Chương 1: Trạch Một Ngày Đã Được Tặng Thần Công !
Editor: Kingofbattle"Sở Huyền có hành động không đúng mực, làm tổn hại tới gia phong, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, khi chưa có sự đồng ý của gia tộc thì không được bước vào Tổ trạch dù, chỉ nửa bước!"Sở Huyền quay đầu nhìn về phía Tổ trạch rộng lớn hoa lệ, bất đắc dĩ mà lắc đầu, bị phạt ra khỏi Tổ trạch, giống như là bị trục xuất ra khỏi mạch dòng chính vậy.Khi một người bị ghét bỏ, dù chỉ hắt hơi một cái thôi cũng là điều sai quấy và không thể tha thứ.Hắn vừa xuyên không tới đây, Sở gia đang mở tiệc chiêu đãi khách quý từ Hoàng đô tới, bản thân Sở Huyền là một trong những con cháu dòng chính của Sở gia, tự nhiên cũng được tham gia bữa tiệc này.Cũng chỉ bởi vì hắn hơi ngứa mũi nên hắt xì một cái liền bị trục xuất ra khỏi Tổ trạch, mặc dù không nói rõ trục xuất hắn ra khỏi dòng chính, thế nhưng chuyện này cũng chẳng khác nhau là mấy.Quản gia dẫn hắn tới trước một tòa tiểu viện hoang sơ cách xa Tổ trạch."Thập Tam thiếu gia, sau này ngài cứ sống ở nơi này đi, ta sẽ sắp xếp người cung cấp đủ thực phẩm hàng ngày."Quản gia vừa nói xong thì cũng rời khỏi đây.Sở Huyền, là con cháu dòng chính của Sở gia, một trong tam đại thế gia của Tần quốc, xếp ở thứ mười ba, hiện tại là thế hệ trẻ tuổi trong dòng chính của Sở gia, là người bị gia chủ ghét bỏ nhất.Đẩy cửa tiểu viện ra, trong sân cỏ dại đã mọc um tùm, hiển nhiên nơi này đã lâu lắm rồi không có ai ở.Tiểu viện này, cách xa Tổ trạch, nằm ở biên giới lãnh địa của Sở gia, bình thường sẽ không có người tới đây chứ đừng nói là ở lại cái nơi khỉ ho cò gáy này.Sở Huyền thở dài một hơi, bị ảnh hưởng bởi chuyện của cha mẹ, cho nên hắn vẫn không nhận được sự chào đón của gia chủ Sở Thiên Minh, mà Sở Thiên Minh chính là gia gia của hắn.Cha hắn là con trai thứ ba của Sở Thiên Minh, vốn được cưng chiều hết mực, đồng thời thiên phú cũng nổi trội nhất trong các thế hệ bậc cha chú, chỉ vì cãi lời Sở Thiên Minh huỷ hôn ước được sắp đặt trước, để cưới mẹ của Sở Huyền, một nữ tử không có tí bối cảnh gì.Suýt chút nữa thì làm cho Sở Thiên Minh tức hộc máu.Vào ba năm trước, cha mẹ Sở Huyền đã rời khỏi nhà không thấy quay lại, không còn tung tích gì, từ đó tình cảnh của Sở Huyền càng trở nên không dễ chịu, cứ mỗi lần gia gia Sở Thiên Minh nhìn thấy hắn thì trong lòng trở nên buồn bực.Cuối cùng, hôm nay không nhịn được nữa, ôm tâm lý không muốn nhìn thấy hắn nữa, cho nên trục xuất Sở Huyền ra khỏi Tổ trạch.Tình cảnh của hắn chả khác gì một bộ phim máu chó trong gia tộc !Sở Huyền cũng không nói gì, dù hắn có lên tiếng cũng không thay đổi được cái gì, có một nơi để ngã lưng cũng là đã không tệ rồi.Tối thiểu thì cơm áo không cần lo.Nhìn thấy trước sân cỏ dại mọc chi chít, Sở Huyền liền khổ não, dù sao bản thân ta cũng là thiếu gia hào môn, chẳng lẽ phải tụ mình đi nhổ cỏ sao?Cũng may chẳng bao lâu thì đã có hai tên nô bộc của Sở gia được quản gia sắp xếp tới dọn dẹp tiểu viện, nhổ cỏ sạch sẽ, phòng ốc cũng được quét dọn gọn gàng ngăn nắp.Đổi tất cả đồ dùng cũ trong nhà và thay đổi đồ dùng hàng ngày.Tới lúc này cuối cùng Sở Huyền cũng cảm nhận được một chút xíu cảm giác ưu việt khi bản thân là thiếu gia của một đại gia tộc.Phân phó nô bộc, chuyển một cái ghế nằm cùng với một số thư tịch tới cho mình.Về sau ta sẽ ẩn mình ở chỗ này.Sau khi nô bộc rời khỏi, Sở Huyền nằm ở trên ghế, hít thở không khí trong lành, ngắm nhìn những đám mây bay trên bầu trời trong xanh, trong mắt lộ ra tia mất mát.Xuyên không rồi, hoàn cảnh không thể nói là tốt nhưng cũng không thể gọi là kém, ít nhất hiện tại có áo để mặc, có cơm để ăn.Nhưng, đây là một thế giới võ giả có thể dời núi lấp biển, tu luyện có thể thông thần, bản thân là một tên phế vật có thực lực yếu ớt, thực sự khó mà nói được có cảm giác an toàn.Ngày hôm sau, Sở Huyền nằm ở trên ghế nằm, trong tay cầm một quyển sách, ở nơi này ngoại trừ hắn ra thì không có người nào khác, nô bộc chỉ tới đưa đồ ăn, sau khi dọn dẹp cũng rời đi, toàn bộ quá trình đều không nói tới hai câu.Ngay cả một người thị nữ cũng không có!Sở Huyền thở dài một hơi, quả nhiên là không được chào đón, bản thân là một thiếu gia chính hiệu, thế mà chẳng có nỗi một người hầu hạ."Hệ thống càng trạch càng mạnh đã được kích hoạt, trước mắt phạm vi trói buộc là trạch ở nơi này, ngươi trạch một ngày, sẽ nhận được Kim Cương Bất Hoại Thần Công!"Đột nhiên, trong đầu hắn vang lên giọng nói khác thường.Trong lòng Sở Huyền liền giật thót, rồi sau đó lại vui mừng hớn hở, tức thì hắn ngồi bật dậy,Hệ thống?Trong đầu xuất hiện một mảnh không gian mờ ảo, thông tin từ hệ thống bắt đầu truyền vào não hắn.Hệ thống càng trạch càng mạnh, chỉ cần trạch là có thể mạnh lên, cứ trạch một ngày là sẽ có ban thưởng, mỗi phương thức trạch khác nhau đều được ban thưởng ngẫu nhiên.Chỉ cần không bước chân ra khỏi tiểu viện này, chỉ trạch ở trong cái tiểu viện này, thời gian trạch càng dài thì phần thưởng sẽ càng phong phú cũng càng ngày càng mạnh.Nhưng một khi rời khỏi tiểu viện này, thì thành tích trạch sẽ xoá sạch, phải bắt đầu lại.Tâm trạng của Sở Huyền liền trở nên vui vẻ hớn hở, thị nữ gì đó ta cóc cần nữa, ta thích trạch, chỉ cần trạch là được, trạch là phương thức an toàn không gây nguy hiểm!Mà lại có thể nhận được phần thưởng.Vô số thông tin truyền vào đầu hắn, một luồng lực lượng đang chảy khắp cơ thể, làn da trên người hắn mơ hồ loé lên ánh sáng màu vàng kim.Sở Huyền chỉ cảm thấy lực lượng của mình đang tăng lên từng chút một, đồng thời hắn âm thầm vận chuyển công pháp Kim Cương Bất Hoại.Nắm chặt nắm đấm, thực lực đã tăng vọt, nhất là lực phòng ngự, đã đạt tới Phàm cảnh đỉnh phong.Kim Cương Bất Hoại Thần công, là một công pháp đỉnh tiêm phòng ngự của Phàm cảnh, nhưng ở thế giới này cũng không tính là cường đại.Ở trên Phàm cảnh còn có các loại Huyền cảnh, Linh cảnh, Hư cảnh, Hợp cảnh, Chân cảnh, Đế cảnh.Phàm cảnh chỉ là một cái cảnh giới cơ bản nhất, được chia ra làm ba cái giai đoạn tu luyện là Luyện Thể, Khai Mạch, Tụ Khí.Chỉ có khám phá Huyền quan, bước vào Huyền cảnh thì mới có thể thực sự bước lên con đường tu luyện, từ Huyền tới các cảnh giới sau đó, mỗi một cảnh giới đều được phân chia thành chín tầng nhỏ.