽ dốc hết sức để giúp đỡ cho con. "
Chủ tịch Tần vô cùng thấm thía nói với nàng, năm xưa hắn với mẹ nàng chính là đồng học, hắn cũng có một đoạn thời gian thích bà, chỉ tiếc là bà chỉ xem hắn như anh trai mà đối đãi, mãi về sau hắn hay tin bà lập gia đình thì vô cùng đau lòng, lại biết được hôn nhân của bà không được như ý, hắn tức giận nhưng lại buồn bã chính mình lúc đó chỉ là một nhân viên làm công ăn lương, so với nam nhân bà kết hôn chính là kẻ trên trời người dưới đất, căn bản không có cách nào giúp bà, chỉ có thể ôm hận cùng tiếc nuối nhìn người mình yêu khổ sở bên người khác.
Bây giờ hắn thành danh rồi lại không có cách nào cứu vãn đoạn quá khứ kia, bây giờ nhìn thấy nàng, hắn lại sinh ra một tia đau lòng cùng áy náy, có lẽ việc giúp nàng làm gì đó chính là biện pháp duy nhất giúp hắn xoa dịu sự áy náy nơi đáy lòng.
Mặc Huyền Ca tuy không rõ lắm quan hệ giữa vị này với mẹ mình, nhưng nàng ít nhiều gì cũng biết người này với mẹ mình giao hảo không tồi, hắn còn từng bế mình một lần lúc nhỏ, cũng không tính là quá xa lạ.
" Cảm ơn ý tốt của chú, chú Tần. Nhưng hiện tại đây không phải là việc cấp bách nhất đối với cháu, cháu sẽ liên hệ với chú ngay nếu cần. "
Mặc Huyền Ca thể hiện thái độ hậu bối tiến lên phía trước mở cửa, tầm mắt nàng nâng lên, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của thiếu nữ quen thuộc. Ngay lúc nữ nhân còn đang nghi hoặc vì sao cô lại xuất hiện ở đây, thì đối diện nữ nghệ sĩ dương cầm Helen đi đến, nàng một mặt tươi cười khoát tay cô, cả hai hướng phòng nghỉ đi vào.
Hình ảnh này một chút cũng không khuyết thiếu đều rơi vào tầm mắt nữ nhân. Trong mắt nàng, hai người vừa câu tay, mắt nhìn thấy nhau đã cười không khác gì một đôi tình nhân, tâm nàng lạnh xuống, đáy lòng mơn trớn như có dị hoả đang nhen nhóm đốt cháy giữa cánh đồng.
" Kia hình như là nữ dương cầm lúc nãy lên biểu diễn a, kế bên chắc là tình lữ của cô ấy. " Chủ tịch Tần theo sau cũng trông thấy, hắn đã qua độ tuổi cặp kê, hiện tại nhìn một màn này nhiệt huyết tuổi trẻ có chút khuấy động, chung quy vẫn là hắn bỏ lỡ.
Mặc Huyền Ca ấn đường rộng mở lập tức khít lại, cũng phải, nàng và Tề Khuynh quan hệ ra sao chỉ có một vài người biết, mà cô cũng chưa từng xác nhận qua với nàng mối quan hệ của cả hai, bây giờ muốn tiến lên, lại cũng không biết lấy tư cách gì để tiến.
" Không...không phải.."
Nữ nhân cố nén giận, ẩn nhẫn cảm thấy cổ họng khô khốc cùng đắng chát. Nàng muốn nói không phải, nói cô không phải là tình lữ của nữ nhân kia, càng muốn nói cô là người yêu mình, nhưng ngập ngừng mãi cũng không biết nói như nào cho chính xác.
" Huyền Ca con sao vậy? Không khoẻ trong người sao? Nói không phải cái gì? "
Chủ tịch Tần khó hiểu nhìn nàng, nữ nhân dung mạo tuyệt trần giờ đây có chút trắng bệch, đáy mắt hiếm khi xoẹt qua một tia vỡ vụn, nàng xoay người, rất nhanh bình ổn trạng thái.
" Con không sao chú Tần, chắc là nghĩ ngơi không đủ nên đâm ra có chút mê mang trạng thái, rất nhanh sẽ khoẻ. "
Mặc Huyền Ca tựa như bỏ ra sau đầu hình ảnh mình vừa thấy, tiếp tục hữu khí lễ nghĩa tiễn chủ tịch Tần rời đi.
...
Tề Khuynh theo sự hướng dẫn đi đến phòng nghỉ của vị hôn thê, lại không ngờ gặp nàng ở phía đối diện đang đi tới, nàng nhìn thấy cô liền cười, cô cũng cười đáp lễ, chỉ không nghĩ là nàng lại bạo ôm lấy tay cô như vậy, sau khi vào đến phòng cô liền lập tức tách tay nàng ra.
" Khuynh nhi, lúc nãy biểu diễn tôi có nhìn em. " Thẩm Diệp Nghi ôn nhu như ngọc, tươi cười nhìn thiếu nữ. Nàng đã chờ đợi, chờ đợi ngày được gặp lại cô rất lâu rồi, nàng cũng bởi vì nó mà đánh đổi năm năm thanh xuân của mình, bây giờ trở lại, nàng sẽ tận lực cùng cô bù đắp khoảng thời gian đã mất này.
" Em có thấy. "
Tề Khuynh đối với nàng cũng rất mực dịu dàng, có thể nói, đối với cô, nàng là trăng treo trên cao, ánh trăng xinh đẹp soi sáng cuộc đời mình, nếu không có nàng, cuộc đời cô sẽ vô cùng tối tăm và mù mịt.
" Em biết không, bài nhạc lúc nãy tôi biểu diễn chính là tôi tự sáng tác đấy, nó tên là 'Bầu trời' " Thẩm Diệp Nghi kéo cô lại ghế ngồi, lấy ra quyển soạn nhạc của mình đưa cho cô.
Thiếu nữ cầm quyển soạn nhạc trên tay, đáy mắt lộ rõ tia kinh ngạc. Cô biết nàng tài sắc có thừa, nhưng rất ít khi thấy nàng tự soạn nhạc, thậm chí là chưa từng thấy qua, nàng là luôn chơi những bản nhạc nổi tiếng có sẵn, đây cũng là lần đầu tiên nàng nói với cô nàng tự soạn nhạc.
" Ý nghĩa của nó là gì? " Cô muốn biết ý nghĩa tên gọi 'Bầu trời' của bài nhạc.
" Tôi sẽ nói cho em nghe nhưng không phải là lúc này. " Nữ nhân tỏ vẻ bí hiểm làm thiếu nữ có chút tò mò, nàng dịu dàng cười, lấy ra điện thoại di động.
" Chắc bên phía Lý Tuân đã thu xếp ổn thoả rồi, chúng ta mau đi thôi. "
Lý Tuân là tên gọi của trợ lý kiêm người bảo vệ nàng.
" Đi đâu? "
" Đi ăn, cũng sắp 11 giờ rồi, em tính nhịn đói sao? " Thẩm Diệp Nghi đuôi mắt cong lên, nụ cười ấm áp như gió xuân một mạt lướt qua môi nàng.
Tề Khuynh nhất thời không biết phát ngôn cái gì, Thẩm Diệp Nghi luôn luôn chu đáo như vậy, nàng luôn để ý và quan tâm đến sức khoẻ của cô, mỗi bữa ăn cử uống của cô đều là nàng cẩn thận nhắc nhở, cũng vì thế cô nhiều một phần xem nàng xem như chị gái của mình.
...
Rời đi nhà hát sau, cả hai cùng bước lên chiếc Maybach chạy thẳng đến nhà hàng để ăn trưa, nơi họ đến là một nhà hàng mang phong cách cổ điển và khá tĩnh mịch, thích hợp cho Tề Khuynh ưa thích một không gian yên tĩnh.
Cả hai lựa một chọn bàn trống gần cửa sổ để ngồi, vừa ngồi xuống, Thẩm Diệp Nghi liền đề nghị. " Khuynh nhi, hôm nay chúng ta ăn lẩu nhé? "
Mặc dù không biết vì sao nàng muốn ăn lẩu, nhưng Tề Khuynh vẫn rất vui vẻ đồng ý. " Được, chúng ta ăn lẩu. " Rồi cô mở menu, chọn một món lẩu phù hợp với nàng sau đó thì nói với phục vụ.
" Khuynh nhi, nhiều năm không gặp mà em đã trổ mã xinh đẹp như thế này thật khiến người ghen tị. " Nữ nhân vươn tay theo thói quen vuốt ve gương mặt cô, ngón trỏ lướt qua đôi mắt thì dừng lại, rồi lại như không có chuyện gì mà thu tay về.
" Chị định khi nào thì về Bắc Kinh? Mọi người đều mong được gặp chị. " Nhắc đến Bắc Kinh, Tề Khuynh lại chợt nhớ về người đó, không biết là nàng đã công tác về chưa, nàng vẫn chưa có trả lời tin nhắn từ mình.
" Ngày mốt sẽ về, tôi muốn ở lại đây chơi thêm một hôm. " Nữ nhân ánh mắt trong trẻo nhìn Tề Khuynh không rời, nàng không muốn chơi, nàng chỉ muốn được ở cùng cô.
Phục vụ đem lên nồi lẩu cùng đồ ăn, Tề Khuynh tinh ý kéo đĩa thức ăn sống về phía mình, sau 5 phút nước lẩu sôi, cô liền dùng kẹp gắp phần thức ăn sống cho vào nước lẩu, đợi đến khi đồ ăn chín lại gắp ra đĩa cho nàng, một loạt hành động đều không để nàng động tay vào.
Nhìn đứa trẻ cùng mình lớn lên đang tinh tế chăm sóc mình, Thẩm Diệp Nghi tâm mềm thành một mảnh. Nàng còn nhớ rõ khi trước đứa trẻ này từng nói lớn lên sẽ chăm sóc mình, bây giờ nhìn cô hành động đúng lời hứa, nàng thật không biết dùng từ ngữ gì để diễn tả hết sự hạnh phúc trong lòng.
Ngồi được một lúc thì Thẩm Diệp Nghi cảm thấy trong người không thoải mái, nàng nói với cô một tiếng rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh. Vừa bước vào cửa lớn, Thẩm Diệp Nghi đã nghe thấy tiếng nước chảy, nàng nâng mắt, nhìn nữ nhân một thân váy trắng đẹp đẽ đang rửa tay dưới vòi nước thì có chút ngưng thần, nàng kinh ngạc, đây chính là cô gái nàng đã gặp ở sân bay ngày hôm đó, nàng ấy cũng đến đây ăn.
Mặc Huyền Ca đang rửa tay dưới vòi nước lạnh cũng phát giác ra có người đang nhìn mình, nàng ngẩng đầu, thanh lãnh nhìn nữ nhân dung mạo xinh đẹp vừa tiến vào, nàng ta một thân váy đỏ kiều diễm rất bắt mắt, nhưng vừa nhìn thấy nàng, Mặc Huyền Ca tâm liền lạnh xuống. Nàng nhận ra người này, nàng ta là nữ dương cầm mà Tề Khuynh yêu thích, cũng là người đã khoát tay cô bước vào phòng nghỉ lúc đó, nàng ta ở đây, vậy chắc chắn cô cũng ở.
***
Tới rồi đó =)))