Chương : 42
Sau khi cả đám trở lại hoàng cung, nhóm Hồng Ngục Đào thì ở lại Âm xem xét lại lũ ma thần, chuẩn bị cho công cuộc chiếm hữu thế giới này. Trịnh Lam Dực và Tần Uý Diên đã trở về Liệt Hoả Đường và Ma Minh Ngục chuẩn bị thu hai đại môn phái này vào Âm để tẩy tuỷ. Trong hoàng cung, hắn đã đi chuẩn bị nhân lực của mình, cô thì nằm dài trên ghế quý phi, bên cạnh là Âu Dương Lâm mặt liệt đang từng bước lột vỏ nho cho cô. Cô vươn tay cầm lấy một quả nho bỏ vào miệng, như bâng khuâng mà hỏi tên bên cạnh:
- Chủ nhân các ngươi làm cái gì vậy?
- Thái tử...
- Cái khác - cô cắt đứt lời của Âu Dương Lâm
- ....... - Âu Dương Lâm im lặng không nói
- Hm.... - cô liếc mắt nhìn
- Thái tử phi, thân phận khác người nói kia, vẫn nên để đích thân Thái tử trả lời - Âu Dương Lâm khẽ nhìn chiếc nhẫn ngón giữa tay trái của mình
- Ở đó các ngươi có bao nhiêu người? - cô chuyển chủ đề
- 4977, tổng tất cả.
Âu Dương Lâm suy nghĩ một chút, chính xác mà nói. Vạt áo đỏ tươi vung lên, Âu Dương Lâm bỏ quả nho bóc dở xuống, chuẩn xác tiếp được một cái hộp gỗ khá lớn, nghi hoặc nhìn cô. Băng Phong tuỳ ý ngáp nhẹ một cái:
- Bảo bọn họ uống vào, sau đó Đào sẽ tới chuyển các ngươi vào Âm
- Tuân lệnh
Âu Dương Lâm thẳng người ôm hộp gấm, cúi đầu một cái, sau đó liền ném ra sau. Ám bắt được, tuân theo chỉ thị chạy đi làm, hơn 4 nghìn người a, không có nhanh đâu a!!!!
Cô phất phất tay áo với Âu Dương Lâm, y khẽ cúi người, sau đó xoay qua rời khỏi tẩm điện. Cô nằm dài trên ghế, suy tư, một ống tay áo vung lên. "C~rắc C~rắc " hai tiếng, khoảng không gian trước mặt cô như tấm kính bắt đầu nứt thành từng rãnh lớn. Một "bàn tay" vươn tới, thò qua khẽ rãnh nứt, bám vào mà xé to hơn. Cô nhạt nhoà nói:
- Ngươi chui ra làm gì?
- Vương thượng.....
Âm giọng khiến người khác đau tai vang lên, sắc bén mà vang. "Bàn tay" kia rụt lại, thay vào không gian đen kịt sau vết nứt là một "mặt trời" đỏ rực, "mặt trời" kia khẽ rung động, sau đó từ "chân mặt trời" trào ra một "thác nước" ồ ạt chảy xuống. Mà âm giọng nghe như cào móng tay vào tường kia còn mang theo chút nức nở:
- Vương thượng huhu, Tiểu Nguy nhớ ngài mà~ ô~ mấy trăm năm sao ngài không gọi Tiểu Nguy~ aaaaa~ Tiểu Nguy thật sự đau lòng mà ngao~~
- Được được, nín nín ngay - cô đau đầu xua xua tay
- Ngao ư hức a~~
- Ngươi dọn dẹp một chút, khoảng không lâu sau sẽ có người tới
- Ngao~~ được a Vương thượng~
Vết nứt kia dần dần khép lại, rồi như chưa có gì mà biến mất, cô xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy thật mệt mỏi. Ngay lúc này, Trịnh Lam Dực và Tần Uý Diên cùng lúc đi tới, cô hơi liếc nhìn. "Bùm" một tiếng, Hồng Ngục Đào và Thần xuất hiện, đối đôi phu thê kia chào hỏi một tiếng:
- Đã xong?
- Đã xong hết, người của ta ở dưới, đang chờ
- Được, đi thôi
Vài ba câu xong, trong tẩm điện lại chỉ còn mình cô mệt mỏi nằm dài trên ghế.
Mãi sau, không biết đã qua bao lâu, hắn một thân chật vật đi vào, cả người mệt đến chết đi sống lại bám vào mép giường rồi ngã xuống, ngủ thẳng cẳng. Cô chớp mắt, nhìn ra bên ngoài, trời đã tối, trăng cũng đã lên cao rồi. Khó hiểu nhìn tên ngu xuẩn đang ngủ kia - làm cái gì mà khuya như vậy rồi mới về? Cô còn chưa ăn gì đâu?
Âu Dương Lâm mãi thêm một lúc mới bưng đĩa thức ăn đi vào, hầu cô ăn xong liền gấp rút rời đi. Xoa xoa cái bụng, Băng Phong cũng chẳng nói gì mà xoay người, ngủ.
******
Sáng sớm ngày hôm sau, tại tẩm điện của hắn, ngự trên cái bàn là bộ ấm chén, xung quanh cái bàn là ghế, mà ngồi trên đó là cô, hắn, đôi phu thê dở hơi, tứ đại Tử Thần, Âu Dương Lâm và Tam đại tướng Cấm Sát quân. Hồng Ngục Đào lên tiếng mở màn:
- Người của ba môn phái, Cấm Sát Quân đều đang trong quá trình tẩy tuỷ. Khoảng chừng tối nay là sẽ xong.
- Vậy bây giờ chỉ còn bốn người này? - Thần nhìn Âu Dương Lâm và Tam đại tướng
- Xong xuôi các ngươi chuẩn bị cho họ - cô chống cằm
- Nhận lệnh, Vương! - Tứ đại Tử thần nghiêm chỉnh cung kính hô
- Vậy kế hoạch mà các ngươi nói là gì? - cô phẩy phẩy tay, đám Hồng Ngục Đào liền ngồi xuống
- Trước tiên, ta thấy nên bắt đầu từ đại lục Lam Khắc này. Những châu lục khác chúng ta chưa từng biết tới, vẫn nên từ từ. - Tần Uý Diên nêu ra ý kiến của mình
- Một mồi lửa thiêu rụi không nhanh hơn à?
- Đóng băng cả đại lục luôn cũng được!
- Chứ không phải cứ cho nổ tung nhanh hơn?
- Trực tiếp phá huỷ đi!
Mỗi người trong Tứ đại Tử thần bồi một câu, đám nhân loại kia đều giật khoé môi, thở dài - cũng đúng, với sức mạnh kia cần gì phải lằng nhằng
Cô lại có hứng thú:
- Nói tiếp kế hoạch đi
- Cứ từ từ ở châu lục Lam Khắc này thu phục hết mấy đất nước, sau đó sẽ chuyển qua bốn châu lục còn lại. - Trịnh Lam Dực giơ một ngón tay ra, lắc a lắc
- Những tộc quỷ dị kia chúng ta cũng cần phải diệt, hoặc cưỡng chế chúng. Hơn trăm tộc dị dị đó!! - Vũ Lý Ân loi choi
- Hơn nữa, ở mấy châu lục khác, ta nghe đồn có rất nhiều tài nguyên hiếm, cùng những dị bảo vật - Khải Chính phe phẩy quạt
- Còn có vô số người mạnh, haha!!!! Chúng ta có thể so tài với họ xong giết cũng không mất gì!! - Từ Tiến ha hả cười lớn
- Vậy làm theo những gì các ngươi nói. Thiên, phía ngươi sao rồi? - cô gật nhẹ đầu
- Đã ổn, mẫu thân ta cũng không can ngăn - hắn khẽ cười
- Vậy mọi thứ đã ổn thoả, nghỉ ngơi một ngày rồi ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu công cuộc thu phục thế giới này - cô nhìn quanh rồi phán
- Đã rõ!
- Nhưng nơi đầu tiên chúng ta mở màn là ở đâu?? - Âu Dương Lâm hỏi
- ...... - mọi người lần nữa nhìn cô
- Tất nhiên là Thẩm Phu quốc, diệt sạch cho bổn toạ!!
Mọi người giật khoé môi - vẫn ghim hận từ trước sao????
- Chủ nhân các ngươi làm cái gì vậy?
- Thái tử...
- Cái khác - cô cắt đứt lời của Âu Dương Lâm
- ....... - Âu Dương Lâm im lặng không nói
- Hm.... - cô liếc mắt nhìn
- Thái tử phi, thân phận khác người nói kia, vẫn nên để đích thân Thái tử trả lời - Âu Dương Lâm khẽ nhìn chiếc nhẫn ngón giữa tay trái của mình
- Ở đó các ngươi có bao nhiêu người? - cô chuyển chủ đề
- 4977, tổng tất cả.
Âu Dương Lâm suy nghĩ một chút, chính xác mà nói. Vạt áo đỏ tươi vung lên, Âu Dương Lâm bỏ quả nho bóc dở xuống, chuẩn xác tiếp được một cái hộp gỗ khá lớn, nghi hoặc nhìn cô. Băng Phong tuỳ ý ngáp nhẹ một cái:
- Bảo bọn họ uống vào, sau đó Đào sẽ tới chuyển các ngươi vào Âm
- Tuân lệnh
Âu Dương Lâm thẳng người ôm hộp gấm, cúi đầu một cái, sau đó liền ném ra sau. Ám bắt được, tuân theo chỉ thị chạy đi làm, hơn 4 nghìn người a, không có nhanh đâu a!!!!
Cô phất phất tay áo với Âu Dương Lâm, y khẽ cúi người, sau đó xoay qua rời khỏi tẩm điện. Cô nằm dài trên ghế, suy tư, một ống tay áo vung lên. "C~rắc C~rắc " hai tiếng, khoảng không gian trước mặt cô như tấm kính bắt đầu nứt thành từng rãnh lớn. Một "bàn tay" vươn tới, thò qua khẽ rãnh nứt, bám vào mà xé to hơn. Cô nhạt nhoà nói:
- Ngươi chui ra làm gì?
- Vương thượng.....
Âm giọng khiến người khác đau tai vang lên, sắc bén mà vang. "Bàn tay" kia rụt lại, thay vào không gian đen kịt sau vết nứt là một "mặt trời" đỏ rực, "mặt trời" kia khẽ rung động, sau đó từ "chân mặt trời" trào ra một "thác nước" ồ ạt chảy xuống. Mà âm giọng nghe như cào móng tay vào tường kia còn mang theo chút nức nở:
- Vương thượng huhu, Tiểu Nguy nhớ ngài mà~ ô~ mấy trăm năm sao ngài không gọi Tiểu Nguy~ aaaaa~ Tiểu Nguy thật sự đau lòng mà ngao~~
- Được được, nín nín ngay - cô đau đầu xua xua tay
- Ngao ư hức a~~
- Ngươi dọn dẹp một chút, khoảng không lâu sau sẽ có người tới
- Ngao~~ được a Vương thượng~
Vết nứt kia dần dần khép lại, rồi như chưa có gì mà biến mất, cô xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy thật mệt mỏi. Ngay lúc này, Trịnh Lam Dực và Tần Uý Diên cùng lúc đi tới, cô hơi liếc nhìn. "Bùm" một tiếng, Hồng Ngục Đào và Thần xuất hiện, đối đôi phu thê kia chào hỏi một tiếng:
- Đã xong?
- Đã xong hết, người của ta ở dưới, đang chờ
- Được, đi thôi
Vài ba câu xong, trong tẩm điện lại chỉ còn mình cô mệt mỏi nằm dài trên ghế.
Mãi sau, không biết đã qua bao lâu, hắn một thân chật vật đi vào, cả người mệt đến chết đi sống lại bám vào mép giường rồi ngã xuống, ngủ thẳng cẳng. Cô chớp mắt, nhìn ra bên ngoài, trời đã tối, trăng cũng đã lên cao rồi. Khó hiểu nhìn tên ngu xuẩn đang ngủ kia - làm cái gì mà khuya như vậy rồi mới về? Cô còn chưa ăn gì đâu?
Âu Dương Lâm mãi thêm một lúc mới bưng đĩa thức ăn đi vào, hầu cô ăn xong liền gấp rút rời đi. Xoa xoa cái bụng, Băng Phong cũng chẳng nói gì mà xoay người, ngủ.
******
Sáng sớm ngày hôm sau, tại tẩm điện của hắn, ngự trên cái bàn là bộ ấm chén, xung quanh cái bàn là ghế, mà ngồi trên đó là cô, hắn, đôi phu thê dở hơi, tứ đại Tử Thần, Âu Dương Lâm và Tam đại tướng Cấm Sát quân. Hồng Ngục Đào lên tiếng mở màn:
- Người của ba môn phái, Cấm Sát Quân đều đang trong quá trình tẩy tuỷ. Khoảng chừng tối nay là sẽ xong.
- Vậy bây giờ chỉ còn bốn người này? - Thần nhìn Âu Dương Lâm và Tam đại tướng
- Xong xuôi các ngươi chuẩn bị cho họ - cô chống cằm
- Nhận lệnh, Vương! - Tứ đại Tử thần nghiêm chỉnh cung kính hô
- Vậy kế hoạch mà các ngươi nói là gì? - cô phẩy phẩy tay, đám Hồng Ngục Đào liền ngồi xuống
- Trước tiên, ta thấy nên bắt đầu từ đại lục Lam Khắc này. Những châu lục khác chúng ta chưa từng biết tới, vẫn nên từ từ. - Tần Uý Diên nêu ra ý kiến của mình
- Một mồi lửa thiêu rụi không nhanh hơn à?
- Đóng băng cả đại lục luôn cũng được!
- Chứ không phải cứ cho nổ tung nhanh hơn?
- Trực tiếp phá huỷ đi!
Mỗi người trong Tứ đại Tử thần bồi một câu, đám nhân loại kia đều giật khoé môi, thở dài - cũng đúng, với sức mạnh kia cần gì phải lằng nhằng
Cô lại có hứng thú:
- Nói tiếp kế hoạch đi
- Cứ từ từ ở châu lục Lam Khắc này thu phục hết mấy đất nước, sau đó sẽ chuyển qua bốn châu lục còn lại. - Trịnh Lam Dực giơ một ngón tay ra, lắc a lắc
- Những tộc quỷ dị kia chúng ta cũng cần phải diệt, hoặc cưỡng chế chúng. Hơn trăm tộc dị dị đó!! - Vũ Lý Ân loi choi
- Hơn nữa, ở mấy châu lục khác, ta nghe đồn có rất nhiều tài nguyên hiếm, cùng những dị bảo vật - Khải Chính phe phẩy quạt
- Còn có vô số người mạnh, haha!!!! Chúng ta có thể so tài với họ xong giết cũng không mất gì!! - Từ Tiến ha hả cười lớn
- Vậy làm theo những gì các ngươi nói. Thiên, phía ngươi sao rồi? - cô gật nhẹ đầu
- Đã ổn, mẫu thân ta cũng không can ngăn - hắn khẽ cười
- Vậy mọi thứ đã ổn thoả, nghỉ ngơi một ngày rồi ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu công cuộc thu phục thế giới này - cô nhìn quanh rồi phán
- Đã rõ!
- Nhưng nơi đầu tiên chúng ta mở màn là ở đâu?? - Âu Dương Lâm hỏi
- ...... - mọi người lần nữa nhìn cô
- Tất nhiên là Thẩm Phu quốc, diệt sạch cho bổn toạ!!
Mọi người giật khoé môi - vẫn ghim hận từ trước sao????